Chương 20
Jennifer4121993
06/01/2021
Sáng hôm sau, Thiên Phong mở cửa đi vào phòng, Lam Y lúc này vẫn chìm trong giấc ngủ vì gần sáng cô mới chợp mắt.
Anh đi vào ngồi lên giường, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, anh xoa nhẹ vào bụng cô mỉm cười hạnh phúc.
Lam Y cảm nhận được cái gì đó ở bụng mình, cô liền sờ tay xuống bụng. Cô sờ thì nắm chúng tay anh.
Cô mở mắt, lấy tay dụi dụi rồi nhìn xuống bụng mình. Cô hất tay anh ra lùi lại phía sau mặt mũi sợ sệt.
"Người đâu" hắn gọi người giúp việc lên.
"Thiếu gia có gì sai bảo ạ?" Chị giúp việc cúi đầu kính cẩn đáp.
"Thay quần áo cho tiểu thư"
"Vâng, thiếu gia"
Chị giúp việc cầm tay Lam Y kéo vào phòng thay đồ.
"Tiểu thư, xin đi theo tôi"
Lam Y ngơ ngác đi theo chị giúp việc không có phản kháng gì. Thay đồ xong, chị giúp việc dẫn Lam Y ra ngoài trình diện bộ đồ cho Thiên Phong xem.
Anh nhìn cô há hốc mồm ngạc nhiên, không ngờ cô mặc cái gì cũng đẹp mà trang điểm lên lại càng đẹp hơn. Anh đờ người một lúc.
"Đẹp, rất đẹp"
Thiên Phong kéo tay Lam Y dẫn ra cửa nhưng cô không theo anh dựt tay lại. Cô trốn ra đằng sau lưng của chị giúp việc, sợ hãi nhìn anh.
"Ngoan, lại đây nào"
Thiên Phong vẫn tay gọi Lam Y lại nhưng cô vẫn cứng đầu chỉ núp sau chị giúp việc.
"Lại đây bảo, nhanh"
Chị giúp việc ngoảnh lại nhìn Lam Y, cô cũng ngước lên nhìn. Chị ấy đẩy cô ra phía của Thiên Phong.
Anh cứ kéo tay cô thì cô lại càng nắm chặt áo của chị giúp việc. Lam Y nhìn chị ấy bằng ánh mắt như muốn giúp đỡ mình.
"Ra ngoài đi" anh ra lệnh cho chị ấy.
Chị giúp việc gỡ từng ngón tay của Lam Y ra khỏi áo mình rồi đi ra ngoài. Còn Thiên Phong ôm Lam Y vào lòng, cô ra sức đẩy Thiên Phong ra.
Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt hơn. Anh nghé vào tai cô thủ thỉ.
"Em không muốn ra ngoài sao?"
Lam Y nghe xong sức đẩy yếu dần rồi dừng hẳn, cổ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Cô lâu rồi cũng chưa được ra ngoài rồi, cô rất muốn được ra ngoài đi chơi.
"Thật đấy, bây giờ đi luôn"
Thiên Phong kéo tay Lam Y đi ra ngoài. Anh đi trước mở cửa ghế phụ xe ra.
"Ngồi đi"
Đợi cho cô ngồi vào trong xe, anh mới đóng cửa đi sang ghế lái của mình. Lam Y không biết là Thiên Phong trở mình đi đâu nhưng nghĩ được ra ngoài là cô vui rồi.
Thiên Phong lái xe qua một cái cánh cổng lớn, Lam Y ngước lên nhìn thầm đọc.
\-Trại trẻ mồ côi ư?\-
Lam Y quay sang nhìn Thiên Phong, anh có vẻ như hiểu ý cô liền nói.
"Quyên góp quỹ từ thiện"
Lam Y không nhìn Thiên Phong nữa, cô quay ra nhìn phía cửa kính.
Thiên Phong lái xe vào chỗ để xe, anh mở cửa đi xuống rồi chạy ra mở cửa cho cô. Lam Y bước xuống đi vài bước nhìn xung quanh khuôn viên.
Còn anh mở cửa xách ra một số túi đồ đi theo sau cô rồi anh lại vượt lên phía trước.
