Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!
Chương 4
Một đời an nhiên ( Huyền Chang)
13/09/2023
Vụ tai nạn khiến cho mẹ của Anh Tú mất đi là một cú sốc lớn đối với An Nhiên. Dù vậy cô bé vẫn cố gắng gượng, vẫn cố gạt đi những hối hận và áy náy trong lòng, vì Anh Tú mà càng tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra mình đang rất ổn. Cô đã nghĩ chỉ cần tương lai sau này dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho cậu ấy là được. Thế nhưng Anh Tú đột ngột đi khỏi, cô mới chỉ ngủ một giấc dậy đã không còn một chút dấu vết của cậu ấy, không có lời từ biệt càng không có hẹn ngày gặp lại.
Cả tuổi thơ lớn lên bên nhau, khắp nơi trong cuộc sống của An Nhiên đều có cậu ấy, mọi việc cô làm đều cùng cậu ấy… Vậy mà bây giờ cậu ấy giống như đã biến mất vào không khí, giống như chưa từng tồn tại. Nhưng không phải, cậu ấy đã ở đây, bên cạnh cô, cùng cô vui vẻ bao nhiêu, đến khi đi cậu ấy cũng không chỉ đi một mình, mà đã tàn nhẫn mang theo tiếng cười, tâm hồn và trái tim của An Nhiên rồi.
Chỉ là bản thân Anh Tú lại không biết điều đó mà thôi. Càng không biết được người ở lại có bao nhiêu khổ sở. An Nhiên thực sự suy sụp, nếu hình dung cô chỉ còn như một cái xác không hồn cũng không sai.
Hai năm sau đó An Nhiên phải nghỉ học để điều trị tâm lý. Người lớn vốn cứ nghĩ con trẻ mới có bao nhiêu tuổi đâu, bên nhau vui vẻ như vậy nhưng xa rồi cũng sẽ sớm quên đi mà kết giao thêm nhiều bạn mới. Nhưng khi nhìn tình trạng cửa An Nhiên ngày càng xấu đi, ba mẹ cô bé mới giật mình nhận ra họ đã quá chủ quan rồi, An Nhiên không giống những đứa trẻ khác.
Ngay từ nhỏ An Nhiên đã là một đứa hiểu chuyện, lại rất nhạy cảm. Càng lớn tính cách lại càng rõ ràng rất nhẹ nhàng, hoà nhã, hồn nhiên như chính cái tên của cô vậy. Cô bé không bao giờ làm nũng hay mè nheo nhưng ai tiếp xúc cũng dễ có cảm giác muốn bảo vệ và nâng niu.
Ba của An Nhiên là Đại tá quân đội phòng không không quân. Ông khá nghiêm khắc trong cách dạy con, thế nhưng bao nhiêu thiết quân luật hay cái gì cứng rắn có chăng chỉ áp dụng đối với Ngọc My, còn riêng An Nhiên ông lại là một vẻ ôn nhu cưng chiều. Bởi vậy Ngọc My không ít lần nghi ngờ chỉ có chị gái mới là con ruột của ba mẹ còn mình có lẽ là họ tiện tay nhặt được mang về nuôi mà thôi. Thế nhưng ngay cả bản thân Ngọc My cũng một hai muốn bảo vệ chị gái của mình cho nên cuối cùng lại hết ghen tị từ lúc nào không hay.
An Nhiên không chịu được nỗi mất mát này, cô bé thu mình trong một thế giới riêng, ngay cả ba mẹ hay em gái cũng không có cách nào tiếp cận. Càng trầm trọng hơn khi mỗi đêm cô lại mơ về vụ tai nạn đó, là tiếng nổ kinh hoàng cùng với máu, dần dần cô bé sợ những âm thanh lớn, sợ bóng tối, thậm trí sợ cả giấc ngủ của mình.
Không còn cách nào khác, ba của An Nhiên phải dùng hết tất cả những mối quan hệ mà mình có mới tìm được một vị bác sỹ tâm lý rất giỏi. Ông ấy đã đồng ý sẽ giúp An Nhiên điều trị, điều kiện tiên quyết là phải kiên trì và kiên trì.
Thật may An Nhiên cũng rất phối hợp cho nên quá trình trị liệu khá suôn sẻ. Cô bé dần trở lại cuộc sống bình thường, tuy nhiên để có một nụ cười vô tư và đẹp đẽ như trước kia thì thật sự rất khó. An Nhiên trở nên an tĩnh, trầm tính và hướng nội hơn rất nhiều. Tuy vậy thì bao nhiêu đó thôi cũng là may mắn rồi.
