Chương 47
Vân Xuyên
01/05/2018
Hai tay Hoắc Tư Minh ôm lấy sau gáy Đậu Trạch, lại nói một lần: “Sờ sờ tôi...”
Đậu Trạch hôn hắn, xoa xoa hắn, đưa taylướt trên mảnh vải mềm mại, chạm được vật kia.
Hoắc Tư Minh trong nháy mắt kích động lên, dòng máutrongngười đều dâng trào, hắn nhất định phải dùng hết khí lực, mới có thể đè nén xuống kích động muốngiày vòĐậu Trạch.
Đậu Trạch lại ngẩng đầu lên, một đôi mắt như thăm dòýthức như thế đơn thuần lại sáng sủa, nhìn Hoắc Tư Minh, hỏi: “Anhvẫn được sao?”
Hắn bất đắc dĩ, cật lực khắc chế chính mình, duy trì phong độ hỏi: “Tại sao không được?”
“Anhvừa ở phòng vệ sinh không phải đã...”Vành tai Đậu Trạch lại dần dần nhiễm phải màu đỏ, rõ ràng đã làmchuyệndâm đãng như vậy, nhưng hắn vẫn là không nói ra được.
“Chỉ cần làemchạm nó...là được.” Hoắc Tư Minhnângmặt hắn muốn hắn đứng thẳng, cố ý dùng tiếng nói khàn khàn có chút khiêu gợi hỏi: “Có muốn tôigiúpemmột tay hay không?”
Tay Đậu Trạch còn đặt ở nơi đócủahắn, lắc đầu một cái: “Không cần.” Nhưng sợ Hoắc Tư Minh mất hứng, để chứng minh chính mình cũng tập trung vào trong đó, động tình hôn xuyết trên cổmềm mại trắng nõn kia củahắn.
Hoắc Tư Minh không kiên trì nữa, hai người liền như vậy đứng phòng ăn, ôm ấp, hoàn thành lần thứ nhấthai bên tìnhnguyện, tiếp xúc thân mậtmangtính lịch sử.
Cho tới mười mấy phút sau, Đậu Trạch đỏ mặt đi rửa tay, còn xấu hổ không dám ngẩng đầu, hắn dĩ nhiênđã giúpmột người đàn ông thủ dâm...
Hoắc Tư Minhđangmặccái quần còn lưu lại chút tinh dịch ẩm ướt,lấykhăn tayởtrên sàn nhà lau chùi không cẩn thậnlàm dínhchất lỏngxuống sàn. Đậu Trạchrửatayxongtừ phòng vệ sinh đi ra, nói hắn: “Hảo hảo kiểm tra một chút, đừng một lúc bị cácdìphát hiện.” Còn nói: “Saunàyđừng ở dưới lầulàm cáikia...”
Trong tay Hoắc Tư Minh còncầm khăn giấykia, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn.
Đậu Trạch bị hắn nhìn chăm chú đến thật không tiện,quay lạilên lầu. Hoắc Tư Minh thanh lý dấu vết dưới lầu, cũng cùng đi lên lầu, thấy Đậu Trạchngồiở trong thư phòng đọc sách, liền đi tới, gọi hắn ngồi vào trong lồng ngực của mình, hai tayômcái bụng hắn, với hắn đồng thời đọc sách.
Đậu Trạch có chút không dễ chịu, nói: “Quyển sách này không phảianh đãxem qua sao?”
ĐầuHoắc Tư Minh chôn ở cổ hắn, lấy môi sượt sượt cổ của hắn, nói: “Ôn cố tri tân (học cái cũ để biết cái mới).”
Đậu Trạch bị hắn sượt đến cười lên, cái cổ ngửa về đằng sau, dựa vào đến trong lồng ngực của hắn, nói: “Tôikhông muốnđọc sách nữa.”
Hoắc Tư Minh ôm hắn, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn,sáng sớm mới vừa cạo cằm sạch sẽ, hỏi: “Vậyemmuốn làm gì?”
Đậu Trạch nói: “Ngồinhư vậy tắm nắng cũng thật thoải mái.” Hắn hơinhắmmắt, chóp mũi quanh quẩn mùi vịcủaHoắc Tư Minh, lại có chút buồn ngủ.
Hoắc Tư Minh dán vào lỗ tai của hắn nói: “Emvừa làm cho tôicũng rất thoải mái.”
Đậu Trạch một trận mặt đỏ, nói hắn: “Đừng tiếp tụcnóichuyện đó.” Hắn lại cúi đầu đến xem quần Hoắc Tư Minh, hỏi: “Anh thay rồi?”
“Ừm, cũnggiặt rồi.”Nụ cười Hoắc Tư Minh trên mặt rất thỏa mãn, thật giống làm sao cũng không đủthỏa mãn, không ngừng mà lấy môi đụng vào Đậu Trạch.
Đậu Trạch ở trên người hắn lại gần một lúc, nói: “Ba tôi thứ hailạilàm hóa liệu.”
Hoắc Tư Minh nắm hắn tay nói: “Sẽ không có chuyện gì.”
“Không cần an ủi tôi.” Đậu Trạchthả lỏngsức lực thânthể, hoàn toàn dựa đến trên người hắn, nói: “Cha tôikhoảng thời gian này tinh thần cũng không tốt lắm, nói một lúc liền mệt mỏi.”
Sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, không thể nghịch chuyển, Hoắc Tư Minh không có kiến nghị gì hay, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề nói: “Chuyện tiểu Namđúng là có chỗ dựa rồi.”
Đậu Trạchđemtóc sượt đến trên mặt của hắn, nói: “Chị tôi nói với tôi, trước mùa xuân sang năm, đúng hay không?”
“Muộn nhất mùa xuân sang năm,phải xemtình huống đối phương.” Lời nói của hắn có chút vô tình.
Đậu Trạch sâu sắc thở dài, không nói lời gì nữa.
Bọn họngồiở trong thư phònglề mềcả mộtbuổi. Buổi chiều Đậu Trạch lại phải đi bệnh viện thăm viếng Đậu Ái Quốc,cănbản buổi sáng nênđến, nhưng tình hình Hoắc Tư Minh quá dính người, không nỡ lòng bỏ hắn rời đi, lại không thể mỗi ngày theo hắn đếnthămngười nhà.
Đưa Đậu Trạch trên đường đi bệnh viện, Hoắc Tư Minh ôm lấy eo hắn trộm hôn vô số, thậm chí khó kìm lòng nổi ôm lấy hắn đi vào rừng cây nhỏ trong công viên, lại hôn nóng bỏng ngắn ngủi.
Đậu Trạch chống bờ vai của hắn, nói: “Anhcòn tiếp tục như vậy, tôingày hôm nay liền không đến được bệnh viện.”
Hoắc Tư Minh xoa xoa sau lưng của hắn, trong mắt tràn ra nồng nặc yêu thương.
Đậu Trạch ngửa đầu về phía sau, đã có thể thấy được hình dạng cái bụng đẩy đến Hoắc Tư Minh, hắn cười lui về phía sau một bước, nói: “Được rồi,anhđừng tiếp tụcđến, tôibuổi tối phỏng chừng khôngtrởlại ăn cơm.”
Hoắc Tư Minh không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, như học sinh tiểu học tự quy củ mà đưa tay bối ở phía sau, bồi tiếp hắn đi tớicửa saucông viên. Đậu Trạch nhìn dáng dấp kia của hắn, không nhịn được cười, nặn nặn cánh tay của hắn, nói: “Anhbuổi tối chính mình ăn cơm, đừng chờ tôi, biết không?”
Hoắc Tư Minh gật gù, dặn dò: “Về sớm một chút.”
Đậu Trạch đi tới cửa bệnh viện, không nhịn được xoay người quay đầu lại, phát hiện Hoắc Tư Minh còn ở nơi đó nhìn hắn, bọn họ đã đi qua đường mònnàyrất nhiềulần. Trong lúc hoảng hốt, hắn có loại khả năng cảm giác phải đi cả đời...
Trong phòng bệnh vẫn là như cũ, Đậu Ái Quốc tinh thần càng ngày càng uể oải, hắn tựa hồ từ lâu hiểu rõ đến đổithuốcchính là hóa liệu, bởi vậy đối với cái loại dự cảm sinhrabài xích. Lão nhân gia lôi kéo Đậu Trạch nói nửa ngày như vậy không thoải mái, cuối cùng hỏi: “Có thể hay không không đổithuốc?”
Đậu Trạch cười nhìnông, nói: “Balàm sao như tiểu hài nhivậy? Còn sợ tiêm a?”
“Không phải sợ tiêm...”Ôngnói phân nửa, lại không nói, nhấcđếnĐậu Nguyên: “Chị conlàm sao cuối tuần cũng tăng ca?”
Đậu Trạch không thể làm gì khác hơn là lung tung lấp liếm cho qua: “Có người nói lão tổng bọn họ muốn thu mua công ty gì, mấy tháng này đại khái đều có khó khăn.”
Đậu Ái Quốc lúc này mới coi như thôi, nói: “Đêm hôm qua đều như vậy chậm mới trở về, mẹconđã ngủ,bacòn tỉnh, nghe thấynóở bên ngoàisột soạtmột lát, sáng sớm hôm nay cũng không thấy bóng người, đúng là so với trước đây càng bận bịu.”
Tạ Tiểu Nam vừachích thuốc, bởi vì Đậu Nguyên không ởđây, Lưu Thanh liền đi phòng bệnh bình thường cùng nàng, lưu lạimột mìnhĐậu Ái Quốc.
Đậu Ái Quốc khi còn trẻ là người yên tĩnh, sinh bệnh đến thời khắc này, bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm đã từng xanh miết năm tháng. Hắn lôi kéo Đậu Trạch nói tới khi chuyện cũ còn trẻ: Khi còn bé đọc sách, tham gia một hồi cuộc thi, đi đường rất xa, ban đêm cũng không có chỗ ngủ, liền cùng đồng bạn đồng thời ngủ ở trong ngôi miếu đổ nát bên đường...
Tâm tưhắn đã có chút hỗn loạn, Đậu Trạch nghe lời hắn mở đầu không đáp sau ngữ miêu tả, bên mép mang theo ý cười, tâm nhưng vẫn đau thương chìm xuống phía dưới.
Đậu Ái Quốc bỗng nhiên nói: “Tiểu Trạch, ta thật muốn uống một hớprượu xái *.”
