Chương 61: Chuẩn bị bất ngờ
Mộng Tiêu Nhị
25/12/2024
Dưới sàn cạnh giường, bông hoa hồng đó gần như bị váy ngủ trùm kín, chỉ để lộ ra một chút cuống.
Tưởng Ti Tầm cũng như vậy, chôn vùi rất sâu.
Nhưng quá trình không dễ dàng gì, không giống như chiếc váy ngủ rơi dưới đất nhân tiện móc theo bông hồng đó một cách dứt khoát như vậy. Sự thâm nhập của anh giống như con đường khúc khuỷu về nhà lúc đêm khuya, gặp chướng ngại vật liên tục, đi lại dừng.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới chen được vào nhà, bị sự ấm áp của cô dung nạp.
Đầu ngón tay của Hứa Tri Ý gần như đâm vào lưng anh.
Cô cắn lấy môi anh, không cho phép anh cử động.
Tưởng Ti Tầm dỗ cô nói không cử động, nhẹ hôn lấy cô.
Hứa Tri Ý được người đàn ông ôm trong lòng, nhưng hai người làm sao có thể thật sự giống như hai chiếc điện thoại chồng lên nhau, chỉ im lặng đè lên chiếc còn lại mà không cử động gì.
Lúc người đàn ông rời khỏi môi cô, tựa vào hai bên cơ thể cô.
Anh nhìn cô, chậm rãi cân bằng.
Hứa Tri Ý không khống chế được d*c vọng trong đôi mắt sâu thẳm của anh, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh.
Tưởng Ti Tầm đưa một tay ra, giữ lấy mặt cô xoay mặt cô lại.
Cô nhìn anh, cảm nhận được hô hấp, nhịp tim, còn có sự ra vào của anh.
Thân mật cọ xát qua lại, cô ôm chặt lấy anh.
Ôm lấy eo của anh.
Tưởng Ti Tầm nhìn người phụ nữ ở trong lòng mình, từ biểu cảm và ánh mắt của cô để phán đoán xem mình nên nhanh hay chậm.
Chỉ là cứ tiếp tục như này còn chậm hơn việc anh chạy bộ hai mươi kilomet.
Ban đêm, ở dưới đất, bông hồng bị chiếc váy hai dây bao bọc đó lại lặng lẽ nở rộ thêm một chút.
Lấy cái thứ ba ra, hộp trống không.
Hứa Tri Ý lấy cái thứ ba ném cho anh, cô không muốn đeo giúp anh nữa.
Tưởng Ti Tầm cười, hôn chóp mũi cô, giọng nói có sự khàn khàn và trầm sau khi vận động: “Được rồi, không để em giúp anh nữa, tự anh làm.”
Hứa Tri Ý quấn một chiếc khăn len, vừa mới tắm chưa được bao lâu, ngay cả tóc cũng cảm thấy thoải mái và mát mẻ, nhưng vừa rồi bị Tưởng Ti Tầm ôm trong lòng, anh lại có phản ứng.
Chiếc váy ngủ rơi dưới đất trước đó được nhặt lên.
Sau đó, trong lúc quấn quýt nhau, chiếc khăn len lại không cẩn thận bị đá xuống giường.
Hứa Tri Ý quên mất mấy giờ mình ngủ, có thể là 3 rưỡi sáng, cũng có thể là 4 giờ.
Nếu như không phải rèm cửa sổ được kéo lên, nói không chừng bên ngoài bầu trời đã có ánh sáng trắng xoá.
Ngày hôm sau thức dậy là hơn 12 giờ trưa.
Mở mắt, cô nằm trong lòng Tưởng Ti Tầm. Nhìn thời gian, 12 giờ 32 phút, anh lại có thể ngủ cùng cô đến bây giờ.
Người ở trong lòng cử động, Tưởng Ti Tầm cũng tỉnh.
“Ngủ thêm lúc nữa đi.” Anh ấn người vào trong ngực.
Hứa Tri Ý ‘ừ’ một tiếng, dưới chăn chân cô vẫn gác trên người anh. Người đàn ông nằm nghiêng, một cánh tay để cho cô làm gối, tay còn lại ôm lấy chân cô, ngăn không cho chân cô trượt xuống khỏi người anh.
“Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
Tưởng Ti Tầm nhắm mắt, nói: “Xong việc quay về rồi?”
“… Vậy mấy giờ anh dậy vậy?”
“6 giờ 10 phút.”
“…..” Hứa Tri Ý ngửi được mùi mát lạnh trên người anh, là mùi sữa tắm, anh đã tắm rồi, “Dậy sớm như vậy anh không buồn ngủ sao?”
“Vẫn ổn. Ngủ trưa thêm hai tiếng nữa, tàm tạm.” Tưởng Ti Tầm ôm chặt lấy người trong lòng, “Em ngủ tiếp hay là dậy ăn? Bác Trang cho người mang bánh bột nhào đến rồi.”
Vốn dĩ Hứa Tri Ý định ở trong lòng anh ngủ lại, nhưng nghe thấy có bánh ngọt, “Em dậy ăn, để bụng đói lâu như vậy cũng không tốt.”
Tưởng Ti Tầm cười, thả người trong lòng ra, anh quay người lại tiếp tục ngủ bù.
Hứa Tri Ý vừa mới đứng dậy, ‘phịch’ một tiếng ngồi lại xuống giường.
Hai chân bủn rủn, không thể nào đi được.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm nghiêng, trùng hợp cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh. Vẻ mặt tinh thần sảng khoái, tối qua một hộp không đủ lại mở thêm một hộp khác, dùng thêm một cái trong đó.
Hứa Tri Ý giơ tay muốn nhéo cằm anh nhưng lại bị tốc độ tay nhanh chóng của người đàn ông bắt lấy.
Cô lên án anh: “Em không thể nào đi được.”
Tưởng Ti Tầm mở mắt: “Anh bế em qua.”
Hứa Tri Ý: “Em còn chưa rửa mặt, từ đây đến phòng tắm lại từ phòng tắm đến phòng khách, anh bế được không?”
“Chút khoảng cách như vậy, bế được.” Người đàn ông dậy, nhẹ nhàng bế cô lên.
Hứa Tri Ý vòng ôm lấy cổ anh: “Anh không mệt sao?”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô nói: “Mệt của anh và mệt của em không giống nhau.”
Hứa Tri Ý lấy tay đẩy mặt anh, không cho anh nhìn mình.
Phải mất hai ngày xoa dịu, mãi đến ngày thứ ba Hứa Tri Ý mới khôi phục việc đi lại như bình thường.
Tưởng Ti Tầm thay cô hẹn ông nội Lộ hai lần đều nhận được câu trả lời giống nhau, trong vòng một tuần, không có thời gian gặp bất cứ ai.
Ông cụ Lộ quả thật cũng làm như những gì mình nói, không gặp bất cứ ai trong nhà, bao gồm cả cậu cả Lộ Kiếm Lương đứng chờ hai tiếng ở bên ngoài nhà cũ, ông cụ cũng từ chối không gặp.
Tưởng Ti Tầm: “Có thể là vì Thẩm Thanh Phong nên ông nội từ chối gặp tất cả mọi người.”
