Em Mãi Mãi Chỉ Là Người Thay Thế
Chương 3
lvyy
07/06/2023
" Ưm... "
Khả Ái mơ màng tỉnh dậy, hai tay day hai bên thái dương. Cô vừa bước xuống giường liền bắt gặp anh từ phòng tắm đi ra, trên người anh khoát một chiếc áo choàng, những giọt nước còn đọng lại trên tóc thi thoảng rơi xuống. Cô thấy có cái gì đó không đúng, đây là phòng của cô mà. Tại sao anh lại ở trong này, chẳng lẽ đêm hôm qua anh ở lại đây.
Thừa Dật bỏ qua ánh mắt của cô, mặt không cảm xúc đi lướt qua cô chuẩn bị ra ngoài
" Thừa Dật "
Khả Ái xoay người chạy đến trước mặt anh. Thừa Dật nhíu mày nhìn cô, lạnh lùng nói:
" Nói "
" Cái đó hôm qua là anh ở lại chăm sóc em hả "
Cô vừa nói vừa chỉ vào chậu nước bên đầu giường.
" Cảm thấy áy náy với ông nội "
" Vâng "
" Thừa Dật "
" Chuyện gì nữa "
" Là... Là chuyện hôm qua em uống say nên ăn nói linh tinh, em... em xin lỗi "
Thừa Dật không có trả lời cô mà đi thẳng ra bên ngoài. Khả Ái đứng đó nhìn chằm chằm vào chậu nước bên kia giường, khi nhìn thấy nó trong lòng cô vui mừng biết bao, cô còn tưởng anh cảm thấy có lỗi, hối hận vì đã đánh cô nên ở lại chăm sóc cô. Nhưng hóa ra anh quan tâm cô cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi với ông nội, niềm vui chưa được bao lâu đã bị câu nói của anh dập tắt. Nếu không có ông, dù cô có say đến chết chắc anh cũng chẳng thèm quan tâm, ngó ngàng đến cô.
Thừa Dật quay về phòng của anh thay quần áo, sau đó lái xe đi làm.
Phòng làm việc của anh...
" Tổng giám đốc, Thừa Hưng đã trở về "
" Biết rồi, ra ngoài "
Thư ký theo lệnh của anh lui người đi ra ngoài. Thừa Dật ngón tay cầm bút xoay xoay, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Thừa Hưng. Anh có cảm giác như lần này hắn ta trở về sẽ lấy đi một thứ rất quan trọng đối với anh.
" Reng... Reng... "
Tiếng chuông điện thoại đưa Thừa Dật thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Ông nội "
Ông nội Tống:
" Thừa Hưng thằng bé nó mới về con biết chứ "
" Con biết "
Ông nội Tống:
" Tối cùng Khả Ái trở về ăn cơm "
" Vâng "
Thừa Dật tắt máy, sau đó lại quay về làm công việc còn đang dang dở.
Chiều tối, Thừa Dật cùng với Khả Ái trở về biệt thự Tống gia. Cũng giống như lần khác, trước mặt ông nội Tống hai người đều tỏ ra thân thiết, quan tâm chăm sóc nhau. Sau khi mọi người dùng cơm tối xong, ông nội Tống nói có chuyện muốn nói với Thừa Dật nên hai người nhanh chóng đi vào thư phòng. Để lại Khả Ái và Thừa Hưng ở trong phòng khách, anh (T.H) và cô cứ như vậy mà chìm đắm trong Thế giới riêng của mình, không ai nói với ai câu nào. Đến cuối cùng, Thừa Hưng vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
" Khả Ái, chúng ta có thể nói chuyện chứ "
" A... Vâng "
" Chúng ta ra sân sau đi "
" Nhưng.... "
Khả Ái chưa nói hết câu đã bị Thừa Hưng nắm tay kéo đi.
Anh (T.H) kéo cô dừng lại trước gốc cây cổ thụ, nơi này là phía sân sau của biệt thự, trồng rất nhiều cây cảnh và nhiều loại hoa khác nhau, hơn nữa nó còn rất rộng và đẹp.
