Chương 19: Chỉ có người là thanh sơn
Hoang Xuyên Đại
23/06/2020
Ninh Lam đi rồi, Lục Hàm Châu liền đi xuống lầu đun nóng một ly sữa bò. Thời điểm trở về phòng Kiều Tẫn vẫn còn chưa ngủ, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền giả bộ ngủ.
Lục Hàm Châu nhìn thấy lông mi cậu khẽ run rẩy, bất đắc dĩ nói: "" Được rồi đừng giả bộ, dậy uống một chút sữa rồi ngủ tiếp.""
Kiều Tẫn lập tức mở mắt ra, co lại trong chăn, "" Tôi không uống.""
Lục Hàm Châu khổ sở thở một hơi vừa định trầm mặt xuống lại nhìn thấy cậu vẻ mặt muốn khóc không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói: "" Tôi không động vào cậu, cũng sẽ không đánh dấu cậu, uống xong liền để cậu ngủ.""
Kiều Tẫn run một chút, thanh âm còn mang theo nức nở cùng hắn xác nhận: "" Thật... Thật sự?""
Lục Hàm Châu "" ừ"" một tiếng, đưa ly sữa bò cho cậu, "" Tôi chờ cậu ngủ sẽ đi ngay nếu như cậu không muốn tôi ở chỗ này thì nhanh chóng uống xong rồi đi ngủ đi.""
Kiều Tẫn vừa nghe thấy hắn nói sẽ đi liền vội vã nâng ly uống hết sữa, để lại ly trên tay hắn kéo chăn nằm xuống không dám nhìn cái gì trên người hắn.
Lục Hàm Châu cầm ly không trong tay, trong lòng thở dài, thôi.
"" Công ty có chút việc, đêm nay tôi sẽ không trở về, an tâm ngủ đi.""
Kiều Tẫn mở mắt ra, giật giật đôi môi một cái lại nhắm mắt lại. Phỏng chừng là do tối nay khóc một trận lại thêm mệt mỏi của kỳ động dục nên không bao lâu liền ngủ mất.
Lông mi đen kịt rũ xuống, hô hấp rất không yên ổn, hai tay cũng không có cảm giác an toàn mà ôm lại trước ngực.
Lục Hàm Châu nâng cao nhiệt độ trong phòng lại đắp kín chăn cho cậu, ngồi trước giường đợi một lúc muốn đưa tay xoa xoa mặt cậu.
Một đứa nhỏ như thế, đánh không được mắng không xong, nhẹ không chịu nổi mạnh lại càng không đến, giọng nói lớn một chút, mặt trầm xuống một chút cũng bị dọa sợ đến khóc. Lại còn không hề dễ dụ.
Nếu như cậu thật sự là quân cờ Lục Bình Ngôn hoặc Phùng Ngọc Sinh sắp xếp tới, vậy thì bước cờ này thực sự vừa mạo hiểm lại vừa tinh xảo.
Lục Hàm Châu nhìn mặt cậu yên lặng ngủ, khí vị tin tức tố trong phòng đã nhạt đến gần như không ngửi thấy. Chỉ còn hương thơm thoang thoảng vị trà sữa ngọt ngào mềm mại lan tỏa trong phòng ấm áp.
Lục Hàm Châu cánh tay muốn xoa xoa mặt cậu lại dừng lại giữa không trung, rốt cục cũng khắc chế được mà thu lại.
Hắn đặt ly lên bàn, đứng dậy xoay người ra khỏi phòng, lấy áo khoác mặc vào, đem toàn bộ đèn trên hành lang cùng dưới lầu mở lên, trước khi đi ra cửa còn liếc nhìn trên lầu một lần.
Lý Chấn vẫn luôn chờ ở dưới lầu, thấy hắn đi ra liền kéo cửa xe, Lục Hàm Châu lại đè lại cửa xe, nói: "" Tôi tự mình đến công ty, cậu ở lại. Kiều Tẫn vừa mới tiêm thuốc ức chế, nếu tỉnh rồi hoặc có gì không thoải mái, cậu có thể ngay lập tức thông báo cho tôi trước tiên. Ngày mai sau khi đưa cậu ấy đi học tôi sẽ đón dì Lý về.""
"" Vâng.""
Lục Hàm Châu nhận lấy chìa khóa, tự mình lái xe đến công ty.
Việc Tôn Khang Hoa đột nhiên chết gây đến rắc rối không hề nhỏ, các phóng viên đều đi suốt đêm vây dưới lầu Lục thị đến mức nước chảy không lọt, còn có đống hàng kia lại có vấn đề.
Sáng sớm, Chu Uyển Dung cũng nghe thấy chuyện liền gọi điện thoại đến chất vấn hắn, muốn hắn nắm giữ Lục thị đến cùng là đã làm những gì. Mới vừa mở miệng liền bị Lục Dương Huy đoạt điện thoại, chất vấn hắn không muốn sống nữa phải không, ngay cả chuyện này cũng dám làm!
Lục Hàm Châu cơ hồ một đêm không chợp mắt, nghe vậy lạnh nhạt nói: "" Đến hưng binh vấn tội gấp như vậy. Thế nào? Chẳng lẽ đồ vật là ông thả?""
Lục Dương Huy cả giận nói: "" Câu này có thể nói lung tung?""
