Chương 36:
Lương Bảo
04/01/2021
...Nỗi Đau Thấu Lòng...
Cứ thế suốt một tuần Hạ Mộc Vân không bước ra khỏi phòng, thậm chí không rời khỏi giường. Vết thương được dì Hoa xử lí tốt nên chỉ còn lại vết mờ, bôi vài lần nữa sẽ khỏi.
Hàn Thiên cả tuần nay cũng không quấy rầy cô, anh không trở về nhà kể từ ngày hôm đó, nói thẳng là cả một tuần họ không gặp nhau. Có lẽ Hàn Thiên đã chán cô thật rồi.
Đêm nào Hạ Mộc Vân cũng không ngủ được, cô cứ nằm im nhìn trần nhà, nước mắt không tự chủ được lại cứ rơi xuống, cô khóc, hầu như đêm nào cô cũng khóc suốt đêm. Cô đã làm gì sai mà Hàn Thiên lại đối xử với cô như vậy. Rõ ràng Hàn Thiên biết cô chưa từng phản bội anh, nhưng anh một mực cho đó là một cái tội và thẳng tay trừng phạt cô, dày vò cô, tàn nhẫn với cô. Hàn Thiên, tại sao anh lại nhẫn tâm với cô như vậy?
"Người tôi yêu duy nhất là Chu Diệp Châu, còn những người khác, nằm mơ đi". Mỗi ngày câu nói đó của Hàn Thiên cứ văng vẳng trong đầu Hạ Mộc Vân khiến cô không thể ngừng suy nghỉ.
Có lẽ cô nên rời bỏ anh, rời bỏ một người không bao giờ yêu cô, rời bỏ một người vốn dĩ và mãi mãi không bao giờ thuộc về cô.
............
Hơn 1 tuần nay anh không trở về nhà, anh vẫn ở Kings đến sáng, mỗi ngày một cô tình nhân khác nhau để giải tỏa nhu cầu.
Nhưng hôm nay, Hàn Thiên sau khi đến hộp đêm một lúc rồi liền muốn trở về biệt thự.
Bước vào phòng, anh nhìn thấy Hạ Mộc Vân đang ngồi trên giường. Thấy anh về cô rất bất ngờ và cũng có phần bối rối. Nhanh chóng bước xuống giường, cô đi ngang qua anh, bước vào phòng tắm pha nước cho anh tắm như một thói quen, cả 2 người đều im lặng không ai nói với ai câu nào. Hàn Thiên mặc dù không hài lòng với thái độ của Hạ Mộc Vân nhưng anh cũng không làm khó cô thêm.
Hạ Mộc Vân ở trong phòng tắm, nước mắt đã rơi, Hàn Thiên lâu như vậy mới trở về nhà, nhưng trên người anh lại nồng nàn mùi nước hoa của phụ nữ, những ngày qua là anh đã ở cùng những người bọn họ sao. Hàn Thiên, em có nên rời đi không? Sau khi rời xa anh, liệu em có hối hận không?
..........
Hàn Thiên tắm xong không một chút ngoái nhìn về Hạ Mộc Vân đang nằm trên giường, trong phòng im lặng đến đáng sợ, không khí theo đó cũng lạnh lẽo hơn nhiều phần.
Đêm nay, sau khi Hàn Thiên trở về phòng từ thư phòng, trời đã rạng sáng, nhìn Hạ Mộc Vân nghiêng người quay lưng về phía anh, Hàn Thiên cũng không quan tâm, chẳng qua chỉ trầm mặc nằm lên giường.
Nửa đêm, trong phòng yên tĩnh, Hàn Thiên bị tiếng khóc phụ nữ đánh thức.
Tiếng khóc từ phía Hạ Mộc Vân truyền đến, trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ thấy ánh sáng từ vầng trăng chiếu vào, Hạ Mộc Vân lưng quay về phía anh, hai vai đang run run, khóc đến đau lòng.
\- " Khóc cái gì?"
Tiếng khóc của cô, một tiếng lại một tiếng xuyên thấu lòng anh, làm anh phiền muộn không dứt, cơn buồn ngủ cũng biến mất không ít.
Hạ Mộc Vân không lên tiếng, đem mình lui vào trong chăn.
\- " Tôi đang hỏi em, khóc cái gì?"
