Chương 80: Tôi yêu em (Hai)
Hoang Xuyên Đại
09/08/2020
*Chưa biết đây là Tôi yêu em hay Em yêu anh =)), đọc lâu quá rồi không còn bằng chứng để suy đoán nữa huhu TT.
Lục Hàm Châu sững sờ, bị cậu nhào đến ngã xuống đất chưa kịp phản ứng lại, ngay cả hai mắt cũng chưa từng chớp một lần nhìn chằm chằm Kiều Tẫn. Có phải hắn đang ảo giác không.
Kiều Tẫn, giọng nói này, ánh mắt này, hình như...
"Em..." Lục Hàm Châu vừa lên tiếng liền lập tức dừng lại, máu trong người đều như đang chảy ngược, lạnh ngắt đánh vào trái tim hắn, tay chân đều cảm thấy ngứa ngáy.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy không dám hô hấp, chỉ lo động tác lớn một chút sẽ phải thức tỉnh khỏi ảo giác này, một giây cũng được, chỉ một giây thôi.
Hắn nhìn lại một chút, đây là Kiều Tẫn tỉnh táo mà ngoan mềm của hắn.
Đừng tỉnh, một lúc nữa thôi.
Viền mắt Lục Hàm Châu cay cay, cay đến tầm mắt hắn mơ hồ, hình dáng Kiều Tẫn trước mắt cũng bắt đầu mờ đi, nhưng cũng vẫn như cũ không nỡ chớp mắt. Một giây sau liền cảm giác được một xúc cảm ấm áp xượt qua mắt, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm qua.
Đầu lưỡi và con người cậu rất giống nhau, rụt rè không dám nhưng lại rất bản năng.
Lục Hàm Châu nắm lấy vai Kiều Tẫn áp cậu trên thảm trải sàn, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, em nhận ra tôi, đúng không?"
Kiều Tẫn cẩn thật gật đầu, bởi vì động tác liếm nước mắt hắn vừa nãy mà thẹn thùng nghiêng đầu đi, từ hai má đến bên tai đều nhiễm một tầng đỏ ửng.
"Được, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lục Hàm Châu có quá nhiều thứ muốn nói với Kiều Tẫn, độc thoại mấy tháng qua đột nhiên được đáp lại làm hắn bất ngờ đến không biết nên nói cái gì trước, toàn bộ kết lại, chỉ hóa thành một câu, "Vậy thì tốt."
Kiều Tẫn đưa tay ra, cẩn thận nâng mặt Lục Hàm Châu lên, mềm mại nói: "Anh rất khó chịu sao? Có phải em đã... Bị bênh rất lâu rồi không, xin lỗi anh."
"Không phải, là do có bụi bay vào mắt tôi." Lục Hàm Châu cố nén nước mắt, mỉm cười nhìn cậu, "Kiều Kiều không phải bị bệnh, chỉ là gần đây có chút đau khổ, là chuyện bình thường, chỉ cần vượt qua là được rồi."
Kiều Tẫn biết mình có bệnh, hơn nữa còn là cái "bệnh nan y" không thể dùng thuốc chữa khỏi được, cậu đã từng vì cái bệnh này mà bị nhiều người ghẻ lạnh, châm trọc.
"Em tưởng rằng, anh không cần em nữa." Kiều Tẫn đỏ bừng mắt mở miệng, cẩn thận nhìn vào mắt hắn, "Xin lỗi anh."
Lục Hàm Châu muốn hỏi cậu, lại sợ hỏi rồi sẽ phá vỡ mất sự tỉnh táo không dễ có được lúc này, không thể làm gì khác hơn lại kìm nén lại, ôn nhu nói: "Không sao, chỉ cần Kiều Kiều tin rằng tôi vĩnh viễn sẽ ở cạnh em là được rồi."
Kiều Tẫn gật đầu, cúi đầu bỗng nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay Lục Hàm Châu lập tức lại muốn khóc, "Đây là em làm sao?"
"Không phải, sáng nay tôi cho Ục Ục ăn bị nó cào, Kiều Kiều dạo này rất ngoan."