"" Ông cũng biết câu này không thể nói lung tung? Được, vậy việc này không liên quan gì đến ông, đừng nghĩ muốn nhúng tay vào. Muốn mượn cơ hội này kéo tôi xuống sao? Vậy tôi đề xuất cho ông nên mau mau đi báo án thì tốt hơn.""
Lục Dương Huy hừ lạnh một tiếng nói: "" Cậu tốt nhất nên đem chuyện này xử lý thật sạch sẽ. Tôi ban đầu giao Lục thị cho cậu không phải để cậu phá hủy nó, nếu như cậu không xử lý được tôi sẽ để Lục Bình Ngôn đi giúp cậu.""
"" Giúp tôi?""
Lục Dương Huy nói: "" Tôn Khang Hoa là ai chứ, năm đó anh của cậu mất một đôi chân cũng là vì hắn, bây giờ cậu còn làm ăn với hắn? Cậu cũng quá dụng tâm chăm sóc cho cái công ty này rồi.""
Dụng tâm chăm sóc.
Lục Hàm Châu nói: "" Chân của đại ca xảy ra chuyện gì cả ông và tôi đều rõ ràng trong lòng, tôi không nói ông liền cho cho rằng tôi không biết? Mỗi người nên lùi một bước thì hơn. Còn Tôn Khang Hoa, tôi làm ăn cùng hắn không cần ông tới dạy bảo. Lục trước Lục thị hỗn loạn ông không nỡ giao cho Lục Bình Ngôn sợ phá hủy cuộc đời con trai ông, ra lệnh cho tôi thôi học đại học tới tiếp nhận. Hiện tại lại muốn cho con trai đến ngồi làm ngư ông đắc lợi*? Lục lão, làm ăn không thể theo cách này.""
*Ngư ông đắc lợi bản gốc là Ngư lợi (渔利) gần nghĩa với câu Há miệng chờ sung, Lục lão nên đi xem chú Huấn dạy cách làm người nhé! Không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn ************
Lục Dương Huy bị hắn chọt trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận nói: "" Nói cái gì vậy, tôi kêu cậu thôi học nếu cậu không muốn tôi có thể cưỡng ép cậu hay sao? Bây giờ cánh đủ cứng rồi, cũng không thèm để tôi vào trong mắt.""
"" Ông quả thực không ép được tôi, thôi học là tôi tự mình lựa chọn, còn Lục thị, ông đừng có mơ.""
"" Quyền nắm cổ phần còn đang nằm trên tay tôi, tôi tuyệt đối có quyền lên tiếng, không cho phép cậu không trả!""
"" Tùy ông."" Lục Hàm Châu cúp điện thoại vứt trên bàn làm việc, uể oải niết lông mày.
Lúc trước hắn có năng lực đỡ một công ty sắp phá sản đứng dậy đương nhiên không chỉ dựa vào vận may. Lục Dương Huy không nên cho là hắn nhiều năm như vậy chỉ giữ khư khư một mình Lục thị.
Còn nữa.
Hắn cũng không phải lưu ý vị trí này, nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể đi.
Thời cơ hiện tại, một khi hắn rời Lục thị, Lục Bình Ngôn căn bản không cần làm gì chỉ cần mở một cuộc họp báo nói hắn bán ma túy. Đồng thời đưa hắn đến sở cảnh sát báo án, vậy Lục thị liền được tẩy trắng mà hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được.
Lục Hàm Châu một đêm không ngủ, mắt khô đến đỏ bừng, trong tay cứ hết ly cà phê này đến ly cà phê khác. Vụ ma túy này không phải chuyện nhỏ, chỉ cần một cửa ải này không xử lý tốt có thể vạn kiếp không thể khắc phục được.
Hắn làm ăn nhiều năm như vậy cũng đắc tội với không ít người, nhất thời cũng không khoanh vùng được ai muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Cha mẹ hắn lúc này không một ai cân nhắc qua tình cảnh của hắn, chỉ đến chỉ trích hắn chuyện như vậy cũng dám làm. Cho dù là người dưng cũng chưa chắc đã tin rằng là hắn làm.
Ở trong lòng bọn họ, hắn chính là người như thế, lạnh lùng vô tình, không chừa thủ đoạn nào, không cần quan tâm cũng không cần giải thích.
Ha, người một nhà.
Lục Hàm Châu chỉ cho phép bản thân mình đắm chìm vào một lúc, ngẩng đầu lên lại lạnh lùng uống hết cà phê, nhìn thời gian chuẩn bị cho cuộc họp báo sắp tới.
Lúc này, Lục Bình Ngôn cũng gọi điện thoại tới.
Lục Hàm Châu hỏi: "" Có việc?""
Giọng Lục Bình Ngôn không có chói tai như Lục Dương Huy và Chu Uyển Dung, so với những người từ hôm qua ở sở cảnh sát đến bây giờ tạm thời coi là ôn nhu, thân thiết.
""Hàm Châu, anh có vài người bạn công tác trong ngành cảnh sát, nếu muốn hỗ trợ anh nói với bên kia một tiếng, có thể rộng rãi cho các cậu không cần vội vã.""
Lục Hàm Châu nói: "" Không cần.""
