Chương 48: Thanh sơn ở trong lòng tôi
Hoang Xuyên Đại
23/06/2020
"Tôi không phải là không cần em, do tôi phải họp nên mới tới muộn. Đừng khóc." Lục Hàm Châu đưa tay lau nước mắt cho cậu, thấy cậu không chịu ngẩng đầu đành bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, thấp giọng an ủi: "Được rồi, là do đàn anh không đúng, lần sau đàn anh nhất định sẽ không đến muộn nữa, được không?"
"Tôi sẽ, sẽ nghe lời."
"Ừm." Lục Hàm Châu nâng cậu từ lồng ngực dậy, "Bạn nhảy của em tới rồi, có cần cậu ấy làm gì không?"
Kiều Tẫn đỏ mắt nói, "Muốn anh... Cùng khiêu vũ."
"Khả năng khiêu vũ của tôi không tốt, em phải dẫn dắt tôi rồi." Lục Hàm Châu vừa nói vừa dắt tay cậu đi lại phát hiện ra cậu hơi có chút tránh né, "Sao vậy? Không thích tôi chạm vào em?"
"Không phải!" Kiều Tẫn bật thốt lên giải thích nhưng vẫn là giấu hai tay ra phía sau.
"Tay bị làm sao? Đưa đây tôi xem một chút."
Kiều Tẫn lắc đầu lùi về phía sau, thương lượng cùng hắn: "Đừng xem, đừng xem được không?"
Lục Hàm Châu phát hiện không đúng lắm, trầm mặt nói, "Đưa ra."
Kiều Tẫn cẩn thẩn đưa hai tay về phía hắn, không dám nhìn hắn chỉ đành rũ mắt xuống, "Xin lỗi, tôi không cố ý, anh đừng, đừng tức giận."
Lục Hàm Châu nhìn tay trái của cậu sưng tấy, còn có từng đường tơ máu đỏ tươi. Cái này nếu là đưa cậu một con dao thì cậu cũng có thể rạch tay đến chết phải không.
"Có chuyện gì?"
Kiều Tẫn nhìn sắc mặt hắn rất khó coi, nhỏ giọng nói: "Tôi... Không cẩn thận cào nhầm, không đau, thật sự không đau chút nào. Anh đừng, đừng tức giận."
Lục Hàm Châu nhíu mày, ở trong lòng thầm tính toán có nên đánh đứa nhỏ này một trận không, mà nhìn lại vẻ mặt vô cùng đáng thương kia cuối cùng vẫn là nhịn xuống, "Bản thân em còn không thấy đau thì tôi tức giận được cái gì."
Trong lòng Kiều Tẫn hốt hoảng, biết sai cúi đầu: "муженек, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Một tiếng "Ông xã" mềm mại còn mang theo chút làm nũng khiến tim hắn mềm thành một đoàn. Lục Hàm Châu cuối cùng vẫn là không nỡ trách cứ Kiều Tẫn, huống hồ hiện tại cũng không phải lúc để trách cứ, coi như cần giáo huấn thì cũng đành phải đợi đến về nhà.
**
Hoạt động khai mạc kết thúc, buổi lễ kỉ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu.
Phân đoạn của Kiều Tẫn nằm ở giữa giữa, thời gian để chuẩn bị tạm coi là còn nhiều. Cậu không quen dùng phòng thay đồ công cộng đành ôm quần áo định tới phòng luyện vũ thay rồi mới quay lại.
"Đàn anh, anh có thể quay đi một lúc được không?"
Lục Hàm Châu rất biết nghe lời, "Được."
Kiều Tẫn cúi đầu từng chút từng chút cởi đồ lại cẩn thận mặc trang phục biểu diễn. Cậu lại quên mất trong phòng luyện vũ có một cái gương mà chính nó đã phản chiếu rõ ràng toàn bộ nhất cử nhất động của cậu.
Eo mảnh khảnh, hai chân thon dài thẳng tắp, xương bả vai xinh đẹp, mềm mại, Lục Hàm Châu đảo một vòng cuối cùng dừng lại ở tầm mắt của Kiều Tẫn.
"Đàn! Đàn anh! Sao anh lại..."
Lục Hàm Châu bình tĩnh quay người lại, "Tôi chỉ đồng ý quay qua chỗ khác chứ không đồng ý nhắm mắt lại. Bây giờ em có thể yêu cầu tôi nhắm mắt lại, tôi sẽ không nhìn lén em."
Kiều Tẫn hít một hơi thật sâu, đỏ mặt đưa đồ trong tay cho hắn: "Cái này cho, cho anh..."
"Đây là cái gì?"
"Đồ bảo, bảo hộ... Anh nói, anh muốn giúp tôi mặc cái này." Mặt Kiều Tẫn đỏ đến muốn tích huyết, khẽ cắn môi hỏi hắn: "Anh không muốn nữa sao?"
