Chương 58: Tuyết rơi
Ưng Chanh
29/09/2023
Hai tuần rất nhanh đã trôi qua, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng Lâm Vi Hạ ở Thâm Cao. Cô thực ra không quan tâm học ở đâu, nhưng cô nhỏ lại lo lắng cho cô, kiên quyết muốn cô chuyển trường.
Hôm nay là thứ tư, bầu trời trong xanh, những chú chim hót líu lo.
Lâm Vi Hạ đứng ở chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc, không ngờ người cuối cùng đến giúp đỡ cô là Phương Gia Bội. Tổng cộng có một thùng sách và một thùng đề kiểm tra. Ninh Triều bưng thùng sách nặng đi thẳng xuống lầu.
Bầu không khí của lớp 12-1 đặc biệt trầm mặc, mỗi người trong lớp đều có ý kiến khác nhau về cô gái chuyển đến Thâm Cao và phá vỡ chuỗi sinh thái này.
Rất nhiều người do dự có nên tiến tới chào tạm biệt cô hay không.
Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không làm.
Khi Lâm Vi Hạ ôm thùng giấy kiểm tra rời đi, cô quay lại nhìn lớp học, con số đếm ngược trên bảng đen, rèm cửa màu xanh, góc đọc sách mà mọi người cùng nhau dựng lên, và cái ghế bị bỏ trống từ lâu.
Thu hồi tầm mắt, sau đó nhấc chân rời khỏi lớp học, Lâm Vi Hạ ôm thùng giấy rời đi trên hành lang.
Một cơn gió thổi qua đại sảnh, làm loạn mái tóc dài ở đằng sau cô.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Vi Hạ không chút lưu luyến tháo chiếc nơ màu đỏ xinh đẹp ở cổ áo ra, dùng nó buộc lại mái tóc dài phía sau, đồng thời cũng không ngại để lộ máy trợ thính sau tai ra.
Học sinh đi ngang qua nhìn cô ngạc nhiên, hoặc nhìn cô đánh giá, thứ mà bọn họ thấy là —— Ánh mặt trời rơi xuống trên khuôn mặt trắng trẻo và gần như trong suốt của Lâm Vi Hạ, cô thẳng lưng, ung dung và kiên định đi về phía trước, một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chiếc nơ đỏ buộc tóc ở phía sau rực rỡ dưới ánh nắng.
Sau khi Lâm Vi Hạ chuyển trường, Thâm Cao vẫn tiếp tục như thường lệ, mọi người vẫn đến lớp như bình thường, luyện đề, thỉnh thoảng cầm điện thoại lướt tin tức.
Vào buổi tối, khi có người tâm tình buồn phiền, không có nơi nào để giải tỏa, vô thức nghĩ đến trang web Y C H yêu cầu giúp đỡ, những học sinh đến từ trường khác cũng vậy, thường chạy đến trang web nói chuyện và spam bình luận như thói quen.
Vòng tròn của trang web quay một hồi lâu, cuối cùng cũng được đăng nhập vào. Đập vào mắt là giao diện màu đen và đơn giản như mọi khi, khiến tâm trạng của người khác cảm thấy hụt hẫng, chỉ là một tia sáng đột nhiên chiếu vào bên cạnh các chữ cái của trang web.
Thời gian dừng lại càng lâu, ánh sáng càng nhiều, cũng ngày càng sáng rõ.
Giống như một tia sáng chiếu rọi từ vực thẳm.
Ngay sau khi ánh sáng chiếu vào, mọi người mới phát hiện cái tên Y C H thực chất là viết tắt của tiếng anh, tên đầy đủ của trang web thực ra là you can hear.
Tất cả mọi người không thể chờ đợi nhấn vào bình luận, phát hiện ở đó viết một tiêu ngữ ——
Tôi có nhiều lời muốn nói, có người không?
Tôi ở đây.
Tôi muốn nói, cậu nghe thấy không.
Tôi nghe thấy được.
Mà hầu hết nội dung bình luận và bài đăng đều là kể về những phiền não của mình, hoặc là những chuyện bọn họ nghĩ không thông.
Bài đăng 1: Có người ở đây không? Luôn cảm thấy khu này thật ít người. Có người nghe tôi nói chuyện không? Tôi không có bạn bè, hôm nay đã ăn bánh gato dâu tây rất ngon, không biết phải chia sẻ với ai. Học hành rất kém, tính cách không thích hợp chơi bạn bè nhóm trong trường, cũng rất cô độc, bố mẹ cũng không quan tâm đến tôi, chỉ biết mắng chửi tôi, điều buồn cười nhất là, mẹ của tôi chưa bao giờ nghĩ đến tôi, trong mắt bà ấy chỉ có thằng em trai, thật ngột ngạt. Tôi có nhiều thứ rất muốn nói, ở đây có người nghe thấy không?
[Mèo con vui nhộn]: Tôi nghe thấy.
Bài đăng 2: Yêu thầm một nam sinh rất lâu rồi, muốn tỏ tình nhưng lại không dám. Tôi thực sự rất kém, học tập bình thường, bề ngoài cũng không xinh đẹp, thường xuyên tự ti vì điểm này, thật phiền, thật ghét bản thân mình.
[Mèo con vui nhộn]: Con tằm cũng cần một khoảng thời gian nhất định để phá kén và trở thành bươm bướm, nụ hoa trước khi trở thành một bông hoa đẹp cũng cần một thời gian nở hoa nhất định. Bạn phải yêu bản thân mình trước, người khác mới yêu bạn.
Bài đăng 3: Bị người khác bắt nạt hết lần này đến lần khác, không muốn đến trường, ghét phải sợ hãi khi nhìn thấy bọn chúng, thật muốn đi chết.
[Mèo con vui nhộn]: Đừng vì một người không đáng mà vứt bỏ sinh mệnh của mình, trở nên mạnh mẽ sẽ càng có ích hơn là vứt bỏ sinh mệnh đúng không? Tôi có một bài hát rất hay, muốn chia sẻ cho bạn.
......
Cùng lúc đó, một thông báo xuất hiện trên trang web, admin sở hữu khu vực này đã từ chức, sẽ được thay thế bằng một người mới, trang web đã chính thức được đổi tên tôi nghe thấy được.
Đặc biệt là học sinh lớp 12-1, bọn họ nhấn vào trang chủ của tài khoản này, trong này xuất hiện rất nhiều bài viết, đã âm thầm để lại lời nhắn đồng hành cùng bọn họ trong thời gian rất dài, vào những lúc quan trọng tài khoản mèo con vui nhộn luôn xuất hiện giúp đỡ bọn họ, ảnh đại diện của cô ấy sớm đã xám xịt.
Cô ấy không online nữa, xóa tất cả các cập nhập trên trang chủ của mình.
