Chương 75: Tặng tôi cả ngân hà
Hoang Xuyên Đại
29/07/2020
Kiều Tẫn thích ăn đồ ngọt, bất kể là kẹo hay bánh ngọt, hay ăn cơm đều thiên về hơi ngọt một chút.
Lục Hàm Châu thường dùng kẹo đến đùa cậu, mỗi lần đều làm cho cậu mặt đỏ tới mang tai. Chuyện đút kẹo luôn làm cậu thấy mất tự nhiên, xấu hổ đến đỏ bừng mặt nhưng hiện tại đút kẹo cho cậu, cậu lại chỉ ngoan ngoãn ăn vào miệng.
"Sắp xếp đồ một chút, chúng ta đi ra ngoài." Lục Hàm Châu cất đường trong túi cậu, lúc này chuông cửa vang lên, hắn đứng lên đi mở.
Chu Tố đứng ở cửa, lễ phép hỏi: "Chào anh Lục, Kiều Tẫn có ở nhà không? Mấy ngày trước em có hẹn cậu ấy hôm nay phải diễn, hôm qua gọi điện cậu ấy lại không nghe."
Lục Hàm Châu quay đầu nhìn, lại quay lại nói: "Gần đây trạng thái của em ấy không quá tốt, buổi diễn có thể lùi lại được không?"
Chu Tố lo lắng nhìn bên trong, "Kiều Tẫn làm sao vậy ạ?"
"Bởi vì việc mẹ qua đời nên còn có chút đau khổ." Lục Hàm Châu dừng một chút bảo Chu Tố đợi, còn mình thì lấy điện thoại gọi Phương Nhuế.
Phương Nhuế bên kia nhận được điện thoại có chút bất ngờ, "Anh gọi điện tìm tôi có phải là hối hận rồi muốn ly hôn phải không? Hay là đã nghĩ thông suốt để Kiều Tẫn làm học trò của tôi?"
Lục Hàm Châu nói: "Đều không phải,Kiều Tẫn hồi trước có nhận một buổi biểu diễn, nhưng trạng thái của em ấy bây giờ không tốt cho nên không lên được sân khấu, cô có rảnh không?"
Phương Nhuế hơi ngây ra, Lục Hàm Châu không có tỏ ra hơn người, loại khiêm tốn này vẫn là lần đầu tiên cô được biết đến, nhưng cũng không lập tức đáp ứng, khẽ cười: "Anh biết thân phận của tôi rồi chứ? Buổi biểu diễn cậu ấy có thể nhận hẳn chỉ là buổi diễn nhỏ, anh cảm thấy tôi đến đó là thích hợp sao?"
Lục Hàm Châu nói: "Nếu cô cần bất kỳ bồi thường gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Phương Nhuế giả bộ thở dài, "Được thôi, chỉ có điều không cần anh chịu, tôi có một điều kiện, nếu anh đáp ứng tôi sẽ đồng ý thay Kiều Tẫn, còn nếu không..."
"Điều kiện gì."
Phương Nhuế nói: "Nếu như Kiều Tẫn đồng ý, anh không thể ngăn cản cậu ấy làm học trò của tôi."
Lục Hàm Châu quay đầu liếc nhìn Kiều Tẫn, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Được."
Chu Tố thất Lục Hàm Châu cúp máy trở về, liền vội hỏi: "Kiều Tẫn, cậu ấy..."
"Em ấy không sao. Buổi biểu diễn kia Phương Nhuế sẽ tới thay Kiều Tẫn, chắc chắn không có dị nghị gì." Lục Hàm Châu đưa cho Chu Tố một tấm danh thiếp, nói: "Nếu như có gì không giải quyết được hay có bất cứ vấn đề gì cứ gọi cho tôi."
Chu Tố nhận danh thiếp, thở dài nói: "Thời điểm tôi mới quen Kiều Tẫn cậu ấy cả ngày chỉ ôm một con búp bê đi đi lại lại, sau đó mới chuyển biết tốt hơn một chút. Anh Lục, cậu ấy lại như vậy phải không? Nhỡ đâu..."
Lục Hàm Châu ngay lập tức đánh gãy lời Chu Tố, "Sẽ không!"
Chu Tố nuốt lời trở về, "... Vậy em thương lượng với bên kia trước. Nếu Kiều Tẫn tốt lên có thể phiền anh báo với em một tiếng được không?"