Hứa Tri Ý cũng nghĩ đến lý do này, dù sao thì một bên là con trai cả của mình, một bên là cháu nội út của mình, cho dù làm thế nào cũng khó khăn.
Dứt khoát mắt không thấy tim không phiền.
“Vậy em nhân cơ hội mấy ngày này đi xem vài tòa nhà.”
“Thuê văn phòng sao?”
“Ừ.”
Hứa Tri Ý cười nói, “Thuê gần tòa văn phòng của anh chút.”
Tưởng Ti Tầm: “Thuê đối diện anh đi, cách một con đường, em đến đây công tác còn có thể đến nhà ăn của bọn anh ăn cơm.”
“Vậy cũng gần quá, thuê không nổi.” Tập đoàn của bọn anh ở vị trí tấc đất tấc vàng.
Tưởng Ti Tầm: “Sếp Hứa, bao nhiêu năm Vốn Viễn Duy mới tiến vào Hồng Kông, thể diện phải có.”
Đây là lần đầu tiên anh xưng hô với cô như vậy, Hứa Tri Ý cười, “Muốn có thể diện thì trong túi phải có tiền mới được.”
Tưởng Ti Tầm: “Em tìm thư ký Thái, ông ấy sẽ giảm tiền thuê cho em.”
Hứa Tri Ý ngạc nhiên, “Tòa nhà văn phòng đối diện văn phòng làm việc của anh cũng là tài sản dưới danh nghĩa của bác Lộ?”
“Ừ.”
Hứa Tri Ý lại gần anh nửa bước, ôm lấy eo anh, dùng sức ôm chặt lấy: “Nhiều tiền như vậy em phải ôm chặt lấy.”
Tưởng Ti Tầm bật cười: “Sau này đều là của em.”
Hôm sau Hứa Tri Ý đi xem mấy tòa nhà văn phòng, người tiếp đón cô là giám đốc quản lý của tòa nhà này.
Cô tự giới thiệu mình là người phụ trách của Vốn Viễn Duy, giám đốc nói cô muốn thuê cả tầng, xin lỗi nói: “Tạm thời không có. Chỉ có tầng 20 còn trống nhưng sếp tuyệt đối không cho người ngoài thuê.”
Bọn họ cũng bất lực.
Hứa Tri Ý tò mò: “Sao trống lại không cho bên ngoài thuê?”
Giám đốc: “Cái này tôi không rõ. Thư ký Thái có lẽ biết lý do.”
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Hứa Tri Ý gọi điện cho Tưởng Ti Tầm, có lẽ anh còn biết nhiều hơn so với thư ký Thái.
Điện thoại kết nối, kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho người đàn ông.
Lúc này Tưởng Ti Tầm đang ở trong phòng làm việc của mình, quay mặt là có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng bố mình mua năm đó, coi như là một võ đài với ông nội.
Anh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, những bóng người ở bên đường, quá nhỏ, không nhìn rõ ra ai với ai.
“Tầng 20 trống sao?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, vẫn luôn để trống không cho bên ngoài thuê.”
Hứa Tri Ý đứng im ở bên đường, lấy tay che ánh mặt trời chói chang, ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng đối diện. Toàn bộ đều là tường kính, không biết Tưởng Ti Tầm ở tầng nào. Đột nhiên cô nhớ ra chi nhánh của tất cả các tòa nhà văn phòng của Vốn Viễn Duy trên toàn thế giới đều ở tầng 20.
“Số 20 có kỷ niệm gì đặc biệt ý nghĩa với bác Lộ sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Không có. Thống nhất các tầng là để dễ nhớ.”
“Có thể bố anh cũng muốn thành lập chi nhánh ở Hồng Kông.” Chỉ là bởi vì không hạ mình được trước mặt ông nội, vì vài câu nói mà bố đành từ bỏ thị trường Hồng Kông.
Điều này càng làm kiên định suy nghĩ thành lập chi nhánh ở Hồng Kông của Hứa Tri Ý, “Anh làm việc đi, em đến gần đó đi dạo đợi anh tan làm.”
“Không đến phòng làm việc của anh sao?”
“Không đến. Em thích phòng làm việc ở Vốn Viễn Duy của anh nhất. Cúp máy đây.”
Hứa Tri Ý tìm một quán cà phê gần đó, gọi một cốc cà phê ngồi xuống gọi điện thoại cho thư ký Thái hỏi vì sao tầng 20 của tòa văn phòng lại để trống.
Lúc này thư ký Thái và sếp đang uống trà chiều, nói chính xác thì sếp đang uống, ông qua đây để báo cáo công việc, tiện gọi một cốc cà phê.
“KEVE muốn thành lập chi nhánh ở Hồng Kông sao?” Ông hỏi.
Hứa Tri Ý: “Là Vốn Viễn Duy.”
Thư ký Thái ngạc nhiên: “Sếp Hứa, cô đợi chút, năm phút sau tôi trả lời cô.”
Cúp điện thoại, ông tường thuật lại mọi chuyện với sếp mình.
Rất ít chuyện có thể khiến Lộ Kiếm Ba cần thời gian tiêu hóa, ông cầm cốc cà phê, không trả lời ngay.
Thư ký Thái nhìn đồng hồ, đã nói năm phút sau trả lời Hứa Tri Ý, thời gian quá sớm.
Lộ Kiếm Ba dựa vào sô pha, trên đùi còn có mấy tài liệu, vừa uống cà phê vừa lật xem, giống như việc nuốt cả quả táo*, nhìn không kỹ càng, chu đáo.
(Nuốt cả quả táo: ví với việc tiếp thu không có chọn lọc, đọc mà không hiểu)
Rất ít khi bản thân mình như vậy.
Uống nửa cốc cà phê ông mới lên tiếng, nhìn thư ký Thái: “Ông đến Vốn Viễn Duy giúp Tri Ý đi.”
Thư ký Thái: “…..”
Hóa ra sếp suy nghĩ nửa ngày là đang suy nghĩ xem ông đi đâu chứ không phải có cho thuê tầng 20 của tòa nhà văn phòng hay không.
Cũng không hỏi nhiều, nếu như sếp đã sắp xếp ông đến Viễn Duy có nghĩa là đã lấy những hành động thiết thực để ủng hộ suy nghĩ thành lập chi nhánh ở Hồng Kông.
Lộ Kiếm Ba đặt cốc cà phê xuống, đột nhiên lại nói: “Tôi còn không hỏi ông có muốn hay không muốn.”
Thư ký Thái: “Lúc nào tôi cũng thể qua đó.”
Lại phát hiện bản thân mình nói quá nhanh, rõ ràng không có chút lưu luyến nào với sếp cũ, ông lại nói thêm: “Dù sao đều vì Vốn Viễn Duy.”
Lộ Kiếm Ba: “Tiền lương của ông chủ yếu vẫn do tôi trả, Vốn Viễn Duy thuê không nổi ông. Lúc nói đãi ngộ ông cứ nói lấy mức lương hàng chục triệu hàng năm làm tượng trưng, cuối năm lấy thêm cổ tức.”
“Không vấn đề.”
Lộ Kiếm Ba dặn: “Trước tiên đừng để lộ với Tri Ý, đợi sinh nhật con bé cho con bé bất ngờ. Con bé cái gì cũng không thiếu, quả thật tôi cũng không có món quà quý giá gì có thể tặng.”