"Nhưng tôi không biết mặc."
Kiều Tẫn chỉ vào đồ bảo hộ, lại chỉ chỉ chính mình, "Để nó ở chỗ này, sau đó..."
Lục Hàm Châu nhận lấy, nửa ngồi nửa quỳ, tầm mắt ngang với giữa hai chân Kiều Tẫn, đưa tay khẽ niết lấy phần bắp đùi cậu liền ngay lập tức cảm thấy cậu hơi run lên một cái, "Xin lỗi, mặc vào chỗ này sao?"
"Chút nữa tôi có cần rời đi không?"
Kiều Tẫn ngẩn ngơ: "Anh không, không muốn xem tôi khiêu vũ sao?"
"Không phải, tôi lo nếu tôi ở đó em sẽ căng thẳng, chờ em khiêu vũ xong tôi sẽ trở lại đón em."
Kiều Tẫn lời nói ở trong miệng lăn lộn nửa ngày, ngẩng đầu hỏi hắn: "Đàn anh, nếu như... Nếu như hôm nay tôi nhảy tốt, anh có thưởng cho tôi không?"
Lục Hàm Châu cười nói: "Đương nhiên."
Kiều Tẫn đánh bạo hỏi hắn: "Vậy, vậy tôi có thể nhận thưởng trước được không? Tôi nhất định sẽ khiêu vũ thật tốt, sẽ không làm cho anh thất vọng."
"Nói đi, em muốn cái gì."
*
Hoắc Thái mời Kiều Tẫn làm bạn nhảy, cậu lại luôn nói đã giải quyết xong chuyện bạn nhảy nhưng lại không có nói là ai. Gã nghi ngờ Kiều Tẫn chỉ là nói cho qua.
Hôm nay, tin tức Lục Hàm Châu cùng một người phụ nữ khác đi tham gia kỉ niệm năm mươi năm ngày cưới của minh tinh kia gã cũng đọc thấy. Cho nên thời điểm nhìn thấy Kiều Tẫn cùng một nam nhân đi từ phòng luyện vũ ra gã liền theo sau.
Gã muốn nhìn xem Kiều Tẫn tìm ai làm bạn nhảy.
Chụp cái này gửi cho Lục Hàm Châu, gã muốn xem lúc đấy hắn sẽ làm gì.
Hoắc Thái hạ quyết tâm, không quá gần, từ từ tiến lên. Tay mới vừa đặt trên cánh cửa liền nghe thấy Kiều Tẫn mềm mại nói muốn thưởng.
Gã sững sờ, đưa tay đẩy cửa một chút tạo thành một cái khe nhỏ.
!!
Hai tay Kiều Tẫn kéo âu phục của nam nhân trước mặt, khập khiễng hôn lên môi đối phương.
Kiều Tẫn đợi một hồi, Lục Hàm Châu vẫn không có hôn cậu như trước cho nên cụt hứng buông tay ra, rầu rĩ nói: "Cảm ơn đàn anh, tôi nhất định sẽ khiêu vũ thật tốt."
**
Lục Hàm Châu đã từng thấy bộ dáng khi khiêu vũ của Kiều Tẫn, nhưng lần đầu trực tiếp nhìn thấy cậu khiêu vũ trên sân khấu vẫn là không khỏi chấn động. Vào những thời điểm như thế này cậu rất tự tin, từng động tác đều thành thạo, nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nếu như về mặt tình cảm Kiều Tẫn cũng có thể nhanh nhạy như này, thì tốt biết bao.
Lục Hàm Châu sợ trong lúc lơ đãng Kiều Tẫn nhìn thấy hắn mà căng thẳng cho nên không ngồi xuống dưới sân khấu, vừa vặn lúc này giáo sư Phó vẫy tay đi về phía hắn.
"Bỏ được không?"
Lục Hàm Châu liếc nhìn thân ảnh trên sân khấu, khẽ cười một tiếng: "Không nỡ."
"Ép cậu ấy cũng là ép chính cậu. Thật ra không cần phải vội đến vậy, từng chút một tiến đến không tốt sao?" Giáo sư Phó có chút không tán thành, "Gần đây tôi có học qua một khóa tâm lý học, chứng tự kỷ không đơn giản như vậy."
"Tôi biết."
"Còn có một vấn đề, nếu như cả đời này Kiều Tẫn cũng không thể hiểu được thì sao?" Giáo sư Phó dừng một chút, thay đổi từ ngữ: "Có thể cậu ấy sẽ hiểu nhưng cậu cũng rất rõ ràng, đời này cậu ấy khả năng sẽ không yêu cậu như cậu yêu cậu ấy."