Lục Hàm Châu nói: "Được, bên phía kia nếu có gì cứ liên hệ với tôi."
Sau khi Chu Tố đi, Lục Hàm Châu thay Kiều Tẫn chuẩn bị quần áo ra ngoài. Trong lúc vô tình phát hiện tầm mắt cậu vẫn luôn đặt trên mặt bàn liền đưa tay khẽ lay động.
Kiều Tẫn luôn tránh né động tác của hắn, phảng phất như hắn đang cản trở cậu nhìn. Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn, trên bàn bày một bó hoa, hai quyển sách còn có ảnh cưới của bọn họ.
Lục Hàm Châu lần lượt chỉ từng cái, thời điểm chỉ đến ảnh cưới liền thấy cậu có chút phản ứng, nhào lên cướp lấy ôm vào trong ngực.
"Cái này chúng ta không mang theo." Lục Hàm Châu đưa tay muốn lấy về lại bị cậu càng nắm chặt hơn, tàn bạo ngẩng đầu nhìn hắn tựa như nếu hắn dám lấy liền lập tức nhào lên cắn hắn.
"Được rồi tôi không lấy, cho em cầm."
Lục Hàm Châu mặc xong quần áo cho cậu, dẫn cậu đến phòng khám.
Địa chỉ là gần vùng ngoại thành, ở một hẻm nhỏ vô cùng vắng vẻ, chỉ là phong cảnh ngược lại rất đẹp, gạch ngói màu xanh, hai bên có trồng không ít bụi cây.
Đầu xuân, hoa bắt đầu đua nhau nở, tùy ý leo lên vách tường, từ ngoài mạn tường đến tận trong sân.
Ngoài cửa không treo biển, chỉ có một tấm bảng gỗ cũ kĩ, viết cái gì cũng nhìn không ra. Lục Hàm Châu không thể làm gì khác hơn là đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh liền vang lên tiếng mở cửa, một nam nhân trẻ tuổi bước ra mỉm cười, không tự giới thiệu mình, cũng không chào hỏi, tựa như biết người đến là ai, "Mời vào."
Lục Hàm Châu quan sát đối phương một chút, cặp mắt phượng đào hoa, nói chuyện luôn mang theo một chút ý cười lịch sự, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác bị người này nhìn thấu hết mọi thứ.
"Về nhà..."
Lục Hàm Châu nghe thấy Kiều Tẫn nói chuyện, nghiêng đầu hỏi cậu: "Em nói gì?"
"Về nhà! Về nhà!" Kiều Tẫn tránh tay hắn, từng bước lùi về phía sau,nhìn vị bác sĩ kia liền có cảm giác bất an, luôn miệng nói muốn về nhà.
Lục Hàm Châu lục viên kẹo đưa cho cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Tôi còn vị khác để ở chỗ này, chúng ta vào lấy rồi đi có được không?"
Kiều Tẫn vẫn là vừa căm thù vừa phòng bị nhìn Lục Thanh Nham, "Không muốn! Không muốn!"
Lục Hàm Châu bó tay hết cách, ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ trẻ trước mặt một chút, Lục Thanh Nham giơ tay lên, ôn hòa cười với Kiều Tẫn, "Anh bạn nhỏ, cậu xem trên tay tôi có cái này, cái này gọi là nhẫn, là khi kết hôn rồi mới có thể đeo. Tôi đã kết hôn, sẽ không cướp của cậu."
Kiều Tẫn không biết nghe hiểu hay không, Lục Hàm Châu lập tức chỉ vào tấm ảnh cưới Kiều Tẫn vẫn luôn ôm trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Em xem, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, không ai có thể cướp tôi đi hết, ngoan, nghe lời tôi."
"Ngoan..." Kiều Tẫn ngơ ngác lập lại một lần, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu: "Không! Không muốn ngoan! Không muốn!"
Trong tiềm thức Kiều Tẫn bài xích chữ này. Dương Cần dặn cậu phải ngoan, Phùng Triều Ân lại thả côn trùng vào cơm trưa, đi tiểu trong đĩa của cậu.
Dương Cần dặn cậu phải ngoan, Phùng Ngọc Sinh lại mang cậu tao hóa, dùng khiêu vũ để câu dẫn người khác.
