Chương 90: Là của tôi (Hai)
Hoang Xuyên Đại
01/09/2020
Lục Hàm Châu nằm viện ba ngày, kiểm tra xác thực không có vấn đề gì liền xuất viện.
Nguyên nhân sự cố được cảnh sát điều tra cũng không khác so với suy đoán của tài xế hôm đó, đo được lượng lớn ma túy ở trong thi thể. Phỏng đoán là do dùng thuốc quá liều nên mất khống chế, tông vào xe chở dầu dẫn đến nổ.
Trước khi máy bay cất cánh, Kiều Tẫn nhìn tin tức, nghĩ mà sợ, "Quá nguy hiểm."
Lục Hàm Châu nhấc chăn đắp lên người cậu, "Được rồi, sợ cái gì nữa."
"Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh, xin quý khách vui lòng tắt điện thoại. Cảm ơn đã phối hợp." Tiếp viên hàng không đi đến nhắc nhở.
Kiều Tẫn luống cuống chân tay lấy điện thoại ra tắt đi, áy náy mỉm cười.
Thời điểm máy bay cất cánh Kiều Tẫn luôn cảm thấy ù tai, cho nên đưa tay che lại. Mà lần này lại có người nhanh hơn cậu một bước, Lục Hàm Châu đưa hai tay kề sát tai cậu.
"Cảm ơn anh."
Lúc cậu ngồi trên máy bay đến đây trong lòng vô cùng căng thẳng, chỉ lo Lục Hàm Châu đã xảy ra chuyện gì, lo lắng đề phòng, không dám chớp mắt, chỉ mong máy bay bay nhanh một chút. Bây giờ trở về lại không còn áp lực gì nữa, cho nên không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Lục Hàm Châu xoa đầu cậu, đắp kín chăn cho cậu, nghiêng đầu hỏi Ninh Lam, "Chuyện hợp đồng là sao?"
Ninh Lam tự biết không gạt được hắn, cũng không định giấu nữa, nhìn Kiều Tẫn một cái liền trực tiếp ngược thẳng lên trời.
"Cậu ấy đi tìm Mạc tiên sinh chơi bài tình cảm."
"Nói chi tiết."
Ninh Lam nói: "Cậu ấy hết lòng khen ngợi ngài với Mạc tiên sinh, còn nói ra chuyện mình có chứng tự kỷ. Chỉ là chưa nói ra... Tình cảnh của ngài ở Lục gia, chỉ nói ngài thật lòng coi Lục thị là tâm huyết của mình, không phải công cụ kiếm lời."
Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn đang ngủ say, lục phủ ngũ tạng đều nhũn ra.
"Cậu ấy còn nói sẽ không hối hận, ngài bảo vệ cậu ấy, cậu ấy cũng muốn bảo vệ ngài, không muốn vĩnh viễn phải đứng sau ngài để ngài bảo vệ. Cậu ấy muốn trở nên xứng với ngài hơn."
Tim Lục Hàm Châu chua xót, dùng ánh mắt nói cho cậu biết: Em vẫn luôn xứng với tôi."
"Này lão già."
Lục Hàm Châu: "Cái gì?"
Ninh Lam ngẩn ra, hắn không những không đâm mình mà còn đáp lại? Nhịn cười một chút nói: "Đời trước ngài đã làm ra chuyện tốt gì mà đời này cục quản lý gen ghép cho ngài một "cô vợ" tốt đến vậy hả?"
"Không phải làm chuyện tốt, làm phải trải qua muôn vàn cực khổ mới được nếm một viên kẹo ngọt."
Lục Hàm Châu lấy được cổ phần của Mạc tiên sinh, thêm vào phần mua được và 8% của Kiều Tẫn, tổng cộng là 38%, còn Lục Bình Ngôn là 42%.
Ninh Lam chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng lấy văn kiện ra đưa hắn: "Đây là Mục Sương Lam đưa tới."