Ục Ục mới từ cửa sổ nhảy vào nhe răng khè một tiếng, quay đầu nhảy khỏi cửa sổ, lão già này.
Ngày đầu tiên Kiều Tẫn khôi phục ý thức, Lục Hàm Châu không dám làm cái gì, ôm cậu nguyên một đêm, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy hôn nhẹ cậu một cái rồi lại ngủ tiếp, lặp đi lặp lại.
Sáng hôm sau, lúc Kiều Tẫn tỉnh dậy Lục Hàm Châu vẫn ngủ rất say, cậu cẩn thận từng li từng tí bò dậy, mặc quần áo không để hắn tỉnh rồi mới rón rén xuống lầu.
Dì Lý đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cậu bước xuống đầu tiên là sửng sốt một chút rồi ngay lập tức liền mỉm cười, hiền hòa chào cậu: "Kiều Kiều hôm nay dậy sớm vậy, đói bụng sao?"
Kiều Tẫn đi vào phòng bếp, nhẹ giọng hỏi bà: "Dì Lý ơi, cháu có thể giúp gì được không?"
Tay dì Lý run một cái, trứng gà rơi vào cạnh chảo nứt một đường, vừa vặn lăn vài vòng vào trong chảo, dần dần chuyển sang màu trắng.
"Cháu nói cái gì?"
Kiều Tẫn có chút thẹn thùng, rũ mắt đỏ mặt nói: "Cháu muốn làm bữa sáng cho đàn anh."
Dì Lý mở to mắt nhịn xuống kích động muốn hét lên, không dám tin tưởng nhìn cậu, âm thanh run run, "Cháu cháu cháu cháu có phải... Có phải giống như dì nghĩ không? Cháu nhận ra tiên sinh rồi?"
"Vâng ạ." Kiều Tẫn biết khoảng thời gian mình bị bệnh này đã gây đến cho mọi người rất nhiều phiền phức, xin lỗi xong lại nói: "Cháu... Cháu muốn nói cảm ơn anh ấy."
"Được được được, dì dạy cháu." Dì Lý một bên dọn trứng gà làm rơi vừa nãy, làm lại một quả dạy cậu, một bên kể: "Cháu không biết đâu, khoảng thời gian này Lục tiên sinh mệt mỏi đến không ra dạng gì. Sợ cháu ở nhà sẽ bất an nên liền dẫn cháu đi làm cùng, trở về còn tự mình nấu cơm cho cháu, dẫn cháu đi chơi, nói chuyện cùng cháu. Dì cảm tưởng như vì cháu tiên sinh còn hận không thể..."
Kiều Tẫn càng nghe trong lòng càng áy náy, ngón tay siết chặt lấy vạt áo, dì Lý phát hiện không đúng liền dừng lại, vội vàng nói: "Ôi, cháu xem cái miệng của dì này, thôi đến đây, dì Lý dạy cháu làm cơm, đảm bảo tiên sinh ăn xong bữa sáng này mọi mệt mỏi sẽ đều bay biến hết."
"Vâng."
Lúc Lục Hàm Châu tỉnh lại tiện tay quơ sang bên cạnh, giường chiếu lạnh lẽo làm cho hắn lập tức giật mình tỉnh lại, theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ, đã khóa chặt.
"Kiều Tẫn!"
Lục Hàm Châu xỏ giày, qua loa vơ lấy áo khoác lên mặc vào, bước nhanh chân xuống lầu. Đứng ở hành lang vừa vặn thấy Kiều Tẫn đang cười đến mặt mày cong cong, giúp dì Lý gọt bí ngô.
Nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên.
"Đàn anh!"
Kiều Tẫn thả bí ngô và dao xuống nhào vào lồng ngực hắn, Lục Hàm Châu không dám động, chờ cậu nhào đến mới đưa tay tiếp lấy cậu.
"Đang làm gì vậy?"
Kiều Tẫn ngửa đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng nói: "Gọt bí ngô ạ, dì Lý muốn dạy em làm món bánh bí ngô, nhưng mà em chưa từng làm nên dì Lý để em gọt vỏ xong rồi sẽ dạy em."
"Để tôi nhìn tay một chút."
