Chương 51
Vân Xuyên
01/05/2018
Bỗng nhiên đổi mới hoàn cảnh,hơnnữa nửa năm qua sinh hoạt an nhàn, để Đậu Trạch với giường lò xo đơn sơ đột nhiên có chút không quen. Hắn nửa đêm đứng dậy, đivàophòng bệnh sờ sờ mạchcủaLưu Thanh, mới một lần nữa về phòng khách nằm xuống, lão nhân tuổi tác lớn, thực sự là sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đậu Trạch ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng rời giường đầu có chút mộng, huyệttháidương thình thịch nhảy đau.
Hoắc Tư Minh nóiđưađiểm tâmchocả nhà bọn họđangchờ ở phòng bệnh dưới lầu, Đậu Trạch xuống lầu lấy, hai người trốn ở tầng mộtdướicầu thang nóichuyệnmột chút.
Hoắc Tư Minh ôm ôm hắn, hỏi: “Thế nào?Có chỗ nào không thoải máisao?”
Đậu Trạch khe khẽ thở dài: “Không có chuyện gì,anhđừng lo lắng, đoán chừng phải mấy ngàynữa,anhtrởvềăn cơm ngủ thật ngon, qua mấy ngàyemliền trở về.”
“Vẫn làđể anhnói vớibàđi, thân thể củaemkhông thể hành hạ như thế.” Hoắc Tư Minh vuốt ve Đậu Trạch.
Đậu Trạch đem cái trándựa vàobả vai Hoắc Tư Minh một lúc, ôm eo hắn, ôn tồn một lúc, mới buông tay.”Anhđừng đi,bànhìn thấyanhlại đến mắnganh. Một lúcemlừabàđi làm, về nhàrồi nói sau.”
Hoắc Tư Minh gật gù, lưu luyến không rời sờ sờ mặt hắn, nói: “Vành mắt đenhết rồi.”
Đậu Trạch cười với hắn, nhìn chung quanh một chút không ai,tiếntới hôn hắn một cái.”Được rồi, mau trở lại đi.”
Hoắc Tư Minh nhìn Đậu Trạch mang theo cơmvàothang máy, mới ra hành lang phòng bệnh. Lưu Thanh không phải Đậu Nguyên, hắn không thểnàođối xửnhưthái độvới Hoắc Bảo Hoa tới đối xửvớimẫuthân Đậu Trạch, nếu như cưỡng bứcmạnh mẽ, Đậu Trạch cả đời đều sẽ không tha thứ hắn... Hoắc Tư Minh đứngởphòng bệnh dưới lầu, nhìn vườn hoa nhỏ tuyết đọng bên trong thở dài.
Đậu Nguyên cầm trong tay bánh quẩycủaHoắc Tư Minh vừa đưa lên lầuđixuống, thấy hắn đứng chỗ rẽ lầu, sửng sốt một chút, hỏi thăm. Hoắc Tư Minh nhìn thấy nàng, kêu một tiếng: “Đại tỷ.”
Đậu Nguyên đứng lại, nhìn hắn: “Không dám nhận.”
“Từ nơi này đến ngoại ô chuyển xe quá phiền phức, tôi đưachịđi làm đi.” Hoắc Tư Minh duỗi ra cành ô-liu, cho nàng một kiến nghị hữu hảo.
Đậu Nguyên cười cợt: “Cậucó chuyện gì liền ở đây nói đi.” Lại liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cậunếu như muốn thay đổi ý nghĩmẹ tôi, đời này là không thể, tối hôm quacậucũng nghe thấy,bàngay cả tôicũng mắng.”
“Tôi khôngý địnhthay đổi ý nghĩ củabà, tôi chỉ là muốn làm chobànhận rõ một sự thật.” Hoắc Tư Minh đứng ở nơi đó, một tayđưavào túi áo khoác, lạnh như băng nói: “Đời này,tôisẽ không buông tay Đậu Trạch.”
Đậu Nguyên cắn một cái bánh quẩy, nói: “Cậumuốn mẹ tôi thế nào? Trói lại?Cho bà thấythủ đoạn củacậu?” Ánh mắt của nàng khinh bỉ, từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng cười, nói: “Tôi nhắc nhởcậu, mẹ tôi nếu là có chuyệngìbất trắc, Đậu Trạch cũng sẽ không bỏ quacho cậu,đầu tiên sẽtìmcậutính sổ.”
“...” Hoắc Tư Minh mím mím miệng, nói: “Tôi cảm thấy,chịlà một người đầu óc tỉnh táotronggia đình,chịnên giúptôikhuyên bảo bá mẫu một hồi. Tỷ như... Đem giấy tờ bệnh viện đưa chobàxem... Có điều, tôi hi vọngchuyệnnày không nên để cho Đậu Trạch biết.”
Đậu Nguyên nhíu mày lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoắc tiên sinh, số tiền kia tôi sớm muộn sẽ đưa chocậu.”
