Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh
Chương 64: Chương 146-150
Cố Minh Triệt
18/12/2021
Bị đau đớn, Kha Nguyệt cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, toàn là chứng cớ phạm tội của người khác để lại, kết quả của một đêm điên cuồng khiến cho người cô khắp nơi đều toàn vết hồng loang lổ, không có chỗ nào bình thường.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?
Kha Nguyệt mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Niên.
Dưới ánh nắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mất đi, bên môi Lục Niên tạo thành độ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnh phúc.
Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấp người, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, cô giống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen ấm áp phun lên người cô, những vết hồng cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩy nhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.
Lau sạch sẽ cơ thể, Kha Nguyệt mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Niên ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nên lặng lẽ mở cửa phòng tắm.
Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luồng sức mạnh kéo ra ngoài, vừa ngẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là vách. tường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy trong mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Niên.
“A, anh mau buông ra!”.
Cô làm nũng vỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quần áo, cả người to lớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.
Gặm cắn môi cô một lát anh mới cảm thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vào tường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.
“Cho tới bây giờ đều là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!”
Trên gương mặt thanh tú là nụ cười lưu mang xấu xa, Kha Nguyệt chớp mắt, mãi một lúc mới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:
“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”.
Đối mặt với đôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. Ở bên tai của cô thổi ra một luồng không khí nóng, giọng nói khàn khàn khiến tại cô ửng hồng:
“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hứ?”
“Lục Niên, anh đúng là đồ lưu mạnh!”
Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.
Đến khi Lục Niên từ phòng tắm bước ra Kha Nguyệt đã không còn trong phòng, ánh mắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Niên cong lên sung sướng.
“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.
Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên khung cửa, Kha Nguyệt một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Niên và cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra
Kha Nguyệt thấy hai mắt mờ ám của Lục Niên, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rất đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩ lại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do VỢ đích thân làm.
“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”.
Nhìn chén cơm rau trộn không ngừng nhiều thâm, Lục Niên bất đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Kha Nguyệt, người kia vừa đón lấy ánh Lục Niên liền vội vàng hạ thấp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.
Gương mặt tươi sáng nhỏ nhắn mất đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻ quyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn
cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.
Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Niên trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặn nhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.
“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”
Khi tiễn Lục Niên ra cửa, anh đột nhiên cầm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.
Kha Nguyệt thu dọn xong phòng bếp quay trở lại phòng ngủ, căn phòng rộng mở, ánh sáng chiếu vào, nhìn quần áo rơi đầy đất, chiếc giường hỗn loạn, sau khi Lục Niên đi vất vả lắm cô mới bình tâm lại bây giờ lại cuộn sóng.
Gò má đỏ bừng, hình ảnh điên cuồng của tối qua mạnh mẽ xông lên, Kha Nguyệt đi nhanh tới bên giường, sửa sang lại chăn nệm, lúc vén chăn lên, trên chiếc giường trắng, màu đỏ của máu đập mạnh vào mắt.
Tay như bị gãy khẽ chậm lại, nhìn đóa huyết liên nở rộ yêu mỏ kia, Kha Nguyệt thẫn thờ ngồi lên giường, ngón tay xoa nhẹ vết máu đã khô, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào lại chua xót.
Trái tim và cơ thể của một người con gái không thể tách ra, một khi đã trao thân cho một người đàn ông, trái tim cũng sẽ đưa ra, như vậy cô và Lục Niên là sao? Có phải lúc cô trao bản thân mình cho Lục Niên, trái tim cô có phải cũng trao ra.
Ánh mắt Kha Nguyệt nhìn sợi tóc trên chiếc gối, tối qua trong lúc mơ màng cô đã túm lấy tóc Lục Niên giật lung tung, trái tim trong ngực đột nhiên
Trái tim trong ngực đột nhiên đập nhanh, hai gò má đỏ nhưng phun máu, không thể không thừa nhận, cơ thể giữa anh và cô rất phù hợp.
Tiếng chuông di động phá vỡ sự an bình, Kha Nguyệt thôi không suy nghĩ, đem chăn để tạm sang bên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Nguyệt Nguyệt, cậu mau lên mạng xem báo giải trí đưa tin hôm nay, xác nhận cô gái trong hình không phải là cậu”.
Một cuộc điện thoại từ Tô Đan Đan lại khiến cho vẻ mặt ngượng ngùng của Kha Nguyệt trong chớp mắt liền biến sắc, cảm giác bất an lan tràn, cúp điện thoại nhanh chóng đi vào thư phòng, bật máy tính lên, lúc nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình cực lớn và bản tin báo thì cô không khỏi hít sâu.
“Kha Nguyệt đi dạo phố cùng với bạn trai, đối phương có lẽ là con cháu quan chức”
Dù hình ảnh hơi mờ nhưng cô vừa nhìn thấy liền biết đó là cô và Lục Niên, trong tấm ảnh cô đang nhón chân hôn Lục Niên, khung cảnh xung quanh chính là con đường hai người cùng dạo phố mua hoa hồng tối qua.
Trong tim như có hòn đá đè xuống khiến cô khó thở, nhìn chằm chằm bức hình, bàn tay Kha Nguyệt để trên con chuột như muốn bẻ nát nó, hai mắt tức giận ửng hồng.
Là họ, nhất định do họ làm.
Theo góc độ ảnh chụp, người chụp họ nhất định đứng ở phía bên phải, lúc đó hai người họ đi về phía bên phải, cô còn nhớ rất rõ ràng, người dừng lại nhìn cô và Lục Niên chỉ có thể là Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt.
Ảnh chụp cũng không tốt, không phải dân chuyên nghiệp sử dụng sử dụng máy. Dù cho có ánh đèn đường nhưng ánh sáng cũng rất mờ, chứng tỏ đối phương dùng điện thoại di động để chụp, như vậy người chụp bức ảnh không phải là kí giả hay nhiếp ảnh gia, chỉ là giả và mà thôi!