Lục Bình Ngôn trầm mặc một hồi, khuyên nhủ: "" Cậu không cần phải cảm thấy mọi người đều sẽ hại cậu. Chúng ta là anh em, xảy ra chuyện gì cũng cần đồng lòng. Anh biết cậu bởi vì chuyện Sương Lam phản bội mà có khúc mắc với anh, nhưng...""
"" Tôi khong có khúc mắc, đại ca nghĩ nhiều quá rồi."" Lục Hàm Châu ngừng một giây, rất nhanh lại tiếp lời: "" Về phần anh em, chúng ta vốn không phải anh em, không đúng sao?""
*
Thời điểm nửa đêm Kiều Tẫn bỗng nhiên tỉnh lại, là bị nóng mà tỉnh, nhiệt độ trong phòng cao như muốn hấp cậu lên vậy.
Cậu vén chăn muốn xuống giường tìm chút nước, kết quả chân lập tức mềm nhũn trong ngực dâng lên buồn nỗn. Trước mặt từng trận đen ngòm, trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt mà phát run.
Kiều Tẫn cả người đều không động đậy được, tay chân bủn rủn đến lợi hại, đầu cũng đau như bị kim châm.
Có thảm trải sàn dày ở trên đất đỡ cậu không bị ngã đau nhưng làm sao cũng không đứng lên nổi. Từ tuyến thể đến ổ bụng chỗ nào cũng đau, còn có từng trận nôn khan, kiên cường chống đỡ bò lên, lảo đảo đến phòng vệ sinh, đỡ bồn rửa tay nhưng cái gì cũng không nôn ra nổi.
Bời vì đến thời kỳ động dục nên hai ngài nay cậu không làm sao ăn ngon được, dạ dày cơ hồ là trống rỗng. Hai tay chống lên bồn rửa tay run rẩy đứng thẳng lên, muốn mở khóa vòi nước rửa mặt mà cũng không làm sao vặn được.
Kiều Tẫn liền đỡ cửa đi về, cầm điện thoại lên muốn gọi điện nhưng đau đớn cùng buồn nôn hỗn loạn làm cậu không nhịn được nữa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
*
Lục Hàm Châu nhịn một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới thoáng dựa đầu vào ghế khẽ nhắm mắt, kết quả còn chưa kịp thư giãn điện thoại đã vang lên. Hắn cụp mắt nhìn lướt qua, là Lý Chấn.
Đưa tay xoa bóp sống mũi, thở nhẹ một tiếng nói: "" Làm sao vậy, Kiều Tẫn còn chưa tỉnh?""
Lý Chấn ở dưới lầu một đêm, ngày hôm sau đợi rất lâu nhưng Kiều Tẫn vẫn chưa xuống dưới, lại không dám một mình lên lầu đành gọi điện cho Lục Hàm Châu hỏi ý kiến.
Lục Hàm Châu nhất thời có một loại dự cảm xấu, "" Đi lên xem một chút.""
Lục Hàm Châu ngồi thẳng người, đổi tay cầm điện thoại, mở camera trong máy tính.
Bởi vì Kiều Tẫn gả tới rất lâu rồi mà vẫn chưa thích ứng với người ngoài mà dì Lý lại phải trở về, hăn không quá yên tâm để cậu một mình nên mới đặt camera ở nhà.
Hắn lại tôn trọng quyền riêng tư cho nên cái camera trong phòng Kiều Tẫn chưa có mở ra. Hắn điều khiển vào phòng Kiều Tẫn, đập vào mắt là một cái cốc vỡ vụn, đứa nhỏ của hắn mềm nhũn ngã trên đất, ngay cả búp bê đầu gỗ cũng nằm sõng soài bên cạnh.*
*Một là mình edit sai, hai là tác giả muốn đẩy tình tiết sớm. Gốc là "" Vào mắt liền là một cái vỡ vụn cốc, hắn bảo bối kia không được con rối cũng ngã bên cạnh hắn."" (他那个宝贝的不行的木偶也摔在了他的身边) Hơi thắc mắc đoạn này, tốt nhất mọi người nên tin tưởng ở tui!
Lý Chấn chạy vào phòng đỡ cậu dậy, gọi vài tiếng không thấy người trả lời liền vội vàng bấm số Lục Hàm Châu: "" Tiên sinh, làm sao bây giờ?""
"" Lập tức đưa đến bệnh viện, tôi tới ngay.""
Ninh Lam đẩy cửa tiến vào thiếu chút nữa lao vào người hắn, vội vàng giơ văn kiện lên nói: "" Lục tổng, đã hỏi thăm được, là Tôn Khang Hoa ngày hôm trước... Lục tổng ngài đi đâu vậy?""
Trong lòng Lục Hàm Châu tràn đầy một loại cảm xúc khó diễn tả, tin tức tố trong xe quanh quẩn, hắn nhớ tới bộ dáng Kiều Tẫn hôn mê bên trong camera, tim đột nhiên đau nhói lên.
Công ty cách bệnh viện khá gần, hắn lái xe thật nhanh, đến nơi vừa lúc gặp được xe của Lý Chân dưới lầu bệnh viện.
Bác sĩ Thẩm vừa vặn tan làm, hai tay đút túi đi lấy xe, xa xa bỗng nhiên thấy Lục Hàm Châu đang trầm mặt vội vàng hô một tiếng: "" Lục Hàm Châu.""
Lục Hàm Châu dừng bước, nhìn Thẩm Tuyển Ý nói: "" Có vội không, trước tiên xem cậu ấy một chút.""