Thư ký Thái: “Được.”
Lộ Kiếm Ba tiếp tục uống cà phê, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thất thần. Từ trước đến nay, chưa có ai nhắc đến chuyện thành lập chi nhánh của Viễn Duy ở Hồng Kông trước mặt ông, ngay cả nghịch tử cũng không nhắc đến, bọn họ đều cho rằng Hồng Kông là kỵ húy của ông.
Thật ra không phải.
Tầng 20 của tòa nhà văn phòng ông vẫn luôn giữ lại, nghĩ đến việc thành lập chi nhánh, nhưng cuối cùng đều bỏ mặc.
Bởi vì lúc còn trẻ ông đã nói mấy lời tàn nhẫn trước mặt bố và mấy người anh trai, cả đời này ông sẽ không kinh doanh ở Hồng Kông, sẽ không ăn ké nhà họ Lộ!
Thị trường lớn như vậy, nếu Vốn Viễn Duy không đến, tiền sẽ bị người khác kiếm mất, vì chút mặt mũi đó của mình không đáng. Nhưng có đôi lúc con người lại cứ để ý đến chút mặt mũi giả tạo đó.
Vốn Viễn Duy không đến Hồng Kông, người vui mừng nhất là anh cả Lộ Kiếm Lương, anh cả cũng có công ty đầu tư dưới danh nghĩa của mình.
Bây giờ Viễn Duy cho Tri Ý phụ trách, là Tri Ý quyết định muốn thành lập chi nhánh, không chỉ cứu lấy thể diện của ông, mà còn trút giận thay ông.
Thời gian năm phút đã đến, thư ký Thái trả lời Hứa Tri Ý: “Chủ tịch Lộ, tầng 20 có thể cho Viễn Duy thuê, tiền thuê giảm….”
Lộ Kiếm Ba: “Ba phần.”
“Giảm 30%.”
Hứa Tri Ý bị cái giá này làm cho cảm động, sau khi cúp máy dặn thư ký của mình đi trao đổi.
Cách thời gian Tưởng Ti Tầm tan làm còn sớm, cô uống xong cà phê lại đi dạo.
Đi qua một cửa hàng váy cưới chính hãng, bị những chiếc váy cưới trưng bày trong ô cửa sổ thu hút. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn tên cửa hàng, là thương hiệu váy cưới nơi chị em song sinh với giám đốc Lý làm việc.
Cô chụp lại gửi cho Tưởng Ti Tầm xem: 【Anh cảm thấy thế nào?】
Tưởng Ti Tầm: 【Không tồi. Thương hiệu gì vậy?】
Hứa Tri Ý: 【Chính là thương hiệu vợ Chu Minh Khiêm mặc đó. Chị gái giám đốc Lý chính là nhà thiết kế chính của thương hiệu này.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Nếu như cô đi vào cửa tiệm giải thích, lời nói dối chị em song sinh sẽ bị vạch trần.
Anh gọi điện thoại qua: “Bây giờ em muốn thử váy cưới sao?”
“… Không phải.”
Chính Hứa Tri Ý cũng hoang mang, sao nhìn thấy váy cưới liền chụp lại gửi cho anh xem, “Coi như là quen với nhà thiết kế, tiện tay chụp cho anh xem.”
“Em đi mua cho anh mấy cái cà vạt.” Cô chuyển chủ đề, bước chân rời khỏi trước cửa sổ trưng bày váy cưới, đi về phía trung tâm thương mại bên cạnh.
Tưởng Ti Tầm: “Mua cho anh cà vạt màu đỏ sẫm.”
“Là để hợp đeo tham gia chúc mừng gì đó sao? Là lần đầu tiên anh xuất hiện trước toàn thể nhân viên sau khi trúng cử?”
“Đeo hôm sinh nhật em.”
“Không cần long trọng như vậy.” Cô dịu dàng nói, trong lòng ngập tràn niềm vui bởi chút vui mừng nhỏ xíu này.
Tưởng Ti Tầm: “Lần đầu tiên sinh nhật sau khi ở bên nhau, một chiếc cà vạt không tính là long trọng.”
Nói đến sinh nhật của mình, cũng không còn bao lâu nữa.
Hứa Tri Ý hỏi anh là chúc mừng ở nhà hay ở đâu?
Tưởng Ti Tầm hỏi ngược lại cô: “Em muốn chúc mừng ở đâu nhất?”
“Nhà ở Thượng Hải đi.” Đón sinh nhật cô vẫn thích chúc mừng ở nhà hơn.
Tưởng Ti Tầm: “Được, vậy thì ở nhà.”
Xong việc đang làm, anh gửi tin nhắn vào trong nhóm phụ gia đình:
【Tiệc sinh nhật của Tri Ý chúc mừng bên nhà ở Thượng Hải.】
【Hỏi ý kiến con bé rồi?】
Hứa Hành: 【Không phải cậu nói muốn chúc mừng ở bên ngoài sao? Ở nhà còn có bất ngờ gì chứ.】
Tưởng Ti Tầm: 【Trừ khi sinh nhật là tổ chức trước, chỉ cần đúng ngày thì cho dù có tổ chức ở đâu cũng không bất ngờ. Cô ấy biết mọi người sẽ không thể nào quên sinh nhật cô ấy. 】
Hứa Hành suy nghĩ, cũng đúng.
Tưởng Ti Tầm nói: 【Bất ngờ hôm đó tôi làm.】
Hứa Hướng Ấp: 【Bác và bác gái con cũng có một phần quà khác.】
Hà Nghi An nhắc nhở con trai trong nhóm chat: 【Con đừng tặng mũ có chữ ký của đội đua xe cho con bé nữa, một tủ đồ cũng không đựng nổi rồi.】
Hứa Hành: 【Vậy con tặng gì?】
Hà Nghi An: 【Có lòng là được, không phải nói trước đây con tặng quà không có lòng.】
Hứa Hành suy nghĩ nửa ngày trời, chỉ nghĩ đến một món quà: 【Để con sắp xếp địa điểm.】Cũng coi như quà.
Anh lại nói: 【Vừa hay khi đó không nóng không lạnh, tổ chức ở trong sân. Mọi người muốn mời ai đưa danh sách trước cho con.】
Nhiều nhất mười mấy hai mươi người, sắp xếp địa điểm không khó.
Hà Nghi An và chồng bàn bạc mời ai, mấy năm Hứa Tri Ý đi học đều là bọn họ ra nước ngoài tổ chức cho cô, cả nhà cộng thêm Ti Tầm, năm người ở nhà ăn cơm. Tri Ý không cho mời nhiều người đến, cho dù là người thân ở bên Manhattan cũng không cho mời.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Tri Ý bắt đầu bận rộn làm dự án, gần như ngày nào cũng tăng ca, càng không có thời gian đặc biệt về nước để tổ chức, bọn họ vẫn qua cùng cô như trước.
Năm nay là năm sinh nhật thứ sáu con gái về nhà, bà hỏi chồng: “Ông thì sao? Có suy nghĩ gì?”
Hứa Hướng Ấp: “Náo nhiệt hơn năm mười tuổi và hai mươi tuổi.”