Nhớ tới nụ cười chế giễu của Tử Nhiễm, gương mặt lạnh lùng cực hạn của Cố Minh Triệt, ánh mắt Kha Nguyệt cũng trở nên lạnh bằng. Họ làm vậy để trả thù cô sao?
Trả thù cô hại chết con hai người? Họ muốn để cô và Lục Niên thân bại danh liệt mới thấy hài lòng?
Chẳng lẽ hạnh phúc của cô lại chướng mắt đến thế? Rời khỏi Cố Minh Triệt, ở cùng Lục Niên, chẳng lẽ họ cũng không thể tha thứ sao?
Nước mắt dần dần tụ lại, nhìn bức ảnh trong ánh mắt Kha Nguyệt vừa giận vừa tủi thân, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vì giận mà run rẩy, vội vàng lau đi nước mắt, cầm điện thoại để bên cạnh bàn gọi cho Tô Đan Đan.
“Đan Đan, là mình, tấm hình kia là mình và Lục Niên, cậu mau nghĩ xem có cách nào khiến bài báo này lắng xuống hết mức không?”
“Được, mình sẽ cố hết sức, cậu cũng nên cẩn thận
Giọng nói Tô Đan Đan rõ ràng bất an, ân cần dặn dò khiến trái tim Kha Nguyệt ấm áp.
“Cám ơn cậu, Đan Đan” .
Kha Nguyệt tắt máy tính, đứng dậy khỏi ghế, hai mắt đen bất bình, trong lòng đau xót phẫn nộ, cô chưa bao giờ lại oán hận Cố Minh Triệt như thế. Thật buồn cười, một người đàn ông như thế, cô còn yêu suốt mười lăm năm, để rồi trả giá bằng cả thanh xuân.
Ánh mắt chuyển động, chú ý đến tấm ảnh chụp để trên bàn, bộ đồ tây màu trắng, gương mặt anh tuấn nho nhỏ, khí chất phong tự trác tuyệt, dưới ánh mặt trời, khóe miệng Lục Niên khẽ cong, như một luồng sáng của dãi ngân hà chiếu vào trái tim cô, trong nội tâm khô cạn đen tối bỗng nhuộm đầy màu sắc.
Ngón tay lạnh lẽo khẽ run, chạm vào khung hình làm bằng thủy tinh, Kha Nguyệt tham lam ngắm nhìn gương mặt cao uy tuấn tú bên trong bức ảnh, khóe môi từ từ dãn ra, tay nắm lấy khung hình thật chặt nên hơi tái lại.
Lục Niên cho cô không chỉ cuộc hôn nhân có bề ngoài hào nháng mà còn là sự quan tâm của một người đàn ông yêu thương vợ mình, với cô sự dịu dàng chăm sóc đó đã thành thói quen, cô làm sao có thể buông tay?
Cẩn thận đặt khung cảnh vào khoảng an toàn, ánh mắt Kha Nguyệt lóe lên tia sáng kiên định, quật cường xoay người đi về phòng.
Tại tòa nhà Cố thị, tiếng thang máy mở ra “đinh” một tiếng, thư kí tò mò nhìn ra, chỉ thấy một cô gái ăn mặc rất thời thượng đi ra thang máy.
Dáng người thanh mảnh cao gầy rất chuẩn đi về phía văn phòng tổng tài, đôi giày cavans màu đỏ bước đi hơi vội vàng, mũ lưỡi trai màu trắng, mắt kính màu ca phê che đi gương mặt nhỏ xinh đẹp.
“Tiểu thư, thật ngại quá nếu không có hẹn trước thì không thể vào!”
Thư kí nhanh nhẹn chắn ngay trước mặt Kha Nguyệt trước khi cô kịp chạm tay vào tay nắm, cản trở đường Kha Nguyệt, ánh mắt nghi hoặc nhìn không hề nhận ra Kha Nguyệt
Đôi môi đỏ mọng dưới chiếc kính râm khẽ nhếch lên, kiên quyết tháo mắt kiếng xuống và nón xuống, lông mày đen nướng lên, nhìn thư kí đang sững sờ lãnh đạm nói: “Tôi có việc tìm Cố Minh Triệt, xin anh tránh ra cho.”
Hàng lông mày nhăn lại không còn vẻ dịu dàng như
trước kia. Giọng nói đanh thép mà lạnh lùng, thư kí kinh ngạc quan sát Kha Nguyệt từ trên xuống dưới, chỉ sau hai tháng mà ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có điều sắc mặt khác một trời một vực trước đây
Kha Nguyệt là bạn gái của Cố tổng, anh biết, nhưng đã hơn hai tháng trước, sau khi Kha Nguyệt nhìn thấy Cố tổng mang theo một phụ nữ khác tới thì Kha Nguyệt vẫn chưa từng tới. Lúc này khí thế lại hung hăng, một thư kí nhỏ như anh cũng không biết được tình hống.
“Tránh ra cho!”.
Lãnh đạm nhắc lại khiến cho thư kí sợ hãi nuốt nước miếng, miệng cứng đơ, không dám ngăn cản cũng không dám tránh ra, sợ đắc tội Kha Nguyệt lại sợ đắc tội Cố tổng, cũng không biết hai người đã chia tay
Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân bất ngờ tiến vào khiến người đàn ông đang chuyên tâm làm việc phải ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái vừa xâm nhập vào phòng, trong khoảnh khắc cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt liền bị vẻ lạnh lùng thay thế.
“Thư kí Tô có chuyện gì thế?”
Giọng nói chất vấn lạnh như băng khiến cả người thư kí run lên, khó xử nhìn Kha Nguyệt tức giận ngang nhiên bước vào, không biết nói gì.
“Anh không cần giận chó đánh mèo, là tôi cứ muốn vào, không liên quan đến anh ta.”
Kha Nguyệt thản nhiên lên tiếng, không hề cường điệu, đứng trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông xuất sắc nhưng lạnh lùng ngồi trên ghế xoay, ánh mắt quật cường bất chấp.