Lục Hàm Châu dặn cậu phải ngoan, lúc sau lại nói cậu là đứa ngốc, còn nói sau khi ký hiệu triệt để sẽ không muốn cậu nữa.
Không thể ngoan, không thể ngoan.
Kiều Tẫn ôm bức ảnh lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, ngay cả Lục Thanh Nham cũng nhất thời bị kinh sợ. Cậu vậy mà lại cực đoan đến vậy, như một ly nước, ít một chút không được, nhiều một chút không xong.
"Cậu ấy có chỗ nào cảm thấy an toàn không, nói cách khác, đồ vật mà nhìn thấy sẽ cảm thấy an toàn, không có liên quan đến anh."
Kiều Tẫn thích khiêu vũ, thích điêu khắc, còn thứ gì cảm thấy an toàn... Lục Hàm Châu suy nghĩ một lúc, nói: "Lúc em ấy gả cho tôi ngoại trừ quần áo còn dẫn theo mấy búp bê điêu khắc cùng một con mèo, nhưng tối qua em ấy đã đập hết toàn bộ búp bê."
"Mèo của cậu ấy tên gì?"
"Ục Ục."
"Cô Cô?"
Lục Hàm Châu trầm mặc nửa giây, "Bồ câu."*
*Ục Ục (咕咕: Gūgu), Cô cô (姑姑: Gūgu), Bồ câu (鸽子: Gē·Zi) mấy cái này tui chịu =)).
Lục Thanh Nham trầm ngâm một tiếng, xoay người, không bao lâu liền trở lại còn mang theo một con mèo, hướng về Kiều Tẫn nói: "Kiều Tẫn, mèo của tôi cũng gọi là Ục Ục, cậu xem, giống của cậu không."
Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, Lục Thanh Nham lại nói: "Ục Ục của tôi còn sinh được mấy cái Ục Ục nhỏ, cậu có muốn vào xem một chút xem có giống Ục Ục nhà cậu không?" Nói xong nhìn Lục Hàm Châu liếc mắt ra hiệu.
Lục Hàm Châu đúng lúc nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, nhìn một chút rồi chúng ta về, được không?"
Kiều Tẫn đứng nửa ngày, bỗng nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lục Hàm Châu thở phào nhẹ nhõm, dẫn cậu vào cửa, đi vào mới phát hiện cái phòng này không chỉ có bên ngoài vô cùng cổ điển mà bên trong cũng giống như tự nhiên mà có.
Dây đằy leo thành một cái giá để hoa, ghế nằm, bàn hoa đầy đủ mọi thứ, trong góc còn có một con khổng tước đậu ở đó, không biết đang ngủ hay đang thức.
"Mời vào."
Kiều Tẫn vừa vào liền có chút bất an, đôi môi trắng bệch, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Lục Hàm Châu nắm chặt tay cậu, khẽ gãi gãi gang bàn tay động viên cậu.
Tiến hành khai mở tâm lý hơn một giờ, Lục Hàm Châu cảm giác mình như đi vào một vùng đảo biệt lập ngoài khơi, đen kịt âm u, Kiều Tẫn ở đó, đã từng ở rất nhiều năm.
Cái đảo này đối với người thường mà nói sẽ như một chốn lao tù, nhưng đối với cậu thì lại là nơi an toàn nhất.
Thời điểm đi về, Lục Hàm Châu không trực tiếp dẫn cậu về nhà mà đi mua một ly kem mang về.
Trước kia, Lục Hàm Châu từng lưu toàn bộ video khiêu vũ của Kiều Tẫn ở một USB, vốn là để tương lai sau này sẽ cùng nhau xem, không nghĩ tới tương lai này tới sớm nhưu vậy.
Kiều Tẫn ngồi trên thảm trải sàn, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người hắn.
Lục Hàm Châu mở phim, tắt đèn, trước thời điểm cậu bắt đầu thấy bất an liền đi đến bên cạnh cậu, nắm chặt tay cậu ôm vào lồng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, "Nhìn xem bên trong này là ai vậy?"
"Không biết đứa nhỏ nhà ai, khiêu vũ đẹp như vậy."
"Vị diễn viên này có vẻ rất ngoan nha, lớn lên cũng thật xinh đẹp, eo cũng nhỏ nhắn, không biết có thích khóc không đây."