An Nhiên quay lại trường và bắt đầu chương trình trung học phổ thông muộn hơn hai năm so với tuổi, vừa hay lại học cùng khoá với em gái mình. Khỏi phải nói Ngọc My vui vẻ đến thế nào, cô bé đã từng khoe khoang về thành tích học tập của chị gái mình, bây giờ thì bạn học đều phải tròn mắt thán phục.
So với chị gái thì Ngọc My còn kém một phần, thế nhưng mục tiêu là Đại Học Luật lại không phải là quá sức của cô bé. Khi Ngọc My có kết quả trúng tuyển vào trường mà mình yêu thích cũng là lúc An Nhiên chuẩn bị xong cho việc đi du học.
Đại học Y Hà Nội là một trường rất nổi tiếng trong việc đào tạo ra nhiều thế hệ y bác sỹ giỏi của nước nhà, không phải An Nhiên không biết điều đó, thế mà cô lại không chọn nó. Với tính cách của cô lại càng không có khả năng vì muốn trải nghiệm hay bay nhảy mà muốn đi du học. Vậy thì vì điều gì khiến một An Nhiên luôn an phận thủ thường lại phải ngày đêm miệt mài bằng mọi cách lấy được học bổng du học toàn phần ngày Y học ở Vương Quốc Anh xa xôi?!
Có thể nói là do duyên số khi An Nhiên tình cờ biết được con trai của vị bác sỹ tâm lý đã điều trị cho cô hiện đang theo học tại Đại Học UCL Luân Đôn. Đó là một trong những ngôi trường đào tạo y khoa nổi tiếng của thế giới, để đến đó học tự túc với điều kiện kinh tế gia đình cô là không thể. Cho nên lấy học bổng là điều cần thiết và duy nhất giúp được cô.
Trở thành bác sỹ chuyên khoa tim mạch là mơ ước của An Nhiên, đúng hơn là mơ ước mà cô cùng Anh Tú đã cùng nhau quyết tâm sẽ thực hiện.
Những năm này số thông tin mà cô biết được về cậu ấy ít ỏi một cách đáng thương, nhưng cũng không sao, trọng điểm cô biết vẫn là cậu ấy cũng đang học tại trường này, nơi mà ba của cậu ấy đang làm việc.
Bác sỹ tâm lý kia quả nhiên cực kỳ tốt, một phần vì nể mặt ba của An Nhiên, nhưng phần khác là do càng tiếp xúc ông càng quý mến cô bé nên muốn giúp một chút. Khi biết An Nhiên muốn tìm hiểu về việc du học, ông càng nhiệt tình cho cô phương thức liên lạc với con trai mình. Vừa để tiện cho cô bé tìm hiểu về việc học tập, vừa thầm hi vọng nếu như con trai ông nhanh nhẹn một chút biết đâu hai đứa có thể trở thành bạn bè và hơn thế nữa.
Vị bác sĩ già thực sự không có tham lam, ông chỉ là cảm thấy cô bé thật tốt, tương lai có một cô con dâu như vậy thì còn gì bằng. Mặc dù ông biết rõ câu chuyện của An Nhiên, cũng biết đâu là động lực để cô bé quyết tâm đi Anh, nhưng ông cũng nghĩ nghĩ một chút rồi, tuổi trẻ ấy mà cầm được thì cũng có thể buông được thôi. Tâm lý chung là những chấp niệm quá lớn, càng khiến người ta nuôi hi vọng, nếu không thấy được thực tế lại càng cứ hi vọng. Chỉ có cách đối mặt mới có thể buông xuống được hoài niệm sâu sắc đó. Năm năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi rồi, chỉ hi vọng một An Nhiên có thể bình bình an an mà bước đi, quá khứ kia rồi cũng chỉ còn là một mảng kí ức đẹp trong cuộc đời cô bé mà thôi.
An Nhiên dù là người chủ động liên lạc với Khôi Nguyên nhưng tất cả cũng chỉ xoay quanh vấn đề học tập mà thôi. Về phần Khôi Nguyên, trước hết là nghe lời ba mình nên anh cũng không nề hà việc hướng dẫn mọi thứ từ việc xin học bổng, thi cử hay bất kì chuyện gì có liên quan. Đương nhiên càng nói chuyện anh càng bị An Nhiên thu hút nhưng đáp lại sự nhiệt tình của anh, cô bé lại rất giữ khoảng cách, vô cùng chừng mực và như có như không cho anh biết cô ngoài việc biết ơn anh ra thì không hề có một chút cảm xúc gì khác.
Khôi Nguyên cũng không vì thế mà buồn lòng hay bỏ cuộc. Anh tin khi cô bé tới Anh học tập anh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc, việc tiến xa hơn trong một mối quan hệ là điều không quá khó.
