Chương 5
Mộc Nhi
30/03/2016
Phương Vũ, chăm sóc em vốn là công việc của anh...
--- Minh Khang
_________________
Phương Vũ sau cơn hôn mê kéo dài gần một tháng đã tỉnh lại.
Sau ca phẫu thuật não thành công đêm hôm đó, Minh Khang trở thành tâm điểm của dư luận. Báo chí gọi anh là thiên tài trẻ tuổi trong giới y khoa, ngôi sao trong làng phẫu thuật. Ngoại hình điểm trai của anh cũng được khai thác triệt để trên mặt báo. Anh được giám đốc bệnh viện bổ nhiệm làm trưởng khoa ngoại lồng ngực. Cuộc sống của anh đạt được thành công ngoài sự tưởng tượng của nhiều người, dù mới ở tuổi hai mươi. Có lẽ đó là sự khác biệt giữa THIÊN TÀI và người bình thường.
Phương Vũ đã được chuyển về biệt thự B.E sau ca phẫu thuật. Minh Khang làm bác sĩ chính của cô, từ đó anh ở hẳn lại trong biệt thự, chăm sóc cho cô.
Cái ngày Phương Vũ tỉnh lại, người đầu tiên mà cô thấy là anh. Anh trong trang phục blouse trắng, mỉm cười với cô. Mùi sát trùng tinh khiết xộc vào cánh mũi cô, là mùi hương từ anh. Nụ cười đó, hình như lần đầu có người cười với cô như vậy.
- Cô bé, em ngủ lâu quá rồi. Để xem... - Anh vừa khám qua cô vừa nói, - có thấy đau ở đâu không? Đầu chẳng hạn.
- Em... còn sống sao? - Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Tất nhiên. - Anh cười, không có bệnh nhân nào của anh không còn sống đâu bé.
Phương Vũ hơi cúi đầu, nom cô chỉ bé bằng nửa anh.
- Vậy... Anh đã cứu em sao? Sao anh lại cứu em?
- Anh là bác sĩ mà.
- Bác sĩ? - Cô lại ngơ ngác hỏi tiếp. Tua lại quá khứ, cô tưởng mình sẽ chết, chẳng ngờ lại vẫn còn sống thế này. Mà cô sống để làm gì?
- Phương Vũ, chăm sóc em vốn là công việc của anh.
Căn phòng thoảng mùi sát trùng, cô nhìn anh, cảm thấy dễ chịu với không gian tinh sạch này, với mùi hương trên người anh đến kì lạ. Có gì đó ấm áp le lói trong tim cô, anh vừa bảo chăm sóc cô, có lẽ cũng là người đầu tiên nói vậy.
Cái lúc cô tưởng mình đã chết, ai đó đã gọi tên cô.
"Phương Vũ à... Đừng... đi. Xin em đấy"
Cô vẫn nhớ câu nói đó... Nhưng ai đã gọi cô, cô hoàn toàn mơ hồ, cô không phân biệt nổi... Chỉ còn mảnh kí ức vô hình trong tâm trí. Anh ấy nói đã cứu cô... Không lẽ là...
- Anh đã gọi em quay lại? Là anh sao?
Minh Khang ngẩn ra, hơi khó hiểu với những gì cô bé vừa nói, nhưng anh chỉ mỉm cười, không nói gì. Anh xoa đầu cô, bảo cô nghỉ ngơi. Phương Vũ ngoan ngoãn nghe theo anh, cô nằm xuống, nhắm chặt mắt. Cô bé nghĩ, đêm đó, người gọi cô hẳn là anh.
"Nếu là vì anh, vì anh đã bảo em ở lại... Em sẽ tiếp tục sống tiếp. Có lẽ hôm nay, em tìm được mục đích sống của mình rồi."
Cô bé thầm nghĩ trong đầu, rồi ngủ thiếp đi.
- Sao?! Mày bảo Phương Vũ tỉnh lại rồi?
Thiên Ân lặp lại thông báo của tên đàn em vừa gọi cho. Hắn đang trên đường đi ra ngoài thành phố, có một giao dịch liên minh quan trọng với một bang lớn ở khu vực miền Bắc mà đại ca đã trực tiếp chỉ thị cho Thiên Ân đi. Công việc rất quan trọng, hắn không thể bỏ dở hay đẩy cho đàn em làm, nhưng thực sự lúc này, Ân chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy cô.
