Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 15: Tại sao tôi lại lo lắng…vì em?
Traitimbenho
24/09/2014
-Chị 2 em đã theo Phi Nhân và Gia Hân suốt buổi, nghe là mai cả nhóm 4 người hạ sẽ ra biển đấy, mà theo em được biết thì con Bảo Anh không biết bơi
-Được tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ….Phương Thuỷ nó nhỏ với bọn đàn em
-Hahaha…cứ thế nhé! Mọi người chuẩn bị ngay đi….
-Dạ chị 2. Cả bọn ra ngoài
-Tao sẽ cho mày sang một thế giới khác hahaha….
Cùng lúc đó tại Bạc Liêu nhóm của Thiên Ân cũng đang ráo riết cho bài thu hoạch
-Mùa tôm năm như thế nào chú Năm? Bảo Nam hỏi người trông vựa tôm
-Thời tiết năm nay khá thuận lợi so với mọi năm, tôm cũng lớn nhanh hơn lại được giá năm nay vựa tôm mình bán sẽ thu lại lợi nhuận cao đó. Ông Năm trả lời
-Woa…nhìn nè Vân Kỳ con tôm này to ghê, nướng ăn là hết sẩy…Cao Kỳ cầm lấy con tôm
-Không được! Bảo Nam nói làm Cao Kỳ mất cả hứng
-Tại sao không? Nhà anh tôm quá trời chẳng lẽ tiết một con với bọn tôi, đúng là đồ keo kiệt, bũn xỉn…Vân Kỳ và Thiên Ân cũng nhìn về phía Bảo Nam
-Cậu Nam nói đúng đó, người nuôi tôm kị nhất là nướng tôm vì họ quan niệm nướng tôm sẽ không may mắn nên ngoài nướng ra mình có thể làm bất cứ món nào
Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân gật đầu hiểu chuyện. Cao Kỳ nhìn sang Bảo Nam thấy mình đã lỡ lời
-Tôi xin lỗi. Cao Kỳ nhìn Bảo Nam
-Không sao…Bảo Nam nở một nụ cười làm Cao Kỳ phải đứng hình một phút
-NÈ…mọi người ra đây anh luột tôm cho mà ăn…
-Hura…cả 3 cùng reo lên
Hôm nay tạm dừng tất cả công việc lại nó và Hân đang rất háo hức cho buổi đi biển hôm nay…nó mặc quần sọt ngắn màu đen kết hợp với áo thun đen làm tôn thêm làn da trắng ngần của nó, Hân mặc quần sọt mà xanh kết hợp áo thun màu trắng làm tôn thêm vẻ dịu dàng vốn có…
Hắn và Phi Nhân đợi bọn nó ở phòng khách, nó và Hân bước xuống lầu, nhìn thấy nó cả hai chàng trai không khỏi ngạc nhiên dù biết rằng nó đẹp nhưng trong trang phục hiện giờ càng làm nó thêm phần cuốn hút…
-Nè làm gì nhìn mình ghê vậy? nó hỏi
-Hihi cậu đẹp lắm. Phi Nhân ngại ngùng
-Cám ơn cậu hihi
-Chỉ khen mỗi Bảo Anh thôi sao? Hân có vẻ giận dỗi
-Hihi không cậu cũng xinh nữa
-Hihi cám ơn mình chỉ đùa thôi. Hân tươi cười
-Mọi người nhanh nào….Bây giờ hắn mới lên tiếng
Cả bốn người ra biển, hắn và Nhân đã thay đồ giờ trên người họ chỉ còn mỗi chiếc quần sọt….làm cho nó và Hân lúc đầu cũng phải ngượng ngùng
-Nè nhóc bị sao thế? Hắn nhìn nó cười
-Tôi…tôi…tại anh đó ăn mặc gì mà sexy quá vậy nóng cả mặt…nó kéo Hân ra nghịch nước, hắn nhìn theo nó khẽ cười, Phi Nhân nhìn hắn rồi đi vào trong ngồi, hắn cũng vào theo
-Anh thích Bảo Anh đúng không?