Cô ấy để lại một lời nhắn cho tất cả mọi người:
Chúc con đường trưởng thành của mọi người tiếp tục tự hào và phát sáng, cho dù ở nơi hoang vắng cũng sẽ nở hoa, phải tin tưởng ánh sáng.
—— Lâm Vi Hạ.
Mà một số người nhìn thấy Lâm Vi Hạ ngã trên hành lang không đến đỡ cô, ngược lại còn đứng che miệng cười, khi nhìn thấy những bài viết này, trái tim run lên, cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Có người nhớ đến bản thân đã trút hết năng lượng tiêu cực của mình lên trang web, là ai không ngại phiền hà âm thầm để lại lời nhắn bầu bạn cùng bọn họ, là Lâm Vi Hạ.
Mà bọn họ ở trong cuộc sống lại đi theo đám đông mặc kệ đúng sai mà cười nhạo, chỉ trích hành vi của cô.
Cái người Lâm Vi Hạ này quả thực rất ngầu, cô dùng hành động của mình giải thích quyển sách 《Gϊếŧ con chim nhại》một cách sâu sắc ——
"Các chú thích và khả năng đọc khác nhau của bạn về tôi, không tạo nên một phần mười nghìn của tôi, mà là có thể nhìn thấy rõ ràng về bạn."
*
Trường cao trung mới mà cô nhỏ liên hệ cho Lâm Vi Hạ, cách nhà khá xa, trường học mới tôn sùng và theo khuôn mẫu đấu tranh, thường thường bầu trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Vi Hạ đã mang cặp sách ra khỏi nhà trong không khí đầy sương mù, buổi tối trăng lên cao mới trở về nhà.
Cao Hàng nhìn thấy tình trạng của chị mình mỗi ngày một tốt hơn, cậu thở phào nhẹ nhõm, linh hồn quay về là tốt rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi đại học đến gần, Lâm Vi Hạ không có cảm giác gì lớn lắm, chỉ nhớ những ngày hôm đó trời đổ mưa. Vào ngày công bố kết quả, Lâm Vi Hạ phát huy hơn hẳn ngày thường, giành được danh hiệu đứng thứ hai của thành phố Nam Giang với số điểm cao chót vót.
Cô nhỏ vui mừng khôn khiết, gặp người nào cũng khen con gái nhà mình thông minh ngoan ngoãn biết bao, còn giảm 50% cửa hàng trái cây trong nửa tháng.
Tất cả mọi người đều biết trong ngõ Thủy Vi có một sinh viên đại học đạt được thành tích vô cùng xuất sắc.
Trong khi mọi người đều nghĩ rằng Lâm Vi Hạ sẽ chọn chuyên ngành có nổi bật, cô lại phớt lờ tất cả lời khuyên ngăn của mọi người, chọn chuyên ngành tâm lý học của đại học Bắc Đại.
Các phóng viên ào ào đến tận cửa hoặc gọi điện thoại phỏng vấn muốn biết lý do, nhưng đều bị Lâm Vi Hạ từ chối.
Vào một buổi chiều tháng bảy trong tiếng ve kêu ồn ào, Lâm Vi Hạ nhận được một lá thư trong thùng thư ở dưới nhà, người viết thư là Liễu Tư Gia:
Hạ Hạ, khi cậu nhận được lá thư này, tớ đã bay đến bầu trời nước Úc rồi. Lúc trước luôn gọi cậu là Vi Hạ, là vì tính cách của tớ luôn sợ hãi chủ động đến gần mọi người, tớ cho rằng đánh đổi nhiều thứ sẽ không có kết quả tốt.
Trang web "Tôi nghe thấy được" mà cậu quản lý, tớ có nghe nói rồi, nghe nói đàn chị Ô Toan đã giao nó cho một đàn em rất giỏi, biến nó trở thành một trang truyền thống của Thâm Cao.
Lén lút nói với cậu một chuyện rất mất mặt, tớ tỏ tình với Ninh Triều rồi, nhưng cũng bị từ chối rồi. Lúc trước tớ nói sẽ cùng cậu thi đến Bắc Kinh là nói dối đấy. Suy đi nghĩ lại, trước khi tớ hoàn toàn trở nên tốt hơn, vẫn là không nên làm phiền đến các cậu.
Lần này tớ ra nước ngoài là muốn chữa bệnh, không biết có thể chữa khỏi không.
Nhưng những ngày hè tươi đẹp nhất trong cuộc đời tớ đều là do cậu dành tặng. Cảm ơn cậu.
Sau này tớ sẽ mang theo những điều cậu dạy, ngoan ngoãn ăn cơm, sống thật tốt, cố gắng làm một người lương thiện.
Hy vọng sau này khi tớ trở nên tốt hơn, một vài năm sau, ở trên đường gặp được cậu, cậu vẫn còn nhớ đến tớ, lại gọi tớ một tiếng Tư Gia.
Thật lòng xin lỗi, cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ.
Sau này gặp được người mình thích, tớ vẫn sẽ dũng cảm yêu hết mình.
Tớ sẽ luôn cầu nguyện cho cậu, hy vọng người con gái của tớ sau này sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, được nhiều người yêu thương.
Tư Gia mãi mãi yêu cậu.
Lâm Vi Hạ cầm lá thư trong tay, lông mi đen rũ xuống, không nhúc nhích.
Khi Lâm Vi Hạ thành lập trang web Y C H, trang web này được lập nên là muốn mọi người có căn cứ bí mật nói chuyện với nhau, để mọi người có nơi tìm kiếm giúp đỡ hoặc trút hết phiền não.
Cô không phải muốn phô trương khoe khoang điều gì, nhưng từ lâu đã trải qua quá nhiều chuyện không tốt, muốn làm hết sức mình che mưa chắn gió cho mọi người.
Lâm Vi Hạ bởi vì bỏ lỡ kỳ thi mà nhất thời nói không tham gia vào trò chơi này, đăng bài lên trang web cùng mọi người thảo luận biểu quyết loại bỏ cấp bậc và xếp hạng số điểm, mọi người cùng nhau ở trên you can hear thảo luận xem có thực sự đáng xấu hổ khi phải đối mặt với quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ khi còn là học sinh cấp hai hay không, sau đó mọi người cùng nhau lên kế hoạch đưa ra các đề xuất phổ biến kiến
thức.
Tất cả mọi người cùng nhau tham gia đại hội thể thao, cùng nhau trải qua những bối rối và nỗi đau khi trưởng thành.
Mỗi người, bao gồm cả cô trong đó.
Nếu như nói cái giá phải trả khi trưởng thành là phải trải qua những vết thương, vậy hãy chấp nhận nó, đến khi nó lở loét, nó cũng sẽ đóng vảy.
