Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 52

Trương Bất Nhất

17/11/2022

Mẹ không gọi cô là “Âm Âm”, mà lạnh lùng gọi cả họ lẫn tên: “Trần Nhiễm Âm.”

Dưới tình huống bị mẹ gọi đầy đủ tên cúng cơm thì chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.

Trần Nhiễm Âm lập tức trở nên căng thẳng, thấp thỏm bất an nhìn về phía bên kia đường.

Tần Vi mặc một chiếc áo dạ lông đen, một tay đút túi, một tay xách hộp cơm inox giữ ấm, vô cảm nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Tới lúc này, Trần Nhiễm Âm mới nhớ ra sáng nay mẹ cô bảo buổi trưa sẽ tới đưa cơm cho cô.

Cố Kỳ Châu quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc anh và Tần Vi chạm mắt thì không khỏi ngẩn ra, anh không nghĩ tới việc sẽ gặp mẹ Trần Nhiễm Âm ở chỗ này.

Trần Nhiễm Âm có thể cảm giác được mẹ cô không vui, da đầu tê dại, lập tức nói với Cố Kỳ Châu: “Mẹ em tới rồi, anh đi trước đi.” Cũng khá buồn cười, lúc đi học yêu đương với Lâm Vũ Đường cô sợ bị mẹ phát hiện, lớn bằng nhường này rồi cô vẫn sợ bị mẹ phát hiện. Đúng là vẫn không có gì thay đổi, không có sự khác biệt nào cả.

“Em sợ bà nhận ra anh.” Trần Nhiễm Âm lại giải thích một câu.

Cố Kỳ Châu hiểu được chuyện gì đó, khẽ thở dài: “Được.” Anh lại ngập ngừng hỏi cô: “Vậy buổi chiều anh cần tới nữa không?”

Trần Nhiễm Âm không vui trừng mắt nhìn anh: “Tới chứ! Tại sao lại không tới! Bộ em không cần ăn cơm tối sao?”

Cố Kỳ Châu nhịn cười, gật đầu: “Buổi tối gặp.”

“Ừm.” Sau khi thỏa thuận xong, Trần Nhiễm Âm xách hộp cơm đi về phía bên kia đường.

Cố Kỳ Châu lại xoay người nhìn cô một cái, cho đến khi cô an toàn băng qua đường xong anh mới chuẩn bị rời đi, nhưng ngay lúc anh sắp thu lại ánh mắt mới chú ý Tần Vi vẫn một mực nhìn anh. Anh cảm nhận rõ ràng sự đề phòng trong ánh mắt bà.

Bên kia, Trần Nhiễm Âm vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt mẹ cô, vô cùng nịnh nọt kêu lớn: “Mẹ thân mến!”

Tần Vi không động đậy, mặt không đổi sắc nói ngắn gọn một câu: “Lên xe đi.” Rồi bà đi về phía chiếc Audi màu trắng đang đỗ bên đường, mở cửa ghế lái rồi sập mạnh.

Trần Nhiễm Âm bất an mím môi, mặt xám xịt đi theo phía sau mẹ cô, yên lặng lên xe.

Tần Vi lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy anh lên một chiếc Buick SUV màu đen, lạnh lùng chất vấn con gái mình: “Tại sao cậu ta lại đến đưa cơm cho con?”

Trần Nhiễm Âm dọn bàn ăn trên ô tô, bình tĩnh trả lời: “Là phụ huynh học sinh, cảm ơn con hôm qua đã cứu con cái nhà anh ấy.”

Tần Vi quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô: “Con coi mẹ con là kẻ ngốc sao? Hay nghĩ mẹ con bị mù rồi? Con nghĩ mẹ không nhận ra cậu ta là ai à?”

Trần Nhiễm Âm cắn môi, cô biết mình không thể lừa gạt thêm nữa nên dứt khoát nói luôn: “Đúng vậy, không sai, anh ấy chính là đội trưởng Cố của đội cảnh sát đặc nhiệm!” Tuy là thừa nhận thẳng thắn nhưng cô không dám thừa nhận với mẹ cô rằng Cố Kỳ Châu chính là Lâm Vũ Đường, nếu không mẹ cô nhất định sẽ sụp đổ.

“Mẹ không đồng ý.” Tần Vi nói chắc như đinh đóng cột, “Trần Nhiễm Âm, con nghe cho kỹ, trừ phi mẹ chết, nếu không mẹ tuyệt đối không bao giờ đồng ý cho con ở cùng một chỗ với cậu ta!”