"Bạn nhỏ này cũng thật đẹp, không biết là ai nhỉ."
...
"Là tôi."
Lục Hàm Châu ngẩn ra, tưởng rằng mình nghe lầm, nâng mặt cậu tiếp tục hỏi cậu: "Bảo bối ngoan, em nói cái gì, lặp lại lần nữa, nói được liền thưởng em ăn kem ly."
Kiều Tẫn há miệng, thanh âm như tiếng muỗi kêu lặp lại một lần, "Là tôi."
Cậu không muốn Lục Hàm Châu khen người khác, kể cả là chính cậu. Kiều Tẫn bướng bỉnh muốn hắn chỉ khen mình, lông mày nhăn đến càng chặt. Lục Hàm Châu hôn cậu một cái, ôn nhu nói: "Hóa ra là Kiều Kiều, khiêu vũ sao lại đẹp như vậy."
"Kem ly..."
Lục Hàm Châu nghe cậu nguyện ý nói chuyện, hận không thể chiều cậu muốn cái gì liền lấy cái đó, vội lấy kem ly từ trong tủ lạnh, múc một thỉa nhỏ đưa tới bên miệng cậu.
Kiều Tẫn há miệng ngậm vào, lông mày thoáng buông lỏng ra một chút.
Đây là kem vừa mới làm, bên trong còn có vài lát hoa quả tươi. Lục Hàm Châu đút cho cậu ăn vài miếng, thăm dò hỏi: "Tôi cũng muốn nếm thử, Kiều Kiều chia cho tôi một miếng được không?"
Kiều Tẫn không nói lời nào, cúi đầu nhìn cái thìa.
Lục Hàm Châu lại xúc một thìa đưa cho cậu, Kiều Tẫn cúi đầu ngậm vào nhưng không nuốt.
"Sao vậy? Không muốn ăn...!" Lục Hàm Châu cứng đờ cả người, ngay lập tức trợn to hai mắt.
Kiều Tẫn ngậm lấy miếng kem đến dường như bị hòa tan hết dán lên miệng hắn, vừa vặn lúc đấy hắn muốn nói chuyện, kem liền truyền vào. Vị kem lành lạnh và nước bọt ấm áp trộn lẫn vào nhau, còn có nhàn nhạt một chút tin tức tố quanh quẩn ở chóp mũi.
Cậu nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống, nhưng lại không có chút nào thẹn thùng, tựa như động tác này là vô cùng tự nhiên.
Lúc trước Lục Hàm Châu cho cậu kẹo, chờ cậu ăn xong mới nói muốn nếm thử, không có thì nếm trong miệng cậu, Kiều Tẫn vẫn nhớ kỹ.
Mớm xong một miếng kem liền vui vẻ, ngoan ngoãn chờ hắn xúc thêm một thìa, tựa như người vừa rồi đốt lửa không phải mình.
Lục Hàm Châu xúc một thìa đứa tới bên miệng cậu, Kiều Tẫn há miệng muốn ăn lại bị hắn rút thìa về. Qua mấy lần, Kiều Tẫn có chút tức giận, cầm lấy tay hắn kéo về phía mình. Tay Lục Hàm Châu đột nhiên nhấc lên cao, cúi đầu dùng môi tiếp lấy môi Kiều Tẫn.
Đôi môi đụng vào nhau, Kiều Tẫn vô ý thức "ưm" một tiếng, không duyên cớ kích thích tâm tư Lục Hàm Châu, hắn chầm chậm, ôn nhu mô tả đôi môi cậu.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi kết thúc, máy sưởi làm không khí trong phòng mềm mại không ít. Ngón tay Lục Hàm Châu đặt tại tuyến thể của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
"Kiều Kiều, còn rất nhiều điều em chưa nói với tôi, mau tốt lên." Lục Hàm Châu chôn đầu ở bả vai cậu, nhẹ nhàng hít lấy mùi sữa thơm dịu, dường như than thở nói: "Tôi biết Kiều Kiều rất thích đàn anh."
Kiều Tẫn bỗng nhiên run run một cái, Lục Hàm Châu nắm lấy vai cậu, cẩn thận hỏi: "Đàn anh cũng rất yêu Kiều Kiều, cho nên có thể nói cho đàn anh biết đàn anh sai chỗ nào không. Tôi sẽ xin lỗi Kiều Kiều, có được không?"