-Không liên quan đến cậu
-Anh còn giận em sao?
-Không…Hắn cứ thế trả lời cộc lốc
-Em thích Bảo Anh….Phi Nhân nói, hắn quay sang nhìn với ánh mắt khó chịu nhưng cố ra vẻ bình thản
-Thì sao? Không liên quan đến tôi…
Kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, Phi Nhân biết hắn thích Bảo Anh vì qua những hành động mấy ngày qua Phi Nhân có thể cảm nhận được nhưng Phi Nhân cũng thích Bảo Anh cậu hơi ít kỹ nghĩ nếu nói ra hắn sẽ không quan tâm đến nó nữa vì cậu biết có một người đã ngự trị trong trái tim băng giá của hắn từ rất lâu…
Nghịch nước một hồi lâu nó và Hân cũng mệt, cả hai nằm trên cát mặc cho sóng vỗ ướt cả người…
-Nè…tao có cảm giác anh Băng thích mày đó
-Nhãm…anh ta mà thích tao cái nỗi gì chứ?
-Tao thấy anh ấy cười nhiều hơn lúc nói chuyện với mày ấy chứ
-Không đâu…tao thấy chẳng có gì cả…
-Vậy mày có thích anh ấy không??? Hân nghiêm túc hỏi
-Tao…thôi mày mua dùm tao ít nước đi khác quá rồi. Nó không biết trả lời Hân như thế nào nói có thì cũng không phải mà nói không thì cũng không đúng….nên đành né tránh
-Uhm mày ở đây đợi tao tí…
Hân đi, nó nhắm mắt tận hưởng tiếng sóng cùng tiếng gió văng vẳng bên tai….
-Của em sao chị lại lấy trả lại cho em huhu…một thằng nhóc đang đòi lại trái banh
-Muốn lấy thì ra ngoài đó mà lấy…đứa con gái quăng thẳng ra biển
Sóng biển đang dần lôi trái banh ra xa, đứa con gái bỏ đi còn thằng bé khóc to hơn nữa, nó đang tận hưởng không gian của mình thì tiếng khóc của thằng bé làm nó quay sang….nó đi lại thằng bé
-Nè em sao thế? Sao lại khóc?
-Trái banh…hức…hức….thằng bé chỉ ra ngoài biển trái banh của nó vẫn còn trên ngọn sóng nhỏ, nó nghĩ khoảng nước này nó có thể ra được
-Em nín đi chị sẽ lấy trái banh cho em
Thằng nhỏ thôi không khóc nữa, nó nhìn thằng bé miễm cười rồi đi về hướng trái banh đang chênh vênh trên mặt nước. Hân quay lại không thấy nó đâu nhìn quanh thì thấy một thằng nhỏ đang kêu cứu, nhỏ nhìn ra phía biển
-Bảo Anhhhhhhh…..Cứu người….có người chết đuối làm ơn giúp với. Nhỏ hét to, lúc này hắn và Phi Nhân đang tìm kiếm bọn nó thì nghe tiếng la cả hai vội chạy ra
-BẢO ANH! CÔ ĐÂU RỒI? CÓ NGHE TÔI GỌI KHÔNG????
Không chần chờ một giây một phút nào hắn vội lao nhanh ra những con sóng, hắn không nghĩ thêm được điều gì chỉ biết là lúc này hắn chỉ mong nó được bình an…Phi Nhân cũng muốn nhảy ra nhưng mọi người kịp ngăn lại vì bây giờ nó bị cuốn khá xa, Phi Nhân đành bất lực chờ đợi….
