Chương 56: Một thân ánh trăng sáng (Hai)
Hoang Xuyên Đại
26/06/2020
Tâm Hoắc Thái lập tức rơi xuống đáy vực.
Vừa rồi cậu đứng ở cửa vậy những câu mẹ gã nói cậu đều đã nghe thấy? Cả câu "Mẹ" gã gọi kia cậu cũng đã nghe được rồi?
"Kiều Tẫn, cậu nghe tôi giải thích."
Thời điểm nghe thấy gã gọi tiếng "Mẹ" thiếu kiên nhẫn kia, Kiều Tẫn đã ngay lập tức ngây người. Không phải Hoắc Thái nói mẹ mình đã qua đời sớm rồi sao? Còn là người làm điêu khắc nữa.
Vậy người thon gầy trong phòng bệnh, nói chuyện có chút đanh đá này là ai?
Mẹ Hoắc nghe thấy hai chữ Kiều Tẫn đồ vật trong tay liền lập tức rơi xuống đất, chỉ vào cậu nói "Cậu chính là Kiều Tẫn?"
Lục Hàm Châu giơ tay, che chở Kiều Tẫn ở phía sau, nhàn nhạt nói: "Thu tay lại đi."
Mẹ Hoắc nói: "Tời chăm sóc con trai tôi à? Vào đi."
"Không phải."
"Vậy các người đến đây làm gì?"
Lục Hàm Châu vẫn bảo vệ Kiều Tẫn ở phía trước, thanh âm vô cùng nhẹ: "Xin hỏi vị phu nhân này, bà đang làm công việc gì?"
"Làm gì?"
Lục Hàm Châu đưa tay từ trong túi Kiều Tẫn móc ra một chiếc chìa khóa, quơ quơ trước mặt bà. Còn chưa kịp nói chuyện đã bị Hoắc Thái đánh gãy, từ trên giường bệnh nhào đến kéo mẹ ra phía sau.
"Anh muốn làm gì! Mẹ tôi không biết gì hết, anh đừng uy hiếp bà ấy."
Lục Hàm Châu mỉm cười, tiến lên một bước, " Cậu thấy câu nói này đối với tôi, có tác dụng gì không?"
Hoắc Thái nhìn chằm chằm mắt hắn, không chút khiếp sợ: "Chỉ cần tôi không hé miệng, hôn nhân của anh và Kiều Tẫn mãi mãi là danh không chính ngôn không thuận. Tôi khuyên anh đừng vênh váo tự đắc như vậy với tôi."
Lục Hàm Châu cười, khẽ lắc đầu.
"Anh cười cái gì?"
"Bạn học này." Lục Hàm Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười như vừa đọc một mẩu chuyện cười nói: "Cậu còn quá nhỏ, chưa biết được thế giới này lớn như nào, chưa trải qua chuyện gì thật sự thống khổ."
"Có ý gì?"
"Vô luận là cậu có mở miệng ra hay không, tôi vẫn là người ghép đôi duy nhất với Kiều Tẫn. Kể cả là độ khớp tin tức tố của tôi và em ấy là không, thì cục quản lý gen vẫn phải nói là 99%, biết tại sao không? Bọn họ còn sợ làm lớn chuyện này hơn cả tôi."
Lục Hàm Châu đưa tay, phủi phủi cổ áo bệnh nhân của gã, ngậm ý cười nói: "Cậu rất thông minh, vậy đừng nên lấy cục quản lý gen ra làm vũ khí chuộc lợi."
Hoắc Thái cắn răng đối lập với hắn, "Tôi không tin anh có thể một tay che trời."
Lục Hàm Châu thu lại ý cười, gật đầu một cái như đang tán đồng quan điểm, "Tôi đúng thật là không thể một tay che trời, nhưng che một mình cậu, thì vẫn là dư sức."
"Anh muốn làm gì?!"
Lục Hàm Châu nhướn mày, nhàn nhạt nói: "Tôi nghe nói cậu học khoa văn học, đúng không? Cậu cảm thấy để phá hủy một người, cần mấy bước?"
Hoắc Thái nhìn hắn, mấy giây sau bỗng nhiên nở nụ cười, "Anh không dám."
Lục Hàm Châu lùi về phía sau một bước, nhìn gã mỉm cười, tựa như là thở ra mà nói: "Vậy thì, trò chơi bắt đầu."
Hoắc Thái có loại dự cảm xấu, quả nhiên một giây sau Lục Hàm Châu lại mỉm cười nói với mẹ Hoắc, "Hoắc phu nhân, xin hỏi bà là mẹ kế của Hoắc Thái phải không"
Mẹ Hoắc sững sờ, lập tức phản ứng lại, "Cậu chửi tôi?"
