Chương 14: Người tung kẻ hứng
Đào Chi Yêu
07/08/2023
"Vân tỷ, chị đang vẽ gì vậy?" Say khi thống kê lại mọi thứ, La Chấn nghiêng người về phía Giản Như Vân.
"Bản thiết kế." Giản Như Vân dùng bút chì vẽ một đường trên giấy, "Nơi chúng ta sẽ ở vào ban đêm."
"Vân tỷ, chị vẽ đẹp quá." La Chấn nhìn hình vẽ, khâm phục nói: "Chị từng học vẽ sao?"
"Chị có học một chút." Giản Như Vân cười, vẽ thêm hai nét lên giấy, "Tôi còn từng nghĩ đến việc tự thiết kế một căn nhà, nhưng..."
"Hả? Sau đó thì sao?" La Chấn nghiêng đầu hỏi.
"Sau này..." Giản Như Vân tiếp tục vẽ phác thảo, giọng man mác buồn, "Sau này coi như không có tiền học thiết kế đi?"
La Chấn sửng sốt, có lẽ ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi, liền phối hợp chuyển đề tài: "Vân tỷ, vậy chúng ta đi tìm ít cỏ khô đi? Cho dù có túi ngủ thì cát ở đây vẫn hơi ẩm."
"Em cũng chu đáo đấy." Giản Như Vân nhướng mắt cười, cất bản thảo vào, "Cũng không thể cứ để bọn họ làm hết được."
。。。
Hai người các cô thì bắt đầu đi nhặt cỏ khô. Còn phía ba người đang theo chú khỉ đi tìm nguồn nước kia thì...
"Mi dễ thương ghê." Khuất Mộ Huyên lục tung cái túi nhỏ của mình để tìm cái gì đó có thể ăn được.
Kết quả là chú khỉ kia lao tới, dùng tay vồ mất cây xúc xích giăm bông cậu mới lấy ra.
Đây là cây xúc xích lúc La Chấn cảm thấy có lỗi lén lút nhét cho cậu.
"Đại sư huynh, huynh lấy rồi đệ ăn cái gì đây?!"
Chú khỉ nhìn cây xúc xích giăm bông một lúc rồi lấy tay cào cào.
Khuất Mộ Huyên: "..." Chà, ra dáng đại sư huynh ghê, con khỉ này có khi thành tinh mất rồi!
Ngân Thương Uẩn đang cố nhịn cười, nhìn Khuất Mộ Huyên đang ngồi đôi co với chú khỉ. Diệp Tang cũng cảm thấy thật thú vị, lần đầu tiên anh ta chủ động bắt chuyện với Ngân Thương Uẩn, nói: "Có một đứa em trai cũng thú vị ghê."
Diệp Tang chỉ nói đùa nhưng Ngân Thương Uẩn đã trả lời một cách nghiêm túc: "Tiểu Huyên rất dễ thương, thật sự giống như một mặt trời nhỏ vậy."
Nghe Ngân Thương Uẩn nói vậy không hiểu sao Diệp Tang lại cảm thấy bản thân mình hơi sáng sáng thì phải.
"Được rồi, cho ngươi đó, coi như anh đây thưởng cho nhóc vì đã dắt tụi anh đi tìm nước." Khuất Mộ Huyên đưa tay ra, chạm vào cầu chú khỉ nhỏ đang ăn xúc xích giăm bông.
Chú khỉ nhỏ cũng rất dạn dĩ, không sợ người lạ chút nào, nó đứng im đó cho Khuất Mộ Huyên chạm vào.
"Nhưng ngươi coi chừng đó, sau khi anh đây lấy được nước rồi đừng có để bị bắt." Khuất Mộ Huyên nhăn nhăn mặt vươn tay ra, "Óc khỉ nước cũng rất ngon á nha."
(Khuất Khuất kiểu: Graoo sợ chưa?)
Chú khỉ con vẫn không chạy mất, chỉ kêu "Éc——"như thể đang chế giễu cậu không thể làm chuyện đó.
Khuất Mộ Huyên mặc kệ nó, lẩm bẩm: "Đi thôi, chúng ta đi lấy nước."