Thấy cô trốn, Hàn Thiên không hỏi lại nữa, trực tiếp kéo chăn ra, chống khuỷu tay lên, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhìn cô.
\- " Không có...... Em không có khóc..."
Rõ ràng lời nói cũng lộ ra tiếng nức nở, nhưng vẫn không thừa nhận mình khóc.
\- " Chết tiệt"
Hàn Thiên bị cô quấy nhiễu đến phiền lòng, sinh ra nóng nảy tức gận, làm sao còn cảm giác muốn ngủ.
\- " Thật xin lỗi.... Em... Em đi ngủ ở phòng khác..."
Hạ Mộc Vân nghe anh mắng, vội vàng nói xin lỗi, vội vã muốn xuống giường, cô biết ngày mai Hàn Thiên còn phải đi làm, cô không muốn làm phiền anh.
Thấy cô ngồi dậy, Hàn Thiên dùng lực, trực tiếp đem cô đẩy ngã xuống.
\- " Đi đâu?" Cô muốn đi, anh lại không muốn thả người, thân thể nặng trĩu đem cô gắt gao áp lên trên giường, muốn cô đi đâu cũng không được.
\- " Em sang ngủ ở phòng khác....".
Lúc này đối mặt với cô, mới phát hiện không biết cô khóc bao lâu, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, giống như mắt cá vàng.
Vậy mà, cô vừa nói xong, Hàn Thiên bắt đầu động thủ cởi quần áo của cô. Cô nửa đêm không ngủ, thái độ thì không mấy vui vẻ khi anh trở về, nằm ngủ cạnh anh khó chịu đến mức phải khóc sao, đến mức muốn sang phòng khác ngủ sao? Không chỉ làm cho anh cũng không ngủ được, ngược lại còn khơi lên dục vọng mà anh cưỡng chế mấy ngày nay, đêm nào anh cũng qua đêm bên ngoài, cũng đều phóng túng với phụ nữ, nhưng không bất kỳ một ai cho anh có cảm giác giống như Hạ Mộc Vân. Dù sao anh cũng không muốn nhịn nữa, cô là người phụ nữ của anh, anh muốn, cô phải cho.
\- "Hàn Thiên.....đừng mà...."
Nhưng Hàn Thiên căn bản không để ý tới lời cầu khẩn của cô, thô lỗ cởi đồ ngủ của cô ra, cũng cởi quần áo của mình vứt sang một bên. Anh đưa tay giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cô, đầu gối đẩy hai chân cô ra, không báo hiệu trước, không trêu chọc, cũng không quản cô có tiếp nhận được hay không, Hàn Thiên thẳng tiến vào chỗ kín của cô.
\- " A...."
Giống như bị xé rách, làm cơ thể Hạ Mộc Vân cứng lại, kêu lên tiếng
\- " Không... đừng mà"
Đau đớn kịch liệt làm Hạ Mộc Vân nhăn mặt lại, hai tay vô lực giãy giụa buông xuống bên người. Thân thể cô vì muốn né tránh cỗ đau đớn này mà thẳng lùi về phía sau.
Nhưng Hàn Thiên không buông tha cô, rút ra cắm vào, Hạ Mộc Vân không nhịn được, nước mắt vẫn không ngừng rơi, tiếng khóc của của cô thật thương tâm, đau đớn kịch liệt, muốn né ra, nhưng cô càng di chuyển Hàn Thiên càng vùi sâu hơn.
\- "Cầu xin anh....em đau quá...."
Thân thể chịu quá nhiều đau đớn làm Hạ Mộc Vân bất lực giãy giụa.
Hàn Thiên cũng không để ý cô có chịu được hay không, ở trong thân thể cô nhanh chóng ra vào. Anh không hôn cô, chẳng qua chỉ vùi đầu vào cần cổ trắng nõn mang theo mùi hương nhàn nhạt, mặc kệ tiếng kêu la cùng cầu xin tha thứ truyền đến bên tai.
Anh không cho phép cô né tránh, một tay dùng sức vuốt ve ngực cô, môt tay đặt ở mông cô, nửa người dưới dùng sức ra vào. Lúc này, anh cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn dục vọng đang dâng cao phát tiết trong cơ thể này, chỉ coi cô là công cụ để thỏa mãn.
