Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 1: Chúng sinh đều là cây cỏ

Hoang Xuyên Đại

23/06/2020

"" Chào cậu, tôi là luật sư của của tiên sinh Lục Hàm Châu, Trình Quân. Lục tiên sinh nhờ tôi đến cùng cậu ký thỏa thuận.""

Trình Quân liếc nhìn nam nhân trước mặt... Không, phải nói là thiếu niên.

Người này thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với tuổi một chút, da dẻ trắng cực kỳ, đại khái là bởi vì căng thẳng nên trên người tỏa ra nhàn nhạt tin tức tố mùi sữa.

Thiếu niên kia gọi là Kiều Tẫn, mới vừa đầy mười tám tuổi, ba tháng trước đã phân hóa, là Omega, lập tức trở thành vợ hợp pháp của người ủy thác anh.

Bởi vì xã hội hiện nay, quần thể Alpha càng lúc càng đông, tổng nhân số Omega lại có xu hướng giảm xuống, vì để đảm bảo yêu cầu cân bằng giới tính, cục quản lý gen ra một quy định ưu tiên hàng đầu.

Mỗi một Alpha hoặc một Omega sau khi phân hóa nhất định phải tiến hành đăng ký tại cục quản lý gen, sau đó căn cứ theo độ khớp gen từ cục quản lý gen mà tiến hành hôn nhân ghép đôi.

Cái quy định này rõ ràng mang theo tính cưỡng chế, khiến người ta phản cảm rồi lại không thể chống lại.

Kiều Tẫn sau khi phân hóa không lâu liền tiến hành đi đăng ký, cục quản lý gen từng ghép đôi cho cậu một Alpha, tuổi xấp xỉ cậu, nhưng cậu còn hoàn toàn chưa biết được thân phận của người kia, cục quản lý gen đã gửi xuống văn kiện.

Đối tượng kết hôn của cậu đã xác nhận lại, thay đổi một người khác.

Nghe đâu tin tức tố của người này khớp với cậu đến 99%, hai người kết hợp nhất định có thể sinh ra đời sau vô cùng ưu tú. Để không có gì ảnh hưởng đến sự sinh sản này, sở nghiên cứu gen muốn bọn họ mau chóng kết hôn.

Nhưng cậu.

Cậu mới mười tám tuổi.

Kiều Tấn mặc một cái áo vải màu xanh nhạt, bên ngoài có khoác thêm áo len vàng nhạt, hai tay đan xen đặt trên đầu gối, trên chóp mũi còn đọng lại vài giọt mồ hôi tinh tế.

Đoán chừng là bởi vì nóng nên mới theo bản năng động động cái cổ, lộ ra đường nét bên gáy trắng nõn, thoạt nhìn rất hồi hộp.

Bởi vì rũ mắt nên lông mi đen kịt hơi vểnh lên, đôi môi bị chính mình cắn đến đỏ chót cũng khẽ nhếch lên, nhưng chính là thủy chung không nói lời nào, lúc ngẩng đầu lên lại, viền mắt có chút hồng hồng.

Trình Quân cảm nhận được, thiếu niên trước mặt này có thể sẽ sắp khóc.

"" Kiều tiên sinh, hôn ước này đối với cậu mà nói trăm lợi mà không hại, cậu có thể tiếp tục đi học, làm bất kỳ chuyện gì cậu thích, Lục tiên sinh sẽ không can thiệp, thậm chí có thể giúp cậu mời danh sư đứng đầu giới vũ đạo đến dạy ngài.""

Trình Quân máy móc mở miệng, đem giấy tờ hôn nhân đẩy đến trước mặt Kiều Tẫn, có chút không kiên nhẫn nhíu mày: "" Một giờ, tôi cho là đủ để cậu đưa ra quyết định.""

Kiều Tẫn cụp mắt nhìn giấy tờ hôn nhân, còn có một tờ hợp đồng trong tay Trình Quân, vẻn vẹn một giờ, muốn cậu quyết định có kết hôn cùng một người xa lạ hay không.

Cậu muốn nói không đủ, cảm thấy nói không ra, lại nhỏ giọng hỏi: "" Lục Hàm Châu tại sao không tới?""

"" Lục tiên sinh đang phải xử lý một hạng mục quan trọng không rảnh đến đây, nhờ tôi đến nói quyền lợi cùng nghĩa vụ của cậu.""