29/07/2020
Lục Hàm Châu thường dùng kẹo đến đùa cậu, mỗi lần đều làm cho cậu mặt đỏ tới mang tai. Chuyện đút kẹo luôn làm cậu thấy mất tự nhiên, xấu hổ đến đỏ bừng mặt nhưng hiện tại đút kẹo cho cậu, cậu lại chỉ ngoan ngoãn ăn vào miệng.
"Sắp xếp đồ một chút, chúng ta đi ra ngoài." Lục Hàm Châu cất đường trong túi cậu, lúc này chuông cửa vang lên, hắn đứng lên đi mở.
Chu Tố đứng ở cửa, lễ phép hỏi: "Chào anh Lục, Kiều Tẫn có ở nhà không? Mấy ngày trước em có hẹn cậu ấy hôm nay phải diễn, hôm qua gọi điện cậu ấy lại không nghe."
Lục Hàm Châu quay đầu nhìn, lại quay lại nói: "Gần đây trạng thái của em ấy không quá tốt, buổi diễn có thể lùi lại được không?"
Chu Tố lo lắng nhìn bên trong, "Kiều Tẫn làm sao vậy ạ?"
"Bởi vì việc mẹ qua đời nên còn có chút đau khổ." Lục Hàm Châu dừng một chút bảo Chu Tố đợi, còn mình thì lấy điện thoại gọi Phương Nhuế.
Phương Nhuế bên kia nhận được điện thoại có chút bất ngờ, "Anh gọi điện tìm tôi có phải là hối hận rồi muốn ly hôn phải không? Hay là đã nghĩ thông suốt để Kiều Tẫn làm học trò của tôi?"
Lục Hàm Châu nói: "Đều không phải,Kiều Tẫn hồi trước có nhận một buổi biểu diễn, nhưng trạng thái của em ấy bây giờ không tốt cho nên không lên được sân khấu, cô có rảnh không?"
Phương Nhuế hơi ngây ra, Lục Hàm Châu không có tỏ ra hơn người, loại khiêm tốn này vẫn là lần đầu tiên cô được biết đến, nhưng cũng không lập tức đáp ứng, khẽ cười: "Anh biết thân phận của tôi rồi chứ? Buổi biểu diễn cậu ấy có thể nhận hẳn chỉ là buổi diễn nhỏ, anh cảm thấy tôi đến đó là thích hợp sao?"
Lục Hàm Châu nói: "Nếu cô cần bất kỳ bồi thường gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Phương Nhuế giả bộ thở dài, "Được thôi, chỉ có điều không cần anh chịu, tôi có một điều kiện, nếu anh đáp ứng tôi sẽ đồng ý thay Kiều Tẫn, còn nếu không..."
"Điều kiện gì."
Phương Nhuế nói: "Nếu như Kiều Tẫn đồng ý, anh không thể ngăn cản cậu ấy làm học trò của tôi."
Lục Hàm Châu quay đầu liếc nhìn Kiều Tẫn, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Được."
Chu Tố thất Lục Hàm Châu cúp máy trở về, liền vội hỏi: "Kiều Tẫn, cậu ấy..."
"Em ấy không sao. Buổi biểu diễn kia Phương Nhuế sẽ tới thay Kiều Tẫn, chắc chắn không có dị nghị gì." Lục Hàm Châu đưa cho Chu Tố một tấm danh thiếp, nói: "Nếu như có gì không giải quyết được hay có bất cứ vấn đề gì cứ gọi cho tôi."
Chu Tố nhận danh thiếp, thở dài nói: "Thời điểm tôi mới quen Kiều Tẫn cậu ấy cả ngày chỉ ôm một con búp bê đi đi lại lại, sau đó mới chuyển biết tốt hơn một chút. Anh Lục, cậu ấy lại như vậy phải không? Nhỡ đâu..."
Lục Hàm Châu ngay lập tức đánh gãy lời Chu Tố, "Sẽ không!"
Chu Tố nuốt lời trở về, "... Vậy em thương lượng với bên kia trước. Nếu Kiều Tẫn tốt lên có thể phiền anh báo với em một tiếng được không?"
