Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 66: Em phải ra đi…vì anh
Traitimbenho
24/09/2014
-Không…không Khánh Băng anh mau chạy đi…Khônggggg!!! - Nó tỉnh dậy
-Mày tỉnh rồi sao…tao lo cho mày quá huhu - Hân ôm nó khóc
-Anh Băng…anh Băng đâu rồi?
-Anh ấy….
-Anh Băng đâu…???? - Nó khóc, hét lên
-Băng đang nằm bên phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may viên đạn không trúng nơi hiểm - Nhật Bảo nói
-Em muốn qua anh ấy
-Nhưng mày chưa khoẻ, bác sĩ nói mày phải nghỉ ngơi tránh kích động nếu không sẽ ảnh hưởng đến cái thai, mày phải nghĩ tới con mày chứ?
-Con tao… - Nó xoa xoa bụng mình - Phải! đây là đứa con của tao và anh Băng, là kết tinh tình yêu của tao và anh ấy…
-Uhm…nên em hãy nghỉ ngơi đi, mai rồi hãy sang thăm nó, cũng tối rồi anh đưa Hân về phòng nghỉ, cô ấy cần nghỉ ngơi
-Dạ, anh đưa Hân về phòng nghỉ đi, em cám ơn hai người nhiều lắm
-Con nhỏ này, cám ơn gì chứ tao với mày mà còn cám ơn sao. Thôi tao về nghỉ nha.
Nhật Bảo đưa Hân về phòng, bây giờ mọi người đã có thể nghỉ ngơi …
--------------
-Chị Linda…ah không chị Bảo Anh chị không sao chứ? Em vừa hay tin….em lo cho chị quá - Bảo Trân
-Cám ơn em chị khoẻ rồi, em giúp chị qua phòng anh Khánh Băng nhá!
Bảo Anh đưa nó sang phòng hắn
-Cậu khoẻ chưa mà sang đây? – Phi Nhân
-Tớ khoẻ rồi, anh ấy tỉnh dậy chưa? - Nó đi lại nắm lấy tay hắn rưng rưng nước mắt
-Vẫn chưa nhưng bác sĩ bảo anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi
-Tại mình, tại mình tất cả…chỉ vì mình mà anh ấy mới ra như thế này… - Nó khóc nức nỡ, Bảo Trân cũng khóc theo nó
-Chị…chị đừng quá xúc động
-Bảo Trân nói đúng đấy, cậu đang mang thai không nên xúc động quá như thế không tốt – Phi Nhân
-Cám ơn hai người. Nó đứng dậy nhìn Phi Nhân
-Không có gì đâu mà cậu phải cám ơn
-Phi Nhân, cậu giúp tớ chăm sóc anh ấy nhé! Khi nào anh ấy tỉnh lại, anh ấy có hỏi tớ đâu thì cậu cứ nói tớ không còn ở đây nữa…
-Cậu…cậu định bỏ anh ấy lại lần nữa sao?
-Chị…
-Mình đã quyết định rồi, mình đâu muốn rời xa anh ấy, mình rất muốn rất muốn được ở cạnh anh ấy, được chăm sóc anh ấy nhưng…cậu thấy đó mình ở cạnh anh ấy chỉ đem tai hoạ đến cho anh ấy…mình…- Nó khóc
-Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi Lập Phương đã chết, lão Trương Lập cũng đã ngồi tù bây giờ cậu còn lo lắng chuyện gì nữa
-Phải đấy, Phi Nhân nói đúng đó mày còn lo lắng gì nữa chứ - Hân cùng Nhật Bảo bước vào
-Tao…mình xin cậu, xin mọi người hãy để cho mình ra đi…xin mọi người đấy, nhìn anh ấy như thế mình đau lắm rất đau… - Nó quỳ xuống trước Phi Nhân
-Cậu làm gì thế, đứng lên đi…tớ đồng ý mà, cậu mau đứng lên
-Cám ơn cậu
Nó trở về phòng, Hân cùng Nhật Bảo đi cùng nó
-Mày đã suy nghĩ kỉ chưa?
-Uhm tao quyết định rồi
-Vậy khi nào mày đi?