Kiều Tẫn khẽ cắn răng, âm thanh thả rất nhẹ lại chậm rãi, mang theo một chút rụt rè, "" Có thể, có thể để trước khi kết hôn hai người gặp nhau ở chung một chút được không, sau khi quen thuộc rồi mới xác định có kết hôn hay không, coi như không được... cũng có thể trao nhẫn cho nhau mới coi là kết hôn.""

Trình Quân tựa hồ như bị lời của cậu làm tức cười, hóa ra người này còn đang suy nghĩ đến hẹn hò lãng mạn, nói lời yêu thương, rồi mới tâm linh tương thông tiêu sái tiến đến hôn nhân.

Hiển nhiên, thiếu niên này vẫn không rõ ràng tình huống, lại càng không biết chồng tương lai của mình là tuýp người như thế nào.

"" Đầu tiên, ngài cùng Lục tiên sinh là dựa vào yêu cầu của cục quản lý gen mới tiến hành ghép đôi, không hề liên quan đến tình cảm.""

Trình Quân không mang theo một chút tình cảm mở miệng, ngay tại lúc vẻ mặt Kiều Tẫn còn hơi kinh ngạc tiếp tục cứng ngắc nói: "" Lục tiên sinh cam kết sẽ bảo đảm chất lượng sinh hoạt cho cậu, cậu có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, tiên sinh sẽ không đánh dấu cậu, cũng sẽ không cưỡng bách cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.""

Kiều Tẫn có chút không phản ứng kịp, bật thốt lên hỏi: "" Vậy tại sao cưới tôi?""

Trình Quân hơi ngừng lại.



Kiều Tẫn mím mím môi, hai bên má bị áp lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, một lát sau thấy Trình Quân không nói lời nào, cho là không nghe thấy nên lặp lại một lần nữa: "" Kia, Lục tiên sinh tại sao lại muốn cưới tôi?""

"" Tiên sinh cần một người vợ, vả lại, cục quản lý gen cưỡng chế ghép đôi.""

Kiều Tẫn nắm đầu ngón tay đến trắng bệch, cậu biết đến quy định ghép đôi của cục quản lý gen, cậu biết tất cả mọi người dưới tình huống như vậy đều phải tiến hành kết hôn, nhưng mà...

"" Tôi muốn gặp Lục tiên sinh, có thể không?""

"" Rất xin lỗi, Lục tiên sinh không rảnh.""

Trình Quân là một luật sư, nghe lời đoán ý là việc anh am hiểu nhất.

Thiếu niên này rất nhát gan, anh hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, không cần phiền đến người ủy thác phải đứng ra.

Từ khi bắt đầu gặp mặt thiếu niên này đã rất hồi hộp, tựa hồ như sẽ không thể giao tiếp cùng người khác, lúc nói chuyện hai tay vẫn luôn đan vào nhau, lá gan phỏng chừng cũng rất nhỏ.

Loại nội liễm trầm ổn, lạnh lùng như Lục tiên sinh kia sẽ thích dạng Omega vừa mềm vừa ngọt, chỉ cần động nhẹ một cái là muốn khóc này sao?

Đáp án đương nhiên là không.

Lục Hàm Châu không chỉ có xưa nay chưa từng liếc mắt nhìn một Omega nào, mà đến cả Alpha cũng bị hắn dạy bảo đến phát khóc, chưa nói đến loại tiểu bánh bao mềm ngọt này, e rằng lấy về nhà rồi cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.

"" Kết hôn không phải là chuyện của hai người sao? Anh ấy chưa từng thấy tôi, làm sao biết tôi thích hợp với anh ấy, nhỡ đâu sau khi kết hôn..."" Kiều Tẫn không nói ra được hai chữ kia, nhẹ nhàng lay động cuống họng, nuốt nó trở về.

"" Kết hôn đúng là chuyện của hai người, vậy nên Lục tiên sinh đã ký tên trên giấy kết hôn cùng bản hợp đồng, chỉ chờ cậu kí tên, giấy kết hôn này sẽ được đưa đến cục quản lý gen, sau đó hôn nhân của cậu và Lục tiên sinh chính thức có hiệu lực, tiên sinh chính là chồng hợp pháp của cậu.""

Trình Quân là luật sư tư nhân của Lục Hàm Châu, có được địa vị như bây giờ cũng là nhờ năng lực bình tĩnh hơn người của anh, đối mặt với vấn đề của Kiều Tẫn từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ vừa hài lòng lại vừa cương quyết.