"Chuyện này nên nói thế nào đây." Biểu hiện trên mặt Lục Hàm Châu có thể coi là ôn hòa lễ độ, bộ dáng thuận theo nhợt nhạt cười: "Cái này là bạn học Hoắc Thái nói, mẹ cậu ấy khi còn sống là người điêu khắc, nhiều năm trước đã mất rồi, đúng không Hoắc Thái?"
Mẹ Hoắc quay đầu.
Sắc mặt Hoắc Thái khó coi nhìn Lục Hàm Châu một lúc, "Anh đừng bịa đặt lung tung!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, "Chỉ là bịa đặt sao?"
Mẹ Hoắc nhíu mày, luôn cảm thấy hai người kia "lai giả bất thiện", đặc biệt là người phía trước này, hai ba câu đã xoay chuyển cục diện nghiêng về phía hắn.
Rõ ràng bọn họ mới là người chiếm ưu thế.
"Này cậu..."
"Kiều Kiều, về nhà thôi." Lục Hàm Châu lười lãng phí thời gian, xoa xoa đầu Kiều Tẫn gọi cậu hoàn hồn.
Kiều Tẫn nói: "Chờ em một chút."
"Hả?"
Kiều Tẫn không trả lời nghi hoặc của Lục Hàm Châu, đến gần giường bệnh, nhìn Hoắc Thái chầm chậm nói: "Xin lỗi đã đánh cậu, lần trước ở bênh viện cậu đã cứu tôi, cảm ơn cậu."
Hoắc Thái không đáp, Kiều Tẫn lại đưa tay hướng về phía gã.
Lông mày Lục Hàm Châu khẽ nhíu một cái.
Hoắc Thái không rõ vì sao, rất nhanh lại phản ứng lại, trừng mắt nhìn Lục Hàm Châu nở nụ cười sau đó đưa tay ra định nắm lấy tay cậu.
"Trả lại búp bê cho tôi."
Hoắc Thái ngẩn ra.
"Búp bê lần trước tôi cho cậu, trả lại cho tôi." Kiều Tẫn tránh tay, khăng khăng phải đòi lại búp bê mình cho Hoắc Thái để cảm ơn.
Mặt Hoắc Thái xám xịt, đi về bên giường cầm lấy búp bê ném lên tay cậu, khinh bỉ xì một tiếng, "Cậu nghĩ tôi thích thứ này chắc."
Kiều Tẫn nhận lấy, không để ý gã đi về phía Lục Hàm Châu, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Đàn anh ơi, đi về thôi."
Lục Hàm Châu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, "Ừm" một tiếng, không nhìn vẻ mặt khó coi của Hoắc Thái nữa, đưa lưng về phía gã nói: "Nếu trò chơi bắt đầu rồi thì đừng nói muốn kết thúc, nếu đã là nam nhân thì phải kiên trì, đừng vội sợ sệt."
Vừa ra khỏi bệnh viện, Kiều Tẫn đứng bên cạnh thùng rác suy nghĩ một chút, vẫn là ném con búp bê nhỏ kia vào.
Lục Hàm Châu liếc nhìn, không lên tiếng.
Kiều Tẫn rũ mắt xuống, có chút ủ rũ nói: "Em tưởng cậu ấy thật sự thích điểu khắc, cũng tưởng là thật sự hoài niệm mẹ."
Lục Hàm Châu thật ra đã sớm tra được việc cha mẹ Hoắc Thái vẫn đang sống khỏe mạnh, chỉ có điều sợ Kiều Tẫn biết đến sự thật lại khổ sở nên thôi. Không nghĩ tới bây giờ lại chính là Hoắc Thái tự mình vạch áo mình.
"Như vậy cũng tốt, sau này không phải nhìn thấy cậu ta nữa." Lục Hàm Châu xoa xoa đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Cậu ta cứu em một lần, lần này nữa là coi như hòa, em xem có tốt hay không?"
Kiều Tẫn chần chờ một lúc, khẽ gật đầu.
Lục Hàm Châu ôm cậu vào lồng ngực. Kiều Tẫn chỉ cần toàn tâm toàn ý làm những việc mình thích, còn những hận thù kia, cứ để cho hắn là được rồi/
"Đàn anh ơi, bây giờ chúng ta về nhà sao?"
Lục Hàm Châu nói: "Không về, còn nhớ lần trước đánh cược với Chúc Xuyên không, bây giờ phải đi thực hiện lời hứa."