"Tôi không để ý." Lục Hàm Châu nói, thanh âm bỗng nhiên hơi trầm một chút, "Hôm nay em ấy có chút khuynh hướng tự hại mình, tôi đang tính toán có nên thu tay lại hay không."
"Nhưng cậu ấy không phân biệt được tình yêu và ỷ lại, sau này có lẽ sẽ ỷ lại ở cậu nhiều hơn là yêu thương cậu, cậu cam lòng sao?"
"Không, cho nên tôi mới ép em ấy yêu tôi nhiều hơn chút nữa, ép em ấy đến tình cảnh này." Lục Hàm Châu cụp mắt, cười chính mình, "Tôi cũng không phải thứ tốt lành gì."
Giáo sư Phó lắc đầu cười, "Nếu cậu thật sự không phải thứ tốt cậu ấy bây giờ hẳn là phải mang thai rồi chứ đừng nói là bây giờ, ngay cả một cái đánh dấu cũng chưa có."
**
Lục Hàm Châu một mặt hy vọng Kiều Tẫn giao phó toàn bộ cho hắn, một mặt lại không đành lòng chèn ép cậu. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn lâm vào cảnh không biết lựa chọn bên nào.
Không cam lòng và mềm lòng đấu tranh gay gắt, hắn cảm thấy Kiều Tẫn không phải vợ của hắn mà là kiếp nạn của hắn.
Từ hôm Kiều Tẫn bắt đầu có khuynh hướng tự hại mình hắn liền không gấp gáp nữa. Giáo sư Phó nói cũng đúng, chứng tự kỷ không phải đơn giản như vậy.
Cứ từ từ đi.
Lục Hàm Châu niết niết lông mày, có chút uể oải tắt điện thoại. Sáng sớm hôm nay Kiều Tẫn bảo muốn về trường lấy ít đồ cho kỳ nghỉ đông, còn nói với hắn Dương Cần muốn hai người về nhà chơi mấy ngày.
Hắn không đáp ứng, nói khi nào rảnh sẽ dẫn cậu về. Kiều Tẫn không có dị nghị, ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.
Ngoan như vậy, nhưng lại không yêu hắn. Lục Hàm Châu cảm thấy có lúc thật sự nên đánh cậu một trận.
Nhưng mà hắn không nỡ.
"Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!" Ninh Lam hấp tấp đến cả cửa cũng không gõ xông vào, gấp đến sắc mặt trắng bệch.
"Có chuyện gì?"
Ninh Lam thở không ra hơi, ấn eo lại, "Kiều, Kiều Tẫn đánh người rồi."
Lục Hàm Châu đứng bật dậy, "Ai đánh người?"
Ninh Lam quơ quơ điện thoại nói: "Vừa nãy giáo viên phụ đạo gọi điện cho tôi nói, Kiều Tẫn đánh người ở trong trường học, bây giờ đã đưa vào bệnh viện. Ngài đi hay tôi đi?"
Lục Hàm Châu mặc vội áo khoác, "Em ấy ở đâu?"
"Cũng ở bệnh viện."
"Em ấy cũng bị thương?"
"Tay có chút bong gân, những chỗ còn lại không ảnh hưởng. Người bị cậu ấy đánh kia thương thế không nhỏ, giáo viên phụ đạo nói vỡ đầu, chảy máu, nếu không có người đến e rằng đã bị đánh đến chết rồi."
"Không có khả năng."
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng giáo viên phụ đạo đã gửi cho tôi một bức ảnh." Ninh Lam đưa điện thoại cho Lục Hàm Châu xem, đất đầy vết máu.
**
Ninh Lam sợ Lục Hàm Châu sốt ruột lái xe không an toàn, đến bệnh viện rồi cô cũng không quan tâm đến người khác chỉ đơn giản đi bên cạnh hắn.
Kiều Tẫn ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu run rẩy, tay phải siết chặt lấy cổ tay trái, đôi môi tinh tế run cầm cập.
Trên tay cậu còn vết máu đã khô, cậu liều mạng chà xát, nhưng chà như nào cũng không hết vị máu tanh này.
"Kiều Tẫn." Lục Hàm Châu vừa vào bệnh viện liền nhìn thấy cậu, nghiêng đầu bàn giao Ninh Lam đi xử lý chuyện người bị thương kia, bản thân thì bước nhanh đến hỏi cậu: "Có chỗ nào bị thương không?"
Kiều Tẫn vừa nhìn thấy hắn liền oan ức gọi: "Đàn anh."
"Tại sao lại đánh người?" Lục Hàm Châu xoa mặt cậu, nhìn thấy vết máu trên tay cậu thiếu chút nữa không thở ra hơi.
Kiều Tẫn lại câm như hến, hỏi cái gì cũng không nói. Lục Hàm Châu kéo cậu dậy dẫn lên lầu, vừa vặn gặp phải bác sĩ Thẩm muốn đi ra ngoài kiểm tra phòng bệnh.
