Chương 82: Bảo vệ
Ưng Chanh
29/09/2023
Hai người ngồi trên sofa xem xong vài tập phim, Ban Thịnh lấy chìa khóa ở trên bàn lái xe đưa cô về nhà. Chiếc xe bay thẳng một đường, màn đêm và những ngôi sao vụt qua bên ngoài cửa xe.
Chiếc xe tắt máy ở dưới lầu nhà Lâm Vi Hạ, cô tháo dây an toàn, cúi người muốn đẩy cửa ra, Ban Thịnh đột nhiên kéo tay cô lại, hỏi cô :
“Đêm giáng sinh em có sắp xếp gì không?”
Lâm Vi Hạ lấy điện thoại ra, giả bộ mở lời nhắc, âm thanh kéo dài : “Hôm đó hình như có việc, nhưng mà nếu như anh hẹn em, vậy em sẽ miễn cưỡng——”
Đôi mắt của nữ sinh hiện lên một tia xảo quyệt, cái má trắng nõn bỗng nhiên bị nhéo, bị ép nhìn vào đôi mắt của cậu, Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, lồng ngực khẽ run, phối hợp với cô, trầm giọng nói :
“Ừm, hẹn em, đồng ý không?”
Khuôn mặt của Lâm Vi Hạ lập tức đỏ bừng, đảo mắt, nhỏ nhẹ nói : “Được.”
Hai ngày sau, giáng sinh, bản tin thời tiết nói hôm nay tuyết dày chuyển thành tuyết nhẹ, hôm nay số lượng người đi ra ngoài dự kiến sẽ tăng gấp 10 lần so với những ngày trước, người dân đi ra ngoài trong ngày mưa tuyết, vui lòng chú ý an toàn.
Lâm Vi Hạ ngồi vào bàn trang điểm tỉ mỉ kẻ lông mày, trang điểm, lại lấy son môi màu mận chín thoa lên đôi môi, lấp lánh ánh nước.
Khi thay quần áo, quần áo của Lâm Vi Hạ chủ yếu là màu sắc đơn giản, hôm nay cô đặc biệt chọn chiếc áo choàng màu xanh lá đậm, tôn lên làn da như trắng như tuyết của cô, dưới chiếc mũ nồi màu đen là đôi mắt trong veo, bông tai hoa anh đào treo trên lỗ tai nhẹ nhàng lắc lư, mái tóc đen dài mềm mại được giữ nếp.
Khuôn mặt càng thêm thuần khiết xinh đẹp.
Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh hẹn gặp nhau ở rạp chiếu phim, bộ phim kinh điển《Yêu thật sự》được chiếu lại trong năm nay, cả hai người đã hẹn nhau đi xem vào ngày lễ giáng sinh.
Lâm Vi Hạ đến sớm hơn dự kiến, cô mua vé ngồi trên ghế tựa dài đợi người, hôm nay rạp phim rất đông người, có những cặp đôi, vợ chồng, cũng có một nhà ba người, trên khuôn mặt của mỗi người đều nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Không biết vì sao, Lâm Vi Hạ cũng không phải là lần đầu tiên hẹn gặp Ban Thịnh, nhưng lần này cô lại cảm thấy khẩn trương không thể giải thích được, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.
Cô đang nghĩ, đây là một khởi đầu mới.
Lâm Vi Hạ cúi đầu xem thời gian, cách thời gian hẹn của bọn họ còn nửa tiếng. Trong lòng tràn ngập mong chờ, đợi sự xuất hiện của Ban Thịnh, kết quả trì trệ không thấy cậu đến.
Lại đợi thêm nữa tiếng, người vẫn không đến, Lâm Vi Hạ thu hồi ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào. Cô ngồi đến mức chân hơi mỏi, hàng mi đen rũ xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, rạp chiếu phim vang lên một giọng nữ tiêu chuẩn : “Các vị khán giả, bộ phim《Yêu thật sự》vào lúc 8 giờ 10 phút hiện đang bắt đầu soát vé……”
Những người ngồi hai bên của Lâm Vi Hạ dồn dập đứng dậy, hầu hết đều là các cặp đôi, các cô gái ôm bỏng ngô ở trước ngực, các chàng trai thì cầm vé đứng xếp hàng.
Điện thoại trong túi phát ra tiếng rung, Lâm Vi Hạ lấy ra xem, dãy số của Ban Thịnh nhảy lên trên màn hình, rung động, lập tức nhấn nghe máy : “Alo.”
“Hạ Hạ, là anh.” Giọng nói của Ban Thịnh rất trầm.
“Xin lỗi, anh tạm thời có việc, không thể đến được.” Ban Thịnh hít một hơi thật sâu, cậu dường như đang đứng trong hành lang thông gió trống trải, âm thanh vang vọng lại.
Lâm Vi Hạ trầm mặc rất lâu, cánh tay cầm điện thoại phát mỏi, nửa ngày trời cô mới hồi thần lại trả lời : “Được.”
Loa nghe bên kia bỗng truyền đến một tiếng hét chói tai, Ban Thịnh đưa điện thoại ra xa, ngữ khí khựng lại, cổ họng hiện lên vẻ mệt mỏi : “Lần sau nhất định sẽ bù đắp cho em.”
Sau khi cúp máy, Lâm Vi Hạ cất điện thoại vào trong túi, đải sảnh ồn ào không ngớt. Cách một mét có một cặp đôi đang cãi nhau, nữ sinh có chút tức giận : “Em đã nói anh mua vé sớm nhưng anh không nghe, bây giờ phải làm sao?”
Nam sinh gãi đầu, nói : “Vậy xem suất 11 giờ?”
Nữ sinh cầm ví tiền đánh vào bờ vai của nam sinh : “Xem cái đầu nhà anh, anh quên mất nhà trường còn có giờ cấm cửa hả? Thật phiền, đều tại anh.”
Nữ sinh càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, nam sinh có chút không biết phải làm sao, mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lâm Vi Hạ đi qua, đưa vé, nói : “Cho hai em.”
“Chị không xem hả?” Nữ sinh kinh ngạc hỏi.
Lâm Vi Hạ lắc đầu, khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt, nói : “Không xem, người chị đợi không đến.”
Sau khi nói xong, Lâm Vi Hạ nhét hai tấm vé vào tay của nữ sinh, đút hai tay vào túi áo khoác, chen qua đám đông, đi ra ngoài theo hướng ngược lại của đám đông. Tiếng gọi của nữ sinh vang lên từ phía sau : “Cảm ơn chị, đợi một lát, em còn chưa đưa tiền vé cho chị——”
Lâm Vi Hạ không quay đầu lại, đưa một tay lên vẫy về phía sau.
So với trước đây, tâm trạng của Lâm Vi Hạ dường như không còn nặng nề như trước, có thể là bởi vì đã trải qua quá nhiều, ngưỡng chịu đựng cũng đã tăng lên.
Thứ tư, sau khi Lâm Vi Hạ kết thúc lớp tâm lý học lâm sàng, cô cùng các bạn trong lớp đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, một cơn gió mạnh thổi qua, làm bay cát và những chiếc lá đã héo khô trên mặt đất.
Khi đi ngang qua bảng thông báo của Đại học Bắc Kinh, một nhóm sinh viên trẻ tuổi dừng chân đứng lại xem, nổi lên những tiếng bàn tán không nhỏ, bạn học là người thích thích xem náo nhiệt, kéo Lâm Vi Hạ chen vào đám người dày đặc, cười nói : “Nhường một chút, cảm ơn.”
Cuốn sách trong tay vô tình trượt xuống, Lâm Vi Hạ cầm chặt cuốn sách, tầm nhìn quét qua bảng thông báo, ánh mắt dừng lại.
Trên bảng thông báo dán một tờ giấy màu trắng, có lẽ là sinh viên nặc danh in ra dán lên bên trên, ngôn luận ở bên trên trực tiếp chỉ thẳng Ban Thịnh lớp (1) của học viện kỹ thuật y sinh, nói nghi ngờ cậu sử dụng thuốc bất hợp pháp, dựa vào dược phẩm để thực hiện và nghiên cứu các dự án trong phòng thí nghiệm vượt hơn mức bình thường, điều này không công bằng với các học sinh, yêu cầu nhà trường điều tra.
Đối phương nói Ban Thịnh dựa vào thuốc để hoàn thành thí nghiệm, vi phạm quy tắc, trái với sự công bằng, lời nói phẫn nộ và diễn đạt cực đoan, để làm tăng mức độ một cách chắc chắn, còn chụp mũ cho nhà trường bao che hành vi này.
“Thật hay giả vậy? Cái vị ở bên khu kỹ thuật là đến từ Đại học Pennsylvania đó, không phải chứ.” Có người hỏi.
“Nói không chừng người ta ở Đại học Pennsylvania đã như vậy rồi, ở nước ngoài vẫn luôn phóng khoáng mà.” Có nam sinh tự cười thầm suy đoán.