Kiều Tẫn nhớ lại vụ cá cược chiếc xe kia, bất quá cậu lại không có quá nhiều khái niệm với xe thể thao, "Cần rất nhiều tiền sao?"
Lục Hàm Châu suy nghĩ một chút, tính toán số lượng Chúc Xuyên nói khi đó, lập tức dọa Kiều Tẫn mặt mũi trắng bệch, "Vậy... Vậy anh... Anh đừng thích em nữa."
"Hả?" Lục Hàm Châu nghiêng đầu, "Nói sai rồi, nói lại."
Kiều Tẫn nhìn sắc mặt hắn, ngập ngừng nói: "Nhưng mà quá nhiều tiền, anh có đủ không?"
"Không đủ cũng phải đủ, tôi viết giấy nợ với Chúc Xuyên, về sau phải làm cả đời để trả. Nếu em tự nhiên không cần tôi nữa, vậy tôi cũng không có tiền lấy người khác."
Kiều Tẫn vội vã lắc đầu, "Em sẽ không bỏ anh đâu!"
"Vậy Kiều Kiều sẽ nuôi tôi cả đời sao? Tôi lớn hơn em nhiều như vậy, đợi đến khi tôi già rồi, không đi đứng được, em vẫn sẽ nuôi tôi sao?"
Kiều Tẫn trịnh trọng cam kết, "Sẽ nuôi!"
Lục Hàm Châu nhịn cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: "Ngoan quá, vậy bây giờ tôi chính là người của em, về nhà chúng ta liền viết giấy bán thân."
Kiều Tẫn kéo tay hắn xuống nghiêng đầu nói: "Đàn anh, chúng ta cũng có thể đánh cược với anh Chúc Xuyên đúng không?"
Lục Hàm Châu ngẩn ra, "Cái gì?"
"Chính là." Kiều Tẫn ở trong đầu sắp xếp logic một chút, không quá chắc chắn nói: "Anh nói sẽ không thích, anh Chúc Xuyên cũng nói sẽ không thích người kia..."
"Bạc Hành Trạch."
Kiều Tẫn gật đầu, "Vậy anh đi đánh cược đi, nếu anh ấy thua cũng phải cho anh tiền."
Lục Hàm Châu lập tức nở nụ cười, đứa nhỏ này ngốc thật sao?
**
"Đến rồi, xuống xe." Lục Hàm Châu nghiêng người, cởi giây an toàn cho Kiều Tẫn, ngón tay hơi dừng lại, ngẩng đầu tận dùng cơ hội hôn cậu nói: "Bảo bối nhỏ, chuyện đánh cược vừa rồi em nói với Chúc Xuyên đi, cậu ta không biết xấu hổ, tôi nói ra chắc chắn sẽ bị tìm cách chơi xấu."
Bảo bảo bảo bối?!
Kiều Tẫn bị hắn gọi đến choáng váng, "Anh vừa gọi em là gì?"
Lục Hàm Châu nâng cằm cậu lên, nặng nề hôn một cái, cắn môi cậu lặp lại, "Bảo bối nhỏ, cục cưng, mau nói yêu tôi đi."
Kiều Tẫn đỏ mặt chớp chơp mắt, nhỏ giọng nói: "Em yêu đàn anh."
"Thật ngoan."
Cốc cốc!!
Chúc Xuyên không biết từ chỗ nào chui ra, cúi người, thiếu kiên nhẫn gõ gõ cửa xe, chờ Lục Hàm Châu cởi xong dây an toàn cho Kiều Tẫn xuống xe mới ghét bỏ một câu: "Đủ chưa."
Lục Hàm Châu mặt mày tràn ngập ý cười, "Cậu ghen tỵ?"
"Hừ." Chúc Xuyên liếc hắn một cái, "Có trời mới ghen tỵ, tôi là chờ đến không nhịn được rồi mới đi đến."
Kiều Tẫn đỏ mặt chào hỏi, "Chào anh Chúc Xuyên."
Lục Hàm Châu đưa tay kéo cậu vào lồng ngực, xoa xoa đầu nói: "Người này không đứng đắn chút nào, đừng gọi anh, cứ trực tiếp gọi tên là được."
Chúc Xuyên "Này tên kia" kháng nghị, rồi cùng nhau đi vào cửa hàng.
"Chào ngài, Chúc tiên sinh."
Chúc Xuyên vung vung tay về phía nhân viên, "Tôi tự xem là được rồi, cô cứ bận việc của mình đi."
Lục Hàm Châu chọn một cái ghế salon kéo Kiều Tẫn ngồi xuống, vắt chéo chân ung ung nhìn Chúc Xuyên đi băng băng, "Cậu thích cái nào thì gọi người đưa qua là được rồi, lại còn muốn tự mình đến xem, có thấy phiền hay không?"