" Em còn nhớ dưới gốc cây này, khi còn nhỏ chúng ta đã có những kỉ niệm đẹp với nhau. Em và anh cùng nhau khắc tên của chúng ta lên trên này, đến bây giờ hai chữ ấy vẫn chung thủy đứng bên cạnh nhau. Nhưng em và anh.... "
" Em đã lớn, người em yêu là Thừa Dật "
Khả Ái cắt ngang lời nói của anh.
" Anh biết "
" Vâng "
" Khả Ái mấy năm nay em sống có tốt không "
" Anh họ, em sống rất tốt. Hơn nữa Thừa Dật anh ấy rất yêu chiều em "
" Em nói thật chứ "
" Vâng, anh họ "
Thừa Hưng im lặng nhìn cô, hai tiếng "anh họ" như một tấm màn ngăn cách ở giữa, đẩy quan hệ của anh(T. H) và cô ra xa.
" Khả Ái, anh có thể ôm em được không. Như một người anh trai ôm em gái của mình "
Khả Ái nhìn ra được trong ánh mắt và lời nói của anh đang mong chờ cô đồng ý.
" Có thể "
Thừa Hưng được sự đồng ý của cô, tiến lại ôm cô vào trong lòng, giọng nói khàn khàn nói nhỏ vào tai cô.
" Anh nhớ em "
Sau đó anh(T.H) nhanh chóng buông Khả Ái ra, ngón tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài che lấp một bên má của cô ra phía sau. Cùng lúc đó, bên má vẫn còn sưng hiện ra trước mắt anh.
" Là ai "
Khả Ái nãy giờ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy tiếng nói lạnh tanh của Thừa Hưng giật mình hoàn hồn lại.
" Là ai đánh em "
Cô luống cuống che đi bên má sưng đỏ của mình, lảng tránh qua chuyện khác.
" A... Không có gì... Em vào trong chờ Thừa Dật "
Sau đó cô quay người toan bước đi, nhưng bị Thừa Hưng đứng chặn trước mặt, không cho cô rời đi. Khuân mặt hiện lên sự tức giận hỏi cô.
" Anh nói là ai làm, ai đánh em "
" Là tôi "
Khả Ái mơ màng tỉnh dậy, hai tay day hai bên thái dương. Cô vừa bước xuống giường liền bắt gặp anh từ phòng tắm đi ra, trên người anh khoát một chiếc áo choàng, những giọt nước còn đọng lại trên tóc thi thoảng rơi xuống. Cô thấy có cái gì đó không đúng, đây là phòng của cô mà. Tại sao anh lại ở trong này, chẳng lẽ đêm hôm qua anh ở lại đây.
Thừa Dật bỏ qua ánh mắt của cô, mặt không cảm xúc đi lướt qua cô chuẩn bị ra ngoài
" Thừa Dật "
Khả Ái xoay người chạy đến trước mặt anh. Thừa Dật nhíu mày nhìn cô, lạnh lùng nói:
" Nói "
" Cái đó hôm qua là anh ở lại chăm sóc em hả "
Cô vừa nói vừa chỉ vào chậu nước bên đầu giường.
" Cảm thấy áy náy với ông nội "
" Vâng "
" Thừa Dật "
" Chuyện gì nữa "
" Là... Là chuyện hôm qua em uống say nên ăn nói linh tinh, em... em xin lỗi "
Thừa Dật không có trả lời cô mà đi thẳng ra bên ngoài. Khả Ái đứng đó nhìn chằm chằm vào chậu nước bên kia giường, khi nhìn thấy nó trong lòng cô vui mừng biết bao, cô còn tưởng anh cảm thấy có lỗi, hối hận vì đã đánh cô nên ở lại chăm sóc cô. Nhưng hóa ra anh quan tâm cô cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi với ông nội, niềm vui chưa được bao lâu đã bị câu nói của anh dập tắt. Nếu không có ông, dù cô có say đến chết chắc anh cũng chẳng thèm quan tâm, ngó ngàng đến cô.
Thừa Dật quay về phòng của anh thay quần áo, sau đó lái xe đi làm.
Phòng làm việc của anh...
