Em Mãi Mãi Chỉ Là Người Thay Thế
Chương 6
lvyy
07/06/2023
" Chờ anh "
Phó Từ kéo vali rồi đuổi theo Lạc Y.
Lạc Y mặc kệ Phó Từ ở đằng sau, cô rất bực mình, rất chi là bực mình a. Phải nói cô háo hức muốn trở về nước đến nhường nào, tưởng rằng người anh trai yêu dấu của mình sẽ ra đón ai ngờ lại vớ phải cái tên Phó Từ đáng ghét này.
Phó Từ đi nhanh tới nắm tay cô nhét cô vào trong xe sau đó kêu tài xe lái xe.
" Em vẫn không thay đổi chút nào "
" Kệ tôi, không liên quan gì đến anh "
Phó Từ im lặng ngắm nhìn Lạc Y, khoé miệng không tự chủ mà cong lên. Cậu nhìn tài xế sau đó ra lệnh:
" Xoay gương chiếu hậu qua chỗ khác, mắt nhìn thẳng, cậu mà quay người lại thì đừng trách tôi "
" Vâng " (thằng cha chết tiệt)
" Lạc Y "
Cô khó chịu quay người lại.
" Chuyện gì? "
Phó Từ không trả lời mà tiến lại gần cô, đôi môi nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô. Sau đó ghé sát tai cô nói.
" Lạc Y, anh nhớ em "
Lạc Y bị hoá đá, hai mắt mở to chớp chớp. Nụ hôn đầu của cô, ôi trời ơi nụ hôn đầu cô gìn giữ bao nhiêu năm giờ lại bị cái tên Phó Từ chết tiệt này cướp mất. Còn nữa, cái tư thế này sao mà nó ám muộn vậy. Lạc Y tức giận đẩy cậu ra khỏi người mình.
" Anh...anh trả lại nụ hôn đầu của tôi, ai cho phép anh hôn tôi. Phó Từ chết tiệt, aaaaaa tức quá tức quá "
" Em, anh đang nghiêm túc đấy "
" Anh thế nào thì kệ anh, trả lại nụ hôn đầu cho tôi, trả đây, trả đây "
Phó Từ ghì chặt hai vai cô.
" Lạc Y, em nghe anh nói có được không. Anh nhớ em, cũng đã hai năm rồi em cũng nên trả lời anh đi chứ "
Lạc Y im lặng giây lát.
" Tôi không yêu anh! "
Phó Từ đợi chờ câu trả lời của cô hai năm, hôm nay rốt cuộc cũng nghe được đáp án. Nhưng nó không như anh mong đợi, anh từ từ buông lỏng đôi tay đặt trên vai cô. Giọng nói phảng phất nỗi buồn, hụt hẫng.
" Nhưng anh lại yêu em, Lạc Y anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ làm cho em yêu anh. Ngoài em ra anh không muốn yêu một ai khác cả "
Hai người rơi vào trạng thái im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cho đến khi xe dừng lại vẫn là Phó Từ lên tiếng trước.
" Em vào đi, hẹn gặp lại "
Sau đó, anh mở cốp xe lấy hành lí cho cô rồi lên xe ra về. Cô đứng nhìn chiếc xe xa dần rồi khuất hẳn lúc đó mới đi vào nhà.
" Chị ơi "
Lạc Y vào nhà thấy Khả Ái ngồi trong phòng khách đang cặm cụi vẽ cái gì đó, Lạc Y bỏ cả hành lí chạy đến ôm cô.
" Lạc Y là em sao "
" Hừ, chị quên em rồi "
Lạc Y giả bộ giận dỗi, phồng má, bỏ vòng tay đang ôm cô ra.
" Con bé này, sao chị quên em được. Nhưng mà em xem tóc của em sao lại thành ra thế này "
" Em thấy đẹp mà chị "
" Ừ. Cho em này "
Lạc Y nhận lấy tờ giấy A4 cô đưa cho lật lên xem, mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô.
" Oa chị bây giờ em mới biết chị vẽ đẹp như vậy a. Em chắc chắn người này là anh hai, còn người này chính là chị đúng... "
Nụ cười trên môi Khả Ái vụt tắt khi Lạc Y nhắc đến tên của anh, Lạc Y nhìn biểu cảm của cô, biết là mình lỡ lời.