Tuy rằng cô đã sớm đoán được thái độ này của mẹ, nhưng thật sự nghe chính miệng mẹ nói ra cảm giác vẫn không giống nhau, xét cho cùng đến mẹ ruột cũng phủ nhận tình cảm bọn họ mới là đau khổ nhất.

Mắt Trần Nhiễm Âm cay cay, khổ sở tủi thân, cô vô cùng không phục: “Tại sao cơ chứ? Anh ấy không tốt ở đâu? Hôm qua anh ấy đã cứu con, cứu mạng con gái mẹ! Còn cứu cả ông ngoại con!”

Tần Vi hít sâu một hơi, thái độ cực kỳ kiên quyết: “Nghề nghiệp của cậu ấy quá nguy hiểm, không thể!”

Lý do mà Trần Nhiễm Âm không thể chấp nhận nhất chính là lý do này, cô không hiểu hỏi ngược lại: “Nói theo lời mẹ, chẳng lẽ người ta làm cảnh sát thì đáng bị cô độc suốt đời sao? Không xứng đáng được yêu thương sao?”

Tần Vi: “Tất cả mọi người đều có thể yêu cậu ấy, chỉ có con thì không! Bởi vì mẹ không đồng ý!”

Trần Nhiễm Âm: “...”

Cô rất muốn hỏi mẹ cô: Nếu anh trai cô vẫn còn sống, mẹ có thể đồng ý không?

Nhưng cô biết, mình không thể hỏi như vậy, nếu không nhất định sẽ làm mẹ cô đau đớn.

Cảm giác bất lực tăng gấp bội, nước mắt Trần Nhiễm Âm đã bắt đầu đảo quanh hốc mắt, cô dứt khoát không để ý tới mẹ cô, lặng lẽ mở túi giữ ấm, ai ngờ mẹ cô lại không chịu buông tha: “Không được ăn cơm cậu ấy đưa!”

Trần Nhiễm Âm: “...”

Đến thế luôn sao?

Cô thật sự tủi thân, nước mắt lập tức tuôn trào, tức giận hỏi mẹ cô: “Tại sao con không thể ăn cơm anh ấy đưa? Con sẽ ăn!”

Con cũng sẽ ăn mì của mẹ!

Cô thẳng thừng xách hộp canh từ trong túi giữ ấm ra, lại nhanh chóng xách hộp cơm lên, mở nắp, cầm đũa giận dỗi ăn.

Tần Vi đỏ mắt, tức giận không chịu nổi, cũng tủi thân không chịu nổi, cảm giác mình giống như nuôi một con sói mắt trắng: không ăn cơm người làm mẹ đưa cho cô, chỉ ăn cơm người yêu đưa cho cô, một chút cũng không thông cảm cho cảm giác của bà!

Bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên quái dị.

Tần Vi ngồi ở ghế lái nhìn con gái khóc; Trần Nhiễm Âm ngồi ở ghế phụ vừa ăn cơm vừa khóc, hai mẹ con càng lúc càng tủi thân cho chính mình.

Càng làm cho Trần Nhiễm Âm buồn bã chính là bởi vì khóc nên trong miệng cô đều là vị đắng, cô không nếm được hương vị thức ăn. Đây là lần đầu tiên Cố Kỳ Châu nấu cơm cho cô ăn, thế nhưng cô không nếm ra được vị gì. Vì sao mẹ không đồng ý? Tại sao lại không đồng ý? Bà không biết cả hai đã trải qua chuyện gì...

Trong lòng cô cực kỳ buồn bã, hơn nữa càng nghĩ càng đau khổ, cảm giác mẹ cô vốn chẳng bao giờ nghĩ cho cô.

Tần Vi cũng cực kỳ đau khổ, cảm thấy con gái không hiểu được nỗi khổ tâm của mình, bà còn không phải vì muốn tốt cho cô sao?

Thế là từ buổi trưa hôm đó, hai mẹ con họ bắt đầu chiến tranh lạnh, lúc ở nhà mặt đối mặt cũng ai không phản ứng với ai, nói chuyện với đối phương thì bắt bố Trần Nhiễm Âm truyền lời. Trần Hồng Bác bị kẹp ở giữa, không biết làm sao, cũng không biết khuyên hai người thế nào.



Chớp mắt đã đến cuối tháng mười hai.

Càng đến cuối năm, các đơn vị cảnh sát càng bận rộn, nhất là khi sắp đến dịp nghỉ lễ —— lượng người di chuyển càng lớn thì càng phải nâng cao cảnh giác, phòng ngừa tai nạn.

