Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 37: Rắc rối của Phi Nhân
Traitimbenho
24/09/2014
Nắng đã len lõi vào từng tán lá, gió vờn thổi bay những hạt sương khuya, nó thức dậy cảm nhận được nụ cười còn vươn lại do dư âm của ngày hôm qua, vươn vai, nhìn thấy búp bê màu hồng cạnh bên mình, nó lấy tay vuốt nhẹ…
-Vậy cuối cùng anh Bi có phải là Nhật Bảo hay không?
Vào phòng vệ sinh cá nhân xong, nó bước xuống tìm Hân…
-Hân, tao có chuyện hỏi mày nè!
-Gì thế? Sáng sớm mà…
-Anh Nhật Bảo có thật sự là anh Bi không? Tao nhớ anh Bi đâu ăn được hải sản giống tao mà nhưng hôm qua Bảo Trân nói…
-Ah…tao…tao đã nói hết mọi chuyện cho anh Bảo nghe rồi
-Gì cơ? Mày…
-Tại hôm qua…anh ấy ngõ lời nhưng tao sợ…người anh ấy yêu là Su Su chứ không phải tao…rồi tao…
-Vậy anh ấy có phản ứng như thế nào?
-Anh ấy thú thật….anh ấy cũng không phải là anh Bi, anh Bi là bạn của anh ấy, cũng như tao với mày vậy đó…
-Vậy anh Bi là ai? Mày có nói tao là Su Su không? Nó hỏi gấp…
-Không, tao chỉ nói Su Su là bạn tao thôi, còn anh ấy….tao có hỏi nhưng anh ấy không nói
-Uhm…Nó thở phào… - Nhưng cuối cùng anh Bi là ai, bạn Nhật Bảo tao biết chỉ có 2 người là anh Băng và anh Nam. Vậy một trong hai người đó là anh Bi hay còn người nào khác??????
-Tao không biết, để tao tìm cách hỏi anh Bảo…
Mấy ngày nghỉ sau kỳ thi bây giờ mọi người lại chuẩn bị cho một học kì mới, những ngày qua có lẽ là những ngày “Bận rộn” nhất của Phi Nhân, cậu cứ bị Bảo Trân lẻo đẻo bên cạnh bất cứ khi nào và bất cứ ở đâu, có cậu là có Bảo Trân…cậu thở dài ngao ngán, than trời trách đất “Khi nào mới để cho mình được tự do?”
Trên chiếc xe BMW đen bóng đang đi về hướng trường học ĐH ECNM cũng là ba chàng trai nhưng nay có thêm một cô em gái – Bảo Trân
-Anh Bảo….em không về Mĩ đâu
-Em ở đây chỉ gây rắc rối…
-Em hứa không gây rắc rối nữa đâu…anh đừng bắt em về mà…với lại em còn chưa được…
-Hê hê mày khó khăn quá, Bảo Trân về là vì Phi Nhân mày không biết hay sao mà phá đám vậy? Bảo Nam châm chọc
-Anh Nam…chọc em…nghỉ chơi anh ra… - Bảo Trân nũng nịu làm cả đám bật cười
-Thôi được rồi…nhưng nhớ những gì em nói đó… - Nhật Bảo đồng ý
-Yeahhhhh…Anh hai là tuyệt vời nhất hihihi
-Mà Băng, tớ đã nói mọi chuyện cho Hân biết cả rồi
-Sao? Cậu….
-Nhưng tớ không nói ra cậu là ai, trùng hợp thật, Gia Hân cũng không phải…
-Thật….
-Uhm…
-Vậy là ai?
-Tớ không biết, tớ hỏi nhưng….Hân không nói…
-Vậy ah…Một chút thất vọng
-Nhưng là bạn của Hân
-Vậy là ai? Bảo Anh, Cao Kỳ hay Vân Kỳ….mà cũng không đúng Cao Kỳ và Vân Kỳ là chị em song sinh vậy là…
-Tớ không biết…mà cũng có thể như cậu nghĩ..
