Chương 10: Tưởng Ti Tầm xoay người tìm cô: "Ngồi xe của tôi.”
Mộng Tiêu Nhị
25/12/2024
Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Hôm sau, Thượng Tri Ý bị tiếng chuông báo thức làm ồn tỉnh, do hưng phấn vì buổi hòa nhạc, 3 giờ sáng mới đi ngủ. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức ăn cơm cùng bố mẹ, cố nén ý nghĩ đi ngủ lại, lật chăn thức dậy.
Bạn cùng phòng ở chỗ bạn trai vẫn chưa về, trong nhà vô cùng sạch sẽ và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô bước lên sàn.
Không ăn sáng, xách quà chuẩn bị cho bố mẹ, 10 giờ đúng ra cửa. Chỗ ăn cơm là do cô chọn, một nhà hàng Tây độc đáo, không quá đắt tiền, giá cả đối với cô mà nói vô cùng thích hợp. Lúc đầu bố mẹ không đồng ý, sau đó Hà Nghi An liền yên lặng nghe theo ý cô.
Nếu như ăn ở nhà hàng quá đắt sẽ bị gò bó, ăn cơm cũng không thể nào để bản thân không thoải mái được, thích hợp mới quan trọng nhất.
Hứa Hành lại bay về Hồng Kông, chỉ có một nhà ba người đi.
【Mẹ, không cần đến đón con, con đã đến trạm tàu điện ngầm rồi.】
Hà Nghi An đã phối xong trang sức với váy, từ trong gương nhìn kỹ sợi dây chuyền ở trên cổ mình, vẫn không bằng cái ban nãy.
Chọn đi chọn lại hoa cả mắt, trước đó tham gia các buổi tiệc tối quan trọng cũng không phải suy nghĩ nhiều thế này, nhà tạo mẫu chọn cho bà cái gì bà sẽ đeo cái đó. Hôm nay đã thử đến cái thứ tư, vẫn cảm thấy không thích hợp.
Hứa Hướng Ấp cười nói: “Lúc trẻ cũng không thấy bà để tâm như thế.”
“Không phải ông cũng nói lúc còn trẻ à,” Hà Nghi An nhìn vào trong gương, thấy khóe mắt có nếp nhăn, “bây giờ không phải không còn trẻ sao.” Không khỏi buồn bã, “Tri Ý cũng chưa nhìn thấy được mẹ mình lúc còn trẻ trông như thế nào.”
“Không nhắc cái này.”
Điện thoại trên sô pha rung, Hà Nghi An bảo chồng xem giúp mình.
Hứa Hướng Ấp thắt dây đồng hồ, cúi người cầm điện thoại lên, “Tri Ý đã đi rồi.”
Động tác trên tay Hà Nghi An dừng lại: “Tối qua ông không nói với Tri Ý, bảo con bé ngủ nướng sao?”
“Nói rồi.” Hứa Hướng Ấp trả lời con gái:【Con đến gần đó đi dạo đi, bố mẹ cũng xuất phát bây giờ đây.】
Hà Nghi An cũng chẳng quan tâm đ ến việc chọn dây chuyền nữa, thu dọn đồ đi xuống nhà, chỗ xoắn ốc cầu thang gặp Hứa Ngưng Vi.
Nếu là trước đây, trong ngày nghỉ trước 11 rưỡi Hứa Ngưng Vi sẽ không thể nào thức dậy. Nhưng hôm nay lại tỉnh từ sớm, nằm trên giường giống như cá rán, quả thật khó chịu nên thức dậy định ra ngoài đi mua sắm.
“Sáng nay hẹn bạn sao?” Hà Nghi An hỏi.
“Không ạ.” Bố mẹ đi ăn cơm cùng Tri Ý, cô ta làm gì có tâm trạng hẹn bạn bè, hơn nữa, những người bạn đó còn chưa biết chuyện cô ta bị ôm nhầm, sau khi biết sẽ có phản ứng gì? Bây giờ cô ta không muốn đối diện, “Tìm một triển lãm xem.” Hứa Ngưng Vi ôm lấy cánh tay Hà Nghi An, cả người dán lấy người mẹ, chậm rãi đi xuống lầu.
“Ngưng Vi, con đợi một chút.” Hứa Hướng Ấp gọi cô ta từ đằng sau.
Hứa Ngưng Vi buông Hà Nghi An ra, quay đầu đợi bố.
Hà Nghi An đi ở phía trước, hai bố con đi ở phía sau.
Hứa Hướng Ấp nói: “Xem triển lãm không vội, để hôm khác xem cũng như nhau.”
Hứa Ngưng Vi đợi bố nói, tưởng bố mẹ định dành thời gian đi với cô ta.
Hứa Hướng Ấp nhắc nhở cô ta, có phải quên chuyện gì rồi không.
Hứa Ngưng Vi chớp chớp mắt, cố gắng suy nghĩ một lúc, không có kết quả.
“Bố, bố nhắc con một chút đi.”
“Hôm nay bố mẹ ruột con bay về nước.”
Hóa ra là chuyện này, quả thật không để tâm, đã quên từ lâu.
Hứa Hướng Ấp: “Con đến khách sạn thăm bọn họ rồi lại đưa bọn họ ra sân bay đi.”
Hứa Ngưng Vi không khỏi nhếch môi mấy lần, cô ta không có ý kiến gì với Thượng Thông Hú, chỉ là không thích nổi người mẹ ruột Tiêu Mỹ Hoa.
Có lẽ trời sinh bát tự không hợp, đến cả gặp mặt cũng không thể.
Lúc nói chuyện đã đi đến phòng khách ở dưới nhà.
Hứa Hướng Ấp dặn dò quản gia, chuẩn bị mấy món quà để Hứa Ngưng Vi mang theo cùng.
Tổng cộng ba món quà, ngoại trừ hai vợ chồng Thượng Thông Hú còn chuẩn bị cho cả em gái.
Hứa Ngưng Vi nghĩ đến chuyện phải đưa Tiêu Mỹ Hoa đến sân bay, còn phải mang theo cả quà cho bọn họ, trong lòng liền không thoải mái, cái này không phải chỉ để lấy lòng thôi sao.
Cô ta thật sự muốn nói, quà con không tặng, ai thích người đó đi mà tặng!