"Sư huynh em đâu?" Ngân Thương Uẩn thuận đà vuốt lông cho chú heo con.
Khuất Mộ Huyên ngượng đỏ mặt, rụt rè trừng mắt nhìn anh: "Đại sư huynh bên kia, sư đệ nên chờ sư huynh lấy nước đúng chứ?"
"Ào..."
Tiếng nước róc rách hoà với tiếng cười của bọn cậu vang vọng khắp khu rừng.
...
"Anh!" Khuất Mộ Huyên đang đóng nắp chai nước trống rỗng lại, đột nhiên phát hiện có sinh vật trong suốt dưới nước, "Đây là tôm sao!?"
Bọn cậu ngạc nhiên cùng thích thú khi biết có tôm dưới nước, nếu có thể bắt vài con thì bọn họ liền có bữa tối rồi.
"Lượng đạm trong tôm rất cao." Diệp Tang thường đi tập thể dục, sau khi tập xong lần nào cũng tự nấu một ít. Anh ta không biết rõ lắm nhưng bác sĩ dinh dưỡng của anh ta đã nói rằng hàm lượng protein trong tôm cao hơn cả trứng, cá, và sữa nữa.
"Em đi bắt tôm cho." Khuất Mộ Huyên xung phong, đặt chai nước vừa đổ đầy xuống, lấy cái ly của mình ra. Cậu cởi giày, lặng lẽ đi chân trần đến chỗ nước nhỏ.
Nhưng mười phút sau, khi Diệp Tang cùng Ngân Thương Uẩn đã đổ đầy hết mấy chai nước mà họ đem theo, Khuất Mộ Huyên vẫn miên man suy nghĩ điều gì đó, cong vai thất vọng nói: "Mấy con tôm này có phải hơi bị ranh mãnh quá hay không nha!?"
"Để anh thử xem?" Ngân Thương Uẩn cũng cởi giày và tất ra, đi chân trần trong suối đến bên cạnh Khuất Mộ Huyên.
Khuất Mộ Huyên đứa cái ly của mình cho Ngân Thương Uẩn: "Thiệt á, tụi nó ranh..."
Cậu còn chưa nói xong thì một con tôm đã cong đuôi bơi vào cái ly trên tay Ngân Thương Uẩn.
Khuất Mộ Huyên: "..."
Ngay sau đó, con thứ hai cũng chui tọt vào trong ly.
Khi Ngân Thương Uẩn cầm một ly đầy tôm lên, Khuất Mộ Huyên gần như chết lặng.
Lúc ba người đang quay lại điểm ban đầu, khi sắp đến nơi, Khuất Mộ Huyên thở dài: "Nhiều tôm quá à..."
"Sao lại nhiều dữ vậy?" Diệp Tang cố ý hỏi, anh ta đoán được Khuất Mộ Huyên sẽ nên gì nên sẵn lòng châm ngòi cho hai anh em này cãi nhau.
"Mấy con tôm này khi dễ tui." Khuất Mộ Huyên nhếch miệng, cảm thấy tủi thân, "Khi dễ tui không đẹp bằng anh tui..."
"Khụ." Diệp Tang tự sặc nước bọt của chính mình, bước đi loạng choạng.
Ngay cả Ngân Thương Uẩn cũng không ngờ cậu sẽ nói vậy, nghi hoặc nghiêng đầu, "Tiêu Huyên đẹp hơn tôi."
"Không phải, anh đẹp hơn, ngũ quan hoàn mỹ."
"Tiểu Huyên đẹp nhất."
...
Nghe thấy hai người người tung kẻ hứng khen nhau tận trời, Diệp Tang không khỏi ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy nghẹn họng.
"Anh Diệp, anh không sao chứ?" Khuất Mộ Huyên dừng bước, lo lắng hỏi: "Có phải bị cảm lạnh không?"
Diệp Tang chỉ chỉ lên trên.
Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên cũng ngẩng đầu lên. Sau đó, biểu cảm của hai người lần lượt thay đổi, Ngân Thương Uẩn đang cố nén cười, còn Khuất Mộ Huyên duy trì sự chết lặng.