Lục Hàm Châu nhận lấy xem, chữ ký bên dưới quả thật là Mục Sương Lam tự viết, chữ viết này hắn rất rõ.
"Đưa tới lúc nào?"
Ninh Lam nói: "Là ngày ngài bị tai nạn, tôi muốn gọi điện cho ngài để thông báo ai ngờ ngài lại xảy ra chuyện nên quên mất việc này. Bây giờ chúng ta có cần số cổ phần này nữa không? Có phải chỉ là âm mưu gì của anh ta không?"
"Hẹn cậu ta đi."
Ninh Lam chần chờ một lúc, "Vâng."
Lục Hàm Châu nhìn thời gian, bỗng nhiên như nhớ được cái gì, "Đúng rồi, thứ hai Kiều Tẫn khai giảng, giúp tôi điều chỉnh lịch trình một chút, tôi đưa em ấy đi học."
Ninh Lam bĩu môi, "Vâng."
Lục Hàm Châu sửa lại cúc tay áo, đứng lên nói: "Được rồi, tôi đi xem buổi diễn của em ấy, có việc thì gọi cho tôi."
Ninh Lam nhẫn nhịn chửi bới trong lòng, đáp một câu thật dài, "Vâng–."
Sai khi về nước, trạng thái của Kiều Tẫn khôi phục rất tốt, Phương Nhuế từng gọi điện thoại cho cậu một lần, nói có một buổi diễn cậu có muốn nhận không.
"Nhận ạ!" Kiều Tẫn bật thốt lên xong mới theo bản năng mà nhìn Lục Hàm Châu, cẩn thận hỏi hắn: "Đàn anh ơi, em nhận được không ạ?"
Lục Hàm Châu đương nhiên không quá muốn để cậu nhận buổi diễn của Phương Nhuế, nhưng cậu đã đáp ứng rồi nên cũng không tiện từ chối, nói: "Nhận đi, em thích là được."
Kiều Tẫn nở nụ cười, "Vâng!"
Tôi nay là ngài cậu phải biểu diễn. Buổi diễn này của Phương Nhuế cũng rất khác các buổi diễn thông thường cậu được tiếp xúc, sân khấu lớn hơn rất nhiều, yêu cầu cũng cao, không được phép có một chút sai lầm nào.
Lúc ở phía sau sân khẩu để hóa trang, Kiều Tẫn rất hồi hộp, siết chặt tay, thân thể căng cứng như búp bê.
Nhân viên trang điểm cho Phương Nhuế cũng là một Omega, đôi mắt hơi xếch lộ ra một chút phong tình, giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió xuân, khiến người ta không khỏi mặt đỏ tai hồng.
"Bảo bối nhỏ, tin tức tố của chị khó ngửi vậy sao? Mặt em căng đến sắp rách ra rồi."
Kiều Tẫn nghe đối phương nói chuyện, theo bản năng co vai lại, "Xin, xin lỗi."
"Mở miệng ra một chút, thả lỏng cơ mặt, đừng căng thẳng, như vậy không tiện trang điểm." Tay nhân viên trang điểm rất mềm, thời điểm cọ lên mặt cậu còn mang theo chút hương thơm.
Phương Nhuế đã trang điểm xong, đang dựa vào một bên cười, "Được rồi, đừng bắt nạt học trò của chị nữa."
"Hừ, học trò của chị cái gì, chị nhận học trò từ khi nào hả?" Nhân viên trang điểm nói, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn trong gương, nháy mắt với cậu, "Phải không."
Phương Nhuế lập tức không hài lòng, "Chưa phải thôi, sớm muộn cũng sẽ là học trò."
Kiều Tẫn gượng gạo mỉm cười, nhân viên trang điểm một bên khen da dẻ cậu đẹp, "Em trai, chị mà có tướng mạo như em, lại còn da dẻ này thì chị còn cần gì phải là nghề trang điểm như này, chị phải lượn một vòng giới giải trí rồi."