Nhưng không dám tức giận cũng không dám nói, chỉ có thể dùng sức vuốt vuốt đuôi tóc của mình.
“Bố.” Cô ta gọi Hứa Hướng Ấp đang ở cửa.
Trong lòng cô ta nghĩ gì đều viết hết trong mắt, Hứa Hướng Ấp không cần phải quan sát kỹ: “Theo lý mà nói con đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình, làm thế nào để sống chung với bố mẹ ruột của mình bố không nên can thiệp, nhưng suy nghĩ của con có hơi thiên vị, bây giờ bố vẫn là bố hợp pháp của con, bố không quản con thì ai quản con?”
“Con…….”
Bởi vì đuối lý, Hứa Ngưng Vi quay mặt đi, không nói chuyện.
Hứa Hướng Ấp không khỏi thất vọng: “Bọn họ từ Bắc Kinh xa xôi bay đến đây thăm con, mua cho con nhiều đồ như vậy, có lẽ bọn họ cũng không nỡ mua cho mình đồ đắt như vậy. Ngưng Vi……”
Hứa Ngưng Vi tủi thân: “Mua nhiều đồ như vậy cũng là bố ruột Thượng Thông Hú mua, Tiêu Mỹ Hoa cả ngày cứ xị mặt ra.”
Khó chịu cả đêm, cuối cùng cũng có thể khóc trước mặt bố.
Nói nhiều cũng vô ích, Hứa Hướng Ấp ngẫm nghĩ: “Là bố có lỗi với bố mẹ con, không dạy dỗ con đàng hoàng.”
Nước mắt Hứa Ngưng Vi lăn trên mặt, trong lòng lộp bộp, hoảng loạn chạy đến bên cạnh ôm lấy Hứa Hướng Ấp, ôm lấy cánh tay bố: “Quà con mang, cũng chắc chắn sẽ ở chung tốt với bọn họ, không phải bố và mẹ dạy dỗ con không đàng hoàng, là do chính con có vấn đề.”
Cô ta tự mình phân tích: Nếu như tính cách có yếu tố di truyền, thì cô ta di truyền sự chu đáo tận tâm của Thượng Thông Hú, cái tôi di truyền từ Tiêu Mỹ Hoa.
Tiêu Mỹ Hoa tự mình sinh nên những khiếm khuyết đó phải chịu đựng.
Trong sân, Hà Nghi An đợi một lúc không thấy chồng đâu, đang định xuống xe thì người đi từ trong biệt thự ra.
Bà thuận miệng hỏi, nói chuyện với Ngưng Vi.
Hứa Hướng Ấp: “Không có gì. Dặn dò con bé mấy câu.”
Xe lái khỏi khu biệt thự, hai người ngồi ở ghế sau ai nhìn ra cửa sổ người nấy, không ai nói chuyện nữa.
Tri Ý vì sao không để cho hai người đón, bởi vì khoảng cách quá xa.
Chưa đến 11 giờ bọn họ đã đến dưới lầu nhà hàng.
Thượng Tri Ý vẫn ở trên tàu điện ngầm, Hứa Hướng Ấp đề nghị đi bộ ra ga tàu điện ngầm đón con gái. Lần trước hai người nắm tay nhau đi bộ ở trên từng con đường như này là chuyện của hai mươi năm trước, khi đó bà vừa mang thai Tri Ý, thèm ăn, đồ ăn dinh dưỡng trong nhà không ăn được miếng nào, Hứa Hướng Ấp cứ cách dăm ba hôm lại dẫn bà đi ăn ở các quán ven đường.
Sau khi sinh con gái ra hai người rất ít khi có thời gian thoải mái dành cho thế giới hai người.
Hai người đứng ở lối ra tàu điện ngầm, Hứa Hướng Ấp che nắng cho vợ.
Thượng Tri Ý ra khỏi cửa ngẩng đầu liền nhìn thấy bố mẹ, giống như đang nằm mơ.
Hà Nghi An đi qua, tự trách: “Lần sau đừng có tự mình đi, mẹ và bố còn đến đón.”
Tối qua đã hẹn xong chỗ ăn cơm, cũng đã nói đi đón cô, nhưng Thượng Tri Ý cảm thấy không cần thiết, bởi vì từ khu nhà giàu đến chỗ cô phải đi đường vòng rất xa, “Không sao ạ, đi tàu điện ngầm tiện, còn nhanh nữa.”
Hà Nghi An vén mái tóc dài đằng sau lưng của con gái lên, hỏi có nóng không.
“Bình thường, không nóng ạ”
“Mẹ mua kem cho con ăn nhé?” Giống như đang dỗ trẻ con.
Chỉ có ông bà ngoại và anh Hai từng dỗ cô như này, Thượng Tri Ý mỉm cười đáp: “Bây giờ không ăn, còn chưa ăn sáng.”
“Bụng rỗng thì không nên ăn, lần sau mua cho con.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện.
Hôm nay Thượng Tri Ý đeo một túi vải lớn, bên trong có mang theo quà.
Hứa Hướng Ấp đi ở đằng sau chú ý thấy con gái mình cứ bám chặt vào quai túi trên vai, tưởng bên trong có đồ nặng: “Tri Ý, đưa túi cho bố.”
Thượng Tri Ý quay đầu: “Không nặng ạ.”
Nhìn nó phồng lên, được đóng gói bằng hộp.
Ba người muốn gần gũi nhau hơn, kết quả cả quãng đường đều thận trọng.
Đến nhà hàng, sau khi gọi đồ, Thượng Tri Ý lấy quà tinh xảo chuẩn bị ở trong túi ra.
Thứ bảy trước khi đi xem concert, cô đã đi dạo cả một buổi sáng cộng thêm một buổi chiều, mua cho Hà Nghi An một chai nước hoa và một chiếc khăn lụa mới ra trong năm nay. Đi dạo hết các quầy bán nước hoa, chỉ tìm thấy được một loại có mùi hương tương tự với mùi trên người Hà Nghi An.
Chỉ là hơi giống, không phải cùng kiểu.
“Không biết có thích hợp với mẹ không.”
Hà Nghi An bất ngờ lại cảm động, đưa hai tay ra nhận lấy, “Con mua gì mẹ cũng thích.” Câu này không phải nói qua loa cho có lệ, con cái mua gì trong mắt mẹ đều là những thứ tốt nhất.