“Sớm muộn, nói cách khác hiện tại vẫn chưa thể.” Hoắc Tư Minhnói ra từ”Muộn”dài hơn, hắn nhìn Đậu Nguyên, nói: “Chị, tôinghĩchúng ta có thể trở thành người một nhà ấm áp hoà thuận, nếu như không phải bá mẫu nhất định phảibắttôicùng Đậu Trạch ở riêng, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không nhấc lên chuyện nàyđểáp chế, tương tự cũng vĩnh viễn sẽ không nói chochị chuyện tìm kiếm thận cho tiểu Nam có bao nhiêu khó khăn. Chúng ta là người một nhà, các ngươi có thể chán ghét tôi, có thể hận tôi, thế nhưng không thể đem tôi cùng Đậu Trạch tách ra.”
Đậu Nguyên cọ xát hàm mài răng, không nói gì, giẫm giày cao gót leng kengrời khỏi.
Hoắc Tư Minh cũng không thèm để ý, hắn đứng ở đằng kia đợi một lúc, Đậu Trạchhứavới hắn cùng nhau về nhà, không ngờ một lát saunhậnđược tin nhắn, Lưu Thanh đã biết chuyện Đậu Trạch từ chức...
Vườn hoa nhỏ bên trongcó câytuyết tùng cao mười mét bỗng nhiên run lên một cái, từcànhcây trêncao rơixuống một tảng tuyết lớn...
Đậu Trạch ngồi ở trong phòng bệnh, thudọnđiểm tâmcùngbát đũa, nói: “Mẹ,conđi phòng bệnhtiểu Namxemnàng.”
Lưu Thanh không lên tiếng, trong phòng Đậu Ái Quốc hỏi: “Làm sao ngày hôm nay không đi làm? Ngày hôm qua cũng ở chỗ này ngủ?”
Đậu Trạch mới vừa há miệng, Lưu Thanh liền giúp hắn đáp: “Công typhá sản, ký túc xá cũngđóng.”
“...” Đậu Trạchnhìnmẫu thân kinh dị với công lực nói dối không nháy mắt, thậm chí không nhịn được cười.
Đậu Ái Quốc ở chính giữa giẫy giụa ngồi dậy, hỏi: “Chuyện lớn như vậy, làm sao không từng ngheconnói?Conmấtviệc rồi, bệnh viện này không phải càng trụcũng khôngđượcsao?”
Đậu Trạch mau mau hai bước đi vào, đemôngđỡ lên.
Lưu Thanh một bên ở bên ngoài quét rác vừa nói: “Hài tử không phải sợ chúng ta lo lắng sao?”
“Ai,bàkhông nói vớitôi, tôi không phải càng lo lắng?” Đậu Ái Quốc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đậu Trạch, nói: “Vừa vặn,conmau mau đi theo bác sĩ nóichuyệnđổithuốc, cũng không cần lãng phí cái tiền kia.”
Đậu Trạch giúpôngmở TVlên, nói: “Vậybangồi ở đây nghỉ một lát, đợi lát nữa mệt mỏi để mẹ giúpbanằm xuống.”
Khihắn ra cửa, Lưu Thanh lại trừng trừng theo dõi hắn, sợ hắnlénđi. Đậu Trạch khe khẽ thở dài, nói: “Conlập tức sẽ trở lại.”
Đậu Trạch đi ra cửa phòng bệnh, tựa ở hành lang trên vách tường thở một hơi,y támới vừamới vào trực, thấy dáng vẻ hắn, ôn nhu hỏi: “Đây là làm sao? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Đậu Trạch từ trên mặt bỏ ra cái nụ cười,nhìnnàng lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì.” Sau đó kéo bước chân hướng về phònglàm việc của bác sĩđi tới.
Trong bệnh viện quanh năm tràn ngập một loại lạnh lẽo lạimangmùi vị nghiêm túc, khiến người tarun sợtrong nháy mắt, liền cảm nhận được loại sinh mệnh kia trang nghiêm.
Đậu Trạch đi vào phòng,vị bác sĩgià vừa kiểm tra phòng trở về, vừa nhìn thấyông, liền biết là cán bộ phòng bệnh cao cấp.
Đậu Trạch ngồi xuống, đắn đo một lúc, mới nói: “Bác sĩ,tôi là con trai của bệnh nhân, hiện tại đến cùng là tình huống thế nào, ngài có thể nói với tôi được không?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn hắn, đem lịch trên bàn bệnh đẩy qua một bên, nói: “Kỳ thực lúc đó giải phẫu là rất thành công, tuổi tácba cậumà nói, cũngcóhi vọng rất lớn. Thế nhưng tình huống bây giờ xác thực không quá lạc quan, trạng tháitâm lýkhông tốt lắm, đối với người bệnh ung thư mà nói, tác dụng tâm lý là rất mạnh mẽ.”
Đậu Trạch mím mím miệng, hỏi: “Nếu như hóa liệu, có thể sốngthêmbao lâu?”
“Nếu như không tái phát, khoảng chừng năm năm.”Hai taybác sĩ nắm lấy nhau để ở trước ngực trên bàn, lại bổ sung: “Con số này cũng là tùy theo từng người.”
