Chương 25: Yêu Sớm
Queen Bảo Bối
03/10/2023
"Không phải không tốt. Nhưng con còn đang đi học, chuyện yêu đương sau này lên Đại học rồi tính tới. Có hiểu không?"
Mã Anh Kỳ gật đầu, trong lòng nửa mừng nửa lo. Cô chỉ hi vọng khi mình cố gắng đỗ Đại học, sẽ được thực hiện mong muốn, tới đó sẽ chính thức tỏ tình với Thạch Dị Quy. Chỉ là từ giờ đến cuối cấp còn nửa năm nữa, nếu như trong khoảng thời gian đó mà anh có bạn gái thì làm sao? Anh cũng đã gần 30 rồi, không phải như cô mà có thể chờ đợi điều gì nữa.
Cô rầu rĩ, cầm đĩa trái cây mang ra bàn rồi theo phản xạ ngồi xuống đối diện Thạch Dị Quy. Cha cô có vẻ rất thích anh, hai người lấy đâu ra rất nhiều chuyện nói mãi mà không hết. Lúc anh ra khỏi nhà đã là 7 giờ 30 phút tối, còn được ông Mã tặng cho một tấm thiệp mời nghe diễn thuyết của ông tại trường Đại học Nam Kinh.
"Cảm ơn bác! Hôm đó cháu nhất định sẽ đến."
"Cậu hứa rồi đấy nhé! Hôm đó Kỳ Kỳ cũng sẽ đi cùng. Hai anh em không cần lo việc tìm chỗ, tôi sẽ sắp xếp cho."
Mã Anh Kỳ nhìn anh mỉm cười, anh cũng vậy. Sau khi tiễn anh về xong, cả nhà lại vào trong đóng cửa lại. Bà Mã nhìn ông Mã đang ngồi uống trà ở bên bàn, cười nhẹ hỏi.
"Trông anh có vẻ rất thích cậu ấy?"
Ông ấy cười gật đầu.
"Nhìn Dị Quy, anh nhớ đến lúc mình còn trẻ, cũng đầy nhiệt huyết và theo đuổi thứ mình muốn như vậy."
Bà nhìn sang Mã Anh Kỳ đang ngồi ở đó, ho một tiếng rồi mới nói.
"Con lên phòng đi! Mẹ nói chuyện với cha một lát."
"Dạ!"
Cô đi chầm chậm lên cầu thang, ngoái đầu nhìn xem mẹ muốn nói gì với cha. Dù không nói, nhưng cô cũng đoán được câu chuyện đó có chút liên quan đến Thạch Dị Quy. Sợ mẹ nhìn ra cô còn ở lại, nên cô chỉ đành về phòng mà không thể nghe được.
Bà Mã cũng rót một ly trà, uống một ngụm rồi nhìn ông Mã.
"Kỳ Kỳ nhà chúng ta và cậu ấy quen nhau từ trước, anh có thấy chuyện này lạ không?"
"Lạ? Anh thấy có gì lạ đâu?"
Bà nhìn sự vô tư của chồng mà càng thêm rầu, tặc lưỡi nói.
"Anh không sợ con gái của mình yêu sớm sao? Hoặc có thể nó thích cậu ấy rồi?"
"Yêu sớm ư?"
Ông Mã ngạc nhiên, sau đó lại bật cười nói.
"Con gái chúng ta dần trưởng thành rồi không phải sao? Hơn nữa, chuyện tình cảm là nhu cầu tự nhiên của con người, chúng ta cũng đâu thể cấm cản nó say nắng một ai được?"
Bà Mã thở dài. Chuyện này cũng rất khó nói, ở độ tuổi này ai mà không ôm ấp cho mình những mơ mộng và hoài bão riêng? Có điều, Thạch Dị Quy lại là người quá tốt, đến mức Mã Anh Kỳ sinh ra nhiều giấc mộng đẹp đẽ cho sau này. Bà sợ con gái mình sẽ quên đi mơ ước thuở nhỏ, trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng và mở một phòng tranh như bà.