Chúc Xuyên quay đầu lại, "Cậu thì biết cái gì, vừa nhìn đã biết không phải người mê xe, quê mùa!"
Lục Hàm Châu đưa tay ý bảo Chúc Xuyên cứ tự nhiên, bản thân mình thì cúi đầu tới gần vành tai Kiều Tẫn, Chúc Xuyên nhìn đến nổi cả da gà, "Đừng có show ân ái trước mặt cẩu FA như tôi, cẩn thận sẽ bị sét đánh."
Lục Hàm Châu nói: "Cậu nuôi nhiều tiểu minh tinh như vậy, cậu bỏ được không động chạm bao giờ sao?"
Chúc Xuyên nhìn môi dưới, "Thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi là hạng người như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Kiều Tẫn khẽ hít một hơi, dựa vào lồng ngực Lục Hàm Châu nhỏ giọng cá cược.
Chúc Xuyên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngả chổng vó, ánh mắt quăng về phía Lục Hàm Châu, "Mẹ nó, cậu có ác hay không, dám nói lung tung với chị dâu."
Lục Hàm Châu nhíu mày: "... Chính em ấy muốn hỏi cậu, không liên quan gì đến tôi."
"Thôi thôi thôi, cái gì mà không liên quan đến cậu, nhìn cái bộ dạng bảo hộ từ đầu đến đuôi này xem." Chúc Xuyên trào phúng nói: "Lão già, sướng lắm phải không?"
Lục Hàm Châu không coi ai ra gì, nâng cằm Kiều Tẫn, nhẹ hôn xuống, "Không sai, cậu ước ao sao?"
Chúc Xuyên thật sự là muốn mù mắt đến nơi rồi. Hôm nay anh đến để nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hàm Châu lúc trả tiền không phải đến để ăn cơm chó.
Hai người chắc chắn sẽ bị sét đánh.
"Ước ao cái đầu cậu, cậu trêu tức tôi cũng phải giữ cho mình chút mặt mũi. Tổng tài bá đạo lãnh khốc không nói chuyện yêu đương đâu rồi?"
Lục Hàm Châu gật đầu, thu hồi ý cười lạnh lùng hỏi: "Chúc tổng đây là không dám cược sao?"
Chúc Xuyên rơi vào trầm tư, cái đề tài này làm anh không biết nên đưa ra lựa chọn thế nào, suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Lục Hàm Châu, sao cậu không mau đi chết đi."
Kiều Tẫn đối với đạo lý đối nhân xử thế vẫn là rất khó nhận biết lúc nào là thật lúc nào là đùa, nghe Chúc Xuyên nói như vậy lập tức nhíu mày, "Anh không được mắng đàn anh!"
Lục Hàm Châu ngẩn ra, nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc trong lòng liền mềm nhũn ra, đưa tay bao lấy ngón tay của cậu, trầm thấp mà thở dài một hơi.
Hóa ra được người khác bảo vệ là cảm giác này.
Cả đời này hắn đều là bảo vệ người khác, tất cả hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bị người khác ỷ lại, được người khác kính nể tựa như là tất cả những gì hắn có.
Chưa nghĩ tới sẽ có người bênh vực hắn nghiêm túc đến như vậy, còn toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn.
Chuyện này thoạt nhìn có vẻ vặt vãnh nhỏ nhặt nhưng lại trực tiếp làm cho trái tim Lục Hàm Châu mềm thành một đoàn.
Lục Hàm Châu xoa xoa đầu Kiều Tẫn, càng siết chặt lấy tay cậu, thấp giọng hỏi: "Đã đói chưa? Chúng ta mời cậu ất ăn cơm."
Kiều Tẫn có chút không muốn, Lục Hàm Châu lại nói: "Cậu ấy chỉ muốn đùa một chút thôi, không sao."
"Em không thích nghe người khác mắng anh."
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước dùng rất nhiều từ viết tắt và ghép vần, khiến cho mọi người có một trải nghiệm không tốt, thật xin lỗi, thật sự đã được sắp xếp, không có biện pháp sửa đổi.
26/06/2020, tui recommend cho các bạn một bộ tui mới đọc của nhà Cát Cánh, đúng kiểu nắng hạn gặp mưa rào (Do dạo này tui đọc H văn nhiều quá nên mới gọi là nắng hạn gặp mưa rào) TT "Tình đầu chọn tôi, tôi rất ngọt"- Thụy Mang, đáng yêu dã man ý =)). Tác giả này còn có một bộ siêu cute tên là "Mỗi ngày đều muốn ôm ôm.". Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Vừa rồi cậu đứng ở cửa vậy những câu mẹ gã nói cậu đều đã nghe thấy? Cả câu "Mẹ" gã gọi kia cậu cũng đã nghe được rồi?