Tư Gia, tớ cũng chúc cậu, hy vọng người con gái của tớ sau này tỏa sáng và phát triển rực rỡ, có được nhiều chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời, trở thành bông hoa hồng vô cùng xinh đẹp.
Buổi chiều hôm đó mặt trời rất nóng, chiếu vào bắp chân của Lâm Vi Hạ, bỏng rát kinh khủng. Lâm Vi Hạ đứng trước thùng thư màu xanh lá rất lâu mà không nhúc nhích.
Khoảng thời gian đó, Lâm Vi Hạ nghe được những tin vỉa hè nhiều nhất chính là Ban Thịnh đã bị ba cậu đưa đến Mỹ vào buổi sáng sớm, sau đó, cô hoàn toàn mất đi tin tức về Ban Thịnh.
Cũng không có ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt Lâm Vi Hạ.
Có một lần Lâm Vi Hạ ra ngoài đón xe buýt, đi ngang qua Thâm Cao, cô ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn một cái, không ngừng có những học sinh mặc đồng phục đứng trước cổng trường, đeo cặp sách cười nói rôm rả đi vào trường học.
Chiếc xe buýt lắc lư suốt quãng đường, bốn ký tự Thâm Lam Nhất Trung được in màu xanh đậm dần biến mất khỏi tầm mắt. Những mảnh vỡ trong quá khứ lóe lên sau lưng Lâm Vi Hạ, cuối cùng biến thành một bóng ma.
Cô nhớ đến rất nhiều người.
Ninh Triều thi rớt khỏi bảng danh sách, nhưng cậu vẫn hăng hái vươn lên, cương quyết lựa chọn thi lại, còn đem chữ ký ở wechat đổi thành —— Không thi vào học viện cảnh sát thì không phải người, đừng làm phiền.
Phương Gia Bội thi đến một trường đại học sư phạm ở Tây Nam rất xa, hoàn toàn rời khỏi Nam Giang. Liễu Tư Gia đến Úc chữa bệnh.
Ban Thịnh sau khi đến Mỹ liền mất tin tức.
Thiên đường sụp đổ, cùng nhau khóc, cùng nhau náo loạn, cùng nhau cười, cùng nhau chạy trong cơn mưa nặng hạt, cơn gió mùa hè ngoài hành lang nóng như thiêu đốt, bọn họ từng nói về quá khứ, mơ tưởng về tương lai.
Mà bây giờ, mỗi người bọn họ rải rác khắp nơi trên thế giới.
Giấy báo nhập học rất nhanh đã có, cũng như chuẩn bị rời khỏi nơi này, đến Bắc Kinh học tập, nhưng Lâm Vi Hạ một chút cũng không có cảm giác chân thật. Thứ sáu, kỳ kinh nguyệt của Lâm Vi Hạ đau kinh khủng, cô ngồi co rúm trên sofa, quấn chăn ở trong nhà xem phim, là một bộ phim nói về những người yêu nhau phải bỏ lỡ nhau.
Điện thoại nằm trên bàn trà rung bíp bíp nhắc nhở cô có cuộc gọi đến.
Bụng của Lâm Vi Hạ đau dữ dội, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Không muốn nhận, cô một chút cũng không muốn động đậy. Trước đó, cô đã nhận hơn chục cuộc gọi rao bán bất động sản.
Mỗi lần gọi, Lâm Vi Hạ đều không ngại phiền hà mà từ chối, nói bản thân không cần cảm ơn.
Điện thoại trên bàn vẫn không ngừng đổ chuông, Lâm Vi Hạ cáu kỉnh, khom lưng cầm điện thoại nhấn nghe máy, ngữ khí của cô không tốt lắm, thậm chí còn có chút lạnh lùng:
"Xin hỏi phải cần tôi nói bao nhiêu nữa? Không cần, cảm ơn, tôi không có nhu cầu mua nhà."
"Xin chào, đây có phải là nữ sĩ Lâm Vi Hạ không? Chúng tôi là nhân viên đến từ cửa hàng thú cưng Leng Keng, có một khách hàng tên là Ban Thịnh đã đặt một chú chó con màu trắng ở cửa hàng chúng tôi vào ngày 25 tháng 4, giống chó là chó sục cao nguyên phía tây trắng, rất xin lỗi vì bây giờ mới giao hàng cho bạn, bởi vì yêu cầu của khách hàng tương đối cao, chúng tôi phải chuyển hàng từ nước ngoài về rất lâu......" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
Lâm Vi Hạ siết chặt điện thoại, như thể đột nhiên bị cảm lạnh, sống mũi cay cay, đôi mắt nóng rực, muốn mở miệng trả lời, nhưng lại phát hiện cổ họng không thể phát ra được âm tiết nào.
Cô nhớ đến Ban Thịnh tổ chức sinh nhật cho cô vào một năm trước, nam sinh hỏi Lâm Vi Hạ đã ước điều gì.
Lâm Vi Hạ đặt bánh kem sang một bên, ngước mắt, con ngươi hiện lên sự hoài nghi: "Thượng đế đều không thể thực hiện được, cậu có thể?"
Ban Thịnh phả ra một làn khói trắng, làn khói từ từ bay lên, trong mắt ẩn giấu tro bụi, nhưng giọng điệu hết sức ngông cuồng:
"Lão tử không tin trời, không tin thần quỷ, nhưng cậu có thể tin tưởng tôi."
Lâm Vi Hạ không nói chuyện, dưới sự đối mắt giữa hai người, cô bị đánh bại, nói: "Được thôi, tôi nói một cái."
"Tôi thích chó, nguyện vọng là muốn nuôi một chú chó, bởi vì khi còn nhỏ, tôi có nuôi một chú chó con nhưng bị gia đình đem đi rồi......"
Cậu vẫn luôn ghi nhớ.
"Alo, Lâm nữ sĩ bạn còn ở đó không?"
Giọng nói của nhân viên qua loa nghe đã kéo suy nghĩ của Lâm Vi Hạ trở lại, cô định thần, giọng nói ngơ ngác:
"Còn, nó có tên không?"
"Có ạ, khách hàng đã đặt tên cho nó, tên là Thịnh Hạ——"
"Bạn xem khi nào thuận tiện thì đến lấy nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ cho bạn." Nhân viên tiếp tục nói.
"Được."
Thời gian như trôi nhanh như bạch mã, Lâm Vi Hạ ngồi chuyến bay đáp đến Bắc Kinh như ước nguyện, rời khỏi Nam Giang như cô mong muốn.
Cuộc sống đại học bất ngờ hơn trong tưởng tượng, các mối quan hệ cũng tương đối thoải mái, gặp được đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng đều rất bao dung.
Bất luận bạn là người chuyển giới, hay cuộc sống cá nhân tuyệt vời như thế nào, đều được phép tồn tại.