Lục Hàm Châu nói: "Được, bên phía kia nếu có gì cứ liên hệ với tôi."
Sau khi Chu Tố đi, Lục Hàm Châu thay Kiều Tẫn chuẩn bị quần áo ra ngoài. Trong lúc vô tình phát hiện tầm mắt cậu vẫn luôn đặt trên mặt bàn liền đưa tay khẽ lay động.
Kiều Tẫn luôn tránh né động tác của hắn, phảng phất như hắn đang cản trở cậu nhìn. Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn, trên bàn bày một bó hoa, hai quyển sách còn có ảnh cưới của bọn họ.
Lục Hàm Châu lần lượt chỉ từng cái, thời điểm chỉ đến ảnh cưới liền thấy cậu có chút phản ứng, nhào lên cướp lấy ôm vào trong ngực.
"Cái này chúng ta không mang theo." Lục Hàm Châu đưa tay muốn lấy về lại bị cậu càng nắm chặt hơn, tàn bạo ngẩng đầu nhìn hắn tựa như nếu hắn dám lấy liền lập tức nhào lên cắn hắn.
"Được rồi tôi không lấy, cho em cầm."
Lục Hàm Châu mặc xong quần áo cho cậu, dẫn cậu đến phòng khám.
Địa chỉ là gần vùng ngoại thành, ở một hẻm nhỏ vô cùng vắng vẻ, chỉ là phong cảnh ngược lại rất đẹp, gạch ngói màu xanh, hai bên có trồng không ít bụi cây.
Đầu xuân, hoa bắt đầu đua nhau nở, tùy ý leo lên vách tường, từ ngoài mạn tường đến tận trong sân.
Ngoài cửa không treo biển, chỉ có một tấm bảng gỗ cũ kĩ, viết cái gì cũng nhìn không ra. Lục Hàm Châu không thể làm gì khác hơn là đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh liền vang lên tiếng mở cửa, một nam nhân trẻ tuổi bước ra mỉm cười, không tự giới thiệu mình, cũng không chào hỏi, tựa như biết người đến là ai, "Mời vào."
Lục Hàm Châu quan sát đối phương một chút, cặp mắt phượng đào hoa, nói chuyện luôn mang theo một chút ý cười lịch sự, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác bị người này nhìn thấu hết mọi thứ.
"Về nhà..."
Lục Hàm Châu nghe thấy Kiều Tẫn nói chuyện, nghiêng đầu hỏi cậu: "Em nói gì?"
"Về nhà! Về nhà!" Kiều Tẫn tránh tay hắn, từng bước lùi về phía sau,nhìn vị bác sĩ kia liền có cảm giác bất an, luôn miệng nói muốn về nhà.
Lục Hàm Châu lục viên kẹo đưa cho cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Tôi còn vị khác để ở chỗ này, chúng ta vào lấy rồi đi có được không?"
Kiều Tẫn vẫn là vừa căm thù vừa phòng bị nhìn Lục Thanh Nham, "Không muốn! Không muốn!"
Lục Hàm Châu bó tay hết cách, ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ trẻ trước mặt một chút, Lục Thanh Nham giơ tay lên, ôn hòa cười với Kiều Tẫn, "Anh bạn nhỏ, cậu xem trên tay tôi có cái này, cái này gọi là nhẫn, là khi kết hôn rồi mới có thể đeo. Tôi đã kết hôn, sẽ không cướp của cậu."
Kiều Tẫn không biết nghe hiểu hay không, Lục Hàm Châu lập tức chỉ vào tấm ảnh cưới Kiều Tẫn vẫn luôn ôm trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Em xem, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, không ai có thể cướp tôi đi hết, ngoan, nghe lời tôi."
"Ngoan..." Kiều Tẫn ngơ ngác lập lại một lần, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu: "Không! Không muốn ngoan! Không muốn!"
Trong tiềm thức Kiều Tẫn bài xích chữ này. Dương Cần dặn cậu phải ngoan, Phùng Triều Ân lại thả côn trùng vào cơm trưa, đi tiểu trong đĩa của cậu.
Dương Cần dặn cậu phải ngoan, Phùng Ngọc Sinh lại mang cậu tao hóa, dùng khiêu vũ để câu dẫn người khác.