Một nữ sinh có dáng người cao lạnh lùng xen ngang : “Những lời này không có chứng cứ xác thực vậy mà cũng có người tin, tao càng tin cậu ta bị người khác ghen tị, đối phương gấp rút muốn kéo cậu ta xuống nước. Ban Thịnh quá xuất sắc, làm việc gì cũng làm đến tốt nhất, cố ý vu oan cậu ta.”
“Ha, lòng người thật thú vị.”
Những người đứng quan sát đều có ý kiến riêng của bọn họ, Lâm Vi Hạ vẫn không nói lời nào, đầu ngón tay của cô vô thức nắm chặt lại, các khớp xương trở nên trắng bệch, trong khi quả cầu tuyết của cuộc thảo luận ngày càng lớn——
Bàn tay trắng ngần duỗi ra, trực tiếp xé tờ giấy trên bảng thông báo, đôi mắt của Lâm Vi Hạ hiện lên sự xa cách và lạnh nhạt, vò tờ giấy thành một cục, ném nó vào thùng rác ở trước mặt mọi người.
Lâm Vi Hạ không đến thư viện ôn tập, bắt đầu tìm kiếm những cáo thị ẩn danh về Ban Thịnh trên tất cả các bảng thông báo của trường, sau đó xé toạc chúng, cô phải mất cả một buổi chiều.
Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ đến căn tin ăn cơm một mình, cô chỉ gắp hai món, một món là đậu xanh xào, món còn lại là thịt bò xào cần tây.
Cô đang chậm rãi ăn cơm, bên tay trái đột nhiên xuất hiện một ly cacao nóng, nước hoa hương hoa nhài bay thoang thoảng qua đây, ngước mắt lên, là Lý Sanh Nhiên.
Lý Sanh Nhiên ăn diện đẹp mắt xuất hiện ở trước mặt cô, cô ta cầm chiếc điện thoại và hộp kẹo cao su doublemint trong tay, vừa nhìn liền biết cô ta vừa hút thuốc xong dùng kẹo để làm sạch mùi.
“Cậu bây giờ vẫn còn tâm trạng để ăn cơm, không đi tìm anh ấy hả?” Lý Sanh Nhiên lên tiếng sặc mùi thuốc như thói quen.
Lâm Vi Hạ đặt đũa xuống, ôm cánh tay nói : “Bằng không thì sao, lấy nước mắt rửa mặt hả? Tôi gọi điện cho cậu ấy rồi, tắt máy.”
Ban Thịnh chơi cái trò mất tích này đã thành thói quen rồi.
Sau khi nói xong, Lâm Vi Hạ cầm đũa lên lại lần nữa, cúi đầu bắt đầu nhai cơm, ngữ khí lạnh nhạt : “Tôi còn phải ăn cơm.”
Ý tứ cô ta có thể đi được rồi.
Lý Sanh Nhiên nhìn thái độ của Lâm Vi Hạ cũng gần như hiểu rõ, với tư cách là con gái với nhau cô sẽ đứng về phía Lâm Vi Hạ, cũng cho rằng Lâm Vi Hạ nên tức giận, thậm chí có thể không hỏi không quản.
Nhưng cô từ nhỏ đã xem Ban Thịnh là anh trai ruột của mình, nhìn thấy anh làm sao chịu đựng được đến bây giờ.
Bỗng nhiên nhớ đến ở núi Cửu Già lần trước, còn có lọ thuốc “dạ dày” không có nhãn hiệu của cậu, Lâm Vi Hạ nhiều lần thăm dò nhưng đều bị cậu hiển nhiên như không mà bỏ qua, giật mình, hỏi : “Cậu ấy có phải bị bệnh rồi không, rối loạn căng thẳng?”
Lý Sanh Nhiên lấy một xấp báo cáo từ trong túi xách ra, đưa cho cô : “Không chỉ vậy, cậu là sinh viên của khoa tâm lý học, có lẽ dễ dàng đọc hiểu những thứ này. Đây là một phần báo cáo của anh ấy trong những năm qua.”
Sau khi Lâm Vi Hạ nhận lấy, cô nhanh chóng lật những tờ báo cáo, đầu óc tiếp nhận thông tin rất nhanh. “Bộp” một tiếng, chiếc đũa nằm trên chiếc bàn ăn màu xanh rớt thẳng xuống đất.
Thang điểm trầm cảm Hamilton, 24 đánh giá : Lo âu, suy giảm nhận thức, rối loạn giấc ngủ, cảm giác tuyệt vọng…… Điểm đánh giá lớn hơn ba điểm, trầm cảm nặng.
Thang điểm tìm cách tự sát ssi cho thấy bệnh nhân có mong muốn tự tử mạnh mẽ……càng xem xuống dưới, bên trên hiển thị một cái tên——Ban Thịnh.
Ngón tay của Lâm Vi Hạ không kiềm được mà run rẩy, những danh từ mà bình thường cô thuộc lòng như cháo ở trong lớp đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Cô cảm thấy tất cả đều rất xa lạ.
“Hôm đó anh ấy chuẩn bị đi tìm cậu, đúng lúc có chuyện muốn gọi điện cho ba anh ấy, Ban Thịnh và cái nhà đó đã không liên lạc hai năm nay rồi, kết quả vừa gọi qua, ba anh ấy thế mà đổi số điện thoại. Sau đó anh ấy lại phát bệnh, bị cưỡng ép đưa vào bệnh viện, điện thoại cũng bị tịch thu.”
Lý Sanh Nhiên hít thở một hơi : “Cậu có lẽ không biết, Ban Thịnh đã có chứng trầm cảm nhiều năm rồi, trong hai năm qua ở nước ngoài đã tiến triển thành trầm cảm nặng và lo âu ở mức độ vừa.”
Hai người đang nói chuyện, điện thoại nằm ở trên bàn phát ra một tiếng “ding”, Lâm Vi Hạ nhấn vào xem, là thông báo do nhà trường đưa ra trên trang web chính thức, bên trên viết Ban Thịnh sinh viên trao đổi năm ba của khoa kỹ thuật đã dính đến một cơn bão dư luận, cộng thêm trường học liên tục nhận được những báo cáo chỉ thẳng Ban Thịnh đã vi phạm nội quy và hồ sơ của nhà trường, sau khi xem xét toàn diện, nhà trường đã đình chỉ các dự án do Ban Thịnh thực hiện cho đến khi kết quả điều tra được công bố.
Hàm ý này có nghĩa là gì, ý tứ là Ban Thịnh thức khuya cả đêm trong phòng thí nghiệm, tâm huyết đánh đổi cả ngày lẫn đêm có thể bị hủy bỏ.
“Súc vật.” Lâm Vi Hạ không nhịn được mà nói, giọt nước mắt pha lê rơi xuống trên màn hình điện thoại.
Cô đang chửi những người báo cáo Ban Thịnh, ác ý lôi cậu xuống nước, dựa vào đâu mà đối xử với cậu như vậy.
“Việc uống thuốc chống trầm cảm và chống lo âu cũng có thể nói thành ma túy; thuốc cấm, thói đời này, dựa vào một cái miệng, trắng cũng có thể nói thành đen.” Lâm Vi Hạ lạnh giọng nói.
Cô ta liếc nhìn món thịt bò xào cần tay ở trong khay cơm của Lâm Vi Hạ, thở dài : “Ngày đông chí hôm trước cũng vậy, tôi nhìn thấy cậu mua cần tây, cậu có phải cảm thấy anh ấy rất thích ăn cần tây không? Thực ra anh ấy một chút cũng không thích ăn cần tây, lúc cao trung gọi những món ăn giống cậu là chiều theo cậu, bởi vì cậu thích, anh ấy mới ăn theo.”
“Cái gì?” Cả người Lâm Vi Hạ đều ngơ ngác.
“Hình xăm là tôi lừa cậu, hình xăm bươm bướm đuôi én trên người anh ấy là bởi vì cậu, sau khi kết thúc kỳ thi đại học anh ấy đã đi xăm, bởi vì anh ấy không muốn quên cậu,” Lý Sanh Nhiên bình tĩnh nói, “Điểm quan trọng nhất là, anh ấy lên đại học thay đổi chuyên ngành là bởi vì cậu, anh ấy sợ sau này cậu sẽ không bao giờ nghe thấy được nữa.”
Những việc xảy ra sau kỳ thi đại học, Ban Thịnh bị nhốt trong nhà, sau đó có một ngày, cậu chuồn ra ngoài. Ban Thịnh tìm một người bạn quen biết ở Thất Trung, người bạn này học cùng cấp hai với Lâm Vi Hạ, cậu ta kể mọi chuyện về Lâm Vi Hạ mà cậu ta biết cho Ban Thịnh nghe.