Đại! Sư! Huynh! Tha! Cho! Đệ! Đi! Được! Không?!!
"Éc—Éc——" Chú khỉ nhỏ nhảy xuống và nhét cho mỗi người một quả gì đó.
"Cho tụi ta ăn sao?" Ngân Thương Uẩn nhìn chú khỉ nhỏ hỏi. (?)
Chú khỉ nhỏ gật gật đầu như thể nó thật sự hiểu được vậy.
Ngân Thương Uẩn xoa lớp vỏ trái cây rồi cắn một miếng.
Âm thanh giòn giòn cùng với vị nước trái cây chua chua ngọt ngọt nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
"Ngon thật, cảm ơn ngươi."
"Éc——" Chú khỉ nhỏ phất phất tay như đang bảo không có chi.
"Vậy ngươi có thể dẫn ta đi hái chút trái cây không?"
Không biết chú khỉ nhỏ này có hiểu hay không, nó móc tay lên cành cây, rồi quay đầu nhìn lại họ, sau đấy nhảy lên ngọn cây phía tây.
"Chúng ta có nên đi theo không?" Diệp Tang nhìn mấy cai nước trong tay, có hơi không biết làm sao.
"Anh Diệp, anh mang nước về điểm tập trung trước đi. Mộ Huyên sẽ đi cùng tôi hái chút trái cây, nơi này không thể tìm thấy rau củ nên vẫn phải tìm cách bổ sung vitamin."
"Được thôi." Diệp Tang cảm thấy anh nói rất có lý, hơn nữa nơi đây cũng cái nơi tập trung không xa, liền ôm hết nước của hai người. Khuất Mộ Huyên không khách sao nhét tôm cho nhân viên theo sau, không quên dặn dò: "Không được ăn trộm."
Các nhân viên biết mình lừa hết khách mời trong suốt hành trình nên vội vàng gật đầu.
Thế là ba người tách nhau ra.
"Anh, anh có cảm thấy chú khỉ nhỏ kia có thể hiểu em nói không? Có nó đi với chúng ta thật sự tốt hơn chúng ta tự tìm đường nhiều."
(?) tới đây thì tui hơi không biết đoạn nói chuyện với khỉ là NTU nói hay là KMH nói...
"Nó thích em."
Hừm? Khuất Mộ Huyên không hiểu ý của anh cậu lắm.
"Nó thích em, bởi vì em là người ngây thơ nhất trong ba người chúng ta, và ít có khả năng làm tổn thương nó nhất." Ngân Thương Uẩn nhếch khoé miệng, "Loài khỉ hiểu chuyện như vậy sao có thể không nhìn ra bản chất con người?"
Có lẽ là vậy, chú khỉ nhỏ đã đưa bọn cậu đến một rừng cây ăn quả rộng lớn.
Khi nhìn thấy mấy cây ăn quả này, Khuất Mộ Huyên cảm động đến sắp khóc.
Không phải vì những trái cây chín vàng tươi này mà là vì mấy cây ăn quả này thấp hơn rất nhiều so với cây dừa.
Chỉ cần nhón chân là có thể hái được rồi.
"Anh ơi, hái hái."
Ngân Thương Uẩn lắc đầu chỉ vào trái cây mà Khuất Mộ Huyên đã bỏ vào túi nhưng chưa ăn.
"Chúng ta nên chọn mấy quả màu xanh thày vì màu vàng."
"Tại sao?"
"Con khỉ nhỏ đã cho chúng ta những quả màu xanh, anh nghĩ những quả màu vàng có thể chưa chín."
"Có phải... phản khoa học không?" Khuất Mộ Huyên ngửa đầu nhìn mấy quả trái cây, cảm thấy hơi khó tin, nhưng cậu không nghi ngờ lời nói của Ngân Thương Uẩn. Có thể trong tiềm thức của cậu, anh cậu giống như bách khoa toàn thư.
"Trong tự nhiên, vì sống sót, chẳng lẽ đến trái cây cũng sẽ ngụy trang sao?"