Lông mi đen của Cố Minh Triệt hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng từ đầu đã chú ý gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của Kha Nguyệt, vài giây sau lại ngó sang bên, nhìn thư kí đang đứng ở cửa không biết làm gì lạnh lùng nói:“Ra ngoài đi.”
Tiếng cửa văn phòng khép lại, trong không khí vẫn còn quanh quẩn một luồng dư âm trong trẻo.
Trước đây đã từng yêu đến điên dại, hôm nay nhìn nhau chỉ có ghen ghét, Kha Nguyệt cảm thấy hít chung bầu không khí với Cố Minh Triệt như đang tra tấn cô, nhưng vì người có quan tâm, cô phải nhịn.
“Cố Minh Triệt, nếu anh coi tôi là kẻ độc ác khiến anh phải căm thù đến tận xương tủy đến mức không thể tha thứ được, nếu muốn trả thù chỉ cần nhằm vào một mình tôi, đừng liên lụy đến người khác”
Kha Nguyệt đứng thẳng người, không nói chuyện dự thừa, nhìn vẻ mặt bằng giá của Cố Minh Triệt, đem mọi thứ nói ra, trong lòng nhẫn nhịn nhưng cũng không cam lòng cắn răng nghiến lợi, buộc tội Cố Minh Triệt.
Vẻ mặt Cố Minh Triệt lại trở nên sa sầm, tưởng chừng như mọi sương bằng đầu ngưng tụ, đôi mắt nham hiểm ác độc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ của Kha Nguyệt.
“Nếu như tôi yêu anh là sai, vậy thì nhiều năm qua, tôi vì sự tự tin ngu ngốc của bản thân đã phải trả giá”
Giọng nói Kha Nguyệt có chút nghẹn lại, hai mắt vì kích động má ửng đỏ, hai tay để bên người nắm thật chặt, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, từng cơn đau như nhắc nhở cô người đàn ông trước mắt này là kẻ vô tình và độc ác.
“Anh nói rất đúng, tôi là ngôi sao điện ảnh còn sợ sẽ không quyến rũ được đàn ông sao, nhưng mà, lúc này tôi đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, tại sao anh phải tàn nhẫn đến mức đâm dao vào mặt tôi? Đùa như vậy anh thấy vui sao? Nếu là vậy thì Cố tổng cảm thấy, nhìn người khác đau khổ mới khiến trái tim nhẫn tâm của anh cảm thấy hả dạ?”
Từng lời chỉ trích khắc nghiệt, Kha Nguyệt không thể kiềm chế cảm xúc phẫn nộ của bản thân. Chỉ cần nghĩ tới cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên vì scandal này mà sẽ gặp trở ngại sau này, nỗi phẫn uất không cam chịu như nước lũ từ ngực trào ra.
Nếu không phải vì người đàn ông này, cô cũng không bước vào giới nghệ sĩ nhưng hang đen đó sao?
Sẽ không, cả đời cũng không!
Nhưng bây giờ, vì Cố Minh Triệt mà cô bị gán cho thân phận đó, nó cũng trở thành vũ khí để anh ta hạ nhục cô. Cố Minh Triệt, anh thật quá tàn nhẫn, nếu
không yêu tại sao còn không chịu buông tay, ngay cả quyền tìm kiếm hạnh phúc của cô cũng muốn cướp đi sao?
“Hạnh phúc? Cô tưởng rằng tôi không biết, cô và Lục Niên lại ở bên nhau, là vì yêu hay vì mục đích riêng, chỉ có cô là rõ nhất”
Đôi môi lạnh lẽo lúc mở lúc khép, giọng nói trầm thấp lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén vô tình chém trúng cô, đôi mắt vô tình lạnh lẽo nhìn cô mỉa mai chế giễu.
“Hạnh phúc của tôi không liên quan anh, cũng không cần anh xen vào.”
Dưới chiếc mũ lưỡi trai, chiếc cằm nhỏ quật cường nâng lên, đôi mắt như hoa anh đào trong nắng toát lên sự kiên định cố chấp nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh của Cố Minh Triệt, không hề lui bước, giống như muốn chứng minh với anh ta, cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên rất hạnh phúc và vui vẻ.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Triệt vì sự tự tin của cô mà ngẩn ra, trong lúc nghi ngờ còn chưa hoàn toàn kết lại thì một giọng nói phụ nữ sắc nhọn từ cửa vang lên.
“Cô ở trong đây làm gì!”.
Tử Nhiễm mặc bộ âu phục nhỏ màu vàng nhạt, gương mặt thanh tú là một người con gái xinh đẹp, tay để trên nắm cửa giữ nguyên tư thế đẩy vào, đôi mắt xinh đẹp vừa nhìn thấy hai người ở trong phòng làm việc thì liền ngạc nhiên và không vui..
“Triệt, cô ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ có Lục Niên còn muốn đến đây quyến luyến anh sao? Khẩu vị cũng lớn thật!”
Tử Nhiễm nện bước thong thả đi tới, chậm rãi đi về phía bàn làm việc nơi hai người đang giằng co, gương mặt giễu cợt khiến cho cơ thể mảnh mai của Kha Nguyệt thoáng sững người, đôi môi đỏ cười lạnh, trong đôi mắt của Cố Minh Triệt chỉ có rung động làm như không thấy.
“Đúng vậy, tôi đối với Cố tổng như hổ rình mồi, tiểu thư Tử Nhiễm phải giấu thật kỹ, tránh để tới lúc người không còn, lại đi tìm mẹ mà khóc!”.
Kha Nguyệt một bước cũng không nhường, dùng giọng nói chanh chua phản bác Tử Nhiễm, khóe môi Kha Nguyệt tạo nên độ cong mỉa mai khi nhìn thấy gương mặt Tử Nhiễm trở nên sa sầm.
Đem chuyện ảnh chụp nói rõ ràng có thể là do Tử Nhiễm gây ra, nhưng mà Cố Minh Triệt dám nói anh ta không tham gia sao? Nếu không có sự đồng tình của anh ta, Tử Nhiễm làm gì dám không kiêng nể gì mà đối phó cô?
