Chương 42: Mời bố mẹ vợ tương lai và vợ đi ăn cơm
Mộng Tiêu Nhị
25/12/2024
Hứa Hướng Ấp xem xong tin nhắn, để thẳng điện thoại đến trước mặt Tưởng Ti Tầm.
“Tin nhắn của Ngưng Vi.” Ông nói.
Cuối cùng thì con gái nuôi cũng s ụ p đ ổ về mặt tâm lý, Hứa Hướng Ấp vừa tự trách lại buồn lòng, dẫu sao thì cũng là đứa trẻ nuôi dạy từ lúc mới lọt lòng đến năm hai mươi tuổi, những yêu thương mà ông đã từng bỏ ra là thật.
Bây giờ ông và Hà Nghi An lại vô cùng cảm thấy tội lỗi với Tri Ý, mua quần áo cho Tri Ý đã trở thành chấp niệm của vợ, thậm chí còn là một kiểu bệnh trạng, chính bởi vì trước đây quá nuông chiều con gái nuôi, mà con gái ruột của chính mình lại không được hưởng thụ một ngày nào.
Chuyện ôm nhầm này con cái cũng không có gì sai trái, hai mươi năm, về mặt tình cảm, ông và vợ đều hy vọng cuộc sống của con gái nuôi sau này có thể suôn sẻ.
Vài ba lời nói của Thẩm Thanh Phong khiến cho nội tâm của con gái nuôi khó khăn lắm mới xây dựng được hoàn toàn s ụ p đ ổ.
Ông tự trách nguyên nhân là do mình nên hai đứa trẻ mới phải chịu nhiều như vậy.
Điều đáng buồn là đứa trẻ mà mình cố gắng bồi dưỡng lại từ bỏ chính bản thân mình.
Tưởng Ti Tầm xem xong trả điện thoại lại, “Con đã nói với Ngưng Vi không chỉ một lần, bảo cô ấy cách xa Thẩm Thanh Phong một chút nhưng cô ấy không nghe.”
Hứa Hướng Ấp: “Mấy năm trước bác đã nói với nó rồi.”
Đứa nhỏ căn bản rất khó để chấp nhận được sự chênh lệch này, mấy năm qua khó khăn lắm mới đối diện được với hiện thực, bắt đầu chuyên tâm vào việc nghiên cứu khoa học của mình, bị Thẩm Thanh Phong kích động một cái, trong tiềm thức bắt đầu từ bỏ chính mình.
“Thẩm Thanh Phong sớm không tìm muộn không tìm, chọn đúng lúc con bé mới hoàn thành xong một hạng mục, lúc có được một chút thành tựu nhỏ.”
Tưởng Ti Tầm: “Bởi vì như vậy người bị chịu đả kích nhất chính là giáo sư Thượng.”
Để cho tất cả mọi người nhìn thấy tiềm năng nghiên cứu khoa học của Hứa Ngưng Vi, sau đó lại h ủ y h o ạ i niềm tin của Hứa Ngưng Vi.
Mãi đến giây phút này Hứa Hướng Ấp cũng không liên hệ được Thượng Thông Hú và Thẩm Thanh Phong với nhau.
“Ngưng Vi bây giờ như này, bác và bác gái định làm thế nào ạ?”
“Nói thật,” Hứa Hướng Ấp uống một ngụm nước “chưa nghĩ xong.” Không nghĩ được có cách nào vẹn cả đôi đường để điều chỉnh lại tâm trạng của Ngưng Vi.
Đón lại là không thể nào, ông cần có Tri Ý.
Mấy năm nay chính ông cũng bị d à y v ò, cũng không dễ chịu hơn mấy so với con gái nuôi. Mới bắt đầu quyết định muốn đưa Hứa Ngưng Vi đi, buông bỏ tình thân hai mươi năm, những ngày tháng đó, không dám nghĩ đến.
Sau đó biết được hồi còn nhỏ Tri Ý sống không tốt, ông thường xuyên cả đêm không ngủ được, h ố i h ậ n đến mức tim đau nhói, vô cùng muốn con gái quay trở lại lúc còn sơ sinh, ông sẽ nuôi nấng con bé trưởng thành.
Nhưng không quay lại được nữa.
Sau khi nhận Tri Ý lại, giữa hai cha con cũng xa cách sáu năm.
Trong chuyện ôm nhầm, mỗi người bọn họ đều đang cố gắng điều chỉnh nhìn về phía trước, chỉ có Ngưng Vi, vẫn bị m ắ c k ẹ t trong sự nuông chiều và xa hoa đó, bản thân không muốn bước ra.
Hứa Hướng Ấp thẳng thắn: “Cho dù có đón Ngưng Vi lại, thời gian lâu rồi tâm trạng của con bé vẫn sẽ trở nên như thế này. Bởi vì con bé sẽ vô thức so sánh với Tri Ý, bác và bác gái con sẽ không làm được chuyện đối xử công bằng, cũng không thể nào công bằng được, n ợ Tri Ý quá nhiều. Cho dù là ăn ở mặc đều như nhau vậy thì tài sản thì sao? Khi đó không phải là lại mất cân bằng trạng thái sao.”
Đời người là như vậy, không ai đều có thể tránh khỏi nó.
Vậy nên không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Cách có thể khiến Ngưng Vi hoàn toàn điều chỉnh lại được chỉ có một, hai người ai về bên cạnh bố mẹ nuôi người đó, Ngưng Vi tiếp tục sống cuộc sống trước đây.
Nhưng làm sao có thể được.
Vậy nên làm thế nào mới có thể để con gái nuôi điều chỉnh được tốt tâm trạng, là chuyện khó hơn lên trời.
Tưởng Ti Tầm: “Ngưng Vi muốn về thăm bác ngăn cũng không được, cô ấy đã đổi vé bay đến Thượng Hải rồi.”
Hứa Hướng Ấp: “Không ngăn, ngăn con bé làm gì.” Dừng một chút, “Không phải không muốn con bé về thăm.” Nếu như Ngưng Vi đến nhà, nhìn thấy trong nhà biến thành như này sẽ càng kích động hơn.
Giống như Tri Ý cũng không quay lại căn nhà của bố mẹ nuôi nữa, bởi vì nơi từng là cuộc sống không còn liên quan gì đến mình nữa. Nhà đối với con trẻ mà nói thì khác với căn nhà.
“Tri Ý.” Ông gọi hai mẹ con đang chọn quần áo.
“Bố, có chuyện gì vậy?”
“Con qua đây đi.”
Ngưng Vi muốn đến, con gái ở nhà, phải thông báo cho con gái một tiếng.
Hứa Hướng Ấp đưa điện thoại cho con gái và vợ xem, “Có lẽ đến cuộc họp trao đổi con bé cũng không có tâm trạng tham gia.”
Hà Nghi An thở dài: “Đứa nhỏ này, làm sao con bé có thể là đối thủ của Thẩm Thanh Phong được, dặn con bé không biết bao nhiêu lần rồi.”
Hứa Tri Ý bắt đầu gõ chữ: “Bố, con trả lời thay bố nhé.”
“Trả lời đi.”
Rất nhanh đã gõ xong, gửi đi cho Hứa Ngưng Vi, Hứa Tri Ý đưa điện thoại cho bố: “Nuôi cô ta hai mươi năm, đến thăm bố mẹ, đến báo hiếu là chuyện nên làm. Sau này cô ta phải bỏ ra chứ không phải là đòi lấy nữa, đợi lúc cô ta đến thăm bố mẹ, bắt buộc phải để cô ta hiểu rõ vấn đề này. Bà ngoại làm p h ẫ u t h uậ t nằm v i ện, con ở trước giường báo hiếu như nào, tận tâm chăm sóc như nào cô ta cũng nhìn thấy, đợi sau này bố mẹ già rồi, cô ta cứ theo như thế mà làm.”
Hà Nghi An xoa xoa mặt con gái, “Đi thôi, tiếp tục chọn quần áo.”
Hai mẹ con khoác tay nhau rời đi.
Hứa Hướng Ấp liếc nhìn câu trả lời của con gái, một câu đơn giản:【Mấy giờ hạ cánh? Bảo tài xế đi đón con.】
Năm phút sau cuối cùng điện thoại cũng rung, năm phút còn dài, còn lâu hơn cả năm năm, Hứa Ngưng Vi chạy vội đến trước bàn, cầm điện thoại lên.
Trái tim đập mạnh đến mức sắp n g ạ t t h ở, ngón tay run rẩy mở cuộc trò chuyện với bố ra.