Thẩm Tuyển Ý liếc mắt nhìn người trong lồng ngực hắn, "" Tôi thao a, tình huống là thế nào đây, làm đến ngất? Cậu là người có chừng mực không nên ác liệt như vậy.""
Lục Hàm Châu không nhận lời nói đùa đó*, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "" Tối hôm qua cậu ấy đến thời kỳ động dục, tôi cho cậu ấy một liều thuốc ức chế. Sau khi tôi đi xử lý công chuyện cậu ấy ngủ say, sáng sớm mới phát hiện té xỉu.""
*Hoàng khang (黄腔): Trò cười màu vàng, ý chỉ nói loạn nói lung tung không có căn cứ.
"" Thuốc ức chế? Các cậu kết hôn cũng sắp ba tháng rồi, vẫn chưa đánh dấu cậu ấy?""
"" Chưa.""
"" Chỉ tiêm thuốc ức chế, cái gì cũng không làm? Hay là nhầm thuốc ức chế đi.""
"" Không phải, tôi đã kiểm tra, là dùng cho Omega.""
Đến phòng cấp cứu, y ta kéo một cái mành lên ngăn hắn ở bên ngoài, Thẩm Tuyển Ý trước khi tiến vào vỗ vỗ vai an ủi hắn: "" Không có chuyện gì, đừng quá lo lắng.""
Lục Hàm Châu đứng bên ngoài nghe âm thanh máy móc lách cách tim không khống chế được mà như treo lên, cảm giác xa lạ này khiến hắn có chút buồn bực.
Trên tay hắn bây giờ còn có sự tình lửa cháy đến nơi cần hắn đi chủ trì đại cục, nhưng một khắc kia nhìn thấy Kiều Tẫn té ngã, hắn lại không chút suy nghĩ tới bệnh viện.
Hắn phải thừa nhận, địa vị của Kiều Tẫn ở trong lòng hắn không đơn giản chỉ là một cái giao dịch mang về ích lợi, thậm chí hắn còn biết người này không thể tín nhiệm.
Bỗng nhiên một trận chuông điện thoại vang lên, Lý Chấn vội vã đưa tới, "" Lục tổng, là điện thoại của thái thái, trước khi té xỉu vẫn còn cầm trên tay.""
Lục Hàm Châu nhận lấy, phía trên là một số lạ, chần chờ một chút vẫn là bắt máy.
"" Chào ngài Kiều Tẫn tiên sinh, tôi là nhân viên của cửa hàng bán bút máy Thập Quang, hôm qua ngài ở đây mua một chiếc bút máy bản giới hạn, hóa đơn của ngài bị sai rồi. Phiền ngài xem có thời gian tới đây một chuyến được không?""
Lục Hàm Châu nhíu mày, "" Hoa đơn gì?""
Nhân viên bán hàng sững sờ, vội vàng nói: "" Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.""
"" Không nhầm số."" Lục Hàm Châu nói: "" Tôi là tiên sinh của Kiều Tẫn hôm qua cậu ấy ở chỗ cô mua cái gì?""
Nhân viên bán hàng nói: "" Hôm qua Kiều Tẫn tiên sinh ở chỗ chúng tôi mua một chiếc bút máy bản giới hạn, giá trị ba vạn hai ngàn tám trăm nguyên, hóa đơn in không cẩn thận thành ba vạn một ngàn tám trăm nguyên.""
Lục Hàm Châu nhạy cảm phát hiện không đúng, trầm giọng hỏi: "" Cậu ấy có nói mua chiếc bút đó để mình dùng hay tặng người khác không?""
Nhân viên bán hàng đáp: "" Là tặng người khác, tôi còn nói cái bút này không quá thích hợp với cậu ấy, thích hợp với người trầm ổn tinh anh hơn nhưng cậu ấy lại bảo muốn tặng quà sinh nhật. Tôi nghĩ là tặng cho trưởng bối, có vấn đề gì không thưa ngài?""
"" Không có gì, sau này tôi sẽ sắp xếp kêu người đưa hóa đơn tới.""
Nhân viên bán hàng nghìn ân vạn tạ* nói: "" Cảm tạ, làm phiền ngài rồi.""
*Thiên ân vạn tạ (千恩万谢): Nói chung để chỉ lòng biết ơn.
Lục Hàm Châu đầu ngón tay khẽ cúp điện thoại, cả người lạnh run, tim co rút từng trận đau đớn.
Tặng cho trưởng bối.
Kiều Tẫn nào có cái trưởng bối gì, Phùng Ngọc Sinh căn bản không thân thiết, người trưởng bối này e rằng chính là hắn. Dựa vào cái gan bé tẹo này khẳng định là không dám đưa trước mặt hắn, chỉ có thể lặng lẽ cất ở thư phòng hắn.
Hắn hiểu lầm Kiều Tẫn.
Tác giả có lời muốn nói: *PR cho hệ liệt Bạc Hành Trạch x Chúc Xuyên*
Bộ này tên là " Băng sơn tôi từng ghẹo tìm đến cửa rồi"
Bộ này chưa có convert mà tui ngại tìm raw quá UwU mình không quá thích AB =)) so sorry, AB quá khổ, bị định kiến từ nhiều phía rồi xã hội ngăn trở các thứ. Tui là không muốn nhìn các con của tui chịu khổ TT.