Phương Nhuế liếc nhân viên trang điểm một cái, "Cợt nhả."
Nhân viên trang điểm một thân toát lên vị phong tình, mặt mày câu nhân, cười vỗ vai Kiều Tẫn, "Xong rồi!"
Buổi diễn hôm nay Kiều Tẫn không múa ba lê mà là múa đương đại, tóc tạo kiểu phải được cố định lại, tóc mái được dính trên trán tạo hình thành một nửa trái tim.
Bình thường tóc cậu đều là gội sạch là xong, mặc thêm áo sơ mi và áo bông, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, khoan khoái, toát lên hơi thở sinh viên. Bây giờ lại mặc quần áo diễn xuất, tóc tai tạo hình tỉ mỉ như là biến thành một người khác.
"Đẹp trai." Phương Nhuế dạo vòng quanh cậu nhìn một lúc, không biết lấy điện thoại từ chỗ nào chụp cậu một tấm.
Kiều Tẫn bị dọa sợ hết hồn khẽ nhếch miệng, bộ dạng này bị máy ảnh chụp được, Phương Nhuế gửi cho Lục Hàm Châu, "Vợ nhỏ nhà anh đẹp quá, tôi hôn một chút anh có để ý không nhỉ?"
Lục Hàm Châu trả lời ngay lập tức, "Cô thử xem."
Phương Nhuế: "Chúng ta thương lượng đi, để vợ nhỏ của anh gọi tôi là cô giáo. Có mối quan hệ này rồi, thì tôi dù có cầm thú như anh cũng không dám làm bậy với cậu ấy, thế nào?"
Tiếng cười lạnh của Lục Hàm Châu như xuyên qua màn hình truyền đến tai Phương Nhuế: "Đừng có mơ."
Phương Nhuế thở dài tắt điện thoại, lão già này.
"Học trò, đi thôi." Phương Nhuế không quản hắn có đáp ứng hay không, bây giờ cô đã gọi đến nghiện rồi, vỗ vai Kiều Tẫn dẫn cậu đến cánh gà.
"Căng thẳng không?"
Lần đầu tiên Kiều Tẫn đứng trên sân khấu lớn như vậy, phía dưới còn tối om, ngồi kín người, còn nhiều hơn lần kỉ niệm thành lập trường. Hơn nữa kỉ niệm thành lập trường cậu được chuẩn bị rất lâu, còn lần này chỉ được chuẩn bị trong vỏn vẹn ba ngài.
"Cô Phương, nhỡ em làm hỏng buổi biểu diễn..."
"Không biết." Phương Nhuế quyết đoán nói: "Em có tin chị không?"
Kiều Tẫn gật đầu: "Tin ạ, vì chị là cô Phương."*
*Dừng lại chút, có thể mọi người thấy cách xưng hô này hơi ngang, nhưng mình cứ để tạm vậy đã vì mình chưa nghĩ được cái nào TT.
"Chị đã làm đủ cách, khóc lóc van xin Lục Hàm Châu cho em làm học trò chị rồi mà em lại nói mình không ưu tú. Khiêu vũ không phải chỉ là kỹ xảo, mà khiêu vũ là quá trình linh hồn và thân thể em hợp lại thành một."
"Khiêu vũ cũng như là kể chuyện cổ tích vậy, mặc dù có thể sẽ mắc sai lầm nhưng cũng không sao, nếu như tất cả đều hoàn hảo, vậy thì đó không phải nghệ thuật."
Kiều Tẫn đã hiểu, dùng sức gật đầu một cái: "Em sẽ cố gắng!"
"Được rồi, chị lên sân khấu trước."
Tiết mục này được chia làm hai phần, phần đầu là phần của Phương Nhuế múa đơn, phần sau Kiều Tẫn mới lên sân khấu, hai người cùng nhau hoàn thành tiết mục.
Kiều Tẫn đứng ở cánh gà, nhìn Phương Nhuế bước ra sân khấu, mũi chân hơi kiễng lên, thân thể mềm mại khẽ cúi xuống làm làn váy cũng bị tạo ra một độ cong đẹp đẽ.