Hà Nghi An hiểu tâm trạng của chồng, trả lời con trai ở trong nhóm:【Năm nay hiếm khi Tri Ý sinh nhật ở trong nước, mời người thân trong nhà đến đi. Mẹ và bố con mời thêm một số bạn.】
Hứa Hành: “…..”
Tưởng Ti Tầm bắt đầu lên danh sách, rất nhanh đã gửi vào nhóm.
Hứa Hành không ngừng lật xem danh sách, 【Cậu coi như cậu kết hôn à!】
Tưởng Ti Tầm: 【Tôi kết hôn sao có thể mời chút người như này.】
Hứa Hành nhìn thấy tên Lộ Kiếm Ba và Tưởng Nguyệt Như anh @Tưởng Ti Tầm: 【Cậu định mời bác Lộ và cô Tưởng sao? Sao cô Tưởng có thể đến chứ.】
Tưởng Ti Tầm: 【Mẹ tôi sẽ đến, bà ấy và bố tôi đã gặp nhau rồi.】
Anh vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại có người gọi đến.
Lộ Kiếm Ba nhắc nhở nghịch tử, mấy ngày gần đây nghe nói bên nhà cũ thỉnh thoảng có luật sư ra vào.
“Có phải ông nội con tìm luật sư để biện hộ thay Thẩm Thanh Phong hay không cũng khó nói.”
Tưởng Ti Tầm: “Sẽ không. Bác cả con ở bên ngoài nhà cũ đợi mấy tiếng đồng hồ ông nội con cũng không gặp ông ấy.”
“Con còn cài tai mắt ở bên nhà cũ?”
“Bác Trang nói với con, sao, bác Trang không nói với bố?”
Lộ Kiếm Ba hừ nói: “Không lợi hại bằng con.” Cúp điện thoại.
Thẩm Thanh Phong đợi ở bên trong, đừng nói đến đội luật sư, ngay cả đến luật sư riêng của chính mình cũng không gặp được
Gọi trời không đáp gọi đất không linh chính là tình cảnh của bà ta lúc này.
Vụ án đã được chuyển giao, muốn vô tội về cơ bản là không thể nào.
Bà ta không biết bây giờ bên ngoài tình hình rốt cuộc là như thế nào, bản thân còn có thể được bảo lãnh ra ngoài hay không.
Nghĩ đến chuyện Lộ Kiếm Lương không cho luật sư tìm bà ta nhắc đến chuyện ly hôn có phải điều đó có nghĩa là vẫn có cơ hội ra ngoài hay không?
Mấy ngày liên tiếp bà ta ngủ được tổng cộng không được mấy tiếng, nội tâm vô cùng sợ hãi. Khi con người ta ở ranh giới sụp đổ, cảm giác sắp c h ế t, muốn nắm lấy sợi cỏ cứu mạng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa, mong chờ đột nhiên sẽ có ai đó gọi bà ta, nói có người muốn gặp bà ta.
Nhưng không mong chờ được gì.
Rất nhiều lần bà ta yêu cầu gặp người nhà, gặp luật sư, nhưng không có ai để ý đến bà ta.
Cuối cùng sau chín ngày, luật sư mà bà ta mong đợi đã đến.
Luật sư nhấc ống nghe lên, nhìn người ở trong cửa sổ, giật mình.
Mới có mấy ngày mà đã không nhìn thấy được một chút nào hào quang trước đó.
Thẩm Thanh Phong cười lạnh: “Lộ Kiếm Lương cho ông bao nhiêu mà ông ăn cây táo rào cây sung? Tôi cho ông còn ít sao?”
Luật sư không tranh luận với bà ta, nói như những gì Lộ Kiếm Lương nói: “Giám đốc Lộ nói ông ấy đã tận tình tận nghĩa. Từng có tình cảm nhưng bà không biết trân trọng. Ông ấy đã từng thử bảo lãnh bà, có điều chuyện này chẳng thấm vào đâu. Cuộc hôn nhân này trong vòng mấy năm ông ấy sẽ không ly hôn, coi như là lấy chút danh tiếng người đàn ông tốt, cũng coi như chút giá trị cuối cùng mà cuộc hôn nhân này mang lại cho ông ấy. Dự án Tân Vận ông ấy sẽ nhận, giữa hai vợ chồng không cần phân chia như vậy.”
Thẩm Thanh Phong bật cười.
Cách một cửa kính, luật sư có thể nhìn thấy sự bi ai trong mắt của người phụ nữ.
“Lộ Kiếm Ba đâu, không phải tôi bảo ông đi tìm ông ấy sao, ông ấy không bảo ông nói gì sao?”
“… Có. Bảo bà nên giải thích cứ giải thích toàn bộ.”
“Hừ.”
Thẩm Thanh Phong không biết mình vẫn còn mong chờ điều gì: “Những cái khác không có?”
“Chủ tịch Lộ nói, bà điên đừng lấy ông ấy kiếm cớ, cũng giống như ông ấy phạm sai lầm không bao giờ đổ tội lên bà. Tưởng Nguyệt Như nhìn thấy ông ấy không nhận ra ông ấy, không nhận điện thoại của ông ấy, không nói với ông ấy nửa chữ là ông ấy đáng đời.”
“Ông ấy lại đi tìm bà ta rồi? Tưởng Nguyệt Như đã không để ý đến ông ấy sao ông ấy vẫn còn đi!” Bà ta gần như hét lên.
Luật sư phát hiện chỉ cần chuyện liên quan đến Lộ Kiếm Ba, Thẩm Thanh Phong mới hoàn toàn mất đi lý trí.
Kết thúc giờ thăm, sau khi luật sư rời đi đã gọi điện cho Lộ Kiếm Lương.
Lộ Kiếm Lương không để ý, ông ta ở bên ngoài nhà cũ đợi bố đợi tận mấy tiếng, có điều đây chỉ là diễn kịch. Bố muốn coi trọng ông ta, vậy thì để bố coi trọng đi.
Sau khi cúp điện thoại của luật sư lại nhận được điện thoại của bác Trang.
Trong điện thoại bác Trang thông báo với ông ta: “Hôm nay là tiệc gia đình.”
Lộ Kiếm Lương giật mình, nhìn đồng hồ, bây giờ sắp 4 giờ chiều, “Gấp như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?”
Bác Trang: “Chuyện này tôi không rõ, là ý của bố cậu.”
Bác Trang gọi điện cho từng nhà, cuối cùng gọi điện cho Lộ Kiếm Ba: “7 giờ, cố gắng đừng đến trễ.” Lần nào cũng nói câu này.
Mấy phút sau Tưởng Ti Tầm nhận được điện thoại của bố, bảo anh tối nay về nhà cũ.
“Ông nội con cuối cùng cũng gặp người rồi?”
“Ừ. Tiệc gia đình.”
“Tiệc gia đình?”
“Sao, bác Trang không nói với con?”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Kết thúc điện thoại anh nói với Hứa Tri Ý: “Thay quần áo đến nhà cũ, tối nay là tiệc gia đình, tất cả mọi người đều qua.”
Hứa Tri Ý không hiểu chuyện gì: “Có phải là ông nội có chuyện gì muốn tuyên bố không? Một tuần không gặp ai, đột nhiên lại tiệc gia đình.”