Cho đến khi anh phát tiết xong, lật mình rời khỏi Hạ Mộc Vân. Cô cũng không nhúc nhích, chờ anh sau khi vào phòng tắm đi ra, cô lui người lại, dùng chăn phủ lên, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh, mắt nhắm lại giống như ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên nhìn bờ vai nhỏ nhắn yêu kiều của cô, có loại xúc động muốn nhét cô vào trong ngực, tay mới vươn ra, lại lập tức lui trở về, buồn bã nằm lên giường. Lần này, bên tai không truyền đến tiếng khóc của Hạ Mộc Vân nữa, anh nhắm mắt lại, không để ý tới cảm giác lo lắng kia.
Qua thật lâu, khi Hạ Mộc Vân nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hàn Thiên. Vốn đang nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra.
Không ngăn được nước mắt theo gương mặt rơi xuống, biến mất ở mép tóc. Nửa người dưới khó chịu làm cô không dám nhúc nhích, cô cẩn thận bước xuống, nhặt quần áo bị ném ở góc giường, một lần nữa mặc lại lên người.
Hạ Mộc Vân không nằm trên giường nữa, cũng không sợ trên mặt đất lạnh như băng, cứ như vậy khom gối ngồi dưới đất, ngây ngốc ngẩn người.
Vừa rồi anh rất thô bạo, chỉ vì thỏa mãn dục vọng của mình, thậm chí anh còn không hôn cô, anh chỉ phát tiết lên người cô, mặc cho cô đau đớn, mặc cho cô gào thét cầu xin anh dừng lại.
Mới vừa rồi, khi cô bảo cô sẽ sang phòng khác ngủ. Anh liền không chút đắn đo, cúi xuống nói bên tai cô.
\- "Ngày mai, em lập tức chuyển xuống căn phòng để đồ cũ ở dưới lầu, từ nay em sẽ ở phòng đó. Đã hài lòng chưa?"
Hạ Mộc Vân ngây ngốc người nhớ lại, anh đã không cần cô như vậy, ngay cả ở chung phòng anh cũng không muốn. Hóa ra mấy ngày nay anh không về nhà là vì anh không muốn ở cùng cô.
Vậy, cô còn ở đây để bám víu lấy anh tới bao giờ nữa, đã đến lúc cô phải có quyết định cho mình rồi.
...........
...-------oOo-------...
Cứ thế suốt một tuần Hạ Mộc Vân không bước ra khỏi phòng, thậm chí không rời khỏi giường. Vết thương được dì Hoa xử lí tốt nên chỉ còn lại vết mờ, bôi vài lần nữa sẽ khỏi.
Hàn Thiên cả tuần nay cũng không quấy rầy cô, anh không trở về nhà kể từ ngày hôm đó, nói thẳng là cả một tuần họ không gặp nhau. Có lẽ Hàn Thiên đã chán cô thật rồi.
Đêm nào Hạ Mộc Vân cũng không ngủ được, cô cứ nằm im nhìn trần nhà, nước mắt không tự chủ được lại cứ rơi xuống, cô khóc, hầu như đêm nào cô cũng khóc suốt đêm. Cô đã làm gì sai mà Hàn Thiên lại đối xử với cô như vậy. Rõ ràng Hàn Thiên biết cô chưa từng phản bội anh, nhưng anh một mực cho đó là một cái tội và thẳng tay trừng phạt cô, dày vò cô, tàn nhẫn với cô. Hàn Thiên, tại sao anh lại nhẫn tâm với cô như vậy?
"Người tôi yêu duy nhất là Chu Diệp Châu, còn những người khác, nằm mơ đi". Mỗi ngày câu nói đó của Hàn Thiên cứ văng vẳng trong đầu Hạ Mộc Vân khiến cô không thể ngừng suy nghỉ.
Có lẽ cô nên rời bỏ anh, rời bỏ một người không bao giờ yêu cô, rời bỏ một người vốn dĩ và mãi mãi không bao giờ thuộc về cô.
............
Hơn 1 tuần nay anh không trở về nhà, anh vẫn ở Kings đến sáng, mỗi ngày một cô tình nhân khác nhau để giải tỏa nhu cầu.
Nhưng hôm nay, Hàn Thiên sau khi đến hộp đêm một lúc rồi liền muốn trở về biệt thự.