Đậu Trạch lại hỏi: “Nếu như khôngcó?”
“Hóa liệu là vì hạ thấp tỷ lệ tái phát, một khi tái phát, tốc độ làrấtnhanh, sinh tồn tự nhiên, bình thường khôngquanửa năm.”Bác sĩ bắt tay, nói: “Không người nào dám bảo đảm.”
Đậu Trạch cúi đầu nghĩ một hồi, nói: “Batôihiện tại hầu như đã đánh mất ý chí...”
“Hóa liệu tác dụng phụ xác thực sẽ cho bệnh nhân tạo thành áp lực nhất định trong lòng.”Bácsĩ dừng một chút, tựa hồ là suy tư một lúc, nói: “Thực sự không được, tôi kiến nghị là, có thể hơi hơi kéo dài chu kỳ hóa liệu. Mặt khác, cáccậucũng cần hảo hảokhuyên bảo ông, ngườigià, có lúc sẽ cảm giác mình là nhi nữ phiền toái,cậuhiểu ý của tôikhông?”Bác sĩ cười cợt: “Tuổi tác lớn lời nói liền nhiều,cậubỏ qua cho a.”
Đậu Trạch lắc đầu một cái,nhìn bác sĩ giànóicảm ơn, rồi đi.
Trở về phòng bệnh, Lưu Thanh giống như lính gác, đứng cửa phòng bệnh chờ đợi hắn, thấy hắn dáng vẻ phờ phạc, hỏi: “Làm sao? Bác sĩ nói cái gì?Ba con...”
“Bác sĩ nói, tâm bệnh của người ta rấtquan trọng, chúng ta không có chuyện gìthìcùngbanói chuyện phiếm giải buồnchút,chuyểnsự chú ý, đểôngđừngnghĩlinh tinhsinh bệnh.” Đậu Trạch chốngtaytrên hành lang, một cái tay không cảm nâng lênphía dưới, có điều đi nhiều hai bước đường, nói thêm vài lời nói, liền một chútlạimệt, cái bụng rơi rơi.
Lưu Thanhnhìnđộng tác của hắn, lại nghĩ tới bên trong bụng hắn, tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Trạch, từ cổ chí kim chưa từng nghe nói nam nhân sinh con, ai biết đây là cái thứ gì?Connghe mẹ, đừng tiếp tục cùng cái họ Hoắc kia lui tới, đi đem vật này lấy ra, có được hay không?”
“Mẹnhỏ giọng một chút.” Đậu Trạch nghebà, vừa bất đắc dĩ lại chua xót, hắn vịn lan can, trên trán mồ hôi lạnh đều muốnchảyra, không nhịn được nói: “Mẹ,connguyên vốn không muốn cùngmẹnói chuyện này,bachữa bệnh,tiểu Nam chữa bệnh,mẹbiết cái này cần bao nhiêu tiền không?Mẹbiết tiền này đều là từ đâu đến sao?Mẹcho rằngcon với chịmỗi thángđược chúttiền lươngđócó thểtrảđược mấy chục triệu hơnnày?”
“Nhiều tiền như vậy?” Lưu Thanh bị hắn nói tới sửng sốt.
“Trước đây vìtiểu Nam mỗi thángtruyền dịch, chúng ta nhà đều bán,mẹnói có muốn hay không nhiều tiền như vậy?” Đậu Trạch nhìn nàng: “Mẹ,mẹbiếtmẹtối ngày hôm qua nóichịcó bao nhiêu khó nghekhông? Lúc trướcchịbiết chuyện này,mẹbiếtchịnói vớiconcái gì không?Chịnói tình nguyệntiểu Nam không chữa bệnh, cũng không muốnconlại theo Hoắc Tư Minh,chịđều chửi mình bao nhiêu lần,mẹlàm sao còn có thểlàm chịthương tâm như thế đây?”
Lưu Thanh lại không nhịn được rơi lệ, mông lung đôi mắt, khóc lóc hỏi hắn: “Vậy saoconcòn theocái tênhọ Hoắc kia đây?Chị conđều nói không trị...”
“Mẹ...Conbiếtmẹđau lòng, có thể chúng ta cũng có chút lương tâm chứ? Coi nhưmẹthật ác độc quyết tâm không cho hài tử chữa bệnh, cái kia Hoắc Tư Minh lúc trước lấy ra nhiều tiền như vậy,mẹlẽ nào xoay người liền không công nhận?” Hắn hơi loan eo, hai tay khoát lên trên bả vai Lưu Thanh, nói: “Mẹ...Mẹngẫm lại, đừng tiếp tục quảnconchuyện này, có được hay không?”
Lưu Thanh đã khóc hoa mắt, Đậu Trạch ôm lấybàhướng về cuối hành lang cầu thang đi, một bênlau nước mắt một bênan ủibà. Lão nhân gia lôi cánh tay Đậu Trạch, ngang ngược không biết lý lẽ nói: “Mẹkhông biết xấu hổ,mẹchính là không có lương tâm, Tiểu Trạch, mẹ sinh racon, không thể để choconnhư thế không minh bạch sống hết đời a...Connếu như cùng chaconnói,ônglà tình nguyện đi chết, cũng sẽ không để choconnhư vậy a...”
