Chương 25
Jennifer4121993
06/01/2021
"Lấy con đe dọa cô ấy"
"Nhưng..."
"Tùy bạn thôi, tôi chỉ nói góp ý như vậy thôi"
Thiên Phong không ngờ được rằng Lam Y đứng sau cánh cửa nghe hết cuộc nói chuyện của anh và Việt Hải.
Cô lo sợ Thiên Phong đem con của cô đi mất, có người mẹ nào lại muốn rời xa con của mình đâu chứ. Lúc trước vì hận Thiên Phong nên cô không muốn đứa bé tồn tại nhưng bây giờ khi bé con đã đến với cô, nó như một tia hi vọng chiếu sáng cuộc đời của cô vậy. Cô sẽ không để một ai động vào con cô và mang nó đi cả...
Lam Y đi vào nằm ôm con khóc, cô không dám phát ra tiếng vì sợ con thức giấc. Lam Y khóc thút thít một lúc, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lam Y đang mơ màng chìm trong giấc ngủ, cô đưa tay sờ bên cạnh mình thấy trống không. Cô choàng mở mắt, vực dậy đi tìm con.
Lam Y vừa khóc vừa đi tìm cô không dám gọi vì cô sợ nếu cô gọi thì con tỉnh giấc mất, cô tìm xung quanh phòng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô đi ra ngoài thì nhìn thấy Thiên Phong đang bế con, anh đang dỗ con cho nó ngủ. Lam Y rất sợ ngày nào đó anh mang con mình đi mất.
"Anh thấy con dậy nên bế ra ngoài này để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em"
Đứa bé như ngửi được mùi sữa trên người mẹ mình, nó cựa quậy.
"Ọ, ọe, ọ, ọe...."
Cô chạy lại giằng lấy con, cô vạch áo lên cho con bú. Cũng may là cô có nhiều sữa. Để cho con bú xong cô dỗ cho nó ngủ.
Thiên Phong đứng cạnh đó giang tay ra định bế đứa bé.
"Để anh dỗ con cho, em đi ngủ đi"
Lam Y không nói gì, cô lẳng lặng bế con vào trong phòng mặc kệ anh đứng đó.
[...]
Hơn một tháng trôi qua, Lam Y cảm thấy sức khỏe mình ngày một tốt hơn. Con cô cũng cứng cáp hơn trước ít nhiều. Đây cũng là thời cơ tốt để cô đưa con ra khỏi nơi đây.
Lam Y gấp quần áo cho con và mình. Cô chuẩn bị mọi thứ cần thiết để đêm nay xuất phát.
Cô muốn hành động trước khi anh ra tay đưa con mình đi. Đồ đạc chuẩn bị xong, cô nhìn con đang ngủ âu yếm.
Thiên Phong mở cửa đi vào, anh cầm cho cô khay thức ăn.
"Em ăn đi"
Lam Y nhận lấy khay thức ăn trên tay anh, hôm nay cô phải ăn thật nhiều để nó tiếp sức cho đêm nay.
"Đặt tên con là gì nhỉ? Lam Y?"
"Tùy anh"
"Hàn Thiên Lam được không?"
"Không hay"
"Hàn Vĩnh An"
"Không"
"Vậy Hàn Tâm Phúc"
Lam Y không nói gì, như tỏ vẻ đồng ý với cái tên này.
"Tâm trong tâm đức, Phúc trong hạnh phúc"
Đêm hôm ấy, Lam Y đợi mọi người ngủ hết cô mới bế con xách đồ đạc đi ra khỏi nhà.
Lam Y bế con chạy ra khỏi nhà. Lần này cô đi rất thuận lợi, không bị anh bắt gặp.
Thiên Phong đứng trên tầng nhìn xuống, anh nhìn cô lòng đau xót. Anh biết là đêm nay cô đi nhưng anh không cản cô.
"Thiếu gia, sao cậu..."
Bà quản gia đứng sau Thiên Phong cất tiếng hỏi, không để bà hỏi dứt lời anh nói luôn.
"Không bắt lại chứ gì"
"Vâng"
"Để cô ấy ra ngoài khuây khỏa một vài ngày"
"Nhưng tiểu thư vừa đẻ xong, sức còn yếu"
"Tôi có sắp xếp của riêng mình, bà đi ngủ đi"
"Vâng, thưa thiếu gia"
Bà quản gia đi vào phòng ngủ của mình, còn anh vẫn đứng nhìn Lam Y.