Đây là một câu chuyện liên quan đến kiếp trước kiếp này, Phương Nhuế là một cô tiên hoa mẫu đơn, bởi vì phạm lỗi nên bị giáng xuống trần gian, lại gặp phải một trận bão táp, bị bật gốc, vô cùng suy yếu.
Một người thư sinh đi thi nhìn thấy, đặt cô trong hòm sách của mình, cẩn thận trồng cô ở sau một cái miếu cũ, ở nơi không bị gió bão ảnh hưởng.
Cô không thể duy trì hình người, trơ mắt nhìn người kia ngày hôm sau rời đi, macu đến tận khi cô có thể dùng hình người đi tìm, người kia đã không còn ở nhân thế.
Cô lần lượt chuyển kiếp, mọi việc luân chuyển, chờ đến khi cô tìm được đã là thời hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển.
Vai của Kiều Tẫn chính là vị thư sinh kia đầu thai ở kiếp này.
Loại vũ đạo này không phải cứ nhảy đẹp là được, nó cần sức co dãn thật lớn, cũng cần mãnh liệt từ bên trong, hai người giảng giải chuyện xưa.
Một tiếng vang ầm ầm, vai hoa mẫu đơn của Phương Nhuế quỳ rạp xuống đất, hai tay vung lên lại thu về vây chặt chính mình, tiếng sấm và tiếng mưa xen lẫn nhau.
Mỗi lần xem vũ đạo của Phương Nhuế, Kiều Tẫn đều là thở dài không nói nên lời. Nếu không phải Lục Hàm Châu không vui, cậu thật sự muốn làm học trò của cô.
Kiều Tẫn khẽ hít sâu một hơi, nhìn động tác trôi chảy gọn gàng của Phương Nhuế, tựa như thật sự nhập vai vào trong câu chuyện thê lương kia.
Từng hình ảnh trôi qua, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở, "Kiều Tẫn, chừng một phút nữa là phải lên sân khấu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
Kiều Tẫn gật đầu, "Vâng."
Thời điểm Lục Hàm Châu tới, Kiều Tẫn vừa vặn lên sân khấu. Ánh đèn tắt hết, một giây sau lại sáng bừng, tập trung trên người một thiếu niên mặt mày khí chất đang ngồi trên ghế.
Phương Nhuế đưa tay ra, nhìn thấy nhưng không chạm đến được, theo âm nhạc quay ngược trở lại. Cậu đứng lên, rung cổ tay, mũi chân đạp theo nhịp chống, động tác linh hoạt, gọn gàng.
Hai người một đen một trắng, một cứng một mềm, phối hợp rất ăn ý.
Phương Nhuế mềm mại nằm trong lòng Kiều Tẫn, cậu hơi cúi đầu giả vờ làm động tác hôn làm Lục Hàm Châu hơ nhíu mày. Cái loại nhảy nhót gì đây, dám có cả cái này!
Thời khắc cuối cùng, âm nhạc vừa chuyển, Phương Nhuế từng bước lui về phía sau, đứng ở xa đưa tay về phía cậu. Kiều Tẫn tiến lên vài bước nhưng không nắm được tay cô, phí công vây quay chính mình.
Từ một khắc kia, ánh mắt Lục Hàm Châu không rời đi một giây, sau cái loại nhảy vừa ôm vừa hôn này hắn đã biết, Phương Nhuế không có ý tốt.
Chuyện đến nước này, Lục Hàm Châu cũng bỗng nhiên hậu tri hậu giác nhận ra một chuyện.
Tại sao ai cũng muốn cướp vợ nhỏ của hắn? Alpha muốn thì đã đành, hắn còn có thể hiểu được là do tin tức tố phá đám. Nhưng tại sao đến ngay cả Omega cũng muốn nằm mộng bàn ngày?