"Kiều Tẫn, cậu nghe tôi giải thích."
Thời điểm nghe thấy gã gọi tiếng "Mẹ" thiếu kiên nhẫn kia, Kiều Tẫn đã ngay lập tức ngây người. Không phải Hoắc Thái nói mẹ mình đã qua đời sớm rồi sao? Còn là người làm điêu khắc nữa.
Vậy người thon gầy trong phòng bệnh, nói chuyện có chút đanh đá này là ai?
Mẹ Hoắc nghe thấy hai chữ Kiều Tẫn đồ vật trong tay liền lập tức rơi xuống đất, chỉ vào cậu nói "Cậu chính là Kiều Tẫn?"
Lục Hàm Châu giơ tay, che chở Kiều Tẫn ở phía sau, nhàn nhạt nói: "Thu tay lại đi."
Mẹ Hoắc nói: "Tời chăm sóc con trai tôi à? Vào đi."
"Không phải."
"Vậy các người đến đây làm gì?"
Lục Hàm Châu vẫn bảo vệ Kiều Tẫn ở phía trước, thanh âm vô cùng nhẹ: "Xin hỏi vị phu nhân này, bà đang làm công việc gì?"
"Làm gì?"
Lục Hàm Châu đưa tay từ trong túi Kiều Tẫn móc ra một chiếc chìa khóa, quơ quơ trước mặt bà. Còn chưa kịp nói chuyện đã bị Hoắc Thái đánh gãy, từ trên giường bệnh nhào đến kéo mẹ ra phía sau.
"Anh muốn làm gì! Mẹ tôi không biết gì hết, anh đừng uy hiếp bà ấy."
Lục Hàm Châu mỉm cười, tiến lên một bước, " Cậu thấy câu nói này đối với tôi, có tác dụng gì không?"
Hoắc Thái nhìn chằm chằm mắt hắn, không chút khiếp sợ: "Chỉ cần tôi không hé miệng, hôn nhân của anh và Kiều Tẫn mãi mãi là danh không chính ngôn không thuận. Tôi khuyên anh đừng vênh váo tự đắc như vậy với tôi."
Lục Hàm Châu cười, khẽ lắc đầu.
"Anh cười cái gì?"
"Bạn học này." Lục Hàm Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười như vừa đọc một mẩu chuyện cười nói: "Cậu còn quá nhỏ, chưa biết được thế giới này lớn như nào, chưa trải qua chuyện gì thật sự thống khổ."
"Có ý gì?"
"Vô luận là cậu có mở miệng ra hay không, tôi vẫn là người ghép đôi duy nhất với Kiều Tẫn. Kể cả là độ khớp tin tức tố của tôi và em ấy là không, thì cục quản lý gen vẫn phải nói là 99%, biết tại sao không? Bọn họ còn sợ làm lớn chuyện này hơn cả tôi."
Lục Hàm Châu đưa tay, phủi phủi cổ áo bệnh nhân của gã, ngậm ý cười nói: "Cậu rất thông minh, vậy đừng nên lấy cục quản lý gen ra làm vũ khí chuộc lợi."
Hoắc Thái cắn răng đối lập với hắn, "Tôi không tin anh có thể một tay che trời."
Lục Hàm Châu thu lại ý cười, gật đầu một cái như đang tán đồng quan điểm, "Tôi đúng thật là không thể một tay che trời, nhưng che một mình cậu, thì vẫn là dư sức."
"Anh muốn làm gì?!"
Lục Hàm Châu nhướn mày, nhàn nhạt nói: "Tôi nghe nói cậu học khoa văn học, đúng không? Cậu cảm thấy để phá hủy một người, cần mấy bước?"
Hoắc Thái nhìn hắn, mấy giây sau bỗng nhiên nở nụ cười, "Anh không dám."
Lục Hàm Châu lùi về phía sau một bước, nhìn gã mỉm cười, tựa như là thở ra mà nói: "Vậy thì, trò chơi bắt đầu."
Hoắc Thái có loại dự cảm xấu, quả nhiên một giây sau Lục Hàm Châu lại mỉm cười nói với mẹ Hoắc, "Hoắc phu nhân, xin hỏi bà là mẹ kế của Hoắc Thái phải không"
Mẹ Hoắc sững sờ, lập tức phản ứng lại, "Cậu chửi tôi?"
