Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương
Chương 25: Sẽ xem xét
MễVy
04/05/2023
Tô An hỏi cô có muốn đi ăn hay không nhưng xem phim xong đã có hơi tối. Cô sợ đường đi về nên cũng không đồng ý.
Cậu ta cực kì ân cần nha!
Kiểu người đúng mẫu mực, lo lắng đủ thứ chu toàn cả buổi đi chơi.
Đến trước khu nhà cậu ta mở cửa cho cô, Trương Khê vui vẻ định tạm biệt nhưng người kia lại giữ tay cô lại, rất nghiêm túc nắm lấy.
“Trương Khê, tôi nghiêm túc suy xét…”
“Chúng ta rất hợp, cậu hãy suy nghĩ về việc hẹn hò với tôi được không?”
“…”Cô trợn mắt đứng yên.
Tô An có vẻ rất chân thành, cậu ta đợi cô, đợi cô suy nghĩ. Nhưng cô lại chần chừ không biết phải nói với cậu ta như thế nào.
So với sự chậm rãi, cô còn thích thẳng thắn thế này hơn nếu không vì sao lúc xưa cô luôn theo đuổi Trình Dịch nghiêm túc như vậy, chính là cần một mối quan hệ!
“…”
“Chị” Trần Ninh cách đó không xa gọi cô khiến chút thơ thẫn bỗng nhiên tan mất.
Tô An rầu rĩ buông tay cô.
Không hẳn là có một mình Trần Ninh mà cả Châu Nhiễm và Trình Dịch đều ở đây. Nhìn nét mặt họ, có lẽ đã nghe được việc Tô An nói, cô đương nhiên phải ngại ngùng, từ đầu hai má đã hồng hơn rất nhiều.
Không phải vì ngại trước lời đề nghị kia mà là vì ba người bọn họ đã nghe được.
“Chị chưa ăn tối đúng không?” Trần Ninh nhìn cô sau đó lại quan sát Tô An.
“Ừm, chưa ăn”
“Vậy cùng sang nhà Giám đốc Trình ăn đi”
“Bọn tôi vừa đi siêu thị” Châu Nhiễm đưa mấy túi đồ nháy mắt với cô.
“…”
Thuận miệng, Châu Nhiễm lại cất giọng về phía Tô An: “ Cậu cùng đi không?”
“…”
“…”
Trần Ninh nắm tay cô ấy lại, còn quay sang nhìn vẻ mặt của Trình Dịch đã tối sầm.
“Như vậy sao được? Làm phiền Giám đốc Trình…”
Anh nheo mắt: “Ừm, vậy cậu về thong thả”
“…”
“…”
“…”
Trần Ninh muốn cười lại không dám cười thành tiếng, cậu ta giúp Châu Nhiễm xác đồ đi trước còn tự cảm thấy Trình Dịch ăn giấm đến phát điên rồi!
Cô vẫy tay tạm biệt Tô An sau đó lại đi chầm chậm sau lưng anh, không hé răng như con nít vừa làm sai bị trách mắng.
“Đi nhanh một chút” Anh quay lưng nhìn cô.
“Ò”
Dáng vẻ Trương Khê cực kì lười biếng, còn có hơn nhỏ nhắn, để so với cái chân dài của Trình Dịch thì còn thua xa vạn dặm.
“Muốn đi chơi thì tìm tôi…”
“Tìm cậu ta thì vui chắc”
“…”
Trương Khê bĩu môi sau đó còn tưởng bản thân nghe nhầm: “Hả”
“Không có gì”
“Đi chơi vui như vậy không ăn tối sao?”
Cô lắc đầu: “Đường về tối lắm, đáng sợ”
“Vì vậy mới bị ngã?”
Trương Khê không đáp, tỏ vẻ đồng ý.
Sao Trình Dịch có thể dễ nói chuyện vậy chứ? Rõ ràng là mơ, đúng, là mơ!
Hôm nay Châu Nhiễm trực tiếp đứng bếp, còn có Trần Ninh phụ. Việc của cô chỉ là ôm Mạch Mạch ngồi ở sopha.