Hắn đã mang được nó vào bờ, hắn hô hấp cho nó…nó dần mở mắt ra hắn vui mừng ôm nó thật chật…thật chật nó, hắn vui mừng khôn xiết tưởng chừng như sẽ mất một thứ gì đó rất quý giá…nó chưa kịp định thần vì chuyện vừa mới xảy ra, bây giờ hắn lại ôm nó như thế là nó như người mất hồn cứ lơ lửng trên mây nếu Hân không lên tiếng có lẽ nó vẫn chưa tỉnh
-Mày có sao không làm tao một phen hú vía.
-Tao…tao không sao. Nó đẩy hắn ra, lúc này hắn mới biết mình đã làm gì…nó và cả hắn đều đỏ mặt
Phi Nhân thấy hành động của hắn lúc nãy càng chắc chắn hơn “Anh ấy đã yêu Bảo Anh”, để suy nghĩ sang một bên, Phi Nhân hỏi nó
-Sao cậu ra ngoài đó làm gì có biết nguy hiểm lắm không hả? Hơi tức giận
-Tớ…tớ…
-Cô xin lỗi mọi người tại con của cô. Một người đàn bà xuất hiện dắt theo cậu nhóc lúc nãy.
-Trái banh của em đây nè! Nó vẫn còn ôm trái banh làm hắn hơi khó chịu
-Dạ em cảm ơn chị…hức…hức…em xin lỗi chị….
-Hihi có gì đâu mà khóc nín đi em. Nó xoa đầu thằng bé
Hắn nhìn người đàn bà và đứa nhóc đó…rồi không nói gì thêm thầm nghĩ “Tại sao mình lại lo lắng đến thế?”, phía xa xa có một đám người vô cùng tức tối bỏ đi
Tại Bạc Liêu
-Nè anh ăn đi chứ sao toàn nhìn tụi tôi vậy? – Cao Kỳ đưa cho Bảo Nam một con tôm lớn
-Ah…tôi…cám ơn. Bảo Nam bốc vỏ ăn một cách ngon lành
Một lúc sau
-Cậu Nam, cậu sao thế này? – Chú Năm già đỡ Bảo Nam lên xe đến bệnh viện
Căn phòng trắng xoá, một người vẫn nằm đó bên cạnh có một người khoé mắt đã sưng
-Anh tỉnh rồi sao? Tôi…tôi xin lỗi, sao anh không nói anh bị dị ứng mà còn ăn con tôm tôi đưa anh chứ? – Cao Kỳ khóc
Nở một nụ cười, Bảo Nam nói
-Vì do em đưa, có là thuốc đôc anh vẫn dùng
Mở to mắt nhìn Bảo Nam, Cao Kỳ thất hạnh phúc vô cùng
-Tại sao chứ?
-Vì anh yêu em. Bảo Nam nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, Cao Kỳ miễm cười e thẹn
Một ngày đi chơi mà gặp toàn chuyện rắc rối mọi người cũng không còn tâm trạng để đi vả lại nó cũng mệt nên mọi người đành trở về nhà.
-Nhóc nghỉ ngơi đi, hôm nay nhóc không phải dọn dẹp nhà cửa, nằm đi…mà nhóc muốn ăn gì?
Nó thấy tự nhiên hôm nay hắn lạ quá, nói chuyện nhẹ nhàng lại còn chủ động hỏi nó ăn gì nữa…nó cười thầm trong dạ
-“Hehe có dịp trả thù ngu gì không dày vò hắn hehe”
-Nè nhóc có nghe anh nói gì không hả?