*rượu nước thứ hai, hàm lượng còn 60% - 70%
Đậu Trạch đưa taynắm, nói: “Chờ khỏi bệnh rồi lại uống.”
Đậu Ái Quốc nhẹ giọng nói: “Vậy thì uống khôngkịp...”
Đậu Trạch nghe được, suýt chút nữa đỏ mắt, buông mắt xuống, lặng lẽnức nở. Đậu Ái Quốc đưa tay sờ sờ tóc của hắn, nói: “Tiểu Trạch, chờbađi rồi sau đó,conchính là nam nhân duy nhất nhà chúng ta, chăm sóc mẹconthật tốt,chị concòn cótiểu Nam, đừng oánchị con, nàng cũng không dễ dàng, chúng tađừng đổ lỗi chonàng.”
“Ba, ngài nói cái gì đó?” Đậu Trạch cười khuyên hắn.
“Chúng ta ngườinhànhư vậy, cũng không có cái di chúc gì có thể lập, ta chỉ có hảo hảo cùngconnói hai câu.Mẹ conở trong phòng thời điểm,bakhông nói,banói chuyệnnày, nàng không chịu nổi, liền muốn khóc,conlà nam nhân,conđừng khóc.” Hắn hạ thấp người từ đầu giườnglấykhăn tay cho Đậu Trạch.
Đậu Trạch lúc này mới phát hiện mình đã chảy nước mắt giàn giụa: “Ba...” Hắn kêu một tiếng.
Đậu Ái Quốc ngữ điệu chậm rãi: “Conkhi còn bé, ba ba thường thường đánhcon, là vì muốncontrưởng thành đỉnh thiên lập địa nam tử hán, đừng động một chút là khóc nhè, đừng khóc.”
Còn nói: “Ba ba có lỗi vớicon, trước khi đi để lại nhiều chuyện như vậy. Sau đó cuộc sống thoải mái, cùngchị con, đemnợtrả lại.”
“Hoắc tiên sinh là người tốt, nhân gia ngoài miệng tuy không nói, chúng ta nhưng phảinhớở trong lòng...Balà không chờ được đếnkhi conkết hôn sinh con, sau đó không muốn chê mẹconphiền, hảo hảo hiếu thuận nàng...”
Đậu Ái Quốc những câuđócũng giống như di ngôn lâm chung, chờ nói xong, đãđếnlúc hoàng hôn. Đậu Trạch khóc đỏ một đôi mắt, nhìn cha già bởi vì mệt mỏi, vừa nói chuyện một bên ngoẹo cổ chậm rãi ngủ.
Lưu ThanhmangTạ Tiểu Nam từ phòng bệnh bình thường lại đây, thấy Đậu Trạch thũng mắt,buông tayngoại tôn nữ, lại sátnhìncon mắt Đậu Trạch, hỏi: “Đây là làm sao?”
“Không có gì, nghe bakể chuyệnlúc tuổi còn trẻ.”Đậu Trạch bỏ ra cái cười, dụi dụi con mắt, hỏi Tạ Tiểu Nam: “Cơm tối muốn ăn cái gì? Cậu đi mua chocon.”
Tạ Tiểu Nam mới vừa làm xongtruyền nước với chích thuốcmấy tiếng, còn có chút cảm giác hôn mê, lắc đầu một cái, nói: “Bác sĩ nóiphảiuống nhiềunước.”
Đậu Trạch sờ sờ đầu nàng, dặn Lưu Thanh nói: “Sau đó vẫn làđể tiểu Namởbên này đi, đỡ phải chạyđi chạy lại, không thểđểbamột mình bên nàyđợi.”
“Chị connói...” Lưu Thanh nọa nọa nhấc lên Đậu Nguyên.
“Conđi nói với nàng,mọi ngườitrước tiên nghỉ một lát,kêu tiểu Nam lại nằm một lúc,conđi mua cơm.” Đậu Trạch ra phòng bệnh, mới dám giải vai, lại dụi dụi con mắt, cho Hoắc Tư Minh gọi điện thoại, gọi hắn sắp xếp giường ngủ.
Chờ hắn mua cơm trở về, Hoắc Tư Minh đã làm thỏa đáng việc này. Đậu TrạchbồiLưu Thanh các nàng uống chén cháo, lại cầm lịch bệnhcủaTạ Tiểu Nam đi làm thủ tục đổi phòng bệnh. Chờ hắn đi phòng bệnh bình thườngdọn đồTạ Tiểu Nam lại đây, Đậu Nguyên cũng quay về rồi, cố ý ở nhà xưởng bên kia thu thập xong mới trở về,còn vẫn đang mặc một bộ đồ của công ty, ngồi ở chỗ đó vừa ăn cơm tối, một bên nghe Lưu Thanh nói đổi phòng bệnh. Nàng thật không có phản bác, chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đậu Trạch, Đậu Trạch cũng không mở miệng.
Chờ người một nhà ănxong, tỷ đệhai ngườimới ăn ý cùng đi cầu thang.
Đậu Trạch nói: “Ba hôm nay đã bắt đầu theoembàn giao chuyện saunày.”
Hai mắt Đậu Nguyên nhìn ngoài cửa sổ không hé răng.
Đậu Trạch nói tiếp: “Bakhông muốn hóa liệu,emcũng có chút dao động...”