Chương sau tầm hơn 9k chữ =)) mọi người cầu nguyện cho tui xong vào hôm nay đi.
22/04/2020
Lục Hàm Châu nhìn thấy lông mi cậu khẽ run rẩy, bất đắc dĩ nói: "" Được rồi đừng giả bộ, dậy uống một chút sữa rồi ngủ tiếp.""
Kiều Tẫn lập tức mở mắt ra, co lại trong chăn, "" Tôi không uống.""
Lục Hàm Châu khổ sở thở một hơi vừa định trầm mặt xuống lại nhìn thấy cậu vẻ mặt muốn khóc không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói: "" Tôi không động vào cậu, cũng sẽ không đánh dấu cậu, uống xong liền để cậu ngủ.""
Kiều Tẫn run một chút, thanh âm còn mang theo nức nở cùng hắn xác nhận: "" Thật... Thật sự?""
Lục Hàm Châu "" ừ"" một tiếng, đưa ly sữa bò cho cậu, "" Tôi chờ cậu ngủ sẽ đi ngay nếu như cậu không muốn tôi ở chỗ này thì nhanh chóng uống xong rồi đi ngủ đi.""
Kiều Tẫn vừa nghe thấy hắn nói sẽ đi liền vội vã nâng ly uống hết sữa, để lại ly trên tay hắn kéo chăn nằm xuống không dám nhìn cái gì trên người hắn.
Lục Hàm Châu cầm ly không trong tay, trong lòng thở dài, thôi.
"" Công ty có chút việc, đêm nay tôi sẽ không trở về, an tâm ngủ đi.""
Kiều Tẫn mở mắt ra, giật giật đôi môi một cái lại nhắm mắt lại. Phỏng chừng là do tối nay khóc một trận lại thêm mệt mỏi của kỳ động dục nên không bao lâu liền ngủ mất.
Lông mi đen kịt rũ xuống, hô hấp rất không yên ổn, hai tay cũng không có cảm giác an toàn mà ôm lại trước ngực.
Lục Hàm Châu nâng cao nhiệt độ trong phòng lại đắp kín chăn cho cậu, ngồi trước giường đợi một lúc muốn đưa tay xoa xoa mặt cậu.
Một đứa nhỏ như thế, đánh không được mắng không xong, nhẹ không chịu nổi mạnh lại càng không đến, giọng nói lớn một chút, mặt trầm xuống một chút cũng bị dọa sợ đến khóc. Lại còn không hề dễ dụ.
Nếu như cậu thật sự là quân cờ Lục Bình Ngôn hoặc Phùng Ngọc Sinh sắp xếp tới, vậy thì bước cờ này thực sự vừa mạo hiểm lại vừa tinh xảo.
Lục Hàm Châu nhìn mặt cậu yên lặng ngủ, khí vị tin tức tố trong phòng đã nhạt đến gần như không ngửi thấy. Chỉ còn hương thơm thoang thoảng vị trà sữa ngọt ngào mềm mại lan tỏa trong phòng ấm áp.
Lục Hàm Châu cánh tay muốn xoa xoa mặt cậu lại dừng lại giữa không trung, rốt cục cũng khắc chế được mà thu lại.
Hắn đặt ly lên bàn, đứng dậy xoay người ra khỏi phòng, lấy áo khoác mặc vào, đem toàn bộ đèn trên hành lang cùng dưới lầu mở lên, trước khi đi ra cửa còn liếc nhìn trên lầu một lần.
Lý Chấn vẫn luôn chờ ở dưới lầu, thấy hắn đi ra liền kéo cửa xe, Lục Hàm Châu lại đè lại cửa xe, nói: "" Tôi tự mình đến công ty, cậu ở lại. Kiều Tẫn vừa mới tiêm thuốc ức chế, nếu tỉnh rồi hoặc có gì không thoải mái, cậu có thể ngay lập tức thông báo cho tôi trước tiên. Ngày mai sau khi đưa cậu ấy đi học tôi sẽ đón dì Lý về.""
"" Vâng.""
Lục Hàm Châu nhận lấy chìa khóa, tự mình lái xe đến công ty.
Việc Tôn Khang Hoa đột nhiên chết gây đến rắc rối không hề nhỏ, các phóng viên đều đi suốt đêm vây dưới lầu Lục thị đến mức nước chảy không lọt, còn có đống hàng kia lại có vấn đề.
Sáng sớm, Chu Uyển Dung cũng nghe thấy chuyện liền gọi điện thoại đến chất vấn hắn, muốn hắn nắm giữ Lục thị đến cùng là đã làm những gì. Mới vừa mở miệng liền bị Lục Dương Huy đoạt điện thoại, chất vấn hắn không muốn sống nữa phải không, ngay cả chuyện này cũng dám làm!
Lục Hàm Châu cơ hồ một đêm không chợp mắt, nghe vậy lạnh nhạt nói: "" Đến hưng binh vấn tội gấp như vậy. Thế nào? Chẳng lẽ đồ vật là ông thả?""
Lục Dương Huy cả giận nói: "" Câu này có thể nói lung tung?""
"" Ông cũng biết câu này không thể nói lung tung? Được, vậy việc này không liên quan gì đến ông, đừng nghĩ muốn nhúng tay vào. Muốn mượn cơ hội này kéo tôi xuống sao? Vậy tôi đề xuất cho ông nên mau mau đi báo án thì tốt hơn.""