Món quà đầu tiên con gái tặng, bà nóng lòng muốn mở ra, những món quà tự tay chọn đều trân quý từ tận đáy lòng bà. Thương hiệu nước hoa nhỏ này hồi trẻ bà vô cùng thích, sau này đều là đặt riêng, rất ít mua lại nữa.
Bà đưa nước hoa cho Hứa Hướng Ấp xem: “Có quen mắt không?”
Hứa Hướng Ấp có ấn tượng rất sâu: “Đây không phải là nước hoa trước đây tôi thường xuyên tặng bà sao?”
Nghe bố nói như vậy, Thượng Tri Ý cũng yên tâm hơn, nước hoa không chọn sai.
“Bố, cái này tặng bố.” Cô đẩy chiếc hộp tinh xảo qua.
Hứa Hướng Ấp khàn giọng nói cảm ơn, còn rất nhiều điều muốn nói nhưng đều mắc trong cổ họng. Tưởng rằng lúc đợi được tiếng ‘bố’ này, ông sẽ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, kết quả trái tim đã hoàn toàn bị nỗi buồn chiếm giữ.
Lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao vợ mình lúc nghe được tiếng ‘mẹ’ hai ngày sau vẫn không bình tĩnh lại được.
Trước khi đồ ăn được mang lên bọn họ cất quà đi.
Hà Nghi An thử một miếng, nuốt cả nỗi buồn lẫn trong đó xuống.
Sự chú ý của Thượng Tri Ý gần như tập trung lên người Hà Nghi An, đối phương chậm rãi nuốt đồ ăn xuống làm cô hiểu lầm: “Có phải là đồ ăn không ngon không ạ?”
“Không phải.” Hà Nghi An nói thật, “Mẹ không nếm ra được vị gì.” Bà nhìn con gái, “Tri Ý, xin lỗi con. Tại mẹ, bữa ăn đầu tiên lại để con ăn ở bên ngoài.”
Thượng Tri Ý: “Con không để ý cái này.” Có Hứa Ngưng Vi ở cái nhà đó, cô không thể nào quay về, thà ăn cơm ở bên ngoài, “Nếu như trách hai người, con sẽ không đến bữa cơm này. Tình cảm phải dần dần ở chung mới có.”
Cô cười, thoải mái nói: “Con không thích ăn cơm thường ngày, thích ăn đồ Tây.”
Con gái đã gỡ bỏ trách nhiệm thay bà, trong lòng Hà Nghi An càng khó chịu hơn: “Đợi tháng 8 đón con về nhà mẹ sẽ đích thân vào bếp làm món Tây cho con ăn.”
Tháng 8, rất gần, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của cô.
Cô cảm nhận được hết sự cắt bỏ và điều chỉnh của bố mẹ đã làm được cho đoạn tình cảm cha con mất tích hai mươi năm này, cắt bỏ là khó khăn nhất, cô biết. Từ lúc khóc lóc đòi ăn đến lúc duyên dáng yêu kiều, phải mất hơn bảy nghìn ngày đêm đồng hành vất vả bỏ ra. Bắt đầu từ tiếng gọi bố mẹ đầu tiên, những tình yêu thương đó từ lâu đã trở thành những trói buộc gắn kết sâu sắc nhất trong đáy lòng.
Còn không kể Hà Nghi An thương Hứa Ngưng Vi như vậy, cho dù quan hệ giữa cô và Tiêu Mỹ Hoa mỏng như vậy, chỉ cần cô nói những khó chịu trong lòng, cần thời gian điều chỉnh, Tiêu Mỹ Hoa sẽ không thể không đồng ý.
Sau hôm nói câu ‘Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô!’, Tiêu Mỹ Hoa gửi tin nhắn cho cô: Nếu như con thực sự không muốn quay về bên chỗ bố mẹ ruột mình, vậy thì trước tiên không về nữa, đợi con suy nghĩ xong rồi về.
Nhưng tháng 8 cũng rất xa, xa bởi vì ngày nào cũng phải chờ đợi. Ngay cả khi căn nhà thuê không lớn đó là nhà của chính mình trong lòng vẫn cảm thấy bất an, giống như một con diều bị đứt dây, cuối cùng không biết rơi xuống đâu.
Có điều đến tháng 8 có lẽ cô cũng sẽ không quay về.
Cho dù có rơi xuống ở đâu cũng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Hứa Hướng Ấp nói tuần sau sẽ về nước: “Công ty có chuyện cần bố phải quay về xử lý. Xử lý xong bố và mẹ con sẽ đến ở cùng con. Đặc biệt đến ở cùng con, ở cùng con đến lúc về nhà.”
“Mấy ngày này nếu như có chuyện gì thì cứ tìm anh con và Ti Tầm,” Nhắc đến Tưởng Ti Tầm, ông luôn khen ngợi đủ thứ: “Bố nhìn Ti Tầm trưởng thành, vô cùng thận trọng, con cứ coi như là anh trai ruột mình, đừng sợ phiền phức.”
Thượng Tri Ý đồng ý: “Vâng ạ.”
Tối qua mới gặp Tưởng Ti Tầm nhưng có cảm giác rất lâu rồi.
…
Bay đến London vào chiều thứ 2, buổi sáng ở công ty không gặp sếp.
Thời gian cũng tương đối, Luna nhắc nhở cô lấy hành lý xuất phát.
Cộng thêm cả sếp thì có tổng cộng sáu người đi London.
Trong thang máy Luna nói với cô: “Cô ngồi xe của sếp.”
Có đồng nghiệp cười phụ họa theo: “Đúng, cô ngồi xe của anh mình, đừng có ngồi với bọn tôi.”
Thượng Tri Ý: “…..”
Bây giờ trong công ty không ai không biết cô là em gái ruột của sếp, thiên kim tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài bao nhiêu năm, bây giờ nhận tổ quy tông.
Ở trước cửa sảnh lớn dừng hai chiếc xe, mấy người Luna đi lên chiếc xe thương vụ phía trước, cửa sổ chiếc xe việt dã phía sau mở một nửa, trên xe không có ai.
Thượng Tri Ý dường như không hề do dự, đẩy hành lý lên chiếc xe thương vụ.
Luna cười: “Ngồi xe của anh cô không phải thoải mái hơn xe bọn tôi sao?”