"" Bản hợp đồng này viết bảo đảm quyền lợi và điều khoản hạn chế của hai người, mời cậu nhìn kỹ một chút, nếu có vấn đề gì không thể tiếp thu hoặc muốn thực hiện, Lục tiên sinh đã cho phép tôi sửa chữa dựa trên ranh giới cuối cùng của tiên sinh.""

Trình Quân nói xong đem hợp đồng đẩy lên trước mặt Kiều Tẫn, bên cạnh giấy kết hôn.

Kiều Tẫn nhìn dòng chữ đen kịt vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn trên hợp đồng, nhẹ nhàng lắc đầu, khăng khăng nói: "" Nếu như không nhìn thấy được Lục tiên sinh, tôi sẽ không ký, tôi có việc muốn cùng anh ấy nói.""

Trình Quân ngồi thẳng người, hai tay giao nhau đặt trên bàn, đối với bướng bỉnh không hề nhẹ của người trước mặt mà khẽ nhíu mày, khóe mắt dâng lên một tia khinh bỉ cùng không kiên nhẫn.

"" Kiều tiên sinh, hôm nay cậu gọi tôi ra đây chứng tỏ là cậu đã suy nghĩ kĩ càng, quyết định cùng Lục tiên sinh kết hôn rồi, không phải sao?""

"" Đúng vậy, thế nhưng...""

"" Có thể kết hôn cùng Lục tiên sinh, đối với cậu, đối với Phùng gia mà nói là một cuộc giao dịch cực lợi.""

"" Tôi biết, thế nhưng...""

Kiều Tẫn không có phát hiện khinh bỉ của anh, lông mày khẽ cau lại, chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, lời nói tại trong miệng lăn mấy lần, dường như cũng phủ lên một tầng vị sữa đường trắng mềm ngọt thơm ngon.

"" Tôi... vẫn là muốn gặp Lục tiên sinh.""

Trinh Quân nhún vai, không đáp ứng yêu cầu này, trực tiếp vạch trần nói: "" Cậu rất rõ ràng, trong hôn nhân này, cậu không có bất kỳ quyền lợi nào. Lục tiên sinh ủy thác tôi đến cùng cậu đàm luận là đã cho cậu đầy đủ tôn trọng của một thái thái tương lai. Nếu như dựa theo ý tứ của cha cậu, cậu kết hôn với Lục tiên sinh chỉ là cùng tiên sinh trao đổi một chút lợi ích trong tài chính mà thôi.""

Kiều Tẫn hơi rũ mắt, những lời Trình luật sư nói là sự thực.

Phùng Ngọc Sinh không phải cha ruột của cậu, là mẹ mang theo cậu tái giá tới Phùng gia, trước cậu còn có một ca ca, nổi danh là sống phóng túng ở Bình Châu, ỷ vào trong nhà có tiền liền ương ngạnh lộ liễu.



Kiều Tẫn nắm chặt tay, cha cùng ca ca căn bản không tôn trọng mẹ con bọn họ, cho dù mẹ có làm nhiều hơn nữa vì bọn họ, trong mắt họ mẹ con cậu cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi.

Đoạn thời gian cậu vừa mới phân hóa, Phùng Ngọc Sinh liền sốt ruột đi cục quản lý gen đăng ký tư liệu cho cậu, cũng xin được tiến hành ghép đôi.

Gen Omega của Kiều Tẫn quá mức thuần túy, rất nhanh liền được ghép đôi với một Alpha tuổi tác xấp xỉ, nghe đâu người kia cũng thi đậu cùng trường với cậu, cũng là sau nghỉ hè liền nhập học.

Kết quả lại có biến cố, cục quản lý gen nói Kiều Tẫn cùng một người khác tiến hành ghép đôi khớp tới 99%, muốn đính chính lại.

Ban đầu Phùng Ngọc Sinh cũng không đáp ứng, sau đó lại nghe được tên của đối phương liền đổi chủ ý, đồng thời còn yêu cầu cục quản lí gen cưỡng chế cho bọn họ kết hôn.

Bởi vì vậy mà mẹ lần đầu tiên cãi nhau với Phùng Ngọc Sinh, Kiều Tẫn bị ầm tỉnh, trốn sau cửa nghe nội dung bọn họ cãi vã.

"" Trình luật sư nói vậy là có ý gì? Lục Hàm Châu thật sự muốn cưới Kiều Kiều?""

"" Đúng.""

Một thừa nhận này của hắn, Dương Cần lập tức đứng lên, không kiềm chế được lạnh lùng hỏi: "" Lục Hàm Châu là ai lại đem Kiều Kiều gả cho hắn? Đây không phải là tự đưa cừu vào miệng sói hay sao?""

