Chương 10
Jennifer4121993
06/01/2021
Lam Y chạy quanh cái biệt thự to lớn này để tìm chỗ trốn. Cô sợ Thiên Phong bắt cô lại, sợ anh cướp đi sự tự do của cô.
Còn Thiên Phong, anh từ từ đi từng phòng tìm cô. Trên tay anh cầm sợi dây thừng, chỉ đợi khi tìm thấy Lam Y thì sẽ trói cô lại.
"Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé, em trốn tôi đi tìm em. Trốn thật kĩ nhé, để anh bắt được thì em chết chắc."
Thiên Phong mặt cười gian tà, hắn mở từng cánh cửa phòng để tìm cô, ngó gầm giường, nhìn vào tủ quần áo, liếc vào phòng tắm.
"Lam Y, em đâu rồi, ra đây nào" hắn nói to.
Lam Y trốn ở dưới tầng hầm, cô nghĩ rằng nơi đây sẽ là nơi an toàn nhất, hắn nhất định sẽ không nghĩ cô xuống dưới này để trốn.
Nơi đây rất bẩn thỉu, toàn là mùi máu tanh, có cả nhưng sác chết bị thối rữa, mùi rất khó chịu. Căn phòng này dùng để tra tấn những người chống lại Thiên Phong.
Những người chống lại hắn đều không có kết cục tốt đẹp gì, đa số đều chết vì đói hoặc vì bị hành hạ đến chết. Lam Y rất sợ nhưng cô không dám kêu lên nếu cô kêu kên thì hắn sẽ phát hiện ra mất.
Lam Y đoán không sai, Thiên Phong đã bỏ qua tầng hầm đó và đi tìm cô trong những căn phòng khác.
"Lam Y...Lam Y...Lam Y..." anh ngó đến đâu thì gọi tên cô đến đấy.
Thiên Phong dần dần mất đi kiên nhẫn, mặt biến sắc mất bình tĩnh. Anh đi đến phòng nào đều đạp cửa rồi vào. Cô càng làm như vậy thì sau này nếu bị anh bắt lại thì càng khó thoát hơn thôi.
Lam Y đi ra nhìn đống xác chết, người thì bị treo lên trần nhà người đầy vết thương do bị roi thừng vụt vào người, người thì bị kẹp gãy ngón tay, người thì mặt trắng nhợt nhạt do bị dìm xuống nước mà chết, còn có người treo ngược lên rồi rút hết máu, người bị nhốt trong lồng sắt chỉ còn có da bọc xương, người cuối cùng thì bị cắt hết thịt ở trên người mắt trợn ngược đau đớn.
Tất cả họ cô đều quen hết, cô nhớ có người thì tán tỉnh cô xong một thời gian không thấy đâu hết lúc ấy cô nghĩ chắc họ tán cô không đổ nên bỏ đi, còn thằng lớp bên hay sang bẻ bút trêu cô, con bé ngồi cạch hay tranh luận với cô, thằng bàn trên hay cướp đồ ăn vặt của cô, cả những người lừa cô cho cô leo cây, có con bé lớp dưới tán anh nhưng không đổ liền bày mưu hãm hại cô. Họ đều ở đây cả, tất cả là do anh giết.
Cô ngồi sụp xuống đất, thất thần nhìn từng cái xác chết, cô ôm đầu khóc nhưng không phát ra tiếng động. Không phải là cô sợ mà cô cảm thấy mình có lỗi, tương lai của họ sáng ngời ngợi mà do cô họ lại bị khép lại tương lại tươi sáng đó.
\-Tại mình, là tại mình họ mới phải chết như vậy-
Từ trước lúc cô quen anh, cô không biết anh là người độc ác như vậy. Thiên Phong mà cô quen rất dịu dàng, học giỏi, ga lăng, hơn hết là cái gì cũng nghe theo ý của cô. Cái gì anh cũng nghe theo cô, anh như người làm phục vụ cho tiểu thư của mình vậy. Nhưng bây giờ cô mới biết được bộ mặt thật sự của anh chỉ gói gọn trong một từ độc ác.
Thiên Phong đi tìm các phòng mà không thấy cô. Anh càng tức hơn.