Lục Dương Huy hừ lạnh một tiếng nói: "" Cậu tốt nhất nên đem chuyện này xử lý thật sạch sẽ. Tôi ban đầu giao Lục thị cho cậu không phải để cậu phá hủy nó, nếu như cậu không xử lý được tôi sẽ để Lục Bình Ngôn đi giúp cậu.""
"" Giúp tôi?""
Lục Dương Huy nói: "" Tôn Khang Hoa là ai chứ, năm đó anh của cậu mất một đôi chân cũng là vì hắn, bây giờ cậu còn làm ăn với hắn? Cậu cũng quá dụng tâm chăm sóc cho cái công ty này rồi.""
Dụng tâm chăm sóc.
Lục Hàm Châu nói: "" Chân của đại ca xảy ra chuyện gì cả ông và tôi đều rõ ràng trong lòng, tôi không nói ông liền cho cho rằng tôi không biết? Mỗi người nên lùi một bước thì hơn. Còn Tôn Khang Hoa, tôi làm ăn cùng hắn không cần ông tới dạy bảo. Lục trước Lục thị hỗn loạn ông không nỡ giao cho Lục Bình Ngôn sợ phá hủy cuộc đời con trai ông, ra lệnh cho tôi thôi học đại học tới tiếp nhận. Hiện tại lại muốn cho con trai đến ngồi làm ngư ông đắc lợi*? Lục lão, làm ăn không thể theo cách này.""
*Ngư ông đắc lợi bản gốc là Ngư lợi (渔利) gần nghĩa với câu Há miệng chờ sung, Lục lão nên đi xem chú Huấn dạy cách làm người nhé! Không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn ************
Lục Dương Huy bị hắn chọt trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận nói: "" Nói cái gì vậy, tôi kêu cậu thôi học nếu cậu không muốn tôi có thể cưỡng ép cậu hay sao? Bây giờ cánh đủ cứng rồi, cũng không thèm để tôi vào trong mắt.""
"" Ông quả thực không ép được tôi, thôi học là tôi tự mình lựa chọn, còn Lục thị, ông đừng có mơ.""
"" Quyền nắm cổ phần còn đang nằm trên tay tôi, tôi tuyệt đối có quyền lên tiếng, không cho phép cậu không trả!""
"" Tùy ông."" Lục Hàm Châu cúp điện thoại vứt trên bàn làm việc, uể oải niết lông mày.
Lúc trước hắn có năng lực đỡ một công ty sắp phá sản đứng dậy đương nhiên không chỉ dựa vào vận may. Lục Dương Huy không nên cho là hắn nhiều năm như vậy chỉ giữ khư khư một mình Lục thị.
Còn nữa.
Hắn cũng không phải lưu ý vị trí này, nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể đi.
Thời cơ hiện tại, một khi hắn rời Lục thị, Lục Bình Ngôn căn bản không cần làm gì chỉ cần mở một cuộc họp báo nói hắn bán ma túy. Đồng thời đưa hắn đến sở cảnh sát báo án, vậy Lục thị liền được tẩy trắng mà hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được.
Lục Hàm Châu một đêm không ngủ, mắt khô đến đỏ bừng, trong tay cứ hết ly cà phê này đến ly cà phê khác. Vụ ma túy này không phải chuyện nhỏ, chỉ cần một cửa ải này không xử lý tốt có thể vạn kiếp không thể khắc phục được.
Hắn làm ăn nhiều năm như vậy cũng đắc tội với không ít người, nhất thời cũng không khoanh vùng được ai muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Cha mẹ hắn lúc này không một ai cân nhắc qua tình cảnh của hắn, chỉ đến chỉ trích hắn chuyện như vậy cũng dám làm. Cho dù là người dưng cũng chưa chắc đã tin rằng là hắn làm.
Ở trong lòng bọn họ, hắn chính là người như thế, lạnh lùng vô tình, không chừa thủ đoạn nào, không cần quan tâm cũng không cần giải thích.
Ha, người một nhà.
Lục Hàm Châu chỉ cho phép bản thân mình đắm chìm vào một lúc, ngẩng đầu lên lại lạnh lùng uống hết cà phê, nhìn thời gian chuẩn bị cho cuộc họp báo sắp tới.
Lúc này, Lục Bình Ngôn cũng gọi điện thoại tới.
Lục Hàm Châu hỏi: "" Có việc?""
Giọng Lục Bình Ngôn không có chói tai như Lục Dương Huy và Chu Uyển Dung, so với những người từ hôm qua ở sở cảnh sát đến bây giờ tạm thời coi là ôn nhu, thân thiết.
""Hàm Châu, anh có vài người bạn công tác trong ngành cảnh sát, nếu muốn hỗ trợ anh nói với bên kia một tiếng, có thể rộng rãi cho các cậu không cần vội vã.""
Lục Hàm Châu nói: "" Không cần.""
Lục Bình Ngôn trầm mặc một hồi, khuyên nhủ: "" Cậu không cần phải cảm thấy mọi người đều sẽ hại cậu. Chúng ta là anh em, xảy ra chuyện gì cũng cần đồng lòng. Anh biết cậu bởi vì chuyện Sương Lam phản bội mà có khúc mắc với anh, nhưng...""
