Chương 48: CHƯƠNG 48
Lãnh Hàn Minh Nguyệt
29/12/2015
Mạc Chiêu Huân mở mắt, đập vào mắt hắn là trần nhà bằng đất. Hắn ngồi dậy,
bóp trán, không hiểu tại sao đầu hắn lại đau như vậy. Nhìn xuống, mặt
hắn tái lại xanh mét. Bên cạnh hắn một thiếu nữ đang không mặc y phục
đang nhắm mắt ngủ, phải mất đến mười mấy giây hắn mới có thể nhận ra
nàng, là Y nhi của hắn…. vì nàng đang dịch dung nên hắn nhất thời không
nhận ra.
Nhưng khoan…. chuyện gì đang xảy ra, tại sao nàng lại nằm cạnh hắn? Lại còn không mặc quần áo? Hắn cũng không có mặc quần áo? Đột nhiên mắt hắn xoẹt qua tia sáng tỏ….
Nhìn thấy vết đỏ dưới đống quần áo phía dưới, Mạc Chiêu Huân ngây ngốc ngồi cả nữa ngày cũng không thể thốt nên được lời nào.
Lúc này Hách Liên Tử Y mới cử động, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt đang nhìn nàng phức tạp, hai má nàng bỗng nổi lên một rặng mây đỏ, nàng cụp mi xuống tránh né ánh mắt của Mạc Chiêu Huân.
“Dạ Liên cô nương….” Mạc Chiêu Huân ngập ngừng.
Mạc Chiêu Huân dần hổi tưởng lại chuyện trước khi hắn bị mất đi ý thức.
Trong một căn phòng đất bên vách thông đạo, ba người đang ngồi nghỉ ngơi trong đó, ám vệ ngồi bên cạnh một cái lỗ nhỏ duy nhất cũng chính là cửa ra vào để canh chừng bọn quái vật, vẻ mặt có gì đó đã thả lỏng đôi chút.
“Hai người hãy ở đây” Mạc Chiêu Huân nói với Hách Liên Tử Y và ám vệ.
“Vương gia định đi một mình?” Hách Liên Tử Y mở lớn mắt nhìn hắn.
“Bên trong đó có rất nhiều cơ quan và bẫy sập, chúng ta đi càng ít người càng tốt” Mạc Chiêu Huân giải thích, hắn cũng không muốn nàng đi vào nơi nguy hiểm như vậy. Quan sát nơi này hắn biết lối vào duy nhất chỉ có một cái lỗ trên vách kia thôi, nếu bọn quái vật vào thì chỉ có thể vào từng con và như vậy ám vệ sẽ dễ dàng giải quyết nhanh gọn bọn chúng. Nàng ở đây sẽ an toàn hơn là đi với hắn. “Ta sẽ đi chung với A Tu”
“Chỉ có hai người, sẽ rất nguy hiểm” Hách Liên Tử Y nhíu mày nói, nàng biết nếu nàng đi chung sẽ rất vướng víu vì nàng không biết võ công nhưng nàng biết trị thương, nếu có chuyện gì xảy ra với hắn nàng muốn ở bên cạnh hắn. Đó là lý do tại sao nàng lại theo mọi người đến nơi này, ít nhất nếu không thể ở cạnh nhau mãi mãi thì nàng cũng muốn ở cạnh hắn khi còn có thể.
“Hai người sẽ di chuyển nhanh hơn” Mạc Chiêu Huân chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn như muốn nói nàng ở lại đây ta sẽ an tâm hơn, sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không phải lo lắng gì.
Hách Liên Tử Y nhìn hắn trân trối, nàng không thể nói thêm được gì vì ánh mắt biết nói của hắn đã quá rõ ràng…. Nàng thật sự đã làm vướng chân hắn, nàng cắn môi đè nén lại cảm giác đau đớn ở trong tim.
A Tu cũng không ý kiến, nàng ta mỉm cười trèo ra khỏi hang động, sâu trong mắt là tia quỷ dị rất khó nhận ra.
“Bảo vệ nàng” Mạc Chiêu Huân âm thầm nói với ám vệ, hắn quay qua nhìn Hách Liên Tử Y, trong mắt tràn đầy nhu tình và ấm áp rồi trèo ra khỏi hang động.
Hách Liên Tử Y ngồi phịch xuống đất, đáy mắt dâng lên một tầng nước mỏng. Làm sao bây giờ? Nàng cảm thấy thật sự sợ hãi, sợ hình ảnh này của hắn là hình ảnh cuối cùng nàng được nhìn thấy. Nàng phải làm sao đây? Nếu có Nguyệt nhi cùng Tịch Khuyết ở đây, họ nhất định sẽ có thể khuyên được chàng….. nàng làm sao bây giờ đây?
Mạc Chiêu Huân cùng với A Tu tiếp tục hướng về con đường nối dài của hang động mà đi, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh. Mạc Chiêu Huân nhìn lại phía sau để phân biệt các thông đạo, âm thầm ghi nhớ đường trở về căn phòng lúc nãy.
“Sắp đến chưa?” Mạc Chiêu Huân hỏi.
“Bẩm vương gia, sắp đến rồi, dân nữ nhớ nó chỉ nằm đâu đó ở phía trước thôi” A Tu càng lúc càng cười tươi, quay qua nói với Mạc Chiêu Huân.
Không phải Mạc Chiêu Huân không nhận ra nàng ta có gì đó khác thường nhưng hắn cũng vẫn tiếp tục đi theo nàng ta, vì hắn muốn biết mục đích thật sự của nàng ta là gì. Hắn muốn xác nhận xem đó có phải là Lang Hỏa thập thất hoa hay không thôi.
Đến một khoảng đất trống, bên trong lại là hồ nước trong vắt với loại tảo phát ra ánh sáng kỳ dị. Mạc Chiêu Huân cảnh giác nhìn xung quanh, A Tu vội vàng bước về phía sau hồ nước, đẩy nhẹ tảng đá nhỏ nằm lồi ra trên vách tường, cửa động mở ra, một mùi hương ngòn ngọt lan tỏa từ bên trong căn phòng đó.
“Chính là ở trong này” A Tu chỉ vào trong.
Mạc Chiêu Huân cùng nàng ta bước vào, vừa vào thì cửa đá lập tức đóng lại. Mạc Chiêu Huân kinh ngạc nhìn bông hoa đỏ rực như máu ở phía bên trong căn phòng, mùi hương ngòn ngọt thơm ngát vây quanh lấy hắn, thật quyến rũ.
Chỉ thấy bông hoa rực lửa nở rộ bên trong một hồ nước trong vắt, xung quanh là loại tảo phát ra ánh sáng xanh làm cả căn phòng mờ ảo nhưng cũng không thể át đi thứ ánh sáng đỏ rực của bông hoa. Nở rộ mạnh mẽ vượt trội cả ánh sáng tưởng chừng như lấn át của loại tảo kỳ diệu và đầy mê luyến thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai, đó chính là hai cụm từ hình dung nên vẻ đẹp của Lang Hỏa thập thất hoa.
Mạc Chiêu Huân nhất thời không thể rời mắt khỏi đóa hoa, hắn như con thiêu thân từ từ đi về phía đóa hoa giống như bị mê hoặc. Hắn cảm thấy nhộn nhạo, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong, cơ thể nóng lên, cảm giác bí bách. Hắn quay lại nhìn về phía A Tu, ánh mắt sáng quắc khó hiểu.
Ngọn lửa nổ lách tách, ấm áp dần lan tỏa ra không khí xung quanh căn phòng, Hách Liên Tử Y đang ngồi bó gối bên cạnh đống lửa, một mình, vẻ mặt nàng không giấu được căng thẳng cùng lo lắng.
Đột nhiên, một bóng dáng hiện lên trên vách tường, nàng giật mình quay người lại, sững người….
“Gào!” con quái vật trắng xanh nhớp nháp, đôi mắt nhỏ đỏ ngầu dữ tợn, đang gầm gừ từng bước từng bước tiến về phía nàng, chất nhờn xanh vươn vãi trên nền đất ghê rợn bốc mùi.