"Lam Y em trốn đâu kĩ vậy"
Anh đột nhiên nhớ ra là còn tầng hầm anh vẫn chưa tìm. Anh nghĩ chắc chắc là cô đang ở đó. Thiên Phong đi ra phía cửa tầng hầm.
"Lam Y à, em trốn kĩ chưa vậy?" Hắn mở cửa tầng hầm nói vọng xuống cố ý để Lam Y nghe thấy.
Lam Y nghe thấy tiếng của anh, cô lau nước mắt đứng dậy trốn vào trong tủ. Tủ này đựng tất cả nhưng dụng cụ tra tấn.
Thiên Phong bắt đầu đi xuống từng bậc cầu tìm Lam Y.
Thiên Phong đi xuống từng bậc cầu thang, anh đi rất bình tĩnh. Anh biết là cô trốn ở đây vì tất cả mọi ngóc ngách trong biệt thự này anh đều tìm hết rồi.
"Cộc...cộc...cộc..."
"Lam Y, chúng ta chơi cũng lâu rồi, em ra đây đi"
Lam Y đang khóc, cô sợ bị anh bắt được nhưng cô lấy tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động. Cô chỉ nhìn hắn qua khe hở của chiếc tủ này.
"Khỉ con, em đâu rồi"
Thiên Phong lấy găng tay đeo vào rồi lật từng cái xác chết lên. Anh nghĩ có thể Lam Y trốn sau nhưng cái xác chết kia chẳng hạn.
Anh cầm lấy một cánh tay của một xác chết nhấc bổng lên. Xác chết bị ấp vào nhau lâu ngày, hôm nay lại bị lật lên, mùi hôi thối sực lên mũi, rất khó chịu.
Thiên Phong đưa tay che mũi của mình lại rồi lật tiếp. Anh lật hết cái này đến cái khác rồi qua xem cả mấy cái xác bị bỏ đói trong lồng sắt.
Nhưng xác chết bị bỏ đói này trên người có những giấu răng in trên da thịt. Chắc do họ đói quá làm liều cắn xé lẫn nhau để sống qua ngày. Không khác nào là động vật ăn thịt cắn xé lẫn nhau để sinh tồn cả. Nhưng tất cả không một ai sống sót, họ chỉ có da bọc xương, chết thành những con ma đói.
"Lam Y, em đâu rồi, em trốn kĩ quá"
Thiên Phong cởi găng tay vứt qua một bên. Rồi đi về phía tủ nơi mà Lam Y đang trốn. Lam Y ở bên trong bắt đầu run sợ, tay bịt chặt lấy miệng, nước mắt rơi lã trã.
Thiên Phong đưa tay cầm vào cánh cửa tủ định mở ra.
"Lam Y"
"Thiếu gia, công ty có việc gấp ạ" Thiên Phong quay lại.
Một trong số đám thuộc hạ của hắn lên tiếng. Thật may mắn cho Lam Y nếu không thì cô sẽ bị hắn phát hiện ra mất.
Lam Y nhìn qua khe tủ, thấy hắn đi lên đóng cửa hầm lại. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kẹt"
Lam Y giật mình, là hắn, hắn vẫn chưa đi, hắn lừa cô. Hắn cầm tay giật cô ra khỏi tủ, hắn mở cửa bất ngờ nên cô vẫn không phản ứng kịp, ngã nhoài ra đất.
Thiên Phong cầm lấy cằm cô nâng lên, anh và cô nhìn thẳng vào nhau. Anh trợn tròn mắt nhìn cô giọng giễu cợt, cười nham hiểm.
"Em chạy không thoát đâu"
"Đồ cầm thú, anh đã giết bao nhiêu mạng người vậy?"
"Không phải họ đã đắc tội với em sao, anh chỉ trả thù hộ em thôi" hắn cười nham hiểm.
"Đồ độc ác, tôi hận anh"
"Được, cho em hận"
Nói rồi Thiên Phong cầm tay của Lam Y kéo đi. Lam Y giãy dụa nhưng chẳng làm được gì cả.
"THẢ RA, THẢ RA"Lam Y hét lên.
Thiên Phong trả quan tâm, anh cứ cầm tay cô như vậy kéo lên cầu thang. Trừng phạt cô tội chạy trốn khỏi anh.