“Mạch Mạch đáng yêu quá”
“Meo~”
Trong vẻ mặt của nó rất mãn nguyện, được xoa đầu được chải lông rất thoải mái! Trình Dịch còn không nhẹ nhàng cưng chiều nó bằng cô.
“Mạch Mạch có phải tăng cân không?”
“Meo meo~”
“Không tăng sao?” Cô phì cười muốn hôn nó.
Trình Dịch vừa hay đi ra, liền bế nó trở về tay: “Mạch Mạch của bố”
“…”
Rõ ràng trở về tay anh nó lại không vui. Cô muốn bảo anh là cướp nhưng mèo của anh, không nói được.
“Muốn ôm sao?” Anh đắc ý quan sát cô.
Cô không đáp, còn hừ nhẹ ý rằng: Không thèm, cậu tự đi mà ôm.
Trình Dịch xích lại rất gần cô, cực kì gần: “Hôn tôi một cái…”
“Cho em tất”
“…”
Trương Khê nhìn ngang nhìn dọc sợ hãi: “Lưu manh”
“Lưu manh giả danh tri thức”
Nghe được lời mắng của cô, Trình Dịch bật cười khổ sở. Cái gì gọi là lưu manh giả danh tri thức chứ?
“Không lưu manh” Anh bỏ Mạch Mạch ra thuận tay ôm eo cô.
“Đ-Đừng làm loạn”
Anh không làm loạn, cứ thế ngoan ngoãn hai tay ôm cô, vùi đầu vào hõm cổ, tâm trạng rất buồn bực, không muốn nói, nhưng cũng không nhịn nỗi.
“Tôi đợi em rất lâu rồi”
“Không để ai cướp em được”
…
“Thật sự tôi chẳng có kinh nghiệm yêu đương phong phú như Tô An…”
“Nhưng so với cậu ta, tôi hơn rất nhiều”
“Em suy xét một chút được không?”
Cô chớp chớp mắt.
Trần Ninh và Châu Nhiễm cũng hóng hớt từ bếp nhìn ra, cô đỏ mặt liền nhỏ giọng:
“Ninh Ninh và Châu Nhiễm đang nhìn”
“Không giữ hình tượng sao?” Cô vỗ lưng anh.
Trình Dịch vẫn thế, giọng có hơi khàn: “Không muốn”
“…”
Cô gật đầu: “Sẽ suy xét”
Người kia bất ngờ ngước đầu: “Thật sao?”
“Ừm”
“Xem biểu hiện cậu đã”
Anh lúc này trong dáng vẻ ngây thơ vô cùng, khác rất nhiều so với người cô gặp gần đây. Không biết vì sao có sự thay đổi lạ lùng này nhưng cô không phải người hẹp hòi, nếu…nếu thay đổi thì phải được công nhận chứ!
“Khụ…Mau vào ăn nào” Châu Nhiễm từ bếp ló đầu ra.
Trương Khê vén tóc vội đi vào bếp, vừa đi đến cửa Trần Ninh lại kéo tay cô:
“Chị tha thứ cho cậu ta à?”
“Không được”
Cô lắc đầu: “Không biết, nhưng mà…có chút chân thành”
“Em phản đối”
“Cực kì phản đối”
Cô nhận đũa từ Châu Nhiễm, sau đó thoải mái gấp chút thịt bỏ vào nồi: “Hửm?”
“Cậu ta…”
Chưa nói hết câu Trình Dịch đã liếc anh nửa mắt: “Tôi thế nào?”
“Cậu cực kì tốt” Người kia sợ hãi đưa ngón cái với anh.
“Khê Khê, đưa bát cho tôi” Anh nhìn cô.
“Ò”
Anh ngồi xuống cạnh chỗ cô ngồi, còn thuận tay giúp cô vén tay áo.
“…”
Con mẹ nó!
Trần Ninh cảm thấy thật lạ.
Hình ảnh này của Trình Dịch không thể tiếp thu, cậu ta chỉ quen với Trình Dịch cự tuyệt nữ giới, thậm chí còn từng ghét bỏ cô. Anh bây giờ là đang khiến người khác trố mắt, không phục không phục!