Không thể phản đối cô, nhưng bà chỉ mong cô toàn tâm toàn ý lo cho việc học, sau này mới tính tới chuyện yêu đương. Suy nghĩ có phần lạc hậu này, dường như khiến bà và chồng hay bất đồng quan điểm.
"Em biết! Nhưng em sợ... Kỳ Kỳ nó mơ mộng nhiều quá, làm hỏng việc học."
Ông Mã đặt tay mình lên tay vợ, nhẹ nhàng nói.
"Nếu như Dị Quy thật sự là người tốt, thì sẽ không làm hại và làm hỏng đi giấc mơ của con bé. Em hãy nhớ rằng, Kỳ Kỳ của chúng ta đã trưởng thành rồi."
Mã Anh Kỳ ở trong phòng, rất muốn biết cha mẹ mình đang ở dưới lầu nói chuyện gì. Tính tò mò là bản năng của con người, nhưng dù cô có ngồi trên đống lửa cũng không có bản lĩnh nghe lén. Tiếng chuông tin nhắn vang lên, lúc này cô mới nhớ ra, có lẽ giờ này Thạch Dị Quy cũng về đến chung cư rồi.
Cô chạy đến bàn, kéo ghế ra ngồi xuống mở điện thoại lên xem.
[Anh về nhà rồi. Cảm ơn em và gia đình vì bữa ăn hôm nay.]
Cô mỉm cười, trong đáy mắt nhen nhóm tia sáng.
[Không cần khách sáo đâu ạ. Cha của em rất thích trà anh mua.]
Anh vừa xem tin nhắn vừa cởi giày ra đặt qua một góc, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Nhớ lại những lời khen ngợi của ông Mã dành cho mình, lòng vừa nhẹ nhõm cũng có chút đắn đo. Anh chỉ mong rằng họ sẽ có cái nhìn khác hơn với những công việc thiện nguyện này. Vì suốt mấy năm qua làm bác sĩ tình nguyện, anh đã chứng kiến vô số người bị chỉ trích.
Công việc nào cũng có hai mặt của nó. Làm tốt quá cũng sẽ bị người khác nhìn ngó, nhưng làm không tốt thì lại bị khiển trách. Thạch Dị Quy cũng không nghĩ mình phải vừa lòng ai trái ý ai. Chỉ cần không thẹn với lòng, người khác muốn nói sao cũng được.
[Anh không ngờ lại chọn đúng loại trà bác ấy thích.]
Mã Anh Kỳ tủm tỉm cười.
[Buổi diễn thuyết của cha em, anh nhớ đến xem nhé!]
[Nhất định rồi. Sẽ đi cùng Kỳ Kỳ.]
Mỗi ngày được nói chuyện với anh, biết nhiều về anh thêm một chút cô lại thấy mình thêm yêu đời.
Trời nổi sấm chớp, dường như bên ngoài sắp có mưa. Mã Anh Kỳ lo lắng Thạch Dị Quy ở nhà một mình, dù là đàn ông nhưng cũng không thể chủ quan, cô nhắn tin nhắc nhở.
[Sắp mưa rồi ạ. Anh phải chú ý an toàn khi ở nhà một mình.]
[Cảm ơn em. Kỳ Kỳ cũng phải mặc thêm áo vào, đừng để bị lạnh.]
Ngoài cửa có người nhấn chuông. Thạch Dị Quy nhìn đồng hồ, lẽ nào Viên Mẫn lại đến vào đêm mưa tầm tã thế này mà không báo trước? Anh đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt có chút cảnh giác mà cầm lấy chai thủy tinh đặt ở sau lưng. Cửa vừa mở ra, anh đã thấy Vệ Nhi toàn thân ướt nhẹp run rẩy.
"Dị Quy?"
Đã bao lâu rồi không gặp, anh còn nghĩ cô ta đã từ bỏ ý định theo đuổi mình rồi. Bây giờ gặp lại, anh không nghĩ rằng cô ta vẫn còn có suy nghĩ đó. Anh buông lỏng cảnh giác, lạnh lùng hỏi.
"Cô làm gì ở đây?"