“Vì lẽ đómẹđừng nói vớiba.” Đậu Trạch ômbà, một bên giúpbà lau nước mắt, một bên nhẹ nhàngvỗphía sau lưng giúpbàthuận khí, một bên nhẹ giọng hoánbà: “Mẹ...”
Lưu Thanh không ngừng được lệ, một bên hổn hà hổn hển khóc, một bên hỏi hắn: “Conliền thật dự định cùng cái họ Hoắc kia sống hết đời?Này trong bụng vạn nhất sinh ralàyêu quái làm sao bây giờ?Hả?”
“Trong bụngconkhông phảilàyêu quái, hắn khỏe mạnh cực kì.” Đậu Trạch mím mím miệng, nói: “Mẹ,mẹsinh hai đứacon,mẹcàng nênhiểu conhiện tại cảm thụ,nóhuyết thống liên kết theocon, nếu nhưnólà quái vật, vậyconlà cái gì?Mẹlà cái gì?”
Đậu Trạch cũng không nhịn được đỏ mắt, nói: “Nókhông phải quái vật,conkhông phải quái vật, Hoắc Tư Minh cũng không phải quái vật, chúng ta cũng như bình thườngnhưhết thảy gia đình như thế...”
Lưu Thanh cắn răng, dương tay cho hắn một bạt tai, liếc mắt nhìn, ngậm lấy lệ nhìn hắn: “Màyquyết tâm muốn cùng cái họ Hoắc kia đúng hay không?”
Đậu Trạch trầm mặc không nói lời nào, Lưu Thanh nhìn hắn, tàn nhẫn mà nói: “Mẹhiện tại liền đi nói choba mày,coi ôngcó nhận nhi tử hiếu thuận hay không này!”
“Mẹ!” Đậu Trạch hô một tiếng.
Lưu Thanh trở về, nhìn hắn, uy hiếp: “Mày bỏhay khôngbỏ hắn?”
Đậu Trạch không nói lời nào, mím môi, lệ không ngừng chảy ra.
Lưu Thanh thấy hắn không nói lời nào, xoay người đi, Đậu Trạch lại gọibà: “Mẹ!Mẹcó biết hay khôngbaconcòn có thể sống bao lâu?!Conkhông phải sợôngbiết,conlà sợôngbiết rồi sau đó...”
Lưu Thanh lại đứng lại,bàlọm khọm, so vớivừa rồi bàcàng thêm già nua mấy phần, đứng một lúc, thở dài, bước chân, từng bước từng bướcrời khỏi.
Đậu Trạch đỡ cầu thang lan can chậm rãi ngồi trên bậc thang, hắn quá mệt mỏi, bắt đầu từ hơn bốn tháng trước, mãi cho đến hiện tại, không có mộtphútthởra hơi. Hắn đưa tay dụi mắt, lau khô lệ, cái bụng nhưcó chút đau, lại ngồi một lúc, tốt hơn một chút.
Hắn đứng lên đến, trước tiên điphòngvệ sinh công cộng rửa mặt, lại đến phòng bệnh Tạ Tiểu Nam nhìn nàng. Tạ Tiểu Nam chính ngồi ở trên giường, giữa hai chân bày [ nhi đồng bách khoa toàn thư ]màHoắc Tư Minh mua cho nàng,đặtlên trên đùi bé nhỏcủanàng, nhìn say sưachăm chú.
Đậu Trạchtiến tớibên giường ngồi xuốngmột bên, nàng mới phát hiện có người đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, hô một tiếng: “Cậu.”
“Dì y tá đâu?” Đậu Trạch hỏi.
Tạ Tiểu Nam trên mặt tràn trề hào quang, ngây thơ nói: “Đi ra ngoài làm việc.”
Đậu Trạch không lại truy hỏicô y tá kiakhông chịu trách nhiệmchăm sóc, mà là vuốt ve tóc Tạ Tiểu Nam, một lúc lâu không nói gì.
Tạ Tiểu Namnhìnsắc mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao?”
“Không có chuyện gì,conđọc sách đi.” Đậu Trạch mím mím miệng, đứng lên điện thoạicho người y tá đó, gọi nàng trước mắt hôm sau không cần trở lại.
Hắn lạiởtrong phòng bệnh Tạ Tiểu Nam ngồi một lúc, mới về phòng bệnh Đậu Ái Quốc. Lưu Thanh đã thu xong tâm tình, đại khái là không nói cái gì với Đậu Ái Quốc, lão nhân chính nằm ở trên giường ở xem bách gia bục giảng, nghe Viên bay lên giảng [ Tống Phong vân ].
Mẹ con haingườikhông nói lời nào.