Editor có lời muốn nói:
Lục Mặn Cháo: Vợ nhỏ nhà tôi vạn người mê T.T
01/09/2020.
Nguyên nhân sự cố được cảnh sát điều tra cũng không khác so với suy đoán của tài xế hôm đó, đo được lượng lớn ma túy ở trong thi thể. Phỏng đoán là do dùng thuốc quá liều nên mất khống chế, tông vào xe chở dầu dẫn đến nổ.
Trước khi máy bay cất cánh, Kiều Tẫn nhìn tin tức, nghĩ mà sợ, "Quá nguy hiểm."
Lục Hàm Châu nhấc chăn đắp lên người cậu, "Được rồi, sợ cái gì nữa."
"Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh, xin quý khách vui lòng tắt điện thoại. Cảm ơn đã phối hợp." Tiếp viên hàng không đi đến nhắc nhở.
Kiều Tẫn luống cuống chân tay lấy điện thoại ra tắt đi, áy náy mỉm cười.
Thời điểm máy bay cất cánh Kiều Tẫn luôn cảm thấy ù tai, cho nên đưa tay che lại. Mà lần này lại có người nhanh hơn cậu một bước, Lục Hàm Châu đưa hai tay kề sát tai cậu.
"Cảm ơn anh."
Lúc cậu ngồi trên máy bay đến đây trong lòng vô cùng căng thẳng, chỉ lo Lục Hàm Châu đã xảy ra chuyện gì, lo lắng đề phòng, không dám chớp mắt, chỉ mong máy bay bay nhanh một chút. Bây giờ trở về lại không còn áp lực gì nữa, cho nên không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Lục Hàm Châu xoa đầu cậu, đắp kín chăn cho cậu, nghiêng đầu hỏi Ninh Lam, "Chuyện hợp đồng là sao?"
Ninh Lam tự biết không gạt được hắn, cũng không định giấu nữa, nhìn Kiều Tẫn một cái liền trực tiếp ngược thẳng lên trời.
"Cậu ấy đi tìm Mạc tiên sinh chơi bài tình cảm."
"Nói chi tiết."
Ninh Lam nói: "Cậu ấy hết lòng khen ngợi ngài với Mạc tiên sinh, còn nói ra chuyện mình có chứng tự kỷ. Chỉ là chưa nói ra... Tình cảnh của ngài ở Lục gia, chỉ nói ngài thật lòng coi Lục thị là tâm huyết của mình, không phải công cụ kiếm lời."
Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn đang ngủ say, lục phủ ngũ tạng đều nhũn ra.
"Cậu ấy còn nói sẽ không hối hận, ngài bảo vệ cậu ấy, cậu ấy cũng muốn bảo vệ ngài, không muốn vĩnh viễn phải đứng sau ngài để ngài bảo vệ. Cậu ấy muốn trở nên xứng với ngài hơn."
Tim Lục Hàm Châu chua xót, dùng ánh mắt nói cho cậu biết: Em vẫn luôn xứng với tôi."
"Này lão già."
Lục Hàm Châu: "Cái gì?"
Ninh Lam ngẩn ra, hắn không những không đâm mình mà còn đáp lại? Nhịn cười một chút nói: "Đời trước ngài đã làm ra chuyện tốt gì mà đời này cục quản lý gen ghép cho ngài một "cô vợ" tốt đến vậy hả?"
"Không phải làm chuyện tốt, làm phải trải qua muôn vàn cực khổ mới được nếm một viên kẹo ngọt."
Lục Hàm Châu lấy được cổ phần của Mạc tiên sinh, thêm vào phần mua được và 8% của Kiều Tẫn, tổng cộng là 38%, còn Lục Bình Ngôn là 42%.
Ninh Lam chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng lấy văn kiện ra đưa hắn: "Đây là Mục Sương Lam đưa tới."
Lục Hàm Châu nhận lấy xem, chữ ký bên dưới quả thật là Mục Sương Lam tự viết, chữ viết này hắn rất rõ.