Thấy cô ta ướt như vậy, anh cũng không thể để cô ta đứng bên ngoài. Dù sao bản thân là một bác sĩ, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn giúp người.
"Vào đi!"
Mã Anh Kỳ gật đầu, trong lòng nửa mừng nửa lo. Cô chỉ hi vọng khi mình cố gắng đỗ Đại học, sẽ được thực hiện mong muốn, tới đó sẽ chính thức tỏ tình với Thạch Dị Quy. Chỉ là từ giờ đến cuối cấp còn nửa năm nữa, nếu như trong khoảng thời gian đó mà anh có bạn gái thì làm sao? Anh cũng đã gần 30 rồi, không phải như cô mà có thể chờ đợi điều gì nữa.
Cô rầu rĩ, cầm đĩa trái cây mang ra bàn rồi theo phản xạ ngồi xuống đối diện Thạch Dị Quy. Cha cô có vẻ rất thích anh, hai người lấy đâu ra rất nhiều chuyện nói mãi mà không hết. Lúc anh ra khỏi nhà đã là 7 giờ 30 phút tối, còn được ông Mã tặng cho một tấm thiệp mời nghe diễn thuyết của ông tại trường Đại học Nam Kinh.
"Cảm ơn bác! Hôm đó cháu nhất định sẽ đến."
"Cậu hứa rồi đấy nhé! Hôm đó Kỳ Kỳ cũng sẽ đi cùng. Hai anh em không cần lo việc tìm chỗ, tôi sẽ sắp xếp cho."
Mã Anh Kỳ nhìn anh mỉm cười, anh cũng vậy. Sau khi tiễn anh về xong, cả nhà lại vào trong đóng cửa lại. Bà Mã nhìn ông Mã đang ngồi uống trà ở bên bàn, cười nhẹ hỏi.
"Trông anh có vẻ rất thích cậu ấy?"
Ông ấy cười gật đầu.
"Nhìn Dị Quy, anh nhớ đến lúc mình còn trẻ, cũng đầy nhiệt huyết và theo đuổi thứ mình muốn như vậy."
Bà nhìn sang Mã Anh Kỳ đang ngồi ở đó, ho một tiếng rồi mới nói.
"Con lên phòng đi! Mẹ nói chuyện với cha một lát."
"Dạ!"
Cô đi chầm chậm lên cầu thang, ngoái đầu nhìn xem mẹ muốn nói gì với cha. Dù không nói, nhưng cô cũng đoán được câu chuyện đó có chút liên quan đến Thạch Dị Quy. Sợ mẹ nhìn ra cô còn ở lại, nên cô chỉ đành về phòng mà không thể nghe được.
Bà Mã cũng rót một ly trà, uống một ngụm rồi nhìn ông Mã.
"Kỳ Kỳ nhà chúng ta và cậu ấy quen nhau từ trước, anh có thấy chuyện này lạ không?"
"Lạ? Anh thấy có gì lạ đâu?"
Bà nhìn sự vô tư của chồng mà càng thêm rầu, tặc lưỡi nói.
"Anh không sợ con gái của mình yêu sớm sao? Hoặc có thể nó thích cậu ấy rồi?"
"Yêu sớm ư?"
Ông Mã ngạc nhiên, sau đó lại bật cười nói.
"Con gái chúng ta dần trưởng thành rồi không phải sao? Hơn nữa, chuyện tình cảm là nhu cầu tự nhiên của con người, chúng ta cũng đâu thể cấm cản nó say nắng một ai được?"
Bà Mã thở dài. Chuyện này cũng rất khó nói, ở độ tuổi này ai mà không ôm ấp cho mình những mơ mộng và hoài bão riêng? Có điều, Thạch Dị Quy lại là người quá tốt, đến mức Mã Anh Kỳ sinh ra nhiều giấc mộng đẹp đẽ cho sau này. Bà sợ con gái mình sẽ quên đi mơ ước thuở nhỏ, trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng và mở một phòng tranh như bà.
Không thể phản đối cô, nhưng bà chỉ mong cô toàn tâm toàn ý lo cho việc học, sau này mới tính tới chuyện yêu đương. Suy nghĩ có phần lạc hậu này, dường như khiến bà và chồng hay bất đồng quan điểm.