Đậu Nguyên quay đầu lại nhìn hắn: “Emđừng hồ đồ, ung thư dạ dày trung kỳ, nếu như trị liệu thoả đáng, còn có thể lại nối tiếp năm, sáu năm...”
Đậu Trạch mím mím miệng, khe khẽ thở dài, không nhắc lại chuyện này, mà là nói tới Tạ Tiểu Nam: “Emchuyểncon bévề nơi này, ba mấy ngày naytâm tìnhkhông đượctốt, không thểđểmột mìnhôngđợi, mẹ lạichạy tới chạy lui...”
Đậu Nguyên lần này lại không phản bác, mà là gật gật đầu, nói: “Chịkhoảng thời gian này cũng bận bịu, khôngcóthời gian chăm sóctiểu Nam,đem nóchuyển về vậy tốthơn.”
Đậu Trạch còn tưởng rằng muốn phí một phen miệng lưỡi, thấy nàng nói chuyện tốt như vậy, đúng là hơi kinh ngạc, Đậu Nguyên một mặt bình tĩnh, nhìn hắn cười cợt, nói: “Emở dưới mái hiên không thể không cúi đầu,emđều muốn cùng Hoắc Tư Minh sinh sống,chịcòn có cái gì có thểphản đối?”
Đậu Trạch hỏi nàng: “Làm bên nhà xưởng có mệt hay không?”
“Cũng còn tốt, có hi vọng, cũng không cảm thấy mệt mỏigì lắm.” Đậu Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Khoảng thời gian nàyemgiúpchịnhìn bên nàymột chút, cực khổ rồi.”
“Không có chuyện gì, có điều chiều nayemchuẩn bị đikiểm tra thai sản,chịlần trước nói muốn cùng đi, bây giờ còn có thời giankhông?”
“Cùngsếpnói một tiếng là được, không có gì.” Đậu Nguyên lại nhìn hắn cái bụng một chút, nói: “Chậm rãi liền hiện ra mang thai, hai tháng sau đó có thể làm sao bây giờ?”
“Đi một bước xem một bước đi.” Đậu Trạch dứt lời lại cười một cái tự giễu: “Emmấy tháng này, liền chỉdựavào câu nói này sống.”
Đậu Nguyên đưa taychải chải tóc trênđầu hắn, ngạnh ngạnh đâm tay, lạinóingười an tâm.”Nhìn thoáng chút, gánh nặng trong lòng quá nặng đối với con không tốt.”
Đậu Trạch gật gù, gọi nàng nghỉ sớm một chút, lúc này mới về nhà.
Hoắc Tư Minh rất sớm hậu ở cửa công viên, một chút liền nhìn ra dấu vết Đậu Trạch đã khóc, hỏi: “Làm sao khóc đến con mắt đều sưng lên?”
Đậu Trạch vừa đi một bên với hắnvừa kể chuyện trong bệnh viện, sinh lão bệnh tử, vốn làchuyệnkhó giải sự, Hoắc Tư Minh cũng chỉ đành an ủi vài câu. Hai người về đến nhà rất sớm rửa mặt ngủ.
Đậu Trạch ngày thứ hai như cũ đến bệnh viện hầu hạ bệnh nhân, buổi chiều cùng Hoắc Tư Minh cùng đi vùng ngoại thànhđónĐậu Nguyên trở về, ba người mộtxeđi tới bệnh viện tư nhân vì là Đậu Trạchkiểm tra thai sản.
Đậu Nguyênxem xongtoàn bộ kiểm tra quy trình, mãi đến tận mắt thấytrên màn hình siêu âm nhịp tim đang đập của đứa trẻ, nàng mới dám vững tin, này dĩ nhiên là thật sự... Nàng nhìn hình ảnh kia phát ra một chútngốc, lấy lại tinh thần, hỏi bác sĩ: “Nam nhân sinh con sẽ có hay không có cái gì nguy hiểm? Thai nhi khỏe mạnhhay không?”
Bác sĩ nhìn Hoắc Tư Minh một chút, mới đáp: “Nữ nhân sinh concòncó nguy hiểm, cũng không ai dám bảo đảm, chỉ có thể nói đến hiện nay, đại nhân cùng hài tử đều rất khỏe mạnh.”
Đậu Nguyên liền biết đây là có chuyện nguy hiểm, có thể nheo mắt nhìn vẻ mặt Đậu Trạch, cũng biết hắn hiện tại là tuyệt không chịu từ bỏ, bản thân nàng nhìn thấy tiểu thai nhi kia, cũng không nỡ,đócũng là cháu ruột nàng.
Hoắc Tư Minh cẩn thận từng li từng tí một đỡ Đậu Trạchbướcxuống giường chẩn liệu, hai người một mặt dáng vẻ ân ái, Đậu Nguyên liền không nói cái gì nữa, chỉ là căn dặn Đậu Trạch: “Chínhemở trước mặt ba mẹ cũng cẩn thận, đừng lúc nào lọt nhân bánh.”
Đậu Nguyênxin nghỉ một buổi trưa,cùngĐậu Trạch làm xong sản kiểm, một người trở về bệnh viện.