Đến trưa, Hoắc Tư Minh đưa bữa trưa lại đây. Đậu Trạch đi xuống lầulấy, không kìm lòng được kéo hắn đến vườn hoa nhỏ nơi đó, đứng nắm tay một lúc, cũng không nói lời nào. Hoắc Tư Minh đem hắnôm vàotrong lồng ngực, hỏi: “Làm sao?Mẹlại cùngemcãi nhau?” Đăng bởi: admin
Đậu Trạch ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng rời giường đầu có chút mộng, huyệttháidương thình thịch nhảy đau.
Hoắc Tư Minh nóiđưađiểm tâmchocả nhà bọn họđangchờ ở phòng bệnh dưới lầu, Đậu Trạch xuống lầu lấy, hai người trốn ở tầng mộtdướicầu thang nóichuyệnmột chút.
Hoắc Tư Minh ôm ôm hắn, hỏi: “Thế nào?Có chỗ nào không thoải máisao?”
Đậu Trạch khe khẽ thở dài: “Không có chuyện gì,anhđừng lo lắng, đoán chừng phải mấy ngàynữa,anhtrởvềăn cơm ngủ thật ngon, qua mấy ngàyemliền trở về.”
“Vẫn làđể anhnói vớibàđi, thân thể củaemkhông thể hành hạ như thế.” Hoắc Tư Minh vuốt ve Đậu Trạch.
Đậu Trạch đem cái trándựa vàobả vai Hoắc Tư Minh một lúc, ôm eo hắn, ôn tồn một lúc, mới buông tay.”Anhđừng đi,bànhìn thấyanhlại đến mắnganh. Một lúcemlừabàđi làm, về nhàrồi nói sau.”
Hoắc Tư Minh gật gù, lưu luyến không rời sờ sờ mặt hắn, nói: “Vành mắt đenhết rồi.”
Đậu Trạch cười với hắn, nhìn chung quanh một chút không ai,tiếntới hôn hắn một cái.”Được rồi, mau trở lại đi.”
Hoắc Tư Minh nhìn Đậu Trạch mang theo cơmvàothang máy, mới ra hành lang phòng bệnh. Lưu Thanh không phải Đậu Nguyên, hắn không thểnàođối xửnhưthái độvới Hoắc Bảo Hoa tới đối xửvớimẫuthân Đậu Trạch, nếu như cưỡng bứcmạnh mẽ, Đậu Trạch cả đời đều sẽ không tha thứ hắn... Hoắc Tư Minh đứngởphòng bệnh dưới lầu, nhìn vườn hoa nhỏ tuyết đọng bên trong thở dài.
Đậu Nguyên cầm trong tay bánh quẩycủaHoắc Tư Minh vừa đưa lên lầuđixuống, thấy hắn đứng chỗ rẽ lầu, sửng sốt một chút, hỏi thăm. Hoắc Tư Minh nhìn thấy nàng, kêu một tiếng: “Đại tỷ.”
Đậu Nguyên đứng lại, nhìn hắn: “Không dám nhận.”
“Từ nơi này đến ngoại ô chuyển xe quá phiền phức, tôi đưachịđi làm đi.” Hoắc Tư Minh duỗi ra cành ô-liu, cho nàng một kiến nghị hữu hảo.
Đậu Nguyên cười cợt: “Cậucó chuyện gì liền ở đây nói đi.” Lại liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cậunếu như muốn thay đổi ý nghĩmẹ tôi, đời này là không thể, tối hôm quacậucũng nghe thấy,bàngay cả tôicũng mắng.”
“Tôi khôngý địnhthay đổi ý nghĩ củabà, tôi chỉ là muốn làm chobànhận rõ một sự thật.” Hoắc Tư Minh đứng ở nơi đó, một tayđưavào túi áo khoác, lạnh như băng nói: “Đời này,tôisẽ không buông tay Đậu Trạch.”
Đậu Nguyên cắn một cái bánh quẩy, nói: “Cậumuốn mẹ tôi thế nào? Trói lại?Cho bà thấythủ đoạn củacậu?” Ánh mắt của nàng khinh bỉ, từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng cười, nói: “Tôi nhắc nhởcậu, mẹ tôi nếu là có chuyệngìbất trắc, Đậu Trạch cũng sẽ không bỏ quacho cậu,đầu tiên sẽtìmcậutính sổ.”
“...” Hoắc Tư Minh mím mím miệng, nói: “Tôi cảm thấy,chịlà một người đầu óc tỉnh táotronggia đình,chịnên giúptôikhuyên bảo bá mẫu một hồi. Tỷ như... Đem giấy tờ bệnh viện đưa chobàxem... Có điều, tôi hi vọngchuyệnnày không nên để cho Đậu Trạch biết.”
Đậu Nguyên nhíu mày lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoắc tiên sinh, số tiền kia tôi sớm muộn sẽ đưa chocậu.”