Thượng Tri Ý chỉ đành tìm lý do: “Không muốn bị thuyết giáo.”
Luna bày tỏ hiểu, đồng cảm, bởi vì cô ấy cũng có anh trai, rất luôn thích quản này quản kia.
Xe việt dã của sếp xuất phát muộn hơn bọn họ, nhưng nửa đường đã vượt qua xe bọn họ.
Gần đến sân bay cô mới biết, lần này đi công tác là dùng chuyên cơ riêng của sếp.
Trong phòng VIP, Thượng Tri Ý nhìn thấy Tưởng Ti Tầm, anh lấy cà phê trước máy pha cà phê, cô thu hồi tầm mắt, để hành lý dựa bên cạnh.
Tưởng Ti Tầm lấy đầy cà phê, cầm cốc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thượng Tri Ý, anh lại lấy một cái cốc trống khác lấy một nửa, hỏi: “Tri Ý, có thêm đường không?”
Thượng Tri Ý vừa ngồi xuống, còn chưa ngồi ổn định lại đứng lên, “Để tôi tự lấy.”
Tưởng Ti Tầm lấy một gói đường xé ra: “Một gói có đủ không?”
“Nửa…..” Thượng Tri Ý nhận ra đây không phải văn phòng cũng không phải căn nhà thuê, cho nửa gói cũng lãng phí, vội sửa: “Một gói đủ rồi, cảm ơn anh.”
Tưởng Ti Tầm cho nửa gói, lấy thìa khuấy đưa cho cô, đổ nửa gói còn lại vào trong cốc của mình, vừa uống cà phê vừa đi về phía bàn bọn họ để hành lý.
Thượng Tri Ý nhớ lại câu nói của bố mình nói hôm qua lúc ăn cơm, ‘Bố nhìn Ti Tầm trưởng thành, vô cùng thận trọng.’, không chỉ thận trọng còn vô cùng tận tâm.
Trên máy bay, Tưởng Ti Tầm mở máy tính của mình đưa cho cô, để cô xem tiếp tài liệu dự án lần trước chưa xem xong.
Sau khi máy bay bay được nửa hành trình cô ngủ một giấc, tỉnh lại đã hạ cánh ở London.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt đất óng ánh như nước.
Lần trước đến London là nghỉ hè năm ngoái, anh Hai dẫn cô đi chơi mấy ngày.
Máy bay hạ cánh, Tưởng Ti Tầm cất máy tính, cô cũng cất bịt mắt tai nghe vào trong túi.
Sau khi ra khỏi cửa hải quan có người đến đón, vẫn là hai xe như cũ.
Tưởng Ti Tầm đi trước bọn họ, đột nhiên quay người lại tìm cô: “Ngồi xe của tôi.”
Đã 2 rưỡi sáng sớm, xe rời khỏi sân bay, Tưởng Ti Tầm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thượng Tri Ý cũng ngồi ghế sau, anh đang nghỉ ngơi cô cố gắng không phát ra tiếng động nào, im lặng nhìn ra bên ngoài xe. Điện thoại ở giữa chỗ tay vịn rung, cô quay đầu liếc nhìn theo bản năng, trên màn hình hiển thị Auraro, là điện thoại của Ninh Doãn.
Tưởng Ti Tầm cầm điện thoại nhấn nghe, hỏi có chuyện gì.
“Nghe nói anh đến London rồi.”
“Tin tức đúng là nhanh.”
Ninh Doãn vừa mới vào nhà, tiệc riêng tư chơi đến nửa đêm, cô ấy vẫn tràn trề sức lực, đá giày cao gót đi, đi chân trần đến tủ rượu: “Không nhanh sao theo đuổi được anh.”
Tưởng Ti Tầm: “Diễn kịch diễn đến ng h i ện à, vừa phải thôi được rồi, làm tốt dự án của cô đi.”
“Còn phải nói, quả thật là tôi diễn đến n g h iệ n rồi, bỏ chút tiền là có thể khiến ông nội khỏi càm ràm tôi, còn có thể khiến người lớn trong nhà vui vẻ, một mũi tên trúng hai đích. Chỗ cà phê đó không đắt, không cần phải đau lòng thay tôi.”
Trong bữa tiệc còn chưa đủ vui vẻ, Ninh Doãn rót nửa ly rượu vang uống tiếp, đôi môi đỏ mọng li3m mép ly, nuốt thứ chất lỏng êm dịu đó, cười chế nhạo: “Ông nội nói không chừng đang đợi anh làm con rể ông đấy.”
Trưởng bối hai nhà đều quyết định liên hôn, ngày nào cô ấy cũng lấy cớ bận, nửa năm cũng không đến New York một chuyến, có thời gian đều đi chơi khắp thế giới chỉ là không có thời gian đi gặp Tưởng Ti Tầm, ông nội phê bình úp mở chuyện này, bảo cô ấy chú tâm hơn vào cuộc hôn nhân này.
“Trong những người được chọn môn đăng hộ đối, Ti Tầm rất hiếm có, con đừng để bỏ lỡ rồi hối hận.”
Lần nào ông nội cũng dùng câu này để nói với cô.
Cô ấy cũng không thể quá bất hiếu, vậy nên liền theo đuổi người ta một cách rầm rộ.
Tưởng Ti Tầm có năng lực, có gu, thân hình đẹp, trong số những công tử ăn chơi giàu có quả thật là hiếm có, nếu như đến một độ tuổi nhất định mà vẫn chưa gặp được người đàn ông mình thích, cô ấy vẫn đồng ý kết hôn với Tưởng Ti Tầm.
Cúp điện thoại, Ninh Doãn lại chậm rãi uống một ngụm rượu.
Thư ký gọi điện đến: “Tưởng Ti Tầm dẫn em gái đến, thực tập ở công ty, hai mươi tuổi. Nhân viên của Viễn Duy đều nói là em gái ruột, vừa mới tìm lại được.”
Lộ Kiếm Ba lại có thêm con ở bên ngoài?
Ninh Doãn lớn lên trong gia đình gia tộc quyền quý, có chuyện m á u c h ó nào của giới nhà giàu chưa thấy qua, rất bình thản.
Thư ký hỏi: “Có cần chuẩn bị một phần quà gặp mặt đưa qua không ạ?”