"Mượn văn phòng của cậu năm phút." Lục Hàm Châu nói xong đóng cửa phòng lại.
Bác sĩ Thẩm: "... Đừng gây ra án mạng."
Kiều Tẫn từ khi nhìn thấy hắn chỉ gọi một câu đàn anh rồi cái gì cũng không chịu nói. Lục Hàm Châu hỏi cái gì cậu cũng chỉ mím chặt môi, tức giận đến ôm cậu ngồi lên đùi, dơ cao tay lớn tiếng uy hiếp: "Nhất quyết không nói?"
Kiều Tẫn lắc đầu, chết cũng không nói.
Lục Hàm Châu không áp chế nổi tức giận, cậu có thể không tin tưởng hắn, nhưng nếu không có một lần giáo huấn Kiều Tẫn vĩnh viễn sẽ không biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bốp!
Một bàn tay rơi xuống, Kiều Tẫn giãy dụa muốn xuống lại bị hắn ấn càng chặt hơn, cứ một chốc lại một cái đánh rơi xuống mông*. Kiều Tẫn lúc đầu còn nhịn được nhưng sau đó Lục Hàm Châu lại không có ý định dừng lại cho nên không nhịn được nức nở gọi hắn: "Đàn anh... Đau quá."
*P 股: Tức là mông. ( Chuẩn bị vào phân đoạn tác giả viết tắt như điên rồi TT má. Tui nên search như nào để biết thêm kiến thức về cái kiểu viết tắt tiếng Trung này đây @@.)
"Nói, tại sao lại đánh người?"
Kiều Tẫn vẫn không chịu nói, Lục Hàm Châu dường như không kiềm lại được tức giận, "Em có thể không tin tưởng tôi, tôi cho em thời gian từ từ giải quyết. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện rồi cũng muốn che giấu tôi? Kiều Kiều, bất kể người kia bị thương hay chết đi, đều phải có trách nhiệm hình sự."
"Đàn anh, đừng... Đừng đánh nữa, tôi đau."
"Không muốn chịu đòn thì nói thật." Thanh âm Lục Hàm Châu vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị. Lúc này Kiều Tẫn mới phát hiện Lục Hàm Châu cậu vốn cho là lạnh lùng kia thật ra lại rất ôn nhu.
"Không thể nói, không thể nói."
"Được."
Kiều Tẫn nức nở ngày càng dày, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà, liều mạng giãy dụa nhưng vẫn tránh không thoát. Lục Hàm Châu không mềm lòng chút nào, hắn biết mông cậu bây giờ nhất định là đã sưng đến đáng thương.
Hắn không bình tĩnh nổi, nếu như hôm nay Kiều Tẫn chẳng may giết người thì sẽ thế nào?
Ngồi tù?
"Kiều Kiều, tôi cho em cơ hội cuối cùng, nếu không nói..." Lục Hàm Châu cố gắng bình tĩnh lại buông cậu từ trên đùi xuống, lại giơ tay lên cho cậu nhìn, tạo cho cậu bầu không khí sợ hãi.
Kiều Tẫn nhịn đau đớn, nhìn thấy hắn giơ cao tay lên lập tức nhào tới trong lồng ngực hắn khóc, "Không ly hôn, tôi không muốn ly hôn, tin tức tố..."
Lục Hàm Châu ngẩn ra, tay cứng đờ, "Em nói cái gì?"
Hai tay Kiều Tẫn ôm lấy eo hắn, khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Hoắc Thái nói, nói tin tức tố của tôi và anh chỉ khớp 90%, cục quản lý gen làm sai rồi, tôi và cậu ấy khớp 91%, cục quản lý gen sẽ ghép tôi với cậu ấy. Tôi không muốn, không muốn.
Lục Hàm Châu sửng sốt một hồi, cố gắng đứng ở phương diện của Kiều Tẫn suy nghĩ, hơi thăm dò hỏi: "Cho nên, em sợ tôi biết chuyện, liền muốn ly hôn với em?"
Tác giả có lời muốn nói: Thông suốt!! Chương sau thông suốt rồi!
Editor: Chuyện là "pHoNG cÁcH" của mình là đợi đến khi nào nhân vật có chuyển biến trong tình cảm, tâm lý thì sẽ đổi cách xưng hô, nhưng mình đang suy nghĩ Kiều Tẫn có thể nhạy bén như vậy không TT. Có nghĩa là cái đoạn mình định đổi cách xưng hô chương sau là vẫn trong cảnh ở bệnh viện mà cuối chương này Kiều Tẫn còn chưa đổi cách xưng hô thì liệu có nên đổi xưng hô cho Kiều Tẫn nhanh như vậy không. Trời ơi phân vân quá UwU.