Nhìn thấy ‘Mấy giờ hạ cánh’ bật khóc như mưa, mọi sự ấm ức kìm nén suốt sáu năm qua dường như đã vỡ òa. Hứa Ngưng Vi ngồi xuống thảm ở dưới đất, hai tay ôm đầu gối, khóc nức nở.
Lau khô nước mắt, cầm điện thoại lên trước mặt, ánh mắt nhìn về nửa câu sau ‘Bảo tài xế đi đón con’, trước đây từ nước ngoài bay về, chỉ cần bố mẹ không đi công tác đều sẽ đích thân đến sân bay đón cô ta.
Cô ta nhanh chóng gõ chữ:【Tính theo giờ nội địa, chiều tối mai lúc hơn 4 giờ 30 phút sẽ hạ cánh xuống Thượng Hải.】Cố ý chọn thời gian này hạ cánh, ở nhà ăn bữa cơm, buổi tối nói chuyện với bố mẹ một lúc.
Hứa Ngưng Vi lại gửi tin nhắn khác:【Có phải mẹ không có nhà không ạ?】
Hứa Hướng Ấp:【Có, đều ở nhà. Tri Ý cũng ở nhà.】
Hứa Ngưng Vi trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng, nhìn chữ đầu tiên, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, Hà Nghi An ở nhà cũng sẽ không đến sân bay đón cô ta nữa.
Đương nhiên cô ta cũng hiểu được, thứ nhất là bởi vì Hứa Tri Ý ở nhà, phải quan tâm đ ến cảm nhận của con gái ruột.
Thứ hai là, bản thân đã rời đi quá lâu, tình cảm sáu năm trống rỗng, tình cảm có sâu nặng đến mấy thì cũng không thắng nổi thời gian. Sáu năm qua, Hà Nghi An đã dồn toàn bộ tình cảm lên người Hứa Tri Ý.
Nếu như không đi thăm bọn họ thì ngay cả những hồi ức hai mươi năm qua cũng dần dần nhạt phai.
【Bố, bố làm việc đi, ngày mai con có thể gặp được bố và mẹ rồi.】
Hứa Hướng Ấp:【Ừ, chú ý sức khỏe.】
Cất điện thoại đi.
“Không cho con bé đến, trong lòng nó sẽ khó chịu, nghĩ không thông. Đến rồi con bé vẫn chịu đả kích như vậy. Cho dù có đến hay không đến thì Thẩm Thanh Phong đã đạt được mục đích. Hai ba năm trôi qua, Thẩm Thanh Phong vẫn o á n h ậ n bác như vậy.”
Tưởng Ti Tầm cân nhắc một lúc, lúc không biết kết quả mà gieo hy vọng, không biết là chuyện tốt hay xấu: “Bà ta có thể từng có tiếp xúc với giáo sư Thượng, thư ký Thái đã quay về Hồng Kông điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả ạ.”
Hứa Hướng Ấp ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên trong đầu là cho dù nhìn thấy chỉ là hy vọng: “Vậy Ngưng Vi vẫn cứu được.”
Nếu như Thẩm Thanh Phong tráo đổi hai đứa trẻ cũng là vì để b á o t h ù Thượng Thông Hú, con gái nuôi sẽ chấp nhận số m ệ n h, sau khi chấp nhận nói không chừng sẽ dần dần căn bằng lại tâm trạng, trở về con đường đúng đắn.
“Nếu tài năng nghiên cứu khoa học của con bé bị h ủ y h o ạ i, đừng nói đến Thượng Thông Hú, bác cũng thấy tiếc.”
“Bố, bố xem xem cái này thế nào ạ.”
Hứa Tri Ý thử một chiếc váy dài màu trắng, cắt may đơn giản.
Hứa Hướng Ấp: “Đẹp lắm.”
“Mẹ chọn giúp con đó.”
“Ánh mắt của mẹ con rất chính xác, khi xưa lúc còn hẹn hò, chọn quần áo cho bố mà không cần phải mặc thử.”
Hứa Tri Ý trêu: “Aiya, không cần ăn cơm tối nữa, ăn cẩu lương cũng no rồi.”
Hứa Hướng Ấp nhìn vợ: “Bà xem đứa nhỏ này đi, không biết lớn nhỏ gì cả.”
Hà Nghi An cười: “Đó là do ông sinh, nhịn đi.”
Tưởng Ti Tầm ngồi bên cạnh uống nước, nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Hứa Tri Ý hỏi ý kiến của anh.
Tưởng Ti Tầm nói: “Đẹp lắm.”
Hứa Tri Ý vừa vui vừa chột dạ, “Vậy cái này đi, con đi thay ra.”
“Tri Ý.” Tưởng Ti Tầm để cốc nước xuống, gọi cô lại.
Đối phương quay đầu, “Chuyện gì thế?”
Người đàn ông đứng dậy: “Giúp anh chọn mấy bộ váy, anh tặng người khác.”
Hứa Tri Ý đồng ý, lại hỏi: “Chọn mấy bộ?”
Tưởng Ti Tầm: “Anh đặt may sơ mi đều là đặt cả tá.” Đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói. “Mua cho em cũng không thể nào thấp hơn con số này.”
Hứa Tri Ý nhìn anh, kiềm chế khóe miệng lại: “Vậy em chọn mười hai cái.”
Tưởng Ti Tầm: “Anh đi chọn cùng em.”
“Được.”
Hai người thì thầm to nhỏ, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Quản lý cửa hàng đứng ở bên cạnh không tiến lên, đoán là hai người này yêu nhau, ánh mắt đều sắp kéo sợi.
Hứa Hướng Ấp gọi vợ ngồi xuống cạnh mình, “Để cho hai đứa tự chọn đi, Tri Ý gặp qua bạn gái của Ti Tầm, biết được nên chọn như nào là thích hợp.”
Hà Nghi An nhìn hai người cách đó không xa, một người chọn, một người đứng cạnh nhìn, ăn ý nhau gần như không cần phải thương lượng gì cả. Chỉ cần Tri Ý chọn, Tưởng Ti Tầm không nói một câu nào, trực tiếp đưa cho quản lý cửa hàng bảo họ đóng gói lại.
Chỉ thấy lúc này Tưởng Ti Tầm chỉ vào chiếc mặc trên người ma nơ canh, hỏi Tri Ý thế nào, con gái nhìn một cái, lắc đầu, giống như không thích, sau đó Tưởng Ti Tầm từ bỏ.
Trong lòng Hà Nghi An thầm nghĩ, cái này rốt cuộc là chọn quần áo cho ai, sao thân phận lại ngược nhau rồi.
Chọn một vòng, không chọn được mười hai cái.
Tưởng Ti Tầm: “Chọn tiếp đi.”
“Không có kiểu em đặc biệt thích.”
“Vậy chọn thêm mấy bộ phụ kiện.”
Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh: “…..”
Quả nhiên là mua cho vị Hứa đại tiểu thư này.
Sự kích động lúc yêu đương, dưới mí mắt của bố mẹ coi như chốn không người, quang minh chính đại.
Cộng thêm mấy bộ phụ kiện, khó khăn lắm mới đạt đủ số lượng.
Tưởng Ti Tầm lấy thẻ ra thanh toán, sau khi ký tên đưa thẻ cho người ở bên cạnh.
Hứa Tri Ý không nhận: “Không cần đưa cho em, thẻ em nhiều dùng không hết.”
Tưởng Ti Tầm: “Để ở chỗ em, bây giờ em là người có tiếng nói trong nhà chúng ta, tối nay ăn cơm em dùng tấm thẻ này thanh toán.”
Hứa Tri Ý cười: “Nếu như đã là người có tiếng nói, vậy em phải thể hiện một chút nguồn lực tài chính của mình nha.”
“Lần sau cho em thể hiện.” Người đàn ông nói, “Tối nay anh mời bố mẹ vợ tương lai và vợ ăn cơm.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Nghe được chữ vợ, trái tim đập thình thịch, hoàn toàn vượt quá tốc độ.
Cô cho anh một ánh mắt, bên cạnh vẫn còn có người đấy.
Quản lý cửa hàng nói: “Tôi không nhìn thấy nghe thấy gì hết. Chúc hạnh phúc hai người trước nhé.”
Tưởng Ti Tầm vui vẻ nhận lấy lời chúc: “Cảm ơn.”
【Tối nay Tưởng Ti Tầm mời bố mẹ vợ tương lai ăn cơm, anh, anh thì sao, có thời gian về ăn cơm cùng không?】
Ra khỏi trung tâm thương mại Hứa Tri Ý gửi tin nhắn cho Hứa Hành.