Anh kéo cô vào phòng, kéo tay cô nhấc lên giường. Anh lật cô nằm úp xuống, ngồi đè lên cô.
"Bỏ ra"
Còn Thiên Phong, anh từ từ đi từng phòng tìm cô. Trên tay anh cầm sợi dây thừng, chỉ đợi khi tìm thấy Lam Y thì sẽ trói cô lại.
"Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé, em trốn tôi đi tìm em. Trốn thật kĩ nhé, để anh bắt được thì em chết chắc."
Thiên Phong mặt cười gian tà, hắn mở từng cánh cửa phòng để tìm cô, ngó gầm giường, nhìn vào tủ quần áo, liếc vào phòng tắm.
"Lam Y, em đâu rồi, ra đây nào" hắn nói to.
Lam Y trốn ở dưới tầng hầm, cô nghĩ rằng nơi đây sẽ là nơi an toàn nhất, hắn nhất định sẽ không nghĩ cô xuống dưới này để trốn.
Nơi đây rất bẩn thỉu, toàn là mùi máu tanh, có cả nhưng sác chết bị thối rữa, mùi rất khó chịu. Căn phòng này dùng để tra tấn những người chống lại Thiên Phong.
Những người chống lại hắn đều không có kết cục tốt đẹp gì, đa số đều chết vì đói hoặc vì bị hành hạ đến chết. Lam Y rất sợ nhưng cô không dám kêu lên nếu cô kêu kên thì hắn sẽ phát hiện ra mất.
Lam Y đoán không sai, Thiên Phong đã bỏ qua tầng hầm đó và đi tìm cô trong những căn phòng khác.
"Lam Y...Lam Y...Lam Y..." anh ngó đến đâu thì gọi tên cô đến đấy.
Thiên Phong dần dần mất đi kiên nhẫn, mặt biến sắc mất bình tĩnh. Anh đi đến phòng nào đều đạp cửa rồi vào. Cô càng làm như vậy thì sau này nếu bị anh bắt lại thì càng khó thoát hơn thôi.
Lam Y đi ra nhìn đống xác chết, người thì bị treo lên trần nhà người đầy vết thương do bị roi thừng vụt vào người, người thì bị kẹp gãy ngón tay, người thì mặt trắng nhợt nhạt do bị dìm xuống nước mà chết, còn có người treo ngược lên rồi rút hết máu, người bị nhốt trong lồng sắt chỉ còn có da bọc xương, người cuối cùng thì bị cắt hết thịt ở trên người mắt trợn ngược đau đớn.
Tất cả họ cô đều quen hết, cô nhớ có người thì tán tỉnh cô xong một thời gian không thấy đâu hết lúc ấy cô nghĩ chắc họ tán cô không đổ nên bỏ đi, còn thằng lớp bên hay sang bẻ bút trêu cô, con bé ngồi cạch hay tranh luận với cô, thằng bàn trên hay cướp đồ ăn vặt của cô, cả những người lừa cô cho cô leo cây, có con bé lớp dưới tán anh nhưng không đổ liền bày mưu hãm hại cô. Họ đều ở đây cả, tất cả là do anh giết.
Cô ngồi sụp xuống đất, thất thần nhìn từng cái xác chết, cô ôm đầu khóc nhưng không phát ra tiếng động. Không phải là cô sợ mà cô cảm thấy mình có lỗi, tương lai của họ sáng ngời ngợi mà do cô họ lại bị khép lại tương lại tươi sáng đó.
\-Tại mình, là tại mình họ mới phải chết như vậy-
Từ trước lúc cô quen anh, cô không biết anh là người độc ác như vậy. Thiên Phong mà cô quen rất dịu dàng, học giỏi, ga lăng, hơn hết là cái gì cũng nghe theo ý của cô. Cái gì anh cũng nghe theo cô, anh như người làm phục vụ cho tiểu thư của mình vậy. Nhưng bây giờ cô mới biết được bộ mặt thật sự của anh chỉ gói gọn trong một từ độc ác.
Thiên Phong đi tìm các phòng mà không thấy cô. Anh càng tức hơn.
"Lam Y em trốn đâu kĩ vậy"
Anh đột nhiên nhớ ra là còn tầng hầm anh vẫn chưa tìm. Anh nghĩ chắc chắc là cô đang ở đó. Thiên Phong đi ra phía cửa tầng hầm.