-Hai anh đang nói gì thế em nghe mà chẳng hiểu gì cả? Bảo Trân hết nhìn người này lại nhìn người kia theo dõi câu chuyện một cách khó hiểu
-Anh còn khó hiểu hai thằng này huống gì em haha. Bảo Nam châm vào
Chiếc xe nhanh chóng đưa bọn họ đến trường, để lại bao nhiêu dấu chấm hỏi trong đầu Khánh Băng
-Anh hai, rất vui vì anh đã trở lại. Phương Thuỷ đón anh mình
-Uhm anh nhớ em lắm…mình về nhà thôi
Chiếc xe lăn bánh đưa hai con người trẻ ấy về nhà….nhưng theo sau đó ai biết đâu được là một sát khí lạnh tanh mùi máu…
-Em đã chuẩn bị mọi thứ rồi chứ
-Dạ…chỉ chờ anh về thôi…
-Tốt…hahaha Vũ Khánh Băng tao sẽ cho mày biết thế nào là đau thương, mất mát
-Đúng anh hai…Nụ cười nữa miệng thêm vào một ánh mắt câm hờn hiện diện trên khuôn mặt xinh xắn, lạnh lùng và tàn ác
Lớp học của nó vẫn như mọi khi, chỉ là sau khi thi xong mọi người tươi tắn trở lại, cái không khí chết nghẹn vì lo lắng nay đã tan biến…nó vẫn vui cười với mọi người xung quanh, nhưng đâu đó vẫn còn có những ánh mắt ghen tị, đố kỵ nhìn nó….
-Anh Phi Nhân ra chơi rồi anh đi ăn với em đi. Bảo Trân từ lầu 4 chạy xuống… - Đang úp mặt xuống bàn, nghe tiếng gọi Phi Nhân ngữa mặt lên
-Nữa hả? Trời….sao khổ thế…tôi không đi cô tự đi đi…Rồi tiếp tục gục xuống bàn
-Sao cậu kỳ thế? Bảo Trân em vào đây, ngồi ở đây với chị. Nó gọi
-Cậu kêu cô ấy vào đây chi….? Nhân nhìn nó nói, Bảo Trân có vẻ mếu máu…
-Đó cậu thấy cậu vừa làm gì chưa?
-Thôi…được rồi…mình cùng đi…
-Hihi cám ơn chị Bảo Anh, mình đi thôi chị, mọi người đi cùng em luôn nha có anh Nhật Bảo, anh Bảo Nam nữa
-Uhm mọi người cùng đi ….
Nó, Hân, Cao Kỳ, Phi Nhân, Bảo Trân cùng đi riêng Vân Kỳ và Thiên Ân thì muốn ở lại. Bảo Trân tay bám vào cánh tay của Phi Nhân cười típ mắt, mặc cho ai kia không thích cũng không sao…nhỏ vẫn nở một nụ cười tươi…
-Tụi em tới rồi nè…anh Phi Nhân ăn gì? Bảo Trân lên tiếng
-Gì cũng được…
-Haha…nhìn cái mặt em cậu kìa Băng, đẹp như khỉ haha…Bảo Nam phá tan không khí yên bình, một ánh nhìn làm cậu phải nín cười ngay…
-Hihi thôi mình ăn nhanh đi rồi vào lớp… Nó nói
Hắn nhìn nó, lại nghĩ về chuyện ban sáng, nhớ lại vết sẹo…muốn hỏi nó nhưng….hắn sợ nếu không phải nó thì mọi chuyện sẽ như thế nào nếu nó biết được người hắn đã hứa sẽ cưới khi lớn lên…Nó cảm nhận được cái nhìn kỳ lại của hắn nhưng không tiện hỏi….
-Tụi bây phải ở đây theo sát mọi động tĩnh của nó và báo ngay cho chị biết nghe chưa?