Kiều Tẫn vội vã xòe tay cho hắn xem, như hiến dâng vàng bạc châu báu mà nói: "Em điêu khắc đã quen cầm dao rồi, không có bị thương đâu."
"Ừm, Kiều Kiều thật giỏi." Lục Hàm Châu ôm lấy eo cậu nhẹ nhàng ở trên môi cậu hôn xuống một cái, sau đó hơi khom lưng chôn đầu vào hõm cổ cậu, khẽ hít một hơi tin tức tố vị sữa thơm ngọt, thở một hơi thật dài.
"Sao sáng ngủ dậy không gọi tôi?"
Kiều Tẫn ôm eo hắn, ngửa đầu nói: "Em thấy anh ngủ say quá nên không gọi." Nói rồi lại đưa tay xoa xoa bọng mắt thâm thâm của hắn, đau lòng nói: "Anh hẳn là đã rất mệt mỏi."
Lục Hàm Châu ấn cậu vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Không mệt, được chăm sóc em, yêu thương em là may mắn của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy mệt."
Kiều Tẫn lúc nào cũng bị lời tâm tình của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, ngay cả hô hấp cũng dần nóng lên, nhỏ giọng nói: "Anh đừng... Đừng nói những lời này, dì Lý còn đang nhìn đó."
"Em sao vậy, lúc trước còn muốn tôi thương em ở trong phòng làm việc. Tôi nói cách âm không tốt còn khóc đòi bằng được, bây giờ mới biết xấu hổ sao?"
Kiều Tẫn bị hắn làm cho kinh ngạc, phòng làm việc!
Mảnh vỡ ký ức lúc ẩn lúc hiện dần dần ngưng tụ lại, ngay lập tức cậu mở to mắt, bên tai lập tức phát lại tiếng bản thân mình khóc nháo đòi Lục Hàm Châu thương thương, còn có bộ dáng co giật run run lúc hắn chạm vào khoang sinh sản.
Lục Hàm Châu sợ người bên ngoài nghe thấy bên trên câu lấy môi cậu, phía dưới lại mạnh mẽ chạm vào nơi sâu xa, làm cậu đến nức nở khóc thút thít thành khàn giọng nghẹn ngào.
"Xấu hổ sao?" Lục Hàm Châu cắn vành tai cậu, hô hấp nóng bỏng theo đó mà lướt qua tai làm cho Kiều Tẫn cảm giác như mình đang bị thiêu cháy, gấp đến độ vành mắt đỏ bừng tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.
"Không được nói nữa." Kiều Tẫn đưa tay che miệng hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục nói chuyện lại bị Lục Hàm Châu hôn một cái vào lòng bàn tay. Đầu lưỡi linh hoạt hôn liếm một đường, tựa như thời điểm cậu lấy lòng hắn lúc trước.
Kiều Tẫn bị hắn làm cho như bị điện giật mà rút tay về, "Anh anh... Anh bắt nạt em."
Lục Hàm Châu quá nhớ nhung Kiều Tẫn như bây giờ, không tự chủ được lại bắt đầu trêu chọc cậu: "Tôi bắt nạt em như nào?"
"Anh..." Kiều Tẫn không nói ra được, đỏ mặt không nhìn hắn nữa: "Anh chính là bắt nạt em."
Lục Hàm Châu ghé vào tai cậu, ngậm lấy vành tai, dùng răng nanh khẽ cắn một cái, trêu đến lúc Kiều Tẫn nhẹ nhàng run rẩy mới buông tha mà liếm một cái, hạ thấp giọng nói: "Kiều Kiều thấy, tôi giúp em khẩu..."
Kiều Tẫn thực sự không nghe nổi nữa, ngửa đầu kiễng chân hôn lên môi hắn, chặn lại hết những lời còn lại, hai mặt mờ mịt hơi nước vô cùng đáng thương mà xin tha.
Lục Hàm Châu hôn được người rồi, nhìn môi câu sưng sưng, hai má hồng thấu, thở hổn hển, lúc này mới thỏa mãn tha cho cậu: "Hôm nay Kiều Kiều ngoan thế này, tôi tạm tha em vậy."