Tưởng Ti Tầm: “Không rõ, bác Trang không nói, không ai biết.”
Tưởng Ti Tầm cũng như vậy, chôn vùi rất sâu.
Nhưng quá trình không dễ dàng gì, không giống như chiếc váy ngủ rơi dưới đất nhân tiện móc theo bông hồng đó một cách dứt khoát như vậy. Sự thâm nhập của anh giống như con đường khúc khuỷu về nhà lúc đêm khuya, gặp chướng ngại vật liên tục, đi lại dừng.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới chen được vào nhà, bị sự ấm áp của cô dung nạp.
Đầu ngón tay của Hứa Tri Ý gần như đâm vào lưng anh.
Cô cắn lấy môi anh, không cho phép anh cử động.
Tưởng Ti Tầm dỗ cô nói không cử động, nhẹ hôn lấy cô.
Hứa Tri Ý được người đàn ông ôm trong lòng, nhưng hai người làm sao có thể thật sự giống như hai chiếc điện thoại chồng lên nhau, chỉ im lặng đè lên chiếc còn lại mà không cử động gì.
Lúc người đàn ông rời khỏi môi cô, tựa vào hai bên cơ thể cô.
Anh nhìn cô, chậm rãi cân bằng.
Hứa Tri Ý không khống chế được d*c vọng trong đôi mắt sâu thẳm của anh, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh.
Tưởng Ti Tầm đưa một tay ra, giữ lấy mặt cô xoay mặt cô lại.
Cô nhìn anh, cảm nhận được hô hấp, nhịp tim, còn có sự ra vào của anh.
Thân mật cọ xát qua lại, cô ôm chặt lấy anh.
Ôm lấy eo của anh.
Tưởng Ti Tầm nhìn người phụ nữ ở trong lòng mình, từ biểu cảm và ánh mắt của cô để phán đoán xem mình nên nhanh hay chậm.
Chỉ là cứ tiếp tục như này còn chậm hơn việc anh chạy bộ hai mươi kilomet.
Ban đêm, ở dưới đất, bông hồng bị chiếc váy hai dây bao bọc đó lại lặng lẽ nở rộ thêm một chút.
Lấy cái thứ ba ra, hộp trống không.
Hứa Tri Ý lấy cái thứ ba ném cho anh, cô không muốn đeo giúp anh nữa.
Tưởng Ti Tầm cười, hôn chóp mũi cô, giọng nói có sự khàn khàn và trầm sau khi vận động: “Được rồi, không để em giúp anh nữa, tự anh làm.”
Hứa Tri Ý quấn một chiếc khăn len, vừa mới tắm chưa được bao lâu, ngay cả tóc cũng cảm thấy thoải mái và mát mẻ, nhưng vừa rồi bị Tưởng Ti Tầm ôm trong lòng, anh lại có phản ứng.
Chiếc váy ngủ rơi dưới đất trước đó được nhặt lên.
Sau đó, trong lúc quấn quýt nhau, chiếc khăn len lại không cẩn thận bị đá xuống giường.
Hứa Tri Ý quên mất mấy giờ mình ngủ, có thể là 3 rưỡi sáng, cũng có thể là 4 giờ.
Nếu như không phải rèm cửa sổ được kéo lên, nói không chừng bên ngoài bầu trời đã có ánh sáng trắng xoá.
Ngày hôm sau thức dậy là hơn 12 giờ trưa.
Mở mắt, cô nằm trong lòng Tưởng Ti Tầm. Nhìn thời gian, 12 giờ 32 phút, anh lại có thể ngủ cùng cô đến bây giờ.
Người ở trong lòng cử động, Tưởng Ti Tầm cũng tỉnh.
“Ngủ thêm lúc nữa đi.” Anh ấn người vào trong ngực.
Hứa Tri Ý ‘ừ’ một tiếng, dưới chăn chân cô vẫn gác trên người anh. Người đàn ông nằm nghiêng, một cánh tay để cho cô làm gối, tay còn lại ôm lấy chân cô, ngăn không cho chân cô trượt xuống khỏi người anh.
“Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
Tưởng Ti Tầm nhắm mắt, nói: “Xong việc quay về rồi?”
“… Vậy mấy giờ anh dậy vậy?”
“6 giờ 10 phút.”
“…..” Hứa Tri Ý ngửi được mùi mát lạnh trên người anh, là mùi sữa tắm, anh đã tắm rồi, “Dậy sớm như vậy anh không buồn ngủ sao?”
“Vẫn ổn. Ngủ trưa thêm hai tiếng nữa, tàm tạm.” Tưởng Ti Tầm ôm chặt lấy người trong lòng, “Em ngủ tiếp hay là dậy ăn? Bác Trang cho người mang bánh bột nhào đến rồi.”
Vốn dĩ Hứa Tri Ý định ở trong lòng anh ngủ lại, nhưng nghe thấy có bánh ngọt, “Em dậy ăn, để bụng đói lâu như vậy cũng không tốt.”
Tưởng Ti Tầm cười, thả người trong lòng ra, anh quay người lại tiếp tục ngủ bù.
Hứa Tri Ý vừa mới đứng dậy, ‘phịch’ một tiếng ngồi lại xuống giường.
Hai chân bủn rủn, không thể nào đi được.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm nghiêng, trùng hợp cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh. Vẻ mặt tinh thần sảng khoái, tối qua một hộp không đủ lại mở thêm một hộp khác, dùng thêm một cái trong đó.
Hứa Tri Ý giơ tay muốn nhéo cằm anh nhưng lại bị tốc độ tay nhanh chóng của người đàn ông bắt lấy.
Cô lên án anh: “Em không thể nào đi được.”
Tưởng Ti Tầm mở mắt: “Anh bế em qua.”
Hứa Tri Ý: “Em còn chưa rửa mặt, từ đây đến phòng tắm lại từ phòng tắm đến phòng khách, anh bế được không?”
“Chút khoảng cách như vậy, bế được.” Người đàn ông dậy, nhẹ nhàng bế cô lên.
Hứa Tri Ý vòng ôm lấy cổ anh: “Anh không mệt sao?”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô nói: “Mệt của anh và mệt của em không giống nhau.”
Hứa Tri Ý lấy tay đẩy mặt anh, không cho anh nhìn mình.
Phải mất hai ngày xoa dịu, mãi đến ngày thứ ba Hứa Tri Ý mới khôi phục việc đi lại như bình thường.
Tưởng Ti Tầm thay cô hẹn ông nội Lộ hai lần đều nhận được câu trả lời giống nhau, trong vòng một tuần, không có thời gian gặp bất cứ ai.
Ông cụ Lộ quả thật cũng làm như những gì mình nói, không gặp bất cứ ai trong nhà, bao gồm cả cậu cả Lộ Kiếm Lương đứng chờ hai tiếng ở bên ngoài nhà cũ, ông cụ cũng từ chối không gặp.
Tưởng Ti Tầm: “Có thể là vì Thẩm Thanh Phong nên ông nội từ chối gặp tất cả mọi người.”
Hứa Tri Ý cũng nghĩ đến lý do này, dù sao thì một bên là con trai cả của mình, một bên là cháu nội út của mình, cho dù làm thế nào cũng khó khăn.