-Dạ, em rõ rồi chị hai
-Tốt, bây giờ làm việc đi
Mọi người vẫn cười nói vui vẻ nhưng đâu đó thấp thoáng bóng người đang theo dõi từng hành động của nó, nó cảm thấy lạnh toát sống lưng dù trời đang nắng gắt
-Em sao thế? Hắn nhìn vẻ mặt nó…
-Không sao, thôi ăn nhanh đi rồi về lớp….
-Chiều nay mình ra công viên chơi anh Phi Nhân, lâu rồi em không có đi…Bảo Trân xoay qua cái khuôn mặt đang nhăn nhó
-Không đi!
-Đi mà anh Phi Nhân….Bảo Trân nhìn mọi người cầu cứu
-Uhm phải đó, lâu rồi mình cũng không đi chiều nay đi là hết sảy - Nó nói, Phi Nhân nhìn nó đôi mắt trở nên hiền hoà hơn làm cho người ngồi bên cạnh khao khác ánh mắt đó biết bao
-Uhm vậy chiều nay mình đi. Phi Nhân trả lời làm cho ai kia mừng lắm lắm nhưng cũng có một chút thất vọng…
-Vậy chiều này anh lấy xe đưa mọi người đi, Nhật Bảo và Bảo Nam đi luôn chứ?
-Ai cũng đi chẳng lẽ mình tớ ở nhà, đúng không “vợ”. Nhật Bảo nhìn sang Hân làm nhỏ đỏ hết cả mặt
-Hihi…anh hai em ghê quá ah…Bảo Trân cười típ mắt
-Mình cũng đi nữa đúng không v….Cao Kỳ. Bảo Nam vừa định nói “vợ” nhưng ánh mắt Cao Kỳ tặng cho cậu lạnh toát cả người
Mọi người nhìn cười, làm cho Bảo Nam quê…im không hó hé từ nào….
-Mọi người đi cả sao? Hihi cho mình đi với? Vân Kỳ nghe Hân kể lại khi vào lớp
-Hihi tớ cũng định rủ cậu và Thiên Ân cùng đi nè…
Cô bước vào vậy là kết thúc cuộc trò chuyện, tiết học khá căng thẳng vì đây là môn chuyên ngành nhưng tâm trạng của một số người lại rất rất thoải mái….nghĩ về chuyến đi chơi…thật thú vị…
-Vậy cuối cùng anh Bi có phải là Nhật Bảo hay không?
Vào phòng vệ sinh cá nhân xong, nó bước xuống tìm Hân…
-Hân, tao có chuyện hỏi mày nè!
-Gì thế? Sáng sớm mà…
-Anh Nhật Bảo có thật sự là anh Bi không? Tao nhớ anh Bi đâu ăn được hải sản giống tao mà nhưng hôm qua Bảo Trân nói…
-Ah…tao…tao đã nói hết mọi chuyện cho anh Bảo nghe rồi
-Gì cơ? Mày…
-Tại hôm qua…anh ấy ngõ lời nhưng tao sợ…người anh ấy yêu là Su Su chứ không phải tao…rồi tao…
-Vậy anh ấy có phản ứng như thế nào?
-Anh ấy thú thật….anh ấy cũng không phải là anh Bi, anh Bi là bạn của anh ấy, cũng như tao với mày vậy đó…
-Vậy anh Bi là ai? Mày có nói tao là Su Su không? Nó hỏi gấp…
-Không, tao chỉ nói Su Su là bạn tao thôi, còn anh ấy….tao có hỏi nhưng anh ấy không nói
-Uhm…Nó thở phào… - Nhưng cuối cùng anh Bi là ai, bạn Nhật Bảo tao biết chỉ có 2 người là anh Băng và anh Nam. Vậy một trong hai người đó là anh Bi hay còn người nào khác??????
-Tao không biết, để tao tìm cách hỏi anh Bảo…
Mấy ngày nghỉ sau kỳ thi bây giờ mọi người lại chuẩn bị cho một học kì mới, những ngày qua có lẽ là những ngày “Bận rộn” nhất của Phi Nhân, cậu cứ bị Bảo Trân lẻo đẻo bên cạnh bất cứ khi nào và bất cứ ở đâu, có cậu là có Bảo Trân…cậu thở dài ngao ngán, than trời trách đất “Khi nào mới để cho mình được tự do?”