31/05/2020, sắp đến tháng 6 mà bộ này chưa đi hết một nửa TT, tiến độ chậm hơn nhiều so với mình dự kiến *khóc*.
"Tôi sẽ, sẽ nghe lời."
"Ừm." Lục Hàm Châu nâng cậu từ lồng ngực dậy, "Bạn nhảy của em tới rồi, có cần cậu ấy làm gì không?"
Kiều Tẫn đỏ mắt nói, "Muốn anh... Cùng khiêu vũ."
"Khả năng khiêu vũ của tôi không tốt, em phải dẫn dắt tôi rồi." Lục Hàm Châu vừa nói vừa dắt tay cậu đi lại phát hiện ra cậu hơi có chút tránh né, "Sao vậy? Không thích tôi chạm vào em?"
"Không phải!" Kiều Tẫn bật thốt lên giải thích nhưng vẫn là giấu hai tay ra phía sau.
"Tay bị làm sao? Đưa đây tôi xem một chút."
Kiều Tẫn lắc đầu lùi về phía sau, thương lượng cùng hắn: "Đừng xem, đừng xem được không?"
Lục Hàm Châu phát hiện không đúng lắm, trầm mặt nói, "Đưa ra."
Kiều Tẫn cẩn thẩn đưa hai tay về phía hắn, không dám nhìn hắn chỉ đành rũ mắt xuống, "Xin lỗi, tôi không cố ý, anh đừng, đừng tức giận."
Lục Hàm Châu nhìn tay trái của cậu sưng tấy, còn có từng đường tơ máu đỏ tươi. Cái này nếu là đưa cậu một con dao thì cậu cũng có thể rạch tay đến chết phải không.
"Có chuyện gì?"
Kiều Tẫn nhìn sắc mặt hắn rất khó coi, nhỏ giọng nói: "Tôi... Không cẩn thận cào nhầm, không đau, thật sự không đau chút nào. Anh đừng, đừng tức giận."
Lục Hàm Châu nhíu mày, ở trong lòng thầm tính toán có nên đánh đứa nhỏ này một trận không, mà nhìn lại vẻ mặt vô cùng đáng thương kia cuối cùng vẫn là nhịn xuống, "Bản thân em còn không thấy đau thì tôi tức giận được cái gì."
Trong lòng Kiều Tẫn hốt hoảng, biết sai cúi đầu: "муженек, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Một tiếng "Ông xã" mềm mại còn mang theo chút làm nũng khiến tim hắn mềm thành một đoàn. Lục Hàm Châu cuối cùng vẫn là không nỡ trách cứ Kiều Tẫn, huống hồ hiện tại cũng không phải lúc để trách cứ, coi như cần giáo huấn thì cũng đành phải đợi đến về nhà.
**
Hoạt động khai mạc kết thúc, buổi lễ kỉ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu.
Phân đoạn của Kiều Tẫn nằm ở giữa giữa, thời gian để chuẩn bị tạm coi là còn nhiều. Cậu không quen dùng phòng thay đồ công cộng đành ôm quần áo định tới phòng luyện vũ thay rồi mới quay lại.
"Đàn anh, anh có thể quay đi một lúc được không?"
Lục Hàm Châu rất biết nghe lời, "Được."
Kiều Tẫn cúi đầu từng chút từng chút cởi đồ lại cẩn thận mặc trang phục biểu diễn. Cậu lại quên mất trong phòng luyện vũ có một cái gương mà chính nó đã phản chiếu rõ ràng toàn bộ nhất cử nhất động của cậu.
Eo mảnh khảnh, hai chân thon dài thẳng tắp, xương bả vai xinh đẹp, mềm mại, Lục Hàm Châu đảo một vòng cuối cùng dừng lại ở tầm mắt của Kiều Tẫn.
"Đàn! Đàn anh! Sao anh lại..."
Lục Hàm Châu bình tĩnh quay người lại, "Tôi chỉ đồng ý quay qua chỗ khác chứ không đồng ý nhắm mắt lại. Bây giờ em có thể yêu cầu tôi nhắm mắt lại, tôi sẽ không nhìn lén em."
Kiều Tẫn hít một hơi thật sâu, đỏ mặt đưa đồ trong tay cho hắn: "Cái này cho, cho anh..."
"Đây là cái gì?"
"Đồ bảo, bảo hộ... Anh nói, anh muốn giúp tôi mặc cái này." Mặt Kiều Tẫn đỏ đến muốn tích huyết, khẽ cắn môi hỏi hắn: "Anh không muốn nữa sao?"
"Nhưng tôi không biết mặc."
Kiều Tẫn chỉ vào đồ bảo hộ, lại chỉ chỉ chính mình, "Để nó ở chỗ này, sau đó..."