Dứt khoát mắt không thấy tim không phiền.
“Vậy em nhân cơ hội mấy ngày này đi xem vài tòa nhà.”
“Thuê văn phòng sao?”
“Ừ.”
Hứa Tri Ý cười nói, “Thuê gần tòa văn phòng của anh chút.”
Tưởng Ti Tầm: “Thuê đối diện anh đi, cách một con đường, em đến đây công tác còn có thể đến nhà ăn của bọn anh ăn cơm.”
“Vậy cũng gần quá, thuê không nổi.” Tập đoàn của bọn anh ở vị trí tấc đất tấc vàng.
Tưởng Ti Tầm: “Sếp Hứa, bao nhiêu năm Vốn Viễn Duy mới tiến vào Hồng Kông, thể diện phải có.”
Đây là lần đầu tiên anh xưng hô với cô như vậy, Hứa Tri Ý cười, “Muốn có thể diện thì trong túi phải có tiền mới được.”
Tưởng Ti Tầm: “Em tìm thư ký Thái, ông ấy sẽ giảm tiền thuê cho em.”
Hứa Tri Ý ngạc nhiên, “Tòa nhà văn phòng đối diện văn phòng làm việc của anh cũng là tài sản dưới danh nghĩa của bác Lộ?”
“Ừ.”
Hứa Tri Ý lại gần anh nửa bước, ôm lấy eo anh, dùng sức ôm chặt lấy: “Nhiều tiền như vậy em phải ôm chặt lấy.”
Tưởng Ti Tầm bật cười: “Sau này đều là của em.”
Hôm sau Hứa Tri Ý đi xem mấy tòa nhà văn phòng, người tiếp đón cô là giám đốc quản lý của tòa nhà này.
Cô tự giới thiệu mình là người phụ trách của Vốn Viễn Duy, giám đốc nói cô muốn thuê cả tầng, xin lỗi nói: “Tạm thời không có. Chỉ có tầng 20 còn trống nhưng sếp tuyệt đối không cho người ngoài thuê.”
Bọn họ cũng bất lực.
Hứa Tri Ý tò mò: “Sao trống lại không cho bên ngoài thuê?”
Giám đốc: “Cái này tôi không rõ. Thư ký Thái có lẽ biết lý do.”
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Hứa Tri Ý gọi điện cho Tưởng Ti Tầm, có lẽ anh còn biết nhiều hơn so với thư ký Thái.
Điện thoại kết nối, kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho người đàn ông.
Lúc này Tưởng Ti Tầm đang ở trong phòng làm việc của mình, quay mặt là có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng bố mình mua năm đó, coi như là một võ đài với ông nội.
Anh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, những bóng người ở bên đường, quá nhỏ, không nhìn rõ ra ai với ai.
“Tầng 20 trống sao?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, vẫn luôn để trống không cho bên ngoài thuê.”
Hứa Tri Ý đứng im ở bên đường, lấy tay che ánh mặt trời chói chang, ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng đối diện. Toàn bộ đều là tường kính, không biết Tưởng Ti Tầm ở tầng nào. Đột nhiên cô nhớ ra chi nhánh của tất cả các tòa nhà văn phòng của Vốn Viễn Duy trên toàn thế giới đều ở tầng 20.
“Số 20 có kỷ niệm gì đặc biệt ý nghĩa với bác Lộ sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Không có. Thống nhất các tầng là để dễ nhớ.”
“Có thể bố anh cũng muốn thành lập chi nhánh ở Hồng Kông.” Chỉ là bởi vì không hạ mình được trước mặt ông nội, vì vài câu nói mà bố đành từ bỏ thị trường Hồng Kông.
Điều này càng làm kiên định suy nghĩ thành lập chi nhánh ở Hồng Kông của Hứa Tri Ý, “Anh làm việc đi, em đến gần đó đi dạo đợi anh tan làm.”
“Không đến phòng làm việc của anh sao?”
“Không đến. Em thích phòng làm việc ở Vốn Viễn Duy của anh nhất. Cúp máy đây.”
Hứa Tri Ý tìm một quán cà phê gần đó, gọi một cốc cà phê ngồi xuống gọi điện thoại cho thư ký Thái hỏi vì sao tầng 20 của tòa văn phòng lại để trống.
Lúc này thư ký Thái và sếp đang uống trà chiều, nói chính xác thì sếp đang uống, ông qua đây để báo cáo công việc, tiện gọi một cốc cà phê.
“KEVE muốn thành lập chi nhánh ở Hồng Kông sao?” Ông hỏi.
Hứa Tri Ý: “Là Vốn Viễn Duy.”
Thư ký Thái ngạc nhiên: “Sếp Hứa, cô đợi chút, năm phút sau tôi trả lời cô.”
Cúp điện thoại, ông tường thuật lại mọi chuyện với sếp mình.
Rất ít chuyện có thể khiến Lộ Kiếm Ba cần thời gian tiêu hóa, ông cầm cốc cà phê, không trả lời ngay.
Thư ký Thái nhìn đồng hồ, đã nói năm phút sau trả lời Hứa Tri Ý, thời gian quá sớm.
Lộ Kiếm Ba dựa vào sô pha, trên đùi còn có mấy tài liệu, vừa uống cà phê vừa lật xem, giống như việc nuốt cả quả táo*, nhìn không kỹ càng, chu đáo.
(Nuốt cả quả táo: ví với việc tiếp thu không có chọn lọc, đọc mà không hiểu)
Rất ít khi bản thân mình như vậy.
Uống nửa cốc cà phê ông mới lên tiếng, nhìn thư ký Thái: “Ông đến Vốn Viễn Duy giúp Tri Ý đi.”
Thư ký Thái: “…..”
Hóa ra sếp suy nghĩ nửa ngày là đang suy nghĩ xem ông đi đâu chứ không phải có cho thuê tầng 20 của tòa nhà văn phòng hay không.
Cũng không hỏi nhiều, nếu như sếp đã sắp xếp ông đến Viễn Duy có nghĩa là đã lấy những hành động thiết thực để ủng hộ suy nghĩ thành lập chi nhánh ở Hồng Kông.
Lộ Kiếm Ba đặt cốc cà phê xuống, đột nhiên lại nói: “Tôi còn không hỏi ông có muốn hay không muốn.”
Thư ký Thái: “Lúc nào tôi cũng thể qua đó.”
Lại phát hiện bản thân mình nói quá nhanh, rõ ràng không có chút lưu luyến nào với sếp cũ, ông lại nói thêm: “Dù sao đều vì Vốn Viễn Duy.”
Lộ Kiếm Ba: “Tiền lương của ông chủ yếu vẫn do tôi trả, Vốn Viễn Duy thuê không nổi ông. Lúc nói đãi ngộ ông cứ nói lấy mức lương hàng chục triệu hàng năm làm tượng trưng, cuối năm lấy thêm cổ tức.”
“Không vấn đề.”
Lộ Kiếm Ba dặn: “Trước tiên đừng để lộ với Tri Ý, đợi sinh nhật con bé cho con bé bất ngờ. Con bé cái gì cũng không thiếu, quả thật tôi cũng không có món quà quý giá gì có thể tặng.”
Thư ký Thái: “Được.”