" Anh hai vẫn chưa chấp nhận chị sao "
" Em nói gì vậy, anh hai em rất yêu thương chị đó nha "
" Chị đừng nói dối em "
" Chị nói thật, em ngồi đây chị đi lấy nước "
Sau đó cô đứng dậy đi vào bếp.
Lạc Y nhận ra Khả Ái đang nói dối, cô ( Lạc Y) biết anh trai của mình vẫn chưa buông bỏ được người con gái ấy. Cô phải nói chuyện với anh hai mình mới được, không thể để chị ấy phải buồn nữa. Nghĩ vậy cô liền lấy điện thoại di động trong túi quần, gọi cho anh.
Thừa Dật bên kia đang xem vài hợp đồng quan trọng, nhíu mày cầm điện thoại nghe máy:
" Ai? "
" Tống Lạc Y đứa em gái không bằng công việc của anh đây "
" Ừ. Gọi anh có chuyện gì? "
" Về sớm một chút, em có chuyện muốn nói "
" Anh biết rồi "
------
Thừa Dật về sớm hơn mọi ngày, vừa về đến nơi anh đã bị Lạc Y kéo vào trong phòng.
" Em hỏi anh, thời gian qua tại sao anh vẫn không chịu chấp nhận chị Khả Ái ?"
" Cô ta nói với em như vậy?! "
Anh nhíu mày.
" Anh trả lời em, chẳng lẽ anh vẫn không buông bỏ được chị ấy sao. Chị ấy đã... "
" Em đừng tưởng anh nuông chiều em mà em muốn nói như thế nào cũng được"
Anh cắt ngang lời cô (Lạc Y).
" Coi như em chưa nói câu trước, em chỉ khuyên anh một câu, đừng để mất đi rồi lúc đấy mới thấy hối hận cũng không kịp đâu "
" Cô ta đi anh càng vui "
" Anh... "
Lạc Y tức giận bỏ ra ngoài, nhưng bước chân của cô dừng lại khi cô nhìn thấy Khả Ái đang đứng đó.
" Chị "
" À chị...chị mang nước lên cho hai người, vậy hai người cứ nói chuyện đi chị đi xuống "
" Đứng lại "
Phó Từ kéo vali rồi đuổi theo Lạc Y.
Lạc Y mặc kệ Phó Từ ở đằng sau, cô rất bực mình, rất chi là bực mình a. Phải nói cô háo hức muốn trở về nước đến nhường nào, tưởng rằng người anh trai yêu dấu của mình sẽ ra đón ai ngờ lại vớ phải cái tên Phó Từ đáng ghét này.
Phó Từ đi nhanh tới nắm tay cô nhét cô vào trong xe sau đó kêu tài xe lái xe.
" Em vẫn không thay đổi chút nào "
" Kệ tôi, không liên quan gì đến anh "
Phó Từ im lặng ngắm nhìn Lạc Y, khoé miệng không tự chủ mà cong lên. Cậu nhìn tài xế sau đó ra lệnh:
" Xoay gương chiếu hậu qua chỗ khác, mắt nhìn thẳng, cậu mà quay người lại thì đừng trách tôi "
" Vâng " (thằng cha chết tiệt)
" Lạc Y "
Cô khó chịu quay người lại.
" Chuyện gì? "
Phó Từ không trả lời mà tiến lại gần cô, đôi môi nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô. Sau đó ghé sát tai cô nói.
" Lạc Y, anh nhớ em "
Lạc Y bị hoá đá, hai mắt mở to chớp chớp. Nụ hôn đầu của cô, ôi trời ơi nụ hôn đầu cô gìn giữ bao nhiêu năm giờ lại bị cái tên Phó Từ chết tiệt này cướp mất. Còn nữa, cái tư thế này sao mà nó ám muộn vậy. Lạc Y tức giận đẩy cậu ra khỏi người mình.
" Anh...anh trả lại nụ hôn đầu của tôi, ai cho phép anh hôn tôi. Phó Từ chết tiệt, aaaaaa tức quá tức quá "
" Em, anh đang nghiêm túc đấy "
" Anh thế nào thì kệ anh, trả lại nụ hôn đầu cho tôi, trả đây, trả đây "
Phó Từ ghì chặt hai vai cô.