"" Tôi khong có khúc mắc, đại ca nghĩ nhiều quá rồi."" Lục Hàm Châu ngừng một giây, rất nhanh lại tiếp lời: "" Về phần anh em, chúng ta vốn không phải anh em, không đúng sao?""
*
Thời điểm nửa đêm Kiều Tẫn bỗng nhiên tỉnh lại, là bị nóng mà tỉnh, nhiệt độ trong phòng cao như muốn hấp cậu lên vậy.
Cậu vén chăn muốn xuống giường tìm chút nước, kết quả chân lập tức mềm nhũn trong ngực dâng lên buồn nỗn. Trước mặt từng trận đen ngòm, trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt mà phát run.
Kiều Tẫn cả người đều không động đậy được, tay chân bủn rủn đến lợi hại, đầu cũng đau như bị kim châm.
Có thảm trải sàn dày ở trên đất đỡ cậu không bị ngã đau nhưng làm sao cũng không đứng lên nổi. Từ tuyến thể đến ổ bụng chỗ nào cũng đau, còn có từng trận nôn khan, kiên cường chống đỡ bò lên, lảo đảo đến phòng vệ sinh, đỡ bồn rửa tay nhưng cái gì cũng không nôn ra nổi.
Bời vì đến thời kỳ động dục nên hai ngài nay cậu không làm sao ăn ngon được, dạ dày cơ hồ là trống rỗng. Hai tay chống lên bồn rửa tay run rẩy đứng thẳng lên, muốn mở khóa vòi nước rửa mặt mà cũng không làm sao vặn được.
Kiều Tẫn liền đỡ cửa đi về, cầm điện thoại lên muốn gọi điện nhưng đau đớn cùng buồn nôn hỗn loạn làm cậu không nhịn được nữa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
*
Lục Hàm Châu nhịn một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới thoáng dựa đầu vào ghế khẽ nhắm mắt, kết quả còn chưa kịp thư giãn điện thoại đã vang lên. Hắn cụp mắt nhìn lướt qua, là Lý Chấn.
Đưa tay xoa bóp sống mũi, thở nhẹ một tiếng nói: "" Làm sao vậy, Kiều Tẫn còn chưa tỉnh?""
Lý Chấn ở dưới lầu một đêm, ngày hôm sau đợi rất lâu nhưng Kiều Tẫn vẫn chưa xuống dưới, lại không dám một mình lên lầu đành gọi điện cho Lục Hàm Châu hỏi ý kiến.
Lục Hàm Châu nhất thời có một loại dự cảm xấu, "" Đi lên xem một chút.""
Lục Hàm Châu ngồi thẳng người, đổi tay cầm điện thoại, mở camera trong máy tính.
Bởi vì Kiều Tẫn gả tới rất lâu rồi mà vẫn chưa thích ứng với người ngoài mà dì Lý lại phải trở về, hăn không quá yên tâm để cậu một mình nên mới đặt camera ở nhà.
Hắn lại tôn trọng quyền riêng tư cho nên cái camera trong phòng Kiều Tẫn chưa có mở ra. Hắn điều khiển vào phòng Kiều Tẫn, đập vào mắt là một cái cốc vỡ vụn, đứa nhỏ của hắn mềm nhũn ngã trên đất, ngay cả búp bê đầu gỗ cũng nằm sõng soài bên cạnh.*
*Một là mình edit sai, hai là tác giả muốn đẩy tình tiết sớm. Gốc là "" Vào mắt liền là một cái vỡ vụn cốc, hắn bảo bối kia không được con rối cũng ngã bên cạnh hắn."" (他那个宝贝的不行的木偶也摔在了他的身边) Hơi thắc mắc đoạn này, tốt nhất mọi người nên tin tưởng ở tui!
Lý Chấn chạy vào phòng đỡ cậu dậy, gọi vài tiếng không thấy người trả lời liền vội vàng bấm số Lục Hàm Châu: "" Tiên sinh, làm sao bây giờ?""
"" Lập tức đưa đến bệnh viện, tôi tới ngay.""
Ninh Lam đẩy cửa tiến vào thiếu chút nữa lao vào người hắn, vội vàng giơ văn kiện lên nói: "" Lục tổng, đã hỏi thăm được, là Tôn Khang Hoa ngày hôm trước... Lục tổng ngài đi đâu vậy?""
Trong lòng Lục Hàm Châu tràn đầy một loại cảm xúc khó diễn tả, tin tức tố trong xe quanh quẩn, hắn nhớ tới bộ dáng Kiều Tẫn hôn mê bên trong camera, tim đột nhiên đau nhói lên.
Công ty cách bệnh viện khá gần, hắn lái xe thật nhanh, đến nơi vừa lúc gặp được xe của Lý Chân dưới lầu bệnh viện.
Bác sĩ Thẩm vừa vặn tan làm, hai tay đút túi đi lấy xe, xa xa bỗng nhiên thấy Lục Hàm Châu đang trầm mặt vội vàng hô một tiếng: "" Lục Hàm Châu.""
Lục Hàm Châu dừng bước, nhìn Thẩm Tuyển Ý nói: "" Có vội không, trước tiên xem cậu ấy một chút.""
Thẩm Tuyển Ý liếc mắt nhìn người trong lồng ngực hắn, "" Tôi thao a, tình huống là thế nào đây, làm đến ngất? Cậu là người có chừng mực không nên ác liệt như vậy.""