Cậu ta cực kì ân cần nha!
Kiểu người đúng mẫu mực, lo lắng đủ thứ chu toàn cả buổi đi chơi.
Đến trước khu nhà cậu ta mở cửa cho cô, Trương Khê vui vẻ định tạm biệt nhưng người kia lại giữ tay cô lại, rất nghiêm túc nắm lấy.
“Trương Khê, tôi nghiêm túc suy xét…”
“Chúng ta rất hợp, cậu hãy suy nghĩ về việc hẹn hò với tôi được không?”
“…”Cô trợn mắt đứng yên.
Tô An có vẻ rất chân thành, cậu ta đợi cô, đợi cô suy nghĩ. Nhưng cô lại chần chừ không biết phải nói với cậu ta như thế nào.
So với sự chậm rãi, cô còn thích thẳng thắn thế này hơn nếu không vì sao lúc xưa cô luôn theo đuổi Trình Dịch nghiêm túc như vậy, chính là cần một mối quan hệ!
“…”
“Chị” Trần Ninh cách đó không xa gọi cô khiến chút thơ thẫn bỗng nhiên tan mất.
Tô An rầu rĩ buông tay cô.
Không hẳn là có một mình Trần Ninh mà cả Châu Nhiễm và Trình Dịch đều ở đây. Nhìn nét mặt họ, có lẽ đã nghe được việc Tô An nói, cô đương nhiên phải ngại ngùng, từ đầu hai má đã hồng hơn rất nhiều.
Không phải vì ngại trước lời đề nghị kia mà là vì ba người bọn họ đã nghe được.
“Chị chưa ăn tối đúng không?” Trần Ninh nhìn cô sau đó lại quan sát Tô An.
“Ừm, chưa ăn”
“Vậy cùng sang nhà Giám đốc Trình ăn đi”
“Bọn tôi vừa đi siêu thị” Châu Nhiễm đưa mấy túi đồ nháy mắt với cô.
“…”
Thuận miệng, Châu Nhiễm lại cất giọng về phía Tô An: “ Cậu cùng đi không?”
“…”
“…”
Trần Ninh nắm tay cô ấy lại, còn quay sang nhìn vẻ mặt của Trình Dịch đã tối sầm.
“Như vậy sao được? Làm phiền Giám đốc Trình…”
Anh nheo mắt: “Ừm, vậy cậu về thong thả”
“…”
“…”
“…”
Trần Ninh muốn cười lại không dám cười thành tiếng, cậu ta giúp Châu Nhiễm xác đồ đi trước còn tự cảm thấy Trình Dịch ăn giấm đến phát điên rồi!
Cô vẫy tay tạm biệt Tô An sau đó lại đi chầm chậm sau lưng anh, không hé răng như con nít vừa làm sai bị trách mắng.
“Đi nhanh một chút” Anh quay lưng nhìn cô.
“Ò”
Dáng vẻ Trương Khê cực kì lười biếng, còn có hơn nhỏ nhắn, để so với cái chân dài của Trình Dịch thì còn thua xa vạn dặm.
“Muốn đi chơi thì tìm tôi…”
“Tìm cậu ta thì vui chắc”
“…”
Trương Khê bĩu môi sau đó còn tưởng bản thân nghe nhầm: “Hả”
“Không có gì”
“Đi chơi vui như vậy không ăn tối sao?”
Cô lắc đầu: “Đường về tối lắm, đáng sợ”
“Vì vậy mới bị ngã?”
Trương Khê không đáp, tỏ vẻ đồng ý.
Sao Trình Dịch có thể dễ nói chuyện vậy chứ? Rõ ràng là mơ, đúng, là mơ!
Hôm nay Châu Nhiễm trực tiếp đứng bếp, còn có Trần Ninh phụ. Việc của cô chỉ là ôm Mạch Mạch ngồi ở sopha.