Cậu ta nói với Ban Thịnh, lỗ tai của Lâm Vi Hạ vốn rất tốt, hình như khi còn nhỏ có một lần cô bị sốt cao, người cha nát rượu của cô đã đưa nhầm thuốc uống, sau khi Lâm Vi Hạ dùng quá liều các loại thuốc như gentamicin, dẫn đến tai phải mất thính giác.
Sau đó cô đã đeo máy trợ thính.
“Sau khi lên cấp hai, cậu ấy không phải khác biệt với mọi người sao, người trong lớp xé sách bài tập của cậu ấy, chửi cậu ấy là tiện nhân, cô lập cậu ấy là chuyện thường có, đây còn không phải là chuyện quá đáng nhất, một đám học sinh súc vật sau khi tan học trêu ghẹo Lâm Vi Hạ, chặn cậu ấy ở trong con hẻm. Phán đoán là bị bắt nạt rất ác, Lâm Vi Hạ ban đầu phản kháng lại, cắn vào tay của một tên trong đám, suýt chút đã cắn đứt miếng thịt của tên tay sai đó, đau đến mức cậu ta đã tát vào trai trái của Lâm Vi Hạ hơn mười mấy cái ngay tại chỗ, tên tay sai đó tát rất mạnh, tát đến mức lỗ tai của cậu ấy chảy máu mới chịu bỏ qua, sau đó tai trái của cậu ấy cũng có vấn đề, nhưng chuyện này cuối cùng cũng bị bỏ mặc.”
Tai trái của cô bị người khác bắt nạt tát vào lỗ tai, dẫn đến thính lực của bên kia cũng không được tốt lắm, cho nên Lâm Vi Hạ không thể nghe được những âm thanh quá lớn, có lúc còn bị căng thẳng. Đôi khi cô nói chuyện, phản ứng chậm hơn những người khác một nhịp.
Sau khi đối phương nói xong, nhìn Ban Thịnh, thăm dò hỏi một câu : “Ban gia, cậu không sao chứ?”
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Ban Thịnh như vậy, mang khuôn mặt có vết thương qua đây nghe ngóng chuyện của Lâm Vi Hạ như không phải việc của mình, sau khi nghe xong, nam sinh mặc áo đen dựa vào tường, trên trán nổi lên gân xanh, dường như đang cố gắng chịu đựng chuyện gì đó.
Ban Thịnh dựa vào bên tường loang lổ nhiều màu, trên mặt không có biểu tình, bàn tay vô thức cuộn thành nắm đấm, như thể sắp rỉ máu ra ngoài.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy khóe mắt của Ban Thịnh đỏ thành thế này.
Nỗi lòng của thiếu niên đều là ngấm ngầm chịu đựng.
Sau kỳ thi đại học, Lưu Cường không có việc gì làm, hắn huýt sáo trở về trường một mình. Đang đi lang thang gần đó, định tìm một quán thịt nướng để ăn khuya, bỗng có tiếng sấm sét vang không dứt trên không bầu trời, sau đó, một cơn mưa giông trắng xóa trút xuống.
Lưu Cường ngâm nga một bài hát, nhảy ra khỏi vũng nước, đi vào con hẻm để trốn mưa, hắn đang vui mừng thì bỗng nhiên bị đấm vào sau đầu, người lập tức gục xuống mặt đất đầy vũng nước.
“Mẹ kiếp, con mẹ mày, tìm chết phải không.”
Lưu Cường nhổ nước bọt xuống đất, chống khuỷu tay xuống đất muốn đứng dậy đánh người, một bóng đen đè xuống, cây nhựa đánh vào xương ngực của Lưu Cường, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cơn mưa không ngừng rơi, những hạt mưa tạt vào mặt của Ban Thịnh, vẻ mặt ác liệt, “bang” một tiếng, cây gậy bị ném xuống đất.
Hai bóng người được in trên bức tường mọc đầy rêu ẩm ướt, một dáng người cao gầy thẳng tắp, đội mũ trên đầu, đường nét hai bên lộ ra sắc bén như lưỡi dao, khuôn mặt lạnh lùng như ác quỷ trong Phật giáo.
Một bóng người thấp bé liên tục chịu đánh, cuối cùng gập cong, khom thành một con tôm, khuôn mặt đổi thành màu gan lợn, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa liền quỳ trên mặt đất.
Lưu Cường bị đánh rất thảm, hắn không ngừng xin tha thứ : “Đại ca, em sai rồi, em đắc tội với anh chỗ nào vậy——”
Lưu Cường toàn thân đau đớn kinh khủng, cảm thấy nội tạng đều nát bét, cuối cùng nằm trên mặt nước đầy vũng bùn, Ban Thịnh chậm rãi ngồi xổm xuống, khuôn mặt bị nước bẩn bắn tung tóe, vết thương trên xương mày đan xen, cậu nhìn chằm chằm Lưu Cường, lòng bàn tay đột nhiên bật ra con dao gấp, lưỡi dao sắc bén chớp sáng dưới bóng đèn.
“Tay nào đã đánh cô ấy?” Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng.
Nhìn thấy Lưu Cường một mặt không biết lý do, Ban Thịnh cho một gợi ý : “Bươm bướm.”
Lưu Cường nghe thấy cái từ này lập tức nghĩ đến Lâm Vi Hạ, cả người giật mình, không ngừng co rút về phía sau. Ban đầu hắn chỉ sờ mặt cô, khi bàn tay đặt trên eo vừa muốn sờ đến ngực cô, Lâm Vi Hạ con mẹ nó phát điên cắn hắn như một liệt nữ tinh khiết.
Hắn tất nhiên phải tát vào tai của cô, dạy cho đứa con gái không biết điều này một bài học, nhưng không ngờ rằng cuối cùng thính giác bên tai trái của Lâm Vi Hạ cũng bị ảnh hưởng.
Xém chút nữa, cô hoàn toàn bị điếc.
Nghĩ đến đây, Lưu Cường căng thẳng nuốt nước miếng, xoay người muốn chạy, Ban Thịnh nhấc chân giẫm vào tay hắn, Lưu Cường phát ra tiếng kêu gào như gϊếŧ lợn.
Hắn còn chưa phản ứng kịp, một con dao sắc bén đã áp xuống ở bên tai hắn, hai má của Ban Thịnh từ từ co giật, lưỡi dao trong tay dùng chút lực đẩy về phía trước một chút, Lưu Cường lập tức cảm thấy bên tai truyền đến một luồng chất lỏng ẩm ướt, sợ đến mức khiến hắn lại gào thét lần nữa.
“Tao đổi chủ ý rồi.” Ban Thịnh không chút biểu tình gì nhìn lỗ tai của hắn nói.
Con chó điên này, nói không chừng thật sự sẽ cắt đứt lỗ tai của hắn đưa cho Lâm Vi Hạ để đền tội.
Lưu Cường ngay lập tức vùng vẫy ngồi dậy, ôm ống quần của Ban Thịnh cầu xin tha thứ, vừa cầu xin vừa quỳ trên mặt đất dùng lực tát vào lỗ tai của hắn :
“Em sai rồi, em sai rồi! Đại ca, không cần anh động tay, em tự tát mình.”
Ban Thịnh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống hắn, Lưu Cường liên tục tát vào tai của hắn, tát đến mức lỗ tai sưng phù không nghe thấy rõ âm thanh, âm thanh vang vọng trong con ngõ chật hẹp này, vừa tát vừa hét :
“Là em có lỗi với Lâm Vi Hạ, là em có lỗi với Lâm Vi Hạ, em đáng chết……”
“Bang” một tiếng, cây gậy bị vứt trên mặt đất, tiếng bước chân của thiếu niên mặc áo đen càng lúc càng xa dần.
Mà cơn mưa này, vẫn không ngừng trút xuống.
Sau khi Ban Thịnh quay trở về đã kiểm tra rất nhiều tài liệu, đều liên quan đến nhóm người bị khiếm thính.
Lúc trước Lâm Vi Hạ ở trường học bị Trịnh Chiếu Hành cưỡng bức tháo máy trợ thính của cô xuống, lỗ tai bị chảy máu, khi cậu mang cô chạy trốn, Ban Thịnh hỏi cô đeo máy trợ thính có khó chịu không, cô nói đã quen rồi.
Biểu tình của Lâm Vi Hạ như thể cô sinh ra để chịu đựng những việc này. Khoảnh khắc đó, trong lòng Ban Thịnh vụt qua một loại cảm xúc thống khổ, cậu rất muốn làm điều gì đó cho cô.
Sau đó Ban Thịnh nhìn thấy một bài báo trên mạng, tài liệu đề cập đến thiết kế và triển vọng của cấy ghép ốc tai điện tử, cấy ghép ốc tai điện tử sẽ âm thanh của bệnh nhân điếc tăng lên 30-70%.