"Lam Y à, em trốn kĩ chưa vậy?" Hắn mở cửa tầng hầm nói vọng xuống cố ý để Lam Y nghe thấy.
Lam Y nghe thấy tiếng của anh, cô lau nước mắt đứng dậy trốn vào trong tủ. Tủ này đựng tất cả nhưng dụng cụ tra tấn.
Thiên Phong bắt đầu đi xuống từng bậc cầu tìm Lam Y.
Thiên Phong đi xuống từng bậc cầu thang, anh đi rất bình tĩnh. Anh biết là cô trốn ở đây vì tất cả mọi ngóc ngách trong biệt thự này anh đều tìm hết rồi.
"Cộc...cộc...cộc..."
"Lam Y, chúng ta chơi cũng lâu rồi, em ra đây đi"
Lam Y đang khóc, cô sợ bị anh bắt được nhưng cô lấy tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động. Cô chỉ nhìn hắn qua khe hở của chiếc tủ này.
"Khỉ con, em đâu rồi"
Thiên Phong lấy găng tay đeo vào rồi lật từng cái xác chết lên. Anh nghĩ có thể Lam Y trốn sau nhưng cái xác chết kia chẳng hạn.
Anh cầm lấy một cánh tay của một xác chết nhấc bổng lên. Xác chết bị ấp vào nhau lâu ngày, hôm nay lại bị lật lên, mùi hôi thối sực lên mũi, rất khó chịu.
Thiên Phong đưa tay che mũi của mình lại rồi lật tiếp. Anh lật hết cái này đến cái khác rồi qua xem cả mấy cái xác bị bỏ đói trong lồng sắt.
Nhưng xác chết bị bỏ đói này trên người có những giấu răng in trên da thịt. Chắc do họ đói quá làm liều cắn xé lẫn nhau để sống qua ngày. Không khác nào là động vật ăn thịt cắn xé lẫn nhau để sinh tồn cả. Nhưng tất cả không một ai sống sót, họ chỉ có da bọc xương, chết thành những con ma đói.
"Lam Y, em đâu rồi, em trốn kĩ quá"
Thiên Phong cởi găng tay vứt qua một bên. Rồi đi về phía tủ nơi mà Lam Y đang trốn. Lam Y ở bên trong bắt đầu run sợ, tay bịt chặt lấy miệng, nước mắt rơi lã trã.
Thiên Phong đưa tay cầm vào cánh cửa tủ định mở ra.
"Lam Y"
"Thiếu gia, công ty có việc gấp ạ" Thiên Phong quay lại.
Một trong số đám thuộc hạ của hắn lên tiếng. Thật may mắn cho Lam Y nếu không thì cô sẽ bị hắn phát hiện ra mất.
Lam Y nhìn qua khe tủ, thấy hắn đi lên đóng cửa hầm lại. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kẹt"
Lam Y giật mình, là hắn, hắn vẫn chưa đi, hắn lừa cô. Hắn cầm tay giật cô ra khỏi tủ, hắn mở cửa bất ngờ nên cô vẫn không phản ứng kịp, ngã nhoài ra đất.
Thiên Phong cầm lấy cằm cô nâng lên, anh và cô nhìn thẳng vào nhau. Anh trợn tròn mắt nhìn cô giọng giễu cợt, cười nham hiểm.
"Em chạy không thoát đâu"
"Đồ cầm thú, anh đã giết bao nhiêu mạng người vậy?"
"Không phải họ đã đắc tội với em sao, anh chỉ trả thù hộ em thôi" hắn cười nham hiểm.
"Đồ độc ác, tôi hận anh"
"Được, cho em hận"
Nói rồi Thiên Phong cầm tay của Lam Y kéo đi. Lam Y giãy dụa nhưng chẳng làm được gì cả.
"THẢ RA, THẢ RA"Lam Y hét lên.
Thiên Phong trả quan tâm, anh cứ cầm tay cô như vậy kéo lên cầu thang. Trừng phạt cô tội chạy trốn khỏi anh.
Anh kéo cô vào phòng, kéo tay cô nhấc lên giường. Anh lật cô nằm úp xuống, ngồi đè lên cô.
"Bỏ ra"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.