-Uhm…tôi muốn ăn cháo thịt băm nhưng phải tự tay anh băm không được dùng cối xoay, nêm nếm phải vừa miệng của người bệnh – là nó, nó nói rồi chớp mắt nhìn hắn, hắn hiểu nó muốn hành hạ hắn nhưng cũng chấp nhận gật đầu
-Rồi nhóc lên phòng nghỉ đi, anh nấu xong gọi nhóc. Hắn vào bếp
-Ê sao anh Băng kỳ vậy, nhà còn 3 người mà hỏi có mình mày? Hehe chắc tao nói không sai đâu nhỉ? Hân thỏ thẻ làm nó hơi ngượng ngùng, Phi Nhân cũng hiểu ý Hân vẻ mặt thoáng buồn, Hân bắt gặp được ánh mắt và khuôn mặt lúc này của Phi Nhân
-Thôi Bảo Anh đi nghỉ tí đi. Phi Nhân đỡ nó lên phòng còn Hân thì ngơ ngác trước hành động khó hiểu của Phi Nhân
Đưa nó lên phòng Phi Nhân cũng ngại không vào vì đây là phòng con gái…nhưng cũng phải đưa nó lên giường nằm nghỉ
-Cậu nghỉ tí nha, mình về phòng đây.
Nó gật đầu, nhắm mắt lại, Phi Nhân định bước ra chợt cậu nhận ra mình vừa nhìn thấy một vật gì đó, Phi Nhân xoay lại nhìn…một con búp bê cũ màu hồng nằm ngay bên nó. Nó cảm thấy Phi Nhân chưa đi mở mắt ra
-Sao cậu không về phòng????
-Ừ mình về đây…ah con búp bê đó…
-Hihi dễ thương không lúc nào tớ cũng mang nó theo…nó vừa nói vừa ôm con búp bê vào lòng
-Cậu lớn rồi còn chơi búp bê sao??? Phi Nhân trêu nó
-Kệ tớ…đây là con búp bê quý nhất nó theo tớ 15 năm rồi nhé! Nó tự hào
-Sao? 15 năm? Phi Nhân ngạc nhiên…có thể suy nghĩ của Phi Nhân là chính xác
-Ừ…mà sao cậu ngạc nhiên đến thế?
-Không…cậu cho tớ hỏi thêm một câu nữa thôi…được không?
-Hihi cậu cứ hỏi?
-Con búp bê này…có phải do một người con trai…tặng cậu…đúng…đúng vậy không?
-Sao cậu biết? Cậu..???
-Ah không chỉ là tớ thấy cậu quý nó quá nên tớ đoán vậy mà…hihi thôi cậu nghỉ nhá tớ về phòng đây. Phi Nhân vội đóng cửa chạy tót về phòng
Hân vừa lên đến cửa phòng đã thấy Phi Nhân vội vàng chạy ra
-Mọi người hôm nay sao ấy nhỉ? Hân bước vào phòng nó
-Mày sao rồi cần tao giúp gì không?
-Không sao? Tao có gì đâu chứ …
-Vậy sao mày hành hạ anh Băng…ah…hihi tao hiểu rồi yêu nhau lắm…mới hành hạ nhau như thế hihi…thôi nghỉ đi tao về phòng
Hân nói, nó nhìn Hân bằng cặp mắt nảy lửa làm nhỏ sợ phải nhanh về phòng
-Hân nói đúng không ta? Mình có…ah không điên…điên mất thôi…Nó lấy chăn trùng kín cả đầu
Phi Nhân về phòng nằm suy nghĩ về con búp bê:
-Chẳng lẽ như mọi người nói “Thiên duyên tiền định sao?” Bảo Anh là Su Su sao? Như vậy có nghĩa là…Phi Nhân nghĩ sợ mình sẽ mất Bảo Anh
Hắn lay hoay trong bếp giờ cũng xong nồi cháo lớn cho cả nhà, gọi mọi người xuống
-Woa…nhìn hấp dẫn ghê…không biết có ngon không ta? Nó hớn hở
-Dĩ nhiên, anh nấu mà nhóc. Dù nó biết hắn nấu ăn rất cừ nhưng cũng rán kiếm chuyện
-Nhưng hơi nhạt
-Đâu có tao thấy vừa miệng lắm mà….ngon lắm anh Băng. Hân thẳng thắng
Nó nhìn cô bạn mình quê độ….lại thấy khuôn mặt đắc ý của hắn…bực tức không nói thêm gì chỉ ăn và ăn mà nó cũng phải công nhận “Hắn nấu tuyệt thật”. Phi Nhân chăm chú quan sát nó và hắn, nỗi sợ trong cậu lại tăng thêm…
-Được tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ….Phương Thuỷ nó nhỏ với bọn đàn em
-Hahaha…cứ thế nhé! Mọi người chuẩn bị ngay đi….