Nhưng bởi vì các nhà sản xuất ốc tai điện tử trên thế giới đều có bộ xử lý tiếng nói riêng của họ, nhưng hầu hết các phòng thí nghiệm trong nước không có được kênh đầu vào, cho nên trong nước luôn không ngừng nghiên cứu nền tảng của riêng mình, đồng thời liên tục phát triển và cập nhập mã hóa giọng nói thuộc tiếng Trung Quốc.
Đọc xong một loạt tài liệu, Ban Thịnh hiểu rõ được rất nhiều. Cậu sợ Lâm Vi Hạ sau này già đi, cùng với tuổi tác và những nguyên nhân bên ngoài khác, thính lực sẽ suy giảm hoặc gặp phải những ảnh hưởng khác, đến lúc đó không thể không cấy ghép ốc tai điện tử vào lỗ tai.
Sau những việc đã xảy ra, Ban Thịnh hy vọng sẽ làm được điều gì đó cho cô——
Để cô có thể luôn nghe rõ từng loại âm thanh trên thế giới.
Cô nương của cậu đến với thế giới này, vốn không nên chịu đựng nhiều khổ sở như vậy.
Cô nên vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Bảo vệ Lâm Vi Hạ, là bí mật của Ban Thịnh.
Thế là khi nộp đơn vào trường đại học ở nước ngoài, Ban Thịnh đã từ bỏ chuyên ngành vật lý thiên văn yêu thích của mình bất chấp sự phản đối của mọi người, cương quyết chọn chuyên ngành kỹ thuật y sinh.
Trên đường Lâm Vi Hạ chạy đi tìm Ban Thịnh, trong đầu không ngừng vang vọng lại lời nói của Lý Sanh Nhiên. Cô đứng ở bên đường tấp nập xe cộ, liên tục vẫy tay gọi xe, vẻ mặt lo lắng.
Sau khi lên xe, tài xế nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đẫm nước mắt thì giật mình, hỏi cô có chuyện gì không, cô lại lắc đầu.
“Khi ở cao trung tôi đã không thích cậu, anh ấy một lòng một dạ đặt cậu ở trong lòng, kết quả cậu lợi dụng anh ấy, khiến ba anh ấy đánh anh ấy một trận, đưa anh ấy ra nước ngoài, bệnh trầm cảm của anh ấy ngày càng thêm nặng.”
“Trước đây giúp anh ấy thăm dò cậu kích động cậu, đều là hành vi của riêng tôi. Chướng mắt cậu mà thôi. Điều buồn cười nhất là gì cậu biết không? Những chuyện xảy ra ở cao trung anh ấy đều không quan tâm, anh ấy đến bây giờ vẫn lo sợ người cậu thích là Lương Gia Thụ. Nhiều năm như vậy rồi, anh ấy nhìn thấy chỉ có cậu.”
Thành tâm của thiếu niên, chân thành lại kiên định, cả đời một lần như vậy, chỉ cho cậu.
Cho rồi, không bao giờ thu hồi lại được.
“Không biết cậu phát hiện những vết thương trên cánh tay của anh ấy chưa, tôi đã nhìn thấy anh ấy phát bệnh rất nhiều lần rồi. Anh ấy không phải cố tình mất bình tĩnh nổi giận với cậu, anh ấy không khống chế được bản thân mình, sau mỗi lần làm tổn thương cậu sẽ hối hận áy náy, rồi làm bỏng cánh tay bằng đầu thuốc lá để tự trừng phạt bản thân.”
Tâm trạng thất thường của bệnh trầm cảm nghiêm trọng thế nào không cần Lý Sanh Nhiên nói thừa, Lâm Vi Hạ cũng biết, ở trên núi Cửu Già lần trước, là lúc Ban Thịnh phát bệnh nghiêm trọng nhất, cậu không muốn để Lâm Vi Hạ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cậu, cho nên cố ý nói những lời nặng nề đuổi cô đi.
Ban Thịnh đã nghĩ qua vô số lần, muốn đem chuyện của cậu nói cho Lâm Vi Hạ, kiêu ngạo như cậu, cậu nên nói như thế nào đây? Cậu một thân ở trong bóng tối, phong cảnh ở trước mặt đều là giả. Xin lỗi, thực ra người em thích là một tên điên.
Cậu rất yêu cô, nhưng lúc nào cũng muốn chết.
Trái tim của Lâm Vi Hạ như bị dao cứa vào, hóa ra vết sẹo trên cánh tay của cậu vào đêm ở homestay là vì như thế này.
Với tư cách là một sinh viên của khoa tâm lý, khi hai người ở chung với nhau, lần trước ở núi Cửu Già nhìn thấy cậu có phản ứng mạnh như vậy với tiếng chuông gió, Lâm Vi Hạ cho rằng Ban Thịnh mắc bệnh rối loạn căng thẳng, cho nên cô luôn có ý định dẫn dắt Ban Thịnh tháo mở nút thắt.
Mà thái độ thất thường của cậu đối với cô, Lâm Vi Hạ luôn cho rằng Ban Thịnh đang trừng phạt cô, dùng để thăm dò tâm ý của cô. Mối quan tâm hỗn loạn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đối diện với Ban Thịnh, cô đánh mất khả năng phán đoán lý trí của mình.
Xe chạy hơn nửa tiếng dừng ở trước cổng bệnh viện, Lâm Vi Hạ mở cửa xe lập tức chạy vào bệnh viện, tài xế ở phía sau liên tục quát tháo cô chưa trả tiền.
Lâm Vi Hạ lại vội vàng quay lại, lấy tiền ở trong túi ra đưa cho tài xế, đến tiền thừa cũng không cần, biến mất khỏi tầm mắt của người tài xế.
Đến khoa nội trú, sau khi Lâm Vi Hạ làm xong đăng ký ở quầy lễ tân của y tá, cô rẽ trái vô thức tìm kiếm phòng 4817, bức tường ở đây là màu xanh nhạt lạnh lẽo, mặc dù có ánh nắng, nhưng không khí vẫn ảm đạm.
Khi đi ngang qua một dãy phòng bệnh, Lâm Vi Hạ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la hét và tiếng khóc của các bệnh nhân mắc chứng cuồng loạn, còn kèm theo tiếng an ủi của các y tá.
Bầu không khí kiềm nén lại khiến người khác không biết phải làm sao.
Đến trước cánh cửa màu trắng vàng, đẩy cửa ra, một tia nắng xiên vào bên trong,
Rõ ràng chỉ vài ngày không gặp, nhưng Lâm Vi Hạ lại cảm thấy đã không gặp cậu trong một thế kỷ dài đằng đẵng.
Cậu mặc bộ quần áo bệnh nhân, đứng trên sân thượng quay lưng về phía cô, bên ngoài là những ngọn đồi xanh trơ trụi lan tràn và tuyết đã tan một nửa, dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng đi bộ của những bệnh nhân, phòng bệnh ở bên cạnh vang lên tiếng khóc sụp đổ của bệnh nhân khi làm vỡ chiếc ly, tất cả đều hòa quyện vào nhau.
Dáng người của Ban Thịnh rất cao, thân thể gầy nhom, cả người bị một loại cảm giác suy sụp sắc bén bao trùm, như thể chỉ còn lại một bộ xương chống đỡ, chỉ còn xương lởm chởm, bàn tay đặt trên đường may quần, mu bàn tay màu xanh đen, lỗ kim lớn nhỏ đều cắm đầy trên tay.
“A Thịnh.” Lâm Vi Hạ lên tiếng gọi cậu, mặc dù đã cố gắng khống chế, nhưng giọng nói vẫn không ngăn được mà run rẩy.
Bóng dáng cao gầy của Ban Thịnh đông cứng lại, mặt trời chiếu trên mặt đất kéo dài bóng lưng của cậu, cậu đứng dưới ánh mặt trời, nhưng dường như cậu đang sống trong bóng đen, quay lưng về phía cô, vẫn không quay đầu lại, cười nhẹ một tiếng :
“Anh không muốn để em nhìn thấy anh như thế này.”
_______________
Lời của tác giả :
Nhắc một câu, mặc dù nam sinh của truyện cũ《Giảo Ty Thành》cũng có bệnh trầm cảm, nhưng thiết lập và những việc từng trải của hai nam chính đều không giống nhau.
Có độc giả nhắc đến Lý Sanh Nhiên, truyện vẫn còn chưa hoàn, Lý Sanh Nhiên ở trong truyện luôn là nhân vật phản diện có tác dụng hỗ trợ, chưa từng nói Lý Sanh Nhiên sẽ có kết cục tốt đẹp, trong dàn ý, kết cục của Lý Sanh Nhiên sẽ ở trong ngoại truyện dựa theo góc nhìn của cô ta (Bởi vì có dính theo Trịnh Chiếu Hành cho nên đặt ở ngoại truyện), đã sắp xếp một chút về tuyến xuất hiện của cô ta trong quyển thượng, Trịnh Chiếu Hành, Ban Thịnh, Lý Ngật Nhiên đến khi đó đều sẽ xuất hiện.