"Đưa tới lúc nào?"
Ninh Lam nói: "Là ngày ngài bị tai nạn, tôi muốn gọi điện cho ngài để thông báo ai ngờ ngài lại xảy ra chuyện nên quên mất việc này. Bây giờ chúng ta có cần số cổ phần này nữa không? Có phải chỉ là âm mưu gì của anh ta không?"
"Hẹn cậu ta đi."
Ninh Lam chần chờ một lúc, "Vâng."
Lục Hàm Châu nhìn thời gian, bỗng nhiên như nhớ được cái gì, "Đúng rồi, thứ hai Kiều Tẫn khai giảng, giúp tôi điều chỉnh lịch trình một chút, tôi đưa em ấy đi học."
Ninh Lam bĩu môi, "Vâng."
Lục Hàm Châu sửa lại cúc tay áo, đứng lên nói: "Được rồi, tôi đi xem buổi diễn của em ấy, có việc thì gọi cho tôi."
Ninh Lam nhẫn nhịn chửi bới trong lòng, đáp một câu thật dài, "Vâng–."
Sai khi về nước, trạng thái của Kiều Tẫn khôi phục rất tốt, Phương Nhuế từng gọi điện thoại cho cậu một lần, nói có một buổi diễn cậu có muốn nhận không.
"Nhận ạ!" Kiều Tẫn bật thốt lên xong mới theo bản năng mà nhìn Lục Hàm Châu, cẩn thận hỏi hắn: "Đàn anh ơi, em nhận được không ạ?"
Lục Hàm Châu đương nhiên không quá muốn để cậu nhận buổi diễn của Phương Nhuế, nhưng cậu đã đáp ứng rồi nên cũng không tiện từ chối, nói: "Nhận đi, em thích là được."
Kiều Tẫn nở nụ cười, "Vâng!"
Tôi nay là ngài cậu phải biểu diễn. Buổi diễn này của Phương Nhuế cũng rất khác các buổi diễn thông thường cậu được tiếp xúc, sân khấu lớn hơn rất nhiều, yêu cầu cũng cao, không được phép có một chút sai lầm nào.
Lúc ở phía sau sân khẩu để hóa trang, Kiều Tẫn rất hồi hộp, siết chặt tay, thân thể căng cứng như búp bê.
Nhân viên trang điểm cho Phương Nhuế cũng là một Omega, đôi mắt hơi xếch lộ ra một chút phong tình, giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió xuân, khiến người ta không khỏi mặt đỏ tai hồng.
"Bảo bối nhỏ, tin tức tố của chị khó ngửi vậy sao? Mặt em căng đến sắp rách ra rồi."
Kiều Tẫn nghe đối phương nói chuyện, theo bản năng co vai lại, "Xin, xin lỗi."
"Mở miệng ra một chút, thả lỏng cơ mặt, đừng căng thẳng, như vậy không tiện trang điểm." Tay nhân viên trang điểm rất mềm, thời điểm cọ lên mặt cậu còn mang theo chút hương thơm.
Phương Nhuế đã trang điểm xong, đang dựa vào một bên cười, "Được rồi, đừng bắt nạt học trò của chị nữa."
"Hừ, học trò của chị cái gì, chị nhận học trò từ khi nào hả?" Nhân viên trang điểm nói, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn trong gương, nháy mắt với cậu, "Phải không."
Phương Nhuế lập tức không hài lòng, "Chưa phải thôi, sớm muộn cũng sẽ là học trò."
Kiều Tẫn gượng gạo mỉm cười, nhân viên trang điểm một bên khen da dẻ cậu đẹp, "Em trai, chị mà có tướng mạo như em, lại còn da dẻ này thì chị còn cần gì phải là nghề trang điểm như này, chị phải lượn một vòng giới giải trí rồi."
Phương Nhuế liếc nhân viên trang điểm một cái, "Cợt nhả."