-Dạ chị 2. Cả bọn ra ngoài
-Tao sẽ cho mày sang một thế giới khác hahaha….
Cùng lúc đó tại Bạc Liêu nhóm của Thiên Ân cũng đang ráo riết cho bài thu hoạch
-Mùa tôm năm như thế nào chú Năm? Bảo Nam hỏi người trông vựa tôm
-Thời tiết năm nay khá thuận lợi so với mọi năm, tôm cũng lớn nhanh hơn lại được giá năm nay vựa tôm mình bán sẽ thu lại lợi nhuận cao đó. Ông Năm trả lời
-Woa…nhìn nè Vân Kỳ con tôm này to ghê, nướng ăn là hết sẩy…Cao Kỳ cầm lấy con tôm
-Không được! Bảo Nam nói làm Cao Kỳ mất cả hứng
-Tại sao không? Nhà anh tôm quá trời chẳng lẽ tiết một con với bọn tôi, đúng là đồ keo kiệt, bũn xỉn…Vân Kỳ và Thiên Ân cũng nhìn về phía Bảo Nam
-Cậu Nam nói đúng đó, người nuôi tôm kị nhất là nướng tôm vì họ quan niệm nướng tôm sẽ không may mắn nên ngoài nướng ra mình có thể làm bất cứ món nào
Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân gật đầu hiểu chuyện. Cao Kỳ nhìn sang Bảo Nam thấy mình đã lỡ lời
-Tôi xin lỗi. Cao Kỳ nhìn Bảo Nam
-Không sao…Bảo Nam nở một nụ cười làm Cao Kỳ phải đứng hình một phút
-NÈ…mọi người ra đây anh luột tôm cho mà ăn…
-Hura…cả 3 cùng reo lên
Hôm nay tạm dừng tất cả công việc lại nó và Hân đang rất háo hức cho buổi đi biển hôm nay…nó mặc quần sọt ngắn màu đen kết hợp với áo thun đen làm tôn thêm làn da trắng ngần của nó, Hân mặc quần sọt mà xanh kết hợp áo thun màu trắng làm tôn thêm vẻ dịu dàng vốn có…
Hắn và Phi Nhân đợi bọn nó ở phòng khách, nó và Hân bước xuống lầu, nhìn thấy nó cả hai chàng trai không khỏi ngạc nhiên dù biết rằng nó đẹp nhưng trong trang phục hiện giờ càng làm nó thêm phần cuốn hút…
-Nè làm gì nhìn mình ghê vậy? nó hỏi
-Hihi cậu đẹp lắm. Phi Nhân ngại ngùng
-Cám ơn cậu hihi
-Chỉ khen mỗi Bảo Anh thôi sao? Hân có vẻ giận dỗi
-Hihi không cậu cũng xinh nữa
-Hihi cám ơn mình chỉ đùa thôi. Hân tươi cười
-Mọi người nhanh nào….Bây giờ hắn mới lên tiếng
Cả bốn người ra biển, hắn và Nhân đã thay đồ giờ trên người họ chỉ còn mỗi chiếc quần sọt….làm cho nó và Hân lúc đầu cũng phải ngượng ngùng
-Nè nhóc bị sao thế? Hắn nhìn nó cười
-Tôi…tôi…tại anh đó ăn mặc gì mà sexy quá vậy nóng cả mặt…nó kéo Hân ra nghịch nước, hắn nhìn theo nó khẽ cười, Phi Nhân nhìn hắn rồi đi vào trong ngồi, hắn cũng vào theo
-Anh thích Bảo Anh đúng không?