Hách Liên Tử Y tái mặt, lùi nhanh về phía sau, nàng nhanh chóng cầm lấy cây đuối bên cạnh chĩa về phía nó với hy vọng nó sẽ không dám tiến đến gần.
“Không được lại gần ta” Hách Liên Tử Y quát lên, vừa hét vừa quơ quơ ngọn đuốc.
Nhưng con quái vật vẫn không lùi bước, nó bất ngờ nhảy vọt lên không lao thẳng về phía nàng. Hách Liên Tử Y nhắm chặt mắt lại với ý nghĩ mình sắp bị nó xé toạc ra rồi. Chất nhờn phún lên người nàng, cảm giác thật nhớp nháp và dinh dính khó chịu, nhưng rồi nàng lại nghe một tiếng bịch như đồ vật rơi trên nền đất. Nàng hé mắt ra nhìn, lập tức trợn mắt nhìn nó rơi xuống nền đất, máu đen từ trên người nó tuôn ra ào ào, nó giãy giụa đau đớn rồi bất động.
Mà người đứng trước mặt nàng là Mạc Chiêu Huân, hắn đang nở nụ cười thật mê người, đôi mắt nóng rực nhìn nàng.
“Vương… vương gia” nhất thời hai má nàng đỏ lên, cúi đầu xuống không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng đó, tại sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó? Nhưng thật may vì hắn đã trở về bình an và nguyên vẹn.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp ngẩn đầu lên thì cơ thể đã rơi vào vòng ôm ấm áp của người nào đó.
“Y nhi!” giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc, thổi khí vào trong tai nàng làm nàng rùng mình.
“Vương….” Hách Liên Tử Y định lên tiếng nói hắn đã nhận nhầm người thì môi đã bị môi hắn chiếm lấy, lời nàng nói cũng bị hắn nuốt xuống bụng.
Mạc Chiêu Huân đẩy nàng vào vách tường, hôn nàng cuồng nhiệt. Lưỡi hắn tách môi nàng ra rồi luồn lách vào bên trong khoan miệng nàng, tìm kím chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng mà mút lấy cuốn lấy, tham lam hấp thu ngọt ngào của nàng. Đầu óc nàng choáng váng, dần dần mất đi ý thức vốn có.
Hắn vừa hôn vừa để nàng nằm xuống nền đất, hôn dọc xuống cổ nàng, tay nhanh chóng kéo y phục nàng xuống. Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh, nàng bất ngờ mở mắt bừng tỉnh, đẩy hắn ra.
“ĐỪNG!!” nàng nắm lấy y phục bị kéo xuống một nữa của mình, khóe mắt nóng lên nhìn hắn. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao chàng lại làm vậy?
“Y nhi, giúp ta, ta nóng quá…” Mạc Chiêu Huân vẻ mặt nhăn nhó nhìn nàng, nhưng trong mắt vẫn là ngọn lửa như thiêu đốt cơ thể nàng. “Ta muốn nàng, Y nhi”
Như nhận ra có gì đó kỳ lạ, nàng nắm lấy tay hắn, chuẩn mạch. Nàng trợn mắt nhìn người đang nằm trên, vẻ mặt không thể tin được, hắn bị trúng độc, là Dục Tình độc. Đây không phải là loại xuân dược bình thường. Rất may hắn chỉ mới hít vào một chút, nếu không hắn sẽ chìm trong ái dục cho đến chết…. cho dù có hoan ái cũng không thể giải hết độc được nữa.
“Y nhi” Mạc Chiêu Huân thì thầm gọi tên nàng, lại bắt đầu hôn vào cổ nàng dọc đến hai bên xương vai xanh.
“Uhm….” Hách Liên Tử Y cắn môi ngâm thành tiếng, nàng không thể bảo hắn ngừng lại, nếu không giải độc hắn sẽ chết, so với sự trong sạch của nàng thì mạng sống của hắn quan trọng hơn.
“Ta yêu nàng, Y nhi” Mạc Chiêu Huân thấy nàng không còn giãy giụa, lại nỉ non vào tai nàng, từ từ cởi y phục của nàng và hắn. Rồi hắn hôn dọc xuống chính giữa hai ngọn đồi của nàng cho đến bụng, nhẹ nhàng liếm khắp người nàng, đôi mắt say mê nhìn nàng nóng bỏng.
Ngậm vào đỉnh hoa đang thẳng vút đầy mê người, nhấp nháp hương vị thuộc về riêng nàng. Vừa hôn hắn vừa từ từ tiến vào bên trong nàng cho đến khi vật to lớn hoàn toàn năm sâu bên trong cơ thể nàng.
“Ahh…..” Hách Liên Tử Y trợn mắt đau đớn, nàng cắn chặt môi đến chảy máu, tay nắm chặt lấy đống quần áo bên dưới.
Mạc Chiêu Huân cúi xuống hôn vào môi nàng, liếm vào vết máu đang chảy ra trên môi nàng. Bên dưới hắn bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiến lùi bên trong nàng để nàng dần quen với sự xâm nhập của hắn.
Hách Liên Tử Y cong chân lên đón nhận những khoái cảm ẩn sâu bên trong cơ thể đang dần dần trào ra, cảm giác mãnh liệt dần dần chiếm lấy cơ thể nàng, nàng bắt đầu cảm nhận được xúc cảm kỳ diệu sau khi đau đớn qua đi.
Mạc Chiêu Huân dường như nhận ra nàng đã không còn đau nữa, hông hắn bắt đầu di chuyển nhanh dần, mồ hôi của hắn hòa quyện cùng với mồ hôi trên cơ thể trắng nõn mịn màn vì hoan ái mà hồng hồng lên thật quyến rũ của nàng.
Qua khoảng thời gian không lâu, đôi mắt hắn từ từ thanh lạnh trở lại, độc trong người đã dần dần được hóa giải. Nhìn thấy người hắn yêu đang nương theo chuyển động bên dưới thân mình, hắn nhắm chặt mắt lại, trái tim ẩn ẩn đau, ôm thật chặt người bên dưới, động tác bất giác nhẹ nhàng chậm rãi mà yêu nàng, từ từ ra vào bên trong nàng để nàng có thể cùng hắn cảm thụ cảm dục nguyên thủy nhất của con người của ái tình.
“Y nhi” hắn dịu dàng gọi tên nàng, hôn vào môi nàng.
Tiếng rên rỉ nỉ non của nàng làm hắn như lạc sâu vào trong mê đắm không thể dừng lại, đôi mắt hắn in sâu hình ảnh ma mị xinh đẹp tựa tiên nhân giáng trần của nàng, hãm sâu không thể thoát ra. Hằn gầm lên đầy thỏa mãn, cùng nàng đi đến chốn tiên cảnh đầy mộng ảo của trầm luân ái dục.
***0w0***
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng” Mạc Chiêu Huân nhỏ giọng nói, đôi mắt chăm chú nhìn người hắn yêu từ khi hắn còn nhỏ, cơ thể nhỏ nhắn của nàng đang chìm dần vào trong ánh lửa nhỏ phía đối diện trông thật cô đơn tĩnh lặng. Cho dù có là trúng độc hắn cũng đã đoạt lấy trong sạch của nàng, chuyện trước đây dù nàng hận hắn như thế nào hắn cũng không quan tâm nữa, hắn đã quyết định sẽ chăm sóc cho nàng cả đời.
“Không vương gia, ta là một đại phu, giải độc cho ngài chỉ vì đó là chuyện phải làm của một người đại phu” Hách Liên Tử Y nhìn chăm chăm vào ánh lửa đang rực cháy phía trước, nàng cắn môi khó khăn thốt nên những lời cuối cùng: “Nếu là người khác ta cũng sẽ làm vậy….”
