Em Nghĩ Em Chạy Thoát Được Sao
Chương 13: Trả Thù Nhầm Người (2)
Kha Khạp
24/07/2021
Quản gia Hoàng lấy ra một chiếc chăn bông và trải nó trêи ghế sofa. Vĩnh Hải nhẹ nhàng đặt Quỳnh Anh xuống ghế. Cánh tay của Vĩnh Hải mỏi rã rời khi anh cố gắng hết sức bế Quỳnh Anh
Nhíu mày, Vĩnh Hải quay sang nói với anh Hoàng ở bên cạnh: “Gọi bác sĩ đến.”
Quản lý Hoàng vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của gia đình Vĩnh Hải. Trong lúc đó, Vĩnh Hải vén sợi tóc dính trêи mặt Quynh Anh, sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, nếu không phải lồng ngực của cô vẫn đang nhấp nhô lên xuống, anh thật sự sẽ nghĩ cô đã chết.
Anh trận trận nhìn cô như vậy cho đến khi bác sĩ đến. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thở dài.
“Cô ấy sao thế?” Linh cảm bất an bỗng trào lên mạnh mẽ, Vĩnh Hải lạc giọng cất tiếng hỏi bác sĩ.
“Trái tim cô gái này đã bị tổn thương nặng. Theo phán đoán của tôi, cơ tim đã bị hoại tử một phần. Ngoài trời mưa, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, sợ rằng đêm nay không qua khỏi…”
Không qua được đêm nay? Vĩnh Hải hoảng hốt nắm chặt bàn tay của mình khi nghe những gì bác sĩ nói.
Anh không thể tin nổi điều này. Mấy ngày trước, cô giống như một con chim hoàng yến, thuần phụ dưới chân anh, sao có thể chết dễ dàng như thế này?
“Lái xe đến bệnh viện!” Vĩnh Hải gắp lên, vội vàng bế thốc Quỳnh Anh lên một lần nữa.
Một lát sau, Quỳnh Anh đã được đưa vào phòng cấp cứu. Vĩnh Hải bồn chồn đợi ở phía ngoài, đi đi lại lại liên tục.
Lúc này Việt Anh vừa nhận được tin đã vội chạy đến, vừa nhìn thấy biểu cảm của Vĩnh Hải. Anh ta đã sửng sốt một lúc, rồi đấm mạnh vào mặt Vĩnh Hải.
“Lương Vĩnh Hải. Anh là thằng khốn nan.
Bốn năm trước, Việt Anh đã từng gặp Vĩnh Hải. Hôm nay, Việt Anh lại gặp anh ta ở đây rồi nghĩ về những sự việc gần đây với gia đình mình, cậu ngay lập tức hiểu rằng mọi chuyện là sự trả thù của Vĩnh Hải.
Mạch máu trêи cổ tay Việt Anh như sắp vỡ ra, cậu muốn tiến lên đấm thêm cho anh ta vài đấm nhưng bị quản gia Hoàng giữ lại.
Ngón tay Vĩnh Hải khẽ xoa lên viết thương rồi nói bằng giọng chế nhạo: “Cậu nhận sai người, tôi là Trần Vĩnh Hải, không phải Lương Vĩnh Hải.”
“Anh vẫn còn là người sao?” Việt Anh nghe xong càng tức giận. “Chị gái tôi rất yêu anh, nhưng anh lại hại chị ấy hết lần này đến lần khác.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Vĩnh Hải cau mày.
“Tôi nói anh trả thù không đúng người!” Việt Anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đau lòng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Nếu không phải chú Dương đến kể hết sự tình cho Việt Anh vì không tìm được Quỳnh Anh, không biết đến bao giờ cậu mới biết chị mình bị bệnh nặng như vậy.
Nghĩ đến chị gái lúc cuối đời, lại gặp người đàn ông trước mặt, Việt Anh không giữ nổi bình tĩnh hét lên:
“Anh nghĩ rằng tôi không biết. Chị gái tôi suýt chết vì nhồi máu cơ tim khi mẹ tôi qua đời bốn năm trước và đó cũng là lúc chị ấy chia tay với anh.”
“Thật sao?” Vĩnh Hải hơi nheo mắt lại, ánh mắt càng trở nên sâu hơn. “Vậy thì cậu hãy giải thích, cô ấy bán mình vì tiền hay vì ai?”
“Đó là vì Nguyễn Thị, vì bố tôi mang bệnh nặng.” Việt Anh lại gắt lên lần nữa.
“Nếu vậy, cậu hãy chăm sóc thật tốt cho Quỳnh Anh và bố của anh.” Vĩnh Hải trong lòng rối loạn, nhưng gương mặt anh rất bình tĩnh đáp lại.
“Vì anh đã ở đây. Tôi nên quay về trước.” Nói xong, Vĩnh Hải nhanh chóng quay lưng đi.
Lúc này quản lý Hoàng mới buông Việt Anh ra chạy theo Vĩnh Hải. Sau khi lên xe, ánh mắt Vĩnh Hải càng u ám. Anh lấy điện thoại ra bấm số:
“Bảo Quốc, điều tra lại mọi thứ về Nguyễn Quỳnh Anh trong bốn năm qua, trong vòng nửa giờ báo lại cho tôi.”
Tại sao lời nói của Việt Anh lại hoàn toàn khác với kết quả điều tra trước đây của anh ta? Vĩnh Hải thầm nghĩ.
“Vâng thưa anh Hải.” Bảo Quốc trả lời ngắn gọn qua điện thoại.