" Tổng giám đốc, Thừa Hưng đã trở về "
" Biết rồi, ra ngoài "
Thư ký theo lệnh của anh lui người đi ra ngoài. Thừa Dật ngón tay cầm bút xoay xoay, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Thừa Hưng. Anh có cảm giác như lần này hắn ta trở về sẽ lấy đi một thứ rất quan trọng đối với anh.
" Reng... Reng... "
Tiếng chuông điện thoại đưa Thừa Dật thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Ông nội "
Ông nội Tống:
" Thừa Hưng thằng bé nó mới về con biết chứ "
" Con biết "
Ông nội Tống:
" Tối cùng Khả Ái trở về ăn cơm "
" Vâng "
Thừa Dật tắt máy, sau đó lại quay về làm công việc còn đang dang dở.
Chiều tối, Thừa Dật cùng với Khả Ái trở về biệt thự Tống gia. Cũng giống như lần khác, trước mặt ông nội Tống hai người đều tỏ ra thân thiết, quan tâm chăm sóc nhau. Sau khi mọi người dùng cơm tối xong, ông nội Tống nói có chuyện muốn nói với Thừa Dật nên hai người nhanh chóng đi vào thư phòng. Để lại Khả Ái và Thừa Hưng ở trong phòng khách, anh (T.H) và cô cứ như vậy mà chìm đắm trong Thế giới riêng của mình, không ai nói với ai câu nào. Đến cuối cùng, Thừa Hưng vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
" Khả Ái, chúng ta có thể nói chuyện chứ "
" A... Vâng "
" Chúng ta ra sân sau đi "
" Nhưng.... "
Khả Ái chưa nói hết câu đã bị Thừa Hưng nắm tay kéo đi.
Anh (T.H) kéo cô dừng lại trước gốc cây cổ thụ, nơi này là phía sân sau của biệt thự, trồng rất nhiều cây cảnh và nhiều loại hoa khác nhau, hơn nữa nó còn rất rộng và đẹp.
" Em còn nhớ dưới gốc cây này, khi còn nhỏ chúng ta đã có những kỉ niệm đẹp với nhau. Em và anh cùng nhau khắc tên của chúng ta lên trên này, đến bây giờ hai chữ ấy vẫn chung thủy đứng bên cạnh nhau. Nhưng em và anh.... "
" Em đã lớn, người em yêu là Thừa Dật "
Khả Ái cắt ngang lời nói của anh.
" Anh biết "
" Vâng "
" Khả Ái mấy năm nay em sống có tốt không "
" Anh họ, em sống rất tốt. Hơn nữa Thừa Dật anh ấy rất yêu chiều em "
" Em nói thật chứ "
" Vâng, anh họ "
Thừa Hưng im lặng nhìn cô, hai tiếng "anh họ" như một tấm màn ngăn cách ở giữa, đẩy quan hệ của anh(T. H) và cô ra xa.
" Khả Ái, anh có thể ôm em được không. Như một người anh trai ôm em gái của mình "
Khả Ái nhìn ra được trong ánh mắt và lời nói của anh đang mong chờ cô đồng ý.
" Có thể "
Thừa Hưng được sự đồng ý của cô, tiến lại ôm cô vào trong lòng, giọng nói khàn khàn nói nhỏ vào tai cô.
" Anh nhớ em "
Sau đó anh(T.H) nhanh chóng buông Khả Ái ra, ngón tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài che lấp một bên má của cô ra phía sau. Cùng lúc đó, bên má vẫn còn sưng hiện ra trước mắt anh.
" Là ai "
Khả Ái nãy giờ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy tiếng nói lạnh tanh của Thừa Hưng giật mình hoàn hồn lại.
" Là ai đánh em "
Cô luống cuống che đi bên má sưng đỏ của mình, lảng tránh qua chuyện khác.
" A... Không có gì... Em vào trong chờ Thừa Dật "
Sau đó cô quay người toan bước đi, nhưng bị Thừa Hưng đứng chặn trước mặt, không cho cô rời đi. Khuân mặt hiện lên sự tức giận hỏi cô.
" Anh nói là ai làm, ai đánh em "
" Là tôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.