Đây có lẽ là sức hấp dẫn của người trưởng thành, trường đại học lại đưa ra chất dinh dưỡng nhất định, mỗi người đều học được tư duy biện chứng nhìn nhận vấn đề, chứ không phải là tuyệt đối đúng hay sai.
Mùa đông cùng năm, cô nhỏ làm một cuộc phẫu thuật, Lâm Vi Hạ không yên tâm, xin nghỉ học một tuần bay về Nam Giang để chăm sóc cô nhỏ.
Cô nhỏ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau khi tỉnh dậy trên giường bệnh liền nhìn thấy Lâm Vi Hạ, chỉ vào mũi cô bắt cô nhanh chóng quay về trường học.
"Cô có thể có việc gì! Con mau chóng quay về trường học cho cô."
"Nhưng con đã xin giáo viên phụ trách nghỉ một tuần rồi." Lâm Vi Hạ một mặt vô tội.
Sau đó cô nhỏ xuất viện về nhà nghỉ ngơi, khi Lâm nữ sĩ ngồi trên sofa xem tivi, liếc mắt nhìn tờ lịch, nói: "Hôm nay là đông chí đấy, vậy ăn sủi cảo đi, Vi Hạ con và Cao Hàng đi mua bột mì và nhân thịt nhé."
Lâm Vi Hạ vô thức nhìn lịch vạn niên, bên trên viết 22 tháng 12, là ngày đông chí, rất thích hợp để ăn sủi cảo, là ngày có ban ngày ngắn nhất và đêm dài nhất trong năm.
Cô nhìn tờ lịch một hồi lâu không nhúc nhích, cô nhỏ bất mãn nói: "Đứa trẻ này, kêu nửa ngày rồi sao không có động tĩnh gì?"
"Dạ." Lâm Vi Hạ một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Hai chị em ra ngoài, Lâm Vi Hạ mua nhân thịt bò, hành lá theo thói quen, Cao Hàng đi bên cạnh thấy vậy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn xách đồ giúp chị mình, cái gì cũng không nói.
Về đến nhà thì trời đã chập choạng tối, ngoài cửa sổ treo một tấm rèm màu lam sẫm, màn đêm trĩu nặng, ngọn đèn trong phòng ấm áp, cả nhà quây quần bên nhau gói sủi cảo.
Trên tivi vừa vặn phát sóng tin tức, nói rằng vì sự thay đổi toàn cầu trong năm nay, một ngọn núi lửa gần Thái Bình Dương phun trào, bụi núi lửa bay lên trời, hình thành tuyết rơi ở nhiều khu vực.
Cô nhỏ vừa lăn bột vừa xem tivi nói: "Năm nay quả thực rất lạnh, lão nương sống ở Nam Giang gần nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên thấy thời tiết lạnh như vậy, còn là lần đầu tiên mua áo khoác dạ."
Lâm Vi Hạ dùng thìa lấy một nửa nhân thịt bò cho vào giữa miếng bột, nặn chiếc sủi cảo căng tròn, cười nhạt: "Có lạnh thêm, Nam Giang cũng không thể rơi tuyết."
Nam Giang có khí hậu cận nhiệt đới hải dương, quanh năm không có tuyết, mùa hè là mùa dài nhất trong năm.
"Chị ơi——chị——chị ra đây một lát."Tiếng hét của Cao Hàng không ngừng vang lên ngoài cửa.
Cao Hàng chắc chắn là bảo cô ra ngoài chơi, lúc chiều khi đi chợ cậu đã mua rất nhiều pháo kép. Lâm Vi Hạ tiếp tục gói sủi cảo phớt lờ cậu, nhưng cậu không chịu bỏ qua, tiếp tục gọi.
Lâm Vi Hạ bất lực vào bếp rửa tay, khoác vội chiếc áo khoác dày, tản mạn bước ra khỏi nhà.
Đẩy cửa ra, một luồng gió lạnh thổi tới, một mảnh băng tuyết trắng xóa rơi trên mí mắt, nâng lông mi lên, hạt tuyết trắng bay tán loạn khắp bầu trời, đưa tầm mắt ra xa, có thể thấy được mảnh tuyết trắng.
Ngọn đèn đường ấm áp treo cao bên đường, chiếu sáng con đường cách đó không xa, Lâm Vi Hạ thất thần bước ra ngoài, không ngừng có tuyết rơi vào mặt, trong mắt, cuối cùng tan ra dưới đáy mắt, hiển nhiên là ẩm ướt.
Đông chí năm nay, Nam Giang thế mà lại có tuyết rơi.
Lâm Vi Hạ nhớ đến ngữ khí kiên quyết của cô ban đầu "muốn tôi hẹn hò với cậu, trừ khi Nam Giang rơi tuyết.", người đó cợt nhả trả lời "đừng nên nói trước như vậy."
Nam sinh bởi vì dỗ cô, đã tặng chiếc hộp âm nhạc làm bằng pha lê vào ngày sinh nhật cho Lâm Vi Hạ, âm nhạc vang lên, con bướm vỗ cánh, cũng có hoa tuyết rơi xuống.
Trận tuyết đó, cô và cậu đã cùng nhau ngắm qua.
Lâm Vi Hạ đứng ở trong tuyết, ngẩng đầu nhắm mắt lại, lông mi run lên, cô nghe thấy tiếng gió ríu rít, tiếng tuyết rơi trên cây, hòa tan trên mái hiên, âm thanh tuyết rơi xuống, rất nhẹ, cô đều nghe thấy hết.
Nếu như cậu nghe thấy được.
Ban Thịnh 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ.
Đông chí năm sau sẽ có tuyết rơi không?
___________________
Lời của tác giả:
Chú thích: Đông chí năm sau sẽ có tuyết rơi không? Câu nói này được lấy từ cảm hứng từ bộ phim cổ trang Hàn Quốc "Giáng sinh tuyết có rơi?"
Ba của Ban Thịnh báo sai ngày sinh nhật trên thẻ căn cước, 22 tháng 4, thực tế sinh nhật của cậu là ngày đông chí, thẻ căn cước lớn hơn nữ chính hai ngày.
Quyển thượng đã kết thúc rồi, đây là quyển truyện tôi muốn viết về sự trưởng thành của tuổi trẻ, câu chuyện về năm người. Cho dù mỗi người ở nơi đâu, bọn họ đều sẽ sống tốt. Thanh xuân là một tảng đá ngầm, đụng vào nó sẽ bị thương cũng không sao, sải bước tiến về phía trước là được.
Quyển hạ lấy bối cảnh đại học, chủ yếu về nam nữ chính.
Có nhiều độc giả muốn tôi cho kết cục là BE, lúc trước khi đăng liên tiếp quyển "Tỏ tình" cũng có nhiều người muốn tôi cho kết cục của Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy là BE, khi đó tôi đã từng nói, muốn có kết cục BE thì dừng ở quyển thượng.