"Em muốn rời xa tôi như vậy à? Rồi một ngày tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Thiên Phong tức Lam Y ,đấm tay vào bờ tường đến chảy máu.
Lam Y cứ bế con đi mãi đi mãi cho đến khi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Cô nhìn thấy một ánh đèn pin, cô đi lại gần thì thấy một bà cụ.
"Cứu,...cứu,..."
Giọng yếu ớt của cô vang lên, mặt cô tối sầm lại ngã lăn ra đất. Mặc dù ngã như vậy nhưng cô vẫn ôm chặt lấy đứa con của mình.
Đứa bé như rất hiểu chuyện, từ khi trên đường chạy trốn cùng mẹ, nó đã không khóc tí nào chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của mẹ ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, Lam Y nghe thấy tiếng con khóc, cô bật dậy bế con lên cho con bú. Cô nhìn xung quanh phòng.
\-Mình thoát rồi ư?-
Cô suy nghĩ rồi cười, cô hôn lên trán của con mình.
\-mẹ cuối cùng đưa con ra khỏi đó rồi, từ giờ mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt-
Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Lam Y giật mình.
"Tỉnh rồi à?"
"Cháu chào bà, là bà hôm qua đã đưa cháu vào đây ạ?"
"Ừ, mà chồng cháu đâu?"
"Cháu, cháu..."
"Được rồi, không muốn trả lời thì thôi, ăn sáng đi này"
Bà cụ đưa khay thức ăn lên trước mặt Lam Y rồi quay ra nhìn đứa trẻ.
"Con cháu hử?"
"Vâng ạ"
"Đáng yêu quá, mấy tháng rồi"
"Dạ, nó vừa được một tháng tuổi bà ạ" Lam Y nhìn con âu yếm.
"Đặt tên chưa?"
"Tên nó là Hàn Tâm Phúc ạ"
"Hay, tên hay đó"
Bà cụ véo má Tâm Phúc âu yếm.
"Bụ bẫm quá!"
"Nhưng..."
"Tùy bạn thôi, tôi chỉ nói góp ý như vậy thôi"
Thiên Phong không ngờ được rằng Lam Y đứng sau cánh cửa nghe hết cuộc nói chuyện của anh và Việt Hải.
Cô lo sợ Thiên Phong đem con của cô đi mất, có người mẹ nào lại muốn rời xa con của mình đâu chứ. Lúc trước vì hận Thiên Phong nên cô không muốn đứa bé tồn tại nhưng bây giờ khi bé con đã đến với cô, nó như một tia hi vọng chiếu sáng cuộc đời của cô vậy. Cô sẽ không để một ai động vào con cô và mang nó đi cả...
Lam Y đi vào nằm ôm con khóc, cô không dám phát ra tiếng vì sợ con thức giấc. Lam Y khóc thút thít một lúc, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lam Y đang mơ màng chìm trong giấc ngủ, cô đưa tay sờ bên cạnh mình thấy trống không. Cô choàng mở mắt, vực dậy đi tìm con.
Lam Y vừa khóc vừa đi tìm cô không dám gọi vì cô sợ nếu cô gọi thì con tỉnh giấc mất, cô tìm xung quanh phòng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô đi ra ngoài thì nhìn thấy Thiên Phong đang bế con, anh đang dỗ con cho nó ngủ. Lam Y rất sợ ngày nào đó anh mang con mình đi mất.
"Anh thấy con dậy nên bế ra ngoài này để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em"
Đứa bé như ngửi được mùi sữa trên người mẹ mình, nó cựa quậy.
"Ọ, ọe, ọ, ọe...."
Cô chạy lại giằng lấy con, cô vạch áo lên cho con bú. Cũng may là cô có nhiều sữa. Để cho con bú xong cô dỗ cho nó ngủ.
Thiên Phong đứng cạnh đó giang tay ra định bế đứa bé.
"Để anh dỗ con cho, em đi ngủ đi"
Lam Y không nói gì, cô lẳng lặng bế con vào trong phòng mặc kệ anh đứng đó.
[...]