"Đi thôi"
Lam Y đi theo Thiên Phong, đến khi ra giữa sân trường bọn trẻ nhìn thấy anh vui mừng vội lao ra ôm chân anh.
"A, chú Phong đến chơi nè!"
"Cháu chào chú"
"Chú Phong"
Bọn trẻ nháo nhào vây quanh anh, anh vui vẻ xoa đầu từng đứa nhóc một. Quen anh lâu như vậy rồi mà bây giờ cô mới biết anh thích trẻ con.
"Chú đem bánh kẹo đến cho các cháu này, cầm lấy chia nhau đi"
"Chúng cháu cảm ơn chú ạ!" Chúng khoanh tay cúi người cảm ơn anh.
Một trong số bọn trẻ kia nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm rồi quay sang hỏi Thiên Phong.
"Ơ, chú ơi! Chị này là ai vậy ạ?" Cả đám quay ra nhìn Lam Y.
"À, quên không giới thiệu với các cháu, đây là Lam Y người yêu chú"
Thiên Phong vươn tay ôm vào vai của Lam Y, cô không đẩy anh ra vẫn cứ đứng như vậy. Bọn trẻ xì xào bàn tán.
"Ui, chị ấy xinh quá"
"Chị ấy nhìn dễ thương ghê"
"Sao chị ấy đứng có đến vai chú vậy?"
"Chắc vẫn chưa phát triển hết đấy"
"Chị ấy nhìn hiền thế"
"Sao chị ấy không nói gì vậy?"
"Chắc là chị ấy cảm thấy lạ đó"
"Thế chú lại già đến thế cơ à?" Mặt anh nhăn lại.
Cả đám cười phá lên, Thiên Phong quay ra nhìn Lam Y anh thấy cô cũng cười anh cười theo. Lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy cô cười tươi như vậy.
"Chị ấy cười đẹp thật đấy"
"Chúng ta dẫn chị ấy đi chơi đi"
"Đúng rồi dẫn chị ấy đi chơi"
Chúng vây quanh Lam Y kéo cô đi chơi. Cả buổi hôm ấy cô chơi rất vui vẻ, nó rất là tuyệt vời.
Anh đi vào ngồi lên giường, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, anh xoa nhẹ vào bụng cô mỉm cười hạnh phúc.
Lam Y cảm nhận được cái gì đó ở bụng mình, cô liền sờ tay xuống bụng. Cô sờ thì nắm chúng tay anh.
Cô mở mắt, lấy tay dụi dụi rồi nhìn xuống bụng mình. Cô hất tay anh ra lùi lại phía sau mặt mũi sợ sệt.
"Người đâu" hắn gọi người giúp việc lên.
"Thiếu gia có gì sai bảo ạ?" Chị giúp việc cúi đầu kính cẩn đáp.
"Thay quần áo cho tiểu thư"
"Vâng, thiếu gia"
Chị giúp việc cầm tay Lam Y kéo vào phòng thay đồ.
"Tiểu thư, xin đi theo tôi"
Lam Y ngơ ngác đi theo chị giúp việc không có phản kháng gì. Thay đồ xong, chị giúp việc dẫn Lam Y ra ngoài trình diện bộ đồ cho Thiên Phong xem.
Anh nhìn cô há hốc mồm ngạc nhiên, không ngờ cô mặc cái gì cũng đẹp mà trang điểm lên lại càng đẹp hơn. Anh đờ người một lúc.
"Đẹp, rất đẹp"
Thiên Phong kéo tay Lam Y dẫn ra cửa nhưng cô không theo anh dựt tay lại. Cô trốn ra đằng sau lưng của chị giúp việc, sợ hãi nhìn anh.
"Ngoan, lại đây nào"
Thiên Phong vẫn tay gọi Lam Y lại nhưng cô vẫn cứng đầu chỉ núp sau chị giúp việc.
"Lại đây bảo, nhanh"
Chị giúp việc ngoảnh lại nhìn Lam Y, cô cũng ngước lên nhìn. Chị ấy đẩy cô ra phía của Thiên Phong.