Lục Hàm Châu dặn cậu phải ngoan, lúc sau lại nói cậu là đứa ngốc, còn nói sau khi ký hiệu triệt để sẽ không muốn cậu nữa.
Không thể ngoan, không thể ngoan.
Kiều Tẫn ôm bức ảnh lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, ngay cả Lục Thanh Nham cũng nhất thời bị kinh sợ. Cậu vậy mà lại cực đoan đến vậy, như một ly nước, ít một chút không được, nhiều một chút không xong.
"Cậu ấy có chỗ nào cảm thấy an toàn không, nói cách khác, đồ vật mà nhìn thấy sẽ cảm thấy an toàn, không có liên quan đến anh."
Kiều Tẫn thích khiêu vũ, thích điêu khắc, còn thứ gì cảm thấy an toàn... Lục Hàm Châu suy nghĩ một lúc, nói: "Lúc em ấy gả cho tôi ngoại trừ quần áo còn dẫn theo mấy búp bê điêu khắc cùng một con mèo, nhưng tối qua em ấy đã đập hết toàn bộ búp bê."
"Mèo của cậu ấy tên gì?"
"Ục Ục."
"Cô Cô?"
Lục Hàm Châu trầm mặc nửa giây, "Bồ câu."*
*Ục Ục (咕咕: Gūgu), Cô cô (姑姑: Gūgu), Bồ câu (鸽子: Gē·Zi) mấy cái này tui chịu =)).
Lục Thanh Nham trầm ngâm một tiếng, xoay người, không bao lâu liền trở lại còn mang theo một con mèo, hướng về Kiều Tẫn nói: "Kiều Tẫn, mèo của tôi cũng gọi là Ục Ục, cậu xem, giống của cậu không."
Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, Lục Thanh Nham lại nói: "Ục Ục của tôi còn sinh được mấy cái Ục Ục nhỏ, cậu có muốn vào xem một chút xem có giống Ục Ục nhà cậu không?" Nói xong nhìn Lục Hàm Châu liếc mắt ra hiệu.
Lục Hàm Châu đúng lúc nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, nhìn một chút rồi chúng ta về, được không?"
Kiều Tẫn đứng nửa ngày, bỗng nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lục Hàm Châu thở phào nhẹ nhõm, dẫn cậu vào cửa, đi vào mới phát hiện cái phòng này không chỉ có bên ngoài vô cùng cổ điển mà bên trong cũng giống như tự nhiên mà có.
Dây đằy leo thành một cái giá để hoa, ghế nằm, bàn hoa đầy đủ mọi thứ, trong góc còn có một con khổng tước đậu ở đó, không biết đang ngủ hay đang thức.
"Mời vào."
Kiều Tẫn vừa vào liền có chút bất an, đôi môi trắng bệch, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Lục Hàm Châu nắm chặt tay cậu, khẽ gãi gãi gang bàn tay động viên cậu.
Tiến hành khai mở tâm lý hơn một giờ, Lục Hàm Châu cảm giác mình như đi vào một vùng đảo biệt lập ngoài khơi, đen kịt âm u, Kiều Tẫn ở đó, đã từng ở rất nhiều năm.
Cái đảo này đối với người thường mà nói sẽ như một chốn lao tù, nhưng đối với cậu thì lại là nơi an toàn nhất.
Thời điểm đi về, Lục Hàm Châu không trực tiếp dẫn cậu về nhà mà đi mua một ly kem mang về.
Trước kia, Lục Hàm Châu từng lưu toàn bộ video khiêu vũ của Kiều Tẫn ở một USB, vốn là để tương lai sau này sẽ cùng nhau xem, không nghĩ tới tương lai này tới sớm nhưu vậy.
Kiều Tẫn ngồi trên thảm trải sàn, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người hắn.
Lục Hàm Châu mở phim, tắt đèn, trước thời điểm cậu bắt đầu thấy bất an liền đi đến bên cạnh cậu, nắm chặt tay cậu ôm vào lồng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, "Nhìn xem bên trong này là ai vậy?"
"Không biết đứa nhỏ nhà ai, khiêu vũ đẹp như vậy."
"Vị diễn viên này có vẻ rất ngoan nha, lớn lên cũng thật xinh đẹp, eo cũng nhỏ nhắn, không biết có thích khóc không đây."
"Bạn nhỏ này cũng thật đẹp, không biết là ai nhỉ."