“Chuẩn bị.” Ngày mai cô ấy phải đích thân đi thăm cô em chồng tương lai này mới được.
Beta: HP.
Hôm sau, Thượng Tri Ý bị tiếng chuông báo thức làm ồn tỉnh, do hưng phấn vì buổi hòa nhạc, 3 giờ sáng mới đi ngủ. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức ăn cơm cùng bố mẹ, cố nén ý nghĩ đi ngủ lại, lật chăn thức dậy.
Bạn cùng phòng ở chỗ bạn trai vẫn chưa về, trong nhà vô cùng sạch sẽ và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô bước lên sàn.
Không ăn sáng, xách quà chuẩn bị cho bố mẹ, 10 giờ đúng ra cửa. Chỗ ăn cơm là do cô chọn, một nhà hàng Tây độc đáo, không quá đắt tiền, giá cả đối với cô mà nói vô cùng thích hợp. Lúc đầu bố mẹ không đồng ý, sau đó Hà Nghi An liền yên lặng nghe theo ý cô.
Nếu như ăn ở nhà hàng quá đắt sẽ bị gò bó, ăn cơm cũng không thể nào để bản thân không thoải mái được, thích hợp mới quan trọng nhất.
Hứa Hành lại bay về Hồng Kông, chỉ có một nhà ba người đi.
【Mẹ, không cần đến đón con, con đã đến trạm tàu điện ngầm rồi.】
Hà Nghi An đã phối xong trang sức với váy, từ trong gương nhìn kỹ sợi dây chuyền ở trên cổ mình, vẫn không bằng cái ban nãy.
Chọn đi chọn lại hoa cả mắt, trước đó tham gia các buổi tiệc tối quan trọng cũng không phải suy nghĩ nhiều thế này, nhà tạo mẫu chọn cho bà cái gì bà sẽ đeo cái đó. Hôm nay đã thử đến cái thứ tư, vẫn cảm thấy không thích hợp.
Hứa Hướng Ấp cười nói: “Lúc trẻ cũng không thấy bà để tâm như thế.”
“Không phải ông cũng nói lúc còn trẻ à,” Hà Nghi An nhìn vào trong gương, thấy khóe mắt có nếp nhăn, “bây giờ không phải không còn trẻ sao.” Không khỏi buồn bã, “Tri Ý cũng chưa nhìn thấy được mẹ mình lúc còn trẻ trông như thế nào.”
“Không nhắc cái này.”
Điện thoại trên sô pha rung, Hà Nghi An bảo chồng xem giúp mình.
Hứa Hướng Ấp thắt dây đồng hồ, cúi người cầm điện thoại lên, “Tri Ý đã đi rồi.”
Động tác trên tay Hà Nghi An dừng lại: “Tối qua ông không nói với Tri Ý, bảo con bé ngủ nướng sao?”
“Nói rồi.” Hứa Hướng Ấp trả lời con gái:【Con đến gần đó đi dạo đi, bố mẹ cũng xuất phát bây giờ đây.】
Hà Nghi An cũng chẳng quan tâm đ ến việc chọn dây chuyền nữa, thu dọn đồ đi xuống nhà, chỗ xoắn ốc cầu thang gặp Hứa Ngưng Vi.
Nếu là trước đây, trong ngày nghỉ trước 11 rưỡi Hứa Ngưng Vi sẽ không thể nào thức dậy. Nhưng hôm nay lại tỉnh từ sớm, nằm trên giường giống như cá rán, quả thật khó chịu nên thức dậy định ra ngoài đi mua sắm.
“Sáng nay hẹn bạn sao?” Hà Nghi An hỏi.
“Không ạ.” Bố mẹ đi ăn cơm cùng Tri Ý, cô ta làm gì có tâm trạng hẹn bạn bè, hơn nữa, những người bạn đó còn chưa biết chuyện cô ta bị ôm nhầm, sau khi biết sẽ có phản ứng gì? Bây giờ cô ta không muốn đối diện, “Tìm một triển lãm xem.” Hứa Ngưng Vi ôm lấy cánh tay Hà Nghi An, cả người dán lấy người mẹ, chậm rãi đi xuống lầu.
“Ngưng Vi, con đợi một chút.” Hứa Hướng Ấp gọi cô ta từ đằng sau.
Hứa Ngưng Vi buông Hà Nghi An ra, quay đầu đợi bố.
Hà Nghi An đi ở phía trước, hai bố con đi ở phía sau.
Hứa Hướng Ấp nói: “Xem triển lãm không vội, để hôm khác xem cũng như nhau.”
Hứa Ngưng Vi đợi bố nói, tưởng bố mẹ định dành thời gian đi với cô ta.
Hứa Hướng Ấp nhắc nhở cô ta, có phải quên chuyện gì rồi không.
Hứa Ngưng Vi chớp chớp mắt, cố gắng suy nghĩ một lúc, không có kết quả.
“Bố, bố nhắc con một chút đi.”
“Hôm nay bố mẹ ruột con bay về nước.”
Hóa ra là chuyện này, quả thật không để tâm, đã quên từ lâu.
Hứa Hướng Ấp: “Con đến khách sạn thăm bọn họ rồi lại đưa bọn họ ra sân bay đi.”
Hứa Ngưng Vi không khỏi nhếch môi mấy lần, cô ta không có ý kiến gì với Thượng Thông Hú, chỉ là không thích nổi người mẹ ruột Tiêu Mỹ Hoa.
Có lẽ trời sinh bát tự không hợp, đến cả gặp mặt cũng không thể.
Lúc nói chuyện đã đi đến phòng khách ở dưới nhà.
Hứa Hướng Ấp dặn dò quản gia, chuẩn bị mấy món quà để Hứa Ngưng Vi mang theo cùng.
Tổng cộng ba món quà, ngoại trừ hai vợ chồng Thượng Thông Hú còn chuẩn bị cho cả em gái.
Hứa Ngưng Vi nghĩ đến chuyện phải đưa Tiêu Mỹ Hoa đến sân bay, còn phải mang theo cả quà cho bọn họ, trong lòng liền không thoải mái, cái này không phải chỉ để lấy lòng thôi sao.
Cô ta thật sự muốn nói, quà con không tặng, ai thích người đó đi mà tặng!
Nhưng không dám tức giận cũng không dám nói, chỉ có thể dùng sức vuốt vuốt đuôi tóc của mình.