"Chuyện này nên nói thế nào đây." Biểu hiện trên mặt Lục Hàm Châu có thể coi là ôn hòa lễ độ, bộ dáng thuận theo nhợt nhạt cười: "Cái này là bạn học Hoắc Thái nói, mẹ cậu ấy khi còn sống là người điêu khắc, nhiều năm trước đã mất rồi, đúng không Hoắc Thái?"
Mẹ Hoắc quay đầu.
Sắc mặt Hoắc Thái khó coi nhìn Lục Hàm Châu một lúc, "Anh đừng bịa đặt lung tung!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, "Chỉ là bịa đặt sao?"
Mẹ Hoắc nhíu mày, luôn cảm thấy hai người kia "lai giả bất thiện", đặc biệt là người phía trước này, hai ba câu đã xoay chuyển cục diện nghiêng về phía hắn.
Rõ ràng bọn họ mới là người chiếm ưu thế.
"Này cậu..."
"Kiều Kiều, về nhà thôi." Lục Hàm Châu lười lãng phí thời gian, xoa xoa đầu Kiều Tẫn gọi cậu hoàn hồn.
Kiều Tẫn nói: "Chờ em một chút."
"Hả?"
Kiều Tẫn không trả lời nghi hoặc của Lục Hàm Châu, đến gần giường bệnh, nhìn Hoắc Thái chầm chậm nói: "Xin lỗi đã đánh cậu, lần trước ở bênh viện cậu đã cứu tôi, cảm ơn cậu."
Hoắc Thái không đáp, Kiều Tẫn lại đưa tay hướng về phía gã.
Lông mày Lục Hàm Châu khẽ nhíu một cái.
Hoắc Thái không rõ vì sao, rất nhanh lại phản ứng lại, trừng mắt nhìn Lục Hàm Châu nở nụ cười sau đó đưa tay ra định nắm lấy tay cậu.
"Trả lại búp bê cho tôi."
Hoắc Thái ngẩn ra.
"Búp bê lần trước tôi cho cậu, trả lại cho tôi." Kiều Tẫn tránh tay, khăng khăng phải đòi lại búp bê mình cho Hoắc Thái để cảm ơn.
Mặt Hoắc Thái xám xịt, đi về bên giường cầm lấy búp bê ném lên tay cậu, khinh bỉ xì một tiếng, "Cậu nghĩ tôi thích thứ này chắc."
Kiều Tẫn nhận lấy, không để ý gã đi về phía Lục Hàm Châu, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Đàn anh ơi, đi về thôi."
Lục Hàm Châu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, "Ừm" một tiếng, không nhìn vẻ mặt khó coi của Hoắc Thái nữa, đưa lưng về phía gã nói: "Nếu trò chơi bắt đầu rồi thì đừng nói muốn kết thúc, nếu đã là nam nhân thì phải kiên trì, đừng vội sợ sệt."
Vừa ra khỏi bệnh viện, Kiều Tẫn đứng bên cạnh thùng rác suy nghĩ một chút, vẫn là ném con búp bê nhỏ kia vào.
Lục Hàm Châu liếc nhìn, không lên tiếng.
Kiều Tẫn rũ mắt xuống, có chút ủ rũ nói: "Em tưởng cậu ấy thật sự thích điểu khắc, cũng tưởng là thật sự hoài niệm mẹ."
Lục Hàm Châu thật ra đã sớm tra được việc cha mẹ Hoắc Thái vẫn đang sống khỏe mạnh, chỉ có điều sợ Kiều Tẫn biết đến sự thật lại khổ sở nên thôi. Không nghĩ tới bây giờ lại chính là Hoắc Thái tự mình vạch áo mình.
"Như vậy cũng tốt, sau này không phải nhìn thấy cậu ta nữa." Lục Hàm Châu xoa xoa đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Cậu ta cứu em một lần, lần này nữa là coi như hòa, em xem có tốt hay không?"
Kiều Tẫn chần chờ một lúc, khẽ gật đầu.
Lục Hàm Châu ôm cậu vào lồng ngực. Kiều Tẫn chỉ cần toàn tâm toàn ý làm những việc mình thích, còn những hận thù kia, cứ để cho hắn là được rồi/
"Đàn anh ơi, bây giờ chúng ta về nhà sao?"
Lục Hàm Châu nói: "Không về, còn nhớ lần trước đánh cược với Chúc Xuyên không, bây giờ phải đi thực hiện lời hứa."
Kiều Tẫn nhớ lại vụ cá cược chiếc xe kia, bất quá cậu lại không có quá nhiều khái niệm với xe thể thao, "Cần rất nhiều tiền sao?"