...
"Là tôi."
Lục Hàm Châu ngẩn ra, tưởng rằng mình nghe lầm, nâng mặt cậu tiếp tục hỏi cậu: "Bảo bối ngoan, em nói cái gì, lặp lại lần nữa, nói được liền thưởng em ăn kem ly."
Kiều Tẫn há miệng, thanh âm như tiếng muỗi kêu lặp lại một lần, "Là tôi."
Cậu không muốn Lục Hàm Châu khen người khác, kể cả là chính cậu. Kiều Tẫn bướng bỉnh muốn hắn chỉ khen mình, lông mày nhăn đến càng chặt. Lục Hàm Châu hôn cậu một cái, ôn nhu nói: "Hóa ra là Kiều Kiều, khiêu vũ sao lại đẹp như vậy."
"Kem ly..."
Lục Hàm Châu nghe cậu nguyện ý nói chuyện, hận không thể chiều cậu muốn cái gì liền lấy cái đó, vội lấy kem ly từ trong tủ lạnh, múc một thỉa nhỏ đưa tới bên miệng cậu.
Kiều Tẫn há miệng ngậm vào, lông mày thoáng buông lỏng ra một chút.
Đây là kem vừa mới làm, bên trong còn có vài lát hoa quả tươi. Lục Hàm Châu đút cho cậu ăn vài miếng, thăm dò hỏi: "Tôi cũng muốn nếm thử, Kiều Kiều chia cho tôi một miếng được không?"
Kiều Tẫn không nói lời nào, cúi đầu nhìn cái thìa.
Lục Hàm Châu lại xúc một thìa đưa cho cậu, Kiều Tẫn cúi đầu ngậm vào nhưng không nuốt.
"Sao vậy? Không muốn ăn...!" Lục Hàm Châu cứng đờ cả người, ngay lập tức trợn to hai mắt.
Kiều Tẫn ngậm lấy miếng kem đến dường như bị hòa tan hết dán lên miệng hắn, vừa vặn lúc đấy hắn muốn nói chuyện, kem liền truyền vào. Vị kem lành lạnh và nước bọt ấm áp trộn lẫn vào nhau, còn có nhàn nhạt một chút tin tức tố quanh quẩn ở chóp mũi.
Cậu nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống, nhưng lại không có chút nào thẹn thùng, tựa như động tác này là vô cùng tự nhiên.
Lúc trước Lục Hàm Châu cho cậu kẹo, chờ cậu ăn xong mới nói muốn nếm thử, không có thì nếm trong miệng cậu, Kiều Tẫn vẫn nhớ kỹ.
Mớm xong một miếng kem liền vui vẻ, ngoan ngoãn chờ hắn xúc thêm một thìa, tựa như người vừa rồi đốt lửa không phải mình.
Lục Hàm Châu xúc một thìa đứa tới bên miệng cậu, Kiều Tẫn há miệng muốn ăn lại bị hắn rút thìa về. Qua mấy lần, Kiều Tẫn có chút tức giận, cầm lấy tay hắn kéo về phía mình. Tay Lục Hàm Châu đột nhiên nhấc lên cao, cúi đầu dùng môi tiếp lấy môi Kiều Tẫn.
Đôi môi đụng vào nhau, Kiều Tẫn vô ý thức "ưm" một tiếng, không duyên cớ kích thích tâm tư Lục Hàm Châu, hắn chầm chậm, ôn nhu mô tả đôi môi cậu.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi kết thúc, máy sưởi làm không khí trong phòng mềm mại không ít. Ngón tay Lục Hàm Châu đặt tại tuyến thể của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
"Kiều Kiều, còn rất nhiều điều em chưa nói với tôi, mau tốt lên." Lục Hàm Châu chôn đầu ở bả vai cậu, nhẹ nhàng hít lấy mùi sữa thơm dịu, dường như than thở nói: "Tôi biết Kiều Kiều rất thích đàn anh."
Kiều Tẫn bỗng nhiên run run một cái, Lục Hàm Châu nắm lấy vai cậu, cẩn thận hỏi: "Đàn anh cũng rất yêu Kiều Kiều, cho nên có thể nói cho đàn anh biết đàn anh sai chỗ nào không. Tôi sẽ xin lỗi Kiều Kiều, có được không?"
29/07/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.