Hoắc Tư Minh lái xe lại không về nhà, mà là mang theo Đậu Trạch đi tớichợ.”Bảo bối cũnggầnra sinh, làm sao có thể một chút cũng không có chuẩn bị?” Đăng bởi: admin
Đậu Trạch hôn hắn, xoa xoa hắn, đưa taylướt trên mảnh vải mềm mại, chạm được vật kia.
Hoắc Tư Minh trong nháy mắt kích động lên, dòng máutrongngười đều dâng trào, hắn nhất định phải dùng hết khí lực, mới có thể đè nén xuống kích động muốngiày vòĐậu Trạch.
Đậu Trạch lại ngẩng đầu lên, một đôi mắt như thăm dòýthức như thế đơn thuần lại sáng sủa, nhìn Hoắc Tư Minh, hỏi: “Anhvẫn được sao?”
Hắn bất đắc dĩ, cật lực khắc chế chính mình, duy trì phong độ hỏi: “Tại sao không được?”
“Anhvừa ở phòng vệ sinh không phải đã...”Vành tai Đậu Trạch lại dần dần nhiễm phải màu đỏ, rõ ràng đã làmchuyệndâm đãng như vậy, nhưng hắn vẫn là không nói ra được.
“Chỉ cần làemchạm nó...là được.” Hoắc Tư Minhnângmặt hắn muốn hắn đứng thẳng, cố ý dùng tiếng nói khàn khàn có chút khiêu gợi hỏi: “Có muốn tôigiúpemmột tay hay không?”
Tay Đậu Trạch còn đặt ở nơi đócủahắn, lắc đầu một cái: “Không cần.” Nhưng sợ Hoắc Tư Minh mất hứng, để chứng minh chính mình cũng tập trung vào trong đó, động tình hôn xuyết trên cổmềm mại trắng nõn kia củahắn.
Hoắc Tư Minh không kiên trì nữa, hai người liền như vậy đứng phòng ăn, ôm ấp, hoàn thành lần thứ nhấthai bên tìnhnguyện, tiếp xúc thân mậtmangtính lịch sử.
Cho tới mười mấy phút sau, Đậu Trạch đỏ mặt đi rửa tay, còn xấu hổ không dám ngẩng đầu, hắn dĩ nhiênđã giúpmột người đàn ông thủ dâm...
Hoắc Tư Minhđangmặccái quần còn lưu lại chút tinh dịch ẩm ướt,lấykhăn tayởtrên sàn nhà lau chùi không cẩn thậnlàm dínhchất lỏngxuống sàn. Đậu Trạchrửatayxongtừ phòng vệ sinh đi ra, nói hắn: “Hảo hảo kiểm tra một chút, đừng một lúc bị cácdìphát hiện.” Còn nói: “Saunàyđừng ở dưới lầulàm cáikia...”
Trong tay Hoắc Tư Minh còncầm khăn giấykia, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn.
Đậu Trạch bị hắn nhìn chăm chú đến thật không tiện,quay lạilên lầu. Hoắc Tư Minh thanh lý dấu vết dưới lầu, cũng cùng đi lên lầu, thấy Đậu Trạchngồiở trong thư phòng đọc sách, liền đi tới, gọi hắn ngồi vào trong lồng ngực của mình, hai tayômcái bụng hắn, với hắn đồng thời đọc sách.
Đậu Trạch có chút không dễ chịu, nói: “Quyển sách này không phảianh đãxem qua sao?”
ĐầuHoắc Tư Minh chôn ở cổ hắn, lấy môi sượt sượt cổ của hắn, nói: “Ôn cố tri tân (học cái cũ để biết cái mới).”
Đậu Trạch bị hắn sượt đến cười lên, cái cổ ngửa về đằng sau, dựa vào đến trong lồng ngực của hắn, nói: “Tôikhông muốnđọc sách nữa.”
Hoắc Tư Minh ôm hắn, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn,sáng sớm mới vừa cạo cằm sạch sẽ, hỏi: “Vậyemmuốn làm gì?”
Đậu Trạch nói: “Ngồinhư vậy tắm nắng cũng thật thoải mái.” Hắn hơinhắmmắt, chóp mũi quanh quẩn mùi vịcủaHoắc Tư Minh, lại có chút buồn ngủ.
Hoắc Tư Minh dán vào lỗ tai của hắn nói: “Emvừa làm cho tôicũng rất thoải mái.”
Đậu Trạch một trận mặt đỏ, nói hắn: “Đừng tiếp tụcnóichuyện đó.” Hắn lại cúi đầu đến xem quần Hoắc Tư Minh, hỏi: “Anh thay rồi?”
“Ừm, cũnggiặt rồi.”Nụ cười Hoắc Tư Minh trên mặt rất thỏa mãn, thật giống làm sao cũng không đủthỏa mãn, không ngừng mà lấy môi đụng vào Đậu Trạch.
Đậu Trạch ở trên người hắn lại gần một lúc, nói: “Ba tôi thứ hailạilàm hóa liệu.”
Hoắc Tư Minh nắm hắn tay nói: “Sẽ không có chuyện gì.”
“Không cần an ủi tôi.” Đậu Trạchthả lỏngsức lực thânthể, hoàn toàn dựa đến trên người hắn, nói: “Cha tôikhoảng thời gian này tinh thần cũng không tốt lắm, nói một lúc liền mệt mỏi.”
Sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, không thể nghịch chuyển, Hoắc Tư Minh không có kiến nghị gì hay, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề nói: “Chuyện tiểu Namđúng là có chỗ dựa rồi.”
Đậu Trạchđemtóc sượt đến trên mặt của hắn, nói: “Chị tôi nói với tôi, trước mùa xuân sang năm, đúng hay không?”
“Muộn nhất mùa xuân sang năm,phải xemtình huống đối phương.” Lời nói của hắn có chút vô tình.
Đậu Trạch sâu sắc thở dài, không nói lời gì nữa.
Bọn họngồiở trong thư phònglề mềcả mộtbuổi. Buổi chiều Đậu Trạch lại phải đi bệnh viện thăm viếng Đậu Ái Quốc,cănbản buổi sáng nênđến, nhưng tình hình Hoắc Tư Minh quá dính người, không nỡ lòng bỏ hắn rời đi, lại không thể mỗi ngày theo hắn đếnthămngười nhà.
Đưa Đậu Trạch trên đường đi bệnh viện, Hoắc Tư Minh ôm lấy eo hắn trộm hôn vô số, thậm chí khó kìm lòng nổi ôm lấy hắn đi vào rừng cây nhỏ trong công viên, lại hôn nóng bỏng ngắn ngủi.
Đậu Trạch chống bờ vai của hắn, nói: “Anhcòn tiếp tục như vậy, tôingày hôm nay liền không đến được bệnh viện.”
Hoắc Tư Minh xoa xoa sau lưng của hắn, trong mắt tràn ra nồng nặc yêu thương.
Đậu Trạch ngửa đầu về phía sau, đã có thể thấy được hình dạng cái bụng đẩy đến Hoắc Tư Minh, hắn cười lui về phía sau một bước, nói: “Được rồi,anhđừng tiếp tụcđến, tôibuổi tối phỏng chừng khôngtrởlại ăn cơm.”
Hoắc Tư Minh không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, như học sinh tiểu học tự quy củ mà đưa tay bối ở phía sau, bồi tiếp hắn đi tớicửa saucông viên. Đậu Trạch nhìn dáng dấp kia của hắn, không nhịn được cười, nặn nặn cánh tay của hắn, nói: “Anhbuổi tối chính mình ăn cơm, đừng chờ tôi, biết không?”
Hoắc Tư Minh gật gù, dặn dò: “Về sớm một chút.”
Đậu Trạch đi tới cửa bệnh viện, không nhịn được xoay người quay đầu lại, phát hiện Hoắc Tư Minh còn ở nơi đó nhìn hắn, bọn họ đã đi qua đường mònnàyrất nhiềulần. Trong lúc hoảng hốt, hắn có loại khả năng cảm giác phải đi cả đời...
Trong phòng bệnh vẫn là như cũ, Đậu Ái Quốc tinh thần càng ngày càng uể oải, hắn tựa hồ từ lâu hiểu rõ đến đổithuốcchính là hóa liệu, bởi vậy đối với cái loại dự cảm sinhrabài xích. Lão nhân gia lôi kéo Đậu Trạch nói nửa ngày như vậy không thoải mái, cuối cùng hỏi: “Có thể hay không không đổithuốc?”
Đậu Trạch cười nhìnông, nói: “Balàm sao như tiểu hài nhivậy? Còn sợ tiêm a?”
“Không phải sợ tiêm...”Ôngnói phân nửa, lại không nói, nhấcđếnĐậu Nguyên: “Chị conlàm sao cuối tuần cũng tăng ca?”
Đậu Trạch không thể làm gì khác hơn là lung tung lấp liếm cho qua: “Có người nói lão tổng bọn họ muốn thu mua công ty gì, mấy tháng này đại khái đều có khó khăn.”
Đậu Ái Quốc lúc này mới coi như thôi, nói: “Đêm hôm qua đều như vậy chậm mới trở về, mẹconđã ngủ,bacòn tỉnh, nghe thấynóở bên ngoàisột soạtmột lát, sáng sớm hôm nay cũng không thấy bóng người, đúng là so với trước đây càng bận bịu.”
Tạ Tiểu Nam vừachích thuốc, bởi vì Đậu Nguyên không ởđây, Lưu Thanh liền đi phòng bệnh bình thường cùng nàng, lưu lạimột mìnhĐậu Ái Quốc.
Đậu Ái Quốc khi còn trẻ là người yên tĩnh, sinh bệnh đến thời khắc này, bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm đã từng xanh miết năm tháng. Hắn lôi kéo Đậu Trạch nói tới khi chuyện cũ còn trẻ: Khi còn bé đọc sách, tham gia một hồi cuộc thi, đi đường rất xa, ban đêm cũng không có chỗ ngủ, liền cùng đồng bạn đồng thời ngủ ở trong ngôi miếu đổ nát bên đường...
Tâm tưhắn đã có chút hỗn loạn, Đậu Trạch nghe lời hắn mở đầu không đáp sau ngữ miêu tả, bên mép mang theo ý cười, tâm nhưng vẫn đau thương chìm xuống phía dưới.
Đậu Ái Quốc bỗng nhiên nói: “Tiểu Trạch, ta thật muốn uống một hớprượu xái *.”
*rượu nước thứ hai, hàm lượng còn 60% - 70%
Đậu Trạch đưa taynắm, nói: “Chờ khỏi bệnh rồi lại uống.”