Sau khi từ Cố Kỳ Châu trở về đội, Trần Nhiễm Âm lại liên tiếp nhiều ngày không gặp được anh. Ba ngày đó giống như nằm mơ vậy, không ngờ mỗi ngày anh đều đến đưa cơm cho cô. Loại mộng đẹp này có thể gặp mà không thể cầu, lần sau gặp lại không biết sẽ đợi đến khi nào...

Ba ngày nghỉ Tết Dương lịch, học sinh lớp chín như thường lệ bị rút ngắn kỳ nghỉ: chiều 31/12 bắt đầu nghỉ, ngày 2/1 đi học bình thường.

Tuy nhiên, để chào đón năm mới, nhà trường cho phép các lớp học tổ chức một buổi liên hoan năm mới vào buổi chiều ngày 31 tháng 12.

Đối với những cậu thiếu niên đến tuổi dậy thì, chỉ cần có hoạt động tập thể là bắt đầu tư tưởng rối loạn không yên.

Ngày cuối cùng của năm cũ, từ buổi sáng bầu không khí trong lớp đã hừng hực khí thế, nhìn thì thấy mọi người đang ngồi vị trí của mình, trên thực tế tâm hồn đã treo ngược cành cây từ lâu. Có điều lúc này Trần Nhiễm Âm không còn yêu cầu đám nhóc tĩnh tâm học tập nữa, dù sao buổi chiều sẽ liên hoan, cô có yêu cầu cũng vô dụng, dù có nóng nảy tới mức nào. Huống chi, bọn nhỏ cũng đã vất vả một học kỳ, nên được thả lỏng một chút, dù sao cũng sắp năm mới, cô không muốn quét mất niềm vui.

Điều khiến cho đám học sinh vui vẻ hơn chính là buổi sáng hôm nay bầu trời còn có tuyết rơi, đẹp đến không chịu được. Cảnh sắc đẹp mà còn không cần chạy thể dục, trong giờ học có thể tùy ý chơi đùa, thế là trường học cực kỳ náo nhiệt, các giáo viên nhàn rỗi ôm ly giữ ấm ngồi trong phòng làm việc trò chuyện.

Nghỉ một ngày rưỡi, Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên ngồi lại bàn bạc xem kỳ nghỉ tết Dương Lịch nên sắp xếp như thế nào. Lý Tư Miên muốn ở nhà nằm một ngày, nghỉ ngơi một chút. Trần Nhiễm Âm cũng muốn ở nhà nằm, nhưng mà: “Mẹ tớ sắp xếp cho tớ đi xem mắt.” Cô bất đắc dĩ thở dài, “Tớ không muốn đi...” Lúc trước đồng ý xem mắt là bởi vì rơi vào vòng xoáy cảm xúc, cho nên mới chịu đi, bây giờ mặc dù ái phi của cô vẫn ở trong lãnh cung, nhưng quay đầu là bờ, cô lại đi xem mắt có lẽ sẽ không thích hợp.

Lý Tư Miên sửng sốt: “Xem mắt? Cậu không phải đang yêu đương với cậucủa Cố Biệt Đông sao?”

Cô ấy đang nói gì vậy? Người ta còn chưa tặng cô nhẫn kim cương mà... Thế nhưng, Trần Nhiễm Âm cũng không phủ nhận, lại thở dài: “Mẹ tớ xếp cả cho tớ đấy.” Tuy rằng cô còn đang chiến tranh lạnh với mẹ, nhưng không dám tùy tiện từ chối việc xem mắt mà bà sắp xếp cho cô, nếu không nhất định sẽ hoàn toàn chọc giận bà.

Lý Tư Miên: “Mẹ cậu không biết cậu có bạn trai sao?”

Biết, nhưng không đồng ý. Trong lòng Trần Nhiễm Âm đau khổ, lại ngại mặt mũi nên không muốn nói ra, chỉ tự tìm lý do cho mình: “Thì không phải mẹ tớ muốn để cho tớ có nhiều sự lựa chọn sao, tớ chưa từng yêu đương bao giờ...”

“À.” Lý Tư Miên tỏ vẻ hiểu được, “Thật ra mẹ cậu không sai, chắc là bà muốn cậu có nhiều kiến thức hơn về các loại người khác nhau.”

Trần Nhiễm Âm: “Ừ...”

Lý Tư Miên lại hỏi: “Đối tượng xem mắt của cậu điều kiện được không?”

Trần Nhiễm Âm: “Cũng được, làm công chức.”

Lý Tư Miên: “Ngoại hình thế nào? So sánh với cậu của Cố Biệt Đông thì sao?”

So sánh thì chắc chắn là kém hơn rồi, ái phi của cô dung mạo xinh đẹp, hoa thơm cỏ lạ... Có điều Trần Nhiễm Âm không thể công khai hạ thấp diện mạo của người khác, bèn trả lời: “Cũng được, điềm đạm, khá đẹp trai.”