Nhân viên trang điểm một thân toát lên vị phong tình, mặt mày câu nhân, cười vỗ vai Kiều Tẫn, "Xong rồi!"
Buổi diễn hôm nay Kiều Tẫn không múa ba lê mà là múa đương đại, tóc tạo kiểu phải được cố định lại, tóc mái được dính trên trán tạo hình thành một nửa trái tim.
Bình thường tóc cậu đều là gội sạch là xong, mặc thêm áo sơ mi và áo bông, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, khoan khoái, toát lên hơi thở sinh viên. Bây giờ lại mặc quần áo diễn xuất, tóc tai tạo hình tỉ mỉ như là biến thành một người khác.
"Đẹp trai." Phương Nhuế dạo vòng quanh cậu nhìn một lúc, không biết lấy điện thoại từ chỗ nào chụp cậu một tấm.
Kiều Tẫn bị dọa sợ hết hồn khẽ nhếch miệng, bộ dạng này bị máy ảnh chụp được, Phương Nhuế gửi cho Lục Hàm Châu, "Vợ nhỏ nhà anh đẹp quá, tôi hôn một chút anh có để ý không nhỉ?"
Lục Hàm Châu trả lời ngay lập tức, "Cô thử xem."
Phương Nhuế: "Chúng ta thương lượng đi, để vợ nhỏ của anh gọi tôi là cô giáo. Có mối quan hệ này rồi, thì tôi dù có cầm thú như anh cũng không dám làm bậy với cậu ấy, thế nào?"
Tiếng cười lạnh của Lục Hàm Châu như xuyên qua màn hình truyền đến tai Phương Nhuế: "Đừng có mơ."
Phương Nhuế thở dài tắt điện thoại, lão già này.
"Học trò, đi thôi." Phương Nhuế không quản hắn có đáp ứng hay không, bây giờ cô đã gọi đến nghiện rồi, vỗ vai Kiều Tẫn dẫn cậu đến cánh gà.
"Căng thẳng không?"
Lần đầu tiên Kiều Tẫn đứng trên sân khấu lớn như vậy, phía dưới còn tối om, ngồi kín người, còn nhiều hơn lần kỉ niệm thành lập trường. Hơn nữa kỉ niệm thành lập trường cậu được chuẩn bị rất lâu, còn lần này chỉ được chuẩn bị trong vỏn vẹn ba ngài.
"Cô Phương, nhỡ em làm hỏng buổi biểu diễn..."
"Không biết." Phương Nhuế quyết đoán nói: "Em có tin chị không?"
Kiều Tẫn gật đầu: "Tin ạ, vì chị là cô Phương."*
*Dừng lại chút, có thể mọi người thấy cách xưng hô này hơi ngang, nhưng mình cứ để tạm vậy đã vì mình chưa nghĩ được cái nào TT.
"Chị đã làm đủ cách, khóc lóc van xin Lục Hàm Châu cho em làm học trò chị rồi mà em lại nói mình không ưu tú. Khiêu vũ không phải chỉ là kỹ xảo, mà khiêu vũ là quá trình linh hồn và thân thể em hợp lại thành một."
"Khiêu vũ cũng như là kể chuyện cổ tích vậy, mặc dù có thể sẽ mắc sai lầm nhưng cũng không sao, nếu như tất cả đều hoàn hảo, vậy thì đó không phải nghệ thuật."
Kiều Tẫn đã hiểu, dùng sức gật đầu một cái: "Em sẽ cố gắng!"
"Được rồi, chị lên sân khấu trước."
Tiết mục này được chia làm hai phần, phần đầu là phần của Phương Nhuế múa đơn, phần sau Kiều Tẫn mới lên sân khấu, hai người cùng nhau hoàn thành tiết mục.
Kiều Tẫn đứng ở cánh gà, nhìn Phương Nhuế bước ra sân khấu, mũi chân hơi kiễng lên, thân thể mềm mại khẽ cúi xuống làm làn váy cũng bị tạo ra một độ cong đẹp đẽ.