-2 ngày nữa, 9h sáng chuyến bay sẽ cất cánh
-Em…anh thật sự không hiểu em như thế nào nữa, nhưng anh tôn trọng quyết định của em - Nhật Bảo nói
-Tao cũng thế
-Cám ơn…cám ơn hai người
-Mày tỉnh rồi sao…tao lo cho mày quá huhu - Hân ôm nó khóc
-Anh Băng…anh Băng đâu rồi?
-Anh ấy….
-Anh Băng đâu…???? - Nó khóc, hét lên
-Băng đang nằm bên phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may viên đạn không trúng nơi hiểm - Nhật Bảo nói
-Em muốn qua anh ấy
-Nhưng mày chưa khoẻ, bác sĩ nói mày phải nghỉ ngơi tránh kích động nếu không sẽ ảnh hưởng đến cái thai, mày phải nghĩ tới con mày chứ?
-Con tao… - Nó xoa xoa bụng mình - Phải! đây là đứa con của tao và anh Băng, là kết tinh tình yêu của tao và anh ấy…
-Uhm…nên em hãy nghỉ ngơi đi, mai rồi hãy sang thăm nó, cũng tối rồi anh đưa Hân về phòng nghỉ, cô ấy cần nghỉ ngơi
-Dạ, anh đưa Hân về phòng nghỉ đi, em cám ơn hai người nhiều lắm
-Con nhỏ này, cám ơn gì chứ tao với mày mà còn cám ơn sao. Thôi tao về nghỉ nha.
Nhật Bảo đưa Hân về phòng, bây giờ mọi người đã có thể nghỉ ngơi …
--------------
-Chị Linda…ah không chị Bảo Anh chị không sao chứ? Em vừa hay tin….em lo cho chị quá - Bảo Trân
-Cám ơn em chị khoẻ rồi, em giúp chị qua phòng anh Khánh Băng nhá!
Bảo Anh đưa nó sang phòng hắn
-Cậu khoẻ chưa mà sang đây? – Phi Nhân
-Tớ khoẻ rồi, anh ấy tỉnh dậy chưa? - Nó đi lại nắm lấy tay hắn rưng rưng nước mắt
-Vẫn chưa nhưng bác sĩ bảo anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi
-Tại mình, tại mình tất cả…chỉ vì mình mà anh ấy mới ra như thế này… - Nó khóc nức nỡ, Bảo Trân cũng khóc theo nó
-Chị…chị đừng quá xúc động
-Bảo Trân nói đúng đấy, cậu đang mang thai không nên xúc động quá như thế không tốt – Phi Nhân
-Cám ơn hai người. Nó đứng dậy nhìn Phi Nhân
-Không có gì đâu mà cậu phải cám ơn
-Phi Nhân, cậu giúp tớ chăm sóc anh ấy nhé! Khi nào anh ấy tỉnh lại, anh ấy có hỏi tớ đâu thì cậu cứ nói tớ không còn ở đây nữa…
-Cậu…cậu định bỏ anh ấy lại lần nữa sao?
-Chị…
-Mình đã quyết định rồi, mình đâu muốn rời xa anh ấy, mình rất muốn rất muốn được ở cạnh anh ấy, được chăm sóc anh ấy nhưng…cậu thấy đó mình ở cạnh anh ấy chỉ đem tai hoạ đến cho anh ấy…mình…- Nó khóc
-Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi Lập Phương đã chết, lão Trương Lập cũng đã ngồi tù bây giờ cậu còn lo lắng chuyện gì nữa
-Phải đấy, Phi Nhân nói đúng đó mày còn lo lắng gì nữa chứ - Hân cùng Nhật Bảo bước vào
-Tao…mình xin cậu, xin mọi người hãy để cho mình ra đi…xin mọi người đấy, nhìn anh ấy như thế mình đau lắm rất đau… - Nó quỳ xuống trước Phi Nhân
-Cậu làm gì thế, đứng lên đi…tớ đồng ý mà, cậu mau đứng lên
-Cám ơn cậu
Nó trở về phòng, Hân cùng Nhật Bảo đi cùng nó
-Mày đã suy nghĩ kỉ chưa?
-Uhm tao quyết định rồi
-Vậy khi nào mày đi?
-2 ngày nữa, 9h sáng chuyến bay sẽ cất cánh
-Em…anh thật sự không hiểu em như thế nào nữa, nhưng anh tôn trọng quyết định của em - Nhật Bảo nói
-Tao cũng thế
-Cám ơn…cám ơn hai người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.