Hơn một tháng trôi qua, Lam Y cảm thấy sức khỏe mình ngày một tốt hơn. Con cô cũng cứng cáp hơn trước ít nhiều. Đây cũng là thời cơ tốt để cô đưa con ra khỏi nơi đây.
Lam Y gấp quần áo cho con và mình. Cô chuẩn bị mọi thứ cần thiết để đêm nay xuất phát.
Cô muốn hành động trước khi anh ra tay đưa con mình đi. Đồ đạc chuẩn bị xong, cô nhìn con đang ngủ âu yếm.
Thiên Phong mở cửa đi vào, anh cầm cho cô khay thức ăn.
"Em ăn đi"
Lam Y nhận lấy khay thức ăn trên tay anh, hôm nay cô phải ăn thật nhiều để nó tiếp sức cho đêm nay.
"Đặt tên con là gì nhỉ? Lam Y?"
"Tùy anh"
"Hàn Thiên Lam được không?"
"Không hay"
"Hàn Vĩnh An"
"Không"
"Vậy Hàn Tâm Phúc"
Lam Y không nói gì, như tỏ vẻ đồng ý với cái tên này.
"Tâm trong tâm đức, Phúc trong hạnh phúc"
Đêm hôm ấy, Lam Y đợi mọi người ngủ hết cô mới bế con xách đồ đạc đi ra khỏi nhà.
Lam Y bế con chạy ra khỏi nhà. Lần này cô đi rất thuận lợi, không bị anh bắt gặp.
Thiên Phong đứng trên tầng nhìn xuống, anh nhìn cô lòng đau xót. Anh biết là đêm nay cô đi nhưng anh không cản cô.
"Thiếu gia, sao cậu..."
Bà quản gia đứng sau Thiên Phong cất tiếng hỏi, không để bà hỏi dứt lời anh nói luôn.
"Không bắt lại chứ gì"
"Vâng"
"Để cô ấy ra ngoài khuây khỏa một vài ngày"
"Nhưng tiểu thư vừa đẻ xong, sức còn yếu"
"Tôi có sắp xếp của riêng mình, bà đi ngủ đi"
"Vâng, thưa thiếu gia"
Bà quản gia đi vào phòng ngủ của mình, còn anh vẫn đứng nhìn Lam Y.
"Em muốn rời xa tôi như vậy à? Rồi một ngày tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Thiên Phong tức Lam Y ,đấm tay vào bờ tường đến chảy máu.
Lam Y cứ bế con đi mãi đi mãi cho đến khi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Cô nhìn thấy một ánh đèn pin, cô đi lại gần thì thấy một bà cụ.
"Cứu,...cứu,..."
Giọng yếu ớt của cô vang lên, mặt cô tối sầm lại ngã lăn ra đất. Mặc dù ngã như vậy nhưng cô vẫn ôm chặt lấy đứa con của mình.
Đứa bé như rất hiểu chuyện, từ khi trên đường chạy trốn cùng mẹ, nó đã không khóc tí nào chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của mẹ ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, Lam Y nghe thấy tiếng con khóc, cô bật dậy bế con lên cho con bú. Cô nhìn xung quanh phòng.
\-Mình thoát rồi ư?-
Cô suy nghĩ rồi cười, cô hôn lên trán của con mình.
\-mẹ cuối cùng đưa con ra khỏi đó rồi, từ giờ mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt-
Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Lam Y giật mình.
"Tỉnh rồi à?"
"Cháu chào bà, là bà hôm qua đã đưa cháu vào đây ạ?"
"Ừ, mà chồng cháu đâu?"
"Cháu, cháu..."
"Được rồi, không muốn trả lời thì thôi, ăn sáng đi này"
Bà cụ đưa khay thức ăn lên trước mặt Lam Y rồi quay ra nhìn đứa trẻ.
"Con cháu hử?"
"Vâng ạ"
"Đáng yêu quá, mấy tháng rồi"
"Dạ, nó vừa được một tháng tuổi bà ạ" Lam Y nhìn con âu yếm.
"Đặt tên chưa?"
"Tên nó là Hàn Tâm Phúc ạ"
"Hay, tên hay đó"
Bà cụ véo má Tâm Phúc âu yếm.
"Bụ bẫm quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.