Chương 13: Hủy hoại dưới tay số phận
Lu Lu
29/04/2021
Chân của cô bị thương? Mộc Mân nhìn xuống bàn chân còn dính đất cát và máu của mình, mắt cay xè. Cô không cảm thấy đau một chút nào, nỗi đau trong lòng của cô đã nhiều hơn cả nỗi đau thể xác.
Bác sĩ mà không thể cứu được Đường An, thì cô có thể sao? Cô chỉ là một người bình thường, một người không có siêu năng lực gì cả.
“Bác sĩ...tôi xin ông…” Cô quỳ rạp xuống dưới chân bác sĩ, hai tay siết chặt lấy nhau trên nền đất, nước mắt rơi xuống nền gạch rồi dần dần biến mất.
Cô phải làm sao khi rơi vào hoàn cảnh tai ương này? Người cô yêu vĩnh viễn mất đi đôi mắt thì anh ấy còn động lực gì để sống qua ngày chứ. Tại sao lại là đôi mắt của anh, tại sao không phải là thứ gì khác mà là đôi mắt của anh? Rồi mai này đây có phải Đường An sẽ quên đi mất cô là người như thế nào không, rồi mai này đây có phải anh sẽ mờ nhạt đi những hình ảnh hai người cùng trải qua ở trong tâm trí. Bao vây anh chỉ là một bóng tối, một nơi không có lối ra, không có một tia ánh sáng nào có thể chiếu đến.
“Chút nữa nhớ ra ngoài đóng viện phí. Cái gì có thể nói tôi đã nói hết rồi. Mong cô đừng quá đau buồn.” Ông ấy hơi cúi lưng xuống dùng tay vỗ về vào bờ gai gầy của Mộc Mân.
Đôi vai gầy này từ giờ trở đi có thể gánh vác trọng trách yêu thương anh cả đời không? Đôi vai gầy này sẽ dìu dắt anh đi qua bóng tối đến hết cuộc đời này chứ…
Cô không dám nghĩ đến, cô thậm chí đã dựa dẫm vào anh ba năm rồi, làm thế nào để ngưng dựa dẫm vào anh khi anh đã không còn nhìn thấy được gì nữa.
Cô cắn đứt môi mình, máu chảy ra một màu đỏ thẫm, cô không thể tha thứ cho bản thân mình nữa rồi.
Mộc Mân ngồi xuống ghế bên cạnh Đường An đang nằm bất động. Cô gục đầu xuống bên anh mà nức nở. “Là lỗi của em. Biết thế em không gọi điện cho anh, biết thế em không gọi anh đến nhà em thì anh nhất định không xảy ra tai nạn. Là lỗi do em mà anh ra nông nỗi này. An, giờ đây em phải làm thế nào để mắt anh có thể sáng như thường, làm sao anh có thể làm việc chứ. Anh có thể kiên cường làm một người mù lòa chỉ cần có em sao? Không...em hiểu mà, em hiểu anh sẽ không bất khuất được như vậy, anh rồi sẽ tự ti, tự trách mình và rời xa em. Nếu chuyện đó xảy ra, em rất sợ...Em sợ đánh mất anh.”
Nghĩ đến ngày tháng sau này không còn có anh, trái tim cô rụng rời vụn vỡ. Khi đó cô không còn thiết gì mà cố gắng nữa.
“Tỉnh dậy đi anh, anh đừng làm em sợ…” Từng giọt nước mắt của cô cứ thế rơi vào bàn tay của anh.
Rầm.
Cánh cửa phòng bệnh như được đạp ra thật mạnh khiến Mộc Mân giật mình ngẩng đầu, chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra cô đã bị một cái tát giáng xuống má mình, vừa đau, vừa rát…
“Con khốn, là tại mày mà nó xảy ra tai nạn!” Mẹ của Đường An với đầu bù tóc rối, bà không giữ được sự kiên nhẫn mà túm tóc của Mộc Mân lên. “Tao đã nói rồi, tao đã nói phải tránh xa nó ra nhưng mày không nghe tao, mày xem đã gây ra rắc rối gì cho nó!”
Nói rồi bà nhìn lên giường, nhìn con trai của mình rồi đau khổ. Đột nhiên ánh mắt của bà dừng lại ở rải băng trắng trên mắt của Đường An, Bà thả lỏng tóc của Mộc Mân ra rồi thất thần. “Tại...sao nó lại…”
Đúng lúc này Mộc Mân lại thêm khóc lớn, cô òa lên nức nở. “Bác, con xin lỗi hức, con xin lỗi.”
Bà ấy nuốt một ngụm nước bọt, mắt hơi mờ đi. “Nó...tại sao?”
Cô nghẹn ngào. “Bác sĩ nói rằng anh ấy...có khả năng không nhìn thấy được nữa.”