Đậu Ái Quốc nhẹ giọng nói: “Vậy thì uống khôngkịp...”
Đậu Trạch nghe được, suýt chút nữa đỏ mắt, buông mắt xuống, lặng lẽnức nở. Đậu Ái Quốc đưa tay sờ sờ tóc của hắn, nói: “Tiểu Trạch, chờbađi rồi sau đó,conchính là nam nhân duy nhất nhà chúng ta, chăm sóc mẹconthật tốt,chị concòn cótiểu Nam, đừng oánchị con, nàng cũng không dễ dàng, chúng tađừng đổ lỗi chonàng.”
“Ba, ngài nói cái gì đó?” Đậu Trạch cười khuyên hắn.
“Chúng ta ngườinhànhư vậy, cũng không có cái di chúc gì có thể lập, ta chỉ có hảo hảo cùngconnói hai câu.Mẹ conở trong phòng thời điểm,bakhông nói,banói chuyệnnày, nàng không chịu nổi, liền muốn khóc,conlà nam nhân,conđừng khóc.” Hắn hạ thấp người từ đầu giườnglấykhăn tay cho Đậu Trạch.
Đậu Trạch lúc này mới phát hiện mình đã chảy nước mắt giàn giụa: “Ba...” Hắn kêu một tiếng.
Đậu Ái Quốc ngữ điệu chậm rãi: “Conkhi còn bé, ba ba thường thường đánhcon, là vì muốncontrưởng thành đỉnh thiên lập địa nam tử hán, đừng động một chút là khóc nhè, đừng khóc.”
Còn nói: “Ba ba có lỗi vớicon, trước khi đi để lại nhiều chuyện như vậy. Sau đó cuộc sống thoải mái, cùngchị con, đemnợtrả lại.”
“Hoắc tiên sinh là người tốt, nhân gia ngoài miệng tuy không nói, chúng ta nhưng phảinhớở trong lòng...Balà không chờ được đếnkhi conkết hôn sinh con, sau đó không muốn chê mẹconphiền, hảo hảo hiếu thuận nàng...”
Đậu Ái Quốc những câuđócũng giống như di ngôn lâm chung, chờ nói xong, đãđếnlúc hoàng hôn. Đậu Trạch khóc đỏ một đôi mắt, nhìn cha già bởi vì mệt mỏi, vừa nói chuyện một bên ngoẹo cổ chậm rãi ngủ.
Lưu ThanhmangTạ Tiểu Nam từ phòng bệnh bình thường lại đây, thấy Đậu Trạch thũng mắt,buông tayngoại tôn nữ, lại sátnhìncon mắt Đậu Trạch, hỏi: “Đây là làm sao?”
“Không có gì, nghe bakể chuyệnlúc tuổi còn trẻ.”Đậu Trạch bỏ ra cái cười, dụi dụi con mắt, hỏi Tạ Tiểu Nam: “Cơm tối muốn ăn cái gì? Cậu đi mua chocon.”
Tạ Tiểu Nam mới vừa làm xongtruyền nước với chích thuốcmấy tiếng, còn có chút cảm giác hôn mê, lắc đầu một cái, nói: “Bác sĩ nóiphảiuống nhiềunước.”
Đậu Trạch sờ sờ đầu nàng, dặn Lưu Thanh nói: “Sau đó vẫn làđể tiểu Namởbên này đi, đỡ phải chạyđi chạy lại, không thểđểbamột mình bên nàyđợi.”
“Chị connói...” Lưu Thanh nọa nọa nhấc lên Đậu Nguyên.
“Conđi nói với nàng,mọi ngườitrước tiên nghỉ một lát,kêu tiểu Nam lại nằm một lúc,conđi mua cơm.” Đậu Trạch ra phòng bệnh, mới dám giải vai, lại dụi dụi con mắt, cho Hoắc Tư Minh gọi điện thoại, gọi hắn sắp xếp giường ngủ.
Chờ hắn mua cơm trở về, Hoắc Tư Minh đã làm thỏa đáng việc này. Đậu TrạchbồiLưu Thanh các nàng uống chén cháo, lại cầm lịch bệnhcủaTạ Tiểu Nam đi làm thủ tục đổi phòng bệnh. Chờ hắn đi phòng bệnh bình thườngdọn đồTạ Tiểu Nam lại đây, Đậu Nguyên cũng quay về rồi, cố ý ở nhà xưởng bên kia thu thập xong mới trở về,còn vẫn đang mặc một bộ đồ của công ty, ngồi ở chỗ đó vừa ăn cơm tối, một bên nghe Lưu Thanh nói đổi phòng bệnh. Nàng thật không có phản bác, chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đậu Trạch, Đậu Trạch cũng không mở miệng.
Chờ người một nhà ănxong, tỷ đệhai ngườimới ăn ý cùng đi cầu thang.
Đậu Trạch nói: “Ba hôm nay đã bắt đầu theoembàn giao chuyện saunày.”
Hai mắt Đậu Nguyên nhìn ngoài cửa sổ không hé răng.
Đậu Trạch nói tiếp: “Bakhông muốn hóa liệu,emcũng có chút dao động...”