Mạc Chiêu Huân không thể tin được nhìn nàng, đôi mắt hắn tối sầm lại, lửa giận xông lên trong lòng: “Nếu là vậy thì nàng sẽ phải thành người của ta cho dù nàng có muốn hay không”
Hách Liên Tử Y ngước lên nhìn hắn kinh ngạc, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ bắt ép nàng chuyện gì, vừa nhìn thấy nét mặt giận dữ của hắn nàng bất giác hoảng hốt: “Ngài đừng ép buộc ta”
“Đã quá muộn để nàng rời khỏi ta, Liên nhi” Mạc Chiêu Huân rống lên, giọng điệu chắc chắn. “Nàng đã là người của ta”
“Ta không muốn” Hách Liên Tử Y kiên quyết nhìn hắn, đáy mắt ẩn ẩn tia đau khổ. “Ta cũng không phải là Y nhi của ngài”
“Nàng không phải Y nhi, nàng là Liên nhi” Mạc Chiêu Huân nhấn mạnh, nếu nàng đã không muốn nói ra thân phận của mình, vậy thì hắn sẽ để cho đoạn chuyện xưa của hai người kết thúc, hắn sẽ giữ nàng bên cạnh với thân phận hiện tại của nàng, dù cho nàng có muốn hay không.
“Xin ngài đừng ép buộc ta” Hách Liên Tử Y cụp mi xuống thở dài, nàng không muốn tranh cãi với hắn.
“Liên nhi, ta đã quyết định rồi, sau khi rời khỏi đây ta sẽ xin hoàng huynh ban hôn cho chúng ta” Mạc Chiêu Huân một lời nói chắc như đinh đóng cột, những thứ hắn đã quyết định thì cho dù là ai cũng không thể ngăn được.
“Ngài không cần phải làm vậy, không cần chịu trách nhiệm với ta” Hách Liên Tử Y nhắm mắt cố kìm dòng nước đang ấm ấm sắp trào ra.
“A! Là Dạ Liên tỷ” giọng của Dạ Nguyệt vọng ra từ phía lỗ nhỏ bên ngoài hang động.
Hai người giật mình quay qua nhìn thì thấy Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết đang từ ngoài trèo vào.
“Cẩn thận” Tịch Khuyết ôm lấy thắt lưng của cô gái nhỏ đở nàng đứng xuống.
“Cám ơn chàng” Dạ Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.
“Nguyệt nhi” Hách Liên Tử Y ôm chầm lấy nàng. “Thật may là muội không sao”
“Không những không sao mà bọn muội còn tìm thấy được bản đồ của cái hang động quái quỉ này cơ” Dạ Nguyệt hí hửng cười, vỗ vỗ lưng Hách Liên Tử Y an ủi.
“Như vậy thật tốt” Hách Liên Tử Y cố kìm nén giọng nói đang run run của nàng, mỉm cười với Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt âm thầm nhíu mày nghi ngờ, có chuyện gì đó xảy ra rồi sao?
“Đã tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa” Mạc Chiêu Huân cũng đứng dậy bước về phía bọn họ. “Chỉ là…”
Cả Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết đều quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân, vẻ mặt chờ đợi hắn nói tiếp.
“Nó có độc, là Dục Tình độc” Mạc Chiêu Huân thở dài, hắn lại nghĩ đến chuyện lúc nãy giữa nàng và hắn.
“Dục Tình độc?” Dạ Nguyệt mở to mắt, đó chính là một loại xuân dược cổ có từ rất xa xưa, chưa ai từng tìm thấy loại độc này tồn tại ở bất cứ đâu, hầu như chỉ được lưu lại trong một tài liệu cổ của lão sư phụ thôi, cư nhiên nó lại có trên Lang Hỏa thập thất hoa, dược chất giải bách độc sao?
Điểm đặc biệt ở loại độc này, nếu hít vào đủ một lượng vừa đủ thì người đó sẽ chìm trong ái dục hoan ái cho đến chết, nếu không có giải dược của Lang Hỏa thập thất hoa thì người đó coi như vô phương cứu chữa. Mà đa số tất cả bị trúng sẽ rơi vào mất ý thức trong dục vọng, còn tâm trí đâu mà nhớ tới thuốc giải, chỉ có nước hãm sâu vào dục vọng đến chết, kết hợp với đám quái vật bên ngoài đó, chính là lý do mà không ai có thể trở ra sau khi vào hang động này. Như vậy lời đồn về cái gì mà lựa chọn người có duyên tất cả cũng chỉ là suy diễn của người đời mà thôi.
“Làm sao chúng ta lấy cánh hoa mang về cho lão sư phụ được đây?” Dạ Nguyệt nhíu mày rồi nàng như nhận ra gì đó, quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân. “Làm sao vương gia tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa, A Tu đâu?”
Lúc này Mạc Chiêu Huân mới nhớ ra, hắn nhớ trước khi bản thân mất dần ý thức hắn vừa nhìn thấy ám vệ chạy vào, hắn lập tức lo lắng cho Y nhi nên chạy về đây. Đến đây thì….
‘Ta không biết nàng ta ra sao, trước khi từ đó trở về đây ta thấy nàng ấy ở cùng với ám vệ….” Mạc Chiêu Huân nhỏ giọng nói.
Dạ Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y, có lẽ nào giữa bọn họ đã…..?
“Nghĩ lại nếu nàng ta từng nhìn thấy qua Lang Hỏa thập thất hoa thì nàng ta phải trúng Dục Tình độc rồi mới đúng” Tịch Khuyết đáy mắt xoẹt qua tia nghi ngờ.
“Nhưng nàng ta có vẻ như biết rất rõ nó nằm ở đâu, còn không ngại ngần mà bước vào cùng với ta” Mạc Chiêu Huân vẻ suy nghĩ nói.
“Dục Tình độc, nếu không có người để hoan ái đến chết thì người đó lập tức sẽ đột quỵ mà chết ngay tức khắc khi độc bộc phát” Dạ Nguyệt suy tư, nàng ta cùng vào với nhị ca là để cùng hắn hoan ái đến chết sao? Một khi trúng một chút độc thôi thì sẽ chẳng còn ai nghĩ đến chuyện thoát ra mà sẽ lập tức tìm kím người bên cạnh để mà….
Cho dù nàng ta có yêu hắn đến mức nào cũng không thể xảy ra loại chuyện thế này được, nàng ta chỉ cần hắn trúng một chút xuân dược bình thường rồi dùng thân thể để cứu hắn, cư nhiên có thể bắt hắn phải chịu trách nhiệm cả đời mà cưới nàng ta. Đâu cần phải đến mức cùng hắn chìm vào hoan ái đến chết? Nàng ta đủ điên đến nỗi đánh đổi mạng sống vì loại chuyện như vậy sao? Nhưng nàng cũng đã quan sát nàng ta, trong mắt nàng ta không hề có tình yêu đối với nhị ca… Rốt cuộc nàng ta là người của ai? Do ai sai khiến? Nàng ta có thể dùng mạng sống của mình vì người đó mà đổi lấy niềm tin của nhị ca, cùng hắn đi vào con đường chết?
“Có khi nàng ấy có thuốc giải cũng không chừng” Hách Liên Tử Y cũng cảm thấy chuyện này có gì đó khó hiểu.
“Chỉ còn cách trở lại nơi đó, sẽ có thể chứng thực được thực hư như thế nào” Tịch Khuyết âm trầm nói, hắn đã tin tưởng có người muốn ra tay sát hại Mạc Chiêu Thần và Mạc Chiêu Huân. Lần này bọn họ rơi vào đây cũng là kế hoạch của người nào đó đã vạch ra, chỉ chờ bọn họ đi con đường bắt buộc phải đi theo ý hắn mà thôi.
***0w0*** Lằn ranh giới….
Đứng bên cạnh hồ nước trong vắt, Đoàn Vĩnh Hàn giơ tay chạm thử vào loại tảo xanh đặc biệt bên dưới hồ, cảm giác mát lạnh nhớp nháp khiến hắn rùng mình rụt tay về. Quả nhiên như hắn suy đoán, loại tảo này và những con yêu quái đó chắc chắn có liên hệ.