Hắn chạy thêm một đoạn, nhớ lại cảm giác sợ hãi khi cô nằm giữa vũng máu, cảm giác khi cô được đưa vào phòng phẫu thuật, cảm giác suốt gần tháng qua cô không tỉnh lại... Thiên Ân thắng gấp, quay đầu xe. Hắn rút điện thoại ra, gọi lại cho tên đàn em.
- Mày tới đó trước đi. Lùi lại thời gian 2 tiếng, tao sẽ tới.
"Nhưng..."
Tút... tút... tút.
Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì, Ân đã tắt máy.
Trên đường, chiếc xe thể thao đen lao vun vút trên đường... Tốc độ của nó khiến nhiều người đi đường kinh ngạc.
Thiên Ân chạy thẳng đến phòng cô. Vũ đang ngủ, rất ngon. Bên cạnh cô, hắn thấy tay anh đang ngồi bên cạnh. Ân xô Minh Khang ra, ngồi bên giường Phương Vũ.
- Cô bé tỉnh lại rồi, đang ngủ thôi, cậu đừng lo. - Khang nhìn ra được sự quan tâm của hắn dành cho cô bé này, mặc dù lối quan tâm đó có hơi chút bạo lực.
Thiên Ân ngồi đó một lúc lâu, nhìn cô chằm chằm.
- Có di chứng gì không? - Hắn hỏi, mắt vẫn chú mục vào người Phương Vũ.
- Không, mọi thứ tôi kiểm tra lại rồi, đều ổn cả.
Mắt Thiên Ân ánh lên nét cười. Hắn vui... Cô không chỉ tỉnh lại mà còn lành lặn nguyên vẹn sau ca tai nạn đó. Nhưng trong ý nghĩ của hắn, đã từng mong cô mất đi trí nhớ. Ít nhất cô cũng quên được vài điều không vui trong quá khứ, quên đi tai nạn đó... Cô sẽ vui vẻ hơn chăng?
- Chăm sóc con bé cẩn thận!
Thiên Ân ra lệnh rồi đi thẳng.
Hắn ở đây đã khá lâu... Có lẽ tới lúc nên đi rồi.
"Phương Vũ... gặp em sau khi anh làm xong việc."
--------------
--- Minh Khang
_________________
Phương Vũ sau cơn hôn mê kéo dài gần một tháng đã tỉnh lại.
Sau ca phẫu thuật não thành công đêm hôm đó, Minh Khang trở thành tâm điểm của dư luận. Báo chí gọi anh là thiên tài trẻ tuổi trong giới y khoa, ngôi sao trong làng phẫu thuật. Ngoại hình điểm trai của anh cũng được khai thác triệt để trên mặt báo. Anh được giám đốc bệnh viện bổ nhiệm làm trưởng khoa ngoại lồng ngực. Cuộc sống của anh đạt được thành công ngoài sự tưởng tượng của nhiều người, dù mới ở tuổi hai mươi. Có lẽ đó là sự khác biệt giữa THIÊN TÀI và người bình thường.
Phương Vũ đã được chuyển về biệt thự B.E sau ca phẫu thuật. Minh Khang làm bác sĩ chính của cô, từ đó anh ở hẳn lại trong biệt thự, chăm sóc cho cô.
Cái ngày Phương Vũ tỉnh lại, người đầu tiên mà cô thấy là anh. Anh trong trang phục blouse trắng, mỉm cười với cô. Mùi sát trùng tinh khiết xộc vào cánh mũi cô, là mùi hương từ anh. Nụ cười đó, hình như lần đầu có người cười với cô như vậy.
- Cô bé, em ngủ lâu quá rồi. Để xem... - Anh vừa khám qua cô vừa nói, - có thấy đau ở đâu không? Đầu chẳng hạn.
- Em... còn sống sao? - Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Tất nhiên. - Anh cười, không có bệnh nhân nào của anh không còn sống đâu bé.
Phương Vũ hơi cúi đầu, nom cô chỉ bé bằng nửa anh.
- Vậy... Anh đã cứu em sao? Sao anh lại cứu em?
- Anh là bác sĩ mà.
- Bác sĩ? - Cô lại ngơ ngác hỏi tiếp. Tua lại quá khứ, cô tưởng mình sẽ chết, chẳng ngờ lại vẫn còn sống thế này. Mà cô sống để làm gì?