Sau khi cúp mắt, Vĩnh Hải vuốt ngón tay lên màn hình chờ của điện thoại, trêи đó có gương mặt dịu dàng của Quỳnh Anh.
Nhíu mày, Vĩnh Hải quay sang nói với anh Hoàng ở bên cạnh: “Gọi bác sĩ đến.”
Quản lý Hoàng vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của gia đình Vĩnh Hải. Trong lúc đó, Vĩnh Hải vén sợi tóc dính trêи mặt Quynh Anh, sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, nếu không phải lồng ngực của cô vẫn đang nhấp nhô lên xuống, anh thật sự sẽ nghĩ cô đã chết.
Anh trận trận nhìn cô như vậy cho đến khi bác sĩ đến. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thở dài.
“Cô ấy sao thế?” Linh cảm bất an bỗng trào lên mạnh mẽ, Vĩnh Hải lạc giọng cất tiếng hỏi bác sĩ.
“Trái tim cô gái này đã bị tổn thương nặng. Theo phán đoán của tôi, cơ tim đã bị hoại tử một phần. Ngoài trời mưa, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, sợ rằng đêm nay không qua khỏi…”
Không qua được đêm nay? Vĩnh Hải hoảng hốt nắm chặt bàn tay của mình khi nghe những gì bác sĩ nói.
Anh không thể tin nổi điều này. Mấy ngày trước, cô giống như một con chim hoàng yến, thuần phụ dưới chân anh, sao có thể chết dễ dàng như thế này?
“Lái xe đến bệnh viện!” Vĩnh Hải gắp lên, vội vàng bế thốc Quỳnh Anh lên một lần nữa.
Một lát sau, Quỳnh Anh đã được đưa vào phòng cấp cứu. Vĩnh Hải bồn chồn đợi ở phía ngoài, đi đi lại lại liên tục.
Lúc này Việt Anh vừa nhận được tin đã vội chạy đến, vừa nhìn thấy biểu cảm của Vĩnh Hải. Anh ta đã sửng sốt một lúc, rồi đấm mạnh vào mặt Vĩnh Hải.
“Lương Vĩnh Hải. Anh là thằng khốn nan.
Bốn năm trước, Việt Anh đã từng gặp Vĩnh Hải. Hôm nay, Việt Anh lại gặp anh ta ở đây rồi nghĩ về những sự việc gần đây với gia đình mình, cậu ngay lập tức hiểu rằng mọi chuyện là sự trả thù của Vĩnh Hải.
Mạch máu trêи cổ tay Việt Anh như sắp vỡ ra, cậu muốn tiến lên đấm thêm cho anh ta vài đấm nhưng bị quản gia Hoàng giữ lại.
Ngón tay Vĩnh Hải khẽ xoa lên viết thương rồi nói bằng giọng chế nhạo: “Cậu nhận sai người, tôi là Trần Vĩnh Hải, không phải Lương Vĩnh Hải.”
“Anh vẫn còn là người sao?” Việt Anh nghe xong càng tức giận. “Chị gái tôi rất yêu anh, nhưng anh lại hại chị ấy hết lần này đến lần khác.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Vĩnh Hải cau mày.
“Tôi nói anh trả thù không đúng người!” Việt Anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đau lòng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Nếu không phải chú Dương đến kể hết sự tình cho Việt Anh vì không tìm được Quỳnh Anh, không biết đến bao giờ cậu mới biết chị mình bị bệnh nặng như vậy.
Nghĩ đến chị gái lúc cuối đời, lại gặp người đàn ông trước mặt, Việt Anh không giữ nổi bình tĩnh hét lên:
“Anh nghĩ rằng tôi không biết. Chị gái tôi suýt chết vì nhồi máu cơ tim khi mẹ tôi qua đời bốn năm trước và đó cũng là lúc chị ấy chia tay với anh.”
“Thật sao?” Vĩnh Hải hơi nheo mắt lại, ánh mắt càng trở nên sâu hơn. “Vậy thì cậu hãy giải thích, cô ấy bán mình vì tiền hay vì ai?”
“Đó là vì Nguyễn Thị, vì bố tôi mang bệnh nặng.” Việt Anh lại gắt lên lần nữa.
“Nếu vậy, cậu hãy chăm sóc thật tốt cho Quỳnh Anh và bố của anh.” Vĩnh Hải trong lòng rối loạn, nhưng gương mặt anh rất bình tĩnh đáp lại.
“Vì anh đã ở đây. Tôi nên quay về trước.” Nói xong, Vĩnh Hải nhanh chóng quay lưng đi.
Lúc này quản lý Hoàng mới buông Việt Anh ra chạy theo Vĩnh Hải. Sau khi lên xe, ánh mắt Vĩnh Hải càng u ám. Anh lấy điện thoại ra bấm số:
“Bảo Quốc, điều tra lại mọi thứ về Nguyễn Quỳnh Anh trong bốn năm qua, trong vòng nửa giờ báo lại cho tôi.”
Tại sao lời nói của Việt Anh lại hoàn toàn khác với kết quả điều tra trước đây của anh ta? Vĩnh Hải thầm nghĩ.
“Vâng thưa anh Hải.” Bảo Quốc trả lời ngắn gọn qua điện thoại.
Sau khi cúp mắt, Vĩnh Hải vuốt ngón tay lên màn hình chờ của điện thoại, trêи đó có gương mặt dịu dàng của Quỳnh Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.