Liếc mắt nhìn về phía ba người đang ngồi phịch xuống đất bên cạnh hồ nước, vẻ mặt không che giấu sợ hãi đến tột cùng, đoàn người của hắn giờ chỉ còn lại có bốn người bao gồm cả hắn. Bọn chúng quả thật là những con yêu quái hung tợn, số lượng nhiều đến không thể đếm xuể, vừa giết một con thì lập tức con khác nhào lên, cho dù võ công cao như thế nào cũng không thể trụ vững được với số lượng lớn như thế. Chẳng lẽ hắn phải chôn thây ở cái nơi này hay sao?
“Theo như bản đồ thì nó chắc chắn ở trong này” tiếng nói êm ái từ phía một thông đạo vọng đến.
Đoàn Vĩnh Hàn lập tức cầm lấy vũ khí đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn người vừa xuất hiện trước thông đạo.
Bốn người cũng dừng lại nhìn một lượt về phía Đoàn Vĩnh Hàn và ba nam nhân mặt mày xanh mét đang ngồi trên nền đất, trong mắt họ không thể che giấu được nỗi khiếp đảm.
“Mạc huynh” Đoàn Vĩnh Hàn bật thốt lên lời khi vừa nhìn thấy Mạc Chiêu Huân.
“Đoàn đệ?” Mạc Chiêu Huân ngạc nhiên, bước nhanh về phía Đoàn Vĩnh Hàn. “Sao đệ lại ở đây?”
“Ta cùng với bọn họ vào nơi này để tìm Lang Hỏa thập thất hoa” Đoàn Vĩnh Hàn âm trầm nói, đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo. “Không ngờ lại trúng kế của môn chủ phái Ngũ Hải, rõ ràng nơi này là con đường chết đang chờ chúng ta sập bẫy”
Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết nhìn nhau, có vẻ như âm mưu của “ai đó” hoặc của một tổ chức nào đó rất lớn nha…. Ngay cả võ lâm hắn cũng muốn nhúng tay vào? Nghĩ lại cũng có thể lắm, lòng tham của con người vốn dĩ là vô đáy. Phái Ngũ Hải chắc cũng có liên quan…
“Còn huynh, tại sao huynh lại ở đây, chẳng lẽ….?” Đoàn Vĩnh Hàn ngạc nhiên nhìn Mạc Chiêu Huân, theo như hắn tiếp xúc qua thì Mạc Chiêu Huân không phải là dạng người có thể vào đây chỉ đơn giản vì muốn tranh giành Lang Hỏa thập thất hoa.
“Ta cũng là đi tìm Lang Hỏa thập thất hoa” Mạc Chiêu Huân không giấu giếm nói.
“Tất cả chúng ta đều đã trúng kế” Đoàn Vĩnh Hàn nghe vậy càng phẫn nộ, hắn chỉ vì một lần chính mắt thấy một cánh hoa mà đã đi tin tên môn chủ phái Ngũ Hải chết tiệt đó.
“Chúng ta sẽ phải tìm hiểu xem thực hư mọi chuyện là như thế nào?” Mạc Chiêu Huân rảo bước về phía sau hồ nước. “Tất cả hãy hít thật sâu vào rồi bịt mũi lại, tuyệt đối không được hít thở dù là một chút”
Mặc dù Đoàn Vĩnh Hàn và ba người kia còn khó hiểu nhìn hắn nhưng cũng làm theo lời hắn. Mạc Chiêu Huân thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sang, hắn nhấn vào hòn đá nhô ra trên vách, tiếng dịch chuyển của tảng đá vang vọng, một cửa hang dần dần lộ ra trước mặt bọn họ.
Lập tức ánh sáng đỏ vi diệu liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, bông hoa đỏ rực như đóa mạn châu sa, nở rộ trên nền xanh ma quái thật quá bắt mắt.
Bên trong hang động cũng chẳng có ai, cả A Tu hay ám vệ đều không thấy, chỉ thấy bên dưới là vệt máu kéo dài từ trên nền đất xuống hồ nước trong vắt, mà bên trong nước một cái đầu trắng toát nhợt nhạt đang ngoi lên từ dưới nước, đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn bọn họ. Mạc Chiêu Huân nhanh chóng đóng cửa đá lại, rồi cùng mọi người chạy nhanh vào trong thông đạo mà bọn họ vừa đi ra, được một khoảng khá khá mới dám hít thở lại không khí. Cả bọn hít lấy hít để không khí.
Không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
Mọi chuyện lại trở về mập mờ, chỉ có thể khẳng định chắc chắn có một thế lực thần bí nào đó đang âm thầm truy sát bọn họ, mà chủ yếu chính là Mạc Chiêu Huân và Mạc Chiêu Thần, có khi ngay cả Mạc Chiêu Hoàng… Nói như vậy, thế lực kỳ bí đang nhắm vào hoàng tộc?
Trở lại với căn phòng có cái lỗ nhỏ trên vách, cả bọn ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Chúng ta có thể lấy được một bông hoa với thời gian ngắn nhưng vấn đề chính là bọn yêu quái đó” Đoàn Vĩnh Hàn là người lên tiếng trước, cuối cùng hắn cũng tận mắt nhìn thấy Lang Hỏa thập thất hoa, hắn cũng đã được nghe nói về Dục Tình độc.
Đang tính toán, cả bọn nghe tiếng đánh nhau ồn ào phía bên ngoài, lập tức có một đám người trèo vào bên trong. Nhìn rõ mới thấy kẻ mới vừa trèo vào đầu tiên là ai, chính là La Địch, trên người ông ta chỗ nào cũng là máu tươi cùng với máu đen trộn lẫn vào nhau trông rất khủng khiếp.
“Đoàn đệ, Mạc công tử, Tịch công tử, xin hãy cứu chúng ta” nhìn thấy đám người đang ngồi, mắt ông ta sáng lên, tự trọng gì cũng quẳng sạch, cầu xin đám người của Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết cùng Đoàn Vĩnh Hàn.
Ba người lập tức đứng dậy tiến về phía lỗ nhỏ trên vách, nhìn thấy bên ngoài là một đám quái vật đang hỗn chiến với đám người bên ngoài, lọt vào bên trong chỉ có khoảng chín đến mười người, còn lại đều đang bị bọn chúng xé toạc ra, nhanh chóng đẩy tản đá lớn bên cạnh chắn ngang lỗ nhỏ để bọn quái vật không thể vào được.
Qua một thời gian, cuối cùng tiếng đánh nhau cũng ngừng, chỉ còn lại tiếng kéo lê lết của thi thể trên nền đất ở bên ngoài, không khỏi rùng mình với tiếng kéo lê ghê rợn đó.
“Khốn kiếp thật, không biết chúng nó là yêu quái phương nào?” La Địch nóng giận quát lên, hắn sắp không chịu nỗi nữa rồi.
“Đã tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa” Đoàn Vĩnh Hãn đột nhiên nói làm cho bọn La Địch phải im bật quay qua nhìn hắn.
“Thật sự có Lang Hỏa thập thất hoa?” La Địch trừng lớn mắt không thể tin được, hắn vốn dĩ cho là bản thân đã trúng kế môn chủ phái Ngũ Hải, làm gì có Lang Hoa thập thất hoa trong truyền thuyết, rõ ràng hắn ta chỉ đang muốn đưa mọi người vào con đường chết để không ai tranh giành Võ lâm minh chủ với hắn ta trong đại hội sắp tới.
Đoàn Vĩnh Hàn nói sơ qua tình hình với nhóm người La Địch, bọn họ càng nghe càng trầm xuống, kích động khi biết Lang Hỏa thập thất hoa có tồn tại cũng dần dần bay biến đi mất.
“Chúng ta nên tìm đường thoát khỏi đây, ta không cần Lang Hỏa thập thất hoa nữa” La Địch nói khẳng định, hắn mới không ngu đâm đầu vào con đường chết lần thứ hai.
“Đường thoát cũng chính ở nơi có Lang Hỏa thập thất hoa” Tịch Khuyết đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn hắn, ánh mắt không khỏi kinh hãi với lời hắn vừa mới nói.