Lời nói vừa dứt khỏi miệng cô đã thấy mẹ của anh đổ nhào xuống đất mà ngất xỉu, từ khóe mắt của bà lăn ra một giọt nước trong suốt đến đau lòng.
“Bác gái! Bác gái!” Cô gào lên đến ôm mẹ của anh dậy, làm ơn cho cô tỉnh lại đi, giấc mơ này quá khủng khiếp, cô không thể chấp nhận được!
Ánh đèn nê-ông bên ngoài bệnh viện chiếu sáng thành một khoảng mỏng manh trong căn phòng bệnh nhỏ. Đường An tựa lưng vào thành giường bệnh, anh im lặng không nói một lời.
“An…” Cô gọi tên anh, môi đã khô đến nỗi giọng nói cũng không còn bình ổn.
Từ khi Đường An tỉnh lại đến giờ anh đều không chịu ăn uống, đôi môi anh đã tái nhợt, mới chỉ vài ngày Mộc Mân đã phát hiện ra gương mặt anh hốc hác đi trông rõ. Anh cũng không nói chuyện với cô, như một người vô hồn không có suy nghĩ nào cả…
Nghe thấy tiếng khóc của Mộc Mân mà không thể lau nước mắt cho cô, Đường An im lặng, anh cảm thấy bản thân là một người vô dụng. Anh không biết cô ngồi ở hướng nào mà lau nước mắt cho cô. Ban ngày hay ban đêm, dưới lớp băng trắng này anh đều cảm thấy nó tối tăm, mù mịt.
“Bác sĩ nói bao giờ anh được xuất viện?” Anh lạnh lùng hỏi, giọng nói có phần vô tâm, không cảm xúc.
Mộc Mân khẽ run, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện, nhưng sao cô lại cảm thấy xa lạ thế này.
Cô cúi đầu với giọng khàn khàn. “Đợi khi anh tháo băng xuống, chúng ta có thể về nhà.”
“Chúng ta?” Anh hỏi lại cô bằng giọng giễu cợt, như đang giễu cợt chính bản thân mình, mà cũng như đang giễu cợt chính cô. “Mộc Mân, em về đi, đã ở bệnh viện nhiều ngày như vậy rồi, bố mẹ em chắc chắn rất lo lắng.”
Cô đi tới nắm lấy bàn tay anh, rồi giật mình bởi bàn tay anh lại lạnh giá vô cùng, giống như một người không có sức sống. “Không, em muốn ở lại với anh, đừng đuổi em đi, có được không?”
Đột nhiên anh nâng khóe môi, rồi cười cay đắng, cười một cách thoải mái nhưng trong mắt Mộc Mân nó khiến cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng. “Mộc Mân, anh không thể nhìn thấy gì được nữa. Trước kia bất tài vô dụng, bây giờ càng như vậy. Em nên về đi, anh không muốn trở thành gánh nặng của em.”
Lòng của cô nhói lên một tia chua xót. Từ bao giờ mà Đường An đã nghĩ anh là gánh nặng của cô rồi? Trong mắt cô, anh vẫn là người đàn ông ôn nhu nhất, dịu dàng nhất và đáng trân trọng nhất. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thành một gánh nặng của mình, bây giờ và sau này vẫn vậy.
“Anh coi em là loại người đó sao?” Cô chậm hỏi.
Anh khẽ run một cái rồi trầm mặc, tiếng gió rít qua cửa sổ khiến tâm trí cả hai buốt lạnh. Đương nhiên anh không coi cô là loại người con gái như vậy, nếu ngay từ đầu Mộc Mân như thế, anh sớm đã bị cô đá đi thật xa chứ không phải đến giờ này cô vẫn kiên quyết bên anh không rời.
“Mộc Mân…” Anh đưa tay mò mẫm giữa không trung, giọng nói có chút xúc động.
Cô nín thinh, đặt tay anh lên khuôn mặt mình, để anh có thể cảm nhận thấy hơi thở của cô, cô vẫn luôn ở đây.
Anh chạm vào mũi cô, vuốt nhẹ vầng trán của cô, khi chạm qua đôi môi khô của cô anh liền cảm thấy đau lòng. Tại sao cô lại gầy đi thế này? Má của cô không còn mềm mại như trước, anh cảm thấy nó đã nhô ra một chút xương mà trước giờ anh chưa từng thấy. Môi của cô khô như thể không ống nước, cô đã nhịn ăn nhịn uống sao.
Anh vô dụng, anh không thể chăm lo được cho cô, lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh tự trách. Anh đúng là vô dụng, quả là vô dụng!