Lục Hàm Châu nhận lấy, nửa ngồi nửa quỳ, tầm mắt ngang với giữa hai chân Kiều Tẫn, đưa tay khẽ niết lấy phần bắp đùi cậu liền ngay lập tức cảm thấy cậu hơi run lên một cái, "Xin lỗi, mặc vào chỗ này sao?"
"Chút nữa tôi có cần rời đi không?"
Kiều Tẫn ngẩn ngơ: "Anh không, không muốn xem tôi khiêu vũ sao?"
"Không phải, tôi lo nếu tôi ở đó em sẽ căng thẳng, chờ em khiêu vũ xong tôi sẽ trở lại đón em."
Kiều Tẫn lời nói ở trong miệng lăn lộn nửa ngày, ngẩng đầu hỏi hắn: "Đàn anh, nếu như... Nếu như hôm nay tôi nhảy tốt, anh có thưởng cho tôi không?"
Lục Hàm Châu cười nói: "Đương nhiên."
Kiều Tẫn đánh bạo hỏi hắn: "Vậy, vậy tôi có thể nhận thưởng trước được không? Tôi nhất định sẽ khiêu vũ thật tốt, sẽ không làm cho anh thất vọng."
"Nói đi, em muốn cái gì."
*
Hoắc Thái mời Kiều Tẫn làm bạn nhảy, cậu lại luôn nói đã giải quyết xong chuyện bạn nhảy nhưng lại không có nói là ai. Gã nghi ngờ Kiều Tẫn chỉ là nói cho qua.
Hôm nay, tin tức Lục Hàm Châu cùng một người phụ nữ khác đi tham gia kỉ niệm năm mươi năm ngày cưới của minh tinh kia gã cũng đọc thấy. Cho nên thời điểm nhìn thấy Kiều Tẫn cùng một nam nhân đi từ phòng luyện vũ ra gã liền theo sau.
Gã muốn nhìn xem Kiều Tẫn tìm ai làm bạn nhảy.
Chụp cái này gửi cho Lục Hàm Châu, gã muốn xem lúc đấy hắn sẽ làm gì.
Hoắc Thái hạ quyết tâm, không quá gần, từ từ tiến lên. Tay mới vừa đặt trên cánh cửa liền nghe thấy Kiều Tẫn mềm mại nói muốn thưởng.
Gã sững sờ, đưa tay đẩy cửa một chút tạo thành một cái khe nhỏ.
!!
Hai tay Kiều Tẫn kéo âu phục của nam nhân trước mặt, khập khiễng hôn lên môi đối phương.
Kiều Tẫn đợi một hồi, Lục Hàm Châu vẫn không có hôn cậu như trước cho nên cụt hứng buông tay ra, rầu rĩ nói: "Cảm ơn đàn anh, tôi nhất định sẽ khiêu vũ thật tốt."
**
Lục Hàm Châu đã từng thấy bộ dáng khi khiêu vũ của Kiều Tẫn, nhưng lần đầu trực tiếp nhìn thấy cậu khiêu vũ trên sân khấu vẫn là không khỏi chấn động. Vào những thời điểm như thế này cậu rất tự tin, từng động tác đều thành thạo, nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nếu như về mặt tình cảm Kiều Tẫn cũng có thể nhanh nhạy như này, thì tốt biết bao.
Lục Hàm Châu sợ trong lúc lơ đãng Kiều Tẫn nhìn thấy hắn mà căng thẳng cho nên không ngồi xuống dưới sân khấu, vừa vặn lúc này giáo sư Phó vẫy tay đi về phía hắn.
"Bỏ được không?"
Lục Hàm Châu liếc nhìn thân ảnh trên sân khấu, khẽ cười một tiếng: "Không nỡ."
"Ép cậu ấy cũng là ép chính cậu. Thật ra không cần phải vội đến vậy, từng chút một tiến đến không tốt sao?" Giáo sư Phó có chút không tán thành, "Gần đây tôi có học qua một khóa tâm lý học, chứng tự kỷ không đơn giản như vậy."
"Tôi biết."
"Còn có một vấn đề, nếu như cả đời này Kiều Tẫn cũng không thể hiểu được thì sao?" Giáo sư Phó dừng một chút, thay đổi từ ngữ: "Có thể cậu ấy sẽ hiểu nhưng cậu cũng rất rõ ràng, đời này cậu ấy khả năng sẽ không yêu cậu như cậu yêu cậu ấy."
"Tôi không để ý." Lục Hàm Châu nói, thanh âm bỗng nhiên hơi trầm một chút, "Hôm nay em ấy có chút khuynh hướng tự hại mình, tôi đang tính toán có nên thu tay lại hay không."