" Lạc Y, em nghe anh nói có được không. Anh nhớ em, cũng đã hai năm rồi em cũng nên trả lời anh đi chứ "
Lạc Y im lặng giây lát.
" Tôi không yêu anh! "
Phó Từ đợi chờ câu trả lời của cô hai năm, hôm nay rốt cuộc cũng nghe được đáp án. Nhưng nó không như anh mong đợi, anh từ từ buông lỏng đôi tay đặt trên vai cô. Giọng nói phảng phất nỗi buồn, hụt hẫng.
" Nhưng anh lại yêu em, Lạc Y anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ làm cho em yêu anh. Ngoài em ra anh không muốn yêu một ai khác cả "
Hai người rơi vào trạng thái im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cho đến khi xe dừng lại vẫn là Phó Từ lên tiếng trước.
" Em vào đi, hẹn gặp lại "
Sau đó, anh mở cốp xe lấy hành lí cho cô rồi lên xe ra về. Cô đứng nhìn chiếc xe xa dần rồi khuất hẳn lúc đó mới đi vào nhà.
" Chị ơi "
Lạc Y vào nhà thấy Khả Ái ngồi trong phòng khách đang cặm cụi vẽ cái gì đó, Lạc Y bỏ cả hành lí chạy đến ôm cô.
" Lạc Y là em sao "
" Hừ, chị quên em rồi "
Lạc Y giả bộ giận dỗi, phồng má, bỏ vòng tay đang ôm cô ra.
" Con bé này, sao chị quên em được. Nhưng mà em xem tóc của em sao lại thành ra thế này "
" Em thấy đẹp mà chị "
" Ừ. Cho em này "
Lạc Y nhận lấy tờ giấy A4 cô đưa cho lật lên xem, mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô.
" Oa chị bây giờ em mới biết chị vẽ đẹp như vậy a. Em chắc chắn người này là anh hai, còn người này chính là chị đúng... "
Nụ cười trên môi Khả Ái vụt tắt khi Lạc Y nhắc đến tên của anh, Lạc Y nhìn biểu cảm của cô, biết là mình lỡ lời.
" Anh hai vẫn chưa chấp nhận chị sao "
" Em nói gì vậy, anh hai em rất yêu thương chị đó nha "
" Chị đừng nói dối em "
" Chị nói thật, em ngồi đây chị đi lấy nước "
Sau đó cô đứng dậy đi vào bếp.
Lạc Y nhận ra Khả Ái đang nói dối, cô ( Lạc Y) biết anh trai của mình vẫn chưa buông bỏ được người con gái ấy. Cô phải nói chuyện với anh hai mình mới được, không thể để chị ấy phải buồn nữa. Nghĩ vậy cô liền lấy điện thoại di động trong túi quần, gọi cho anh.
Thừa Dật bên kia đang xem vài hợp đồng quan trọng, nhíu mày cầm điện thoại nghe máy:
" Ai? "
" Tống Lạc Y đứa em gái không bằng công việc của anh đây "
" Ừ. Gọi anh có chuyện gì? "
" Về sớm một chút, em có chuyện muốn nói "
" Anh biết rồi "
------
Thừa Dật về sớm hơn mọi ngày, vừa về đến nơi anh đã bị Lạc Y kéo vào trong phòng.
" Em hỏi anh, thời gian qua tại sao anh vẫn không chịu chấp nhận chị Khả Ái ?"
" Cô ta nói với em như vậy?! "
Anh nhíu mày.
" Anh trả lời em, chẳng lẽ anh vẫn không buông bỏ được chị ấy sao. Chị ấy đã... "
" Em đừng tưởng anh nuông chiều em mà em muốn nói như thế nào cũng được"
Anh cắt ngang lời cô (Lạc Y).
" Coi như em chưa nói câu trước, em chỉ khuyên anh một câu, đừng để mất đi rồi lúc đấy mới thấy hối hận cũng không kịp đâu "
" Cô ta đi anh càng vui "
" Anh... "
Lạc Y tức giận bỏ ra ngoài, nhưng bước chân của cô dừng lại khi cô nhìn thấy Khả Ái đang đứng đó.
" Chị "
" À chị...chị mang nước lên cho hai người, vậy hai người cứ nói chuyện đi chị đi xuống "
" Đứng lại "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.