Lý trí đọc truyện, bình luận văn minh, đừng cãi nhau, cũng đừng lôi kéo cuộc chiến.
Chiếc xe tắt máy ở dưới lầu nhà Lâm Vi Hạ, cô tháo dây an toàn, cúi người muốn đẩy cửa ra, Ban Thịnh đột nhiên kéo tay cô lại, hỏi cô :
“Đêm giáng sinh em có sắp xếp gì không?”
Lâm Vi Hạ lấy điện thoại ra, giả bộ mở lời nhắc, âm thanh kéo dài : “Hôm đó hình như có việc, nhưng mà nếu như anh hẹn em, vậy em sẽ miễn cưỡng——”
Đôi mắt của nữ sinh hiện lên một tia xảo quyệt, cái má trắng nõn bỗng nhiên bị nhéo, bị ép nhìn vào đôi mắt của cậu, Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, lồng ngực khẽ run, phối hợp với cô, trầm giọng nói :
“Ừm, hẹn em, đồng ý không?”
Khuôn mặt của Lâm Vi Hạ lập tức đỏ bừng, đảo mắt, nhỏ nhẹ nói : “Được.”
Hai ngày sau, giáng sinh, bản tin thời tiết nói hôm nay tuyết dày chuyển thành tuyết nhẹ, hôm nay số lượng người đi ra ngoài dự kiến sẽ tăng gấp 10 lần so với những ngày trước, người dân đi ra ngoài trong ngày mưa tuyết, vui lòng chú ý an toàn.
Lâm Vi Hạ ngồi vào bàn trang điểm tỉ mỉ kẻ lông mày, trang điểm, lại lấy son môi màu mận chín thoa lên đôi môi, lấp lánh ánh nước.
Khi thay quần áo, quần áo của Lâm Vi Hạ chủ yếu là màu sắc đơn giản, hôm nay cô đặc biệt chọn chiếc áo choàng màu xanh lá đậm, tôn lên làn da như trắng như tuyết của cô, dưới chiếc mũ nồi màu đen là đôi mắt trong veo, bông tai hoa anh đào treo trên lỗ tai nhẹ nhàng lắc lư, mái tóc đen dài mềm mại được giữ nếp.
Khuôn mặt càng thêm thuần khiết xinh đẹp.
Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh hẹn gặp nhau ở rạp chiếu phim, bộ phim kinh điển《Yêu thật sự》được chiếu lại trong năm nay, cả hai người đã hẹn nhau đi xem vào ngày lễ giáng sinh.
Lâm Vi Hạ đến sớm hơn dự kiến, cô mua vé ngồi trên ghế tựa dài đợi người, hôm nay rạp phim rất đông người, có những cặp đôi, vợ chồng, cũng có một nhà ba người, trên khuôn mặt của mỗi người đều nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Không biết vì sao, Lâm Vi Hạ cũng không phải là lần đầu tiên hẹn gặp Ban Thịnh, nhưng lần này cô lại cảm thấy khẩn trương không thể giải thích được, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.
Cô đang nghĩ, đây là một khởi đầu mới.
Lâm Vi Hạ cúi đầu xem thời gian, cách thời gian hẹn của bọn họ còn nửa tiếng. Trong lòng tràn ngập mong chờ, đợi sự xuất hiện của Ban Thịnh, kết quả trì trệ không thấy cậu đến.
Lại đợi thêm nữa tiếng, người vẫn không đến, Lâm Vi Hạ thu hồi ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào. Cô ngồi đến mức chân hơi mỏi, hàng mi đen rũ xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, rạp chiếu phim vang lên một giọng nữ tiêu chuẩn : “Các vị khán giả, bộ phim《Yêu thật sự》vào lúc 8 giờ 10 phút hiện đang bắt đầu soát vé……”
Những người ngồi hai bên của Lâm Vi Hạ dồn dập đứng dậy, hầu hết đều là các cặp đôi, các cô gái ôm bỏng ngô ở trước ngực, các chàng trai thì cầm vé đứng xếp hàng.
Điện thoại trong túi phát ra tiếng rung, Lâm Vi Hạ lấy ra xem, dãy số của Ban Thịnh nhảy lên trên màn hình, rung động, lập tức nhấn nghe máy : “Alo.”
“Hạ Hạ, là anh.” Giọng nói của Ban Thịnh rất trầm.
“Xin lỗi, anh tạm thời có việc, không thể đến được.” Ban Thịnh hít một hơi thật sâu, cậu dường như đang đứng trong hành lang thông gió trống trải, âm thanh vang vọng lại.
Lâm Vi Hạ trầm mặc rất lâu, cánh tay cầm điện thoại phát mỏi, nửa ngày trời cô mới hồi thần lại trả lời : “Được.”
Loa nghe bên kia bỗng truyền đến một tiếng hét chói tai, Ban Thịnh đưa điện thoại ra xa, ngữ khí khựng lại, cổ họng hiện lên vẻ mệt mỏi : “Lần sau nhất định sẽ bù đắp cho em.”
Sau khi cúp máy, Lâm Vi Hạ cất điện thoại vào trong túi, đải sảnh ồn ào không ngớt. Cách một mét có một cặp đôi đang cãi nhau, nữ sinh có chút tức giận : “Em đã nói anh mua vé sớm nhưng anh không nghe, bây giờ phải làm sao?”
Nam sinh gãi đầu, nói : “Vậy xem suất 11 giờ?”
Nữ sinh cầm ví tiền đánh vào bờ vai của nam sinh : “Xem cái đầu nhà anh, anh quên mất nhà trường còn có giờ cấm cửa hả? Thật phiền, đều tại anh.”
Nữ sinh càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, nam sinh có chút không biết phải làm sao, mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lâm Vi Hạ đi qua, đưa vé, nói : “Cho hai em.”
“Chị không xem hả?” Nữ sinh kinh ngạc hỏi.
Lâm Vi Hạ lắc đầu, khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt, nói : “Không xem, người chị đợi không đến.”
Sau khi nói xong, Lâm Vi Hạ nhét hai tấm vé vào tay của nữ sinh, đút hai tay vào túi áo khoác, chen qua đám đông, đi ra ngoài theo hướng ngược lại của đám đông. Tiếng gọi của nữ sinh vang lên từ phía sau : “Cảm ơn chị, đợi một lát, em còn chưa đưa tiền vé cho chị——”
Lâm Vi Hạ không quay đầu lại, đưa một tay lên vẫy về phía sau.
So với trước đây, tâm trạng của Lâm Vi Hạ dường như không còn nặng nề như trước, có thể là bởi vì đã trải qua quá nhiều, ngưỡng chịu đựng cũng đã tăng lên.
Thứ tư, sau khi Lâm Vi Hạ kết thúc lớp tâm lý học lâm sàng, cô cùng các bạn trong lớp đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, một cơn gió mạnh thổi qua, làm bay cát và những chiếc lá đã héo khô trên mặt đất.
Khi đi ngang qua bảng thông báo của Đại học Bắc Kinh, một nhóm sinh viên trẻ tuổi dừng chân đứng lại xem, nổi lên những tiếng bàn tán không nhỏ, bạn học là người thích thích xem náo nhiệt, kéo Lâm Vi Hạ chen vào đám người dày đặc, cười nói : “Nhường một chút, cảm ơn.”
Cuốn sách trong tay vô tình trượt xuống, Lâm Vi Hạ cầm chặt cuốn sách, tầm nhìn quét qua bảng thông báo, ánh mắt dừng lại.
Trên bảng thông báo dán một tờ giấy màu trắng, có lẽ là sinh viên nặc danh in ra dán lên bên trên, ngôn luận ở bên trên trực tiếp chỉ thẳng Ban Thịnh lớp (1) của học viện kỹ thuật y sinh, nói nghi ngờ cậu sử dụng thuốc bất hợp pháp, dựa vào dược phẩm để thực hiện và nghiên cứu các dự án trong phòng thí nghiệm vượt hơn mức bình thường, điều này không công bằng với các học sinh, yêu cầu nhà trường điều tra.
Đối phương nói Ban Thịnh dựa vào thuốc để hoàn thành thí nghiệm, vi phạm quy tắc, trái với sự công bằng, lời nói phẫn nộ và diễn đạt cực đoan, để làm tăng mức độ một cách chắc chắn, còn chụp mũ cho nhà trường bao che hành vi này.
“Thật hay giả vậy? Cái vị ở bên khu kỹ thuật là đến từ Đại học Pennsylvania đó, không phải chứ.” Có người hỏi.
“Nói không chừng người ta ở Đại học Pennsylvania đã như vậy rồi, ở nước ngoài vẫn luôn phóng khoáng mà.” Có nam sinh tự cười thầm suy đoán.