"Vậy tụi mình thử bổ nó ra xem thử đi. Vừa hay em có đem theo một con dao. " Khuất Mộ Huyên tò mò vươn tay định hái một quả màu vàng, đột nhiên chú khỉ nhỏ phát ra vài tiếng kêu the thé.
"Làm sao vậy? Bảo vệ đồ ăn sao?" Khuất Mộ Huyên cười với chú khỉ nhỏ, cậu đã hái được một quả màu vàng, chú khỉ nhỏ đổ nhiên nhảy tới trước mặt cậu, dùng sức hất quả đỏ ra khỏi tay cậu. Quả trái cây rơi xuống đất, lăn vào chỗ đất ẩm.
Khuất Mộ Huyên đau lòng xoa xoa mu bàn tay: "Ta có định ăn nó đâu, mi kích động như vậy làm gì chứ?"
Chú khỉ nhỉ đu lên cành cây trên đầu Khuất Mộ Huyên, vươn tay đánh vào đầu cậu.
Khuất Mộ Huyên: "..." Cậu cảm thấy rằng cậu hình như hiểu được ý của con khỉ này!
Con khỉ hư đốn này rõ ràng đang chửi cậu ngu!!
Mặc dù Khuất Mộ Huyên đang tức giận vì bị một chú khỉ đánh, nhưng cậu không phải người không biết lý lẽ. Vì chú khỉ không muốn cậu chạm vào những quả màu vàng nên quên nó đi thôi. Hãy nghe lời anh cậu và hái những quả màu xanh.
Quả nhiên, khi bọn cậu hái những quả màu xanh, chú khỉ không có phản ứng gì cả.
"Anh, đây là nấm sao? Chẳng lẽ đây là gà công nấm?" Khi balo cậu gần đầy, Khuất Mộ Huyên còn phát hiện dưới gốc cây đại thụ mọc ra một mảng lớn nấm màu trắng.
Cơ bản thì Ngân Thương Uẩn đã không ở Trung Quốc sau một thời gian dài, anh đã không ăn và thấy chúng khá lâu nên không trả lời cậu.
"Hỏi nó đi." Ngân Thương Uẩn vẫy tay với chú khỉ nhỏ.
Khuất Mộ Huyên nhướng mày, nhìn chú khỉ nhỏ rồi thử lấy dao chạm vào thân nấm.
Chú khỉ nhỏ liếc nhìn cậu rồi quay lại tiếp tục ăn trái cây của mình.
Trời đất ơi.
Khuất Mộ Huyên cúi xuống, dùng dao cắt những cây nấm rồi bỏ vào trong balo của mình.
Nghiền ngẫm hành vi của chú khỉ nhỏ, khi ra khỏi rừng cây ăn quả, cậu cố ý chạm vào mấy quả màu vàng, kết quả vẫn bị chú khỉ nhỏ tấn công.
Lần này, biểu cảm của nó thậm chí còn được thăng cấp từ "ngu ngốc" thành "khinh thường".
Khuất Mộ Huyên: "..." Nó thực sự làm tổn thương lòng tự trong tui đó.
"Anh ơi, anh có nghĩ nó không cho tụi mình sờ vào trái cây đó bởi vì nó không ngon hay thậm chí không tốt cho sức khoẻ không?"
Ngân Thương Uẩn gật đầu: "Dù sao thì đây cũng là địa bàn của nó."
"Được rồi, đại nhân không chấp tiểu nhân." Khuất Mộ Huyên vỗ ngực, "Mi có muốn theo tụi ta quay về không, ta đãi mi ăn dừa nhé?"
Chẳng biết chú khỉ có hiểu hay không, nhưng nó đu theo hau người bọn cậu về đến chỗ tập trung.
Khi vừa tới nơi, cậu nghe thấy Đơn Ư Lạc đang nói móc mình———
"Hai người đó bắt một mình anh gánh nước về à? Giới trẻ bây giờ thật là không biết điều nha."
Khuất Mộ Huyên: "..." Nói xấu say lưng nhìn ta thì ít nhất nhìn lại sau lưng mình trước khi nói chớ!!