Đây là một câu chuyện liên quan đến kiếp trước kiếp này, Phương Nhuế là một cô tiên hoa mẫu đơn, bởi vì phạm lỗi nên bị giáng xuống trần gian, lại gặp phải một trận bão táp, bị bật gốc, vô cùng suy yếu.
Một người thư sinh đi thi nhìn thấy, đặt cô trong hòm sách của mình, cẩn thận trồng cô ở sau một cái miếu cũ, ở nơi không bị gió bão ảnh hưởng.
Cô không thể duy trì hình người, trơ mắt nhìn người kia ngày hôm sau rời đi, macu đến tận khi cô có thể dùng hình người đi tìm, người kia đã không còn ở nhân thế.
Cô lần lượt chuyển kiếp, mọi việc luân chuyển, chờ đến khi cô tìm được đã là thời hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển.
Vai của Kiều Tẫn chính là vị thư sinh kia đầu thai ở kiếp này.
Loại vũ đạo này không phải cứ nhảy đẹp là được, nó cần sức co dãn thật lớn, cũng cần mãnh liệt từ bên trong, hai người giảng giải chuyện xưa.
Một tiếng vang ầm ầm, vai hoa mẫu đơn của Phương Nhuế quỳ rạp xuống đất, hai tay vung lên lại thu về vây chặt chính mình, tiếng sấm và tiếng mưa xen lẫn nhau.
Mỗi lần xem vũ đạo của Phương Nhuế, Kiều Tẫn đều là thở dài không nói nên lời. Nếu không phải Lục Hàm Châu không vui, cậu thật sự muốn làm học trò của cô.
Kiều Tẫn khẽ hít sâu một hơi, nhìn động tác trôi chảy gọn gàng của Phương Nhuế, tựa như thật sự nhập vai vào trong câu chuyện thê lương kia.
Từng hình ảnh trôi qua, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở, "Kiều Tẫn, chừng một phút nữa là phải lên sân khấu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
Kiều Tẫn gật đầu, "Vâng."
Thời điểm Lục Hàm Châu tới, Kiều Tẫn vừa vặn lên sân khấu. Ánh đèn tắt hết, một giây sau lại sáng bừng, tập trung trên người một thiếu niên mặt mày khí chất đang ngồi trên ghế.
Phương Nhuế đưa tay ra, nhìn thấy nhưng không chạm đến được, theo âm nhạc quay ngược trở lại. Cậu đứng lên, rung cổ tay, mũi chân đạp theo nhịp chống, động tác linh hoạt, gọn gàng.
Hai người một đen một trắng, một cứng một mềm, phối hợp rất ăn ý.
Phương Nhuế mềm mại nằm trong lòng Kiều Tẫn, cậu hơi cúi đầu giả vờ làm động tác hôn làm Lục Hàm Châu hơ nhíu mày. Cái loại nhảy nhót gì đây, dám có cả cái này!
Thời khắc cuối cùng, âm nhạc vừa chuyển, Phương Nhuế từng bước lui về phía sau, đứng ở xa đưa tay về phía cậu. Kiều Tẫn tiến lên vài bước nhưng không nắm được tay cô, phí công vây quay chính mình.
Từ một khắc kia, ánh mắt Lục Hàm Châu không rời đi một giây, sau cái loại nhảy vừa ôm vừa hôn này hắn đã biết, Phương Nhuế không có ý tốt.
Chuyện đến nước này, Lục Hàm Châu cũng bỗng nhiên hậu tri hậu giác nhận ra một chuyện.
Tại sao ai cũng muốn cướp vợ nhỏ của hắn? Alpha muốn thì đã đành, hắn còn có thể hiểu được là do tin tức tố phá đám. Nhưng tại sao đến ngay cả Omega cũng muốn nằm mộng bàn ngày?
Editor có lời muốn nói:
Lục Mặn Cháo: Vợ nhỏ nhà tôi vạn người mê T.T
01/09/2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.