Kiều Tẫn thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy dì Lý vẻ mặt vui mừng, thẹn thùng quay đầu lại trốn vào lồng ngực Lục Hàm Châu.
Lục Hàm Châu bật cười: "Kiều Kiều, nếu em thật sự thấy xấu hổ thì không nên trốn vào lòng tôi. Như vậy tôi sẽ không tha cho em nữa, sẽ làm em xấu hổ hơn."
Kiều Tẫn ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, lập tức phản ứng lại lui về sau hai bước, thiếu chút nữa ngã cầu thang, được Lục Hàm Châu kéo lại chống ở lan can, "Không muốn sống nữa sao!"
"Xin xin xin xin lỗi." Kiều Tẫn cũng sợ hết hồn, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy đáy mắt Lục Hàm Châu thoáng hiện lên một tia hoảng loạn rồi biến mất, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đàn anh ơi..."
"Nói."
"Anh đang sợ sao?"
Lục Hàm Châu lạnh lùng "ừ" một tiếng, đi xuống lầu trước. Kiều Tẫn đi phía sau hắn, nắm lấy ống tay áo khoác của hắn, nhỏ giọng nói: "Em biết lỗi rồi mà, lần sau sẽ không bất cẩn như vậy nữa."
Lục Hàm Châu nhịn cười đi phía trước, nghe giọng nói mềm mềm mang theo chút lấy lòng của cậu, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Sau này sẽ không quấn lấy anh đòi... Đòi..." Cậu không nói được cái này, dừng một chút lại liền thay đổi đề tài: "Em sẽ hỏi dì Lý cách pha ca phê."
"Ừ."
"Làm hỏng búp bê tặng anh rồi, em sẽ điêu khắc một con khác cho anh được... A!" Câu nói còn lại của Kiều Tẫn bị đẩy về họng, ngơ ngác nhìn Lục Hàm Châu đột nhiên quay người hôn mình, cùng ý cười không che giấy nổi trong đáy mắt, cậu liền lập tức hiểu được.
Hắn là cố ý bắt nạt cậu!
Kiều Tẫn không đẩy hắn ra, nghiêng đầu cẩn thận nhìn dì Lý còn đang làm việc trong bếp, theo bản năng nuốt nước miếng một cái lại bị hắn câu lấy đầu lưỡi.
Sao hôm nay hắn lại thích hôn cậu vậy, một buổi sáng hôn đến mấy lần.
"Đàn anh ơi."
"Hả?"
"Sao anh cứ hôn em mãi thế, em cũng không phải đồ ăn mà."
"Em không thích sao?" Lục Hàm Châu không nói với cậu hắn sợ đây chỉ là ảo giác, từng lần từng lần hôn cậu để thử xem đây là ảo giác hay là hiện thực.
"Thích thì thích, nhưng..." Kiều Tẫn sợ bị dì Lý nhìn thấy, lau môi nhỏ giọng thương lượng với hắn, "Còn nữa, em... Hôm nay em có thể không cùng anh đến công ty được không?"
"Sao vậy? Xấu hổ?"
Kiều Tẫn nhớ tới chuyện kia, luôn cảm thấy tất cả mọi người trong công ty đều đã biết chuyện cậu ở trong văn phòng quấn lấy Lục Hàm Châu muốn hắn thương thương, thật quá xấu hổ.
Cậu chỉ thử tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị tầm mắt của mọi người ăn tươi nuốt sống.
"Em..."
"Yên tâm, ngoại trừ Ninh Lam không ai biết nữa."
Kiều Tẫn ngay lập tức mở to mắt, quả nhiên là có người biết, vẫn là chị Ninh Lam!
"Cốc cốc."
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Tẫn vừa nghiêng đầu nhìn, xe Ninh Lam đang đỗ trước cửa, vậy người đang gõ cửa chắc hẳn là...
Chị Ninh Lam!
Tác giả có lời muốn nói: Không đoán được hả, thay đổi sớm quá, nào nói to lên cho tôi Có ngọt hay không.