Hứa Hành đang đi công tác:【Anh vẫn đang ở Bắc Kinh, sao về được, tưởng anh có thuật biến thân sao?】
Anh lại gửi thêm một tin nhắn:【Ngày mai anh về đến nhà, bảo cậu ta tối ngày kia mời đi. Nhiều thêm một người cũng không thể làm cậu ta nghèo đi được.】
Hứa Tri Ý cười:【Vậy đợi anh quay lại rồi lại mời, thẻ của Tưởng Ti Tầm ở chỗ em, em có quyền quyết định:) Đúng rồi, tối mai Hứa Ngưng Vi cũng đến, đến thăm bố mẹ.】
Hứa Hành tuy m á u l ạ n h nhưng cũng không vô tình đến mức không cho cô em gái này về thăm bố mẹ, nói với em gái:【Nếu như em không muốn ở nhà anh dẫn em ra ngoài ăn.】
Hứa Tri Ý:【Không cần, trước đây em và cô ta thường xuyên gặp nhau ở trong phòng bệnh của bà ngoại. Đã quen từ lâu rồi. Dù sao thì em cũng không nói chuyện với cô ta, không ảnh hưởng đến em ăn cơm.】
Kế hoạch ăn cơm bởi vì đợi Hứa Hành mà lùi sang hai ngày hôm sau.
Bữa tối cuối cùng lại ăn ở nhà, Hứa Hướng Ấp vào bếp nấu ăn cho con gái.
Tưởng Ti Tầm xách túi lớn túi nhỏ mà mình quẹt thẻ lên tầng ba, mang thẳng đến cửa phòng của Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý nhìn trái ngó phải, xem xem có dì đi qua không.
Tưởng Ti Tầm cười: “Làm trộm sao.”
“Không phải mà.” Hứa Tri Ý kéo người vào trong, khóa trái cửa lại.
Tưởng Ti Tầm để túi xuống thảm, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, cúi đầu hôn người ở trong lòng.
Hứa Tri Ý dựa lưng vào cánh cửa, nhiệt tình hôn đáp lại anh.
Đầu lưỡi bị người đàn ông bắt lấy.
Trước mắt tối sầm.
Vẫn chưa học được cách lấy hơi, hôn lúc sâu lúc nông.
Hai tay của Hứa Tri Ý vòng ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên khóe miệng anh.
Tưởng Ti Tầm giữ lấy trán cô, ôm lấy eo cô, cơ thể hai người dính sát thân mật, màu sắc chất liệu quần áo gần giống nhau, không nhìn kỹ không phân biệt được màu xanh nước biển trên váy của cô hay là màu xanh nước biển áo sơ mi của anh.
Hứa Tri Ý vẫn nhớ câu nói của anh lúc ở cửa hàng chính hãng: “Trước đó ở trong cửa hàng anh nói, muốn mời ai ăn cơm cơ? Khi đó anh nói nhỏ, em không nghe rõ.”
Tưởng Ti Tầm hôn cô: “Thật sự không nghe rõ?”
“Không.”
“Mời bác Hứa và bác gái, còn có em.”
Hứa Tri Ý: “… Khi đó anh không nói như này.”
Tưởng Ti Tầm cười dịu dàng: “Không phải không nghe rõ sao?”
Hứa Tri Ý cắn lấy môi anh, “Em có còn là người có tiếng nói trong nhà anh không?”
“Có.” Người đàn ông dán lấy môi cô, nói lại câu đó ở trong cửa hàng chính hãng, “Mời bố mẹ vợ tương lai,” anh cố ý dừng lại, “và vợ.”
Hứa Tri Ý ngậm lấy môi anh, hơi dùng sức m út lấy.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, hôn sâu.
“Tri Ý?”
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hà Nghi An.
Động tác của hai người dừng lại, Tưởng Ti Tầm buông cô ra.
Hứa Tri Ý chỉ chỉ đống túi xách ở dưới đất, lại chỉ vào phòng thay đồ.
Tưởng Ti Tầm: “Hay là không trốn nữa.”
“Sao có thể được, dọa mẹ em sao.” Giọng Hứa Tri Ý hơi tức giận, vừa nói vừa đẩy người đàn ông qua.
“Tri Ý?”
Dứt lời Hà Nghi An đã đến cửa phòng.
Cho người đàn ông thời gian trốn, Hứa Tri Ý không lên tiếng.
“Cốc cốc”, gõ cửa hai tiếng.
Hà Nghi An mang kem đến cho con gái, “Tri Ý?”
Người đàn ông xách túi vào phòng thay đồ, cô mới yên tâm đi mở cửa.
“Dạ, mẹ, con đến đây.”
Cửa phòng mở, Hà Nghi An bê một hộp kem hoa quả đến.
“Cảm ơn mẹ ạ.” Hứa Tri Ý vội đỡ lấy.
Hà Nghi An tiện hỏi: “Ti Tầm có phải ra ngoài rồi không? Cửa phòng ngủ thằng bé mở nhưng bên trong không có người.”
“…..”
Hứa Tri Ý xúc một thìa kem bỏ vào trong miệng, “Con không rõ, không nói với con ạ.”
Hà Nghi An: “Vậy có lẽ ở trong phòng thay đồ xếp đồ, mẹ không chú ý.”
“Khẩu vị như thế nào?” Bà cười hỏi con gái.
Hứa Tri Ý không nếm ra vị gì, nhưng cũng không làm mẹ mất hứng, lại ăn một miếng, “Cùi dâu tây ở trong ngon ạ.”
“Dâu tây sấy khô trong nhà có nhiều, lần sau bỏ nhiều thêm chút, bố con làm nửa tủ lạnh dâu tây sấy khô, đặc biệt để lại để làm kem cho con ăn.”
Từ lúc biết Tri Ý về nhà, chồng sắp trở thành đầu bếp Michelin ba sao, bây giờ đến cả đồ ngọt và kem cũng không còn là vấn đề nữa.
Mẹ đi xuống nhà, cô lại khóa trái cửa lại.
Người đàn ông từ phòng thay đồ đi ra: “Lần sau anh không trốn nữa.”
Hứa Tri Ý cười: “Để anh chịu ấm ức rồi.” Xúc cho anh một miếng kem.
“Anh không ăn.” Tưởng Ti Tầm hôn vệt nước màu tím nhạt dính trên môi cô, “Tìm dây chuyền anh mua cho em đi.”
Hứa Tri Ý hỏi: “Bây giờ anh vẫn nhớ dây chuyền trông như thế nào sao?”
“Không quên.”
Hứa Tri Ý đang ăn kem, bảo người đàn ông tự vào tủ trang sức tìm.
Tủ trang sức khổng lồ bên trong chứa đầy các loại trang sức, Tưởng Ti Tầm liếc mắt một cái là nhận ra chiếc dây chuyền anh mua, lấy ra chiếc mua cho cô hôm sinh nhật.
Hứa Tri Ý cười nhìn anh, “Muốn đeo cho em sao?”
“Ừ.”
Cô xoay người lại trước mặt Tưởng Ti Tầm, một sợi dây lạnh lẽo rơi xuống cổ cô, những ngón tay khô khốc của anh chạm vào khóa dây chuyền.
Đeo xong, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên má cô: “Đi xuống nhà nhé?”
“Anh xuống trước đi.”
“Cùng đi.”
Anh nắm tay cô, đi đến cầu thang mới buông tay cô ra.
Hai người ngang nhiên một trước một sau đi xuống cầu thang, còn cùng đi vào phòng bếp, Hứa Hướng Ấp chỉ coi như hai người gặp nhau ở trên cầu thang.
Nói chuyện nhắc đến chuyện nhà họ Lộ, Hứa Hướng Ấp hỏi ông cụ nhìn nhận như nào chuyện anh công bố chuyện xấu trong nhà.
Tưởng Ti Tầm: “Ông nội không gọi điện cho con, cuối tuần sau sẽ có yến tiệc gia đình.”
“Con gây rắc rối như vậy, ông cụ lại là người sắc bén, không thể nào không nhìn ra con muốn làm gì.” Ông quay mặt nói với Tưởng Ti Tầm, “Bố con có suy nghĩ gì về chuyện con tranh giành tài sản của nhà họ Lộ không?”
“Trước đây suy nghĩ thế nào không quan trọng, bây giờ ông ấy đều nghe Tri Ý ạ.”