Đậu Nguyên quay đầu lại nhìn hắn: “Emđừng hồ đồ, ung thư dạ dày trung kỳ, nếu như trị liệu thoả đáng, còn có thể lại nối tiếp năm, sáu năm...”
Đậu Trạch mím mím miệng, khe khẽ thở dài, không nhắc lại chuyện này, mà là nói tới Tạ Tiểu Nam: “Emchuyểncon bévề nơi này, ba mấy ngày naytâm tìnhkhông đượctốt, không thểđểmột mìnhôngđợi, mẹ lạichạy tới chạy lui...”
Đậu Nguyên lần này lại không phản bác, mà là gật gật đầu, nói: “Chịkhoảng thời gian này cũng bận bịu, khôngcóthời gian chăm sóctiểu Nam,đem nóchuyển về vậy tốthơn.”
Đậu Trạch còn tưởng rằng muốn phí một phen miệng lưỡi, thấy nàng nói chuyện tốt như vậy, đúng là hơi kinh ngạc, Đậu Nguyên một mặt bình tĩnh, nhìn hắn cười cợt, nói: “Emở dưới mái hiên không thể không cúi đầu,emđều muốn cùng Hoắc Tư Minh sinh sống,chịcòn có cái gì có thểphản đối?”
Đậu Trạch hỏi nàng: “Làm bên nhà xưởng có mệt hay không?”
“Cũng còn tốt, có hi vọng, cũng không cảm thấy mệt mỏigì lắm.” Đậu Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Khoảng thời gian nàyemgiúpchịnhìn bên nàymột chút, cực khổ rồi.”
“Không có chuyện gì, có điều chiều nayemchuẩn bị đikiểm tra thai sản,chịlần trước nói muốn cùng đi, bây giờ còn có thời giankhông?”
“Cùngsếpnói một tiếng là được, không có gì.” Đậu Nguyên lại nhìn hắn cái bụng một chút, nói: “Chậm rãi liền hiện ra mang thai, hai tháng sau đó có thể làm sao bây giờ?”
“Đi một bước xem một bước đi.” Đậu Trạch dứt lời lại cười một cái tự giễu: “Emmấy tháng này, liền chỉdựavào câu nói này sống.”
Đậu Nguyên đưa taychải chải tóc trênđầu hắn, ngạnh ngạnh đâm tay, lạinóingười an tâm.”Nhìn thoáng chút, gánh nặng trong lòng quá nặng đối với con không tốt.”
Đậu Trạch gật gù, gọi nàng nghỉ sớm một chút, lúc này mới về nhà.
Hoắc Tư Minh rất sớm hậu ở cửa công viên, một chút liền nhìn ra dấu vết Đậu Trạch đã khóc, hỏi: “Làm sao khóc đến con mắt đều sưng lên?”
Đậu Trạch vừa đi một bên với hắnvừa kể chuyện trong bệnh viện, sinh lão bệnh tử, vốn làchuyệnkhó giải sự, Hoắc Tư Minh cũng chỉ đành an ủi vài câu. Hai người về đến nhà rất sớm rửa mặt ngủ.
Đậu Trạch ngày thứ hai như cũ đến bệnh viện hầu hạ bệnh nhân, buổi chiều cùng Hoắc Tư Minh cùng đi vùng ngoại thànhđónĐậu Nguyên trở về, ba người mộtxeđi tới bệnh viện tư nhân vì là Đậu Trạchkiểm tra thai sản.
Đậu Nguyênxem xongtoàn bộ kiểm tra quy trình, mãi đến tận mắt thấytrên màn hình siêu âm nhịp tim đang đập của đứa trẻ, nàng mới dám vững tin, này dĩ nhiên là thật sự... Nàng nhìn hình ảnh kia phát ra một chútngốc, lấy lại tinh thần, hỏi bác sĩ: “Nam nhân sinh con sẽ có hay không có cái gì nguy hiểm? Thai nhi khỏe mạnhhay không?”
Bác sĩ nhìn Hoắc Tư Minh một chút, mới đáp: “Nữ nhân sinh concòncó nguy hiểm, cũng không ai dám bảo đảm, chỉ có thể nói đến hiện nay, đại nhân cùng hài tử đều rất khỏe mạnh.”
Đậu Nguyên liền biết đây là có chuyện nguy hiểm, có thể nheo mắt nhìn vẻ mặt Đậu Trạch, cũng biết hắn hiện tại là tuyệt không chịu từ bỏ, bản thân nàng nhìn thấy tiểu thai nhi kia, cũng không nỡ,đócũng là cháu ruột nàng.
Hoắc Tư Minh cẩn thận từng li từng tí một đỡ Đậu Trạchbướcxuống giường chẩn liệu, hai người một mặt dáng vẻ ân ái, Đậu Nguyên liền không nói cái gì nữa, chỉ là căn dặn Đậu Trạch: “Chínhemở trước mặt ba mẹ cũng cẩn thận, đừng lúc nào lọt nhân bánh.”
Đậu Nguyênxin nghỉ một buổi trưa,cùngĐậu Trạch làm xong sản kiểm, một người trở về bệnh viện.
Hoắc Tư Minh lái xe lại không về nhà, mà là mang theo Đậu Trạch đi tớichợ.”Bảo bối cũnggầnra sinh, làm sao có thể một chút cũng không có chuẩn bị?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.