Hừ, cậu có thể nhét mấy quả trái cây màu vàng vào mồm hắn ta không?!
"Bản thiết kế." Giản Như Vân dùng bút chì vẽ một đường trên giấy, "Nơi chúng ta sẽ ở vào ban đêm."
"Vân tỷ, chị vẽ đẹp quá." La Chấn nhìn hình vẽ, khâm phục nói: "Chị từng học vẽ sao?"
"Chị có học một chút." Giản Như Vân cười, vẽ thêm hai nét lên giấy, "Tôi còn từng nghĩ đến việc tự thiết kế một căn nhà, nhưng..."
"Hả? Sau đó thì sao?" La Chấn nghiêng đầu hỏi.
"Sau này..." Giản Như Vân tiếp tục vẽ phác thảo, giọng man mác buồn, "Sau này coi như không có tiền học thiết kế đi?"
La Chấn sửng sốt, có lẽ ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi, liền phối hợp chuyển đề tài: "Vân tỷ, vậy chúng ta đi tìm ít cỏ khô đi? Cho dù có túi ngủ thì cát ở đây vẫn hơi ẩm."
"Em cũng chu đáo đấy." Giản Như Vân nhướng mắt cười, cất bản thảo vào, "Cũng không thể cứ để bọn họ làm hết được."
。。。
Hai người các cô thì bắt đầu đi nhặt cỏ khô. Còn phía ba người đang theo chú khỉ đi tìm nguồn nước kia thì...
"Mi dễ thương ghê." Khuất Mộ Huyên lục tung cái túi nhỏ của mình để tìm cái gì đó có thể ăn được.
Kết quả là chú khỉ kia lao tới, dùng tay vồ mất cây xúc xích giăm bông cậu mới lấy ra.
Đây là cây xúc xích lúc La Chấn cảm thấy có lỗi lén lút nhét cho cậu.
"Đại sư huynh, huynh lấy rồi đệ ăn cái gì đây?!"
Chú khỉ nhìn cây xúc xích giăm bông một lúc rồi lấy tay cào cào.
Khuất Mộ Huyên: "..." Chà, ra dáng đại sư huynh ghê, con khỉ này có khi thành tinh mất rồi!
Ngân Thương Uẩn đang cố nhịn cười, nhìn Khuất Mộ Huyên đang ngồi đôi co với chú khỉ. Diệp Tang cũng cảm thấy thật thú vị, lần đầu tiên anh ta chủ động bắt chuyện với Ngân Thương Uẩn, nói: "Có một đứa em trai cũng thú vị ghê."
Diệp Tang chỉ nói đùa nhưng Ngân Thương Uẩn đã trả lời một cách nghiêm túc: "Tiểu Huyên rất dễ thương, thật sự giống như một mặt trời nhỏ vậy."
Nghe Ngân Thương Uẩn nói vậy không hiểu sao Diệp Tang lại cảm thấy bản thân mình hơi sáng sáng thì phải.
"Được rồi, cho ngươi đó, coi như anh đây thưởng cho nhóc vì đã dắt tụi anh đi tìm nước." Khuất Mộ Huyên đưa tay ra, chạm vào cầu chú khỉ nhỏ đang ăn xúc xích giăm bông.
Chú khỉ nhỏ cũng rất dạn dĩ, không sợ người lạ chút nào, nó đứng im đó cho Khuất Mộ Huyên chạm vào.
"Nhưng ngươi coi chừng đó, sau khi anh đây lấy được nước rồi đừng có để bị bắt." Khuất Mộ Huyên nhăn nhăn mặt vươn tay ra, "Óc khỉ nước cũng rất ngon á nha."
(Khuất Khuất kiểu: Graoo sợ chưa?)
Chú khỉ con vẫn không chạy mất, chỉ kêu "Éc——"như thể đang chế giễu cậu không thể làm chuyện đó.
Khuất Mộ Huyên mặc kệ nó, lẩm bẩm: "Đi thôi, chúng ta đi lấy nước."
"Sư huynh em đâu?" Ngân Thương Uẩn thuận đà vuốt lông cho chú heo con.