"Em biết! Nhưng em sợ... Kỳ Kỳ nó mơ mộng nhiều quá, làm hỏng việc học."
Ông Mã đặt tay mình lên tay vợ, nhẹ nhàng nói.
"Nếu như Dị Quy thật sự là người tốt, thì sẽ không làm hại và làm hỏng đi giấc mơ của con bé. Em hãy nhớ rằng, Kỳ Kỳ của chúng ta đã trưởng thành rồi."
Mã Anh Kỳ ở trong phòng, rất muốn biết cha mẹ mình đang ở dưới lầu nói chuyện gì. Tính tò mò là bản năng của con người, nhưng dù cô có ngồi trên đống lửa cũng không có bản lĩnh nghe lén. Tiếng chuông tin nhắn vang lên, lúc này cô mới nhớ ra, có lẽ giờ này Thạch Dị Quy cũng về đến chung cư rồi.
Cô chạy đến bàn, kéo ghế ra ngồi xuống mở điện thoại lên xem.
[Anh về nhà rồi. Cảm ơn em và gia đình vì bữa ăn hôm nay.]
Cô mỉm cười, trong đáy mắt nhen nhóm tia sáng.
[Không cần khách sáo đâu ạ. Cha của em rất thích trà anh mua.]
Anh vừa xem tin nhắn vừa cởi giày ra đặt qua một góc, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Nhớ lại những lời khen ngợi của ông Mã dành cho mình, lòng vừa nhẹ nhõm cũng có chút đắn đo. Anh chỉ mong rằng họ sẽ có cái nhìn khác hơn với những công việc thiện nguyện này. Vì suốt mấy năm qua làm bác sĩ tình nguyện, anh đã chứng kiến vô số người bị chỉ trích.
Công việc nào cũng có hai mặt của nó. Làm tốt quá cũng sẽ bị người khác nhìn ngó, nhưng làm không tốt thì lại bị khiển trách. Thạch Dị Quy cũng không nghĩ mình phải vừa lòng ai trái ý ai. Chỉ cần không thẹn với lòng, người khác muốn nói sao cũng được.
[Anh không ngờ lại chọn đúng loại trà bác ấy thích.]
Mã Anh Kỳ tủm tỉm cười.
[Buổi diễn thuyết của cha em, anh nhớ đến xem nhé!]
[Nhất định rồi. Sẽ đi cùng Kỳ Kỳ.]
Mỗi ngày được nói chuyện với anh, biết nhiều về anh thêm một chút cô lại thấy mình thêm yêu đời.
Trời nổi sấm chớp, dường như bên ngoài sắp có mưa. Mã Anh Kỳ lo lắng Thạch Dị Quy ở nhà một mình, dù là đàn ông nhưng cũng không thể chủ quan, cô nhắn tin nhắc nhở.
[Sắp mưa rồi ạ. Anh phải chú ý an toàn khi ở nhà một mình.]
[Cảm ơn em. Kỳ Kỳ cũng phải mặc thêm áo vào, đừng để bị lạnh.]
Ngoài cửa có người nhấn chuông. Thạch Dị Quy nhìn đồng hồ, lẽ nào Viên Mẫn lại đến vào đêm mưa tầm tã thế này mà không báo trước? Anh đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt có chút cảnh giác mà cầm lấy chai thủy tinh đặt ở sau lưng. Cửa vừa mở ra, anh đã thấy Vệ Nhi toàn thân ướt nhẹp run rẩy.
"Dị Quy?"
Đã bao lâu rồi không gặp, anh còn nghĩ cô ta đã từ bỏ ý định theo đuổi mình rồi. Bây giờ gặp lại, anh không nghĩ rằng cô ta vẫn còn có suy nghĩ đó. Anh buông lỏng cảnh giác, lạnh lùng hỏi.
"Cô làm gì ở đây?"
Thấy cô ta ướt như vậy, anh cũng không thể để cô ta đứng bên ngoài. Dù sao bản thân là một bác sĩ, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn giúp người.
"Vào đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.