Đường An vội kéo Mộc Mân vào lòng, anh ôm lấy cô thật chặt, muốn khóc mà không thể khóc. “Mộc Mân, anh bị hủy hoại rồi, anh không còn nhìn thấy tương lai, anh không còn nhìn thấy em và ánh sáng.”
Bác sĩ mà không thể cứu được Đường An, thì cô có thể sao? Cô chỉ là một người bình thường, một người không có siêu năng lực gì cả.
“Bác sĩ...tôi xin ông…” Cô quỳ rạp xuống dưới chân bác sĩ, hai tay siết chặt lấy nhau trên nền đất, nước mắt rơi xuống nền gạch rồi dần dần biến mất.
Cô phải làm sao khi rơi vào hoàn cảnh tai ương này? Người cô yêu vĩnh viễn mất đi đôi mắt thì anh ấy còn động lực gì để sống qua ngày chứ. Tại sao lại là đôi mắt của anh, tại sao không phải là thứ gì khác mà là đôi mắt của anh? Rồi mai này đây có phải Đường An sẽ quên đi mất cô là người như thế nào không, rồi mai này đây có phải anh sẽ mờ nhạt đi những hình ảnh hai người cùng trải qua ở trong tâm trí. Bao vây anh chỉ là một bóng tối, một nơi không có lối ra, không có một tia ánh sáng nào có thể chiếu đến.
“Chút nữa nhớ ra ngoài đóng viện phí. Cái gì có thể nói tôi đã nói hết rồi. Mong cô đừng quá đau buồn.” Ông ấy hơi cúi lưng xuống dùng tay vỗ về vào bờ gai gầy của Mộc Mân.
Đôi vai gầy này từ giờ trở đi có thể gánh vác trọng trách yêu thương anh cả đời không? Đôi vai gầy này sẽ dìu dắt anh đi qua bóng tối đến hết cuộc đời này chứ…
Cô không dám nghĩ đến, cô thậm chí đã dựa dẫm vào anh ba năm rồi, làm thế nào để ngưng dựa dẫm vào anh khi anh đã không còn nhìn thấy được gì nữa.
Cô cắn đứt môi mình, máu chảy ra một màu đỏ thẫm, cô không thể tha thứ cho bản thân mình nữa rồi.
Mộc Mân ngồi xuống ghế bên cạnh Đường An đang nằm bất động. Cô gục đầu xuống bên anh mà nức nở. “Là lỗi của em. Biết thế em không gọi điện cho anh, biết thế em không gọi anh đến nhà em thì anh nhất định không xảy ra tai nạn. Là lỗi do em mà anh ra nông nỗi này. An, giờ đây em phải làm thế nào để mắt anh có thể sáng như thường, làm sao anh có thể làm việc chứ. Anh có thể kiên cường làm một người mù lòa chỉ cần có em sao? Không...em hiểu mà, em hiểu anh sẽ không bất khuất được như vậy, anh rồi sẽ tự ti, tự trách mình và rời xa em. Nếu chuyện đó xảy ra, em rất sợ...Em sợ đánh mất anh.”
Nghĩ đến ngày tháng sau này không còn có anh, trái tim cô rụng rời vụn vỡ. Khi đó cô không còn thiết gì mà cố gắng nữa.
“Tỉnh dậy đi anh, anh đừng làm em sợ…” Từng giọt nước mắt của cô cứ thế rơi vào bàn tay của anh.
Rầm.
Cánh cửa phòng bệnh như được đạp ra thật mạnh khiến Mộc Mân giật mình ngẩng đầu, chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra cô đã bị một cái tát giáng xuống má mình, vừa đau, vừa rát…
“Con khốn, là tại mày mà nó xảy ra tai nạn!” Mẹ của Đường An với đầu bù tóc rối, bà không giữ được sự kiên nhẫn mà túm tóc của Mộc Mân lên. “Tao đã nói rồi, tao đã nói phải tránh xa nó ra nhưng mày không nghe tao, mày xem đã gây ra rắc rối gì cho nó!”
Nói rồi bà nhìn lên giường, nhìn con trai của mình rồi đau khổ. Đột nhiên ánh mắt của bà dừng lại ở rải băng trắng trên mắt của Đường An, Bà thả lỏng tóc của Mộc Mân ra rồi thất thần. “Tại...sao nó lại…”
Đúng lúc này Mộc Mân lại thêm khóc lớn, cô òa lên nức nở. “Bác, con xin lỗi hức, con xin lỗi.”
Bà ấy nuốt một ngụm nước bọt, mắt hơi mờ đi. “Nó...tại sao?”
Cô nghẹn ngào. “Bác sĩ nói rằng anh ấy...có khả năng không nhìn thấy được nữa.”
Lời nói vừa dứt khỏi miệng cô đã thấy mẹ của anh đổ nhào xuống đất mà ngất xỉu, từ khóe mắt của bà lăn ra một giọt nước trong suốt đến đau lòng.