“Triệt, đám con gái trong giới nghệ sĩ đều là như thế, vì tiền, cả thân thể mình cũng có bán đi, đúng là vô liêm sỉ, phá hủy cuộc đời bản thân cũng đồng ý, cô ta tới tìm anh, em sợ anh sẽ bị cô ta gạt” .
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tử Nhiễm đầy vẻ quan tâm lo lắng, hai tay vòng qua cánh tay Cố Minh Triệt, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, đúng là hình tượng của một người con gái tốt!
Gương mặt Cố Minh Triệt lạnh băng, đôi mắt liếc nhìn Kha Nguyệt, muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng hừ
lạnh cắt ngang
“Bị gạt? Hừ, không biết là loại phụ nữ để tiện không biết xấu hổ nào muốn gạt anh tôi, trong lòng chúng ta đều rõ mà!”
Kha Nguyệt vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tử Hi mặc đồ công chức đứng ở cửa, hai đôi mắt sắc lạnh giống như lưỡi dao mỏng đâm mạnh vào gương mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của Tử Nhiễm.
Giày cao gót dưới chân nện xuống sàn, tay bưng cà phê nặng nề để xuống bàn làm việc của Cố Minh Triệt, cà phê bắn tung tóe lên trên văn kiện khiến nó bị bẩn.
Cố Minh Triệt nhíu mày, gương mặt lạnh lùng cũng không biểu hiện sự khó chịu, nhìn vẻ mặt giận dữ của Cố Tử Hi chỉ lạnh giọng khiển trách:“Ai cho em không có quy tắc như thế, còn không đi ra ngoài”.
“Triệt, anh đừng giận, Tử Hi có chút hiểu lầm em...”
Tử Nhiễm tỏ vẻ hiểu ý, giải vẫy giúp, chẳng những không được Cố Tử Hi cảm ơn, ngược lại còn như lửa châm lên ngòi pháo, khiến cho lửa giận chất chứa trong lòng Cố Tử Hi bùng cháy. .
“Hiểu lầm? Bốn năm trước tôi tận mắt thấy cô cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp liệu có phải hiểu lầm không? Đúng là chồn chúc tết gà thì chẳng có ý tốt? Gì mà bị gạt?” .
Cố Tử Hi vốn không phải tính tình hiền hào, bây giờ lại bị Tử Nhiễm chọc giận, hậu quả dĩ nhiên nghiêm trọng, một tay chỉ vào Tử Nhiễm, tay còn lại kéo Kha Nguyệt, la ầm lên nói: “Có đúng là thông minh, sẽ không
bị gạt. Ba năm trước, Cố thị gặp Cơn khủng hoảng tài chính suýt nữa đóng cửa, cô không nói hai lời đã vỗ mông chạy lấy người, để mặc mình anh trai tôi tự sinh tự diệt tới giờ. Còn cậu thì quá ngốc,biết rõ anh hai yêu cô gái khác mà vẫn dính vào, vì anh hai chịu không biết bao ủy khuất.Vậy ai mới là thứ rác rưởi! Cô yên lặng ra đi đến cuối cùng bị người khác vứt bỏ!! Cô thông minh nhìn thấy tiềm lực của anh hai tôi, liền như ngựa điên cuộn chăn nệm chạy về đây, tôi nói cho biết, cửa lớn Cố gia vĩnh viễn không có mở cho cô bước vào!”.
Cố Tử Hi càng nói càng kích động, giày cao gót tiến lên như chuẩn bị đánh người lại bị Kha Nguyệt kéo lại, dưới vành nón lông mày nhíu lại muốn trấn an Cố Tử Hi nhưng không biết nói gì. Cố Tử Hi làm khó Tử Nhiễm một phần vì cảm thấy cô chịu bất công bị tổn thương, cô đầu phải thánh mẫu, Tử Nhiễm làm ra chuyện quá đáng như thế làm sao có thể bỏ qua như trước.
“Tiểu Hi, em im miệng.”
Cố Minh Triệt xoay ghế đứng dậy, đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào gương mặt Cố Tử Hi cảnh cáo.
Kha Nguyệt im lặng đứng kế bên cũng cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Triệt quét qua người cô, trước kia có lẽ sẽ đau lòng nhưng lúc này cô đã chết lặng, tự nhiên trở lại.
Nhìn Cố Minh Triệt an ủi Tử Nhiễm đang run rẩy cắn cắn môi đầy nước mắt vì bị Cố Tử Hi mắng, dịu dàng an ủi: “Tử Hi chỉ là bị người khác lừa gạt mới ăn nói khó nghe như vậy. Em đừng nghe, cũng không cần để ý, chỉ cần tin anh là được.”
Bị người khác lừa gạt? Là nói cô sao?
Kha Nguyệt cười khẩy, nhìn đô nam nữ tình cảm vợ chồng, cô cũng lười nói, Cố Minh Triệt, anh thì hay rồi cứ giữ lấy sự tin tưởng của anh đi!. .
“Lừa gạt? Anh, anh có phải bị viêm màng não hay không, cô ta có gì tốt, thật không biết anh nhìn thế nào mà ra hàng thượng hạng”
Cố Tử Hi bất mãn nói đối lấy ánh mắt nham hiểm của Cố Minh Triệt, gương mặt lạnh lùng cao quý vì những lời nói khiêu khích lặp đi lặp lại của Cố Tử Hi mà phủ màn sương.
“Anh sẽ đem những lời em nói hôm nay kể lại cho cha mẹ em, tới lúc đó xem em làm thế nào?
“Ba mẹ em thì sao? Người sai là anh, còn dám uy hiếp em? Được, chúng ta đi tìm bác Cố, xem bác giúp ai!”