Lục Hàm Châu suy nghĩ một chút, tính toán số lượng Chúc Xuyên nói khi đó, lập tức dọa Kiều Tẫn mặt mũi trắng bệch, "Vậy... Vậy anh... Anh đừng thích em nữa."
"Hả?" Lục Hàm Châu nghiêng đầu, "Nói sai rồi, nói lại."
Kiều Tẫn nhìn sắc mặt hắn, ngập ngừng nói: "Nhưng mà quá nhiều tiền, anh có đủ không?"
"Không đủ cũng phải đủ, tôi viết giấy nợ với Chúc Xuyên, về sau phải làm cả đời để trả. Nếu em tự nhiên không cần tôi nữa, vậy tôi cũng không có tiền lấy người khác."
Kiều Tẫn vội vã lắc đầu, "Em sẽ không bỏ anh đâu!"
"Vậy Kiều Kiều sẽ nuôi tôi cả đời sao? Tôi lớn hơn em nhiều như vậy, đợi đến khi tôi già rồi, không đi đứng được, em vẫn sẽ nuôi tôi sao?"
Kiều Tẫn trịnh trọng cam kết, "Sẽ nuôi!"
Lục Hàm Châu nhịn cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: "Ngoan quá, vậy bây giờ tôi chính là người của em, về nhà chúng ta liền viết giấy bán thân."
Kiều Tẫn kéo tay hắn xuống nghiêng đầu nói: "Đàn anh, chúng ta cũng có thể đánh cược với anh Chúc Xuyên đúng không?"
Lục Hàm Châu ngẩn ra, "Cái gì?"
"Chính là." Kiều Tẫn ở trong đầu sắp xếp logic một chút, không quá chắc chắn nói: "Anh nói sẽ không thích, anh Chúc Xuyên cũng nói sẽ không thích người kia..."
"Bạc Hành Trạch."
Kiều Tẫn gật đầu, "Vậy anh đi đánh cược đi, nếu anh ấy thua cũng phải cho anh tiền."
Lục Hàm Châu lập tức nở nụ cười, đứa nhỏ này ngốc thật sao?
**
"Đến rồi, xuống xe." Lục Hàm Châu nghiêng người, cởi giây an toàn cho Kiều Tẫn, ngón tay hơi dừng lại, ngẩng đầu tận dùng cơ hội hôn cậu nói: "Bảo bối nhỏ, chuyện đánh cược vừa rồi em nói với Chúc Xuyên đi, cậu ta không biết xấu hổ, tôi nói ra chắc chắn sẽ bị tìm cách chơi xấu."
Bảo bảo bảo bối?!
Kiều Tẫn bị hắn gọi đến choáng váng, "Anh vừa gọi em là gì?"
Lục Hàm Châu nâng cằm cậu lên, nặng nề hôn một cái, cắn môi cậu lặp lại, "Bảo bối nhỏ, cục cưng, mau nói yêu tôi đi."
Kiều Tẫn đỏ mặt chớp chơp mắt, nhỏ giọng nói: "Em yêu đàn anh."
"Thật ngoan."
Cốc cốc!!
Chúc Xuyên không biết từ chỗ nào chui ra, cúi người, thiếu kiên nhẫn gõ gõ cửa xe, chờ Lục Hàm Châu cởi xong dây an toàn cho Kiều Tẫn xuống xe mới ghét bỏ một câu: "Đủ chưa."
Lục Hàm Châu mặt mày tràn ngập ý cười, "Cậu ghen tỵ?"
"Hừ." Chúc Xuyên liếc hắn một cái, "Có trời mới ghen tỵ, tôi là chờ đến không nhịn được rồi mới đi đến."
Kiều Tẫn đỏ mặt chào hỏi, "Chào anh Chúc Xuyên."
Lục Hàm Châu đưa tay kéo cậu vào lồng ngực, xoa xoa đầu nói: "Người này không đứng đắn chút nào, đừng gọi anh, cứ trực tiếp gọi tên là được."
Chúc Xuyên "Này tên kia" kháng nghị, rồi cùng nhau đi vào cửa hàng.
"Chào ngài, Chúc tiên sinh."
Chúc Xuyên vung vung tay về phía nhân viên, "Tôi tự xem là được rồi, cô cứ bận việc của mình đi."
Lục Hàm Châu chọn một cái ghế salon kéo Kiều Tẫn ngồi xuống, vắt chéo chân ung ung nhìn Chúc Xuyên đi băng băng, "Cậu thích cái nào thì gọi người đưa qua là được rồi, lại còn muốn tự mình đến xem, có thấy phiền hay không?"