Khuất Mộ Huyên ngượng đỏ mặt, rụt rè trừng mắt nhìn anh: "Đại sư huynh bên kia, sư đệ nên chờ sư huynh lấy nước đúng chứ?"
"Ào..."
Tiếng nước róc rách hoà với tiếng cười của bọn cậu vang vọng khắp khu rừng.
...
"Anh!" Khuất Mộ Huyên đang đóng nắp chai nước trống rỗng lại, đột nhiên phát hiện có sinh vật trong suốt dưới nước, "Đây là tôm sao!?"
Bọn cậu ngạc nhiên cùng thích thú khi biết có tôm dưới nước, nếu có thể bắt vài con thì bọn họ liền có bữa tối rồi.
"Lượng đạm trong tôm rất cao." Diệp Tang thường đi tập thể dục, sau khi tập xong lần nào cũng tự nấu một ít. Anh ta không biết rõ lắm nhưng bác sĩ dinh dưỡng của anh ta đã nói rằng hàm lượng protein trong tôm cao hơn cả trứng, cá, và sữa nữa.
"Em đi bắt tôm cho." Khuất Mộ Huyên xung phong, đặt chai nước vừa đổ đầy xuống, lấy cái ly của mình ra. Cậu cởi giày, lặng lẽ đi chân trần đến chỗ nước nhỏ.
Nhưng mười phút sau, khi Diệp Tang cùng Ngân Thương Uẩn đã đổ đầy hết mấy chai nước mà họ đem theo, Khuất Mộ Huyên vẫn miên man suy nghĩ điều gì đó, cong vai thất vọng nói: "Mấy con tôm này có phải hơi bị ranh mãnh quá hay không nha!?"
"Để anh thử xem?" Ngân Thương Uẩn cũng cởi giày và tất ra, đi chân trần trong suối đến bên cạnh Khuất Mộ Huyên.
Khuất Mộ Huyên đứa cái ly của mình cho Ngân Thương Uẩn: "Thiệt á, tụi nó ranh..."
Cậu còn chưa nói xong thì một con tôm đã cong đuôi bơi vào cái ly trên tay Ngân Thương Uẩn.
Khuất Mộ Huyên: "..."
Ngay sau đó, con thứ hai cũng chui tọt vào trong ly.
Khi Ngân Thương Uẩn cầm một ly đầy tôm lên, Khuất Mộ Huyên gần như chết lặng.
Lúc ba người đang quay lại điểm ban đầu, khi sắp đến nơi, Khuất Mộ Huyên thở dài: "Nhiều tôm quá à..."
"Sao lại nhiều dữ vậy?" Diệp Tang cố ý hỏi, anh ta đoán được Khuất Mộ Huyên sẽ nên gì nên sẵn lòng châm ngòi cho hai anh em này cãi nhau.
"Mấy con tôm này khi dễ tui." Khuất Mộ Huyên nhếch miệng, cảm thấy tủi thân, "Khi dễ tui không đẹp bằng anh tui..."
"Khụ." Diệp Tang tự sặc nước bọt của chính mình, bước đi loạng choạng.
Ngay cả Ngân Thương Uẩn cũng không ngờ cậu sẽ nói vậy, nghi hoặc nghiêng đầu, "Tiêu Huyên đẹp hơn tôi."
"Không phải, anh đẹp hơn, ngũ quan hoàn mỹ."
"Tiểu Huyên đẹp nhất."
...
Nghe thấy hai người người tung kẻ hứng khen nhau tận trời, Diệp Tang không khỏi ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy nghẹn họng.
"Anh Diệp, anh không sao chứ?" Khuất Mộ Huyên dừng bước, lo lắng hỏi: "Có phải bị cảm lạnh không?"
Diệp Tang chỉ chỉ lên trên.
Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên cũng ngẩng đầu lên. Sau đó, biểu cảm của hai người lần lượt thay đổi, Ngân Thương Uẩn đang cố nén cười, còn Khuất Mộ Huyên duy trì sự chết lặng.