“Sớm muộn, nói cách khác hiện tại vẫn chưa thể.” Hoắc Tư Minhnói ra từ”Muộn”dài hơn, hắn nhìn Đậu Nguyên, nói: “Chị, tôinghĩchúng ta có thể trở thành người một nhà ấm áp hoà thuận, nếu như không phải bá mẫu nhất định phảibắttôicùng Đậu Trạch ở riêng, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không nhấc lên chuyện nàyđểáp chế, tương tự cũng vĩnh viễn sẽ không nói chochị chuyện tìm kiếm thận cho tiểu Nam có bao nhiêu khó khăn. Chúng ta là người một nhà, các ngươi có thể chán ghét tôi, có thể hận tôi, thế nhưng không thể đem tôi cùng Đậu Trạch tách ra.”
Đậu Nguyên cọ xát hàm mài răng, không nói gì, giẫm giày cao gót leng kengrời khỏi.
Hoắc Tư Minh cũng không thèm để ý, hắn đứng ở đằng kia đợi một lúc, Đậu Trạchhứavới hắn cùng nhau về nhà, không ngờ một lát saunhậnđược tin nhắn, Lưu Thanh đã biết chuyện Đậu Trạch từ chức...
Vườn hoa nhỏ bên trongcó câytuyết tùng cao mười mét bỗng nhiên run lên một cái, từcànhcây trêncao rơixuống một tảng tuyết lớn...
Đậu Trạch ngồi ở trong phòng bệnh, thudọnđiểm tâmcùngbát đũa, nói: “Mẹ,conđi phòng bệnhtiểu Namxemnàng.”
Lưu Thanh không lên tiếng, trong phòng Đậu Ái Quốc hỏi: “Làm sao ngày hôm nay không đi làm? Ngày hôm qua cũng ở chỗ này ngủ?”
Đậu Trạch mới vừa há miệng, Lưu Thanh liền giúp hắn đáp: “Công typhá sản, ký túc xá cũngđóng.”
“...” Đậu Trạchnhìnmẫu thân kinh dị với công lực nói dối không nháy mắt, thậm chí không nhịn được cười.
Đậu Ái Quốc ở chính giữa giẫy giụa ngồi dậy, hỏi: “Chuyện lớn như vậy, làm sao không từng ngheconnói?Conmấtviệc rồi, bệnh viện này không phải càng trụcũng khôngđượcsao?”
Đậu Trạch mau mau hai bước đi vào, đemôngđỡ lên.
Lưu Thanh một bên ở bên ngoài quét rác vừa nói: “Hài tử không phải sợ chúng ta lo lắng sao?”
“Ai,bàkhông nói vớitôi, tôi không phải càng lo lắng?” Đậu Ái Quốc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đậu Trạch, nói: “Vừa vặn,conmau mau đi theo bác sĩ nóichuyệnđổithuốc, cũng không cần lãng phí cái tiền kia.”
Đậu Trạch giúpôngmở TVlên, nói: “Vậybangồi ở đây nghỉ một lát, đợi lát nữa mệt mỏi để mẹ giúpbanằm xuống.”
Khihắn ra cửa, Lưu Thanh lại trừng trừng theo dõi hắn, sợ hắnlénđi. Đậu Trạch khe khẽ thở dài, nói: “Conlập tức sẽ trở lại.”
Đậu Trạch đi ra cửa phòng bệnh, tựa ở hành lang trên vách tường thở một hơi,y támới vừamới vào trực, thấy dáng vẻ hắn, ôn nhu hỏi: “Đây là làm sao? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Đậu Trạch từ trên mặt bỏ ra cái nụ cười,nhìnnàng lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì.” Sau đó kéo bước chân hướng về phònglàm việc của bác sĩđi tới.
Trong bệnh viện quanh năm tràn ngập một loại lạnh lẽo lạimangmùi vị nghiêm túc, khiến người tarun sợtrong nháy mắt, liền cảm nhận được loại sinh mệnh kia trang nghiêm.
Đậu Trạch đi vào phòng,vị bác sĩgià vừa kiểm tra phòng trở về, vừa nhìn thấyông, liền biết là cán bộ phòng bệnh cao cấp.
Đậu Trạch ngồi xuống, đắn đo một lúc, mới nói: “Bác sĩ,tôi là con trai của bệnh nhân, hiện tại đến cùng là tình huống thế nào, ngài có thể nói với tôi được không?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn hắn, đem lịch trên bàn bệnh đẩy qua một bên, nói: “Kỳ thực lúc đó giải phẫu là rất thành công, tuổi tácba cậumà nói, cũngcóhi vọng rất lớn. Thế nhưng tình huống bây giờ xác thực không quá lạc quan, trạng tháitâm lýkhông tốt lắm, đối với người bệnh ung thư mà nói, tác dụng tâm lý là rất mạnh mẽ.”
Đậu Trạch mím mím miệng, hỏi: “Nếu như hóa liệu, có thể sốngthêmbao lâu?”
“Nếu như không tái phát, khoảng chừng năm năm.”Hai taybác sĩ nắm lấy nhau để ở trước ngực trên bàn, lại bổ sung: “Con số này cũng là tùy theo từng người.”
Đậu Trạch lại hỏi: “Nếu như khôngcó?”