Chúc Xuyên quay đầu lại, "Cậu thì biết cái gì, vừa nhìn đã biết không phải người mê xe, quê mùa!"
Lục Hàm Châu đưa tay ý bảo Chúc Xuyên cứ tự nhiên, bản thân mình thì cúi đầu tới gần vành tai Kiều Tẫn, Chúc Xuyên nhìn đến nổi cả da gà, "Đừng có show ân ái trước mặt cẩu FA như tôi, cẩn thận sẽ bị sét đánh."
Lục Hàm Châu nói: "Cậu nuôi nhiều tiểu minh tinh như vậy, cậu bỏ được không động chạm bao giờ sao?"
Chúc Xuyên nhìn môi dưới, "Thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi là hạng người như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Kiều Tẫn khẽ hít một hơi, dựa vào lồng ngực Lục Hàm Châu nhỏ giọng cá cược.
Chúc Xuyên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngả chổng vó, ánh mắt quăng về phía Lục Hàm Châu, "Mẹ nó, cậu có ác hay không, dám nói lung tung với chị dâu."
Lục Hàm Châu nhíu mày: "... Chính em ấy muốn hỏi cậu, không liên quan gì đến tôi."
"Thôi thôi thôi, cái gì mà không liên quan đến cậu, nhìn cái bộ dạng bảo hộ từ đầu đến đuôi này xem." Chúc Xuyên trào phúng nói: "Lão già, sướng lắm phải không?"
Lục Hàm Châu không coi ai ra gì, nâng cằm Kiều Tẫn, nhẹ hôn xuống, "Không sai, cậu ước ao sao?"
Chúc Xuyên thật sự là muốn mù mắt đến nơi rồi. Hôm nay anh đến để nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hàm Châu lúc trả tiền không phải đến để ăn cơm chó.
Hai người chắc chắn sẽ bị sét đánh.
"Ước ao cái đầu cậu, cậu trêu tức tôi cũng phải giữ cho mình chút mặt mũi. Tổng tài bá đạo lãnh khốc không nói chuyện yêu đương đâu rồi?"
Lục Hàm Châu gật đầu, thu hồi ý cười lạnh lùng hỏi: "Chúc tổng đây là không dám cược sao?"
Chúc Xuyên rơi vào trầm tư, cái đề tài này làm anh không biết nên đưa ra lựa chọn thế nào, suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Lục Hàm Châu, sao cậu không mau đi chết đi."
Kiều Tẫn đối với đạo lý đối nhân xử thế vẫn là rất khó nhận biết lúc nào là thật lúc nào là đùa, nghe Chúc Xuyên nói như vậy lập tức nhíu mày, "Anh không được mắng đàn anh!"
Lục Hàm Châu ngẩn ra, nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc trong lòng liền mềm nhũn ra, đưa tay bao lấy ngón tay của cậu, trầm thấp mà thở dài một hơi.
Hóa ra được người khác bảo vệ là cảm giác này.
Cả đời này hắn đều là bảo vệ người khác, tất cả hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bị người khác ỷ lại, được người khác kính nể tựa như là tất cả những gì hắn có.
Chưa nghĩ tới sẽ có người bênh vực hắn nghiêm túc đến như vậy, còn toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn.
Chuyện này thoạt nhìn có vẻ vặt vãnh nhỏ nhặt nhưng lại trực tiếp làm cho trái tim Lục Hàm Châu mềm thành một đoàn.
Lục Hàm Châu xoa xoa đầu Kiều Tẫn, càng siết chặt lấy tay cậu, thấp giọng hỏi: "Đã đói chưa? Chúng ta mời cậu ất ăn cơm."
Kiều Tẫn có chút không muốn, Lục Hàm Châu lại nói: "Cậu ấy chỉ muốn đùa một chút thôi, không sao."
"Em không thích nghe người khác mắng anh."
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước dùng rất nhiều từ viết tắt và ghép vần, khiến cho mọi người có một trải nghiệm không tốt, thật xin lỗi, thật sự đã được sắp xếp, không có biện pháp sửa đổi.
26/06/2020, tui recommend cho các bạn một bộ tui mới đọc của nhà Cát Cánh, đúng kiểu nắng hạn gặp mưa rào (Do dạo này tui đọc H văn nhiều quá nên mới gọi là nắng hạn gặp mưa rào) TT "Tình đầu chọn tôi, tôi rất ngọt"- Thụy Mang, đáng yêu dã man ý =)). Tác giả này còn có một bộ siêu cute tên là "Mỗi ngày đều muốn ôm ôm.". Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.