Lộ Kiếm Ba tiếp tục uống cà phê, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thất thần. Từ trước đến nay, chưa có ai nhắc đến chuyện thành lập chi nhánh của Viễn Duy ở Hồng Kông trước mặt ông, ngay cả nghịch tử cũng không nhắc đến, bọn họ đều cho rằng Hồng Kông là kỵ húy của ông.
Thật ra không phải.
Tầng 20 của tòa nhà văn phòng ông vẫn luôn giữ lại, nghĩ đến việc thành lập chi nhánh, nhưng cuối cùng đều bỏ mặc.
Bởi vì lúc còn trẻ ông đã nói mấy lời tàn nhẫn trước mặt bố và mấy người anh trai, cả đời này ông sẽ không kinh doanh ở Hồng Kông, sẽ không ăn ké nhà họ Lộ!
Thị trường lớn như vậy, nếu Vốn Viễn Duy không đến, tiền sẽ bị người khác kiếm mất, vì chút mặt mũi đó của mình không đáng. Nhưng có đôi lúc con người lại cứ để ý đến chút mặt mũi giả tạo đó.
Vốn Viễn Duy không đến Hồng Kông, người vui mừng nhất là anh cả Lộ Kiếm Lương, anh cả cũng có công ty đầu tư dưới danh nghĩa của mình.
Bây giờ Viễn Duy cho Tri Ý phụ trách, là Tri Ý quyết định muốn thành lập chi nhánh, không chỉ cứu lấy thể diện của ông, mà còn trút giận thay ông.
Thời gian năm phút đã đến, thư ký Thái trả lời Hứa Tri Ý: “Chủ tịch Lộ, tầng 20 có thể cho Viễn Duy thuê, tiền thuê giảm….”
Lộ Kiếm Ba: “Ba phần.”
“Giảm 30%.”
Hứa Tri Ý bị cái giá này làm cho cảm động, sau khi cúp máy dặn thư ký của mình đi trao đổi.
Cách thời gian Tưởng Ti Tầm tan làm còn sớm, cô uống xong cà phê lại đi dạo.
Đi qua một cửa hàng váy cưới chính hãng, bị những chiếc váy cưới trưng bày trong ô cửa sổ thu hút. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn tên cửa hàng, là thương hiệu váy cưới nơi chị em song sinh với giám đốc Lý làm việc.
Cô chụp lại gửi cho Tưởng Ti Tầm xem: 【Anh cảm thấy thế nào?】
Tưởng Ti Tầm: 【Không tồi. Thương hiệu gì vậy?】
Hứa Tri Ý: 【Chính là thương hiệu vợ Chu Minh Khiêm mặc đó. Chị gái giám đốc Lý chính là nhà thiết kế chính của thương hiệu này.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Nếu như cô đi vào cửa tiệm giải thích, lời nói dối chị em song sinh sẽ bị vạch trần.
Anh gọi điện thoại qua: “Bây giờ em muốn thử váy cưới sao?”
“… Không phải.”
Chính Hứa Tri Ý cũng hoang mang, sao nhìn thấy váy cưới liền chụp lại gửi cho anh xem, “Coi như là quen với nhà thiết kế, tiện tay chụp cho anh xem.”
“Em đi mua cho anh mấy cái cà vạt.” Cô chuyển chủ đề, bước chân rời khỏi trước cửa sổ trưng bày váy cưới, đi về phía trung tâm thương mại bên cạnh.
Tưởng Ti Tầm: “Mua cho anh cà vạt màu đỏ sẫm.”
“Là để hợp đeo tham gia chúc mừng gì đó sao? Là lần đầu tiên anh xuất hiện trước toàn thể nhân viên sau khi trúng cử?”
“Đeo hôm sinh nhật em.”
“Không cần long trọng như vậy.” Cô dịu dàng nói, trong lòng ngập tràn niềm vui bởi chút vui mừng nhỏ xíu này.
Tưởng Ti Tầm: “Lần đầu tiên sinh nhật sau khi ở bên nhau, một chiếc cà vạt không tính là long trọng.”
Nói đến sinh nhật của mình, cũng không còn bao lâu nữa.
Hứa Tri Ý hỏi anh là chúc mừng ở nhà hay ở đâu?
Tưởng Ti Tầm hỏi ngược lại cô: “Em muốn chúc mừng ở đâu nhất?”
“Nhà ở Thượng Hải đi.” Đón sinh nhật cô vẫn thích chúc mừng ở nhà hơn.
Tưởng Ti Tầm: “Được, vậy thì ở nhà.”
Xong việc đang làm, anh gửi tin nhắn vào trong nhóm phụ gia đình:
【Tiệc sinh nhật của Tri Ý chúc mừng bên nhà ở Thượng Hải.】
【Hỏi ý kiến con bé rồi?】
Hứa Hành: 【Không phải cậu nói muốn chúc mừng ở bên ngoài sao? Ở nhà còn có bất ngờ gì chứ.】
Tưởng Ti Tầm: 【Trừ khi sinh nhật là tổ chức trước, chỉ cần đúng ngày thì cho dù có tổ chức ở đâu cũng không bất ngờ. Cô ấy biết mọi người sẽ không thể nào quên sinh nhật cô ấy. 】
Hứa Hành suy nghĩ, cũng đúng.
Tưởng Ti Tầm nói: 【Bất ngờ hôm đó tôi làm.】
Hứa Hướng Ấp: 【Bác và bác gái con cũng có một phần quà khác.】
Hà Nghi An nhắc nhở con trai trong nhóm chat: 【Con đừng tặng mũ có chữ ký của đội đua xe cho con bé nữa, một tủ đồ cũng không đựng nổi rồi.】
Hứa Hành: 【Vậy con tặng gì?】
Hà Nghi An: 【Có lòng là được, không phải nói trước đây con tặng quà không có lòng.】
Hứa Hành suy nghĩ nửa ngày trời, chỉ nghĩ đến một món quà: 【Để con sắp xếp địa điểm.】Cũng coi như quà.
Anh lại nói: 【Vừa hay khi đó không nóng không lạnh, tổ chức ở trong sân. Mọi người muốn mời ai đưa danh sách trước cho con.】
Nhiều nhất mười mấy hai mươi người, sắp xếp địa điểm không khó.
Hà Nghi An và chồng bàn bạc mời ai, mấy năm Hứa Tri Ý đi học đều là bọn họ ra nước ngoài tổ chức cho cô, cả nhà cộng thêm Ti Tầm, năm người ở nhà ăn cơm. Tri Ý không cho mời nhiều người đến, cho dù là người thân ở bên Manhattan cũng không cho mời.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Tri Ý bắt đầu bận rộn làm dự án, gần như ngày nào cũng tăng ca, càng không có thời gian đặc biệt về nước để tổ chức, bọn họ vẫn qua cùng cô như trước.
Năm nay là năm sinh nhật thứ sáu con gái về nhà, bà hỏi chồng: “Ông thì sao? Có suy nghĩ gì?”
Hứa Hướng Ấp: “Náo nhiệt hơn năm mười tuổi và hai mươi tuổi.”