Quyển này cũng vậy, độc giả muốn kết cục BE, xin hãy dừng lại ở quyển thượng là được rồi ~
Hôm nay là thứ tư, bầu trời trong xanh, những chú chim hót líu lo.
Lâm Vi Hạ đứng ở chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc, không ngờ người cuối cùng đến giúp đỡ cô là Phương Gia Bội. Tổng cộng có một thùng sách và một thùng đề kiểm tra. Ninh Triều bưng thùng sách nặng đi thẳng xuống lầu.
Bầu không khí của lớp 12-1 đặc biệt trầm mặc, mỗi người trong lớp đều có ý kiến khác nhau về cô gái chuyển đến Thâm Cao và phá vỡ chuỗi sinh thái này.
Rất nhiều người do dự có nên tiến tới chào tạm biệt cô hay không.
Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không làm.
Khi Lâm Vi Hạ ôm thùng giấy kiểm tra rời đi, cô quay lại nhìn lớp học, con số đếm ngược trên bảng đen, rèm cửa màu xanh, góc đọc sách mà mọi người cùng nhau dựng lên, và cái ghế bị bỏ trống từ lâu.
Thu hồi tầm mắt, sau đó nhấc chân rời khỏi lớp học, Lâm Vi Hạ ôm thùng giấy rời đi trên hành lang.
Một cơn gió thổi qua đại sảnh, làm loạn mái tóc dài ở đằng sau cô.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Vi Hạ không chút lưu luyến tháo chiếc nơ màu đỏ xinh đẹp ở cổ áo ra, dùng nó buộc lại mái tóc dài phía sau, đồng thời cũng không ngại để lộ máy trợ thính sau tai ra.
Học sinh đi ngang qua nhìn cô ngạc nhiên, hoặc nhìn cô đánh giá, thứ mà bọn họ thấy là —— Ánh mặt trời rơi xuống trên khuôn mặt trắng trẻo và gần như trong suốt của Lâm Vi Hạ, cô thẳng lưng, ung dung và kiên định đi về phía trước, một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chiếc nơ đỏ buộc tóc ở phía sau rực rỡ dưới ánh nắng.
Sau khi Lâm Vi Hạ chuyển trường, Thâm Cao vẫn tiếp tục như thường lệ, mọi người vẫn đến lớp như bình thường, luyện đề, thỉnh thoảng cầm điện thoại lướt tin tức.
Vào buổi tối, khi có người tâm tình buồn phiền, không có nơi nào để giải tỏa, vô thức nghĩ đến trang web Y C H yêu cầu giúp đỡ, những học sinh đến từ trường khác cũng vậy, thường chạy đến trang web nói chuyện và spam bình luận như thói quen.
Vòng tròn của trang web quay một hồi lâu, cuối cùng cũng được đăng nhập vào. Đập vào mắt là giao diện màu đen và đơn giản như mọi khi, khiến tâm trạng của người khác cảm thấy hụt hẫng, chỉ là một tia sáng đột nhiên chiếu vào bên cạnh các chữ cái của trang web.
Thời gian dừng lại càng lâu, ánh sáng càng nhiều, cũng ngày càng sáng rõ.
Giống như một tia sáng chiếu rọi từ vực thẳm.
Ngay sau khi ánh sáng chiếu vào, mọi người mới phát hiện cái tên Y C H thực chất là viết tắt của tiếng anh, tên đầy đủ của trang web thực ra là you can hear.
Tất cả mọi người không thể chờ đợi nhấn vào bình luận, phát hiện ở đó viết một tiêu ngữ ——
Tôi có nhiều lời muốn nói, có người không?
Tôi ở đây.
Tôi muốn nói, cậu nghe thấy không.
Tôi nghe thấy được.
Mà hầu hết nội dung bình luận và bài đăng đều là kể về những phiền não của mình, hoặc là những chuyện bọn họ nghĩ không thông.
Bài đăng 1: Có người ở đây không? Luôn cảm thấy khu này thật ít người. Có người nghe tôi nói chuyện không? Tôi không có bạn bè, hôm nay đã ăn bánh gato dâu tây rất ngon, không biết phải chia sẻ với ai. Học hành rất kém, tính cách không thích hợp chơi bạn bè nhóm trong trường, cũng rất cô độc, bố mẹ cũng không quan tâm đến tôi, chỉ biết mắng chửi tôi, điều buồn cười nhất là, mẹ của tôi chưa bao giờ nghĩ đến tôi, trong mắt bà ấy chỉ có thằng em trai, thật ngột ngạt. Tôi có nhiều thứ rất muốn nói, ở đây có người nghe thấy không?
[Mèo con vui nhộn]: Tôi nghe thấy.
Bài đăng 2: Yêu thầm một nam sinh rất lâu rồi, muốn tỏ tình nhưng lại không dám. Tôi thực sự rất kém, học tập bình thường, bề ngoài cũng không xinh đẹp, thường xuyên tự ti vì điểm này, thật phiền, thật ghét bản thân mình.
[Mèo con vui nhộn]: Con tằm cũng cần một khoảng thời gian nhất định để phá kén và trở thành bươm bướm, nụ hoa trước khi trở thành một bông hoa đẹp cũng cần một thời gian nở hoa nhất định. Bạn phải yêu bản thân mình trước, người khác mới yêu bạn.
Bài đăng 3: Bị người khác bắt nạt hết lần này đến lần khác, không muốn đến trường, ghét phải sợ hãi khi nhìn thấy bọn chúng, thật muốn đi chết.
[Mèo con vui nhộn]: Đừng vì một người không đáng mà vứt bỏ sinh mệnh của mình, trở nên mạnh mẽ sẽ càng có ích hơn là vứt bỏ sinh mệnh đúng không? Tôi có một bài hát rất hay, muốn chia sẻ cho bạn.
......
Cùng lúc đó, một thông báo xuất hiện trên trang web, admin sở hữu khu vực này đã từ chức, sẽ được thay thế bằng một người mới, trang web đã chính thức được đổi tên tôi nghe thấy được.
Đặc biệt là học sinh lớp 12-1, bọn họ nhấn vào trang chủ của tài khoản này, trong này xuất hiện rất nhiều bài viết, đã âm thầm để lại lời nhắn đồng hành cùng bọn họ trong thời gian rất dài, vào những lúc quan trọng tài khoản mèo con vui nhộn luôn xuất hiện giúp đỡ bọn họ, ảnh đại diện của cô ấy sớm đã xám xịt.
Cô ấy không online nữa, xóa tất cả các cập nhập trên trang chủ của mình.
Cô ấy để lại một lời nhắn cho tất cả mọi người:
Chúc con đường trưởng thành của mọi người tiếp tục tự hào và phát sáng, cho dù ở nơi hoang vắng cũng sẽ nở hoa, phải tin tưởng ánh sáng.