Bước vào phòng, anh nhìn thấy Hạ Mộc Vân đang ngồi trên giường. Thấy anh về cô rất bất ngờ và cũng có phần bối rối. Nhanh chóng bước xuống giường, cô đi ngang qua anh, bước vào phòng tắm pha nước cho anh tắm như một thói quen, cả 2 người đều im lặng không ai nói với ai câu nào. Hàn Thiên mặc dù không hài lòng với thái độ của Hạ Mộc Vân nhưng anh cũng không làm khó cô thêm.
Hạ Mộc Vân ở trong phòng tắm, nước mắt đã rơi, Hàn Thiên lâu như vậy mới trở về nhà, nhưng trên người anh lại nồng nàn mùi nước hoa của phụ nữ, những ngày qua là anh đã ở cùng những người bọn họ sao. Hàn Thiên, em có nên rời đi không? Sau khi rời xa anh, liệu em có hối hận không?
..........
Hàn Thiên tắm xong không một chút ngoái nhìn về Hạ Mộc Vân đang nằm trên giường, trong phòng im lặng đến đáng sợ, không khí theo đó cũng lạnh lẽo hơn nhiều phần.
Đêm nay, sau khi Hàn Thiên trở về phòng từ thư phòng, trời đã rạng sáng, nhìn Hạ Mộc Vân nghiêng người quay lưng về phía anh, Hàn Thiên cũng không quan tâm, chẳng qua chỉ trầm mặc nằm lên giường.
Nửa đêm, trong phòng yên tĩnh, Hàn Thiên bị tiếng khóc phụ nữ đánh thức.
Tiếng khóc từ phía Hạ Mộc Vân truyền đến, trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ thấy ánh sáng từ vầng trăng chiếu vào, Hạ Mộc Vân lưng quay về phía anh, hai vai đang run run, khóc đến đau lòng.
\- " Khóc cái gì?"
Tiếng khóc của cô, một tiếng lại một tiếng xuyên thấu lòng anh, làm anh phiền muộn không dứt, cơn buồn ngủ cũng biến mất không ít.
Hạ Mộc Vân không lên tiếng, đem mình lui vào trong chăn.
\- " Tôi đang hỏi em, khóc cái gì?"
Thấy cô trốn, Hàn Thiên không hỏi lại nữa, trực tiếp kéo chăn ra, chống khuỷu tay lên, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhìn cô.
\- " Không có...... Em không có khóc..."
Rõ ràng lời nói cũng lộ ra tiếng nức nở, nhưng vẫn không thừa nhận mình khóc.
\- " Chết tiệt"
Hàn Thiên bị cô quấy nhiễu đến phiền lòng, sinh ra nóng nảy tức gận, làm sao còn cảm giác muốn ngủ.
\- " Thật xin lỗi.... Em... Em đi ngủ ở phòng khác..."
Hạ Mộc Vân nghe anh mắng, vội vàng nói xin lỗi, vội vã muốn xuống giường, cô biết ngày mai Hàn Thiên còn phải đi làm, cô không muốn làm phiền anh.
Thấy cô ngồi dậy, Hàn Thiên dùng lực, trực tiếp đem cô đẩy ngã xuống.
\- " Đi đâu?" Cô muốn đi, anh lại không muốn thả người, thân thể nặng trĩu đem cô gắt gao áp lên trên giường, muốn cô đi đâu cũng không được.
\- " Em sang ngủ ở phòng khác....".
Lúc này đối mặt với cô, mới phát hiện không biết cô khóc bao lâu, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, giống như mắt cá vàng.
Vậy mà, cô vừa nói xong, Hàn Thiên bắt đầu động thủ cởi quần áo của cô. Cô nửa đêm không ngủ, thái độ thì không mấy vui vẻ khi anh trở về, nằm ngủ cạnh anh khó chịu đến mức phải khóc sao, đến mức muốn sang phòng khác ngủ sao? Không chỉ làm cho anh cũng không ngủ được, ngược lại còn khơi lên dục vọng mà anh cưỡng chế mấy ngày nay, đêm nào anh cũng qua đêm bên ngoài, cũng đều phóng túng với phụ nữ, nhưng không bất kỳ một ai cho anh có cảm giác giống như Hạ Mộc Vân. Dù sao anh cũng không muốn nhịn nữa, cô là người phụ nữ của anh, anh muốn, cô phải cho.
\- "Hàn Thiên.....đừng mà...."