Người đang ăn kem suýt chút nữa bị miếng dâu tây làm nghẹn.
Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An hoang mang nhìn về phía cô.
Tưởng Ti Tầm bình tĩnh: “Tri Ý hòa hoãn mối quan hệ của con và bố con, bây giờ cô ấy là công thần của nhà con. Thư ký Thái đều nghe sự sai bảo của cô ấy, trực tiếp vượt qua cả người làm sếp là bố con.”
Có thể sai bảo thư ký Thái trước giờ chỉ có một mình Lộ Kiếm Ba.
Hứa Hướng Ấp cười nói với con gái: “Bố bắt buộc phải lui về phía sau, nhanh chóng đi làm cho con, sau này bố sợ sẽ không tranh giành được.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Vốn dĩ là muốn dần dần làm lộ quan hệ của Tri Ý và chính mình, kết quả lại chuyển sang chủ đề lùi về phía sau.
Hứa Hướng Ấp lại nhớ ra: “Thư ký Thái quay về Hồng Kông điều tra Thẩm Thanh Phong là nhận sự ủy thác của Tri Ý?”
Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Vâng.” Cười nói, “Dù sao thì con cũng không sai khiến được.”
Thư ký Thái sau khi quay về Hồng Kông vẫn không liên lạc với Hứa Tri Ý, mãi cho đến hôm Hứa Ngưng Vi hạ cánh xuống Thượng Hải, cho đến khi tài xế đón về nhà Hứa Tri Ý vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào.
Cánh cổng lớn màu đen vàng dần dần mở ra, một bãi cỏ xanh gần như vô tận đập vào mắt. Lúc còn nhỏ, cô ta nô đùa cùng các bạn cùng tuổi ở trên bãi cỏ này, bố mẹ ở bên cạnh cô ta.
Khi nào thời tiết đẹp sẽ tổ chức sinh nhật ở trong khoảng sân rộng rãi này, mời thêm mấy người bạn cùng lớp và bạn bè thân thiết ở cơ quan, tiệc tổ chức từ trưa đến tối.
Tiếng nói cười vui vẻ và chiếc váy công chúa xinh đẹp là ấn tượng duy nhất trong tất cả các buổi sinh nhật trước năm mười tuổi.
Sự tủi thân và khó chịu ở trong lòng lại xông lên, Hứa Ngưng Vi âm thầm hít thở sâu.
Trước khi xe dừng trước biệt thự, cô ta thấp thỏm đẩy cửa xuống xe.
Con gái nuôi đến, Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An ra chào đón.
Nhìn thấy bố mẹ nuôi, Hứa Ngưng Vi không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi.
“Mẹ.” Cô ta chạy lên ôm Hà Nghi An.
“Không khóc, chuyện vui như vậy sao còn khóc chứ.”
Nước mắt Hứa Ngưng Vi rơi càng nhiều hơn.
Bởi vì bản thân không cảm giác được lần này gặp mặt có bao nhiêu vui mừng, trong lòng đ a u k h ổ lại buồn bã.
Cái ôm này vẫn giống như lần trước ở trong phòng bệnh của bà ngoại, cái ôm của Hà Nghi An khiến cô ta xa lạ. Hứa Ngưng Vi đứng thẳng dậy, lấy tay lau nước mắt, “Không sao, con vì vui quá nên mới khóc.”
Hà Nghi An cười hỏi: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn, không mệt ạ.”
Hứa Ngưng Vi lại nhẹ ôm lấy Hứa Hướng Ấp: “Bố, con xin lỗi, mang lại phiền phức cho bố rồi.”
Hứa Hướng Ấp: “Con đến thăm bố mẹ, sao có thể mang phiền phức cho chúng ta chứ. Bên ngoài nóng, vào trong rồi nói.”
Hứa Ngưng Vi khoác tay Hà Nghi An vào trong biệt thự, không còn cảm giác thân thiết như trước nữa.
Trước đây mỗi lần được nghỉ về nhà, mẹ đều thích sờ má bóp tay cô ta, cả quãng đường hỏi này hỏi kia, luôn có những nỗi bận tâm không nói hết.
Sau khi tài xế lấy hành lý từ trong cốp xe ra, rất nhanh đã đuổi kịp bọn họ.
“Sếp Hà, hành lý để đâu ạ?”
Hà Nghi An: “Căn phòng lớn nhất ở phía Tây tầng một.”
“Vâng.” Tài xế sải bước lớn, hai ba bước đã vượt qua bọn họ.
Người ngoài có lẽ không rõ nhưng Hứa Ngưng Vi lại biết rõ, ba phòng ngủ ở tầng một, bao gồm cả căn phòng đó đều là phòng dành cho khách. Bố mẹ ở phòng ở trên tầng ba, cô ta và anh trai ở tầng hai.
Trong nhà có thang máy, bố mẹ ở tầng trên cùng, phòng nối liền với ban công lớn nhất, tầm nhìn rộng rãi.
Căn phòng trước đây cô ta ở tầng hai bây giờ đã biến thành như thế nào? Là để cho Hứa Tri Ý ở sao?
Lúc suy nghĩ lung tung tiến vào biệt thự.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Hứa Ngưng Vi không kịp nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước cửa sổ lưới. Hứa Tri Ý ngồi khoanh chân ở trên thảm, bên cạnh là một đống hoa tươi và một chiếc bình không quy cách, trong tay đang cầm một bông hoa thược dược, đang ngẩng lên cắt tỉa những liếc lá thừa. Mặc một chiếc váy hai dây vải lanh màu xám khói, tóc dài để xõa tự nhiên, vẻ mặt lạnh lùng.
Khung cảnh này yên tĩnh như một bức tranh sơn dầu ở trong vườn.
Hứa Tri Ý cảm nhận được có người đang nhìn mình, đầu cũng không ngẩng, tiếp tục cắt thược dược, định cắm cho bản thân một bình hoa tươi để ở trên bàn để lát nữa ăn cơm ngắm
Cắm bông hoa thược dược đã cắt xong vào trong bình, cầm điện thoại chụp một bức, gửi cho thư ký Thái.
【Thư ký Thái, trình độ cắt tỉa của tôi sắp thành chuyên gia rồi.】
Thư ký Thái: “…..”
Lần đầu tiên thấy giục người khác như này.
【Tư liệu tôi có tạm thời không đủ, vẫn không thể nào xác định được Thẩm Thanh Phong có ghi hận Thượng Thông Hú không. Nhưng có thể xác định được hơn hai mươi năm trước hai người có tiếp xúc.】
Xác nhận Thẩm Thanh Phong có ghi hận ai rất khó, giống như việc tìm bằng chứng bà ta có liên quan đến việc tráo đổi.
Hứa Tri Ý:【Cảm ơn. Có những tư liệu này đủ rồi, ông về đi, tôi sẽ đích thân đi gặp Thẩm Thanh Phong. 】
Thư ký Thái hỏi:【Sếp Hứa, tôi quay về đâu?】
Hứa Tri Ý cười, trả lời:【Đương nhiên là ai trả lương cho ông thì quay về đó rồi. Mức lương hàng năm này của ông tôi không trả nổi.】
Theo như cô được biết thì thư ký Thái đã đi theo Lộ Kiếm ba mười tám năm, thủ đoạn có thừa, vẫn luôn lấy cổ tức, mức lương hàng chục triệu tệ hàng năm đó về căn bản đối phương xem thường.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Hứa Ngưng Vi không nhìn đi chỗ khác, mọi nhất cử nhất động của đối phương đều rơi vào mắt cô ta, không ngờ là lúc này Hứa Tri Ý còn có tâm trạng cười.
“Ngưng Vi, qua đây ngồi đi. Muốn uống gì? Trà hay là cà phê?” Hà Nghi An hỏi cô ta.
Hứa Ngưng Vi hoàn hồn, đi về bên phía sô pha.
Đi được mấy bước cô ta ngây người, lúc này mới chú ý bên trong biệt thự đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả chiếc đèn chùm pha lê cũng đã đổi phong cách. Trước đây trong phòng khách có hai bức tranh sơn dầu cổ điển mà cô ta yêu thích, nhưng bây giờ đã được thay thế bằng những bức tranh sơn dầu sân vườn chữa lành. Những bức tranh sân vườn nổi tiếng này cô ta đều biết, bố đã đấu giá lại những tác phẩm tranh sơn dầu sân vườn kinh điển lại từ những chuyên gia.
Biệt thự không còn tìm được sự xa hoa trước đó, bố mẹ đặc biệt thiết kế một ngôi ấm cúng và lãng mạn cho Hứa Tri Ý.