09/08/2020, lúc 7h30 đang ngồi học bài thì nhận ra hôm nay mình chưa edit =)). À, chúc mừng chị em đã vượt qua giai đoạn ngược nhá OwO.
Lục Hàm Châu sững sờ, bị cậu nhào đến ngã xuống đất chưa kịp phản ứng lại, ngay cả hai mắt cũng chưa từng chớp một lần nhìn chằm chằm Kiều Tẫn. Có phải hắn đang ảo giác không.
Kiều Tẫn, giọng nói này, ánh mắt này, hình như...
"Em..." Lục Hàm Châu vừa lên tiếng liền lập tức dừng lại, máu trong người đều như đang chảy ngược, lạnh ngắt đánh vào trái tim hắn, tay chân đều cảm thấy ngứa ngáy.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy không dám hô hấp, chỉ lo động tác lớn một chút sẽ phải thức tỉnh khỏi ảo giác này, một giây cũng được, chỉ một giây thôi.
Hắn nhìn lại một chút, đây là Kiều Tẫn tỉnh táo mà ngoan mềm của hắn.
Đừng tỉnh, một lúc nữa thôi.
Viền mắt Lục Hàm Châu cay cay, cay đến tầm mắt hắn mơ hồ, hình dáng Kiều Tẫn trước mắt cũng bắt đầu mờ đi, nhưng cũng vẫn như cũ không nỡ chớp mắt. Một giây sau liền cảm giác được một xúc cảm ấm áp xượt qua mắt, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm qua.
Đầu lưỡi và con người cậu rất giống nhau, rụt rè không dám nhưng lại rất bản năng.
Lục Hàm Châu nắm lấy vai Kiều Tẫn áp cậu trên thảm trải sàn, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, em nhận ra tôi, đúng không?"
Kiều Tẫn cẩn thật gật đầu, bởi vì động tác liếm nước mắt hắn vừa nãy mà thẹn thùng nghiêng đầu đi, từ hai má đến bên tai đều nhiễm một tầng đỏ ửng.
"Được, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lục Hàm Châu có quá nhiều thứ muốn nói với Kiều Tẫn, độc thoại mấy tháng qua đột nhiên được đáp lại làm hắn bất ngờ đến không biết nên nói cái gì trước, toàn bộ kết lại, chỉ hóa thành một câu, "Vậy thì tốt."
Kiều Tẫn đưa tay ra, cẩn thận nâng mặt Lục Hàm Châu lên, mềm mại nói: "Anh rất khó chịu sao? Có phải em đã... Bị bênh rất lâu rồi không, xin lỗi anh."
"Không phải, là do có bụi bay vào mắt tôi." Lục Hàm Châu cố nén nước mắt, mỉm cười nhìn cậu, "Kiều Kiều không phải bị bệnh, chỉ là gần đây có chút đau khổ, là chuyện bình thường, chỉ cần vượt qua là được rồi."
Kiều Tẫn biết mình có bệnh, hơn nữa còn là cái "bệnh nan y" không thể dùng thuốc chữa khỏi được, cậu đã từng vì cái bệnh này mà bị nhiều người ghẻ lạnh, châm trọc.
"Em tưởng rằng, anh không cần em nữa." Kiều Tẫn đỏ bừng mắt mở miệng, cẩn thận nhìn vào mắt hắn, "Xin lỗi anh."
Lục Hàm Châu muốn hỏi cậu, lại sợ hỏi rồi sẽ phá vỡ mất sự tỉnh táo không dễ có được lúc này, không thể làm gì khác hơn lại kìm nén lại, ôn nhu nói: "Không sao, chỉ cần Kiều Kiều tin rằng tôi vĩnh viễn sẽ ở cạnh em là được rồi."
Kiều Tẫn gật đầu, cúi đầu bỗng nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay Lục Hàm Châu lập tức lại muốn khóc, "Đây là em làm sao?"
"Không phải, sáng nay tôi cho Ục Ục ăn bị nó cào, Kiều Kiều dạo này rất ngoan."
Ục Ục mới từ cửa sổ nhảy vào nhe răng khè một tiếng, quay đầu nhảy khỏi cửa sổ, lão già này.
Ngày đầu tiên Kiều Tẫn khôi phục ý thức, Lục Hàm Châu không dám làm cái gì, ôm cậu nguyên một đêm, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy hôn nhẹ cậu một cái rồi lại ngủ tiếp, lặp đi lặp lại.
Sáng hôm sau, lúc Kiều Tẫn tỉnh dậy Lục Hàm Châu vẫn ngủ rất say, cậu cẩn thận từng li từng tí bò dậy, mặc quần áo không để hắn tỉnh rồi mới rón rén xuống lầu.
Dì Lý đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cậu bước xuống đầu tiên là sửng sốt một chút rồi ngay lập tức liền mỉm cười, hiền hòa chào cậu: "Kiều Kiều hôm nay dậy sớm vậy, đói bụng sao?"
Kiều Tẫn đi vào phòng bếp, nhẹ giọng hỏi bà: "Dì Lý ơi, cháu có thể giúp gì được không?"
Tay dì Lý run một cái, trứng gà rơi vào cạnh chảo nứt một đường, vừa vặn lăn vài vòng vào trong chảo, dần dần chuyển sang màu trắng.
"Cháu nói cái gì?"
Kiều Tẫn có chút thẹn thùng, rũ mắt đỏ mặt nói: "Cháu muốn làm bữa sáng cho đàn anh."
Dì Lý mở to mắt nhịn xuống kích động muốn hét lên, không dám tin tưởng nhìn cậu, âm thanh run run, "Cháu cháu cháu cháu có phải... Có phải giống như dì nghĩ không? Cháu nhận ra tiên sinh rồi?"
"Vâng ạ." Kiều Tẫn biết khoảng thời gian mình bị bệnh này đã gây đến cho mọi người rất nhiều phiền phức, xin lỗi xong lại nói: "Cháu... Cháu muốn nói cảm ơn anh ấy."
"Được được được, dì dạy cháu." Dì Lý một bên dọn trứng gà làm rơi vừa nãy, làm lại một quả dạy cậu, một bên kể: "Cháu không biết đâu, khoảng thời gian này Lục tiên sinh mệt mỏi đến không ra dạng gì. Sợ cháu ở nhà sẽ bất an nên liền dẫn cháu đi làm cùng, trở về còn tự mình nấu cơm cho cháu, dẫn cháu đi chơi, nói chuyện cùng cháu. Dì cảm tưởng như vì cháu tiên sinh còn hận không thể..."
Kiều Tẫn càng nghe trong lòng càng áy náy, ngón tay siết chặt lấy vạt áo, dì Lý phát hiện không đúng liền dừng lại, vội vàng nói: "Ôi, cháu xem cái miệng của dì này, thôi đến đây, dì Lý dạy cháu làm cơm, đảm bảo tiên sinh ăn xong bữa sáng này mọi mệt mỏi sẽ đều bay biến hết."
"Vâng."
Lúc Lục Hàm Châu tỉnh lại tiện tay quơ sang bên cạnh, giường chiếu lạnh lẽo làm cho hắn lập tức giật mình tỉnh lại, theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ, đã khóa chặt.
"Kiều Tẫn!"
Lục Hàm Châu xỏ giày, qua loa vơ lấy áo khoác lên mặc vào, bước nhanh chân xuống lầu. Đứng ở hành lang vừa vặn thấy Kiều Tẫn đang cười đến mặt mày cong cong, giúp dì Lý gọt bí ngô.
Nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên.
"Đàn anh!"
Kiều Tẫn thả bí ngô và dao xuống nhào vào lồng ngực hắn, Lục Hàm Châu không dám động, chờ cậu nhào đến mới đưa tay tiếp lấy cậu.
"Đang làm gì vậy?"
Kiều Tẫn ngửa đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng nói: "Gọt bí ngô ạ, dì Lý muốn dạy em làm món bánh bí ngô, nhưng mà em chưa từng làm nên dì Lý để em gọt vỏ xong rồi sẽ dạy em."
"Để tôi nhìn tay một chút."
Kiều Tẫn vội vã xòe tay cho hắn xem, như hiến dâng vàng bạc châu báu mà nói: "Em điêu khắc đã quen cầm dao rồi, không có bị thương đâu."