“Theo như bản đồ chúng ta tìm thấy thì rõ ràng cái hồ trong căn phòng đó nối với bên ngoài” Tịch Khuyết lạnh lẽo nhìn đám người của La Địch. “Cũng chỉ có một con đường thoát đó thôi”
Nhưng khoan…. chuyện gì đang xảy ra, tại sao nàng lại nằm cạnh hắn? Lại còn không mặc quần áo? Hắn cũng không có mặc quần áo? Đột nhiên mắt hắn xoẹt qua tia sáng tỏ….
Nhìn thấy vết đỏ dưới đống quần áo phía dưới, Mạc Chiêu Huân ngây ngốc ngồi cả nữa ngày cũng không thể thốt nên được lời nào.
Lúc này Hách Liên Tử Y mới cử động, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt đang nhìn nàng phức tạp, hai má nàng bỗng nổi lên một rặng mây đỏ, nàng cụp mi xuống tránh né ánh mắt của Mạc Chiêu Huân.
“Dạ Liên cô nương….” Mạc Chiêu Huân ngập ngừng.
Mạc Chiêu Huân dần hổi tưởng lại chuyện trước khi hắn bị mất đi ý thức.
Trong một căn phòng đất bên vách thông đạo, ba người đang ngồi nghỉ ngơi trong đó, ám vệ ngồi bên cạnh một cái lỗ nhỏ duy nhất cũng chính là cửa ra vào để canh chừng bọn quái vật, vẻ mặt có gì đó đã thả lỏng đôi chút.
“Hai người hãy ở đây” Mạc Chiêu Huân nói với Hách Liên Tử Y và ám vệ.
“Vương gia định đi một mình?” Hách Liên Tử Y mở lớn mắt nhìn hắn.
“Bên trong đó có rất nhiều cơ quan và bẫy sập, chúng ta đi càng ít người càng tốt” Mạc Chiêu Huân giải thích, hắn cũng không muốn nàng đi vào nơi nguy hiểm như vậy. Quan sát nơi này hắn biết lối vào duy nhất chỉ có một cái lỗ trên vách kia thôi, nếu bọn quái vật vào thì chỉ có thể vào từng con và như vậy ám vệ sẽ dễ dàng giải quyết nhanh gọn bọn chúng. Nàng ở đây sẽ an toàn hơn là đi với hắn. “Ta sẽ đi chung với A Tu”
“Chỉ có hai người, sẽ rất nguy hiểm” Hách Liên Tử Y nhíu mày nói, nàng biết nếu nàng đi chung sẽ rất vướng víu vì nàng không biết võ công nhưng nàng biết trị thương, nếu có chuyện gì xảy ra với hắn nàng muốn ở bên cạnh hắn. Đó là lý do tại sao nàng lại theo mọi người đến nơi này, ít nhất nếu không thể ở cạnh nhau mãi mãi thì nàng cũng muốn ở cạnh hắn khi còn có thể.
“Hai người sẽ di chuyển nhanh hơn” Mạc Chiêu Huân chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn như muốn nói nàng ở lại đây ta sẽ an tâm hơn, sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không phải lo lắng gì.
Hách Liên Tử Y nhìn hắn trân trối, nàng không thể nói thêm được gì vì ánh mắt biết nói của hắn đã quá rõ ràng…. Nàng thật sự đã làm vướng chân hắn, nàng cắn môi đè nén lại cảm giác đau đớn ở trong tim.
A Tu cũng không ý kiến, nàng ta mỉm cười trèo ra khỏi hang động, sâu trong mắt là tia quỷ dị rất khó nhận ra.
“Bảo vệ nàng” Mạc Chiêu Huân âm thầm nói với ám vệ, hắn quay qua nhìn Hách Liên Tử Y, trong mắt tràn đầy nhu tình và ấm áp rồi trèo ra khỏi hang động.
Hách Liên Tử Y ngồi phịch xuống đất, đáy mắt dâng lên một tầng nước mỏng. Làm sao bây giờ? Nàng cảm thấy thật sự sợ hãi, sợ hình ảnh này của hắn là hình ảnh cuối cùng nàng được nhìn thấy. Nàng phải làm sao đây? Nếu có Nguyệt nhi cùng Tịch Khuyết ở đây, họ nhất định sẽ có thể khuyên được chàng….. nàng làm sao bây giờ đây?
Mạc Chiêu Huân cùng với A Tu tiếp tục hướng về con đường nối dài của hang động mà đi, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh. Mạc Chiêu Huân nhìn lại phía sau để phân biệt các thông đạo, âm thầm ghi nhớ đường trở về căn phòng lúc nãy.
“Sắp đến chưa?” Mạc Chiêu Huân hỏi.
“Bẩm vương gia, sắp đến rồi, dân nữ nhớ nó chỉ nằm đâu đó ở phía trước thôi” A Tu càng lúc càng cười tươi, quay qua nói với Mạc Chiêu Huân.
Không phải Mạc Chiêu Huân không nhận ra nàng ta có gì đó khác thường nhưng hắn cũng vẫn tiếp tục đi theo nàng ta, vì hắn muốn biết mục đích thật sự của nàng ta là gì. Hắn muốn xác nhận xem đó có phải là Lang Hỏa thập thất hoa hay không thôi.
Đến một khoảng đất trống, bên trong lại là hồ nước trong vắt với loại tảo phát ra ánh sáng kỳ dị. Mạc Chiêu Huân cảnh giác nhìn xung quanh, A Tu vội vàng bước về phía sau hồ nước, đẩy nhẹ tảng đá nhỏ nằm lồi ra trên vách tường, cửa động mở ra, một mùi hương ngòn ngọt lan tỏa từ bên trong căn phòng đó.
“Chính là ở trong này” A Tu chỉ vào trong.
Mạc Chiêu Huân cùng nàng ta bước vào, vừa vào thì cửa đá lập tức đóng lại. Mạc Chiêu Huân kinh ngạc nhìn bông hoa đỏ rực như máu ở phía bên trong căn phòng, mùi hương ngòn ngọt thơm ngát vây quanh lấy hắn, thật quyến rũ.
Chỉ thấy bông hoa rực lửa nở rộ bên trong một hồ nước trong vắt, xung quanh là loại tảo phát ra ánh sáng xanh làm cả căn phòng mờ ảo nhưng cũng không thể át đi thứ ánh sáng đỏ rực của bông hoa. Nở rộ mạnh mẽ vượt trội cả ánh sáng tưởng chừng như lấn át của loại tảo kỳ diệu và đầy mê luyến thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai, đó chính là hai cụm từ hình dung nên vẻ đẹp của Lang Hỏa thập thất hoa.
Mạc Chiêu Huân nhất thời không thể rời mắt khỏi đóa hoa, hắn như con thiêu thân từ từ đi về phía đóa hoa giống như bị mê hoặc. Hắn cảm thấy nhộn nhạo, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong, cơ thể nóng lên, cảm giác bí bách. Hắn quay lại nhìn về phía A Tu, ánh mắt sáng quắc khó hiểu.
Ngọn lửa nổ lách tách, ấm áp dần lan tỏa ra không khí xung quanh căn phòng, Hách Liên Tử Y đang ngồi bó gối bên cạnh đống lửa, một mình, vẻ mặt nàng không giấu được căng thẳng cùng lo lắng.
Đột nhiên, một bóng dáng hiện lên trên vách tường, nàng giật mình quay người lại, sững người….
“Gào!” con quái vật trắng xanh nhớp nháp, đôi mắt nhỏ đỏ ngầu dữ tợn, đang gầm gừ từng bước từng bước tiến về phía nàng, chất nhờn xanh vươn vãi trên nền đất ghê rợn bốc mùi.
Hách Liên Tử Y tái mặt, lùi nhanh về phía sau, nàng nhanh chóng cầm lấy cây đuối bên cạnh chĩa về phía nó với hy vọng nó sẽ không dám tiến đến gần.