"Nhưng cậu ấy không phân biệt được tình yêu và ỷ lại, sau này có lẽ sẽ ỷ lại ở cậu nhiều hơn là yêu thương cậu, cậu cam lòng sao?"
"Không, cho nên tôi mới ép em ấy yêu tôi nhiều hơn chút nữa, ép em ấy đến tình cảnh này." Lục Hàm Châu cụp mắt, cười chính mình, "Tôi cũng không phải thứ tốt lành gì."
Giáo sư Phó lắc đầu cười, "Nếu cậu thật sự không phải thứ tốt cậu ấy bây giờ hẳn là phải mang thai rồi chứ đừng nói là bây giờ, ngay cả một cái đánh dấu cũng chưa có."
**
Lục Hàm Châu một mặt hy vọng Kiều Tẫn giao phó toàn bộ cho hắn, một mặt lại không đành lòng chèn ép cậu. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn lâm vào cảnh không biết lựa chọn bên nào.
Không cam lòng và mềm lòng đấu tranh gay gắt, hắn cảm thấy Kiều Tẫn không phải vợ của hắn mà là kiếp nạn của hắn.
Từ hôm Kiều Tẫn bắt đầu có khuynh hướng tự hại mình hắn liền không gấp gáp nữa. Giáo sư Phó nói cũng đúng, chứng tự kỷ không phải đơn giản như vậy.
Cứ từ từ đi.
Lục Hàm Châu niết niết lông mày, có chút uể oải tắt điện thoại. Sáng sớm hôm nay Kiều Tẫn bảo muốn về trường lấy ít đồ cho kỳ nghỉ đông, còn nói với hắn Dương Cần muốn hai người về nhà chơi mấy ngày.
Hắn không đáp ứng, nói khi nào rảnh sẽ dẫn cậu về. Kiều Tẫn không có dị nghị, ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.
Ngoan như vậy, nhưng lại không yêu hắn. Lục Hàm Châu cảm thấy có lúc thật sự nên đánh cậu một trận.
Nhưng mà hắn không nỡ.
"Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!" Ninh Lam hấp tấp đến cả cửa cũng không gõ xông vào, gấp đến sắc mặt trắng bệch.
"Có chuyện gì?"
Ninh Lam thở không ra hơi, ấn eo lại, "Kiều, Kiều Tẫn đánh người rồi."
Lục Hàm Châu đứng bật dậy, "Ai đánh người?"
Ninh Lam quơ quơ điện thoại nói: "Vừa nãy giáo viên phụ đạo gọi điện cho tôi nói, Kiều Tẫn đánh người ở trong trường học, bây giờ đã đưa vào bệnh viện. Ngài đi hay tôi đi?"
Lục Hàm Châu mặc vội áo khoác, "Em ấy ở đâu?"
"Cũng ở bệnh viện."
"Em ấy cũng bị thương?"
"Tay có chút bong gân, những chỗ còn lại không ảnh hưởng. Người bị cậu ấy đánh kia thương thế không nhỏ, giáo viên phụ đạo nói vỡ đầu, chảy máu, nếu không có người đến e rằng đã bị đánh đến chết rồi."
"Không có khả năng."
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng giáo viên phụ đạo đã gửi cho tôi một bức ảnh." Ninh Lam đưa điện thoại cho Lục Hàm Châu xem, đất đầy vết máu.
**
Ninh Lam sợ Lục Hàm Châu sốt ruột lái xe không an toàn, đến bệnh viện rồi cô cũng không quan tâm đến người khác chỉ đơn giản đi bên cạnh hắn.
Kiều Tẫn ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu run rẩy, tay phải siết chặt lấy cổ tay trái, đôi môi tinh tế run cầm cập.
Trên tay cậu còn vết máu đã khô, cậu liều mạng chà xát, nhưng chà như nào cũng không hết vị máu tanh này.
"Kiều Tẫn." Lục Hàm Châu vừa vào bệnh viện liền nhìn thấy cậu, nghiêng đầu bàn giao Ninh Lam đi xử lý chuyện người bị thương kia, bản thân thì bước nhanh đến hỏi cậu: "Có chỗ nào bị thương không?"
Kiều Tẫn vừa nhìn thấy hắn liền oan ức gọi: "Đàn anh."
"Tại sao lại đánh người?" Lục Hàm Châu xoa mặt cậu, nhìn thấy vết máu trên tay cậu thiếu chút nữa không thở ra hơi.
Kiều Tẫn lại câm như hến, hỏi cái gì cũng không nói. Lục Hàm Châu kéo cậu dậy dẫn lên lầu, vừa vặn gặp phải bác sĩ Thẩm muốn đi ra ngoài kiểm tra phòng bệnh.
"Mượn văn phòng của cậu năm phút." Lục Hàm Châu nói xong đóng cửa phòng lại.