"Ừm, Kiều Kiều thật giỏi." Lục Hàm Châu ôm lấy eo cậu nhẹ nhàng ở trên môi cậu hôn xuống một cái, sau đó hơi khom lưng chôn đầu vào hõm cổ cậu, khẽ hít một hơi tin tức tố vị sữa thơm ngọt, thở một hơi thật dài.
"Sao sáng ngủ dậy không gọi tôi?"
Kiều Tẫn ôm eo hắn, ngửa đầu nói: "Em thấy anh ngủ say quá nên không gọi." Nói rồi lại đưa tay xoa xoa bọng mắt thâm thâm của hắn, đau lòng nói: "Anh hẳn là đã rất mệt mỏi."
Lục Hàm Châu ấn cậu vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Không mệt, được chăm sóc em, yêu thương em là may mắn của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy mệt."
Kiều Tẫn lúc nào cũng bị lời tâm tình của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, ngay cả hô hấp cũng dần nóng lên, nhỏ giọng nói: "Anh đừng... Đừng nói những lời này, dì Lý còn đang nhìn đó."
"Em sao vậy, lúc trước còn muốn tôi thương em ở trong phòng làm việc. Tôi nói cách âm không tốt còn khóc đòi bằng được, bây giờ mới biết xấu hổ sao?"
Kiều Tẫn bị hắn làm cho kinh ngạc, phòng làm việc!
Mảnh vỡ ký ức lúc ẩn lúc hiện dần dần ngưng tụ lại, ngay lập tức cậu mở to mắt, bên tai lập tức phát lại tiếng bản thân mình khóc nháo đòi Lục Hàm Châu thương thương, còn có bộ dáng co giật run run lúc hắn chạm vào khoang sinh sản.
Lục Hàm Châu sợ người bên ngoài nghe thấy bên trên câu lấy môi cậu, phía dưới lại mạnh mẽ chạm vào nơi sâu xa, làm cậu đến nức nở khóc thút thít thành khàn giọng nghẹn ngào.
"Xấu hổ sao?" Lục Hàm Châu cắn vành tai cậu, hô hấp nóng bỏng theo đó mà lướt qua tai làm cho Kiều Tẫn cảm giác như mình đang bị thiêu cháy, gấp đến độ vành mắt đỏ bừng tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.
"Không được nói nữa." Kiều Tẫn đưa tay che miệng hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục nói chuyện lại bị Lục Hàm Châu hôn một cái vào lòng bàn tay. Đầu lưỡi linh hoạt hôn liếm một đường, tựa như thời điểm cậu lấy lòng hắn lúc trước.
Kiều Tẫn bị hắn làm cho như bị điện giật mà rút tay về, "Anh anh... Anh bắt nạt em."
Lục Hàm Châu quá nhớ nhung Kiều Tẫn như bây giờ, không tự chủ được lại bắt đầu trêu chọc cậu: "Tôi bắt nạt em như nào?"
"Anh..." Kiều Tẫn không nói ra được, đỏ mặt không nhìn hắn nữa: "Anh chính là bắt nạt em."
Lục Hàm Châu ghé vào tai cậu, ngậm lấy vành tai, dùng răng nanh khẽ cắn một cái, trêu đến lúc Kiều Tẫn nhẹ nhàng run rẩy mới buông tha mà liếm một cái, hạ thấp giọng nói: "Kiều Kiều thấy, tôi giúp em khẩu..."
Kiều Tẫn thực sự không nghe nổi nữa, ngửa đầu kiễng chân hôn lên môi hắn, chặn lại hết những lời còn lại, hai mặt mờ mịt hơi nước vô cùng đáng thương mà xin tha.
Lục Hàm Châu hôn được người rồi, nhìn môi câu sưng sưng, hai má hồng thấu, thở hổn hển, lúc này mới thỏa mãn tha cho cậu: "Hôm nay Kiều Kiều ngoan thế này, tôi tạm tha em vậy."
Kiều Tẫn thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy dì Lý vẻ mặt vui mừng, thẹn thùng quay đầu lại trốn vào lồng ngực Lục Hàm Châu.