Một nữ sinh có dáng người cao lạnh lùng xen ngang : “Những lời này không có chứng cứ xác thực vậy mà cũng có người tin, tao càng tin cậu ta bị người khác ghen tị, đối phương gấp rút muốn kéo cậu ta xuống nước. Ban Thịnh quá xuất sắc, làm việc gì cũng làm đến tốt nhất, cố ý vu oan cậu ta.”
“Ha, lòng người thật thú vị.”
Những người đứng quan sát đều có ý kiến riêng của bọn họ, Lâm Vi Hạ vẫn không nói lời nào, đầu ngón tay của cô vô thức nắm chặt lại, các khớp xương trở nên trắng bệch, trong khi quả cầu tuyết của cuộc thảo luận ngày càng lớn——
Bàn tay trắng ngần duỗi ra, trực tiếp xé tờ giấy trên bảng thông báo, đôi mắt của Lâm Vi Hạ hiện lên sự xa cách và lạnh nhạt, vò tờ giấy thành một cục, ném nó vào thùng rác ở trước mặt mọi người.
Lâm Vi Hạ không đến thư viện ôn tập, bắt đầu tìm kiếm những cáo thị ẩn danh về Ban Thịnh trên tất cả các bảng thông báo của trường, sau đó xé toạc chúng, cô phải mất cả một buổi chiều.
Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ đến căn tin ăn cơm một mình, cô chỉ gắp hai món, một món là đậu xanh xào, món còn lại là thịt bò xào cần tây.
Cô đang chậm rãi ăn cơm, bên tay trái đột nhiên xuất hiện một ly cacao nóng, nước hoa hương hoa nhài bay thoang thoảng qua đây, ngước mắt lên, là Lý Sanh Nhiên.
Lý Sanh Nhiên ăn diện đẹp mắt xuất hiện ở trước mặt cô, cô ta cầm chiếc điện thoại và hộp kẹo cao su doublemint trong tay, vừa nhìn liền biết cô ta vừa hút thuốc xong dùng kẹo để làm sạch mùi.
“Cậu bây giờ vẫn còn tâm trạng để ăn cơm, không đi tìm anh ấy hả?” Lý Sanh Nhiên lên tiếng sặc mùi thuốc như thói quen.
Lâm Vi Hạ đặt đũa xuống, ôm cánh tay nói : “Bằng không thì sao, lấy nước mắt rửa mặt hả? Tôi gọi điện cho cậu ấy rồi, tắt máy.”
Ban Thịnh chơi cái trò mất tích này đã thành thói quen rồi.
Sau khi nói xong, Lâm Vi Hạ cầm đũa lên lại lần nữa, cúi đầu bắt đầu nhai cơm, ngữ khí lạnh nhạt : “Tôi còn phải ăn cơm.”
Ý tứ cô ta có thể đi được rồi.
Lý Sanh Nhiên nhìn thái độ của Lâm Vi Hạ cũng gần như hiểu rõ, với tư cách là con gái với nhau cô sẽ đứng về phía Lâm Vi Hạ, cũng cho rằng Lâm Vi Hạ nên tức giận, thậm chí có thể không hỏi không quản.
Nhưng cô từ nhỏ đã xem Ban Thịnh là anh trai ruột của mình, nhìn thấy anh làm sao chịu đựng được đến bây giờ.
Bỗng nhiên nhớ đến ở núi Cửu Già lần trước, còn có lọ thuốc “dạ dày” không có nhãn hiệu của cậu, Lâm Vi Hạ nhiều lần thăm dò nhưng đều bị cậu hiển nhiên như không mà bỏ qua, giật mình, hỏi : “Cậu ấy có phải bị bệnh rồi không, rối loạn căng thẳng?”
Lý Sanh Nhiên lấy một xấp báo cáo từ trong túi xách ra, đưa cho cô : “Không chỉ vậy, cậu là sinh viên của khoa tâm lý học, có lẽ dễ dàng đọc hiểu những thứ này. Đây là một phần báo cáo của anh ấy trong những năm qua.”
Sau khi Lâm Vi Hạ nhận lấy, cô nhanh chóng lật những tờ báo cáo, đầu óc tiếp nhận thông tin rất nhanh. “Bộp” một tiếng, chiếc đũa nằm trên chiếc bàn ăn màu xanh rớt thẳng xuống đất.
Thang điểm trầm cảm Hamilton, 24 đánh giá : Lo âu, suy giảm nhận thức, rối loạn giấc ngủ, cảm giác tuyệt vọng…… Điểm đánh giá lớn hơn ba điểm, trầm cảm nặng.
Thang điểm tìm cách tự sát ssi cho thấy bệnh nhân có mong muốn tự tử mạnh mẽ……càng xem xuống dưới, bên trên hiển thị một cái tên——Ban Thịnh.
Ngón tay của Lâm Vi Hạ không kiềm được mà run rẩy, những danh từ mà bình thường cô thuộc lòng như cháo ở trong lớp đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Cô cảm thấy tất cả đều rất xa lạ.
“Hôm đó anh ấy chuẩn bị đi tìm cậu, đúng lúc có chuyện muốn gọi điện cho ba anh ấy, Ban Thịnh và cái nhà đó đã không liên lạc hai năm nay rồi, kết quả vừa gọi qua, ba anh ấy thế mà đổi số điện thoại. Sau đó anh ấy lại phát bệnh, bị cưỡng ép đưa vào bệnh viện, điện thoại cũng bị tịch thu.”
Lý Sanh Nhiên hít thở một hơi : “Cậu có lẽ không biết, Ban Thịnh đã có chứng trầm cảm nhiều năm rồi, trong hai năm qua ở nước ngoài đã tiến triển thành trầm cảm nặng và lo âu ở mức độ vừa.”
Hai người đang nói chuyện, điện thoại nằm ở trên bàn phát ra một tiếng “ding”, Lâm Vi Hạ nhấn vào xem, là thông báo do nhà trường đưa ra trên trang web chính thức, bên trên viết Ban Thịnh sinh viên trao đổi năm ba của khoa kỹ thuật đã dính đến một cơn bão dư luận, cộng thêm trường học liên tục nhận được những báo cáo chỉ thẳng Ban Thịnh đã vi phạm nội quy và hồ sơ của nhà trường, sau khi xem xét toàn diện, nhà trường đã đình chỉ các dự án do Ban Thịnh thực hiện cho đến khi kết quả điều tra được công bố.
Hàm ý này có nghĩa là gì, ý tứ là Ban Thịnh thức khuya cả đêm trong phòng thí nghiệm, tâm huyết đánh đổi cả ngày lẫn đêm có thể bị hủy bỏ.
“Súc vật.” Lâm Vi Hạ không nhịn được mà nói, giọt nước mắt pha lê rơi xuống trên màn hình điện thoại.
Cô đang chửi những người báo cáo Ban Thịnh, ác ý lôi cậu xuống nước, dựa vào đâu mà đối xử với cậu như vậy.
“Việc uống thuốc chống trầm cảm và chống lo âu cũng có thể nói thành ma túy; thuốc cấm, thói đời này, dựa vào một cái miệng, trắng cũng có thể nói thành đen.” Lâm Vi Hạ lạnh giọng nói.
Cô ta liếc nhìn món thịt bò xào cần tay ở trong khay cơm của Lâm Vi Hạ, thở dài : “Ngày đông chí hôm trước cũng vậy, tôi nhìn thấy cậu mua cần tây, cậu có phải cảm thấy anh ấy rất thích ăn cần tây không? Thực ra anh ấy một chút cũng không thích ăn cần tây, lúc cao trung gọi những món ăn giống cậu là chiều theo cậu, bởi vì cậu thích, anh ấy mới ăn theo.”
“Cái gì?” Cả người Lâm Vi Hạ đều ngơ ngác.
“Hình xăm là tôi lừa cậu, hình xăm bươm bướm đuôi én trên người anh ấy là bởi vì cậu, sau khi kết thúc kỳ thi đại học anh ấy đã đi xăm, bởi vì anh ấy không muốn quên cậu,” Lý Sanh Nhiên bình tĩnh nói, “Điểm quan trọng nhất là, anh ấy lên đại học thay đổi chuyên ngành là bởi vì cậu, anh ấy sợ sau này cậu sẽ không bao giờ nghe thấy được nữa.”
Những việc xảy ra sau kỳ thi đại học, Ban Thịnh bị nhốt trong nhà, sau đó có một ngày, cậu chuồn ra ngoài. Ban Thịnh tìm một người bạn quen biết ở Thất Trung, người bạn này học cùng cấp hai với Lâm Vi Hạ, cậu ta kể mọi chuyện về Lâm Vi Hạ mà cậu ta biết cho Ban Thịnh nghe.
Cậu ta nói với Ban Thịnh, lỗ tai của Lâm Vi Hạ vốn rất tốt, hình như khi còn nhỏ có một lần cô bị sốt cao, người cha nát rượu của cô đã đưa nhầm thuốc uống, sau khi Lâm Vi Hạ dùng quá liều các loại thuốc như gentamicin, dẫn đến tai phải mất thính giác.