Mà lúc này cô ta là một người ngoài.
Một vị khách đến làm khách.
“Tin nhắn của Ngưng Vi.” Ông nói.
Cuối cùng thì con gái nuôi cũng s ụ p đ ổ về mặt tâm lý, Hứa Hướng Ấp vừa tự trách lại buồn lòng, dẫu sao thì cũng là đứa trẻ nuôi dạy từ lúc mới lọt lòng đến năm hai mươi tuổi, những yêu thương mà ông đã từng bỏ ra là thật.
Bây giờ ông và Hà Nghi An lại vô cùng cảm thấy tội lỗi với Tri Ý, mua quần áo cho Tri Ý đã trở thành chấp niệm của vợ, thậm chí còn là một kiểu bệnh trạng, chính bởi vì trước đây quá nuông chiều con gái nuôi, mà con gái ruột của chính mình lại không được hưởng thụ một ngày nào.
Chuyện ôm nhầm này con cái cũng không có gì sai trái, hai mươi năm, về mặt tình cảm, ông và vợ đều hy vọng cuộc sống của con gái nuôi sau này có thể suôn sẻ.
Vài ba lời nói của Thẩm Thanh Phong khiến cho nội tâm của con gái nuôi khó khăn lắm mới xây dựng được hoàn toàn s ụ p đ ổ.
Ông tự trách nguyên nhân là do mình nên hai đứa trẻ mới phải chịu nhiều như vậy.
Điều đáng buồn là đứa trẻ mà mình cố gắng bồi dưỡng lại từ bỏ chính bản thân mình.
Tưởng Ti Tầm xem xong trả điện thoại lại, “Con đã nói với Ngưng Vi không chỉ một lần, bảo cô ấy cách xa Thẩm Thanh Phong một chút nhưng cô ấy không nghe.”
Hứa Hướng Ấp: “Mấy năm trước bác đã nói với nó rồi.”
Đứa nhỏ căn bản rất khó để chấp nhận được sự chênh lệch này, mấy năm qua khó khăn lắm mới đối diện được với hiện thực, bắt đầu chuyên tâm vào việc nghiên cứu khoa học của mình, bị Thẩm Thanh Phong kích động một cái, trong tiềm thức bắt đầu từ bỏ chính mình.
“Thẩm Thanh Phong sớm không tìm muộn không tìm, chọn đúng lúc con bé mới hoàn thành xong một hạng mục, lúc có được một chút thành tựu nhỏ.”
Tưởng Ti Tầm: “Bởi vì như vậy người bị chịu đả kích nhất chính là giáo sư Thượng.”
Để cho tất cả mọi người nhìn thấy tiềm năng nghiên cứu khoa học của Hứa Ngưng Vi, sau đó lại h ủ y h o ạ i niềm tin của Hứa Ngưng Vi.
Mãi đến giây phút này Hứa Hướng Ấp cũng không liên hệ được Thượng Thông Hú và Thẩm Thanh Phong với nhau.
“Ngưng Vi bây giờ như này, bác và bác gái định làm thế nào ạ?”
“Nói thật,” Hứa Hướng Ấp uống một ngụm nước “chưa nghĩ xong.” Không nghĩ được có cách nào vẹn cả đôi đường để điều chỉnh lại tâm trạng của Ngưng Vi.
Đón lại là không thể nào, ông cần có Tri Ý.
Mấy năm nay chính ông cũng bị d à y v ò, cũng không dễ chịu hơn mấy so với con gái nuôi. Mới bắt đầu quyết định muốn đưa Hứa Ngưng Vi đi, buông bỏ tình thân hai mươi năm, những ngày tháng đó, không dám nghĩ đến.
Sau đó biết được hồi còn nhỏ Tri Ý sống không tốt, ông thường xuyên cả đêm không ngủ được, h ố i h ậ n đến mức tim đau nhói, vô cùng muốn con gái quay trở lại lúc còn sơ sinh, ông sẽ nuôi nấng con bé trưởng thành.
Nhưng không quay lại được nữa.
Sau khi nhận Tri Ý lại, giữa hai cha con cũng xa cách sáu năm.
Trong chuyện ôm nhầm, mỗi người bọn họ đều đang cố gắng điều chỉnh nhìn về phía trước, chỉ có Ngưng Vi, vẫn bị m ắ c k ẹ t trong sự nuông chiều và xa hoa đó, bản thân không muốn bước ra.
Hứa Hướng Ấp thẳng thắn: “Cho dù có đón Ngưng Vi lại, thời gian lâu rồi tâm trạng của con bé vẫn sẽ trở nên như thế này. Bởi vì con bé sẽ vô thức so sánh với Tri Ý, bác và bác gái con sẽ không làm được chuyện đối xử công bằng, cũng không thể nào công bằng được, n ợ Tri Ý quá nhiều. Cho dù là ăn ở mặc đều như nhau vậy thì tài sản thì sao? Khi đó không phải là lại mất cân bằng trạng thái sao.”
Đời người là như vậy, không ai đều có thể tránh khỏi nó.
Vậy nên không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Cách có thể khiến Ngưng Vi hoàn toàn điều chỉnh lại được chỉ có một, hai người ai về bên cạnh bố mẹ nuôi người đó, Ngưng Vi tiếp tục sống cuộc sống trước đây.
Nhưng làm sao có thể được.
Vậy nên làm thế nào mới có thể để con gái nuôi điều chỉnh được tốt tâm trạng, là chuyện khó hơn lên trời.
Tưởng Ti Tầm: “Ngưng Vi muốn về thăm bác ngăn cũng không được, cô ấy đã đổi vé bay đến Thượng Hải rồi.”
Hứa Hướng Ấp: “Không ngăn, ngăn con bé làm gì.” Dừng một chút, “Không phải không muốn con bé về thăm.” Nếu như Ngưng Vi đến nhà, nhìn thấy trong nhà biến thành như này sẽ càng kích động hơn.
Giống như Tri Ý cũng không quay lại căn nhà của bố mẹ nuôi nữa, bởi vì nơi từng là cuộc sống không còn liên quan gì đến mình nữa. Nhà đối với con trẻ mà nói thì khác với căn nhà.
“Tri Ý.” Ông gọi hai mẹ con đang chọn quần áo.
“Bố, có chuyện gì vậy?”
“Con qua đây đi.”
Ngưng Vi muốn đến, con gái ở nhà, phải thông báo cho con gái một tiếng.
Hứa Hướng Ấp đưa điện thoại cho con gái và vợ xem, “Có lẽ đến cuộc họp trao đổi con bé cũng không có tâm trạng tham gia.”
Hà Nghi An thở dài: “Đứa nhỏ này, làm sao con bé có thể là đối thủ của Thẩm Thanh Phong được, dặn con bé không biết bao nhiêu lần rồi.”
Hứa Tri Ý bắt đầu gõ chữ: “Bố, con trả lời thay bố nhé.”
“Trả lời đi.”
Rất nhanh đã gõ xong, gửi đi cho Hứa Ngưng Vi, Hứa Tri Ý đưa điện thoại cho bố: “Nuôi cô ta hai mươi năm, đến thăm bố mẹ, đến báo hiếu là chuyện nên làm. Sau này cô ta phải bỏ ra chứ không phải là đòi lấy nữa, đợi lúc cô ta đến thăm bố mẹ, bắt buộc phải để cô ta hiểu rõ vấn đề này. Bà ngoại làm p h ẫ u t h uậ t nằm v i ện, con ở trước giường báo hiếu như nào, tận tâm chăm sóc như nào cô ta cũng nhìn thấy, đợi sau này bố mẹ già rồi, cô ta cứ theo như thế mà làm.”
Hà Nghi An xoa xoa mặt con gái, “Đi thôi, tiếp tục chọn quần áo.”
Hai mẹ con khoác tay nhau rời đi.
Hứa Hướng Ấp liếc nhìn câu trả lời của con gái, một câu đơn giản:【Mấy giờ hạ cánh? Bảo tài xế đi đón con.】
Năm phút sau cuối cùng điện thoại cũng rung, năm phút còn dài, còn lâu hơn cả năm năm, Hứa Ngưng Vi chạy vội đến trước bàn, cầm điện thoại lên.
Trái tim đập mạnh đến mức sắp n g ạ t t h ở, ngón tay run rẩy mở cuộc trò chuyện với bố ra.