“Bác gái! Bác gái!” Cô gào lên đến ôm mẹ của anh dậy, làm ơn cho cô tỉnh lại đi, giấc mơ này quá khủng khiếp, cô không thể chấp nhận được!
Ánh đèn nê-ông bên ngoài bệnh viện chiếu sáng thành một khoảng mỏng manh trong căn phòng bệnh nhỏ. Đường An tựa lưng vào thành giường bệnh, anh im lặng không nói một lời.
“An…” Cô gọi tên anh, môi đã khô đến nỗi giọng nói cũng không còn bình ổn.
Từ khi Đường An tỉnh lại đến giờ anh đều không chịu ăn uống, đôi môi anh đã tái nhợt, mới chỉ vài ngày Mộc Mân đã phát hiện ra gương mặt anh hốc hác đi trông rõ. Anh cũng không nói chuyện với cô, như một người vô hồn không có suy nghĩ nào cả…
Nghe thấy tiếng khóc của Mộc Mân mà không thể lau nước mắt cho cô, Đường An im lặng, anh cảm thấy bản thân là một người vô dụng. Anh không biết cô ngồi ở hướng nào mà lau nước mắt cho cô. Ban ngày hay ban đêm, dưới lớp băng trắng này anh đều cảm thấy nó tối tăm, mù mịt.
“Bác sĩ nói bao giờ anh được xuất viện?” Anh lạnh lùng hỏi, giọng nói có phần vô tâm, không cảm xúc.
Mộc Mân khẽ run, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện, nhưng sao cô lại cảm thấy xa lạ thế này.
Cô cúi đầu với giọng khàn khàn. “Đợi khi anh tháo băng xuống, chúng ta có thể về nhà.”
“Chúng ta?” Anh hỏi lại cô bằng giọng giễu cợt, như đang giễu cợt chính bản thân mình, mà cũng như đang giễu cợt chính cô. “Mộc Mân, em về đi, đã ở bệnh viện nhiều ngày như vậy rồi, bố mẹ em chắc chắn rất lo lắng.”
Cô đi tới nắm lấy bàn tay anh, rồi giật mình bởi bàn tay anh lại lạnh giá vô cùng, giống như một người không có sức sống. “Không, em muốn ở lại với anh, đừng đuổi em đi, có được không?”
Đột nhiên anh nâng khóe môi, rồi cười cay đắng, cười một cách thoải mái nhưng trong mắt Mộc Mân nó khiến cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng. “Mộc Mân, anh không thể nhìn thấy gì được nữa. Trước kia bất tài vô dụng, bây giờ càng như vậy. Em nên về đi, anh không muốn trở thành gánh nặng của em.”
Lòng của cô nhói lên một tia chua xót. Từ bao giờ mà Đường An đã nghĩ anh là gánh nặng của cô rồi? Trong mắt cô, anh vẫn là người đàn ông ôn nhu nhất, dịu dàng nhất và đáng trân trọng nhất. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thành một gánh nặng của mình, bây giờ và sau này vẫn vậy.
“Anh coi em là loại người đó sao?” Cô chậm hỏi.
Anh khẽ run một cái rồi trầm mặc, tiếng gió rít qua cửa sổ khiến tâm trí cả hai buốt lạnh. Đương nhiên anh không coi cô là loại người con gái như vậy, nếu ngay từ đầu Mộc Mân như thế, anh sớm đã bị cô đá đi thật xa chứ không phải đến giờ này cô vẫn kiên quyết bên anh không rời.
“Mộc Mân…” Anh đưa tay mò mẫm giữa không trung, giọng nói có chút xúc động.
Cô nín thinh, đặt tay anh lên khuôn mặt mình, để anh có thể cảm nhận thấy hơi thở của cô, cô vẫn luôn ở đây.
Anh chạm vào mũi cô, vuốt nhẹ vầng trán của cô, khi chạm qua đôi môi khô của cô anh liền cảm thấy đau lòng. Tại sao cô lại gầy đi thế này? Má của cô không còn mềm mại như trước, anh cảm thấy nó đã nhô ra một chút xương mà trước giờ anh chưa từng thấy. Môi của cô khô như thể không ống nước, cô đã nhịn ăn nhịn uống sao.
Anh vô dụng, anh không thể chăm lo được cho cô, lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh tự trách. Anh đúng là vô dụng, quả là vô dụng!
Đường An vội kéo Mộc Mân vào lòng, anh ôm lấy cô thật chặt, muốn khóc mà không thể khóc. “Mộc Mân, anh bị hủy hoại rồi, anh không còn nhìn thấy tương lai, anh không còn nhìn thấy em và ánh sáng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.