“Bố.” Cô ta gọi Hứa Hướng Ấp đang ở cửa.
Trong lòng cô ta nghĩ gì đều viết hết trong mắt, Hứa Hướng Ấp không cần phải quan sát kỹ: “Theo lý mà nói con đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình, làm thế nào để sống chung với bố mẹ ruột của mình bố không nên can thiệp, nhưng suy nghĩ của con có hơi thiên vị, bây giờ bố vẫn là bố hợp pháp của con, bố không quản con thì ai quản con?”
“Con…….”
Bởi vì đuối lý, Hứa Ngưng Vi quay mặt đi, không nói chuyện.
Hứa Hướng Ấp không khỏi thất vọng: “Bọn họ từ Bắc Kinh xa xôi bay đến đây thăm con, mua cho con nhiều đồ như vậy, có lẽ bọn họ cũng không nỡ mua cho mình đồ đắt như vậy. Ngưng Vi……”
Hứa Ngưng Vi tủi thân: “Mua nhiều đồ như vậy cũng là bố ruột Thượng Thông Hú mua, Tiêu Mỹ Hoa cả ngày cứ xị mặt ra.”
Khó chịu cả đêm, cuối cùng cũng có thể khóc trước mặt bố.
Nói nhiều cũng vô ích, Hứa Hướng Ấp ngẫm nghĩ: “Là bố có lỗi với bố mẹ con, không dạy dỗ con đàng hoàng.”
Nước mắt Hứa Ngưng Vi lăn trên mặt, trong lòng lộp bộp, hoảng loạn chạy đến bên cạnh ôm lấy Hứa Hướng Ấp, ôm lấy cánh tay bố: “Quà con mang, cũng chắc chắn sẽ ở chung tốt với bọn họ, không phải bố và mẹ dạy dỗ con không đàng hoàng, là do chính con có vấn đề.”
Cô ta tự mình phân tích: Nếu như tính cách có yếu tố di truyền, thì cô ta di truyền sự chu đáo tận tâm của Thượng Thông Hú, cái tôi di truyền từ Tiêu Mỹ Hoa.
Tiêu Mỹ Hoa tự mình sinh nên những khiếm khuyết đó phải chịu đựng.
Trong sân, Hà Nghi An đợi một lúc không thấy chồng đâu, đang định xuống xe thì người đi từ trong biệt thự ra.
Bà thuận miệng hỏi, nói chuyện với Ngưng Vi.
Hứa Hướng Ấp: “Không có gì. Dặn dò con bé mấy câu.”
Xe lái khỏi khu biệt thự, hai người ngồi ở ghế sau ai nhìn ra cửa sổ người nấy, không ai nói chuyện nữa.
Tri Ý vì sao không để cho hai người đón, bởi vì khoảng cách quá xa.
Chưa đến 11 giờ bọn họ đã đến dưới lầu nhà hàng.
Thượng Tri Ý vẫn ở trên tàu điện ngầm, Hứa Hướng Ấp đề nghị đi bộ ra ga tàu điện ngầm đón con gái. Lần trước hai người nắm tay nhau đi bộ ở trên từng con đường như này là chuyện của hai mươi năm trước, khi đó bà vừa mang thai Tri Ý, thèm ăn, đồ ăn dinh dưỡng trong nhà không ăn được miếng nào, Hứa Hướng Ấp cứ cách dăm ba hôm lại dẫn bà đi ăn ở các quán ven đường.
Sau khi sinh con gái ra hai người rất ít khi có thời gian thoải mái dành cho thế giới hai người.
Hai người đứng ở lối ra tàu điện ngầm, Hứa Hướng Ấp che nắng cho vợ.
Thượng Tri Ý ra khỏi cửa ngẩng đầu liền nhìn thấy bố mẹ, giống như đang nằm mơ.
Hà Nghi An đi qua, tự trách: “Lần sau đừng có tự mình đi, mẹ và bố còn đến đón.”
Tối qua đã hẹn xong chỗ ăn cơm, cũng đã nói đi đón cô, nhưng Thượng Tri Ý cảm thấy không cần thiết, bởi vì từ khu nhà giàu đến chỗ cô phải đi đường vòng rất xa, “Không sao ạ, đi tàu điện ngầm tiện, còn nhanh nữa.”
Hà Nghi An vén mái tóc dài đằng sau lưng của con gái lên, hỏi có nóng không.
“Bình thường, không nóng ạ”
“Mẹ mua kem cho con ăn nhé?” Giống như đang dỗ trẻ con.
Chỉ có ông bà ngoại và anh Hai từng dỗ cô như này, Thượng Tri Ý mỉm cười đáp: “Bây giờ không ăn, còn chưa ăn sáng.”
“Bụng rỗng thì không nên ăn, lần sau mua cho con.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện.
Hôm nay Thượng Tri Ý đeo một túi vải lớn, bên trong có mang theo quà.
Hứa Hướng Ấp đi ở đằng sau chú ý thấy con gái mình cứ bám chặt vào quai túi trên vai, tưởng bên trong có đồ nặng: “Tri Ý, đưa túi cho bố.”
Thượng Tri Ý quay đầu: “Không nặng ạ.”
Nhìn nó phồng lên, được đóng gói bằng hộp.
Ba người muốn gần gũi nhau hơn, kết quả cả quãng đường đều thận trọng.
Đến nhà hàng, sau khi gọi đồ, Thượng Tri Ý lấy quà tinh xảo chuẩn bị ở trong túi ra.
Thứ bảy trước khi đi xem concert, cô đã đi dạo cả một buổi sáng cộng thêm một buổi chiều, mua cho Hà Nghi An một chai nước hoa và một chiếc khăn lụa mới ra trong năm nay. Đi dạo hết các quầy bán nước hoa, chỉ tìm thấy được một loại có mùi hương tương tự với mùi trên người Hà Nghi An.
Chỉ là hơi giống, không phải cùng kiểu.
“Không biết có thích hợp với mẹ không.”
Hà Nghi An bất ngờ lại cảm động, đưa hai tay ra nhận lấy, “Con mua gì mẹ cũng thích.” Câu này không phải nói qua loa cho có lệ, con cái mua gì trong mắt mẹ đều là những thứ tốt nhất.