Anh cứ kéo tay cô thì cô lại càng nắm chặt áo của chị giúp việc. Lam Y nhìn chị ấy bằng ánh mắt như muốn giúp đỡ mình.
"Ra ngoài đi" anh ra lệnh cho chị ấy.
Chị giúp việc gỡ từng ngón tay của Lam Y ra khỏi áo mình rồi đi ra ngoài. Còn Thiên Phong ôm Lam Y vào lòng, cô ra sức đẩy Thiên Phong ra.
Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt hơn. Anh nghé vào tai cô thủ thỉ.
"Em không muốn ra ngoài sao?"
Lam Y nghe xong sức đẩy yếu dần rồi dừng hẳn, cổ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Cô lâu rồi cũng chưa được ra ngoài rồi, cô rất muốn được ra ngoài đi chơi.
"Thật đấy, bây giờ đi luôn"
Thiên Phong kéo tay Lam Y đi ra ngoài. Anh đi trước mở cửa ghế phụ xe ra.
"Ngồi đi"
Đợi cho cô ngồi vào trong xe, anh mới đóng cửa đi sang ghế lái của mình. Lam Y không biết là Thiên Phong trở mình đi đâu nhưng nghĩ được ra ngoài là cô vui rồi.
Thiên Phong lái xe qua một cái cánh cổng lớn, Lam Y ngước lên nhìn thầm đọc.
\-Trại trẻ mồ côi ư?\-
Lam Y quay sang nhìn Thiên Phong, anh có vẻ như hiểu ý cô liền nói.
"Quyên góp quỹ từ thiện"
Lam Y không nhìn Thiên Phong nữa, cô quay ra nhìn phía cửa kính.
Thiên Phong lái xe vào chỗ để xe, anh mở cửa đi xuống rồi chạy ra mở cửa cho cô. Lam Y bước xuống đi vài bước nhìn xung quanh khuôn viên.
Còn anh mở cửa xách ra một số túi đồ đi theo sau cô rồi anh lại vượt lên phía trước.
"Đi thôi"
Lam Y đi theo Thiên Phong, đến khi ra giữa sân trường bọn trẻ nhìn thấy anh vui mừng vội lao ra ôm chân anh.
"A, chú Phong đến chơi nè!"
"Cháu chào chú"
"Chú Phong"
Bọn trẻ nháo nhào vây quanh anh, anh vui vẻ xoa đầu từng đứa nhóc một. Quen anh lâu như vậy rồi mà bây giờ cô mới biết anh thích trẻ con.
"Chú đem bánh kẹo đến cho các cháu này, cầm lấy chia nhau đi"
"Chúng cháu cảm ơn chú ạ!" Chúng khoanh tay cúi người cảm ơn anh.
Một trong số bọn trẻ kia nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm rồi quay sang hỏi Thiên Phong.
"Ơ, chú ơi! Chị này là ai vậy ạ?" Cả đám quay ra nhìn Lam Y.
"À, quên không giới thiệu với các cháu, đây là Lam Y người yêu chú"
Thiên Phong vươn tay ôm vào vai của Lam Y, cô không đẩy anh ra vẫn cứ đứng như vậy. Bọn trẻ xì xào bàn tán.
"Ui, chị ấy xinh quá"
"Chị ấy nhìn dễ thương ghê"
"Sao chị ấy đứng có đến vai chú vậy?"
"Chắc vẫn chưa phát triển hết đấy"
"Chị ấy nhìn hiền thế"
"Sao chị ấy không nói gì vậy?"
"Chắc là chị ấy cảm thấy lạ đó"
"Thế chú lại già đến thế cơ à?" Mặt anh nhăn lại.
Cả đám cười phá lên, Thiên Phong quay ra nhìn Lam Y anh thấy cô cũng cười anh cười theo. Lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy cô cười tươi như vậy.
"Chị ấy cười đẹp thật đấy"
"Chúng ta dẫn chị ấy đi chơi đi"
"Đúng rồi dẫn chị ấy đi chơi"
Chúng vây quanh Lam Y kéo cô đi chơi. Cả buổi hôm ấy cô chơi rất vui vẻ, nó rất là tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.