Hà Nghi An hiểu tâm trạng của chồng, trả lời con trai ở trong nhóm:【Năm nay hiếm khi Tri Ý sinh nhật ở trong nước, mời người thân trong nhà đến đi. Mẹ và bố con mời thêm một số bạn.】
Hứa Hành: “…..”
Tưởng Ti Tầm bắt đầu lên danh sách, rất nhanh đã gửi vào nhóm.
Hứa Hành không ngừng lật xem danh sách, 【Cậu coi như cậu kết hôn à!】
Tưởng Ti Tầm: 【Tôi kết hôn sao có thể mời chút người như này.】
Hứa Hành nhìn thấy tên Lộ Kiếm Ba và Tưởng Nguyệt Như anh @Tưởng Ti Tầm: 【Cậu định mời bác Lộ và cô Tưởng sao? Sao cô Tưởng có thể đến chứ.】
Tưởng Ti Tầm: 【Mẹ tôi sẽ đến, bà ấy và bố tôi đã gặp nhau rồi.】
Anh vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại có người gọi đến.
Lộ Kiếm Ba nhắc nhở nghịch tử, mấy ngày gần đây nghe nói bên nhà cũ thỉnh thoảng có luật sư ra vào.
“Có phải ông nội con tìm luật sư để biện hộ thay Thẩm Thanh Phong hay không cũng khó nói.”
Tưởng Ti Tầm: “Sẽ không. Bác cả con ở bên ngoài nhà cũ đợi mấy tiếng đồng hồ ông nội con cũng không gặp ông ấy.”
“Con còn cài tai mắt ở bên nhà cũ?”
“Bác Trang nói với con, sao, bác Trang không nói với bố?”
Lộ Kiếm Ba hừ nói: “Không lợi hại bằng con.” Cúp điện thoại.
Thẩm Thanh Phong đợi ở bên trong, đừng nói đến đội luật sư, ngay cả đến luật sư riêng của chính mình cũng không gặp được
Gọi trời không đáp gọi đất không linh chính là tình cảnh của bà ta lúc này.
Vụ án đã được chuyển giao, muốn vô tội về cơ bản là không thể nào.
Bà ta không biết bây giờ bên ngoài tình hình rốt cuộc là như thế nào, bản thân còn có thể được bảo lãnh ra ngoài hay không.
Nghĩ đến chuyện Lộ Kiếm Lương không cho luật sư tìm bà ta nhắc đến chuyện ly hôn có phải điều đó có nghĩa là vẫn có cơ hội ra ngoài hay không?
Mấy ngày liên tiếp bà ta ngủ được tổng cộng không được mấy tiếng, nội tâm vô cùng sợ hãi. Khi con người ta ở ranh giới sụp đổ, cảm giác sắp c h ế t, muốn nắm lấy sợi cỏ cứu mạng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa, mong chờ đột nhiên sẽ có ai đó gọi bà ta, nói có người muốn gặp bà ta.
Nhưng không mong chờ được gì.
Rất nhiều lần bà ta yêu cầu gặp người nhà, gặp luật sư, nhưng không có ai để ý đến bà ta.
Cuối cùng sau chín ngày, luật sư mà bà ta mong đợi đã đến.
Luật sư nhấc ống nghe lên, nhìn người ở trong cửa sổ, giật mình.
Mới có mấy ngày mà đã không nhìn thấy được một chút nào hào quang trước đó.
Thẩm Thanh Phong cười lạnh: “Lộ Kiếm Lương cho ông bao nhiêu mà ông ăn cây táo rào cây sung? Tôi cho ông còn ít sao?”
Luật sư không tranh luận với bà ta, nói như những gì Lộ Kiếm Lương nói: “Giám đốc Lộ nói ông ấy đã tận tình tận nghĩa. Từng có tình cảm nhưng bà không biết trân trọng. Ông ấy đã từng thử bảo lãnh bà, có điều chuyện này chẳng thấm vào đâu. Cuộc hôn nhân này trong vòng mấy năm ông ấy sẽ không ly hôn, coi như là lấy chút danh tiếng người đàn ông tốt, cũng coi như chút giá trị cuối cùng mà cuộc hôn nhân này mang lại cho ông ấy. Dự án Tân Vận ông ấy sẽ nhận, giữa hai vợ chồng không cần phân chia như vậy.”
Thẩm Thanh Phong bật cười.
Cách một cửa kính, luật sư có thể nhìn thấy sự bi ai trong mắt của người phụ nữ.
“Lộ Kiếm Ba đâu, không phải tôi bảo ông đi tìm ông ấy sao, ông ấy không bảo ông nói gì sao?”
“… Có. Bảo bà nên giải thích cứ giải thích toàn bộ.”
“Hừ.”
Thẩm Thanh Phong không biết mình vẫn còn mong chờ điều gì: “Những cái khác không có?”
“Chủ tịch Lộ nói, bà điên đừng lấy ông ấy kiếm cớ, cũng giống như ông ấy phạm sai lầm không bao giờ đổ tội lên bà. Tưởng Nguyệt Như nhìn thấy ông ấy không nhận ra ông ấy, không nhận điện thoại của ông ấy, không nói với ông ấy nửa chữ là ông ấy đáng đời.”
“Ông ấy lại đi tìm bà ta rồi? Tưởng Nguyệt Như đã không để ý đến ông ấy sao ông ấy vẫn còn đi!” Bà ta gần như hét lên.
Luật sư phát hiện chỉ cần chuyện liên quan đến Lộ Kiếm Ba, Thẩm Thanh Phong mới hoàn toàn mất đi lý trí.
Kết thúc giờ thăm, sau khi luật sư rời đi đã gọi điện cho Lộ Kiếm Lương.
Lộ Kiếm Lương không để ý, ông ta ở bên ngoài nhà cũ đợi bố đợi tận mấy tiếng, có điều đây chỉ là diễn kịch. Bố muốn coi trọng ông ta, vậy thì để bố coi trọng đi.
Sau khi cúp điện thoại của luật sư lại nhận được điện thoại của bác Trang.
Trong điện thoại bác Trang thông báo với ông ta: “Hôm nay là tiệc gia đình.”
Lộ Kiếm Lương giật mình, nhìn đồng hồ, bây giờ sắp 4 giờ chiều, “Gấp như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?”
Bác Trang: “Chuyện này tôi không rõ, là ý của bố cậu.”
Bác Trang gọi điện cho từng nhà, cuối cùng gọi điện cho Lộ Kiếm Ba: “7 giờ, cố gắng đừng đến trễ.” Lần nào cũng nói câu này.
Mấy phút sau Tưởng Ti Tầm nhận được điện thoại của bố, bảo anh tối nay về nhà cũ.
“Ông nội con cuối cùng cũng gặp người rồi?”
“Ừ. Tiệc gia đình.”
“Tiệc gia đình?”
“Sao, bác Trang không nói với con?”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Kết thúc điện thoại anh nói với Hứa Tri Ý: “Thay quần áo đến nhà cũ, tối nay là tiệc gia đình, tất cả mọi người đều qua.”
Hứa Tri Ý không hiểu chuyện gì: “Có phải là ông nội có chuyện gì muốn tuyên bố không? Một tuần không gặp ai, đột nhiên lại tiệc gia đình.”
Tưởng Ti Tầm: “Không rõ, bác Trang không nói, không ai biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.