“Hóa liệu là vì hạ thấp tỷ lệ tái phát, một khi tái phát, tốc độ làrấtnhanh, sinh tồn tự nhiên, bình thường khôngquanửa năm.”Bác sĩ bắt tay, nói: “Không người nào dám bảo đảm.”
Đậu Trạch cúi đầu nghĩ một hồi, nói: “Batôihiện tại hầu như đã đánh mất ý chí...”
“Hóa liệu tác dụng phụ xác thực sẽ cho bệnh nhân tạo thành áp lực nhất định trong lòng.”Bácsĩ dừng một chút, tựa hồ là suy tư một lúc, nói: “Thực sự không được, tôi kiến nghị là, có thể hơi hơi kéo dài chu kỳ hóa liệu. Mặt khác, cáccậucũng cần hảo hảokhuyên bảo ông, ngườigià, có lúc sẽ cảm giác mình là nhi nữ phiền toái,cậuhiểu ý của tôikhông?”Bác sĩ cười cợt: “Tuổi tác lớn lời nói liền nhiều,cậubỏ qua cho a.”
Đậu Trạch lắc đầu một cái,nhìn bác sĩ giànóicảm ơn, rồi đi.
Trở về phòng bệnh, Lưu Thanh giống như lính gác, đứng cửa phòng bệnh chờ đợi hắn, thấy hắn dáng vẻ phờ phạc, hỏi: “Làm sao? Bác sĩ nói cái gì?Ba con...”
“Bác sĩ nói, tâm bệnh của người ta rấtquan trọng, chúng ta không có chuyện gìthìcùngbanói chuyện phiếm giải buồnchút,chuyểnsự chú ý, đểôngđừngnghĩlinh tinhsinh bệnh.” Đậu Trạch chốngtaytrên hành lang, một cái tay không cảm nâng lênphía dưới, có điều đi nhiều hai bước đường, nói thêm vài lời nói, liền một chútlạimệt, cái bụng rơi rơi.
Lưu Thanhnhìnđộng tác của hắn, lại nghĩ tới bên trong bụng hắn, tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Trạch, từ cổ chí kim chưa từng nghe nói nam nhân sinh con, ai biết đây là cái thứ gì?Connghe mẹ, đừng tiếp tục cùng cái họ Hoắc kia lui tới, đi đem vật này lấy ra, có được hay không?”
“Mẹnhỏ giọng một chút.” Đậu Trạch nghebà, vừa bất đắc dĩ lại chua xót, hắn vịn lan can, trên trán mồ hôi lạnh đều muốnchảyra, không nhịn được nói: “Mẹ,connguyên vốn không muốn cùngmẹnói chuyện này,bachữa bệnh,tiểu Nam chữa bệnh,mẹbiết cái này cần bao nhiêu tiền không?Mẹbiết tiền này đều là từ đâu đến sao?Mẹcho rằngcon với chịmỗi thángđược chúttiền lươngđócó thểtrảđược mấy chục triệu hơnnày?”
“Nhiều tiền như vậy?” Lưu Thanh bị hắn nói tới sửng sốt.
“Trước đây vìtiểu Nam mỗi thángtruyền dịch, chúng ta nhà đều bán,mẹnói có muốn hay không nhiều tiền như vậy?” Đậu Trạch nhìn nàng: “Mẹ,mẹbiếtmẹtối ngày hôm qua nóichịcó bao nhiêu khó nghekhông? Lúc trướcchịbiết chuyện này,mẹbiếtchịnói vớiconcái gì không?Chịnói tình nguyệntiểu Nam không chữa bệnh, cũng không muốnconlại theo Hoắc Tư Minh,chịđều chửi mình bao nhiêu lần,mẹlàm sao còn có thểlàm chịthương tâm như thế đây?”
Lưu Thanh lại không nhịn được rơi lệ, mông lung đôi mắt, khóc lóc hỏi hắn: “Vậy saoconcòn theocái tênhọ Hoắc kia đây?Chị conđều nói không trị...”
“Mẹ...Conbiếtmẹđau lòng, có thể chúng ta cũng có chút lương tâm chứ? Coi nhưmẹthật ác độc quyết tâm không cho hài tử chữa bệnh, cái kia Hoắc Tư Minh lúc trước lấy ra nhiều tiền như vậy,mẹlẽ nào xoay người liền không công nhận?” Hắn hơi loan eo, hai tay khoát lên trên bả vai Lưu Thanh, nói: “Mẹ...Mẹngẫm lại, đừng tiếp tục quảnconchuyện này, có được hay không?”
Lưu Thanh đã khóc hoa mắt, Đậu Trạch ôm lấybàhướng về cuối hành lang cầu thang đi, một bênlau nước mắt một bênan ủibà. Lão nhân gia lôi cánh tay Đậu Trạch, ngang ngược không biết lý lẽ nói: “Mẹkhông biết xấu hổ,mẹchính là không có lương tâm, Tiểu Trạch, mẹ sinh racon, không thể để choconnhư thế không minh bạch sống hết đời a...Connếu như cùng chaconnói,ônglà tình nguyện đi chết, cũng sẽ không để choconnhư vậy a...”