Sau đó cô đã đeo máy trợ thính.
“Sau khi lên cấp hai, cậu ấy không phải khác biệt với mọi người sao, người trong lớp xé sách bài tập của cậu ấy, chửi cậu ấy là tiện nhân, cô lập cậu ấy là chuyện thường có, đây còn không phải là chuyện quá đáng nhất, một đám học sinh súc vật sau khi tan học trêu ghẹo Lâm Vi Hạ, chặn cậu ấy ở trong con hẻm. Phán đoán là bị bắt nạt rất ác, Lâm Vi Hạ ban đầu phản kháng lại, cắn vào tay của một tên trong đám, suýt chút đã cắn đứt miếng thịt của tên tay sai đó, đau đến mức cậu ta đã tát vào trai trái của Lâm Vi Hạ hơn mười mấy cái ngay tại chỗ, tên tay sai đó tát rất mạnh, tát đến mức lỗ tai của cậu ấy chảy máu mới chịu bỏ qua, sau đó tai trái của cậu ấy cũng có vấn đề, nhưng chuyện này cuối cùng cũng bị bỏ mặc.”
Tai trái của cô bị người khác bắt nạt tát vào lỗ tai, dẫn đến thính lực của bên kia cũng không được tốt lắm, cho nên Lâm Vi Hạ không thể nghe được những âm thanh quá lớn, có lúc còn bị căng thẳng. Đôi khi cô nói chuyện, phản ứng chậm hơn những người khác một nhịp.
Sau khi đối phương nói xong, nhìn Ban Thịnh, thăm dò hỏi một câu : “Ban gia, cậu không sao chứ?”
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Ban Thịnh như vậy, mang khuôn mặt có vết thương qua đây nghe ngóng chuyện của Lâm Vi Hạ như không phải việc của mình, sau khi nghe xong, nam sinh mặc áo đen dựa vào tường, trên trán nổi lên gân xanh, dường như đang cố gắng chịu đựng chuyện gì đó.
Ban Thịnh dựa vào bên tường loang lổ nhiều màu, trên mặt không có biểu tình, bàn tay vô thức cuộn thành nắm đấm, như thể sắp rỉ máu ra ngoài.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy khóe mắt của Ban Thịnh đỏ thành thế này.
Nỗi lòng của thiếu niên đều là ngấm ngầm chịu đựng.
Sau kỳ thi đại học, Lưu Cường không có việc gì làm, hắn huýt sáo trở về trường một mình. Đang đi lang thang gần đó, định tìm một quán thịt nướng để ăn khuya, bỗng có tiếng sấm sét vang không dứt trên không bầu trời, sau đó, một cơn mưa giông trắng xóa trút xuống.
Lưu Cường ngâm nga một bài hát, nhảy ra khỏi vũng nước, đi vào con hẻm để trốn mưa, hắn đang vui mừng thì bỗng nhiên bị đấm vào sau đầu, người lập tức gục xuống mặt đất đầy vũng nước.
“Mẹ kiếp, con mẹ mày, tìm chết phải không.”
Lưu Cường nhổ nước bọt xuống đất, chống khuỷu tay xuống đất muốn đứng dậy đánh người, một bóng đen đè xuống, cây nhựa đánh vào xương ngực của Lưu Cường, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cơn mưa không ngừng rơi, những hạt mưa tạt vào mặt của Ban Thịnh, vẻ mặt ác liệt, “bang” một tiếng, cây gậy bị ném xuống đất.
Hai bóng người được in trên bức tường mọc đầy rêu ẩm ướt, một dáng người cao gầy thẳng tắp, đội mũ trên đầu, đường nét hai bên lộ ra sắc bén như lưỡi dao, khuôn mặt lạnh lùng như ác quỷ trong Phật giáo.
Một bóng người thấp bé liên tục chịu đánh, cuối cùng gập cong, khom thành một con tôm, khuôn mặt đổi thành màu gan lợn, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa liền quỳ trên mặt đất.
Lưu Cường bị đánh rất thảm, hắn không ngừng xin tha thứ : “Đại ca, em sai rồi, em đắc tội với anh chỗ nào vậy——”
Lưu Cường toàn thân đau đớn kinh khủng, cảm thấy nội tạng đều nát bét, cuối cùng nằm trên mặt nước đầy vũng bùn, Ban Thịnh chậm rãi ngồi xổm xuống, khuôn mặt bị nước bẩn bắn tung tóe, vết thương trên xương mày đan xen, cậu nhìn chằm chằm Lưu Cường, lòng bàn tay đột nhiên bật ra con dao gấp, lưỡi dao sắc bén chớp sáng dưới bóng đèn.
“Tay nào đã đánh cô ấy?” Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng.
Nhìn thấy Lưu Cường một mặt không biết lý do, Ban Thịnh cho một gợi ý : “Bươm bướm.”
Lưu Cường nghe thấy cái từ này lập tức nghĩ đến Lâm Vi Hạ, cả người giật mình, không ngừng co rút về phía sau. Ban đầu hắn chỉ sờ mặt cô, khi bàn tay đặt trên eo vừa muốn sờ đến ngực cô, Lâm Vi Hạ con mẹ nó phát điên cắn hắn như một liệt nữ tinh khiết.
Hắn tất nhiên phải tát vào tai của cô, dạy cho đứa con gái không biết điều này một bài học, nhưng không ngờ rằng cuối cùng thính giác bên tai trái của Lâm Vi Hạ cũng bị ảnh hưởng.
Xém chút nữa, cô hoàn toàn bị điếc.
Nghĩ đến đây, Lưu Cường căng thẳng nuốt nước miếng, xoay người muốn chạy, Ban Thịnh nhấc chân giẫm vào tay hắn, Lưu Cường phát ra tiếng kêu gào như gϊếŧ lợn.
Hắn còn chưa phản ứng kịp, một con dao sắc bén đã áp xuống ở bên tai hắn, hai má của Ban Thịnh từ từ co giật, lưỡi dao trong tay dùng chút lực đẩy về phía trước một chút, Lưu Cường lập tức cảm thấy bên tai truyền đến một luồng chất lỏng ẩm ướt, sợ đến mức khiến hắn lại gào thét lần nữa.
“Tao đổi chủ ý rồi.” Ban Thịnh không chút biểu tình gì nhìn lỗ tai của hắn nói.
Con chó điên này, nói không chừng thật sự sẽ cắt đứt lỗ tai của hắn đưa cho Lâm Vi Hạ để đền tội.
Lưu Cường ngay lập tức vùng vẫy ngồi dậy, ôm ống quần của Ban Thịnh cầu xin tha thứ, vừa cầu xin vừa quỳ trên mặt đất dùng lực tát vào lỗ tai của hắn :
“Em sai rồi, em sai rồi! Đại ca, không cần anh động tay, em tự tát mình.”
Ban Thịnh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống hắn, Lưu Cường liên tục tát vào tai của hắn, tát đến mức lỗ tai sưng phù không nghe thấy rõ âm thanh, âm thanh vang vọng trong con ngõ chật hẹp này, vừa tát vừa hét :
“Là em có lỗi với Lâm Vi Hạ, là em có lỗi với Lâm Vi Hạ, em đáng chết……”
“Bang” một tiếng, cây gậy bị vứt trên mặt đất, tiếng bước chân của thiếu niên mặc áo đen càng lúc càng xa dần.
Mà cơn mưa này, vẫn không ngừng trút xuống.
Sau khi Ban Thịnh quay trở về đã kiểm tra rất nhiều tài liệu, đều liên quan đến nhóm người bị khiếm thính.
Lúc trước Lâm Vi Hạ ở trường học bị Trịnh Chiếu Hành cưỡng bức tháo máy trợ thính của cô xuống, lỗ tai bị chảy máu, khi cậu mang cô chạy trốn, Ban Thịnh hỏi cô đeo máy trợ thính có khó chịu không, cô nói đã quen rồi.
Biểu tình của Lâm Vi Hạ như thể cô sinh ra để chịu đựng những việc này. Khoảnh khắc đó, trong lòng Ban Thịnh vụt qua một loại cảm xúc thống khổ, cậu rất muốn làm điều gì đó cho cô.
Sau đó Ban Thịnh nhìn thấy một bài báo trên mạng, tài liệu đề cập đến thiết kế và triển vọng của cấy ghép ốc tai điện tử, cấy ghép ốc tai điện tử sẽ âm thanh của bệnh nhân điếc tăng lên 30-70%.
Nhưng bởi vì các nhà sản xuất ốc tai điện tử trên thế giới đều có bộ xử lý tiếng nói riêng của họ, nhưng hầu hết các phòng thí nghiệm trong nước không có được kênh đầu vào, cho nên trong nước luôn không ngừng nghiên cứu nền tảng của riêng mình, đồng thời liên tục phát triển và cập nhập mã hóa giọng nói thuộc tiếng Trung Quốc.