-Không liên quan đến cậu
-Anh còn giận em sao?
-Không…Hắn cứ thế trả lời cộc lốc
-Em thích Bảo Anh….Phi Nhân nói, hắn quay sang nhìn với ánh mắt khó chịu nhưng cố ra vẻ bình thản
-Thì sao? Không liên quan đến tôi…
Kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, Phi Nhân biết hắn thích Bảo Anh vì qua những hành động mấy ngày qua Phi Nhân có thể cảm nhận được nhưng Phi Nhân cũng thích Bảo Anh cậu hơi ít kỹ nghĩ nếu nói ra hắn sẽ không quan tâm đến nó nữa vì cậu biết có một người đã ngự trị trong trái tim băng giá của hắn từ rất lâu…
Nghịch nước một hồi lâu nó và Hân cũng mệt, cả hai nằm trên cát mặc cho sóng vỗ ướt cả người…
-Nè…tao có cảm giác anh Băng thích mày đó
-Nhãm…anh ta mà thích tao cái nỗi gì chứ?
-Tao thấy anh ấy cười nhiều hơn lúc nói chuyện với mày ấy chứ
-Không đâu…tao thấy chẳng có gì cả…
-Vậy mày có thích anh ấy không??? Hân nghiêm túc hỏi
-Tao…thôi mày mua dùm tao ít nước đi khác quá rồi. Nó không biết trả lời Hân như thế nào nói có thì cũng không phải mà nói không thì cũng không đúng….nên đành né tránh
-Uhm mày ở đây đợi tao tí…
Hân đi, nó nhắm mắt tận hưởng tiếng sóng cùng tiếng gió văng vẳng bên tai….
-Của em sao chị lại lấy trả lại cho em huhu…một thằng nhóc đang đòi lại trái banh
-Muốn lấy thì ra ngoài đó mà lấy…đứa con gái quăng thẳng ra biển
Sóng biển đang dần lôi trái banh ra xa, đứa con gái bỏ đi còn thằng bé khóc to hơn nữa, nó đang tận hưởng không gian của mình thì tiếng khóc của thằng bé làm nó quay sang….nó đi lại thằng bé
-Nè em sao thế? Sao lại khóc?
-Trái banh…hức…hức….thằng bé chỉ ra ngoài biển trái banh của nó vẫn còn trên ngọn sóng nhỏ, nó nghĩ khoảng nước này nó có thể ra được
-Em nín đi chị sẽ lấy trái banh cho em
Thằng nhỏ thôi không khóc nữa, nó nhìn thằng bé miễm cười rồi đi về hướng trái banh đang chênh vênh trên mặt nước. Hân quay lại không thấy nó đâu nhìn quanh thì thấy một thằng nhỏ đang kêu cứu, nhỏ nhìn ra phía biển
-Bảo Anhhhhhhh…..Cứu người….có người chết đuối làm ơn giúp với. Nhỏ hét to, lúc này hắn và Phi Nhân đang tìm kiếm bọn nó thì nghe tiếng la cả hai vội chạy ra
-BẢO ANH! CÔ ĐÂU RỒI? CÓ NGHE TÔI GỌI KHÔNG????
Không chần chờ một giây một phút nào hắn vội lao nhanh ra những con sóng, hắn không nghĩ thêm được điều gì chỉ biết là lúc này hắn chỉ mong nó được bình an…Phi Nhân cũng muốn nhảy ra nhưng mọi người kịp ngăn lại vì bây giờ nó bị cuốn khá xa, Phi Nhân đành bất lực chờ đợi….
Hắn đã mang được nó vào bờ, hắn hô hấp cho nó…nó dần mở mắt ra hắn vui mừng ôm nó thật chật…thật chật nó, hắn vui mừng khôn xiết tưởng chừng như sẽ mất một thứ gì đó rất quý giá…nó chưa kịp định thần vì chuyện vừa mới xảy ra, bây giờ hắn lại ôm nó như thế là nó như người mất hồn cứ lơ lửng trên mây nếu Hân không lên tiếng có lẽ nó vẫn chưa tỉnh
-Mày có sao không làm tao một phen hú vía.