Món quà đầu tiên con gái tặng, bà nóng lòng muốn mở ra, những món quà tự tay chọn đều trân quý từ tận đáy lòng bà. Thương hiệu nước hoa nhỏ này hồi trẻ bà vô cùng thích, sau này đều là đặt riêng, rất ít mua lại nữa.
Bà đưa nước hoa cho Hứa Hướng Ấp xem: “Có quen mắt không?”
Hứa Hướng Ấp có ấn tượng rất sâu: “Đây không phải là nước hoa trước đây tôi thường xuyên tặng bà sao?”
Nghe bố nói như vậy, Thượng Tri Ý cũng yên tâm hơn, nước hoa không chọn sai.
“Bố, cái này tặng bố.” Cô đẩy chiếc hộp tinh xảo qua.
Hứa Hướng Ấp khàn giọng nói cảm ơn, còn rất nhiều điều muốn nói nhưng đều mắc trong cổ họng. Tưởng rằng lúc đợi được tiếng ‘bố’ này, ông sẽ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, kết quả trái tim đã hoàn toàn bị nỗi buồn chiếm giữ.
Lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao vợ mình lúc nghe được tiếng ‘mẹ’ hai ngày sau vẫn không bình tĩnh lại được.
Trước khi đồ ăn được mang lên bọn họ cất quà đi.
Hà Nghi An thử một miếng, nuốt cả nỗi buồn lẫn trong đó xuống.
Sự chú ý của Thượng Tri Ý gần như tập trung lên người Hà Nghi An, đối phương chậm rãi nuốt đồ ăn xuống làm cô hiểu lầm: “Có phải là đồ ăn không ngon không ạ?”
“Không phải.” Hà Nghi An nói thật, “Mẹ không nếm ra được vị gì.” Bà nhìn con gái, “Tri Ý, xin lỗi con. Tại mẹ, bữa ăn đầu tiên lại để con ăn ở bên ngoài.”
Thượng Tri Ý: “Con không để ý cái này.” Có Hứa Ngưng Vi ở cái nhà đó, cô không thể nào quay về, thà ăn cơm ở bên ngoài, “Nếu như trách hai người, con sẽ không đến bữa cơm này. Tình cảm phải dần dần ở chung mới có.”
Cô cười, thoải mái nói: “Con không thích ăn cơm thường ngày, thích ăn đồ Tây.”
Con gái đã gỡ bỏ trách nhiệm thay bà, trong lòng Hà Nghi An càng khó chịu hơn: “Đợi tháng 8 đón con về nhà mẹ sẽ đích thân vào bếp làm món Tây cho con ăn.”
Tháng 8, rất gần, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của cô.
Cô cảm nhận được hết sự cắt bỏ và điều chỉnh của bố mẹ đã làm được cho đoạn tình cảm cha con mất tích hai mươi năm này, cắt bỏ là khó khăn nhất, cô biết. Từ lúc khóc lóc đòi ăn đến lúc duyên dáng yêu kiều, phải mất hơn bảy nghìn ngày đêm đồng hành vất vả bỏ ra. Bắt đầu từ tiếng gọi bố mẹ đầu tiên, những tình yêu thương đó từ lâu đã trở thành những trói buộc gắn kết sâu sắc nhất trong đáy lòng.
Còn không kể Hà Nghi An thương Hứa Ngưng Vi như vậy, cho dù quan hệ giữa cô và Tiêu Mỹ Hoa mỏng như vậy, chỉ cần cô nói những khó chịu trong lòng, cần thời gian điều chỉnh, Tiêu Mỹ Hoa sẽ không thể không đồng ý.
Sau hôm nói câu ‘Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô!’, Tiêu Mỹ Hoa gửi tin nhắn cho cô: Nếu như con thực sự không muốn quay về bên chỗ bố mẹ ruột mình, vậy thì trước tiên không về nữa, đợi con suy nghĩ xong rồi về.
Nhưng tháng 8 cũng rất xa, xa bởi vì ngày nào cũng phải chờ đợi. Ngay cả khi căn nhà thuê không lớn đó là nhà của chính mình trong lòng vẫn cảm thấy bất an, giống như một con diều bị đứt dây, cuối cùng không biết rơi xuống đâu.
Có điều đến tháng 8 có lẽ cô cũng sẽ không quay về.
Cho dù có rơi xuống ở đâu cũng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Hứa Hướng Ấp nói tuần sau sẽ về nước: “Công ty có chuyện cần bố phải quay về xử lý. Xử lý xong bố và mẹ con sẽ đến ở cùng con. Đặc biệt đến ở cùng con, ở cùng con đến lúc về nhà.”
“Mấy ngày này nếu như có chuyện gì thì cứ tìm anh con và Ti Tầm,” Nhắc đến Tưởng Ti Tầm, ông luôn khen ngợi đủ thứ: “Bố nhìn Ti Tầm trưởng thành, vô cùng thận trọng, con cứ coi như là anh trai ruột mình, đừng sợ phiền phức.”
Thượng Tri Ý đồng ý: “Vâng ạ.”
Tối qua mới gặp Tưởng Ti Tầm nhưng có cảm giác rất lâu rồi.
…
Bay đến London vào chiều thứ 2, buổi sáng ở công ty không gặp sếp.
Thời gian cũng tương đối, Luna nhắc nhở cô lấy hành lý xuất phát.
Cộng thêm cả sếp thì có tổng cộng sáu người đi London.
Trong thang máy Luna nói với cô: “Cô ngồi xe của sếp.”
Có đồng nghiệp cười phụ họa theo: “Đúng, cô ngồi xe của anh mình, đừng có ngồi với bọn tôi.”
Thượng Tri Ý: “…..”
Bây giờ trong công ty không ai không biết cô là em gái ruột của sếp, thiên kim tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài bao nhiêu năm, bây giờ nhận tổ quy tông.
Ở trước cửa sảnh lớn dừng hai chiếc xe, mấy người Luna đi lên chiếc xe thương vụ phía trước, cửa sổ chiếc xe việt dã phía sau mở một nửa, trên xe không có ai.
Thượng Tri Ý dường như không hề do dự, đẩy hành lý lên chiếc xe thương vụ.
Luna cười: “Ngồi xe của anh cô không phải thoải mái hơn xe bọn tôi sao?”
Thượng Tri Ý chỉ đành tìm lý do: “Không muốn bị thuyết giáo.”