Phùng Ngọc Sinh đặt ly trà lên mặt bàn, "" Vậy bà nói, công ty như bây giờ, ngoại trừ Lục Hàm Châu, còn ai có thể cứu chúng ta? Lại nói, Lục Hàm Châu tuổi trẻ tài cao, tiếp quản Lục thị nhiều năm như vậy, trên thương trường ai mà không cung kính gọi hắn một tiếng Lục tiên sinh, ngay cả cha hắn thời trẻ cũng không có địa vị như bây giờ. Thế nào, bà thấy hắn không xứng với thằng ngốc tự kỷ kia sao?""

Dương Cần sợ nhất người khác nhắc tới việc Kiều Tẫn từng bị chứng tự kỷ, tuy rằng phát hiện được đúng lúc đưa đi gặp bác sĩ, nhưng vẫn để lại di chứng. Đến bây giờ đã mười tám tuổi, nhưng vẫn là vừa nhát gan vừa thẹn thùng, lời nói ra đều không quá trôi chảy, ngay cả giao tiếp cơ bản cũng có chút khó khăn.

Dương Cần trong lòng tự trách cùng khó chịu trộn lẫn, nước mắt liền rơi xuống.

"" Lục Hàm Châu năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi, hắn có địa vị như ngày hôm nay là đã giẫm lên bao xác người mà tới chứ? Kiều Kiều mới mười tám tuổi, thằng bé... thằng bé làm sao cùng Lục Hàm Châu đối kháng, lại nói nữa nhiều năm như vậy hắn không tìm được một Omega xứng đôi với hắn, có phải hay không là...""

Lục Hàm Châu?

Kiều Tẫn trong lòng yên lặng lặp lại cái tên này hai lần, luôn cảm thấy đã nghe qua, mà lại không nhớ đã nghe ở đâu, không để ý tới quá nhiều, cậu liền dán lỗ tai gần sát vào cửa, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện.

"" Kiều Kiều không hề tự kỷ, chỉ là tính tình quá mềm, ông đem thằng bé đưa đến trong tay Lục Hàm Châu, thằng bé..."" Dương Cần khóc đến nghẹn ngào, một bên khóc một bên lại lên án: "" Tôi không đáp ứng, chết cũng không đáp ứng!""

Phùng Ngọc Sinh đứng vọt lên, quẳng cho Dương Cần một cái tát, "" Công ty này là tôi từng chút dốc sức làm nên, bà đã tính là cái gì, có tư cách gì mà nói không muốn.""

"" Vậy cũng không thể đẩy Kiều Kiều vào trong hố lửa a!"" Dương Cần bụm mặt khóc: "" Thằng bé cũng... cũng là con trai của ông a.""

"" Con trai? Con trai nuôi mà thôi, tôi cũng giúp đỡ nó khiêu vũ, nuôi nó nhiều năm như vậy, báo đáp lại tôi một chút thì có sao?"" Phùng Ngọc Sinh một bộ coi là chuyện đương nhiên, cười lạnh, "" Bà tốt nhất hảo hảo khuyên nó bé ngoan một chút gả cho Lục Hàm Châu, nếu không thì mẹ con các người liền cút ra khỏi Phùng gia đi!""

Tiếng khóc của Dương Cần cùng tiếng uy hiếp của Cha dượng từng trận đánh vào trong tai Kiều Tẫn, cậu theo bản năng siết chặt cổ áo ngủ, không dám lên tiếng, từng lần từng lần lặp lại tên Lục Hàm Châu.

Hắn rất đáng sợ sao?

Kiều Tẫn trong lòng khó chịu, rón rén trở về phòng, ôm gối nghĩ, nếu như cậu gả của Lục Hàm Châu, có phải mọi việc sẽ...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã nhiều năm ( cũng không đến), cuối cùng cũng khai văn, mọi người đợi lâu rồi.

Đảm bảo cực ngọt, nếu không mọi người liền có thể lấy đao chém tôi một nhát ( Đương nhiên, một chút ngược siêu nhỏ không đáng kể)

Editor:

1 tuần 2-3 chương, lấy 106 chia cho 3 được xấp xỉ 35,3 tuần mới xong bộ này? Nói chung chưa biết trước được điều gì, còn nghỉ dịch tui còn thời gian. Không biết nhà nào dịch bộ này chưa nhưng tui sẽ không bỏ như Boong Boong nữa đâu!! Bộ này dthw vaiiiii huhu TT.

25/04/2020, đã beta.

12/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook