Chương 91
Lãnh Hàn Minh Nguyệt
02/12/2016
“Bảo bối ngoan, thả lỏng tay, đừng siết chặt như vậy” Lăng Chi Hiên thở hắc ra, giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ vào tai cô.
Dạ Nguyệt bị sửng sốt nên cô đang đần mặt ra tại chỗ, nghe anh nói cô lập tức muốn buông tay: “Em xin lỗi…”
Lăng Chi Hiên liền giữ lấy hai tay cô: “Đừng buông, làm theo anh là được”
Dạ Nguyệt mặc dù cảm thấy rất muốn chui xuống đất trốn nhưng đồng thời cô cũng muốn giúp anh giải quyết nhu cầu, hơn nữa hai người đã là vợ chồng với nhau thì chuyện này cũng là chuyện vô cùng bình thường…
Lăng Chi Hiên vừa giữ lấy hai tay vợ yêu vừa quan sát khuôn mặt nhỏ của vợ yêu càng lúc càng hồng nhuận quyến rũ dưới sự hướng dẫn của anh, không khỏi càng cảm thấy kích thích dâng trào, nơi nào đó theo hai bàn tay mềm mại nhỏ nhắn mà ngày càng căng cứng nóng bỏng.
“Giỏi lắm, bảo bối” Lăng Chi Hiên cụng trán đầy mồ hôi vào trán Dạ Nguyệt, cạ mũi vào mũi cô âu yếm, làn môi nhẹ phớt chờn vờn trên làn môi cô, hơi thở nóng rực của hai người vây hãm lấy nhau, hòa quyện vào nhau, quấn quít không rời.
Dạ Nguyệt ngửa đầu hôn vào môi anh, cô đã không còn cảm thấy ngại ngùng như lúc mới vừa bắt đầu nữa, hơn nữa cô thích lắng nghe tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của người nào đó, nó cũng làm cô cảm thấy thật thỏa mãn…
… …… …… …… …… …
“Anh đã liên lạc với nhóm của Thành Đông chưa?” Dạ Nguyệt thư giãn tựa người vào thành bồn tắm, mấy ngày nay cô không được tắm, chỉ dùng khăn ướt để lau mình, được ngăm mình trong bồn như thế này quả là sung sướng a.
“Vẫn chưa, nhưng anh đã xác nhận vị trí hiện tại của nhóm cậu ta” Lăng Chi Hiên dời đầu nhỏ của cô, nhanh chóng lách cơ thể vào phía sau cô rồi ngồi xuống, để cơ thể cô tựa vào lồng ngực anh, hai chân kẹp lấy hai chân của cô, để cô ngồi trong lòng như thường ngày, mềm giọng nói: “Đầu em vẫn chưa chạm nước được”
“Em có chú ý mà” Dạ Nguyệt quyệt miệng, xoay đầu nhìn anh. “Em nghiêm túc nhắc nhở anh em đã không còn là một cô bé con nữa, anh có thể dừng việc xem em như trẻ con được không?”
“Em nghĩ vậy?” Lăng Chi Hiên chớp mắt cong khóe môi, mà hai tay của anh lúc này đã lần mò đến hai ngọn đồi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.
Dạ Nguyệt đánh vào tay anh nhưng tất nhiên cô có đánh cũng vô ích, cô sao có thể chống lại thế lực mặt dày vô sỉ của người nào đó được a.
“Như đã nói trước đây, anh sẽ không bao giờ xuống tay với trẻ con” Lăng Chi Hiên mờ ám thì thầm vào tai cô, làn môi lướt dọc từ phía sau tai xuống cổ và vai cô, mê luyến cắn mút không ngừng.
“Chúng ta đang tắm đó a” Dạ Nguyệt miễn cưỡng kéo hai tay đang sờ mó khắp người cô ra, nghiêm túc nhắc nhở người ngồi phía sau mặc dù bị ai đó vuốt ve một lúc cô cũng khó tránh khỏi cũng động tình, nhưng bản thân cô vốn dĩ không thể làm loại vận động kịch liệt được, thật bất công mà. (T.T)
Nếu cứ động chạm kiểu này chỉ sợ một phút bốc đồng sẽ ôm vợ yêu lên giường làm loại vận động kịch liệt mất thôi, nghĩ vậy nên Lăng Chi Hiên rất ngoan ngoãn nghe lời, tự mình dừng lại kịp thời.
“Em nói này, thời trẻ mà túng dục quá độ thì sau này rất dễ bị liệt dương đó nha” Dạ Nguyệt thấy anh buông tay ngồi yên thư giãn, cô mới tiếp tục tựa đầu vào lồng ngực anh, vui vẻ cười hề hề.
“Bảo bối, sao em lại có vẻ rất vui nhỉ? Em không biết anh mà bị liệt dương thì cuộc sống tính phúc của em cũng sẽ trở thành cơn ác mộng hay sao, hử?” Lăng Chi Hiên véo vào gò má vợ yêu, nhăn trán nói.
“Em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi” Dạ Nguyệt bĩu môi phụng phịu, cô là đang lo cho sức khỏe của vị đại ca này chứ bộ.
Dừng một lát…..
Dạ Nguyệt lại nghe giọng điệu trầm ấm đầy mê hoặc ở phía sau…: “Anh cũng hết cách, chỉ cần nhìn thấy em là anh lại muốn ăn, muốn làm rất nhiều chuyện với em”
Dạ Nguyệt: “…” em cũng không phải đồ ăn……
“Vì sao? Ngay cả thức ăn, ăn nhiều một món chẳng phải cũng cảm thấy rất chán hay sao?” Dạ Nguyệt nghi ngại hỏi, không phải có câu “đàn ông thèm của lạ, phụ nữ sợ quen thuộc” hay sao a?
“Em thật sự muốn anh trả lời?” Lăng Chi Hiên nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn đỉnh đầu nhỏ của vợ yêu trong ngực mình.
“Hzz vì em không thể lý giải được nên mới thắc mắc thôi, anh không trả lời cũng được, cứ xem như em đang lầm bầm một mình đi a” Dạ Nguyệt lắc đầu, tự cười vào mặt mình, cô vẫn luôn thắc mắc vì sao lại là mình cho đến tận bây giờ nên nhiều khi hay lảm nhảm thế này đây, thói quen khó bỏ của cô a.
Lại dừng cả nữa ngày, cuối cùng cô nghe tiếng thở dài ở phía sau: “Em quên anh có bệnh kín à?”
Phụt!!!!! Dạ Nguyệt bị sặc nước miếng ngay lập tức, cô vừa ho sặc sụa vừa xoay người ngồi đối diện với anh.
Lăng Chi Hiên nhướng mày, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô để giúp cô hết ho.
“Bệnh kín?” Dạ Nguyệt trợn mắt, vị này có bệnh kín? Này cô mới nghe lần đầu đó nha.
“Khiết phích cũng xếp vào loại bệnh kín, em không biết sao?” Lăng Chi Hiên buồn cười. “Mặc dù anh cũng không hiểu rõ lắm nhưng hiện tượng không thích và khó chịu khi bất kì người nào đó đụng chạm vào mình, anh nghĩ đó được xem như một loại bệnh về tâm lý”
À! Dạ Nguyệt gật đầu, thì ra anh đang nói đến vấn đề này, cô cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, có lẽ là do quá khứ của anh nên anh mới trở thành người khiết phích như hiện tại, nhưng vấn đề vì sao lại là cô vẫn còn là một bí ẩn đối với cô a.
“Nếu như sau này xuất hiện một người mà anh có thể đụng chạm được…” Dạ Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã im bật, bởi vì ánh mắt của người nào đó đã thay đổi.
“Em có biết tự ti và khiêm tốn là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau không?” Lăng Chi Hiên thở dài, ôm mặt vợ yêu kéo gần đến mặt anh. “Tự ti không chỉ làm em tổn thương mà còn làm người đối diện với em tổn thương, vì điều đó chứng tỏ em không tin anh, không tin vào mối liên kết giữa hai chúng ta”
“Em xin lỗi…” Dạ Nguyệt sụ mặt thành thật nhận lỗi, cô biết bản thân luôn tự ti dẫn đến cảm giác thiếu an toàn trong lòng. “Em chỉ không thể hiểu được vì sao lại là em?”
Lăng Chi Hiên lắc đầu không đáp, anh vuốt ve vào gò má hồng hồng đáng yêu của cô, đôi mắt đen láy sáng rực chăm chú nhìn cô dưới hàng lông mi dài.
Dạ Nguyệt ngơ ngẩn bắt lấy ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng của anh, nhắm mắt lại cảm nhận đụng chạm dịu dàng của anh, cô có thể ngồi như thế này cùng anh cả đời cũng được…
“Cần ai đó cũng phải có một lý do rõ ràng hay sao bảo bối?” Lăng Chi Hiên búng vào trán cô, vợ yêu của anh thật ngốc.
Dạ Nguyệt nghe vậy lập tức mở mắt ra, nhìn anh chăm chú…: “Vì sao anh lại cần em đến như vậy?”
“Em có cảm thấy câu hỏi này vô nghĩa không khi mà anh đã nói cần một ai đó cũng phải có một lý do rõ ràng hay sao?” Lăng Chi Hiên bóp lấy cằm cô, ánh mắt sâu thẳm đen ngòm như vực sâu không đáy nuốt chửng cô vào trong đó, xoáy sâu đến tận cùng đáy lòng chìm trong bóng tối của cô.
“Chẳng lẽ em không cần anh?” anh nhướng mày vẻ nghi ngờ.
“Anh nghĩ sao?” Dạ Nguyệt phụng phịu, đưa tay lên véo hai bên gò má của anh kéo dãn ra, trông anh thật đáng yêu cũng thật buồn cười nga ~ cô cười thích thú, đùa bỡn với hai bên má anh.
Lăng Chi Hiên để yên vợ yêu muốn làm gì thì làm, mắt anh vẫn nhìn nụ cười cô không rời, anh chuyển qua ve vuốt vào dưới cằm cô như đang vuốt ve động vật nhỏ nào đó: “Tất nhiên anh biết em cần anh, vì thế… em cũng nên hiểu là anh cũng có cảm giác tương tự như em”
Ồ! Dạ Nguyệt há miệng thành hình chữ O to tướng, vậy là… cũng như cô cần anh vậy… anh muốn cô lý giải cảm xúc của anh giống như lý giải cảm xúc của cô đối với anh?
Cô muốn ở cạnh anh cũng chẳng vì một lý do cụ thể nào, bản thân cô cũng không thể lý giải cụ thể được vì sao cô lại có cảm xúc này chỉ với riêng mình anh…
Tại sao trước đây trong sậu tận đáy lòng cô vẫn luôn lăn tăn vì một điều vốn dĩ không thể lý giải cụ thể được như vậy nhỉ?
Giống như trở thành một người thân trong gia đình, quan trọng không thể thiếu cũng như không muốn rời xa, tình cảm này vốn dĩ không còn là tình yêu đơn thuần nữa, nó vốn dĩ đã vượt xa cảm xúc “yêu cuồng dại” khi chúng ta còn trẻ, có phải tất cả những người ở thời đại trước đều có cảm xúc như thế này nên họ mới có thể cùng nhau đi đến cuối cùng hay không?
Lăng Chi Hiên chăm chú nhìn vào mắt cô như thể tìm kím cảm xúc đồng điệu giữa hai người, rồi anh dụi mũi vào mũi cô âu yếm, dịu dàng thì thầm trên làn môi cô: “Em đã hiểu chưa, bé ngốc?”
Trước khi gặp cô, anh chưa từng muốn đụng chạm vào bất kì ai, cũng chưa từng muốn cho phép ai chạm vào mình trừ những trường hợp bị thương nặng cần phải phẫu thuật, khi đã gặp cô thì anh lại càng thể hiện điều đó rõ hơn…
Con người ta đều đem lý do không thể kìm chế ra làm lá chắn nhưng nếu bản thân thật sự không muốn thì cho dù có ép buộc như thế nào cũng là không thể…. Khác nhau ở chỗ người đó muốn hay không muốn thôi.
“Em thật may mắn vì gặp được anh” Dạ Nguyệt mỉm cười, nếu không gặp anh thì có lẽ… cô đã phải sống cô độc cả đời… Hừm, thật ra trước khi gặp anh cô cũng đã có dự định như thế rồi… nhưng đời người vốn vô thường mà…
“Bắt được em… là may mắn nhất của anh” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, trêu chọc vợ yêu.
“Xì ~ anh làm như em là thú cưng vậy a” Dạ Nguyệt quyệt miệng bĩu môi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Mèo con lười biếng nhất quả đất của anh” Lăng Chi Hiên tủm tỉm cười thích thú.
“Còn anh là mèo bự khó tính thích bắt nạt em” Dạ Nguyệt hậm hực đập đập tay vào thành bồn tắm.
“Anh rất sẵn lòng thể hiện điều đó trước mặt em” Lăng Chi Hiên cười tà chuyển tay từ cổ vuốt dài xuống hai bên ngực cô, véo vào điểm màu hồng đang nữa ẩn nữa hiện trong làn nước nóng phía trước mặt anh.
Dạ Nguyệt ngay lập tức hít vào thật sâu chợp lấy tay anh, trợn mắt hâm dọa: “Em không giúp anh giải quyết nữa đâu nha”
Người nào đó âm thầm liếm môi rất nhanh, vẻ mặt nhanh như chớp chuyển qua ủ rủ ra vẻ cực kì đáng thương: “Có thật không? Em nỡ nhìn anh bị nghẹn đến chết hử bảo bối?”
“Không chết được đâu” Dạ Nguyệt bặm môi, khoanh tay trước ngực như để phòng thủ người nào đó lại tái máy tay chân, cô còn không biết anh đang ra vẻ đáng thương hay sao, xì…
Lăng Chi Hiên kéo cằm của vợ yêu xuống để tách môi cô ra, nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt như ẩn như hiện bên trong miệng nhỏ của cô, tròng mắt anh liền chuyển qua tối thẳm, anh khàn giọng nhắc nhở: “Khả năng chịu đựng của anh có giới hạn, nếu em không mau chóng bình phục để anh ăn em thì anh sẽ chết vì nghẹn thật đó bảo bối”
Dạ Nguyệt đen mặt, quơ quơ ngón trỏ trước mặt anh thách thức: “Tại vì anh lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ nên mới dễ chết vì nghẹn đó a”
Tất nhiên Lăng Chi Hiên liền không khách sáo cắn lấy ngón trỏ của cô, cắn cắn mút mút khiêu khích, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh lướt qua từng ngón tay còn lại của cô mà cắn mút đùa bỡn, ánh mắt thâm sâu dán chặt vào khuôn mặt đang ngày càng đỏ bừng lên của cô.
Dạ Nguyệt thở hổn hển muốn rút tay về nhưng tay đã bị tay anh giữ chặt, aizzz con người này thật là… Dạ Nguyệt tức giận, cô bỗng nhiên áp sát cơ thể mềm mại vào anh cọ qua cọ lại chớp nhoáng, đúng như dự đoán của cô, cơ thể anh lập tức cứng lại, gồng lên như đang kìm chế dục vọng sâu thẳm đang cuồn cuộn dâng trào, mà nơi nào đó cũng đã đứng thẳng lên kháng nghị, tròng mắt anh tối đen như mực, chất chứa bao nhiêu là lửa nóng bên trong.
Đúng lúc này Dạ Nguyệt đột nhiên trượt khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng rời khỏi bồn tắm, quấn áo choàng tắm quanh người, xong xuôi cô mới xoay đầu nhìn người nào đó vẫn còn đang ngạc nhiên ngây ngốc ngồi trong bồn tắm, ánh mắt mở lớn nhìn theo từng cử động dứt khoát của cô…
“Em không giúp anh giải quyết đâu, anh tự xử đi a” Dạ Nguyệt nhún vai cười chiến thắng rồi nhanh như chớp cô dứt khoát lao ra khỏi phòng tắm mà không một lần quay đầu nhìn lại, chạy thật nhanh để bảo toàn cho hai bàn tay cô được an toàn.
Người nào đó bị bỏ lại trong tình trạng động tình cực độ không khỏi cong khóe môi cười bất đắc dĩ, xem ra anh nhất định phải bảo Trình Ân đẩy nhanh điều trị cho cô mèo con vừa lười biếng vừa ranh mãnh của anh, để anh có thể một ngụm nuốt cô vào bụng ngay lập tức…
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
“Chủ tịch, theo như hình ảnh từ CCTV của chúng ta thu được, chiếc xe màu trắng đó xuất hiện ở con đường nhỏ gần với trạm dừng chân trên đường cao tốc” Tề Vĩ xoay đầu lại nhìn Lăng Chi Hiên đang đứng phía sau anh trong phòng máy. “Hơn nữa, anh hãy xem đoạn CCTV này”
Tề Vĩ gõ cạch cạch nhanh như chớp trên bàn phím rồi anh mở đoạn camera mà anh đã liệt kê ra từ rất nhiều đoạn camera khác, các đoạn camera này đều được quay từ những camera mà Trung Tâm đã bí mật cài bên cạnh các camera an ninh của phía Chính Phủ: “Vào một tuần trước sau khi dịch bùng phát, chiếc xe này đã đến trạm dừng chân”
Trong đoạn CCTV, một chiếc xe màu trắng tiến đến trước trạm xăng của trạm dừng chân rồi dừng lại, lúc này ở trạm dừng chân có lác đác vài con zombie đang lảo đảo di chuyển trong sân, vừa thấy xe bọn chúng liền nhanh chóng nhào đến.
Lúc này một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện từ cửa tay lái, trên tay là một thanh mã tấu dài, chỉ trong vài phút anh ta đã có thể dọn dẹp xong đám zombie trong sân, nhìn hành động lạnh lùng dứt khoát cùng tướng mạo cao lớn cơ bắp, rất giống với người trong giới hắc đạo.
Sau đó, từ ghế lái phụ lại xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, có thể nhìn thấy cô ấy đang có thai, người đàn ông lập tức quăng mã tấu bước nhanh đến đỡ lấy cô ấy, mỉm cười cưng chiều nhìn cô ấy.
Tiếp đó một người phụ nữ khác nhỏ tuổi hơn bước xuống từ ghế sau chiếc xe, tiến về phía hai người nói nói gì đó rồi cả ba người cùng đi vào siêu thị bên trong.
“Qua những CCTV mà tôi đã xem, bọn họ đã ở nơi này kể từ lúc đó, cho đến ba bốn ngày sau đã xảy ra chuyện bất ngờ” Tề Vĩ tiếp tục mở một đoạn CCTV khác.
Chiếc xe màu trắng tiếp tục xuất hiện trong đoạn phim, nhưng lúc này không chỉ có chiếc xe mà phía sau còn có thêm một bầy zombie đang điên cuồng bám theo, người đàn ông chạy ra từ siêu thị tiện lợi, tay cầm mã tấu chém bọn zombie, nhưng vì quá tập trung nên anh ta không nhìn thấy ba bốn con zombie khác đang đi vào bên trong siêu thị.
Anh ta hét gì đó về phía chiếc xe, một lúc sau cửa xe mở ra và người phụ nữ trẻ lao ra khỏi xe, trên tay cô ta là hai khẩu súng ngắn, cô ta quăng một khẩu cho người đàn ông rồi mới bắt đầu nả súng vào đám zombie.
Đột nhiên người đàn ông hoảng hốt xoay đầu nhìn về phía siêu thị rồi nhanh như chớp anh ta hốt hoảng chạy về phía siêu thị.
Bên ngoài chỉ còn người phụ nữ trẻ đang một mình chống lại bốn năm con zombie, cô ta cũng hoảng sợ bỏ chạy vào trong chiếc xe màu trắng.
Khoảng mười phút sau, người đàn ông đùng đùng xông ra khỏi siêu thị tiện lợi, anh ta dường như đang rất tức giận điên cuồng chém vào trong đám zombie đang vây quanh chiếc xe cho đến khi bọn chúng nát bấy không còn ra hình dạng con người thì anh ta mới dừng lại.
Người phụ nữ trẻ lại bước xuống xe nhào đến ôm lấy anh ta, lại bị anh ta đẩy mạnh ngã xuống đất không thương tiếc, anh ta trừng mắt tức giận nói gì đó khiến cô ta lắc đầu lùi về phía sau co rúm lại, vẻ mặt như đang vô cùng sợ hãi.
Anh ta mạnh bạo túm lấy người phụ nữ lôi xềnh xệch vào trong siêu thị tiện lợi.
Đến đây, Tề Vĩ lại mở một đoạn CCTV khác: “Đây là thời điểm mà nhóm người Lạc Tiểu Anh xuất hiện vào mấy ngày sau đó”
Người đàn ông lại xuất hiện từ siêu thị tiện lợi, trên vai anh ta đang vác người phụ nữ đã bị trói chặt, cô ta đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, lúc này khu vực trong sân hay trước trạm xăng đã không còn thấy xác của đám zombie mấy ngày trước.
Anh ta mở cóp xe rồi quăng người phụ nữ bị trói vào bên trong, rồi anh ta lên xe và chạy về hướng tiến vào trung tâm thành phố.
Chỉ hai mươi phút sau đó, chiếc xe của nhóm Lạc Tiểu Anh xuất hiện, và theo như trình tự xảy ra hôm đó, sau khi ba người vào trong siêu thị tiện lợi thì một nam một nữ còn lại đã ôm nhau đi về phía WC bên ngoài.
Lăng Chi Hiên có thể đoán được hai người đó là ai.
Chỉ mười lăm phút sau khi bọn họ đi vào thì chiếc xe màu trắng lại xuất hiện trên CCTV, ngay đuôi chiếc xe là người phụ nữ đã bị bịt miệng và trói chặt vào trong đuôi xe, chiếc xe di chuyển không nhanh dường như đang chờ đợi dẫn dụ một đám zombie rất đông phía sau, cho đến khi đám zombie đụng vào chiếc xe của nhóm Lạc Tiểu Anh làm chuông báo động vang lên thì chiếc xe trắng mới lao vụt đi thật nhanh để tránh khỏi đám zombie.
Vì còi báo động mà đám zombie đã bị thu hút ở lại, Lăng Chi Hiên nhìn thấy năm sáu con zombie đi vào trong nhà vệ sinh công cộng, anh tập trung nhìn về phía đó, cuối cùng vẫn chẳng thấy hai người kia chạy ra, khả năng sống sót là rất thấp.
Tiếp đó, xe tải xuất hiện chạy vòng qua nhà vệ sinh công cộng rồi dừng lại phía sau chiếc xe của nhóm Lạc Tiểu Anh, bọn zombie lại tập trung bu vào chiếc xe tải.
“Có người đã bắn bể bánh xe” Tề Vĩ khẳng định khi thấy bánh xe của chiếc xe tải đột nhiên bị nổ, anh tua đi tua lại đoạn đó để Lăng Chi Hiên quan sát dễ dàng. “Là loại súng trường mới có thể dễ dàng làm được việc này”
Lăng Chi Hiên gật đầu, anh nhíu mày chăm chú nhìn vào đám cây cao ở ven đường phía đối diện: “Hắn ta đang núp trong đám cây ven đường bên kia, xéo một chút so với trạm dừng chân, về hướng vào trung tâm thành phố”
Sau khi nhóm của Lạc Tiểu Anh lên xe của Lăng Chi Hiên, chỉ vài phút sau chiếc xe màu trắng lao ra khỏi đám cây cao lớn dẫn dụ đám zombie rồi chạy về hướng xe của mọi người đang chạy.
Một tiếng sau chiếc xe màu trắng lại xuất hiện ở trạm dừng chân, phía sau không còn đám zombie nữa, người đàn ông bước xuống xe tiến vào siêu thị tiện lợi. Nhưng chỉ chưa đầy hai phút anh ta lại lao ra khỏi siêu thị tiện lợi, khuôn mặt cực kỳ tức giận la hét quát tháo gì đó, rồi anh ta lên xe, vòng xe trở lại hướng vào trung tâm thành phố.
“Có chuyện gì đó đã xảy ra khi hắn ta vào bên trong siêu thị tiện lợi” Tề Vĩ nghi ngờ nói.
Và rất có khả năng chuyện này đã trực tiếp gây thù hận của hắn ta với nhóm người Lạc Tiểu Anh, Lăng Chi Hiên âm thầm suy nghĩ.
“Gọi Lạc Tiểu Anh, Triệu Bối Bối đến phòng Dạ Nguyệt, tôi có chuyện muốn hỏi bọn họ” Lăng Chi Hiên nhìn Tề Vĩ một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.
… …… …… …… …… …
“Đã tìm thấy tung tích của người lái chiếc xe màu trắng?” Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên, anh lại ôm ấp cô ngồi trong lòng như thường ngày.
Lăng Chi Hiên vừa gật đầu là có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Dạ Nguyệt liền nhanh chóng ngồi sang bên cạnh, dựa vào thành giường, kéo chăn lên ngang hông rồi ra hiệu cho người nào đó vừa cười cười vừa ngồi xuống ghế cạnh giường, là cô đã chuẩn bị xong.
“Vào đi” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói.
Cửa phòng bật mở thật nhẹ, Lạc Tiểu Anh, Triệu Bối Bối, Tiểu Điền, Uông Tuấn Kiệt và Tề Vĩ bước vào phòng.
“Có chuyện gì mà gọi chúng tôi vào đây vậy a?” Uông Tuấn Kiệt thong thả ngồi xuống ghế salong, mở miệng đầu tiên hỏi ra thắc mắc của cả bọn.
“Tôi chỉ muốn biết ngày mà mọi người đến trạm dừng chân đã xảy ra những chuyện gì?” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói, giọng điệu trầm tĩnh đạm mạc.
Triệu Bối Bối nhanh chóng kể lại một lượt cho mọi người cùng nghe, đến đoạn nhìn thấy người phụ nữ zombie thì Lăng Chi Hiên cắt ngang: “Có phải là người này không?” anh đưa ra hình ảnh từ CCTV thông qua điện thoại của mình.
Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh chăm chú nhìn bức ảnh, mặc dù sau khi biến thành zombie sẽ có khác biệt nhưng cơ bản vẫn có thể nhận ra người phụ nữ mang thai xinh đẹp đó chính là người phụ nữ zombie ở trên giường.
“Thật sự là cô ấy, nhưng cô ấy đã thành zombie” Triệu Bối Bối khẳng định, cô không thể nào quên được hình ảnh người phụ nữ zombie bị trói trên giường, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó là như thế nào…
“Mọi người đã…..?” Dạ Nguyệt lúc này cũng đã hiểu ra vấn đề, cô hỏi nhưng có thể nói cô đã khẳng định chắc chắn.
Cả Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh đều gật đầu, tuy Dạ Nguyệt không hỏi thẳng ra nhưng tất cả mọi người ở đây đều đã hiểu rõ.
“Vậy ra hắn ta là muốn trả thù…”
(Còn tiếp)
Dạ Nguyệt bị sửng sốt nên cô đang đần mặt ra tại chỗ, nghe anh nói cô lập tức muốn buông tay: “Em xin lỗi…”
Lăng Chi Hiên liền giữ lấy hai tay cô: “Đừng buông, làm theo anh là được”
Dạ Nguyệt mặc dù cảm thấy rất muốn chui xuống đất trốn nhưng đồng thời cô cũng muốn giúp anh giải quyết nhu cầu, hơn nữa hai người đã là vợ chồng với nhau thì chuyện này cũng là chuyện vô cùng bình thường…
Lăng Chi Hiên vừa giữ lấy hai tay vợ yêu vừa quan sát khuôn mặt nhỏ của vợ yêu càng lúc càng hồng nhuận quyến rũ dưới sự hướng dẫn của anh, không khỏi càng cảm thấy kích thích dâng trào, nơi nào đó theo hai bàn tay mềm mại nhỏ nhắn mà ngày càng căng cứng nóng bỏng.
“Giỏi lắm, bảo bối” Lăng Chi Hiên cụng trán đầy mồ hôi vào trán Dạ Nguyệt, cạ mũi vào mũi cô âu yếm, làn môi nhẹ phớt chờn vờn trên làn môi cô, hơi thở nóng rực của hai người vây hãm lấy nhau, hòa quyện vào nhau, quấn quít không rời.
Dạ Nguyệt ngửa đầu hôn vào môi anh, cô đã không còn cảm thấy ngại ngùng như lúc mới vừa bắt đầu nữa, hơn nữa cô thích lắng nghe tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của người nào đó, nó cũng làm cô cảm thấy thật thỏa mãn…
… …… …… …… …… …
“Anh đã liên lạc với nhóm của Thành Đông chưa?” Dạ Nguyệt thư giãn tựa người vào thành bồn tắm, mấy ngày nay cô không được tắm, chỉ dùng khăn ướt để lau mình, được ngăm mình trong bồn như thế này quả là sung sướng a.
“Vẫn chưa, nhưng anh đã xác nhận vị trí hiện tại của nhóm cậu ta” Lăng Chi Hiên dời đầu nhỏ của cô, nhanh chóng lách cơ thể vào phía sau cô rồi ngồi xuống, để cơ thể cô tựa vào lồng ngực anh, hai chân kẹp lấy hai chân của cô, để cô ngồi trong lòng như thường ngày, mềm giọng nói: “Đầu em vẫn chưa chạm nước được”
“Em có chú ý mà” Dạ Nguyệt quyệt miệng, xoay đầu nhìn anh. “Em nghiêm túc nhắc nhở anh em đã không còn là một cô bé con nữa, anh có thể dừng việc xem em như trẻ con được không?”
“Em nghĩ vậy?” Lăng Chi Hiên chớp mắt cong khóe môi, mà hai tay của anh lúc này đã lần mò đến hai ngọn đồi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.
Dạ Nguyệt đánh vào tay anh nhưng tất nhiên cô có đánh cũng vô ích, cô sao có thể chống lại thế lực mặt dày vô sỉ của người nào đó được a.
“Như đã nói trước đây, anh sẽ không bao giờ xuống tay với trẻ con” Lăng Chi Hiên mờ ám thì thầm vào tai cô, làn môi lướt dọc từ phía sau tai xuống cổ và vai cô, mê luyến cắn mút không ngừng.
“Chúng ta đang tắm đó a” Dạ Nguyệt miễn cưỡng kéo hai tay đang sờ mó khắp người cô ra, nghiêm túc nhắc nhở người ngồi phía sau mặc dù bị ai đó vuốt ve một lúc cô cũng khó tránh khỏi cũng động tình, nhưng bản thân cô vốn dĩ không thể làm loại vận động kịch liệt được, thật bất công mà. (T.T)
Nếu cứ động chạm kiểu này chỉ sợ một phút bốc đồng sẽ ôm vợ yêu lên giường làm loại vận động kịch liệt mất thôi, nghĩ vậy nên Lăng Chi Hiên rất ngoan ngoãn nghe lời, tự mình dừng lại kịp thời.
“Em nói này, thời trẻ mà túng dục quá độ thì sau này rất dễ bị liệt dương đó nha” Dạ Nguyệt thấy anh buông tay ngồi yên thư giãn, cô mới tiếp tục tựa đầu vào lồng ngực anh, vui vẻ cười hề hề.
“Bảo bối, sao em lại có vẻ rất vui nhỉ? Em không biết anh mà bị liệt dương thì cuộc sống tính phúc của em cũng sẽ trở thành cơn ác mộng hay sao, hử?” Lăng Chi Hiên véo vào gò má vợ yêu, nhăn trán nói.
“Em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi” Dạ Nguyệt bĩu môi phụng phịu, cô là đang lo cho sức khỏe của vị đại ca này chứ bộ.
Dừng một lát…..
Dạ Nguyệt lại nghe giọng điệu trầm ấm đầy mê hoặc ở phía sau…: “Anh cũng hết cách, chỉ cần nhìn thấy em là anh lại muốn ăn, muốn làm rất nhiều chuyện với em”
Dạ Nguyệt: “…” em cũng không phải đồ ăn……
“Vì sao? Ngay cả thức ăn, ăn nhiều một món chẳng phải cũng cảm thấy rất chán hay sao?” Dạ Nguyệt nghi ngại hỏi, không phải có câu “đàn ông thèm của lạ, phụ nữ sợ quen thuộc” hay sao a?
“Em thật sự muốn anh trả lời?” Lăng Chi Hiên nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn đỉnh đầu nhỏ của vợ yêu trong ngực mình.
“Hzz vì em không thể lý giải được nên mới thắc mắc thôi, anh không trả lời cũng được, cứ xem như em đang lầm bầm một mình đi a” Dạ Nguyệt lắc đầu, tự cười vào mặt mình, cô vẫn luôn thắc mắc vì sao lại là mình cho đến tận bây giờ nên nhiều khi hay lảm nhảm thế này đây, thói quen khó bỏ của cô a.
Lại dừng cả nữa ngày, cuối cùng cô nghe tiếng thở dài ở phía sau: “Em quên anh có bệnh kín à?”
Phụt!!!!! Dạ Nguyệt bị sặc nước miếng ngay lập tức, cô vừa ho sặc sụa vừa xoay người ngồi đối diện với anh.
Lăng Chi Hiên nhướng mày, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô để giúp cô hết ho.
“Bệnh kín?” Dạ Nguyệt trợn mắt, vị này có bệnh kín? Này cô mới nghe lần đầu đó nha.
“Khiết phích cũng xếp vào loại bệnh kín, em không biết sao?” Lăng Chi Hiên buồn cười. “Mặc dù anh cũng không hiểu rõ lắm nhưng hiện tượng không thích và khó chịu khi bất kì người nào đó đụng chạm vào mình, anh nghĩ đó được xem như một loại bệnh về tâm lý”
À! Dạ Nguyệt gật đầu, thì ra anh đang nói đến vấn đề này, cô cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, có lẽ là do quá khứ của anh nên anh mới trở thành người khiết phích như hiện tại, nhưng vấn đề vì sao lại là cô vẫn còn là một bí ẩn đối với cô a.
“Nếu như sau này xuất hiện một người mà anh có thể đụng chạm được…” Dạ Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã im bật, bởi vì ánh mắt của người nào đó đã thay đổi.
“Em có biết tự ti và khiêm tốn là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau không?” Lăng Chi Hiên thở dài, ôm mặt vợ yêu kéo gần đến mặt anh. “Tự ti không chỉ làm em tổn thương mà còn làm người đối diện với em tổn thương, vì điều đó chứng tỏ em không tin anh, không tin vào mối liên kết giữa hai chúng ta”
“Em xin lỗi…” Dạ Nguyệt sụ mặt thành thật nhận lỗi, cô biết bản thân luôn tự ti dẫn đến cảm giác thiếu an toàn trong lòng. “Em chỉ không thể hiểu được vì sao lại là em?”
Lăng Chi Hiên lắc đầu không đáp, anh vuốt ve vào gò má hồng hồng đáng yêu của cô, đôi mắt đen láy sáng rực chăm chú nhìn cô dưới hàng lông mi dài.
Dạ Nguyệt ngơ ngẩn bắt lấy ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng của anh, nhắm mắt lại cảm nhận đụng chạm dịu dàng của anh, cô có thể ngồi như thế này cùng anh cả đời cũng được…
“Cần ai đó cũng phải có một lý do rõ ràng hay sao bảo bối?” Lăng Chi Hiên búng vào trán cô, vợ yêu của anh thật ngốc.
Dạ Nguyệt nghe vậy lập tức mở mắt ra, nhìn anh chăm chú…: “Vì sao anh lại cần em đến như vậy?”
“Em có cảm thấy câu hỏi này vô nghĩa không khi mà anh đã nói cần một ai đó cũng phải có một lý do rõ ràng hay sao?” Lăng Chi Hiên bóp lấy cằm cô, ánh mắt sâu thẳm đen ngòm như vực sâu không đáy nuốt chửng cô vào trong đó, xoáy sâu đến tận cùng đáy lòng chìm trong bóng tối của cô.
“Chẳng lẽ em không cần anh?” anh nhướng mày vẻ nghi ngờ.
“Anh nghĩ sao?” Dạ Nguyệt phụng phịu, đưa tay lên véo hai bên gò má của anh kéo dãn ra, trông anh thật đáng yêu cũng thật buồn cười nga ~ cô cười thích thú, đùa bỡn với hai bên má anh.
Lăng Chi Hiên để yên vợ yêu muốn làm gì thì làm, mắt anh vẫn nhìn nụ cười cô không rời, anh chuyển qua ve vuốt vào dưới cằm cô như đang vuốt ve động vật nhỏ nào đó: “Tất nhiên anh biết em cần anh, vì thế… em cũng nên hiểu là anh cũng có cảm giác tương tự như em”
Ồ! Dạ Nguyệt há miệng thành hình chữ O to tướng, vậy là… cũng như cô cần anh vậy… anh muốn cô lý giải cảm xúc của anh giống như lý giải cảm xúc của cô đối với anh?
Cô muốn ở cạnh anh cũng chẳng vì một lý do cụ thể nào, bản thân cô cũng không thể lý giải cụ thể được vì sao cô lại có cảm xúc này chỉ với riêng mình anh…
Tại sao trước đây trong sậu tận đáy lòng cô vẫn luôn lăn tăn vì một điều vốn dĩ không thể lý giải cụ thể được như vậy nhỉ?
Giống như trở thành một người thân trong gia đình, quan trọng không thể thiếu cũng như không muốn rời xa, tình cảm này vốn dĩ không còn là tình yêu đơn thuần nữa, nó vốn dĩ đã vượt xa cảm xúc “yêu cuồng dại” khi chúng ta còn trẻ, có phải tất cả những người ở thời đại trước đều có cảm xúc như thế này nên họ mới có thể cùng nhau đi đến cuối cùng hay không?
Lăng Chi Hiên chăm chú nhìn vào mắt cô như thể tìm kím cảm xúc đồng điệu giữa hai người, rồi anh dụi mũi vào mũi cô âu yếm, dịu dàng thì thầm trên làn môi cô: “Em đã hiểu chưa, bé ngốc?”
Trước khi gặp cô, anh chưa từng muốn đụng chạm vào bất kì ai, cũng chưa từng muốn cho phép ai chạm vào mình trừ những trường hợp bị thương nặng cần phải phẫu thuật, khi đã gặp cô thì anh lại càng thể hiện điều đó rõ hơn…
Con người ta đều đem lý do không thể kìm chế ra làm lá chắn nhưng nếu bản thân thật sự không muốn thì cho dù có ép buộc như thế nào cũng là không thể…. Khác nhau ở chỗ người đó muốn hay không muốn thôi.
“Em thật may mắn vì gặp được anh” Dạ Nguyệt mỉm cười, nếu không gặp anh thì có lẽ… cô đã phải sống cô độc cả đời… Hừm, thật ra trước khi gặp anh cô cũng đã có dự định như thế rồi… nhưng đời người vốn vô thường mà…
“Bắt được em… là may mắn nhất của anh” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, trêu chọc vợ yêu.
“Xì ~ anh làm như em là thú cưng vậy a” Dạ Nguyệt quyệt miệng bĩu môi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Mèo con lười biếng nhất quả đất của anh” Lăng Chi Hiên tủm tỉm cười thích thú.
“Còn anh là mèo bự khó tính thích bắt nạt em” Dạ Nguyệt hậm hực đập đập tay vào thành bồn tắm.
“Anh rất sẵn lòng thể hiện điều đó trước mặt em” Lăng Chi Hiên cười tà chuyển tay từ cổ vuốt dài xuống hai bên ngực cô, véo vào điểm màu hồng đang nữa ẩn nữa hiện trong làn nước nóng phía trước mặt anh.
Dạ Nguyệt ngay lập tức hít vào thật sâu chợp lấy tay anh, trợn mắt hâm dọa: “Em không giúp anh giải quyết nữa đâu nha”
Người nào đó âm thầm liếm môi rất nhanh, vẻ mặt nhanh như chớp chuyển qua ủ rủ ra vẻ cực kì đáng thương: “Có thật không? Em nỡ nhìn anh bị nghẹn đến chết hử bảo bối?”
“Không chết được đâu” Dạ Nguyệt bặm môi, khoanh tay trước ngực như để phòng thủ người nào đó lại tái máy tay chân, cô còn không biết anh đang ra vẻ đáng thương hay sao, xì…
Lăng Chi Hiên kéo cằm của vợ yêu xuống để tách môi cô ra, nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt như ẩn như hiện bên trong miệng nhỏ của cô, tròng mắt anh liền chuyển qua tối thẳm, anh khàn giọng nhắc nhở: “Khả năng chịu đựng của anh có giới hạn, nếu em không mau chóng bình phục để anh ăn em thì anh sẽ chết vì nghẹn thật đó bảo bối”
Dạ Nguyệt đen mặt, quơ quơ ngón trỏ trước mặt anh thách thức: “Tại vì anh lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ nên mới dễ chết vì nghẹn đó a”
Tất nhiên Lăng Chi Hiên liền không khách sáo cắn lấy ngón trỏ của cô, cắn cắn mút mút khiêu khích, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh lướt qua từng ngón tay còn lại của cô mà cắn mút đùa bỡn, ánh mắt thâm sâu dán chặt vào khuôn mặt đang ngày càng đỏ bừng lên của cô.
Dạ Nguyệt thở hổn hển muốn rút tay về nhưng tay đã bị tay anh giữ chặt, aizzz con người này thật là… Dạ Nguyệt tức giận, cô bỗng nhiên áp sát cơ thể mềm mại vào anh cọ qua cọ lại chớp nhoáng, đúng như dự đoán của cô, cơ thể anh lập tức cứng lại, gồng lên như đang kìm chế dục vọng sâu thẳm đang cuồn cuộn dâng trào, mà nơi nào đó cũng đã đứng thẳng lên kháng nghị, tròng mắt anh tối đen như mực, chất chứa bao nhiêu là lửa nóng bên trong.
Đúng lúc này Dạ Nguyệt đột nhiên trượt khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng rời khỏi bồn tắm, quấn áo choàng tắm quanh người, xong xuôi cô mới xoay đầu nhìn người nào đó vẫn còn đang ngạc nhiên ngây ngốc ngồi trong bồn tắm, ánh mắt mở lớn nhìn theo từng cử động dứt khoát của cô…
“Em không giúp anh giải quyết đâu, anh tự xử đi a” Dạ Nguyệt nhún vai cười chiến thắng rồi nhanh như chớp cô dứt khoát lao ra khỏi phòng tắm mà không một lần quay đầu nhìn lại, chạy thật nhanh để bảo toàn cho hai bàn tay cô được an toàn.
Người nào đó bị bỏ lại trong tình trạng động tình cực độ không khỏi cong khóe môi cười bất đắc dĩ, xem ra anh nhất định phải bảo Trình Ân đẩy nhanh điều trị cho cô mèo con vừa lười biếng vừa ranh mãnh của anh, để anh có thể một ngụm nuốt cô vào bụng ngay lập tức…
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
“Chủ tịch, theo như hình ảnh từ CCTV của chúng ta thu được, chiếc xe màu trắng đó xuất hiện ở con đường nhỏ gần với trạm dừng chân trên đường cao tốc” Tề Vĩ xoay đầu lại nhìn Lăng Chi Hiên đang đứng phía sau anh trong phòng máy. “Hơn nữa, anh hãy xem đoạn CCTV này”
Tề Vĩ gõ cạch cạch nhanh như chớp trên bàn phím rồi anh mở đoạn camera mà anh đã liệt kê ra từ rất nhiều đoạn camera khác, các đoạn camera này đều được quay từ những camera mà Trung Tâm đã bí mật cài bên cạnh các camera an ninh của phía Chính Phủ: “Vào một tuần trước sau khi dịch bùng phát, chiếc xe này đã đến trạm dừng chân”
Trong đoạn CCTV, một chiếc xe màu trắng tiến đến trước trạm xăng của trạm dừng chân rồi dừng lại, lúc này ở trạm dừng chân có lác đác vài con zombie đang lảo đảo di chuyển trong sân, vừa thấy xe bọn chúng liền nhanh chóng nhào đến.
Lúc này một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện từ cửa tay lái, trên tay là một thanh mã tấu dài, chỉ trong vài phút anh ta đã có thể dọn dẹp xong đám zombie trong sân, nhìn hành động lạnh lùng dứt khoát cùng tướng mạo cao lớn cơ bắp, rất giống với người trong giới hắc đạo.
Sau đó, từ ghế lái phụ lại xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, có thể nhìn thấy cô ấy đang có thai, người đàn ông lập tức quăng mã tấu bước nhanh đến đỡ lấy cô ấy, mỉm cười cưng chiều nhìn cô ấy.
Tiếp đó một người phụ nữ khác nhỏ tuổi hơn bước xuống từ ghế sau chiếc xe, tiến về phía hai người nói nói gì đó rồi cả ba người cùng đi vào siêu thị bên trong.
“Qua những CCTV mà tôi đã xem, bọn họ đã ở nơi này kể từ lúc đó, cho đến ba bốn ngày sau đã xảy ra chuyện bất ngờ” Tề Vĩ tiếp tục mở một đoạn CCTV khác.
Chiếc xe màu trắng tiếp tục xuất hiện trong đoạn phim, nhưng lúc này không chỉ có chiếc xe mà phía sau còn có thêm một bầy zombie đang điên cuồng bám theo, người đàn ông chạy ra từ siêu thị tiện lợi, tay cầm mã tấu chém bọn zombie, nhưng vì quá tập trung nên anh ta không nhìn thấy ba bốn con zombie khác đang đi vào bên trong siêu thị.
Anh ta hét gì đó về phía chiếc xe, một lúc sau cửa xe mở ra và người phụ nữ trẻ lao ra khỏi xe, trên tay cô ta là hai khẩu súng ngắn, cô ta quăng một khẩu cho người đàn ông rồi mới bắt đầu nả súng vào đám zombie.
Đột nhiên người đàn ông hoảng hốt xoay đầu nhìn về phía siêu thị rồi nhanh như chớp anh ta hốt hoảng chạy về phía siêu thị.
Bên ngoài chỉ còn người phụ nữ trẻ đang một mình chống lại bốn năm con zombie, cô ta cũng hoảng sợ bỏ chạy vào trong chiếc xe màu trắng.
Khoảng mười phút sau, người đàn ông đùng đùng xông ra khỏi siêu thị tiện lợi, anh ta dường như đang rất tức giận điên cuồng chém vào trong đám zombie đang vây quanh chiếc xe cho đến khi bọn chúng nát bấy không còn ra hình dạng con người thì anh ta mới dừng lại.
Người phụ nữ trẻ lại bước xuống xe nhào đến ôm lấy anh ta, lại bị anh ta đẩy mạnh ngã xuống đất không thương tiếc, anh ta trừng mắt tức giận nói gì đó khiến cô ta lắc đầu lùi về phía sau co rúm lại, vẻ mặt như đang vô cùng sợ hãi.
Anh ta mạnh bạo túm lấy người phụ nữ lôi xềnh xệch vào trong siêu thị tiện lợi.
Đến đây, Tề Vĩ lại mở một đoạn CCTV khác: “Đây là thời điểm mà nhóm người Lạc Tiểu Anh xuất hiện vào mấy ngày sau đó”
Người đàn ông lại xuất hiện từ siêu thị tiện lợi, trên vai anh ta đang vác người phụ nữ đã bị trói chặt, cô ta đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, lúc này khu vực trong sân hay trước trạm xăng đã không còn thấy xác của đám zombie mấy ngày trước.
Anh ta mở cóp xe rồi quăng người phụ nữ bị trói vào bên trong, rồi anh ta lên xe và chạy về hướng tiến vào trung tâm thành phố.
Chỉ hai mươi phút sau đó, chiếc xe của nhóm Lạc Tiểu Anh xuất hiện, và theo như trình tự xảy ra hôm đó, sau khi ba người vào trong siêu thị tiện lợi thì một nam một nữ còn lại đã ôm nhau đi về phía WC bên ngoài.
Lăng Chi Hiên có thể đoán được hai người đó là ai.
Chỉ mười lăm phút sau khi bọn họ đi vào thì chiếc xe màu trắng lại xuất hiện trên CCTV, ngay đuôi chiếc xe là người phụ nữ đã bị bịt miệng và trói chặt vào trong đuôi xe, chiếc xe di chuyển không nhanh dường như đang chờ đợi dẫn dụ một đám zombie rất đông phía sau, cho đến khi đám zombie đụng vào chiếc xe của nhóm Lạc Tiểu Anh làm chuông báo động vang lên thì chiếc xe trắng mới lao vụt đi thật nhanh để tránh khỏi đám zombie.
Vì còi báo động mà đám zombie đã bị thu hút ở lại, Lăng Chi Hiên nhìn thấy năm sáu con zombie đi vào trong nhà vệ sinh công cộng, anh tập trung nhìn về phía đó, cuối cùng vẫn chẳng thấy hai người kia chạy ra, khả năng sống sót là rất thấp.
Tiếp đó, xe tải xuất hiện chạy vòng qua nhà vệ sinh công cộng rồi dừng lại phía sau chiếc xe của nhóm Lạc Tiểu Anh, bọn zombie lại tập trung bu vào chiếc xe tải.
“Có người đã bắn bể bánh xe” Tề Vĩ khẳng định khi thấy bánh xe của chiếc xe tải đột nhiên bị nổ, anh tua đi tua lại đoạn đó để Lăng Chi Hiên quan sát dễ dàng. “Là loại súng trường mới có thể dễ dàng làm được việc này”
Lăng Chi Hiên gật đầu, anh nhíu mày chăm chú nhìn vào đám cây cao ở ven đường phía đối diện: “Hắn ta đang núp trong đám cây ven đường bên kia, xéo một chút so với trạm dừng chân, về hướng vào trung tâm thành phố”
Sau khi nhóm của Lạc Tiểu Anh lên xe của Lăng Chi Hiên, chỉ vài phút sau chiếc xe màu trắng lao ra khỏi đám cây cao lớn dẫn dụ đám zombie rồi chạy về hướng xe của mọi người đang chạy.
Một tiếng sau chiếc xe màu trắng lại xuất hiện ở trạm dừng chân, phía sau không còn đám zombie nữa, người đàn ông bước xuống xe tiến vào siêu thị tiện lợi. Nhưng chỉ chưa đầy hai phút anh ta lại lao ra khỏi siêu thị tiện lợi, khuôn mặt cực kỳ tức giận la hét quát tháo gì đó, rồi anh ta lên xe, vòng xe trở lại hướng vào trung tâm thành phố.
“Có chuyện gì đó đã xảy ra khi hắn ta vào bên trong siêu thị tiện lợi” Tề Vĩ nghi ngờ nói.
Và rất có khả năng chuyện này đã trực tiếp gây thù hận của hắn ta với nhóm người Lạc Tiểu Anh, Lăng Chi Hiên âm thầm suy nghĩ.
“Gọi Lạc Tiểu Anh, Triệu Bối Bối đến phòng Dạ Nguyệt, tôi có chuyện muốn hỏi bọn họ” Lăng Chi Hiên nhìn Tề Vĩ một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.
… …… …… …… …… …
“Đã tìm thấy tung tích của người lái chiếc xe màu trắng?” Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên, anh lại ôm ấp cô ngồi trong lòng như thường ngày.
Lăng Chi Hiên vừa gật đầu là có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Dạ Nguyệt liền nhanh chóng ngồi sang bên cạnh, dựa vào thành giường, kéo chăn lên ngang hông rồi ra hiệu cho người nào đó vừa cười cười vừa ngồi xuống ghế cạnh giường, là cô đã chuẩn bị xong.
“Vào đi” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói.
Cửa phòng bật mở thật nhẹ, Lạc Tiểu Anh, Triệu Bối Bối, Tiểu Điền, Uông Tuấn Kiệt và Tề Vĩ bước vào phòng.
“Có chuyện gì mà gọi chúng tôi vào đây vậy a?” Uông Tuấn Kiệt thong thả ngồi xuống ghế salong, mở miệng đầu tiên hỏi ra thắc mắc của cả bọn.
“Tôi chỉ muốn biết ngày mà mọi người đến trạm dừng chân đã xảy ra những chuyện gì?” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói, giọng điệu trầm tĩnh đạm mạc.
Triệu Bối Bối nhanh chóng kể lại một lượt cho mọi người cùng nghe, đến đoạn nhìn thấy người phụ nữ zombie thì Lăng Chi Hiên cắt ngang: “Có phải là người này không?” anh đưa ra hình ảnh từ CCTV thông qua điện thoại của mình.
Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh chăm chú nhìn bức ảnh, mặc dù sau khi biến thành zombie sẽ có khác biệt nhưng cơ bản vẫn có thể nhận ra người phụ nữ mang thai xinh đẹp đó chính là người phụ nữ zombie ở trên giường.
“Thật sự là cô ấy, nhưng cô ấy đã thành zombie” Triệu Bối Bối khẳng định, cô không thể nào quên được hình ảnh người phụ nữ zombie bị trói trên giường, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó là như thế nào…
“Mọi người đã…..?” Dạ Nguyệt lúc này cũng đã hiểu ra vấn đề, cô hỏi nhưng có thể nói cô đã khẳng định chắc chắn.
Cả Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh đều gật đầu, tuy Dạ Nguyệt không hỏi thẳng ra nhưng tất cả mọi người ở đây đều đã hiểu rõ.
“Vậy ra hắn ta là muốn trả thù…”
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.