“Vì lẽ đómẹđừng nói vớiba.” Đậu Trạch ômbà, một bên giúpbà lau nước mắt, một bên nhẹ nhàngvỗphía sau lưng giúpbàthuận khí, một bên nhẹ giọng hoánbà: “Mẹ...”
Lưu Thanh không ngừng được lệ, một bên hổn hà hổn hển khóc, một bên hỏi hắn: “Conliền thật dự định cùng cái họ Hoắc kia sống hết đời?Này trong bụng vạn nhất sinh ralàyêu quái làm sao bây giờ?Hả?”
“Trong bụngconkhông phảilàyêu quái, hắn khỏe mạnh cực kì.” Đậu Trạch mím mím miệng, nói: “Mẹ,mẹsinh hai đứacon,mẹcàng nênhiểu conhiện tại cảm thụ,nóhuyết thống liên kết theocon, nếu nhưnólà quái vật, vậyconlà cái gì?Mẹlà cái gì?”
Đậu Trạch cũng không nhịn được đỏ mắt, nói: “Nókhông phải quái vật,conkhông phải quái vật, Hoắc Tư Minh cũng không phải quái vật, chúng ta cũng như bình thườngnhưhết thảy gia đình như thế...”
Lưu Thanh cắn răng, dương tay cho hắn một bạt tai, liếc mắt nhìn, ngậm lấy lệ nhìn hắn: “Màyquyết tâm muốn cùng cái họ Hoắc kia đúng hay không?”
Đậu Trạch trầm mặc không nói lời nào, Lưu Thanh nhìn hắn, tàn nhẫn mà nói: “Mẹhiện tại liền đi nói choba mày,coi ôngcó nhận nhi tử hiếu thuận hay không này!”
“Mẹ!” Đậu Trạch hô một tiếng.
Lưu Thanh trở về, nhìn hắn, uy hiếp: “Mày bỏhay khôngbỏ hắn?”
Đậu Trạch không nói lời nào, mím môi, lệ không ngừng chảy ra.
Lưu Thanh thấy hắn không nói lời nào, xoay người đi, Đậu Trạch lại gọibà: “Mẹ!Mẹcó biết hay khôngbaconcòn có thể sống bao lâu?!Conkhông phải sợôngbiết,conlà sợôngbiết rồi sau đó...”
Lưu Thanh lại đứng lại,bàlọm khọm, so vớivừa rồi bàcàng thêm già nua mấy phần, đứng một lúc, thở dài, bước chân, từng bước từng bướcrời khỏi.
Đậu Trạch đỡ cầu thang lan can chậm rãi ngồi trên bậc thang, hắn quá mệt mỏi, bắt đầu từ hơn bốn tháng trước, mãi cho đến hiện tại, không có mộtphútthởra hơi. Hắn đưa tay dụi mắt, lau khô lệ, cái bụng nhưcó chút đau, lại ngồi một lúc, tốt hơn một chút.
Hắn đứng lên đến, trước tiên điphòngvệ sinh công cộng rửa mặt, lại đến phòng bệnh Tạ Tiểu Nam nhìn nàng. Tạ Tiểu Nam chính ngồi ở trên giường, giữa hai chân bày [ nhi đồng bách khoa toàn thư ]màHoắc Tư Minh mua cho nàng,đặtlên trên đùi bé nhỏcủanàng, nhìn say sưachăm chú.
Đậu Trạchtiến tớibên giường ngồi xuốngmột bên, nàng mới phát hiện có người đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, hô một tiếng: “Cậu.”
“Dì y tá đâu?” Đậu Trạch hỏi.
Tạ Tiểu Nam trên mặt tràn trề hào quang, ngây thơ nói: “Đi ra ngoài làm việc.”
Đậu Trạch không lại truy hỏicô y tá kiakhông chịu trách nhiệmchăm sóc, mà là vuốt ve tóc Tạ Tiểu Nam, một lúc lâu không nói gì.
Tạ Tiểu Namnhìnsắc mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao?”
“Không có chuyện gì,conđọc sách đi.” Đậu Trạch mím mím miệng, đứng lên điện thoạicho người y tá đó, gọi nàng trước mắt hôm sau không cần trở lại.
Hắn lạiởtrong phòng bệnh Tạ Tiểu Nam ngồi một lúc, mới về phòng bệnh Đậu Ái Quốc. Lưu Thanh đã thu xong tâm tình, đại khái là không nói cái gì với Đậu Ái Quốc, lão nhân chính nằm ở trên giường ở xem bách gia bục giảng, nghe Viên bay lên giảng [ Tống Phong vân ].
Mẹ con haingườikhông nói lời nào.
Đến trưa, Hoắc Tư Minh đưa bữa trưa lại đây. Đậu Trạch đi xuống lầulấy, không kìm lòng được kéo hắn đến vườn hoa nhỏ nơi đó, đứng nắm tay một lúc, cũng không nói lời nào. Hoắc Tư Minh đem hắnôm vàotrong lồng ngực, hỏi: “Làm sao?Mẹlại cùngemcãi nhau?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.