Nhìn thấy ‘Mấy giờ hạ cánh’ bật khóc như mưa, mọi sự ấm ức kìm nén suốt sáu năm qua dường như đã vỡ òa. Hứa Ngưng Vi ngồi xuống thảm ở dưới đất, hai tay ôm đầu gối, khóc nức nở.
Lau khô nước mắt, cầm điện thoại lên trước mặt, ánh mắt nhìn về nửa câu sau ‘Bảo tài xế đi đón con’, trước đây từ nước ngoài bay về, chỉ cần bố mẹ không đi công tác đều sẽ đích thân đến sân bay đón cô ta.
Cô ta nhanh chóng gõ chữ:【Tính theo giờ nội địa, chiều tối mai lúc hơn 4 giờ 30 phút sẽ hạ cánh xuống Thượng Hải.】Cố ý chọn thời gian này hạ cánh, ở nhà ăn bữa cơm, buổi tối nói chuyện với bố mẹ một lúc.
Hứa Ngưng Vi lại gửi tin nhắn khác:【Có phải mẹ không có nhà không ạ?】
Hứa Hướng Ấp:【Có, đều ở nhà. Tri Ý cũng ở nhà.】
Hứa Ngưng Vi trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng, nhìn chữ đầu tiên, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, Hà Nghi An ở nhà cũng sẽ không đến sân bay đón cô ta nữa.
Đương nhiên cô ta cũng hiểu được, thứ nhất là bởi vì Hứa Tri Ý ở nhà, phải quan tâm đ ến cảm nhận của con gái ruột.
Thứ hai là, bản thân đã rời đi quá lâu, tình cảm sáu năm trống rỗng, tình cảm có sâu nặng đến mấy thì cũng không thắng nổi thời gian. Sáu năm qua, Hà Nghi An đã dồn toàn bộ tình cảm lên người Hứa Tri Ý.
Nếu như không đi thăm bọn họ thì ngay cả những hồi ức hai mươi năm qua cũng dần dần nhạt phai.
【Bố, bố làm việc đi, ngày mai con có thể gặp được bố và mẹ rồi.】
Hứa Hướng Ấp:【Ừ, chú ý sức khỏe.】
Cất điện thoại đi.
“Không cho con bé đến, trong lòng nó sẽ khó chịu, nghĩ không thông. Đến rồi con bé vẫn chịu đả kích như vậy. Cho dù có đến hay không đến thì Thẩm Thanh Phong đã đạt được mục đích. Hai ba năm trôi qua, Thẩm Thanh Phong vẫn o á n h ậ n bác như vậy.”
Tưởng Ti Tầm cân nhắc một lúc, lúc không biết kết quả mà gieo hy vọng, không biết là chuyện tốt hay xấu: “Bà ta có thể từng có tiếp xúc với giáo sư Thượng, thư ký Thái đã quay về Hồng Kông điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả ạ.”
Hứa Hướng Ấp ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên trong đầu là cho dù nhìn thấy chỉ là hy vọng: “Vậy Ngưng Vi vẫn cứu được.”
Nếu như Thẩm Thanh Phong tráo đổi hai đứa trẻ cũng là vì để b á o t h ù Thượng Thông Hú, con gái nuôi sẽ chấp nhận số m ệ n h, sau khi chấp nhận nói không chừng sẽ dần dần căn bằng lại tâm trạng, trở về con đường đúng đắn.
“Nếu tài năng nghiên cứu khoa học của con bé bị h ủ y h o ạ i, đừng nói đến Thượng Thông Hú, bác cũng thấy tiếc.”
“Bố, bố xem xem cái này thế nào ạ.”
Hứa Tri Ý thử một chiếc váy dài màu trắng, cắt may đơn giản.
Hứa Hướng Ấp: “Đẹp lắm.”
“Mẹ chọn giúp con đó.”
“Ánh mắt của mẹ con rất chính xác, khi xưa lúc còn hẹn hò, chọn quần áo cho bố mà không cần phải mặc thử.”
Hứa Tri Ý trêu: “Aiya, không cần ăn cơm tối nữa, ăn cẩu lương cũng no rồi.”
Hứa Hướng Ấp nhìn vợ: “Bà xem đứa nhỏ này đi, không biết lớn nhỏ gì cả.”
Hà Nghi An cười: “Đó là do ông sinh, nhịn đi.”
Tưởng Ti Tầm ngồi bên cạnh uống nước, nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Hứa Tri Ý hỏi ý kiến của anh.
Tưởng Ti Tầm nói: “Đẹp lắm.”
Hứa Tri Ý vừa vui vừa chột dạ, “Vậy cái này đi, con đi thay ra.”
“Tri Ý.” Tưởng Ti Tầm để cốc nước xuống, gọi cô lại.
Đối phương quay đầu, “Chuyện gì thế?”
Người đàn ông đứng dậy: “Giúp anh chọn mấy bộ váy, anh tặng người khác.”
Hứa Tri Ý đồng ý, lại hỏi: “Chọn mấy bộ?”
Tưởng Ti Tầm: “Anh đặt may sơ mi đều là đặt cả tá.” Đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói. “Mua cho em cũng không thể nào thấp hơn con số này.”
Hứa Tri Ý nhìn anh, kiềm chế khóe miệng lại: “Vậy em chọn mười hai cái.”
Tưởng Ti Tầm: “Anh đi chọn cùng em.”
“Được.”
Hai người thì thầm to nhỏ, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Quản lý cửa hàng đứng ở bên cạnh không tiến lên, đoán là hai người này yêu nhau, ánh mắt đều sắp kéo sợi.
Hứa Hướng Ấp gọi vợ ngồi xuống cạnh mình, “Để cho hai đứa tự chọn đi, Tri Ý gặp qua bạn gái của Ti Tầm, biết được nên chọn như nào là thích hợp.”
Hà Nghi An nhìn hai người cách đó không xa, một người chọn, một người đứng cạnh nhìn, ăn ý nhau gần như không cần phải thương lượng gì cả. Chỉ cần Tri Ý chọn, Tưởng Ti Tầm không nói một câu nào, trực tiếp đưa cho quản lý cửa hàng bảo họ đóng gói lại.
Chỉ thấy lúc này Tưởng Ti Tầm chỉ vào chiếc mặc trên người ma nơ canh, hỏi Tri Ý thế nào, con gái nhìn một cái, lắc đầu, giống như không thích, sau đó Tưởng Ti Tầm từ bỏ.
Trong lòng Hà Nghi An thầm nghĩ, cái này rốt cuộc là chọn quần áo cho ai, sao thân phận lại ngược nhau rồi.
Chọn một vòng, không chọn được mười hai cái.
Tưởng Ti Tầm: “Chọn tiếp đi.”
“Không có kiểu em đặc biệt thích.”
“Vậy chọn thêm mấy bộ phụ kiện.”
Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh: “…..”
Quả nhiên là mua cho vị Hứa đại tiểu thư này.
Sự kích động lúc yêu đương, dưới mí mắt của bố mẹ coi như chốn không người, quang minh chính đại.
Cộng thêm mấy bộ phụ kiện, khó khăn lắm mới đạt đủ số lượng.
Tưởng Ti Tầm lấy thẻ ra thanh toán, sau khi ký tên đưa thẻ cho người ở bên cạnh.
Hứa Tri Ý không nhận: “Không cần đưa cho em, thẻ em nhiều dùng không hết.”
Tưởng Ti Tầm: “Để ở chỗ em, bây giờ em là người có tiếng nói trong nhà chúng ta, tối nay ăn cơm em dùng tấm thẻ này thanh toán.”
Hứa Tri Ý cười: “Nếu như đã là người có tiếng nói, vậy em phải thể hiện một chút nguồn lực tài chính của mình nha.”
“Lần sau cho em thể hiện.” Người đàn ông nói, “Tối nay anh mời bố mẹ vợ tương lai và vợ ăn cơm.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Nghe được chữ vợ, trái tim đập thình thịch, hoàn toàn vượt quá tốc độ.
Cô cho anh một ánh mắt, bên cạnh vẫn còn có người đấy.
Quản lý cửa hàng nói: “Tôi không nhìn thấy nghe thấy gì hết. Chúc hạnh phúc hai người trước nhé.”
Tưởng Ti Tầm vui vẻ nhận lấy lời chúc: “Cảm ơn.”
【Tối nay Tưởng Ti Tầm mời bố mẹ vợ tương lai ăn cơm, anh, anh thì sao, có thời gian về ăn cơm cùng không?】
Ra khỏi trung tâm thương mại Hứa Tri Ý gửi tin nhắn cho Hứa Hành.