Lục Hàm Châu không nhận lời nói đùa đó*, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "" Tối hôm qua cậu ấy đến thời kỳ động dục, tôi cho cậu ấy một liều thuốc ức chế. Sau khi tôi đi xử lý công chuyện cậu ấy ngủ say, sáng sớm mới phát hiện té xỉu.""
*Hoàng khang (黄腔): Trò cười màu vàng, ý chỉ nói loạn nói lung tung không có căn cứ.
"" Thuốc ức chế? Các cậu kết hôn cũng sắp ba tháng rồi, vẫn chưa đánh dấu cậu ấy?""
"" Chưa.""
"" Chỉ tiêm thuốc ức chế, cái gì cũng không làm? Hay là nhầm thuốc ức chế đi.""
"" Không phải, tôi đã kiểm tra, là dùng cho Omega.""
Đến phòng cấp cứu, y ta kéo một cái mành lên ngăn hắn ở bên ngoài, Thẩm Tuyển Ý trước khi tiến vào vỗ vỗ vai an ủi hắn: "" Không có chuyện gì, đừng quá lo lắng.""
Lục Hàm Châu đứng bên ngoài nghe âm thanh máy móc lách cách tim không khống chế được mà như treo lên, cảm giác xa lạ này khiến hắn có chút buồn bực.
Trên tay hắn bây giờ còn có sự tình lửa cháy đến nơi cần hắn đi chủ trì đại cục, nhưng một khắc kia nhìn thấy Kiều Tẫn té ngã, hắn lại không chút suy nghĩ tới bệnh viện.
Hắn phải thừa nhận, địa vị của Kiều Tẫn ở trong lòng hắn không đơn giản chỉ là một cái giao dịch mang về ích lợi, thậm chí hắn còn biết người này không thể tín nhiệm.
Bỗng nhiên một trận chuông điện thoại vang lên, Lý Chấn vội vã đưa tới, "" Lục tổng, là điện thoại của thái thái, trước khi té xỉu vẫn còn cầm trên tay.""
Lục Hàm Châu nhận lấy, phía trên là một số lạ, chần chờ một chút vẫn là bắt máy.
"" Chào ngài Kiều Tẫn tiên sinh, tôi là nhân viên của cửa hàng bán bút máy Thập Quang, hôm qua ngài ở đây mua một chiếc bút máy bản giới hạn, hóa đơn của ngài bị sai rồi. Phiền ngài xem có thời gian tới đây một chuyến được không?""
Lục Hàm Châu nhíu mày, "" Hoa đơn gì?""
Nhân viên bán hàng sững sờ, vội vàng nói: "" Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.""
"" Không nhầm số."" Lục Hàm Châu nói: "" Tôi là tiên sinh của Kiều Tẫn hôm qua cậu ấy ở chỗ cô mua cái gì?""
Nhân viên bán hàng nói: "" Hôm qua Kiều Tẫn tiên sinh ở chỗ chúng tôi mua một chiếc bút máy bản giới hạn, giá trị ba vạn hai ngàn tám trăm nguyên, hóa đơn in không cẩn thận thành ba vạn một ngàn tám trăm nguyên.""
Lục Hàm Châu nhạy cảm phát hiện không đúng, trầm giọng hỏi: "" Cậu ấy có nói mua chiếc bút đó để mình dùng hay tặng người khác không?""
Nhân viên bán hàng đáp: "" Là tặng người khác, tôi còn nói cái bút này không quá thích hợp với cậu ấy, thích hợp với người trầm ổn tinh anh hơn nhưng cậu ấy lại bảo muốn tặng quà sinh nhật. Tôi nghĩ là tặng cho trưởng bối, có vấn đề gì không thưa ngài?""
"" Không có gì, sau này tôi sẽ sắp xếp kêu người đưa hóa đơn tới.""
Nhân viên bán hàng nghìn ân vạn tạ* nói: "" Cảm tạ, làm phiền ngài rồi.""
*Thiên ân vạn tạ (千恩万谢): Nói chung để chỉ lòng biết ơn.
Lục Hàm Châu đầu ngón tay khẽ cúp điện thoại, cả người lạnh run, tim co rút từng trận đau đớn.
Tặng cho trưởng bối.
Kiều Tẫn nào có cái trưởng bối gì, Phùng Ngọc Sinh căn bản không thân thiết, người trưởng bối này e rằng chính là hắn. Dựa vào cái gan bé tẹo này khẳng định là không dám đưa trước mặt hắn, chỉ có thể lặng lẽ cất ở thư phòng hắn.
Hắn hiểu lầm Kiều Tẫn.
Tác giả có lời muốn nói: *PR cho hệ liệt Bạc Hành Trạch x Chúc Xuyên*
Bộ này tên là " Băng sơn tôi từng ghẹo tìm đến cửa rồi"
Bộ này chưa có convert mà tui ngại tìm raw quá UwU mình không quá thích AB =)) so sorry, AB quá khổ, bị định kiến từ nhiều phía rồi xã hội ngăn trở các thứ. Tui là không muốn nhìn các con của tui chịu khổ TT.
Chương sau tầm hơn 9k chữ =)) mọi người cầu nguyện cho tui xong vào hôm nay đi.
22/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.