-Tao…tao không sao. Nó đẩy hắn ra, lúc này hắn mới biết mình đã làm gì…nó và cả hắn đều đỏ mặt
Phi Nhân thấy hành động của hắn lúc nãy càng chắc chắn hơn “Anh ấy đã yêu Bảo Anh”, để suy nghĩ sang một bên, Phi Nhân hỏi nó
-Sao cậu ra ngoài đó làm gì có biết nguy hiểm lắm không hả? Hơi tức giận
-Tớ…tớ…
-Cô xin lỗi mọi người tại con của cô. Một người đàn bà xuất hiện dắt theo cậu nhóc lúc nãy.
-Trái banh của em đây nè! Nó vẫn còn ôm trái banh làm hắn hơi khó chịu
-Dạ em cảm ơn chị…hức…hức…em xin lỗi chị….
-Hihi có gì đâu mà khóc nín đi em. Nó xoa đầu thằng bé
Hắn nhìn người đàn bà và đứa nhóc đó…rồi không nói gì thêm thầm nghĩ “Tại sao mình lại lo lắng đến thế?”, phía xa xa có một đám người vô cùng tức tối bỏ đi
Tại Bạc Liêu
-Nè anh ăn đi chứ sao toàn nhìn tụi tôi vậy? – Cao Kỳ đưa cho Bảo Nam một con tôm lớn
-Ah…tôi…cám ơn. Bảo Nam bốc vỏ ăn một cách ngon lành
Một lúc sau
-Cậu Nam, cậu sao thế này? – Chú Năm già đỡ Bảo Nam lên xe đến bệnh viện
Căn phòng trắng xoá, một người vẫn nằm đó bên cạnh có một người khoé mắt đã sưng
-Anh tỉnh rồi sao? Tôi…tôi xin lỗi, sao anh không nói anh bị dị ứng mà còn ăn con tôm tôi đưa anh chứ? – Cao Kỳ khóc
Nở một nụ cười, Bảo Nam nói
-Vì do em đưa, có là thuốc đôc anh vẫn dùng
Mở to mắt nhìn Bảo Nam, Cao Kỳ thất hạnh phúc vô cùng
-Tại sao chứ?
-Vì anh yêu em. Bảo Nam nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, Cao Kỳ miễm cười e thẹn
Một ngày đi chơi mà gặp toàn chuyện rắc rối mọi người cũng không còn tâm trạng để đi vả lại nó cũng mệt nên mọi người đành trở về nhà.
-Nhóc nghỉ ngơi đi, hôm nay nhóc không phải dọn dẹp nhà cửa, nằm đi…mà nhóc muốn ăn gì?
Nó thấy tự nhiên hôm nay hắn lạ quá, nói chuyện nhẹ nhàng lại còn chủ động hỏi nó ăn gì nữa…nó cười thầm trong dạ
-“Hehe có dịp trả thù ngu gì không dày vò hắn hehe”
-Nè nhóc có nghe anh nói gì không hả?
-Uhm…tôi muốn ăn cháo thịt băm nhưng phải tự tay anh băm không được dùng cối xoay, nêm nếm phải vừa miệng của người bệnh – là nó, nó nói rồi chớp mắt nhìn hắn, hắn hiểu nó muốn hành hạ hắn nhưng cũng chấp nhận gật đầu
-Rồi nhóc lên phòng nghỉ đi, anh nấu xong gọi nhóc. Hắn vào bếp
-Ê sao anh Băng kỳ vậy, nhà còn 3 người mà hỏi có mình mày? Hehe chắc tao nói không sai đâu nhỉ? Hân thỏ thẻ làm nó hơi ngượng ngùng, Phi Nhân cũng hiểu ý Hân vẻ mặt thoáng buồn, Hân bắt gặp được ánh mắt và khuôn mặt lúc này của Phi Nhân
-Thôi Bảo Anh đi nghỉ tí đi. Phi Nhân đỡ nó lên phòng còn Hân thì ngơ ngác trước hành động khó hiểu của Phi Nhân
Đưa nó lên phòng Phi Nhân cũng ngại không vào vì đây là phòng con gái…nhưng cũng phải đưa nó lên giường nằm nghỉ
-Cậu nghỉ tí nha, mình về phòng đây.