Hứa Hành đang đi công tác:【Anh vẫn đang ở Bắc Kinh, sao về được, tưởng anh có thuật biến thân sao?】
Anh lại gửi thêm một tin nhắn:【Ngày mai anh về đến nhà, bảo cậu ta tối ngày kia mời đi. Nhiều thêm một người cũng không thể làm cậu ta nghèo đi được.】
Hứa Tri Ý cười:【Vậy đợi anh quay lại rồi lại mời, thẻ của Tưởng Ti Tầm ở chỗ em, em có quyền quyết định:) Đúng rồi, tối mai Hứa Ngưng Vi cũng đến, đến thăm bố mẹ.】
Hứa Hành tuy m á u l ạ n h nhưng cũng không vô tình đến mức không cho cô em gái này về thăm bố mẹ, nói với em gái:【Nếu như em không muốn ở nhà anh dẫn em ra ngoài ăn.】
Hứa Tri Ý:【Không cần, trước đây em và cô ta thường xuyên gặp nhau ở trong phòng bệnh của bà ngoại. Đã quen từ lâu rồi. Dù sao thì em cũng không nói chuyện với cô ta, không ảnh hưởng đến em ăn cơm.】
Kế hoạch ăn cơm bởi vì đợi Hứa Hành mà lùi sang hai ngày hôm sau.
Bữa tối cuối cùng lại ăn ở nhà, Hứa Hướng Ấp vào bếp nấu ăn cho con gái.
Tưởng Ti Tầm xách túi lớn túi nhỏ mà mình quẹt thẻ lên tầng ba, mang thẳng đến cửa phòng của Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý nhìn trái ngó phải, xem xem có dì đi qua không.
Tưởng Ti Tầm cười: “Làm trộm sao.”
“Không phải mà.” Hứa Tri Ý kéo người vào trong, khóa trái cửa lại.
Tưởng Ti Tầm để túi xuống thảm, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, cúi đầu hôn người ở trong lòng.
Hứa Tri Ý dựa lưng vào cánh cửa, nhiệt tình hôn đáp lại anh.
Đầu lưỡi bị người đàn ông bắt lấy.
Trước mắt tối sầm.
Vẫn chưa học được cách lấy hơi, hôn lúc sâu lúc nông.
Hai tay của Hứa Tri Ý vòng ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên khóe miệng anh.
Tưởng Ti Tầm giữ lấy trán cô, ôm lấy eo cô, cơ thể hai người dính sát thân mật, màu sắc chất liệu quần áo gần giống nhau, không nhìn kỹ không phân biệt được màu xanh nước biển trên váy của cô hay là màu xanh nước biển áo sơ mi của anh.
Hứa Tri Ý vẫn nhớ câu nói của anh lúc ở cửa hàng chính hãng: “Trước đó ở trong cửa hàng anh nói, muốn mời ai ăn cơm cơ? Khi đó anh nói nhỏ, em không nghe rõ.”
Tưởng Ti Tầm hôn cô: “Thật sự không nghe rõ?”
“Không.”
“Mời bác Hứa và bác gái, còn có em.”
Hứa Tri Ý: “… Khi đó anh không nói như này.”
Tưởng Ti Tầm cười dịu dàng: “Không phải không nghe rõ sao?”
Hứa Tri Ý cắn lấy môi anh, “Em có còn là người có tiếng nói trong nhà anh không?”
“Có.” Người đàn ông dán lấy môi cô, nói lại câu đó ở trong cửa hàng chính hãng, “Mời bố mẹ vợ tương lai,” anh cố ý dừng lại, “và vợ.”
Hứa Tri Ý ngậm lấy môi anh, hơi dùng sức m út lấy.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, hôn sâu.
“Tri Ý?”
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hà Nghi An.
Động tác của hai người dừng lại, Tưởng Ti Tầm buông cô ra.
Hứa Tri Ý chỉ chỉ đống túi xách ở dưới đất, lại chỉ vào phòng thay đồ.
Tưởng Ti Tầm: “Hay là không trốn nữa.”
“Sao có thể được, dọa mẹ em sao.” Giọng Hứa Tri Ý hơi tức giận, vừa nói vừa đẩy người đàn ông qua.
“Tri Ý?”
Dứt lời Hà Nghi An đã đến cửa phòng.
Cho người đàn ông thời gian trốn, Hứa Tri Ý không lên tiếng.
“Cốc cốc”, gõ cửa hai tiếng.
Hà Nghi An mang kem đến cho con gái, “Tri Ý?”
Người đàn ông xách túi vào phòng thay đồ, cô mới yên tâm đi mở cửa.
“Dạ, mẹ, con đến đây.”
Cửa phòng mở, Hà Nghi An bê một hộp kem hoa quả đến.
“Cảm ơn mẹ ạ.” Hứa Tri Ý vội đỡ lấy.
Hà Nghi An tiện hỏi: “Ti Tầm có phải ra ngoài rồi không? Cửa phòng ngủ thằng bé mở nhưng bên trong không có người.”
“…..”
Hứa Tri Ý xúc một thìa kem bỏ vào trong miệng, “Con không rõ, không nói với con ạ.”
Hà Nghi An: “Vậy có lẽ ở trong phòng thay đồ xếp đồ, mẹ không chú ý.”
“Khẩu vị như thế nào?” Bà cười hỏi con gái.
Hứa Tri Ý không nếm ra vị gì, nhưng cũng không làm mẹ mất hứng, lại ăn một miếng, “Cùi dâu tây ở trong ngon ạ.”
“Dâu tây sấy khô trong nhà có nhiều, lần sau bỏ nhiều thêm chút, bố con làm nửa tủ lạnh dâu tây sấy khô, đặc biệt để lại để làm kem cho con ăn.”
Từ lúc biết Tri Ý về nhà, chồng sắp trở thành đầu bếp Michelin ba sao, bây giờ đến cả đồ ngọt và kem cũng không còn là vấn đề nữa.
Mẹ đi xuống nhà, cô lại khóa trái cửa lại.
Người đàn ông từ phòng thay đồ đi ra: “Lần sau anh không trốn nữa.”
Hứa Tri Ý cười: “Để anh chịu ấm ức rồi.” Xúc cho anh một miếng kem.
“Anh không ăn.” Tưởng Ti Tầm hôn vệt nước màu tím nhạt dính trên môi cô, “Tìm dây chuyền anh mua cho em đi.”
Hứa Tri Ý hỏi: “Bây giờ anh vẫn nhớ dây chuyền trông như thế nào sao?”
“Không quên.”
Hứa Tri Ý đang ăn kem, bảo người đàn ông tự vào tủ trang sức tìm.
Tủ trang sức khổng lồ bên trong chứa đầy các loại trang sức, Tưởng Ti Tầm liếc mắt một cái là nhận ra chiếc dây chuyền anh mua, lấy ra chiếc mua cho cô hôm sinh nhật.
Hứa Tri Ý cười nhìn anh, “Muốn đeo cho em sao?”
“Ừ.”
Cô xoay người lại trước mặt Tưởng Ti Tầm, một sợi dây lạnh lẽo rơi xuống cổ cô, những ngón tay khô khốc của anh chạm vào khóa dây chuyền.
Đeo xong, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên má cô: “Đi xuống nhà nhé?”
“Anh xuống trước đi.”
“Cùng đi.”
Anh nắm tay cô, đi đến cầu thang mới buông tay cô ra.
Hai người ngang nhiên một trước một sau đi xuống cầu thang, còn cùng đi vào phòng bếp, Hứa Hướng Ấp chỉ coi như hai người gặp nhau ở trên cầu thang.
Nói chuyện nhắc đến chuyện nhà họ Lộ, Hứa Hướng Ấp hỏi ông cụ nhìn nhận như nào chuyện anh công bố chuyện xấu trong nhà.
Tưởng Ti Tầm: “Ông nội không gọi điện cho con, cuối tuần sau sẽ có yến tiệc gia đình.”
“Con gây rắc rối như vậy, ông cụ lại là người sắc bén, không thể nào không nhìn ra con muốn làm gì.” Ông quay mặt nói với Tưởng Ti Tầm, “Bố con có suy nghĩ gì về chuyện con tranh giành tài sản của nhà họ Lộ không?”
“Trước đây suy nghĩ thế nào không quan trọng, bây giờ ông ấy đều nghe Tri Ý ạ.”
Người đang ăn kem suýt chút nữa bị miếng dâu tây làm nghẹn.
Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An hoang mang nhìn về phía cô.