Nhưng Hàn Thiên căn bản không để ý tới lời cầu khẩn của cô, thô lỗ cởi đồ ngủ của cô ra, cũng cởi quần áo của mình vứt sang một bên. Anh đưa tay giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cô, đầu gối đẩy hai chân cô ra, không báo hiệu trước, không trêu chọc, cũng không quản cô có tiếp nhận được hay không, Hàn Thiên thẳng tiến vào chỗ kín của cô.
\- " A...."
Giống như bị xé rách, làm cơ thể Hạ Mộc Vân cứng lại, kêu lên tiếng
\- " Không... đừng mà"
Đau đớn kịch liệt làm Hạ Mộc Vân nhăn mặt lại, hai tay vô lực giãy giụa buông xuống bên người. Thân thể cô vì muốn né tránh cỗ đau đớn này mà thẳng lùi về phía sau.
Nhưng Hàn Thiên không buông tha cô, rút ra cắm vào, Hạ Mộc Vân không nhịn được, nước mắt vẫn không ngừng rơi, tiếng khóc của của cô thật thương tâm, đau đớn kịch liệt, muốn né ra, nhưng cô càng di chuyển Hàn Thiên càng vùi sâu hơn.
\- "Cầu xin anh....em đau quá...."
Thân thể chịu quá nhiều đau đớn làm Hạ Mộc Vân bất lực giãy giụa.
Hàn Thiên cũng không để ý cô có chịu được hay không, ở trong thân thể cô nhanh chóng ra vào. Anh không hôn cô, chẳng qua chỉ vùi đầu vào cần cổ trắng nõn mang theo mùi hương nhàn nhạt, mặc kệ tiếng kêu la cùng cầu xin tha thứ truyền đến bên tai.
Anh không cho phép cô né tránh, một tay dùng sức vuốt ve ngực cô, môt tay đặt ở mông cô, nửa người dưới dùng sức ra vào. Lúc này, anh cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn dục vọng đang dâng cao phát tiết trong cơ thể này, chỉ coi cô là công cụ để thỏa mãn.
Cho đến khi anh phát tiết xong, lật mình rời khỏi Hạ Mộc Vân. Cô cũng không nhúc nhích, chờ anh sau khi vào phòng tắm đi ra, cô lui người lại, dùng chăn phủ lên, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh, mắt nhắm lại giống như ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên nhìn bờ vai nhỏ nhắn yêu kiều của cô, có loại xúc động muốn nhét cô vào trong ngực, tay mới vươn ra, lại lập tức lui trở về, buồn bã nằm lên giường. Lần này, bên tai không truyền đến tiếng khóc của Hạ Mộc Vân nữa, anh nhắm mắt lại, không để ý tới cảm giác lo lắng kia.
Qua thật lâu, khi Hạ Mộc Vân nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hàn Thiên. Vốn đang nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra.
Không ngăn được nước mắt theo gương mặt rơi xuống, biến mất ở mép tóc. Nửa người dưới khó chịu làm cô không dám nhúc nhích, cô cẩn thận bước xuống, nhặt quần áo bị ném ở góc giường, một lần nữa mặc lại lên người.
Hạ Mộc Vân không nằm trên giường nữa, cũng không sợ trên mặt đất lạnh như băng, cứ như vậy khom gối ngồi dưới đất, ngây ngốc ngẩn người.
Vừa rồi anh rất thô bạo, chỉ vì thỏa mãn dục vọng của mình, thậm chí anh còn không hôn cô, anh chỉ phát tiết lên người cô, mặc cho cô đau đớn, mặc cho cô gào thét cầu xin anh dừng lại.
Mới vừa rồi, khi cô bảo cô sẽ sang phòng khác ngủ. Anh liền không chút đắn đo, cúi xuống nói bên tai cô.
\- "Ngày mai, em lập tức chuyển xuống căn phòng để đồ cũ ở dưới lầu, từ nay em sẽ ở phòng đó. Đã hài lòng chưa?"
Hạ Mộc Vân ngây ngốc người nhớ lại, anh đã không cần cô như vậy, ngay cả ở chung phòng anh cũng không muốn. Hóa ra mấy ngày nay anh không về nhà là vì anh không muốn ở cùng cô.
Vậy, cô còn ở đây để bám víu lấy anh tới bao giờ nữa, đã đến lúc cô phải có quyết định cho mình rồi.
...........
...-------oOo-------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.