Bác sĩ Thẩm: "... Đừng gây ra án mạng."
Kiều Tẫn từ khi nhìn thấy hắn chỉ gọi một câu đàn anh rồi cái gì cũng không chịu nói. Lục Hàm Châu hỏi cái gì cậu cũng chỉ mím chặt môi, tức giận đến ôm cậu ngồi lên đùi, dơ cao tay lớn tiếng uy hiếp: "Nhất quyết không nói?"
Kiều Tẫn lắc đầu, chết cũng không nói.
Lục Hàm Châu không áp chế nổi tức giận, cậu có thể không tin tưởng hắn, nhưng nếu không có một lần giáo huấn Kiều Tẫn vĩnh viễn sẽ không biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bốp!
Một bàn tay rơi xuống, Kiều Tẫn giãy dụa muốn xuống lại bị hắn ấn càng chặt hơn, cứ một chốc lại một cái đánh rơi xuống mông*. Kiều Tẫn lúc đầu còn nhịn được nhưng sau đó Lục Hàm Châu lại không có ý định dừng lại cho nên không nhịn được nức nở gọi hắn: "Đàn anh... Đau quá."
*P 股: Tức là mông. ( Chuẩn bị vào phân đoạn tác giả viết tắt như điên rồi TT má. Tui nên search như nào để biết thêm kiến thức về cái kiểu viết tắt tiếng Trung này đây @@.)
"Nói, tại sao lại đánh người?"
Kiều Tẫn vẫn không chịu nói, Lục Hàm Châu dường như không kiềm lại được tức giận, "Em có thể không tin tưởng tôi, tôi cho em thời gian từ từ giải quyết. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện rồi cũng muốn che giấu tôi? Kiều Kiều, bất kể người kia bị thương hay chết đi, đều phải có trách nhiệm hình sự."
"Đàn anh, đừng... Đừng đánh nữa, tôi đau."
"Không muốn chịu đòn thì nói thật." Thanh âm Lục Hàm Châu vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị. Lúc này Kiều Tẫn mới phát hiện Lục Hàm Châu cậu vốn cho là lạnh lùng kia thật ra lại rất ôn nhu.
"Không thể nói, không thể nói."
"Được."
Kiều Tẫn nức nở ngày càng dày, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà, liều mạng giãy dụa nhưng vẫn tránh không thoát. Lục Hàm Châu không mềm lòng chút nào, hắn biết mông cậu bây giờ nhất định là đã sưng đến đáng thương.
Hắn không bình tĩnh nổi, nếu như hôm nay Kiều Tẫn chẳng may giết người thì sẽ thế nào?
Ngồi tù?
"Kiều Kiều, tôi cho em cơ hội cuối cùng, nếu không nói..." Lục Hàm Châu cố gắng bình tĩnh lại buông cậu từ trên đùi xuống, lại giơ tay lên cho cậu nhìn, tạo cho cậu bầu không khí sợ hãi.
Kiều Tẫn nhịn đau đớn, nhìn thấy hắn giơ cao tay lên lập tức nhào tới trong lồng ngực hắn khóc, "Không ly hôn, tôi không muốn ly hôn, tin tức tố..."
Lục Hàm Châu ngẩn ra, tay cứng đờ, "Em nói cái gì?"
Hai tay Kiều Tẫn ôm lấy eo hắn, khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Hoắc Thái nói, nói tin tức tố của tôi và anh chỉ khớp 90%, cục quản lý gen làm sai rồi, tôi và cậu ấy khớp 91%, cục quản lý gen sẽ ghép tôi với cậu ấy. Tôi không muốn, không muốn.
Lục Hàm Châu sửng sốt một hồi, cố gắng đứng ở phương diện của Kiều Tẫn suy nghĩ, hơi thăm dò hỏi: "Cho nên, em sợ tôi biết chuyện, liền muốn ly hôn với em?"
Tác giả có lời muốn nói: Thông suốt!! Chương sau thông suốt rồi!
Editor: Chuyện là "pHoNG cÁcH" của mình là đợi đến khi nào nhân vật có chuyển biến trong tình cảm, tâm lý thì sẽ đổi cách xưng hô, nhưng mình đang suy nghĩ Kiều Tẫn có thể nhạy bén như vậy không TT. Có nghĩa là cái đoạn mình định đổi cách xưng hô chương sau là vẫn trong cảnh ở bệnh viện mà cuối chương này Kiều Tẫn còn chưa đổi cách xưng hô thì liệu có nên đổi xưng hô cho Kiều Tẫn nhanh như vậy không. Trời ơi phân vân quá UwU.
31/05/2020, sắp đến tháng 6 mà bộ này chưa đi hết một nửa TT, tiến độ chậm hơn nhiều so với mình dự kiến *khóc*.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.