Đại! Sư! Huynh! Tha! Cho! Đệ! Đi! Được! Không?!!
"Éc—Éc——" Chú khỉ nhỏ nhảy xuống và nhét cho mỗi người một quả gì đó.
"Cho tụi ta ăn sao?" Ngân Thương Uẩn nhìn chú khỉ nhỏ hỏi. (?)
Chú khỉ nhỏ gật gật đầu như thể nó thật sự hiểu được vậy.
Ngân Thương Uẩn xoa lớp vỏ trái cây rồi cắn một miếng.
Âm thanh giòn giòn cùng với vị nước trái cây chua chua ngọt ngọt nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
"Ngon thật, cảm ơn ngươi."
"Éc——" Chú khỉ nhỏ phất phất tay như đang bảo không có chi.
"Vậy ngươi có thể dẫn ta đi hái chút trái cây không?"
Không biết chú khỉ nhỏ này có hiểu hay không, nó móc tay lên cành cây, rồi quay đầu nhìn lại họ, sau đấy nhảy lên ngọn cây phía tây.
"Chúng ta có nên đi theo không?" Diệp Tang nhìn mấy cai nước trong tay, có hơi không biết làm sao.
"Anh Diệp, anh mang nước về điểm tập trung trước đi. Mộ Huyên sẽ đi cùng tôi hái chút trái cây, nơi này không thể tìm thấy rau củ nên vẫn phải tìm cách bổ sung vitamin."
"Được thôi." Diệp Tang cảm thấy anh nói rất có lý, hơn nữa nơi đây cũng cái nơi tập trung không xa, liền ôm hết nước của hai người. Khuất Mộ Huyên không khách sao nhét tôm cho nhân viên theo sau, không quên dặn dò: "Không được ăn trộm."
Các nhân viên biết mình lừa hết khách mời trong suốt hành trình nên vội vàng gật đầu.
Thế là ba người tách nhau ra.
"Anh, anh có cảm thấy chú khỉ nhỏ kia có thể hiểu em nói không? Có nó đi với chúng ta thật sự tốt hơn chúng ta tự tìm đường nhiều."
(?) tới đây thì tui hơi không biết đoạn nói chuyện với khỉ là NTU nói hay là KMH nói...
"Nó thích em."
Hừm? Khuất Mộ Huyên không hiểu ý của anh cậu lắm.
"Nó thích em, bởi vì em là người ngây thơ nhất trong ba người chúng ta, và ít có khả năng làm tổn thương nó nhất." Ngân Thương Uẩn nhếch khoé miệng, "Loài khỉ hiểu chuyện như vậy sao có thể không nhìn ra bản chất con người?"
Có lẽ là vậy, chú khỉ nhỏ đã đưa bọn cậu đến một rừng cây ăn quả rộng lớn.
Khi nhìn thấy mấy cây ăn quả này, Khuất Mộ Huyên cảm động đến sắp khóc.
Không phải vì những trái cây chín vàng tươi này mà là vì mấy cây ăn quả này thấp hơn rất nhiều so với cây dừa.
Chỉ cần nhón chân là có thể hái được rồi.
"Anh ơi, hái hái."
Ngân Thương Uẩn lắc đầu chỉ vào trái cây mà Khuất Mộ Huyên đã bỏ vào túi nhưng chưa ăn.
"Chúng ta nên chọn mấy quả màu xanh thày vì màu vàng."
"Tại sao?"
"Con khỉ nhỏ đã cho chúng ta những quả màu xanh, anh nghĩ những quả màu vàng có thể chưa chín."
"Có phải... phản khoa học không?" Khuất Mộ Huyên ngửa đầu nhìn mấy quả trái cây, cảm thấy hơi khó tin, nhưng cậu không nghi ngờ lời nói của Ngân Thương Uẩn. Có thể trong tiềm thức của cậu, anh cậu giống như bách khoa toàn thư.
"Trong tự nhiên, vì sống sót, chẳng lẽ đến trái cây cũng sẽ ngụy trang sao?"