An Nhiên nhìn lại hai vali lớn đồ cô đã mất nửa ngày chuẩn bị mới xong, lúc này cũng đã thấy mệt rồi. Cô ngả người ra chiếc giường thân yên của mình mà nhìn quanh phòng một lượt, sắp phải xa nơi này một thời gian dài như thế nào lại có phần không nỡ.
********--------********
Cả tuổi thơ lớn lên bên nhau, khắp nơi trong cuộc sống của An Nhiên đều có cậu ấy, mọi việc cô làm đều cùng cậu ấy… Vậy mà bây giờ cậu ấy giống như đã biến mất vào không khí, giống như chưa từng tồn tại. Nhưng không phải, cậu ấy đã ở đây, bên cạnh cô, cùng cô vui vẻ bao nhiêu, đến khi đi cậu ấy cũng không chỉ đi một mình, mà đã tàn nhẫn mang theo tiếng cười, tâm hồn và trái tim của An Nhiên rồi.
Chỉ là bản thân Anh Tú lại không biết điều đó mà thôi. Càng không biết được người ở lại có bao nhiêu khổ sở. An Nhiên thực sự suy sụp, nếu hình dung cô chỉ còn như một cái xác không hồn cũng không sai.
Hai năm sau đó An Nhiên phải nghỉ học để điều trị tâm lý. Người lớn vốn cứ nghĩ con trẻ mới có bao nhiêu tuổi đâu, bên nhau vui vẻ như vậy nhưng xa rồi cũng sẽ sớm quên đi mà kết giao thêm nhiều bạn mới. Nhưng khi nhìn tình trạng cửa An Nhiên ngày càng xấu đi, ba mẹ cô bé mới giật mình nhận ra họ đã quá chủ quan rồi, An Nhiên không giống những đứa trẻ khác.
Ngay từ nhỏ An Nhiên đã là một đứa hiểu chuyện, lại rất nhạy cảm. Càng lớn tính cách lại càng rõ ràng rất nhẹ nhàng, hoà nhã, hồn nhiên như chính cái tên của cô vậy. Cô bé không bao giờ làm nũng hay mè nheo nhưng ai tiếp xúc cũng dễ có cảm giác muốn bảo vệ và nâng niu.
Ba của An Nhiên là Đại tá quân đội phòng không không quân. Ông khá nghiêm khắc trong cách dạy con, thế nhưng bao nhiêu thiết quân luật hay cái gì cứng rắn có chăng chỉ áp dụng đối với Ngọc My, còn riêng An Nhiên ông lại là một vẻ ôn nhu cưng chiều. Bởi vậy Ngọc My không ít lần nghi ngờ chỉ có chị gái mới là con ruột của ba mẹ còn mình có lẽ là họ tiện tay nhặt được mang về nuôi mà thôi. Thế nhưng ngay cả bản thân Ngọc My cũng một hai muốn bảo vệ chị gái của mình cho nên cuối cùng lại hết ghen tị từ lúc nào không hay.
An Nhiên không chịu được nỗi mất mát này, cô bé thu mình trong một thế giới riêng, ngay cả ba mẹ hay em gái cũng không có cách nào tiếp cận. Càng trầm trọng hơn khi mỗi đêm cô lại mơ về vụ tai nạn đó, là tiếng nổ kinh hoàng cùng với máu, dần dần cô bé sợ những âm thanh lớn, sợ bóng tối, thậm trí sợ cả giấc ngủ của mình.
Không còn cách nào khác, ba của An Nhiên phải dùng hết tất cả những mối quan hệ mà mình có mới tìm được một vị bác sỹ tâm lý rất giỏi. Ông ấy đã đồng ý sẽ giúp An Nhiên điều trị, điều kiện tiên quyết là phải kiên trì và kiên trì.
Thật may An Nhiên cũng rất phối hợp cho nên quá trình trị liệu khá suôn sẻ. Cô bé dần trở lại cuộc sống bình thường, tuy nhiên để có một nụ cười vô tư và đẹp đẽ như trước kia thì thật sự rất khó. An Nhiên trở nên an tĩnh, trầm tính và hướng nội hơn rất nhiều. Tuy vậy thì bao nhiêu đó thôi cũng là may mắn rồi.
An Nhiên quay lại trường và bắt đầu chương trình trung học phổ thông muộn hơn hai năm so với tuổi, vừa hay lại học cùng khoá với em gái mình. Khỏi phải nói Ngọc My vui vẻ đến thế nào, cô bé đã từng khoe khoang về thành tích học tập của chị gái mình, bây giờ thì bạn học đều phải tròn mắt thán phục.