Tưởng Ti Tầm bình tĩnh: “Tri Ý hòa hoãn mối quan hệ của con và bố con, bây giờ cô ấy là công thần của nhà con. Thư ký Thái đều nghe sự sai bảo của cô ấy, trực tiếp vượt qua cả người làm sếp là bố con.”
Có thể sai bảo thư ký Thái trước giờ chỉ có một mình Lộ Kiếm Ba.
Hứa Hướng Ấp cười nói với con gái: “Bố bắt buộc phải lui về phía sau, nhanh chóng đi làm cho con, sau này bố sợ sẽ không tranh giành được.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Vốn dĩ là muốn dần dần làm lộ quan hệ của Tri Ý và chính mình, kết quả lại chuyển sang chủ đề lùi về phía sau.
Hứa Hướng Ấp lại nhớ ra: “Thư ký Thái quay về Hồng Kông điều tra Thẩm Thanh Phong là nhận sự ủy thác của Tri Ý?”
Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Vâng.” Cười nói, “Dù sao thì con cũng không sai khiến được.”
Thư ký Thái sau khi quay về Hồng Kông vẫn không liên lạc với Hứa Tri Ý, mãi cho đến hôm Hứa Ngưng Vi hạ cánh xuống Thượng Hải, cho đến khi tài xế đón về nhà Hứa Tri Ý vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào.
Cánh cổng lớn màu đen vàng dần dần mở ra, một bãi cỏ xanh gần như vô tận đập vào mắt. Lúc còn nhỏ, cô ta nô đùa cùng các bạn cùng tuổi ở trên bãi cỏ này, bố mẹ ở bên cạnh cô ta.
Khi nào thời tiết đẹp sẽ tổ chức sinh nhật ở trong khoảng sân rộng rãi này, mời thêm mấy người bạn cùng lớp và bạn bè thân thiết ở cơ quan, tiệc tổ chức từ trưa đến tối.
Tiếng nói cười vui vẻ và chiếc váy công chúa xinh đẹp là ấn tượng duy nhất trong tất cả các buổi sinh nhật trước năm mười tuổi.
Sự tủi thân và khó chịu ở trong lòng lại xông lên, Hứa Ngưng Vi âm thầm hít thở sâu.
Trước khi xe dừng trước biệt thự, cô ta thấp thỏm đẩy cửa xuống xe.
Con gái nuôi đến, Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An ra chào đón.
Nhìn thấy bố mẹ nuôi, Hứa Ngưng Vi không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi.
“Mẹ.” Cô ta chạy lên ôm Hà Nghi An.
“Không khóc, chuyện vui như vậy sao còn khóc chứ.”
Nước mắt Hứa Ngưng Vi rơi càng nhiều hơn.
Bởi vì bản thân không cảm giác được lần này gặp mặt có bao nhiêu vui mừng, trong lòng đ a u k h ổ lại buồn bã.
Cái ôm này vẫn giống như lần trước ở trong phòng bệnh của bà ngoại, cái ôm của Hà Nghi An khiến cô ta xa lạ. Hứa Ngưng Vi đứng thẳng dậy, lấy tay lau nước mắt, “Không sao, con vì vui quá nên mới khóc.”
Hà Nghi An cười hỏi: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn, không mệt ạ.”
Hứa Ngưng Vi lại nhẹ ôm lấy Hứa Hướng Ấp: “Bố, con xin lỗi, mang lại phiền phức cho bố rồi.”
Hứa Hướng Ấp: “Con đến thăm bố mẹ, sao có thể mang phiền phức cho chúng ta chứ. Bên ngoài nóng, vào trong rồi nói.”
Hứa Ngưng Vi khoác tay Hà Nghi An vào trong biệt thự, không còn cảm giác thân thiết như trước nữa.
Trước đây mỗi lần được nghỉ về nhà, mẹ đều thích sờ má bóp tay cô ta, cả quãng đường hỏi này hỏi kia, luôn có những nỗi bận tâm không nói hết.
Sau khi tài xế lấy hành lý từ trong cốp xe ra, rất nhanh đã đuổi kịp bọn họ.
“Sếp Hà, hành lý để đâu ạ?”
Hà Nghi An: “Căn phòng lớn nhất ở phía Tây tầng một.”
“Vâng.” Tài xế sải bước lớn, hai ba bước đã vượt qua bọn họ.
Người ngoài có lẽ không rõ nhưng Hứa Ngưng Vi lại biết rõ, ba phòng ngủ ở tầng một, bao gồm cả căn phòng đó đều là phòng dành cho khách. Bố mẹ ở phòng ở trên tầng ba, cô ta và anh trai ở tầng hai.
Trong nhà có thang máy, bố mẹ ở tầng trên cùng, phòng nối liền với ban công lớn nhất, tầm nhìn rộng rãi.
Căn phòng trước đây cô ta ở tầng hai bây giờ đã biến thành như thế nào? Là để cho Hứa Tri Ý ở sao?
Lúc suy nghĩ lung tung tiến vào biệt thự.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Hứa Ngưng Vi không kịp nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước cửa sổ lưới. Hứa Tri Ý ngồi khoanh chân ở trên thảm, bên cạnh là một đống hoa tươi và một chiếc bình không quy cách, trong tay đang cầm một bông hoa thược dược, đang ngẩng lên cắt tỉa những liếc lá thừa. Mặc một chiếc váy hai dây vải lanh màu xám khói, tóc dài để xõa tự nhiên, vẻ mặt lạnh lùng.
Khung cảnh này yên tĩnh như một bức tranh sơn dầu ở trong vườn.
Hứa Tri Ý cảm nhận được có người đang nhìn mình, đầu cũng không ngẩng, tiếp tục cắt thược dược, định cắm cho bản thân một bình hoa tươi để ở trên bàn để lát nữa ăn cơm ngắm
Cắm bông hoa thược dược đã cắt xong vào trong bình, cầm điện thoại chụp một bức, gửi cho thư ký Thái.
【Thư ký Thái, trình độ cắt tỉa của tôi sắp thành chuyên gia rồi.】
Thư ký Thái: “…..”
Lần đầu tiên thấy giục người khác như này.
【Tư liệu tôi có tạm thời không đủ, vẫn không thể nào xác định được Thẩm Thanh Phong có ghi hận Thượng Thông Hú không. Nhưng có thể xác định được hơn hai mươi năm trước hai người có tiếp xúc.】
Xác nhận Thẩm Thanh Phong có ghi hận ai rất khó, giống như việc tìm bằng chứng bà ta có liên quan đến việc tráo đổi.
Hứa Tri Ý:【Cảm ơn. Có những tư liệu này đủ rồi, ông về đi, tôi sẽ đích thân đi gặp Thẩm Thanh Phong. 】
Thư ký Thái hỏi:【Sếp Hứa, tôi quay về đâu?】
Hứa Tri Ý cười, trả lời:【Đương nhiên là ai trả lương cho ông thì quay về đó rồi. Mức lương hàng năm này của ông tôi không trả nổi.】
Theo như cô được biết thì thư ký Thái đã đi theo Lộ Kiếm ba mười tám năm, thủ đoạn có thừa, vẫn luôn lấy cổ tức, mức lương hàng chục triệu tệ hàng năm đó về căn bản đối phương xem thường.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Hứa Ngưng Vi không nhìn đi chỗ khác, mọi nhất cử nhất động của đối phương đều rơi vào mắt cô ta, không ngờ là lúc này Hứa Tri Ý còn có tâm trạng cười.
“Ngưng Vi, qua đây ngồi đi. Muốn uống gì? Trà hay là cà phê?” Hà Nghi An hỏi cô ta.
Hứa Ngưng Vi hoàn hồn, đi về bên phía sô pha.
Đi được mấy bước cô ta ngây người, lúc này mới chú ý bên trong biệt thự đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả chiếc đèn chùm pha lê cũng đã đổi phong cách. Trước đây trong phòng khách có hai bức tranh sơn dầu cổ điển mà cô ta yêu thích, nhưng bây giờ đã được thay thế bằng những bức tranh sơn dầu sân vườn chữa lành. Những bức tranh sân vườn nổi tiếng này cô ta đều biết, bố đã đấu giá lại những tác phẩm tranh sơn dầu sân vườn kinh điển lại từ những chuyên gia.
Biệt thự không còn tìm được sự xa hoa trước đó, bố mẹ đặc biệt thiết kế một ngôi ấm cúng và lãng mạn cho Hứa Tri Ý.
Mà lúc này cô ta là một người ngoài.
Một vị khách đến làm khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.