“Không được lại gần ta” Hách Liên Tử Y quát lên, vừa hét vừa quơ quơ ngọn đuốc.
Nhưng con quái vật vẫn không lùi bước, nó bất ngờ nhảy vọt lên không lao thẳng về phía nàng. Hách Liên Tử Y nhắm chặt mắt lại với ý nghĩ mình sắp bị nó xé toạc ra rồi. Chất nhờn phún lên người nàng, cảm giác thật nhớp nháp và dinh dính khó chịu, nhưng rồi nàng lại nghe một tiếng bịch như đồ vật rơi trên nền đất. Nàng hé mắt ra nhìn, lập tức trợn mắt nhìn nó rơi xuống nền đất, máu đen từ trên người nó tuôn ra ào ào, nó giãy giụa đau đớn rồi bất động.
Mà người đứng trước mặt nàng là Mạc Chiêu Huân, hắn đang nở nụ cười thật mê người, đôi mắt nóng rực nhìn nàng.
“Vương… vương gia” nhất thời hai má nàng đỏ lên, cúi đầu xuống không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng đó, tại sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó? Nhưng thật may vì hắn đã trở về bình an và nguyên vẹn.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp ngẩn đầu lên thì cơ thể đã rơi vào vòng ôm ấm áp của người nào đó.
“Y nhi!” giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc, thổi khí vào trong tai nàng làm nàng rùng mình.
“Vương….” Hách Liên Tử Y định lên tiếng nói hắn đã nhận nhầm người thì môi đã bị môi hắn chiếm lấy, lời nàng nói cũng bị hắn nuốt xuống bụng.
Mạc Chiêu Huân đẩy nàng vào vách tường, hôn nàng cuồng nhiệt. Lưỡi hắn tách môi nàng ra rồi luồn lách vào bên trong khoan miệng nàng, tìm kím chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng mà mút lấy cuốn lấy, tham lam hấp thu ngọt ngào của nàng. Đầu óc nàng choáng váng, dần dần mất đi ý thức vốn có.
Hắn vừa hôn vừa để nàng nằm xuống nền đất, hôn dọc xuống cổ nàng, tay nhanh chóng kéo y phục nàng xuống. Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh, nàng bất ngờ mở mắt bừng tỉnh, đẩy hắn ra.
“ĐỪNG!!” nàng nắm lấy y phục bị kéo xuống một nữa của mình, khóe mắt nóng lên nhìn hắn. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao chàng lại làm vậy?
“Y nhi, giúp ta, ta nóng quá…” Mạc Chiêu Huân vẻ mặt nhăn nhó nhìn nàng, nhưng trong mắt vẫn là ngọn lửa như thiêu đốt cơ thể nàng. “Ta muốn nàng, Y nhi”
Như nhận ra có gì đó kỳ lạ, nàng nắm lấy tay hắn, chuẩn mạch. Nàng trợn mắt nhìn người đang nằm trên, vẻ mặt không thể tin được, hắn bị trúng độc, là Dục Tình độc. Đây không phải là loại xuân dược bình thường. Rất may hắn chỉ mới hít vào một chút, nếu không hắn sẽ chìm trong ái dục cho đến chết…. cho dù có hoan ái cũng không thể giải hết độc được nữa.
“Y nhi” Mạc Chiêu Huân thì thầm gọi tên nàng, lại bắt đầu hôn vào cổ nàng dọc đến hai bên xương vai xanh.
“Uhm….” Hách Liên Tử Y cắn môi ngâm thành tiếng, nàng không thể bảo hắn ngừng lại, nếu không giải độc hắn sẽ chết, so với sự trong sạch của nàng thì mạng sống của hắn quan trọng hơn.
“Ta yêu nàng, Y nhi” Mạc Chiêu Huân thấy nàng không còn giãy giụa, lại nỉ non vào tai nàng, từ từ cởi y phục của nàng và hắn. Rồi hắn hôn dọc xuống chính giữa hai ngọn đồi của nàng cho đến bụng, nhẹ nhàng liếm khắp người nàng, đôi mắt say mê nhìn nàng nóng bỏng.
Ngậm vào đỉnh hoa đang thẳng vút đầy mê người, nhấp nháp hương vị thuộc về riêng nàng. Vừa hôn hắn vừa từ từ tiến vào bên trong nàng cho đến khi vật to lớn hoàn toàn năm sâu bên trong cơ thể nàng.
“Ahh…..” Hách Liên Tử Y trợn mắt đau đớn, nàng cắn chặt môi đến chảy máu, tay nắm chặt lấy đống quần áo bên dưới.
Mạc Chiêu Huân cúi xuống hôn vào môi nàng, liếm vào vết máu đang chảy ra trên môi nàng. Bên dưới hắn bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiến lùi bên trong nàng để nàng dần quen với sự xâm nhập của hắn.
Hách Liên Tử Y cong chân lên đón nhận những khoái cảm ẩn sâu bên trong cơ thể đang dần dần trào ra, cảm giác mãnh liệt dần dần chiếm lấy cơ thể nàng, nàng bắt đầu cảm nhận được xúc cảm kỳ diệu sau khi đau đớn qua đi.
Mạc Chiêu Huân dường như nhận ra nàng đã không còn đau nữa, hông hắn bắt đầu di chuyển nhanh dần, mồ hôi của hắn hòa quyện cùng với mồ hôi trên cơ thể trắng nõn mịn màn vì hoan ái mà hồng hồng lên thật quyến rũ của nàng.
Qua khoảng thời gian không lâu, đôi mắt hắn từ từ thanh lạnh trở lại, độc trong người đã dần dần được hóa giải. Nhìn thấy người hắn yêu đang nương theo chuyển động bên dưới thân mình, hắn nhắm chặt mắt lại, trái tim ẩn ẩn đau, ôm thật chặt người bên dưới, động tác bất giác nhẹ nhàng chậm rãi mà yêu nàng, từ từ ra vào bên trong nàng để nàng có thể cùng hắn cảm thụ cảm dục nguyên thủy nhất của con người của ái tình.
“Y nhi” hắn dịu dàng gọi tên nàng, hôn vào môi nàng.
Tiếng rên rỉ nỉ non của nàng làm hắn như lạc sâu vào trong mê đắm không thể dừng lại, đôi mắt hắn in sâu hình ảnh ma mị xinh đẹp tựa tiên nhân giáng trần của nàng, hãm sâu không thể thoát ra. Hằn gầm lên đầy thỏa mãn, cùng nàng đi đến chốn tiên cảnh đầy mộng ảo của trầm luân ái dục.
***0w0***
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng” Mạc Chiêu Huân nhỏ giọng nói, đôi mắt chăm chú nhìn người hắn yêu từ khi hắn còn nhỏ, cơ thể nhỏ nhắn của nàng đang chìm dần vào trong ánh lửa nhỏ phía đối diện trông thật cô đơn tĩnh lặng. Cho dù có là trúng độc hắn cũng đã đoạt lấy trong sạch của nàng, chuyện trước đây dù nàng hận hắn như thế nào hắn cũng không quan tâm nữa, hắn đã quyết định sẽ chăm sóc cho nàng cả đời.
“Không vương gia, ta là một đại phu, giải độc cho ngài chỉ vì đó là chuyện phải làm của một người đại phu” Hách Liên Tử Y nhìn chăm chăm vào ánh lửa đang rực cháy phía trước, nàng cắn môi khó khăn thốt nên những lời cuối cùng: “Nếu là người khác ta cũng sẽ làm vậy….”