Trên chiếc xe BMW đen bóng đang đi về hướng trường học ĐH ECNM cũng là ba chàng trai nhưng nay có thêm một cô em gái – Bảo Trân
-Anh Bảo….em không về Mĩ đâu
-Em ở đây chỉ gây rắc rối…
-Em hứa không gây rắc rối nữa đâu…anh đừng bắt em về mà…với lại em còn chưa được…
-Hê hê mày khó khăn quá, Bảo Trân về là vì Phi Nhân mày không biết hay sao mà phá đám vậy? Bảo Nam châm chọc
-Anh Nam…chọc em…nghỉ chơi anh ra… - Bảo Trân nũng nịu làm cả đám bật cười
-Thôi được rồi…nhưng nhớ những gì em nói đó… - Nhật Bảo đồng ý
-Yeahhhhh…Anh hai là tuyệt vời nhất hihihi
-Mà Băng, tớ đã nói mọi chuyện cho Hân biết cả rồi
-Sao? Cậu….
-Nhưng tớ không nói ra cậu là ai, trùng hợp thật, Gia Hân cũng không phải…
-Thật….
-Uhm…
-Vậy là ai?
-Tớ không biết, tớ hỏi nhưng….Hân không nói…
-Vậy ah…Một chút thất vọng
-Nhưng là bạn của Hân
-Vậy là ai? Bảo Anh, Cao Kỳ hay Vân Kỳ….mà cũng không đúng Cao Kỳ và Vân Kỳ là chị em song sinh vậy là…
-Tớ không biết…mà cũng có thể như cậu nghĩ..
-Hai anh đang nói gì thế em nghe mà chẳng hiểu gì cả? Bảo Trân hết nhìn người này lại nhìn người kia theo dõi câu chuyện một cách khó hiểu
-Anh còn khó hiểu hai thằng này huống gì em haha. Bảo Nam châm vào
Chiếc xe nhanh chóng đưa bọn họ đến trường, để lại bao nhiêu dấu chấm hỏi trong đầu Khánh Băng
-Anh hai, rất vui vì anh đã trở lại. Phương Thuỷ đón anh mình
-Uhm anh nhớ em lắm…mình về nhà thôi
Chiếc xe lăn bánh đưa hai con người trẻ ấy về nhà….nhưng theo sau đó ai biết đâu được là một sát khí lạnh tanh mùi máu…
-Em đã chuẩn bị mọi thứ rồi chứ
-Dạ…chỉ chờ anh về thôi…
-Tốt…hahaha Vũ Khánh Băng tao sẽ cho mày biết thế nào là đau thương, mất mát
-Đúng anh hai…Nụ cười nữa miệng thêm vào một ánh mắt câm hờn hiện diện trên khuôn mặt xinh xắn, lạnh lùng và tàn ác
Lớp học của nó vẫn như mọi khi, chỉ là sau khi thi xong mọi người tươi tắn trở lại, cái không khí chết nghẹn vì lo lắng nay đã tan biến…nó vẫn vui cười với mọi người xung quanh, nhưng đâu đó vẫn còn có những ánh mắt ghen tị, đố kỵ nhìn nó….
-Anh Phi Nhân ra chơi rồi anh đi ăn với em đi. Bảo Trân từ lầu 4 chạy xuống… - Đang úp mặt xuống bàn, nghe tiếng gọi Phi Nhân ngữa mặt lên
-Nữa hả? Trời….sao khổ thế…tôi không đi cô tự đi đi…Rồi tiếp tục gục xuống bàn
-Sao cậu kỳ thế? Bảo Trân em vào đây, ngồi ở đây với chị. Nó gọi
-Cậu kêu cô ấy vào đây chi….? Nhân nhìn nó nói, Bảo Trân có vẻ mếu máu…
-Đó cậu thấy cậu vừa làm gì chưa?