Cố Tử Hí đắc ý nói, hai mắt trừng to giận dữ liếc nhìn dáng vẻ đáng thương của Tử Nhiễm, không để tâm Cố Minh Triệt, thân mật khoác vai Kha Nguyệt, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng khiến người ta phải chắc lưỡi hít hà/
Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?
Kha Nguyệt mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Niên.
Dưới ánh nắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mất đi, bên môi Lục Niên tạo thành độ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnh phúc.
Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấp người, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, cô giống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen ấm áp phun lên người cô, những vết hồng cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩy nhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.
Lau sạch sẽ cơ thể, Kha Nguyệt mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Niên ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nên lặng lẽ mở cửa phòng tắm.
Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luồng sức mạnh kéo ra ngoài, vừa ngẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là vách. tường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy trong mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Niên.
“A, anh mau buông ra!”.
Cô làm nũng vỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quần áo, cả người to lớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.
Gặm cắn môi cô một lát anh mới cảm thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vào tường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.
“Cho tới bây giờ đều là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!”
Trên gương mặt thanh tú là nụ cười lưu mang xấu xa, Kha Nguyệt chớp mắt, mãi một lúc mới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:
“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”.
Đối mặt với đôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. Ở bên tai của cô thổi ra một luồng không khí nóng, giọng nói khàn khàn khiến tại cô ửng hồng:
“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hứ?”
“Lục Niên, anh đúng là đồ lưu mạnh!”
Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.
Đến khi Lục Niên từ phòng tắm bước ra Kha Nguyệt đã không còn trong phòng, ánh mắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Niên cong lên sung sướng.
“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.
Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên khung cửa, Kha Nguyệt một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Niên và cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra
Kha Nguyệt thấy hai mắt mờ ám của Lục Niên, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rất đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩ lại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do VỢ đích thân làm.
“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”.
Nhìn chén cơm rau trộn không ngừng nhiều thâm, Lục Niên bất đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Kha Nguyệt, người kia vừa đón lấy ánh Lục Niên liền vội vàng hạ thấp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.
Gương mặt tươi sáng nhỏ nhắn mất đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻ quyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn
cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.
Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Niên trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặn nhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.
“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”
Khi tiễn Lục Niên ra cửa, anh đột nhiên cầm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.
Kha Nguyệt thu dọn xong phòng bếp quay trở lại phòng ngủ, căn phòng rộng mở, ánh sáng chiếu vào, nhìn quần áo rơi đầy đất, chiếc giường hỗn loạn, sau khi Lục Niên đi vất vả lắm cô mới bình tâm lại bây giờ lại cuộn sóng.
Gò má đỏ bừng, hình ảnh điên cuồng của tối qua mạnh mẽ xông lên, Kha Nguyệt đi nhanh tới bên giường, sửa sang lại chăn nệm, lúc vén chăn lên, trên chiếc giường trắng, màu đỏ của máu đập mạnh vào mắt.
Tay như bị gãy khẽ chậm lại, nhìn đóa huyết liên nở rộ yêu mỏ kia, Kha Nguyệt thẫn thờ ngồi lên giường, ngón tay xoa nhẹ vết máu đã khô, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào lại chua xót.
Trái tim và cơ thể của một người con gái không thể tách ra, một khi đã trao thân cho một người đàn ông, trái tim cũng sẽ đưa ra, như vậy cô và Lục Niên là sao? Có phải lúc cô trao bản thân mình cho Lục Niên, trái tim cô có phải cũng trao ra.
Ánh mắt Kha Nguyệt nhìn sợi tóc trên chiếc gối, tối qua trong lúc mơ màng cô đã túm lấy tóc Lục Niên giật lung tung, trái tim trong ngực đột nhiên
Trái tim trong ngực đột nhiên đập nhanh, hai gò má đỏ nhưng phun máu, không thể không thừa nhận, cơ thể giữa anh và cô rất phù hợp.
Tiếng chuông di động phá vỡ sự an bình, Kha Nguyệt thôi không suy nghĩ, đem chăn để tạm sang bên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Nguyệt Nguyệt, cậu mau lên mạng xem báo giải trí đưa tin hôm nay, xác nhận cô gái trong hình không phải là cậu”.
Một cuộc điện thoại từ Tô Đan Đan lại khiến cho vẻ mặt ngượng ngùng của Kha Nguyệt trong chớp mắt liền biến sắc, cảm giác bất an lan tràn, cúp điện thoại nhanh chóng đi vào thư phòng, bật máy tính lên, lúc nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình cực lớn và bản tin báo thì cô không khỏi hít sâu.
“Kha Nguyệt đi dạo phố cùng với bạn trai, đối phương có lẽ là con cháu quan chức”
Dù hình ảnh hơi mờ nhưng cô vừa nhìn thấy liền biết đó là cô và Lục Niên, trong tấm ảnh cô đang nhón chân hôn Lục Niên, khung cảnh xung quanh chính là con đường hai người cùng dạo phố mua hoa hồng tối qua.
Trong tim như có hòn đá đè xuống khiến cô khó thở, nhìn chằm chằm bức hình, bàn tay Kha Nguyệt để trên con chuột như muốn bẻ nát nó, hai mắt tức giận ửng hồng.
Là họ, nhất định do họ làm.
Theo góc độ ảnh chụp, người chụp họ nhất định đứng ở phía bên phải, lúc đó hai người họ đi về phía bên phải, cô còn nhớ rất rõ ràng, người dừng lại nhìn cô và Lục Niên chỉ có thể là Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt.
Ảnh chụp cũng không tốt, không phải dân chuyên nghiệp sử dụng sử dụng máy. Dù cho có ánh đèn đường nhưng ánh sáng cũng rất mờ, chứng tỏ đối phương dùng điện thoại di động để chụp, như vậy người chụp bức ảnh không phải là kí giả hay nhiếp ảnh gia, chỉ là giả và mà thôi!
Nhớ tới nụ cười chế giễu của Tử Nhiễm, gương mặt lạnh lùng cực hạn của Cố Minh Triệt, ánh mắt Kha Nguyệt cũng trở nên lạnh bằng. Họ làm vậy để trả thù cô sao?