—— Lâm Vi Hạ.
Mà một số người nhìn thấy Lâm Vi Hạ ngã trên hành lang không đến đỡ cô, ngược lại còn đứng che miệng cười, khi nhìn thấy những bài viết này, trái tim run lên, cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Có người nhớ đến bản thân đã trút hết năng lượng tiêu cực của mình lên trang web, là ai không ngại phiền hà âm thầm để lại lời nhắn bầu bạn cùng bọn họ, là Lâm Vi Hạ.
Mà bọn họ ở trong cuộc sống lại đi theo đám đông mặc kệ đúng sai mà cười nhạo, chỉ trích hành vi của cô.
Cái người Lâm Vi Hạ này quả thực rất ngầu, cô dùng hành động của mình giải thích quyển sách 《Gϊếŧ con chim nhại》một cách sâu sắc ——
"Các chú thích và khả năng đọc khác nhau của bạn về tôi, không tạo nên một phần mười nghìn của tôi, mà là có thể nhìn thấy rõ ràng về bạn."
*
Trường cao trung mới mà cô nhỏ liên hệ cho Lâm Vi Hạ, cách nhà khá xa, trường học mới tôn sùng và theo khuôn mẫu đấu tranh, thường thường bầu trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Vi Hạ đã mang cặp sách ra khỏi nhà trong không khí đầy sương mù, buổi tối trăng lên cao mới trở về nhà.
Cao Hàng nhìn thấy tình trạng của chị mình mỗi ngày một tốt hơn, cậu thở phào nhẹ nhõm, linh hồn quay về là tốt rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi đại học đến gần, Lâm Vi Hạ không có cảm giác gì lớn lắm, chỉ nhớ những ngày hôm đó trời đổ mưa. Vào ngày công bố kết quả, Lâm Vi Hạ phát huy hơn hẳn ngày thường, giành được danh hiệu đứng thứ hai của thành phố Nam Giang với số điểm cao chót vót.
Cô nhỏ vui mừng khôn khiết, gặp người nào cũng khen con gái nhà mình thông minh ngoan ngoãn biết bao, còn giảm 50% cửa hàng trái cây trong nửa tháng.
Tất cả mọi người đều biết trong ngõ Thủy Vi có một sinh viên đại học đạt được thành tích vô cùng xuất sắc.
Trong khi mọi người đều nghĩ rằng Lâm Vi Hạ sẽ chọn chuyên ngành có nổi bật, cô lại phớt lờ tất cả lời khuyên ngăn của mọi người, chọn chuyên ngành tâm lý học của đại học Bắc Đại.
Các phóng viên ào ào đến tận cửa hoặc gọi điện thoại phỏng vấn muốn biết lý do, nhưng đều bị Lâm Vi Hạ từ chối.
Vào một buổi chiều tháng bảy trong tiếng ve kêu ồn ào, Lâm Vi Hạ nhận được một lá thư trong thùng thư ở dưới nhà, người viết thư là Liễu Tư Gia:
Hạ Hạ, khi cậu nhận được lá thư này, tớ đã bay đến bầu trời nước Úc rồi. Lúc trước luôn gọi cậu là Vi Hạ, là vì tính cách của tớ luôn sợ hãi chủ động đến gần mọi người, tớ cho rằng đánh đổi nhiều thứ sẽ không có kết quả tốt.
Trang web "Tôi nghe thấy được" mà cậu quản lý, tớ có nghe nói rồi, nghe nói đàn chị Ô Toan đã giao nó cho một đàn em rất giỏi, biến nó trở thành một trang truyền thống của Thâm Cao.
Lén lút nói với cậu một chuyện rất mất mặt, tớ tỏ tình với Ninh Triều rồi, nhưng cũng bị từ chối rồi. Lúc trước tớ nói sẽ cùng cậu thi đến Bắc Kinh là nói dối đấy. Suy đi nghĩ lại, trước khi tớ hoàn toàn trở nên tốt hơn, vẫn là không nên làm phiền đến các cậu.
Lần này tớ ra nước ngoài là muốn chữa bệnh, không biết có thể chữa khỏi không.
Nhưng những ngày hè tươi đẹp nhất trong cuộc đời tớ đều là do cậu dành tặng. Cảm ơn cậu.
Sau này tớ sẽ mang theo những điều cậu dạy, ngoan ngoãn ăn cơm, sống thật tốt, cố gắng làm một người lương thiện.
Hy vọng sau này khi tớ trở nên tốt hơn, một vài năm sau, ở trên đường gặp được cậu, cậu vẫn còn nhớ đến tớ, lại gọi tớ một tiếng Tư Gia.
Thật lòng xin lỗi, cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ.
Sau này gặp được người mình thích, tớ vẫn sẽ dũng cảm yêu hết mình.
Tớ sẽ luôn cầu nguyện cho cậu, hy vọng người con gái của tớ sau này sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, được nhiều người yêu thương.
Tư Gia mãi mãi yêu cậu.
Lâm Vi Hạ cầm lá thư trong tay, lông mi đen rũ xuống, không nhúc nhích.
Khi Lâm Vi Hạ thành lập trang web Y C H, trang web này được lập nên là muốn mọi người có căn cứ bí mật nói chuyện với nhau, để mọi người có nơi tìm kiếm giúp đỡ hoặc trút hết phiền não.
Cô không phải muốn phô trương khoe khoang điều gì, nhưng từ lâu đã trải qua quá nhiều chuyện không tốt, muốn làm hết sức mình che mưa chắn gió cho mọi người.
Lâm Vi Hạ bởi vì bỏ lỡ kỳ thi mà nhất thời nói không tham gia vào trò chơi này, đăng bài lên trang web cùng mọi người thảo luận biểu quyết loại bỏ cấp bậc và xếp hạng số điểm, mọi người cùng nhau ở trên you can hear thảo luận xem có thực sự đáng xấu hổ khi phải đối mặt với quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ khi còn là học sinh cấp hai hay không, sau đó mọi người cùng nhau lên kế hoạch đưa ra các đề xuất phổ biến kiến
thức.
Tất cả mọi người cùng nhau tham gia đại hội thể thao, cùng nhau trải qua những bối rối và nỗi đau khi trưởng thành.
Mỗi người, bao gồm cả cô trong đó.
Nếu như nói cái giá phải trả khi trưởng thành là phải trải qua những vết thương, vậy hãy chấp nhận nó, đến khi nó lở loét, nó cũng sẽ đóng vảy.
Tư Gia, tớ cũng chúc cậu, hy vọng người con gái của tớ sau này tỏa sáng và phát triển rực rỡ, có được nhiều chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời, trở thành bông hoa hồng vô cùng xinh đẹp.