Mạc Chiêu Huân không thể tin được nhìn nàng, đôi mắt hắn tối sầm lại, lửa giận xông lên trong lòng: “Nếu là vậy thì nàng sẽ phải thành người của ta cho dù nàng có muốn hay không”
Hách Liên Tử Y ngước lên nhìn hắn kinh ngạc, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ bắt ép nàng chuyện gì, vừa nhìn thấy nét mặt giận dữ của hắn nàng bất giác hoảng hốt: “Ngài đừng ép buộc ta”
“Đã quá muộn để nàng rời khỏi ta, Liên nhi” Mạc Chiêu Huân rống lên, giọng điệu chắc chắn. “Nàng đã là người của ta”
“Ta không muốn” Hách Liên Tử Y kiên quyết nhìn hắn, đáy mắt ẩn ẩn tia đau khổ. “Ta cũng không phải là Y nhi của ngài”
“Nàng không phải Y nhi, nàng là Liên nhi” Mạc Chiêu Huân nhấn mạnh, nếu nàng đã không muốn nói ra thân phận của mình, vậy thì hắn sẽ để cho đoạn chuyện xưa của hai người kết thúc, hắn sẽ giữ nàng bên cạnh với thân phận hiện tại của nàng, dù cho nàng có muốn hay không.
“Xin ngài đừng ép buộc ta” Hách Liên Tử Y cụp mi xuống thở dài, nàng không muốn tranh cãi với hắn.
“Liên nhi, ta đã quyết định rồi, sau khi rời khỏi đây ta sẽ xin hoàng huynh ban hôn cho chúng ta” Mạc Chiêu Huân một lời nói chắc như đinh đóng cột, những thứ hắn đã quyết định thì cho dù là ai cũng không thể ngăn được.
“Ngài không cần phải làm vậy, không cần chịu trách nhiệm với ta” Hách Liên Tử Y nhắm mắt cố kìm dòng nước đang ấm ấm sắp trào ra.
“A! Là Dạ Liên tỷ” giọng của Dạ Nguyệt vọng ra từ phía lỗ nhỏ bên ngoài hang động.
Hai người giật mình quay qua nhìn thì thấy Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết đang từ ngoài trèo vào.
“Cẩn thận” Tịch Khuyết ôm lấy thắt lưng của cô gái nhỏ đở nàng đứng xuống.
“Cám ơn chàng” Dạ Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.
“Nguyệt nhi” Hách Liên Tử Y ôm chầm lấy nàng. “Thật may là muội không sao”
“Không những không sao mà bọn muội còn tìm thấy được bản đồ của cái hang động quái quỉ này cơ” Dạ Nguyệt hí hửng cười, vỗ vỗ lưng Hách Liên Tử Y an ủi.
“Như vậy thật tốt” Hách Liên Tử Y cố kìm nén giọng nói đang run run của nàng, mỉm cười với Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt âm thầm nhíu mày nghi ngờ, có chuyện gì đó xảy ra rồi sao?
“Đã tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa” Mạc Chiêu Huân cũng đứng dậy bước về phía bọn họ. “Chỉ là…”
Cả Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết đều quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân, vẻ mặt chờ đợi hắn nói tiếp.
“Nó có độc, là Dục Tình độc” Mạc Chiêu Huân thở dài, hắn lại nghĩ đến chuyện lúc nãy giữa nàng và hắn.
“Dục Tình độc?” Dạ Nguyệt mở to mắt, đó chính là một loại xuân dược cổ có từ rất xa xưa, chưa ai từng tìm thấy loại độc này tồn tại ở bất cứ đâu, hầu như chỉ được lưu lại trong một tài liệu cổ của lão sư phụ thôi, cư nhiên nó lại có trên Lang Hỏa thập thất hoa, dược chất giải bách độc sao?
Điểm đặc biệt ở loại độc này, nếu hít vào đủ một lượng vừa đủ thì người đó sẽ chìm trong ái dục hoan ái cho đến chết, nếu không có giải dược của Lang Hỏa thập thất hoa thì người đó coi như vô phương cứu chữa. Mà đa số tất cả bị trúng sẽ rơi vào mất ý thức trong dục vọng, còn tâm trí đâu mà nhớ tới thuốc giải, chỉ có nước hãm sâu vào dục vọng đến chết, kết hợp với đám quái vật bên ngoài đó, chính là lý do mà không ai có thể trở ra sau khi vào hang động này. Như vậy lời đồn về cái gì mà lựa chọn người có duyên tất cả cũng chỉ là suy diễn của người đời mà thôi.
“Làm sao chúng ta lấy cánh hoa mang về cho lão sư phụ được đây?” Dạ Nguyệt nhíu mày rồi nàng như nhận ra gì đó, quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân. “Làm sao vương gia tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa, A Tu đâu?”
Lúc này Mạc Chiêu Huân mới nhớ ra, hắn nhớ trước khi bản thân mất dần ý thức hắn vừa nhìn thấy ám vệ chạy vào, hắn lập tức lo lắng cho Y nhi nên chạy về đây. Đến đây thì….
‘Ta không biết nàng ta ra sao, trước khi từ đó trở về đây ta thấy nàng ấy ở cùng với ám vệ….” Mạc Chiêu Huân nhỏ giọng nói.
Dạ Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y, có lẽ nào giữa bọn họ đã…..?
“Nghĩ lại nếu nàng ta từng nhìn thấy qua Lang Hỏa thập thất hoa thì nàng ta phải trúng Dục Tình độc rồi mới đúng” Tịch Khuyết đáy mắt xoẹt qua tia nghi ngờ.
“Nhưng nàng ta có vẻ như biết rất rõ nó nằm ở đâu, còn không ngại ngần mà bước vào cùng với ta” Mạc Chiêu Huân vẻ suy nghĩ nói.
“Dục Tình độc, nếu không có người để hoan ái đến chết thì người đó lập tức sẽ đột quỵ mà chết ngay tức khắc khi độc bộc phát” Dạ Nguyệt suy tư, nàng ta cùng vào với nhị ca là để cùng hắn hoan ái đến chết sao? Một khi trúng một chút độc thôi thì sẽ chẳng còn ai nghĩ đến chuyện thoát ra mà sẽ lập tức tìm kím người bên cạnh để mà….
Cho dù nàng ta có yêu hắn đến mức nào cũng không thể xảy ra loại chuyện thế này được, nàng ta chỉ cần hắn trúng một chút xuân dược bình thường rồi dùng thân thể để cứu hắn, cư nhiên có thể bắt hắn phải chịu trách nhiệm cả đời mà cưới nàng ta. Đâu cần phải đến mức cùng hắn chìm vào hoan ái đến chết? Nàng ta đủ điên đến nỗi đánh đổi mạng sống vì loại chuyện như vậy sao? Nhưng nàng cũng đã quan sát nàng ta, trong mắt nàng ta không hề có tình yêu đối với nhị ca… Rốt cuộc nàng ta là người của ai? Do ai sai khiến? Nàng ta có thể dùng mạng sống của mình vì người đó mà đổi lấy niềm tin của nhị ca, cùng hắn đi vào con đường chết?
“Có khi nàng ấy có thuốc giải cũng không chừng” Hách Liên Tử Y cũng cảm thấy chuyện này có gì đó khó hiểu.
“Chỉ còn cách trở lại nơi đó, sẽ có thể chứng thực được thực hư như thế nào” Tịch Khuyết âm trầm nói, hắn đã tin tưởng có người muốn ra tay sát hại Mạc Chiêu Thần và Mạc Chiêu Huân. Lần này bọn họ rơi vào đây cũng là kế hoạch của người nào đó đã vạch ra, chỉ chờ bọn họ đi con đường bắt buộc phải đi theo ý hắn mà thôi.
***0w0*** Lằn ranh giới….
Đứng bên cạnh hồ nước trong vắt, Đoàn Vĩnh Hàn giơ tay chạm thử vào loại tảo xanh đặc biệt bên dưới hồ, cảm giác mát lạnh nhớp nháp khiến hắn rùng mình rụt tay về. Quả nhiên như hắn suy đoán, loại tảo này và những con yêu quái đó chắc chắn có liên hệ.
Liếc mắt nhìn về phía ba người đang ngồi phịch xuống đất bên cạnh hồ nước, vẻ mặt không che giấu sợ hãi đến tột cùng, đoàn người của hắn giờ chỉ còn lại có bốn người bao gồm cả hắn. Bọn chúng quả thật là những con yêu quái hung tợn, số lượng nhiều đến không thể đếm xuể, vừa giết một con thì lập tức con khác nhào lên, cho dù võ công cao như thế nào cũng không thể trụ vững được với số lượng lớn như thế. Chẳng lẽ hắn phải chôn thây ở cái nơi này hay sao?