Trả thù cô hại chết con hai người? Họ muốn để cô và Lục Niên thân bại danh liệt mới thấy hài lòng?
Chẳng lẽ hạnh phúc của cô lại chướng mắt đến thế? Rời khỏi Cố Minh Triệt, ở cùng Lục Niên, chẳng lẽ họ cũng không thể tha thứ sao?
Nước mắt dần dần tụ lại, nhìn bức ảnh trong ánh mắt Kha Nguyệt vừa giận vừa tủi thân, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vì giận mà run rẩy, vội vàng lau đi nước mắt, cầm điện thoại để bên cạnh bàn gọi cho Tô Đan Đan.
“Đan Đan, là mình, tấm hình kia là mình và Lục Niên, cậu mau nghĩ xem có cách nào khiến bài báo này lắng xuống hết mức không?”
“Được, mình sẽ cố hết sức, cậu cũng nên cẩn thận
Giọng nói Tô Đan Đan rõ ràng bất an, ân cần dặn dò khiến trái tim Kha Nguyệt ấm áp.
“Cám ơn cậu, Đan Đan” .
Kha Nguyệt tắt máy tính, đứng dậy khỏi ghế, hai mắt đen bất bình, trong lòng đau xót phẫn nộ, cô chưa bao giờ lại oán hận Cố Minh Triệt như thế. Thật buồn cười, một người đàn ông như thế, cô còn yêu suốt mười lăm năm, để rồi trả giá bằng cả thanh xuân.
Ánh mắt chuyển động, chú ý đến tấm ảnh chụp để trên bàn, bộ đồ tây màu trắng, gương mặt anh tuấn nho nhỏ, khí chất phong tự trác tuyệt, dưới ánh mặt trời, khóe miệng Lục Niên khẽ cong, như một luồng sáng của dãi ngân hà chiếu vào trái tim cô, trong nội tâm khô cạn đen tối bỗng nhuộm đầy màu sắc.
Ngón tay lạnh lẽo khẽ run, chạm vào khung hình làm bằng thủy tinh, Kha Nguyệt tham lam ngắm nhìn gương mặt cao uy tuấn tú bên trong bức ảnh, khóe môi từ từ dãn ra, tay nắm lấy khung hình thật chặt nên hơi tái lại.
Lục Niên cho cô không chỉ cuộc hôn nhân có bề ngoài hào nháng mà còn là sự quan tâm của một người đàn ông yêu thương vợ mình, với cô sự dịu dàng chăm sóc đó đã thành thói quen, cô làm sao có thể buông tay?
Cẩn thận đặt khung cảnh vào khoảng an toàn, ánh mắt Kha Nguyệt lóe lên tia sáng kiên định, quật cường xoay người đi về phòng.
Tại tòa nhà Cố thị, tiếng thang máy mở ra “đinh” một tiếng, thư kí tò mò nhìn ra, chỉ thấy một cô gái ăn mặc rất thời thượng đi ra thang máy.
Dáng người thanh mảnh cao gầy rất chuẩn đi về phía văn phòng tổng tài, đôi giày cavans màu đỏ bước đi hơi vội vàng, mũ lưỡi trai màu trắng, mắt kính màu ca phê che đi gương mặt nhỏ xinh đẹp.
“Tiểu thư, thật ngại quá nếu không có hẹn trước thì không thể vào!”
Thư kí nhanh nhẹn chắn ngay trước mặt Kha Nguyệt trước khi cô kịp chạm tay vào tay nắm, cản trở đường Kha Nguyệt, ánh mắt nghi hoặc nhìn không hề nhận ra Kha Nguyệt
Đôi môi đỏ mọng dưới chiếc kính râm khẽ nhếch lên, kiên quyết tháo mắt kiếng xuống và nón xuống, lông mày đen nướng lên, nhìn thư kí đang sững sờ lãnh đạm nói: “Tôi có việc tìm Cố Minh Triệt, xin anh tránh ra cho.”
Hàng lông mày nhăn lại không còn vẻ dịu dàng như
trước kia. Giọng nói đanh thép mà lạnh lùng, thư kí kinh ngạc quan sát Kha Nguyệt từ trên xuống dưới, chỉ sau hai tháng mà ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có điều sắc mặt khác một trời một vực trước đây
Kha Nguyệt là bạn gái của Cố tổng, anh biết, nhưng đã hơn hai tháng trước, sau khi Kha Nguyệt nhìn thấy Cố tổng mang theo một phụ nữ khác tới thì Kha Nguyệt vẫn chưa từng tới. Lúc này khí thế lại hung hăng, một thư kí nhỏ như anh cũng không biết được tình hống.
“Tránh ra cho!”.
Lãnh đạm nhắc lại khiến cho thư kí sợ hãi nuốt nước miếng, miệng cứng đơ, không dám ngăn cản cũng không dám tránh ra, sợ đắc tội Kha Nguyệt lại sợ đắc tội Cố tổng, cũng không biết hai người đã chia tay
Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân bất ngờ tiến vào khiến người đàn ông đang chuyên tâm làm việc phải ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái vừa xâm nhập vào phòng, trong khoảnh khắc cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt liền bị vẻ lạnh lùng thay thế.
“Thư kí Tô có chuyện gì thế?”
Giọng nói chất vấn lạnh như băng khiến cả người thư kí run lên, khó xử nhìn Kha Nguyệt tức giận ngang nhiên bước vào, không biết nói gì.
“Anh không cần giận chó đánh mèo, là tôi cứ muốn vào, không liên quan đến anh ta.”
Kha Nguyệt thản nhiên lên tiếng, không hề cường điệu, đứng trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông xuất sắc nhưng lạnh lùng ngồi trên ghế xoay, ánh mắt quật cường bất chấp.
Lông mi đen của Cố Minh Triệt hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng từ đầu đã chú ý gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của Kha Nguyệt, vài giây sau lại ngó sang bên, nhìn thư kí đang đứng ở cửa không biết làm gì lạnh lùng nói:“Ra ngoài đi.”