-Thôi…được rồi…mình cùng đi…
-Hihi cám ơn chị Bảo Anh, mình đi thôi chị, mọi người đi cùng em luôn nha có anh Nhật Bảo, anh Bảo Nam nữa
-Uhm mọi người cùng đi ….
Nó, Hân, Cao Kỳ, Phi Nhân, Bảo Trân cùng đi riêng Vân Kỳ và Thiên Ân thì muốn ở lại. Bảo Trân tay bám vào cánh tay của Phi Nhân cười típ mắt, mặc cho ai kia không thích cũng không sao…nhỏ vẫn nở một nụ cười tươi…
-Tụi em tới rồi nè…anh Phi Nhân ăn gì? Bảo Trân lên tiếng
-Gì cũng được…
-Haha…nhìn cái mặt em cậu kìa Băng, đẹp như khỉ haha…Bảo Nam phá tan không khí yên bình, một ánh nhìn làm cậu phải nín cười ngay…
-Hihi thôi mình ăn nhanh đi rồi vào lớp… Nó nói
Hắn nhìn nó, lại nghĩ về chuyện ban sáng, nhớ lại vết sẹo…muốn hỏi nó nhưng….hắn sợ nếu không phải nó thì mọi chuyện sẽ như thế nào nếu nó biết được người hắn đã hứa sẽ cưới khi lớn lên…Nó cảm nhận được cái nhìn kỳ lại của hắn nhưng không tiện hỏi….
-Tụi bây phải ở đây theo sát mọi động tĩnh của nó và báo ngay cho chị biết nghe chưa?
-Dạ, em rõ rồi chị hai
-Tốt, bây giờ làm việc đi
Mọi người vẫn cười nói vui vẻ nhưng đâu đó thấp thoáng bóng người đang theo dõi từng hành động của nó, nó cảm thấy lạnh toát sống lưng dù trời đang nắng gắt
-Em sao thế? Hắn nhìn vẻ mặt nó…
-Không sao, thôi ăn nhanh đi rồi về lớp….
-Chiều nay mình ra công viên chơi anh Phi Nhân, lâu rồi em không có đi…Bảo Trân xoay qua cái khuôn mặt đang nhăn nhó
-Không đi!
-Đi mà anh Phi Nhân….Bảo Trân nhìn mọi người cầu cứu
-Uhm phải đó, lâu rồi mình cũng không đi chiều nay đi là hết sảy - Nó nói, Phi Nhân nhìn nó đôi mắt trở nên hiền hoà hơn làm cho người ngồi bên cạnh khao khác ánh mắt đó biết bao
-Uhm vậy chiều nay mình đi. Phi Nhân trả lời làm cho ai kia mừng lắm lắm nhưng cũng có một chút thất vọng…
-Vậy chiều này anh lấy xe đưa mọi người đi, Nhật Bảo và Bảo Nam đi luôn chứ?
-Ai cũng đi chẳng lẽ mình tớ ở nhà, đúng không “vợ”. Nhật Bảo nhìn sang Hân làm nhỏ đỏ hết cả mặt
-Hihi…anh hai em ghê quá ah…Bảo Trân cười típ mắt
-Mình cũng đi nữa đúng không v….Cao Kỳ. Bảo Nam vừa định nói “vợ” nhưng ánh mắt Cao Kỳ tặng cho cậu lạnh toát cả người
Mọi người nhìn cười, làm cho Bảo Nam quê…im không hó hé từ nào….
-Mọi người đi cả sao? Hihi cho mình đi với? Vân Kỳ nghe Hân kể lại khi vào lớp
-Hihi tớ cũng định rủ cậu và Thiên Ân cùng đi nè…
Cô bước vào vậy là kết thúc cuộc trò chuyện, tiết học khá căng thẳng vì đây là môn chuyên ngành nhưng tâm trạng của một số người lại rất rất thoải mái….nghĩ về chuyến đi chơi…thật thú vị…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.