Buổi chiều hôm đó mặt trời rất nóng, chiếu vào bắp chân của Lâm Vi Hạ, bỏng rát kinh khủng. Lâm Vi Hạ đứng trước thùng thư màu xanh lá rất lâu mà không nhúc nhích.
Khoảng thời gian đó, Lâm Vi Hạ nghe được những tin vỉa hè nhiều nhất chính là Ban Thịnh đã bị ba cậu đưa đến Mỹ vào buổi sáng sớm, sau đó, cô hoàn toàn mất đi tin tức về Ban Thịnh.
Cũng không có ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt Lâm Vi Hạ.
Có một lần Lâm Vi Hạ ra ngoài đón xe buýt, đi ngang qua Thâm Cao, cô ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn một cái, không ngừng có những học sinh mặc đồng phục đứng trước cổng trường, đeo cặp sách cười nói rôm rả đi vào trường học.
Chiếc xe buýt lắc lư suốt quãng đường, bốn ký tự Thâm Lam Nhất Trung được in màu xanh đậm dần biến mất khỏi tầm mắt. Những mảnh vỡ trong quá khứ lóe lên sau lưng Lâm Vi Hạ, cuối cùng biến thành một bóng ma.
Cô nhớ đến rất nhiều người.
Ninh Triều thi rớt khỏi bảng danh sách, nhưng cậu vẫn hăng hái vươn lên, cương quyết lựa chọn thi lại, còn đem chữ ký ở wechat đổi thành —— Không thi vào học viện cảnh sát thì không phải người, đừng làm phiền.
Phương Gia Bội thi đến một trường đại học sư phạm ở Tây Nam rất xa, hoàn toàn rời khỏi Nam Giang. Liễu Tư Gia đến Úc chữa bệnh.
Ban Thịnh sau khi đến Mỹ liền mất tin tức.
Thiên đường sụp đổ, cùng nhau khóc, cùng nhau náo loạn, cùng nhau cười, cùng nhau chạy trong cơn mưa nặng hạt, cơn gió mùa hè ngoài hành lang nóng như thiêu đốt, bọn họ từng nói về quá khứ, mơ tưởng về tương lai.
Mà bây giờ, mỗi người bọn họ rải rác khắp nơi trên thế giới.
Giấy báo nhập học rất nhanh đã có, cũng như chuẩn bị rời khỏi nơi này, đến Bắc Kinh học tập, nhưng Lâm Vi Hạ một chút cũng không có cảm giác chân thật. Thứ sáu, kỳ kinh nguyệt của Lâm Vi Hạ đau kinh khủng, cô ngồi co rúm trên sofa, quấn chăn ở trong nhà xem phim, là một bộ phim nói về những người yêu nhau phải bỏ lỡ nhau.
Điện thoại nằm trên bàn trà rung bíp bíp nhắc nhở cô có cuộc gọi đến.
Bụng của Lâm Vi Hạ đau dữ dội, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Không muốn nhận, cô một chút cũng không muốn động đậy. Trước đó, cô đã nhận hơn chục cuộc gọi rao bán bất động sản.
Mỗi lần gọi, Lâm Vi Hạ đều không ngại phiền hà mà từ chối, nói bản thân không cần cảm ơn.
Điện thoại trên bàn vẫn không ngừng đổ chuông, Lâm Vi Hạ cáu kỉnh, khom lưng cầm điện thoại nhấn nghe máy, ngữ khí của cô không tốt lắm, thậm chí còn có chút lạnh lùng:
"Xin hỏi phải cần tôi nói bao nhiêu nữa? Không cần, cảm ơn, tôi không có nhu cầu mua nhà."
"Xin chào, đây có phải là nữ sĩ Lâm Vi Hạ không? Chúng tôi là nhân viên đến từ cửa hàng thú cưng Leng Keng, có một khách hàng tên là Ban Thịnh đã đặt một chú chó con màu trắng ở cửa hàng chúng tôi vào ngày 25 tháng 4, giống chó là chó sục cao nguyên phía tây trắng, rất xin lỗi vì bây giờ mới giao hàng cho bạn, bởi vì yêu cầu của khách hàng tương đối cao, chúng tôi phải chuyển hàng từ nước ngoài về rất lâu......" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
Lâm Vi Hạ siết chặt điện thoại, như thể đột nhiên bị cảm lạnh, sống mũi cay cay, đôi mắt nóng rực, muốn mở miệng trả lời, nhưng lại phát hiện cổ họng không thể phát ra được âm tiết nào.
Cô nhớ đến Ban Thịnh tổ chức sinh nhật cho cô vào một năm trước, nam sinh hỏi Lâm Vi Hạ đã ước điều gì.
Lâm Vi Hạ đặt bánh kem sang một bên, ngước mắt, con ngươi hiện lên sự hoài nghi: "Thượng đế đều không thể thực hiện được, cậu có thể?"
Ban Thịnh phả ra một làn khói trắng, làn khói từ từ bay lên, trong mắt ẩn giấu tro bụi, nhưng giọng điệu hết sức ngông cuồng:
"Lão tử không tin trời, không tin thần quỷ, nhưng cậu có thể tin tưởng tôi."
Lâm Vi Hạ không nói chuyện, dưới sự đối mắt giữa hai người, cô bị đánh bại, nói: "Được thôi, tôi nói một cái."
"Tôi thích chó, nguyện vọng là muốn nuôi một chú chó, bởi vì khi còn nhỏ, tôi có nuôi một chú chó con nhưng bị gia đình đem đi rồi......"
Cậu vẫn luôn ghi nhớ.
"Alo, Lâm nữ sĩ bạn còn ở đó không?"
Giọng nói của nhân viên qua loa nghe đã kéo suy nghĩ của Lâm Vi Hạ trở lại, cô định thần, giọng nói ngơ ngác:
"Còn, nó có tên không?"
"Có ạ, khách hàng đã đặt tên cho nó, tên là Thịnh Hạ——"
"Bạn xem khi nào thuận tiện thì đến lấy nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ cho bạn." Nhân viên tiếp tục nói.
"Được."
Thời gian như trôi nhanh như bạch mã, Lâm Vi Hạ ngồi chuyến bay đáp đến Bắc Kinh như ước nguyện, rời khỏi Nam Giang như cô mong muốn.
Cuộc sống đại học bất ngờ hơn trong tưởng tượng, các mối quan hệ cũng tương đối thoải mái, gặp được đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng đều rất bao dung.
Bất luận bạn là người chuyển giới, hay cuộc sống cá nhân tuyệt vời như thế nào, đều được phép tồn tại.
Đây có lẽ là sức hấp dẫn của người trưởng thành, trường đại học lại đưa ra chất dinh dưỡng nhất định, mỗi người đều học được tư duy biện chứng nhìn nhận vấn đề, chứ không phải là tuyệt đối đúng hay sai.