Tiếng cửa văn phòng khép lại, trong không khí vẫn còn quanh quẩn một luồng dư âm trong trẻo.
Trước đây đã từng yêu đến điên dại, hôm nay nhìn nhau chỉ có ghen ghét, Kha Nguyệt cảm thấy hít chung bầu không khí với Cố Minh Triệt như đang tra tấn cô, nhưng vì người có quan tâm, cô phải nhịn.
“Cố Minh Triệt, nếu anh coi tôi là kẻ độc ác khiến anh phải căm thù đến tận xương tủy đến mức không thể tha thứ được, nếu muốn trả thù chỉ cần nhằm vào một mình tôi, đừng liên lụy đến người khác”
Kha Nguyệt đứng thẳng người, không nói chuyện dự thừa, nhìn vẻ mặt bằng giá của Cố Minh Triệt, đem mọi thứ nói ra, trong lòng nhẫn nhịn nhưng cũng không cam lòng cắn răng nghiến lợi, buộc tội Cố Minh Triệt.
Vẻ mặt Cố Minh Triệt lại trở nên sa sầm, tưởng chừng như mọi sương bằng đầu ngưng tụ, đôi mắt nham hiểm ác độc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ của Kha Nguyệt.
“Nếu như tôi yêu anh là sai, vậy thì nhiều năm qua, tôi vì sự tự tin ngu ngốc của bản thân đã phải trả giá”
Giọng nói Kha Nguyệt có chút nghẹn lại, hai mắt vì kích động má ửng đỏ, hai tay để bên người nắm thật chặt, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, từng cơn đau như nhắc nhở cô người đàn ông trước mắt này là kẻ vô tình và độc ác.
“Anh nói rất đúng, tôi là ngôi sao điện ảnh còn sợ sẽ không quyến rũ được đàn ông sao, nhưng mà, lúc này tôi đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, tại sao anh phải tàn nhẫn đến mức đâm dao vào mặt tôi? Đùa như vậy anh thấy vui sao? Nếu là vậy thì Cố tổng cảm thấy, nhìn người khác đau khổ mới khiến trái tim nhẫn tâm của anh cảm thấy hả dạ?”
Từng lời chỉ trích khắc nghiệt, Kha Nguyệt không thể kiềm chế cảm xúc phẫn nộ của bản thân. Chỉ cần nghĩ tới cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên vì scandal này mà sẽ gặp trở ngại sau này, nỗi phẫn uất không cam chịu như nước lũ từ ngực trào ra.
Nếu không phải vì người đàn ông này, cô cũng không bước vào giới nghệ sĩ nhưng hang đen đó sao?
Sẽ không, cả đời cũng không!
Nhưng bây giờ, vì Cố Minh Triệt mà cô bị gán cho thân phận đó, nó cũng trở thành vũ khí để anh ta hạ nhục cô. Cố Minh Triệt, anh thật quá tàn nhẫn, nếu
không yêu tại sao còn không chịu buông tay, ngay cả quyền tìm kiếm hạnh phúc của cô cũng muốn cướp đi sao?
“Hạnh phúc? Cô tưởng rằng tôi không biết, cô và Lục Niên lại ở bên nhau, là vì yêu hay vì mục đích riêng, chỉ có cô là rõ nhất”
Đôi môi lạnh lẽo lúc mở lúc khép, giọng nói trầm thấp lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén vô tình chém trúng cô, đôi mắt vô tình lạnh lẽo nhìn cô mỉa mai chế giễu.
“Hạnh phúc của tôi không liên quan anh, cũng không cần anh xen vào.”
Dưới chiếc mũ lưỡi trai, chiếc cằm nhỏ quật cường nâng lên, đôi mắt như hoa anh đào trong nắng toát lên sự kiên định cố chấp nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh của Cố Minh Triệt, không hề lui bước, giống như muốn chứng minh với anh ta, cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên rất hạnh phúc và vui vẻ.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Triệt vì sự tự tin của cô mà ngẩn ra, trong lúc nghi ngờ còn chưa hoàn toàn kết lại thì một giọng nói phụ nữ sắc nhọn từ cửa vang lên.
“Cô ở trong đây làm gì!”.
Tử Nhiễm mặc bộ âu phục nhỏ màu vàng nhạt, gương mặt thanh tú là một người con gái xinh đẹp, tay để trên nắm cửa giữ nguyên tư thế đẩy vào, đôi mắt xinh đẹp vừa nhìn thấy hai người ở trong phòng làm việc thì liền ngạc nhiên và không vui..
“Triệt, cô ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ có Lục Niên còn muốn đến đây quyến luyến anh sao? Khẩu vị cũng lớn thật!”
Tử Nhiễm nện bước thong thả đi tới, chậm rãi đi về phía bàn làm việc nơi hai người đang giằng co, gương mặt giễu cợt khiến cho cơ thể mảnh mai của Kha Nguyệt thoáng sững người, đôi môi đỏ cười lạnh, trong đôi mắt của Cố Minh Triệt chỉ có rung động làm như không thấy.
“Đúng vậy, tôi đối với Cố tổng như hổ rình mồi, tiểu thư Tử Nhiễm phải giấu thật kỹ, tránh để tới lúc người không còn, lại đi tìm mẹ mà khóc!”.
Kha Nguyệt một bước cũng không nhường, dùng giọng nói chanh chua phản bác Tử Nhiễm, khóe môi Kha Nguyệt tạo nên độ cong mỉa mai khi nhìn thấy gương mặt Tử Nhiễm trở nên sa sầm.
Đem chuyện ảnh chụp nói rõ ràng có thể là do Tử Nhiễm gây ra, nhưng mà Cố Minh Triệt dám nói anh ta không tham gia sao? Nếu không có sự đồng tình của anh ta, Tử Nhiễm làm gì dám không kiêng nể gì mà đối phó cô?