- Phương Vũ, chăm sóc em vốn là công việc của anh.
Căn phòng thoảng mùi sát trùng, cô nhìn anh, cảm thấy dễ chịu với không gian tinh sạch này, với mùi hương trên người anh đến kì lạ. Có gì đó ấm áp le lói trong tim cô, anh vừa bảo chăm sóc cô, có lẽ cũng là người đầu tiên nói vậy.
Cái lúc cô tưởng mình đã chết, ai đó đã gọi tên cô.
"Phương Vũ à... Đừng... đi. Xin em đấy"
Cô vẫn nhớ câu nói đó... Nhưng ai đã gọi cô, cô hoàn toàn mơ hồ, cô không phân biệt nổi... Chỉ còn mảnh kí ức vô hình trong tâm trí. Anh ấy nói đã cứu cô... Không lẽ là...
- Anh đã gọi em quay lại? Là anh sao?
Minh Khang ngẩn ra, hơi khó hiểu với những gì cô bé vừa nói, nhưng anh chỉ mỉm cười, không nói gì. Anh xoa đầu cô, bảo cô nghỉ ngơi. Phương Vũ ngoan ngoãn nghe theo anh, cô nằm xuống, nhắm chặt mắt. Cô bé nghĩ, đêm đó, người gọi cô hẳn là anh.
"Nếu là vì anh, vì anh đã bảo em ở lại... Em sẽ tiếp tục sống tiếp. Có lẽ hôm nay, em tìm được mục đích sống của mình rồi."
Cô bé thầm nghĩ trong đầu, rồi ngủ thiếp đi.
- Sao?! Mày bảo Phương Vũ tỉnh lại rồi?
Thiên Ân lặp lại thông báo của tên đàn em vừa gọi cho. Hắn đang trên đường đi ra ngoài thành phố, có một giao dịch liên minh quan trọng với một bang lớn ở khu vực miền Bắc mà đại ca đã trực tiếp chỉ thị cho Thiên Ân đi. Công việc rất quan trọng, hắn không thể bỏ dở hay đẩy cho đàn em làm, nhưng thực sự lúc này, Ân chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy cô.
Hắn chạy thêm một đoạn, nhớ lại cảm giác sợ hãi khi cô nằm giữa vũng máu, cảm giác khi cô được đưa vào phòng phẫu thuật, cảm giác suốt gần tháng qua cô không tỉnh lại... Thiên Ân thắng gấp, quay đầu xe. Hắn rút điện thoại ra, gọi lại cho tên đàn em.
- Mày tới đó trước đi. Lùi lại thời gian 2 tiếng, tao sẽ tới.
"Nhưng..."
Tút... tút... tút.
Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì, Ân đã tắt máy.
Trên đường, chiếc xe thể thao đen lao vun vút trên đường... Tốc độ của nó khiến nhiều người đi đường kinh ngạc.
Thiên Ân chạy thẳng đến phòng cô. Vũ đang ngủ, rất ngon. Bên cạnh cô, hắn thấy tay anh đang ngồi bên cạnh. Ân xô Minh Khang ra, ngồi bên giường Phương Vũ.
- Cô bé tỉnh lại rồi, đang ngủ thôi, cậu đừng lo. - Khang nhìn ra được sự quan tâm của hắn dành cho cô bé này, mặc dù lối quan tâm đó có hơi chút bạo lực.
Thiên Ân ngồi đó một lúc lâu, nhìn cô chằm chằm.
- Có di chứng gì không? - Hắn hỏi, mắt vẫn chú mục vào người Phương Vũ.
- Không, mọi thứ tôi kiểm tra lại rồi, đều ổn cả.
Mắt Thiên Ân ánh lên nét cười. Hắn vui... Cô không chỉ tỉnh lại mà còn lành lặn nguyên vẹn sau ca tai nạn đó. Nhưng trong ý nghĩ của hắn, đã từng mong cô mất đi trí nhớ. Ít nhất cô cũng quên được vài điều không vui trong quá khứ, quên đi tai nạn đó... Cô sẽ vui vẻ hơn chăng?
- Chăm sóc con bé cẩn thận!
Thiên Ân ra lệnh rồi đi thẳng.
Hắn ở đây đã khá lâu... Có lẽ tới lúc nên đi rồi.
"Phương Vũ... gặp em sau khi anh làm xong việc."
--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.