Luna bày tỏ hiểu, đồng cảm, bởi vì cô ấy cũng có anh trai, rất luôn thích quản này quản kia.
Xe việt dã của sếp xuất phát muộn hơn bọn họ, nhưng nửa đường đã vượt qua xe bọn họ.
Gần đến sân bay cô mới biết, lần này đi công tác là dùng chuyên cơ riêng của sếp.
Trong phòng VIP, Thượng Tri Ý nhìn thấy Tưởng Ti Tầm, anh lấy cà phê trước máy pha cà phê, cô thu hồi tầm mắt, để hành lý dựa bên cạnh.
Tưởng Ti Tầm lấy đầy cà phê, cầm cốc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thượng Tri Ý, anh lại lấy một cái cốc trống khác lấy một nửa, hỏi: “Tri Ý, có thêm đường không?”
Thượng Tri Ý vừa ngồi xuống, còn chưa ngồi ổn định lại đứng lên, “Để tôi tự lấy.”
Tưởng Ti Tầm lấy một gói đường xé ra: “Một gói có đủ không?”
“Nửa…..” Thượng Tri Ý nhận ra đây không phải văn phòng cũng không phải căn nhà thuê, cho nửa gói cũng lãng phí, vội sửa: “Một gói đủ rồi, cảm ơn anh.”
Tưởng Ti Tầm cho nửa gói, lấy thìa khuấy đưa cho cô, đổ nửa gói còn lại vào trong cốc của mình, vừa uống cà phê vừa đi về phía bàn bọn họ để hành lý.
Thượng Tri Ý nhớ lại câu nói của bố mình nói hôm qua lúc ăn cơm, ‘Bố nhìn Ti Tầm trưởng thành, vô cùng thận trọng.’, không chỉ thận trọng còn vô cùng tận tâm.
Trên máy bay, Tưởng Ti Tầm mở máy tính của mình đưa cho cô, để cô xem tiếp tài liệu dự án lần trước chưa xem xong.
Sau khi máy bay bay được nửa hành trình cô ngủ một giấc, tỉnh lại đã hạ cánh ở London.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt đất óng ánh như nước.
Lần trước đến London là nghỉ hè năm ngoái, anh Hai dẫn cô đi chơi mấy ngày.
Máy bay hạ cánh, Tưởng Ti Tầm cất máy tính, cô cũng cất bịt mắt tai nghe vào trong túi.
Sau khi ra khỏi cửa hải quan có người đến đón, vẫn là hai xe như cũ.
Tưởng Ti Tầm đi trước bọn họ, đột nhiên quay người lại tìm cô: “Ngồi xe của tôi.”
Đã 2 rưỡi sáng sớm, xe rời khỏi sân bay, Tưởng Ti Tầm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thượng Tri Ý cũng ngồi ghế sau, anh đang nghỉ ngơi cô cố gắng không phát ra tiếng động nào, im lặng nhìn ra bên ngoài xe. Điện thoại ở giữa chỗ tay vịn rung, cô quay đầu liếc nhìn theo bản năng, trên màn hình hiển thị Auraro, là điện thoại của Ninh Doãn.
Tưởng Ti Tầm cầm điện thoại nhấn nghe, hỏi có chuyện gì.
“Nghe nói anh đến London rồi.”
“Tin tức đúng là nhanh.”
Ninh Doãn vừa mới vào nhà, tiệc riêng tư chơi đến nửa đêm, cô ấy vẫn tràn trề sức lực, đá giày cao gót đi, đi chân trần đến tủ rượu: “Không nhanh sao theo đuổi được anh.”
Tưởng Ti Tầm: “Diễn kịch diễn đến ng h i ện à, vừa phải thôi được rồi, làm tốt dự án của cô đi.”
“Còn phải nói, quả thật là tôi diễn đến n g h iệ n rồi, bỏ chút tiền là có thể khiến ông nội khỏi càm ràm tôi, còn có thể khiến người lớn trong nhà vui vẻ, một mũi tên trúng hai đích. Chỗ cà phê đó không đắt, không cần phải đau lòng thay tôi.”
Trong bữa tiệc còn chưa đủ vui vẻ, Ninh Doãn rót nửa ly rượu vang uống tiếp, đôi môi đỏ mọng li3m mép ly, nuốt thứ chất lỏng êm dịu đó, cười chế nhạo: “Ông nội nói không chừng đang đợi anh làm con rể ông đấy.”
Trưởng bối hai nhà đều quyết định liên hôn, ngày nào cô ấy cũng lấy cớ bận, nửa năm cũng không đến New York một chuyến, có thời gian đều đi chơi khắp thế giới chỉ là không có thời gian đi gặp Tưởng Ti Tầm, ông nội phê bình úp mở chuyện này, bảo cô ấy chú tâm hơn vào cuộc hôn nhân này.
“Trong những người được chọn môn đăng hộ đối, Ti Tầm rất hiếm có, con đừng để bỏ lỡ rồi hối hận.”
Lần nào ông nội cũng dùng câu này để nói với cô.
Cô ấy cũng không thể quá bất hiếu, vậy nên liền theo đuổi người ta một cách rầm rộ.
Tưởng Ti Tầm có năng lực, có gu, thân hình đẹp, trong số những công tử ăn chơi giàu có quả thật là hiếm có, nếu như đến một độ tuổi nhất định mà vẫn chưa gặp được người đàn ông mình thích, cô ấy vẫn đồng ý kết hôn với Tưởng Ti Tầm.
Cúp điện thoại, Ninh Doãn lại chậm rãi uống một ngụm rượu.
Thư ký gọi điện đến: “Tưởng Ti Tầm dẫn em gái đến, thực tập ở công ty, hai mươi tuổi. Nhân viên của Viễn Duy đều nói là em gái ruột, vừa mới tìm lại được.”
Lộ Kiếm Ba lại có thêm con ở bên ngoài?
Ninh Doãn lớn lên trong gia đình gia tộc quyền quý, có chuyện m á u c h ó nào của giới nhà giàu chưa thấy qua, rất bình thản.
Thư ký hỏi: “Có cần chuẩn bị một phần quà gặp mặt đưa qua không ạ?”
“Chuẩn bị.” Ngày mai cô ấy phải đích thân đi thăm cô em chồng tương lai này mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.