Mùa đông cùng năm, cô nhỏ làm một cuộc phẫu thuật, Lâm Vi Hạ không yên tâm, xin nghỉ học một tuần bay về Nam Giang để chăm sóc cô nhỏ.
Cô nhỏ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau khi tỉnh dậy trên giường bệnh liền nhìn thấy Lâm Vi Hạ, chỉ vào mũi cô bắt cô nhanh chóng quay về trường học.
"Cô có thể có việc gì! Con mau chóng quay về trường học cho cô."
"Nhưng con đã xin giáo viên phụ trách nghỉ một tuần rồi." Lâm Vi Hạ một mặt vô tội.
Sau đó cô nhỏ xuất viện về nhà nghỉ ngơi, khi Lâm nữ sĩ ngồi trên sofa xem tivi, liếc mắt nhìn tờ lịch, nói: "Hôm nay là đông chí đấy, vậy ăn sủi cảo đi, Vi Hạ con và Cao Hàng đi mua bột mì và nhân thịt nhé."
Lâm Vi Hạ vô thức nhìn lịch vạn niên, bên trên viết 22 tháng 12, là ngày đông chí, rất thích hợp để ăn sủi cảo, là ngày có ban ngày ngắn nhất và đêm dài nhất trong năm.
Cô nhìn tờ lịch một hồi lâu không nhúc nhích, cô nhỏ bất mãn nói: "Đứa trẻ này, kêu nửa ngày rồi sao không có động tĩnh gì?"
"Dạ." Lâm Vi Hạ một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Hai chị em ra ngoài, Lâm Vi Hạ mua nhân thịt bò, hành lá theo thói quen, Cao Hàng đi bên cạnh thấy vậy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn xách đồ giúp chị mình, cái gì cũng không nói.
Về đến nhà thì trời đã chập choạng tối, ngoài cửa sổ treo một tấm rèm màu lam sẫm, màn đêm trĩu nặng, ngọn đèn trong phòng ấm áp, cả nhà quây quần bên nhau gói sủi cảo.
Trên tivi vừa vặn phát sóng tin tức, nói rằng vì sự thay đổi toàn cầu trong năm nay, một ngọn núi lửa gần Thái Bình Dương phun trào, bụi núi lửa bay lên trời, hình thành tuyết rơi ở nhiều khu vực.
Cô nhỏ vừa lăn bột vừa xem tivi nói: "Năm nay quả thực rất lạnh, lão nương sống ở Nam Giang gần nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên thấy thời tiết lạnh như vậy, còn là lần đầu tiên mua áo khoác dạ."
Lâm Vi Hạ dùng thìa lấy một nửa nhân thịt bò cho vào giữa miếng bột, nặn chiếc sủi cảo căng tròn, cười nhạt: "Có lạnh thêm, Nam Giang cũng không thể rơi tuyết."
Nam Giang có khí hậu cận nhiệt đới hải dương, quanh năm không có tuyết, mùa hè là mùa dài nhất trong năm.
"Chị ơi——chị——chị ra đây một lát."Tiếng hét của Cao Hàng không ngừng vang lên ngoài cửa.
Cao Hàng chắc chắn là bảo cô ra ngoài chơi, lúc chiều khi đi chợ cậu đã mua rất nhiều pháo kép. Lâm Vi Hạ tiếp tục gói sủi cảo phớt lờ cậu, nhưng cậu không chịu bỏ qua, tiếp tục gọi.
Lâm Vi Hạ bất lực vào bếp rửa tay, khoác vội chiếc áo khoác dày, tản mạn bước ra khỏi nhà.
Đẩy cửa ra, một luồng gió lạnh thổi tới, một mảnh băng tuyết trắng xóa rơi trên mí mắt, nâng lông mi lên, hạt tuyết trắng bay tán loạn khắp bầu trời, đưa tầm mắt ra xa, có thể thấy được mảnh tuyết trắng.
Ngọn đèn đường ấm áp treo cao bên đường, chiếu sáng con đường cách đó không xa, Lâm Vi Hạ thất thần bước ra ngoài, không ngừng có tuyết rơi vào mặt, trong mắt, cuối cùng tan ra dưới đáy mắt, hiển nhiên là ẩm ướt.
Đông chí năm nay, Nam Giang thế mà lại có tuyết rơi.
Lâm Vi Hạ nhớ đến ngữ khí kiên quyết của cô ban đầu "muốn tôi hẹn hò với cậu, trừ khi Nam Giang rơi tuyết.", người đó cợt nhả trả lời "đừng nên nói trước như vậy."
Nam sinh bởi vì dỗ cô, đã tặng chiếc hộp âm nhạc làm bằng pha lê vào ngày sinh nhật cho Lâm Vi Hạ, âm nhạc vang lên, con bướm vỗ cánh, cũng có hoa tuyết rơi xuống.
Trận tuyết đó, cô và cậu đã cùng nhau ngắm qua.
Lâm Vi Hạ đứng ở trong tuyết, ngẩng đầu nhắm mắt lại, lông mi run lên, cô nghe thấy tiếng gió ríu rít, tiếng tuyết rơi trên cây, hòa tan trên mái hiên, âm thanh tuyết rơi xuống, rất nhẹ, cô đều nghe thấy hết.
Nếu như cậu nghe thấy được.
Ban Thịnh 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ.
Đông chí năm sau sẽ có tuyết rơi không?
___________________
Lời của tác giả:
Chú thích: Đông chí năm sau sẽ có tuyết rơi không? Câu nói này được lấy từ cảm hứng từ bộ phim cổ trang Hàn Quốc "Giáng sinh tuyết có rơi?"
Ba của Ban Thịnh báo sai ngày sinh nhật trên thẻ căn cước, 22 tháng 4, thực tế sinh nhật của cậu là ngày đông chí, thẻ căn cước lớn hơn nữ chính hai ngày.
Quyển thượng đã kết thúc rồi, đây là quyển truyện tôi muốn viết về sự trưởng thành của tuổi trẻ, câu chuyện về năm người. Cho dù mỗi người ở nơi đâu, bọn họ đều sẽ sống tốt. Thanh xuân là một tảng đá ngầm, đụng vào nó sẽ bị thương cũng không sao, sải bước tiến về phía trước là được.
Quyển hạ lấy bối cảnh đại học, chủ yếu về nam nữ chính.
Có nhiều độc giả muốn tôi cho kết cục là BE, lúc trước khi đăng liên tiếp quyển "Tỏ tình" cũng có nhiều người muốn tôi cho kết cục của Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy là BE, khi đó tôi đã từng nói, muốn có kết cục BE thì dừng ở quyển thượng.
Quyển này cũng vậy, độc giả muốn kết cục BE, xin hãy dừng lại ở quyển thượng là được rồi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.