Đọc xong một loạt tài liệu, Ban Thịnh hiểu rõ được rất nhiều. Cậu sợ Lâm Vi Hạ sau này già đi, cùng với tuổi tác và những nguyên nhân bên ngoài khác, thính lực sẽ suy giảm hoặc gặp phải những ảnh hưởng khác, đến lúc đó không thể không cấy ghép ốc tai điện tử vào lỗ tai.
Sau những việc đã xảy ra, Ban Thịnh hy vọng sẽ làm được điều gì đó cho cô——
Để cô có thể luôn nghe rõ từng loại âm thanh trên thế giới.
Cô nương của cậu đến với thế giới này, vốn không nên chịu đựng nhiều khổ sở như vậy.
Cô nên vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Bảo vệ Lâm Vi Hạ, là bí mật của Ban Thịnh.
Thế là khi nộp đơn vào trường đại học ở nước ngoài, Ban Thịnh đã từ bỏ chuyên ngành vật lý thiên văn yêu thích của mình bất chấp sự phản đối của mọi người, cương quyết chọn chuyên ngành kỹ thuật y sinh.
Trên đường Lâm Vi Hạ chạy đi tìm Ban Thịnh, trong đầu không ngừng vang vọng lại lời nói của Lý Sanh Nhiên. Cô đứng ở bên đường tấp nập xe cộ, liên tục vẫy tay gọi xe, vẻ mặt lo lắng.
Sau khi lên xe, tài xế nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đẫm nước mắt thì giật mình, hỏi cô có chuyện gì không, cô lại lắc đầu.
“Khi ở cao trung tôi đã không thích cậu, anh ấy một lòng một dạ đặt cậu ở trong lòng, kết quả cậu lợi dụng anh ấy, khiến ba anh ấy đánh anh ấy một trận, đưa anh ấy ra nước ngoài, bệnh trầm cảm của anh ấy ngày càng thêm nặng.”
“Trước đây giúp anh ấy thăm dò cậu kích động cậu, đều là hành vi của riêng tôi. Chướng mắt cậu mà thôi. Điều buồn cười nhất là gì cậu biết không? Những chuyện xảy ra ở cao trung anh ấy đều không quan tâm, anh ấy đến bây giờ vẫn lo sợ người cậu thích là Lương Gia Thụ. Nhiều năm như vậy rồi, anh ấy nhìn thấy chỉ có cậu.”
Thành tâm của thiếu niên, chân thành lại kiên định, cả đời một lần như vậy, chỉ cho cậu.
Cho rồi, không bao giờ thu hồi lại được.
“Không biết cậu phát hiện những vết thương trên cánh tay của anh ấy chưa, tôi đã nhìn thấy anh ấy phát bệnh rất nhiều lần rồi. Anh ấy không phải cố tình mất bình tĩnh nổi giận với cậu, anh ấy không khống chế được bản thân mình, sau mỗi lần làm tổn thương cậu sẽ hối hận áy náy, rồi làm bỏng cánh tay bằng đầu thuốc lá để tự trừng phạt bản thân.”
Tâm trạng thất thường của bệnh trầm cảm nghiêm trọng thế nào không cần Lý Sanh Nhiên nói thừa, Lâm Vi Hạ cũng biết, ở trên núi Cửu Già lần trước, là lúc Ban Thịnh phát bệnh nghiêm trọng nhất, cậu không muốn để Lâm Vi Hạ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cậu, cho nên cố ý nói những lời nặng nề đuổi cô đi.
Ban Thịnh đã nghĩ qua vô số lần, muốn đem chuyện của cậu nói cho Lâm Vi Hạ, kiêu ngạo như cậu, cậu nên nói như thế nào đây? Cậu một thân ở trong bóng tối, phong cảnh ở trước mặt đều là giả. Xin lỗi, thực ra người em thích là một tên điên.
Cậu rất yêu cô, nhưng lúc nào cũng muốn chết.
Trái tim của Lâm Vi Hạ như bị dao cứa vào, hóa ra vết sẹo trên cánh tay của cậu vào đêm ở homestay là vì như thế này.
Với tư cách là một sinh viên của khoa tâm lý, khi hai người ở chung với nhau, lần trước ở núi Cửu Già nhìn thấy cậu có phản ứng mạnh như vậy với tiếng chuông gió, Lâm Vi Hạ cho rằng Ban Thịnh mắc bệnh rối loạn căng thẳng, cho nên cô luôn có ý định dẫn dắt Ban Thịnh tháo mở nút thắt.
Mà thái độ thất thường của cậu đối với cô, Lâm Vi Hạ luôn cho rằng Ban Thịnh đang trừng phạt cô, dùng để thăm dò tâm ý của cô. Mối quan tâm hỗn loạn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đối diện với Ban Thịnh, cô đánh mất khả năng phán đoán lý trí của mình.
Xe chạy hơn nửa tiếng dừng ở trước cổng bệnh viện, Lâm Vi Hạ mở cửa xe lập tức chạy vào bệnh viện, tài xế ở phía sau liên tục quát tháo cô chưa trả tiền.
Lâm Vi Hạ lại vội vàng quay lại, lấy tiền ở trong túi ra đưa cho tài xế, đến tiền thừa cũng không cần, biến mất khỏi tầm mắt của người tài xế.
Đến khoa nội trú, sau khi Lâm Vi Hạ làm xong đăng ký ở quầy lễ tân của y tá, cô rẽ trái vô thức tìm kiếm phòng 4817, bức tường ở đây là màu xanh nhạt lạnh lẽo, mặc dù có ánh nắng, nhưng không khí vẫn ảm đạm.
Khi đi ngang qua một dãy phòng bệnh, Lâm Vi Hạ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la hét và tiếng khóc của các bệnh nhân mắc chứng cuồng loạn, còn kèm theo tiếng an ủi của các y tá.
Bầu không khí kiềm nén lại khiến người khác không biết phải làm sao.
Đến trước cánh cửa màu trắng vàng, đẩy cửa ra, một tia nắng xiên vào bên trong,
Rõ ràng chỉ vài ngày không gặp, nhưng Lâm Vi Hạ lại cảm thấy đã không gặp cậu trong một thế kỷ dài đằng đẵng.
Cậu mặc bộ quần áo bệnh nhân, đứng trên sân thượng quay lưng về phía cô, bên ngoài là những ngọn đồi xanh trơ trụi lan tràn và tuyết đã tan một nửa, dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng đi bộ của những bệnh nhân, phòng bệnh ở bên cạnh vang lên tiếng khóc sụp đổ của bệnh nhân khi làm vỡ chiếc ly, tất cả đều hòa quyện vào nhau.
Dáng người của Ban Thịnh rất cao, thân thể gầy nhom, cả người bị một loại cảm giác suy sụp sắc bén bao trùm, như thể chỉ còn lại một bộ xương chống đỡ, chỉ còn xương lởm chởm, bàn tay đặt trên đường may quần, mu bàn tay màu xanh đen, lỗ kim lớn nhỏ đều cắm đầy trên tay.
“A Thịnh.” Lâm Vi Hạ lên tiếng gọi cậu, mặc dù đã cố gắng khống chế, nhưng giọng nói vẫn không ngăn được mà run rẩy.
Bóng dáng cao gầy của Ban Thịnh đông cứng lại, mặt trời chiếu trên mặt đất kéo dài bóng lưng của cậu, cậu đứng dưới ánh mặt trời, nhưng dường như cậu đang sống trong bóng đen, quay lưng về phía cô, vẫn không quay đầu lại, cười nhẹ một tiếng :
“Anh không muốn để em nhìn thấy anh như thế này.”
_______________
Lời của tác giả :
Nhắc một câu, mặc dù nam sinh của truyện cũ《Giảo Ty Thành》cũng có bệnh trầm cảm, nhưng thiết lập và những việc từng trải của hai nam chính đều không giống nhau.
Có độc giả nhắc đến Lý Sanh Nhiên, truyện vẫn còn chưa hoàn, Lý Sanh Nhiên ở trong truyện luôn là nhân vật phản diện có tác dụng hỗ trợ, chưa từng nói Lý Sanh Nhiên sẽ có kết cục tốt đẹp, trong dàn ý, kết cục của Lý Sanh Nhiên sẽ ở trong ngoại truyện dựa theo góc nhìn của cô ta (Bởi vì có dính theo Trịnh Chiếu Hành cho nên đặt ở ngoại truyện), đã sắp xếp một chút về tuyến xuất hiện của cô ta trong quyển thượng, Trịnh Chiếu Hành, Ban Thịnh, Lý Ngật Nhiên đến khi đó đều sẽ xuất hiện.
Lý trí đọc truyện, bình luận văn minh, đừng cãi nhau, cũng đừng lôi kéo cuộc chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.