So với chị gái thì Ngọc My còn kém một phần, thế nhưng mục tiêu là Đại Học Luật lại không phải là quá sức của cô bé. Khi Ngọc My có kết quả trúng tuyển vào trường mà mình yêu thích cũng là lúc An Nhiên chuẩn bị xong cho việc đi du học.
Đại học Y Hà Nội là một trường rất nổi tiếng trong việc đào tạo ra nhiều thế hệ y bác sỹ giỏi của nước nhà, không phải An Nhiên không biết điều đó, thế mà cô lại không chọn nó. Với tính cách của cô lại càng không có khả năng vì muốn trải nghiệm hay bay nhảy mà muốn đi du học. Vậy thì vì điều gì khiến một An Nhiên luôn an phận thủ thường lại phải ngày đêm miệt mài bằng mọi cách lấy được học bổng du học toàn phần ngày Y học ở Vương Quốc Anh xa xôi?!
Có thể nói là do duyên số khi An Nhiên tình cờ biết được con trai của vị bác sỹ tâm lý đã điều trị cho cô hiện đang theo học tại Đại Học UCL Luân Đôn. Đó là một trong những ngôi trường đào tạo y khoa nổi tiếng của thế giới, để đến đó học tự túc với điều kiện kinh tế gia đình cô là không thể. Cho nên lấy học bổng là điều cần thiết và duy nhất giúp được cô.
Trở thành bác sỹ chuyên khoa tim mạch là mơ ước của An Nhiên, đúng hơn là mơ ước mà cô cùng Anh Tú đã cùng nhau quyết tâm sẽ thực hiện.
Những năm này số thông tin mà cô biết được về cậu ấy ít ỏi một cách đáng thương, nhưng cũng không sao, trọng điểm cô biết vẫn là cậu ấy cũng đang học tại trường này, nơi mà ba của cậu ấy đang làm việc.
Bác sỹ tâm lý kia quả nhiên cực kỳ tốt, một phần vì nể mặt ba của An Nhiên, nhưng phần khác là do càng tiếp xúc ông càng quý mến cô bé nên muốn giúp một chút. Khi biết An Nhiên muốn tìm hiểu về việc du học, ông càng nhiệt tình cho cô phương thức liên lạc với con trai mình. Vừa để tiện cho cô bé tìm hiểu về việc học tập, vừa thầm hi vọng nếu như con trai ông nhanh nhẹn một chút biết đâu hai đứa có thể trở thành bạn bè và hơn thế nữa.
Vị bác sĩ già thực sự không có tham lam, ông chỉ là cảm thấy cô bé thật tốt, tương lai có một cô con dâu như vậy thì còn gì bằng. Mặc dù ông biết rõ câu chuyện của An Nhiên, cũng biết đâu là động lực để cô bé quyết tâm đi Anh, nhưng ông cũng nghĩ nghĩ một chút rồi, tuổi trẻ ấy mà cầm được thì cũng có thể buông được thôi. Tâm lý chung là những chấp niệm quá lớn, càng khiến người ta nuôi hi vọng, nếu không thấy được thực tế lại càng cứ hi vọng. Chỉ có cách đối mặt mới có thể buông xuống được hoài niệm sâu sắc đó. Năm năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi rồi, chỉ hi vọng một An Nhiên có thể bình bình an an mà bước đi, quá khứ kia rồi cũng chỉ còn là một mảng kí ức đẹp trong cuộc đời cô bé mà thôi.
An Nhiên dù là người chủ động liên lạc với Khôi Nguyên nhưng tất cả cũng chỉ xoay quanh vấn đề học tập mà thôi. Về phần Khôi Nguyên, trước hết là nghe lời ba mình nên anh cũng không nề hà việc hướng dẫn mọi thứ từ việc xin học bổng, thi cử hay bất kì chuyện gì có liên quan. Đương nhiên càng nói chuyện anh càng bị An Nhiên thu hút nhưng đáp lại sự nhiệt tình của anh, cô bé lại rất giữ khoảng cách, vô cùng chừng mực và như có như không cho anh biết cô ngoài việc biết ơn anh ra thì không hề có một chút cảm xúc gì khác.
Khôi Nguyên cũng không vì thế mà buồn lòng hay bỏ cuộc. Anh tin khi cô bé tới Anh học tập anh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc, việc tiến xa hơn trong một mối quan hệ là điều không quá khó.
An Nhiên nhìn lại hai vali lớn đồ cô đã mất nửa ngày chuẩn bị mới xong, lúc này cũng đã thấy mệt rồi. Cô ngả người ra chiếc giường thân yên của mình mà nhìn quanh phòng một lượt, sắp phải xa nơi này một thời gian dài như thế nào lại có phần không nỡ.
********--------********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.