Lục Hàm Châu bật cười: "Kiều Kiều, nếu em thật sự thấy xấu hổ thì không nên trốn vào lòng tôi. Như vậy tôi sẽ không tha cho em nữa, sẽ làm em xấu hổ hơn."
Kiều Tẫn ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, lập tức phản ứng lại lui về sau hai bước, thiếu chút nữa ngã cầu thang, được Lục Hàm Châu kéo lại chống ở lan can, "Không muốn sống nữa sao!"
"Xin xin xin xin lỗi." Kiều Tẫn cũng sợ hết hồn, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy đáy mắt Lục Hàm Châu thoáng hiện lên một tia hoảng loạn rồi biến mất, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đàn anh ơi..."
"Nói."
"Anh đang sợ sao?"
Lục Hàm Châu lạnh lùng "ừ" một tiếng, đi xuống lầu trước. Kiều Tẫn đi phía sau hắn, nắm lấy ống tay áo khoác của hắn, nhỏ giọng nói: "Em biết lỗi rồi mà, lần sau sẽ không bất cẩn như vậy nữa."
Lục Hàm Châu nhịn cười đi phía trước, nghe giọng nói mềm mềm mang theo chút lấy lòng của cậu, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Sau này sẽ không quấn lấy anh đòi... Đòi..." Cậu không nói được cái này, dừng một chút lại liền thay đổi đề tài: "Em sẽ hỏi dì Lý cách pha ca phê."
"Ừ."
"Làm hỏng búp bê tặng anh rồi, em sẽ điêu khắc một con khác cho anh được... A!" Câu nói còn lại của Kiều Tẫn bị đẩy về họng, ngơ ngác nhìn Lục Hàm Châu đột nhiên quay người hôn mình, cùng ý cười không che giấy nổi trong đáy mắt, cậu liền lập tức hiểu được.
Hắn là cố ý bắt nạt cậu!
Kiều Tẫn không đẩy hắn ra, nghiêng đầu cẩn thận nhìn dì Lý còn đang làm việc trong bếp, theo bản năng nuốt nước miếng một cái lại bị hắn câu lấy đầu lưỡi.
Sao hôm nay hắn lại thích hôn cậu vậy, một buổi sáng hôn đến mấy lần.
"Đàn anh ơi."
"Hả?"
"Sao anh cứ hôn em mãi thế, em cũng không phải đồ ăn mà."
"Em không thích sao?" Lục Hàm Châu không nói với cậu hắn sợ đây chỉ là ảo giác, từng lần từng lần hôn cậu để thử xem đây là ảo giác hay là hiện thực.
"Thích thì thích, nhưng..." Kiều Tẫn sợ bị dì Lý nhìn thấy, lau môi nhỏ giọng thương lượng với hắn, "Còn nữa, em... Hôm nay em có thể không cùng anh đến công ty được không?"
"Sao vậy? Xấu hổ?"
Kiều Tẫn nhớ tới chuyện kia, luôn cảm thấy tất cả mọi người trong công ty đều đã biết chuyện cậu ở trong văn phòng quấn lấy Lục Hàm Châu muốn hắn thương thương, thật quá xấu hổ.
Cậu chỉ thử tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị tầm mắt của mọi người ăn tươi nuốt sống.
"Em..."
"Yên tâm, ngoại trừ Ninh Lam không ai biết nữa."
Kiều Tẫn ngay lập tức mở to mắt, quả nhiên là có người biết, vẫn là chị Ninh Lam!
"Cốc cốc."
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Tẫn vừa nghiêng đầu nhìn, xe Ninh Lam đang đỗ trước cửa, vậy người đang gõ cửa chắc hẳn là...
Chị Ninh Lam!
Tác giả có lời muốn nói: Không đoán được hả, thay đổi sớm quá, nào nói to lên cho tôi Có ngọt hay không.
09/08/2020, lúc 7h30 đang ngồi học bài thì nhận ra hôm nay mình chưa edit =)). À, chúc mừng chị em đã vượt qua giai đoạn ngược nhá OwO.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.