“Triệt, đám con gái trong giới nghệ sĩ đều là như thế, vì tiền, cả thân thể mình cũng có bán đi, đúng là vô liêm sỉ, phá hủy cuộc đời bản thân cũng đồng ý, cô ta tới tìm anh, em sợ anh sẽ bị cô ta gạt” .
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tử Nhiễm đầy vẻ quan tâm lo lắng, hai tay vòng qua cánh tay Cố Minh Triệt, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, đúng là hình tượng của một người con gái tốt!
Gương mặt Cố Minh Triệt lạnh băng, đôi mắt liếc nhìn Kha Nguyệt, muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng hừ
lạnh cắt ngang
“Bị gạt? Hừ, không biết là loại phụ nữ để tiện không biết xấu hổ nào muốn gạt anh tôi, trong lòng chúng ta đều rõ mà!”
Kha Nguyệt vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tử Hi mặc đồ công chức đứng ở cửa, hai đôi mắt sắc lạnh giống như lưỡi dao mỏng đâm mạnh vào gương mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của Tử Nhiễm.
Giày cao gót dưới chân nện xuống sàn, tay bưng cà phê nặng nề để xuống bàn làm việc của Cố Minh Triệt, cà phê bắn tung tóe lên trên văn kiện khiến nó bị bẩn.
Cố Minh Triệt nhíu mày, gương mặt lạnh lùng cũng không biểu hiện sự khó chịu, nhìn vẻ mặt giận dữ của Cố Tử Hi chỉ lạnh giọng khiển trách:“Ai cho em không có quy tắc như thế, còn không đi ra ngoài”.
“Triệt, anh đừng giận, Tử Hi có chút hiểu lầm em...”
Tử Nhiễm tỏ vẻ hiểu ý, giải vẫy giúp, chẳng những không được Cố Tử Hi cảm ơn, ngược lại còn như lửa châm lên ngòi pháo, khiến cho lửa giận chất chứa trong lòng Cố Tử Hi bùng cháy. .
“Hiểu lầm? Bốn năm trước tôi tận mắt thấy cô cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp liệu có phải hiểu lầm không? Đúng là chồn chúc tết gà thì chẳng có ý tốt? Gì mà bị gạt?” .
Cố Tử Hi vốn không phải tính tình hiền hào, bây giờ lại bị Tử Nhiễm chọc giận, hậu quả dĩ nhiên nghiêm trọng, một tay chỉ vào Tử Nhiễm, tay còn lại kéo Kha Nguyệt, la ầm lên nói: “Có đúng là thông minh, sẽ không
bị gạt. Ba năm trước, Cố thị gặp Cơn khủng hoảng tài chính suýt nữa đóng cửa, cô không nói hai lời đã vỗ mông chạy lấy người, để mặc mình anh trai tôi tự sinh tự diệt tới giờ. Còn cậu thì quá ngốc,biết rõ anh hai yêu cô gái khác mà vẫn dính vào, vì anh hai chịu không biết bao ủy khuất.Vậy ai mới là thứ rác rưởi! Cô yên lặng ra đi đến cuối cùng bị người khác vứt bỏ!! Cô thông minh nhìn thấy tiềm lực của anh hai tôi, liền như ngựa điên cuộn chăn nệm chạy về đây, tôi nói cho biết, cửa lớn Cố gia vĩnh viễn không có mở cho cô bước vào!”.
Cố Tử Hi càng nói càng kích động, giày cao gót tiến lên như chuẩn bị đánh người lại bị Kha Nguyệt kéo lại, dưới vành nón lông mày nhíu lại muốn trấn an Cố Tử Hi nhưng không biết nói gì. Cố Tử Hi làm khó Tử Nhiễm một phần vì cảm thấy cô chịu bất công bị tổn thương, cô đầu phải thánh mẫu, Tử Nhiễm làm ra chuyện quá đáng như thế làm sao có thể bỏ qua như trước.
“Tiểu Hi, em im miệng.”
Cố Minh Triệt xoay ghế đứng dậy, đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào gương mặt Cố Tử Hi cảnh cáo.
Kha Nguyệt im lặng đứng kế bên cũng cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Triệt quét qua người cô, trước kia có lẽ sẽ đau lòng nhưng lúc này cô đã chết lặng, tự nhiên trở lại.
Nhìn Cố Minh Triệt an ủi Tử Nhiễm đang run rẩy cắn cắn môi đầy nước mắt vì bị Cố Tử Hi mắng, dịu dàng an ủi: “Tử Hi chỉ là bị người khác lừa gạt mới ăn nói khó nghe như vậy. Em đừng nghe, cũng không cần để ý, chỉ cần tin anh là được.”
Bị người khác lừa gạt? Là nói cô sao?
Kha Nguyệt cười khẩy, nhìn đô nam nữ tình cảm vợ chồng, cô cũng lười nói, Cố Minh Triệt, anh thì hay rồi cứ giữ lấy sự tin tưởng của anh đi!. .
“Lừa gạt? Anh, anh có phải bị viêm màng não hay không, cô ta có gì tốt, thật không biết anh nhìn thế nào mà ra hàng thượng hạng”
Cố Tử Hi bất mãn nói đối lấy ánh mắt nham hiểm của Cố Minh Triệt, gương mặt lạnh lùng cao quý vì những lời nói khiêu khích lặp đi lặp lại của Cố Tử Hi mà phủ màn sương.
“Anh sẽ đem những lời em nói hôm nay kể lại cho cha mẹ em, tới lúc đó xem em làm thế nào?
“Ba mẹ em thì sao? Người sai là anh, còn dám uy hiếp em? Được, chúng ta đi tìm bác Cố, xem bác giúp ai!”
Cố Tử Hí đắc ý nói, hai mắt trừng to giận dữ liếc nhìn dáng vẻ đáng thương của Tử Nhiễm, không để tâm Cố Minh Triệt, thân mật khoác vai Kha Nguyệt, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng khiến người ta phải chắc lưỡi hít hà/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.