"Vậy tụi mình thử bổ nó ra xem thử đi. Vừa hay em có đem theo một con dao. " Khuất Mộ Huyên tò mò vươn tay định hái một quả màu vàng, đột nhiên chú khỉ nhỏ phát ra vài tiếng kêu the thé.
"Làm sao vậy? Bảo vệ đồ ăn sao?" Khuất Mộ Huyên cười với chú khỉ nhỏ, cậu đã hái được một quả màu vàng, chú khỉ nhỏ đổ nhiên nhảy tới trước mặt cậu, dùng sức hất quả đỏ ra khỏi tay cậu. Quả trái cây rơi xuống đất, lăn vào chỗ đất ẩm.
Khuất Mộ Huyên đau lòng xoa xoa mu bàn tay: "Ta có định ăn nó đâu, mi kích động như vậy làm gì chứ?"
Chú khỉ nhỉ đu lên cành cây trên đầu Khuất Mộ Huyên, vươn tay đánh vào đầu cậu.
Khuất Mộ Huyên: "..." Cậu cảm thấy rằng cậu hình như hiểu được ý của con khỉ này!
Con khỉ hư đốn này rõ ràng đang chửi cậu ngu!!
Mặc dù Khuất Mộ Huyên đang tức giận vì bị một chú khỉ đánh, nhưng cậu không phải người không biết lý lẽ. Vì chú khỉ không muốn cậu chạm vào những quả màu vàng nên quên nó đi thôi. Hãy nghe lời anh cậu và hái những quả màu xanh.
Quả nhiên, khi bọn cậu hái những quả màu xanh, chú khỉ không có phản ứng gì cả.
"Anh, đây là nấm sao? Chẳng lẽ đây là gà công nấm?" Khi balo cậu gần đầy, Khuất Mộ Huyên còn phát hiện dưới gốc cây đại thụ mọc ra một mảng lớn nấm màu trắng.
Cơ bản thì Ngân Thương Uẩn đã không ở Trung Quốc sau một thời gian dài, anh đã không ăn và thấy chúng khá lâu nên không trả lời cậu.
"Hỏi nó đi." Ngân Thương Uẩn vẫy tay với chú khỉ nhỏ.
Khuất Mộ Huyên nhướng mày, nhìn chú khỉ nhỏ rồi thử lấy dao chạm vào thân nấm.
Chú khỉ nhỏ liếc nhìn cậu rồi quay lại tiếp tục ăn trái cây của mình.
Trời đất ơi.
Khuất Mộ Huyên cúi xuống, dùng dao cắt những cây nấm rồi bỏ vào trong balo của mình.
Nghiền ngẫm hành vi của chú khỉ nhỏ, khi ra khỏi rừng cây ăn quả, cậu cố ý chạm vào mấy quả màu vàng, kết quả vẫn bị chú khỉ nhỏ tấn công.
Lần này, biểu cảm của nó thậm chí còn được thăng cấp từ "ngu ngốc" thành "khinh thường".
Khuất Mộ Huyên: "..." Nó thực sự làm tổn thương lòng tự trong tui đó.
"Anh ơi, anh có nghĩ nó không cho tụi mình sờ vào trái cây đó bởi vì nó không ngon hay thậm chí không tốt cho sức khoẻ không?"
Ngân Thương Uẩn gật đầu: "Dù sao thì đây cũng là địa bàn của nó."
"Được rồi, đại nhân không chấp tiểu nhân." Khuất Mộ Huyên vỗ ngực, "Mi có muốn theo tụi ta quay về không, ta đãi mi ăn dừa nhé?"
Chẳng biết chú khỉ có hiểu hay không, nhưng nó đu theo hau người bọn cậu về đến chỗ tập trung.
Khi vừa tới nơi, cậu nghe thấy Đơn Ư Lạc đang nói móc mình———
"Hai người đó bắt một mình anh gánh nước về à? Giới trẻ bây giờ thật là không biết điều nha."
Khuất Mộ Huyên: "..." Nói xấu say lưng nhìn ta thì ít nhất nhìn lại sau lưng mình trước khi nói chớ!!
Hừ, cậu có thể nhét mấy quả trái cây màu vàng vào mồm hắn ta không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.