“Theo như bản đồ thì nó chắc chắn ở trong này” tiếng nói êm ái từ phía một thông đạo vọng đến.
Đoàn Vĩnh Hàn lập tức cầm lấy vũ khí đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn người vừa xuất hiện trước thông đạo.
Bốn người cũng dừng lại nhìn một lượt về phía Đoàn Vĩnh Hàn và ba nam nhân mặt mày xanh mét đang ngồi trên nền đất, trong mắt họ không thể che giấu được nỗi khiếp đảm.
“Mạc huynh” Đoàn Vĩnh Hàn bật thốt lên lời khi vừa nhìn thấy Mạc Chiêu Huân.
“Đoàn đệ?” Mạc Chiêu Huân ngạc nhiên, bước nhanh về phía Đoàn Vĩnh Hàn. “Sao đệ lại ở đây?”
“Ta cùng với bọn họ vào nơi này để tìm Lang Hỏa thập thất hoa” Đoàn Vĩnh Hàn âm trầm nói, đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo. “Không ngờ lại trúng kế của môn chủ phái Ngũ Hải, rõ ràng nơi này là con đường chết đang chờ chúng ta sập bẫy”
Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết nhìn nhau, có vẻ như âm mưu của “ai đó” hoặc của một tổ chức nào đó rất lớn nha…. Ngay cả võ lâm hắn cũng muốn nhúng tay vào? Nghĩ lại cũng có thể lắm, lòng tham của con người vốn dĩ là vô đáy. Phái Ngũ Hải chắc cũng có liên quan…
“Còn huynh, tại sao huynh lại ở đây, chẳng lẽ….?” Đoàn Vĩnh Hàn ngạc nhiên nhìn Mạc Chiêu Huân, theo như hắn tiếp xúc qua thì Mạc Chiêu Huân không phải là dạng người có thể vào đây chỉ đơn giản vì muốn tranh giành Lang Hỏa thập thất hoa.
“Ta cũng là đi tìm Lang Hỏa thập thất hoa” Mạc Chiêu Huân không giấu giếm nói.
“Tất cả chúng ta đều đã trúng kế” Đoàn Vĩnh Hàn nghe vậy càng phẫn nộ, hắn chỉ vì một lần chính mắt thấy một cánh hoa mà đã đi tin tên môn chủ phái Ngũ Hải chết tiệt đó.
“Chúng ta sẽ phải tìm hiểu xem thực hư mọi chuyện là như thế nào?” Mạc Chiêu Huân rảo bước về phía sau hồ nước. “Tất cả hãy hít thật sâu vào rồi bịt mũi lại, tuyệt đối không được hít thở dù là một chút”
Mặc dù Đoàn Vĩnh Hàn và ba người kia còn khó hiểu nhìn hắn nhưng cũng làm theo lời hắn. Mạc Chiêu Huân thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sang, hắn nhấn vào hòn đá nhô ra trên vách, tiếng dịch chuyển của tảng đá vang vọng, một cửa hang dần dần lộ ra trước mặt bọn họ.
Lập tức ánh sáng đỏ vi diệu liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, bông hoa đỏ rực như đóa mạn châu sa, nở rộ trên nền xanh ma quái thật quá bắt mắt.
Bên trong hang động cũng chẳng có ai, cả A Tu hay ám vệ đều không thấy, chỉ thấy bên dưới là vệt máu kéo dài từ trên nền đất xuống hồ nước trong vắt, mà bên trong nước một cái đầu trắng toát nhợt nhạt đang ngoi lên từ dưới nước, đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn bọn họ. Mạc Chiêu Huân nhanh chóng đóng cửa đá lại, rồi cùng mọi người chạy nhanh vào trong thông đạo mà bọn họ vừa đi ra, được một khoảng khá khá mới dám hít thở lại không khí. Cả bọn hít lấy hít để không khí.
Không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
Mọi chuyện lại trở về mập mờ, chỉ có thể khẳng định chắc chắn có một thế lực thần bí nào đó đang âm thầm truy sát bọn họ, mà chủ yếu chính là Mạc Chiêu Huân và Mạc Chiêu Thần, có khi ngay cả Mạc Chiêu Hoàng… Nói như vậy, thế lực kỳ bí đang nhắm vào hoàng tộc?
Trở lại với căn phòng có cái lỗ nhỏ trên vách, cả bọn ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Chúng ta có thể lấy được một bông hoa với thời gian ngắn nhưng vấn đề chính là bọn yêu quái đó” Đoàn Vĩnh Hàn là người lên tiếng trước, cuối cùng hắn cũng tận mắt nhìn thấy Lang Hỏa thập thất hoa, hắn cũng đã được nghe nói về Dục Tình độc.
Đang tính toán, cả bọn nghe tiếng đánh nhau ồn ào phía bên ngoài, lập tức có một đám người trèo vào bên trong. Nhìn rõ mới thấy kẻ mới vừa trèo vào đầu tiên là ai, chính là La Địch, trên người ông ta chỗ nào cũng là máu tươi cùng với máu đen trộn lẫn vào nhau trông rất khủng khiếp.
“Đoàn đệ, Mạc công tử, Tịch công tử, xin hãy cứu chúng ta” nhìn thấy đám người đang ngồi, mắt ông ta sáng lên, tự trọng gì cũng quẳng sạch, cầu xin đám người của Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết cùng Đoàn Vĩnh Hàn.
Ba người lập tức đứng dậy tiến về phía lỗ nhỏ trên vách, nhìn thấy bên ngoài là một đám quái vật đang hỗn chiến với đám người bên ngoài, lọt vào bên trong chỉ có khoảng chín đến mười người, còn lại đều đang bị bọn chúng xé toạc ra, nhanh chóng đẩy tản đá lớn bên cạnh chắn ngang lỗ nhỏ để bọn quái vật không thể vào được.
Qua một thời gian, cuối cùng tiếng đánh nhau cũng ngừng, chỉ còn lại tiếng kéo lê lết của thi thể trên nền đất ở bên ngoài, không khỏi rùng mình với tiếng kéo lê ghê rợn đó.
“Khốn kiếp thật, không biết chúng nó là yêu quái phương nào?” La Địch nóng giận quát lên, hắn sắp không chịu nỗi nữa rồi.
“Đã tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa” Đoàn Vĩnh Hãn đột nhiên nói làm cho bọn La Địch phải im bật quay qua nhìn hắn.
“Thật sự có Lang Hỏa thập thất hoa?” La Địch trừng lớn mắt không thể tin được, hắn vốn dĩ cho là bản thân đã trúng kế môn chủ phái Ngũ Hải, làm gì có Lang Hoa thập thất hoa trong truyền thuyết, rõ ràng hắn ta chỉ đang muốn đưa mọi người vào con đường chết để không ai tranh giành Võ lâm minh chủ với hắn ta trong đại hội sắp tới.
Đoàn Vĩnh Hàn nói sơ qua tình hình với nhóm người La Địch, bọn họ càng nghe càng trầm xuống, kích động khi biết Lang Hỏa thập thất hoa có tồn tại cũng dần dần bay biến đi mất.
“Chúng ta nên tìm đường thoát khỏi đây, ta không cần Lang Hỏa thập thất hoa nữa” La Địch nói khẳng định, hắn mới không ngu đâm đầu vào con đường chết lần thứ hai.
“Đường thoát cũng chính ở nơi có Lang Hỏa thập thất hoa” Tịch Khuyết đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn hắn, ánh mắt không khỏi kinh hãi với lời hắn vừa mới nói.
“Theo như bản đồ chúng ta tìm thấy thì rõ ràng cái hồ trong căn phòng đó nối với bên ngoài” Tịch Khuyết lạnh lẽo nhìn đám người của La Địch. “Cũng chỉ có một con đường thoát đó thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.