Nó gật đầu, nhắm mắt lại, Phi Nhân định bước ra chợt cậu nhận ra mình vừa nhìn thấy một vật gì đó, Phi Nhân xoay lại nhìn…một con búp bê cũ màu hồng nằm ngay bên nó. Nó cảm thấy Phi Nhân chưa đi mở mắt ra
-Sao cậu không về phòng????
-Ừ mình về đây…ah con búp bê đó…
-Hihi dễ thương không lúc nào tớ cũng mang nó theo…nó vừa nói vừa ôm con búp bê vào lòng
-Cậu lớn rồi còn chơi búp bê sao??? Phi Nhân trêu nó
-Kệ tớ…đây là con búp bê quý nhất nó theo tớ 15 năm rồi nhé! Nó tự hào
-Sao? 15 năm? Phi Nhân ngạc nhiên…có thể suy nghĩ của Phi Nhân là chính xác
-Ừ…mà sao cậu ngạc nhiên đến thế?
-Không…cậu cho tớ hỏi thêm một câu nữa thôi…được không?
-Hihi cậu cứ hỏi?
-Con búp bê này…có phải do một người con trai…tặng cậu…đúng…đúng vậy không?
-Sao cậu biết? Cậu..???
-Ah không chỉ là tớ thấy cậu quý nó quá nên tớ đoán vậy mà…hihi thôi cậu nghỉ nhá tớ về phòng đây. Phi Nhân vội đóng cửa chạy tót về phòng
Hân vừa lên đến cửa phòng đã thấy Phi Nhân vội vàng chạy ra
-Mọi người hôm nay sao ấy nhỉ? Hân bước vào phòng nó
-Mày sao rồi cần tao giúp gì không?
-Không sao? Tao có gì đâu chứ …
-Vậy sao mày hành hạ anh Băng…ah…hihi tao hiểu rồi yêu nhau lắm…mới hành hạ nhau như thế hihi…thôi nghỉ đi tao về phòng
Hân nói, nó nhìn Hân bằng cặp mắt nảy lửa làm nhỏ sợ phải nhanh về phòng
-Hân nói đúng không ta? Mình có…ah không điên…điên mất thôi…Nó lấy chăn trùng kín cả đầu
Phi Nhân về phòng nằm suy nghĩ về con búp bê:
-Chẳng lẽ như mọi người nói “Thiên duyên tiền định sao?” Bảo Anh là Su Su sao? Như vậy có nghĩa là…Phi Nhân nghĩ sợ mình sẽ mất Bảo Anh
Hắn lay hoay trong bếp giờ cũng xong nồi cháo lớn cho cả nhà, gọi mọi người xuống
-Woa…nhìn hấp dẫn ghê…không biết có ngon không ta? Nó hớn hở
-Dĩ nhiên, anh nấu mà nhóc. Dù nó biết hắn nấu ăn rất cừ nhưng cũng rán kiếm chuyện
-Nhưng hơi nhạt
-Đâu có tao thấy vừa miệng lắm mà….ngon lắm anh Băng. Hân thẳng thắng
Nó nhìn cô bạn mình quê độ….lại thấy khuôn mặt đắc ý của hắn…bực tức không nói thêm gì chỉ ăn và ăn mà nó cũng phải công nhận “Hắn nấu tuyệt thật”. Phi Nhân chăm chú quan sát nó và hắn, nỗi sợ trong cậu lại tăng thêm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.