“Mạch Mạch đáng yêu quá”
“Meo~”
Trong vẻ mặt của nó rất mãn nguyện, được xoa đầu được chải lông rất thoải mái! Trình Dịch còn không nhẹ nhàng cưng chiều nó bằng cô.
“Mạch Mạch có phải tăng cân không?”
“Meo meo~”
“Không tăng sao?” Cô phì cười muốn hôn nó.
Trình Dịch vừa hay đi ra, liền bế nó trở về tay: “Mạch Mạch của bố”
“…”
Rõ ràng trở về tay anh nó lại không vui. Cô muốn bảo anh là cướp nhưng mèo của anh, không nói được.
“Muốn ôm sao?” Anh đắc ý quan sát cô.
Cô không đáp, còn hừ nhẹ ý rằng: Không thèm, cậu tự đi mà ôm.
Trình Dịch xích lại rất gần cô, cực kì gần: “Hôn tôi một cái…”
“Cho em tất”
“…”
Trương Khê nhìn ngang nhìn dọc sợ hãi: “Lưu manh”
“Lưu manh giả danh tri thức”
Nghe được lời mắng của cô, Trình Dịch bật cười khổ sở. Cái gì gọi là lưu manh giả danh tri thức chứ?
“Không lưu manh” Anh bỏ Mạch Mạch ra thuận tay ôm eo cô.
“Đ-Đừng làm loạn”
Anh không làm loạn, cứ thế ngoan ngoãn hai tay ôm cô, vùi đầu vào hõm cổ, tâm trạng rất buồn bực, không muốn nói, nhưng cũng không nhịn nỗi.
“Tôi đợi em rất lâu rồi”
“Không để ai cướp em được”
…
“Thật sự tôi chẳng có kinh nghiệm yêu đương phong phú như Tô An…”
“Nhưng so với cậu ta, tôi hơn rất nhiều”
“Em suy xét một chút được không?”
Cô chớp chớp mắt.
Trần Ninh và Châu Nhiễm cũng hóng hớt từ bếp nhìn ra, cô đỏ mặt liền nhỏ giọng:
“Ninh Ninh và Châu Nhiễm đang nhìn”
“Không giữ hình tượng sao?” Cô vỗ lưng anh.
Trình Dịch vẫn thế, giọng có hơi khàn: “Không muốn”
“…”
Cô gật đầu: “Sẽ suy xét”
Người kia bất ngờ ngước đầu: “Thật sao?”
“Ừm”
“Xem biểu hiện cậu đã”
Anh lúc này trong dáng vẻ ngây thơ vô cùng, khác rất nhiều so với người cô gặp gần đây. Không biết vì sao có sự thay đổi lạ lùng này nhưng cô không phải người hẹp hòi, nếu…nếu thay đổi thì phải được công nhận chứ!
“Khụ…Mau vào ăn nào” Châu Nhiễm từ bếp ló đầu ra.
Trương Khê vén tóc vội đi vào bếp, vừa đi đến cửa Trần Ninh lại kéo tay cô:
“Chị tha thứ cho cậu ta à?”
“Không được”
Cô lắc đầu: “Không biết, nhưng mà…có chút chân thành”
“Em phản đối”
“Cực kì phản đối”
Cô nhận đũa từ Châu Nhiễm, sau đó thoải mái gấp chút thịt bỏ vào nồi: “Hửm?”
“Cậu ta…”
Chưa nói hết câu Trình Dịch đã liếc anh nửa mắt: “Tôi thế nào?”
“Cậu cực kì tốt” Người kia sợ hãi đưa ngón cái với anh.
“Khê Khê, đưa bát cho tôi” Anh nhìn cô.
“Ò”
Anh ngồi xuống cạnh chỗ cô ngồi, còn thuận tay giúp cô vén tay áo.
“…”
Con mẹ nó!
Trần Ninh cảm thấy thật lạ.
Hình ảnh này của Trình Dịch không thể tiếp thu, cậu ta chỉ quen với Trình Dịch cự tuyệt nữ giới, thậm chí còn từng ghét bỏ cô. Anh bây giờ là đang khiến người khác trố mắt, không phục không phục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.