Lúc này, giọng nói của một thầy giáo đột nhiên vang lên trong văn phòng, cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy cô giáo: “Em xác nhận đã nhận bài đủ chưa? Không thiếu?”

Trần Nhiễm Âm vô thức nhìn qua, người vừa mở miệng nói là Quách Duy, giáo viên dạy môn Vật lý của lớp bọn họ.

Còn đứng bên cạnh bàn làm việc là đại diện môn Vật lý của lớp 9/2, Hứa Từ Thoại: “Đủ ạ, năm mươi hai bài.”

Thầy Quách hiển nhiên không quá tin tưởng lời nói của cô ấy: “Phòng 309 hoàn thành hết rồi sao?”

Hứa Từ Thoại gật đầu: “Bọn họ đã hoàn thành hết rồi ạ.”

Quách Duy bắt đầu tự kiểm tra bài làm, sau khi tìm thấy toàn bộ bài của ba người phòng 309 thì mới tin lời Hứa Từ Thoại, sau đó để cô bé đi. Quách Duy lại nhìn kỹ bài, ngẩng đầu khen với Trần Nhiễm Âm: “Cố Biệt Đông gần đây biểu hiện không tệ, bài tập đều nộp đủ, rất nghiêm túc làm, tiến bộ rất tốt.”

Trần Nhiễm Âm cảm thấy vui mừng, cười trả lời: “Các môn học khác cũng tiến bộ rất rõ ràng, xem ra chịu học hành rồi.”

Hàng ghế sau của lớp 9/2, ba người phòng 309 tụ tập lại với nhau, nhiệt tình thảo luận về buổi liên hoan chiều nay.

Triệu Béo: “Mỗi một phòng phải có một tiết mục, tớ nghe Nhâm Nguyệt nói, phòng của các cô ấy chuẩn bị khiêu vũ đường phố, Hàn Kiều nhảy chính.”

Ngô Nguyên: “Trưa hôm qua bọn họ mượn phòng học âm nhạc luyện tập, lúc tớ đi ngang qua có nhìn thấy, Hàn Kiều nhảy khá lắm đấy.”

Triệu Béo liếc nhìn Cố Biệt Đông, hóng hớt cười hỏi: “Anh Đông, cậu không nghĩ tới việc nối lại tiền duyên với Hàn Kiều sao?”

Ngô Nguyên tiếp một câu: “Mấy ngày nay Hàn Kiều rất ân cần với cậu, lại mua nước cho cậu, đưa đồ ăn vặt cho cậu, có thể là bị sự tích anh dũng ngày đó của cậu làm cảm động đấy.”

Cố Biệt Đông nghĩ thầm: Cậu chỉ bị bắt lại làm con tin, sao lại anh dũng?

Triệu Béo: “Có thể là so sánh với Triệu Húc Bằng, cô ta cảm thấy cậu tốt hơn.”

Cố Biệt Đông ngẫm nghĩ: “Chắc là thế.”Sau đó nói tiếp, “Nhưng bây giờ tớ không thích kiểu người đó nữa.”

Triệu Béo: “Vậy bây giờ cậu thích người thế nào?”

Cố Biệt Đông: “Người nào trắng trắng, gầy gầy, lùn lùn, học tập phải tốt, lại là đại biểu của lớp học.”

Triệu Béo: “...”

Ngô Nguyên: “...”

Tiêu chuẩn này của cậu, sao càng miêu tả chi tiết càng thấy giống đại diện môn Vật lý lớp bọn họ thế nhỉ?”

Cố Biệt Đông dựa vào lưng ghế, vừa quay bút vừa nói: “Dù sao tớ cũng là người thích nhìn lên, cho nên thích loại người ưu tú hơn tớ nhiều như vậy tớ mới có thể trở nên ưu tú hơn!”

Triệu Béo: “...”

Ngô Nguyên: “...”



Đúng là! Thật không biết xấu hổ!

Cửa sau phòng học đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Từ Thoại vội vàng đi vào phòng học, đi thẳng tới trước mặt Cố Biệt Đông, nói với cậu một câu: “Cậu đi theo tớ một lúc.”

Cố Biệt Đông trong lòng vui vẻ: Gọi một mình mình thôi nha.

Triệu Béo bắt đầu ồn ào: “Yo, chuyện gì không thể nói luôn ở đây, mà phải gặp riêng người ta?”

Ngô Nguyên bắt đầu góp vui: “Đúng vậy, đều là bạn học, cậu ấy có cái gì khác biệt sao?”

Hai má Hứa Từ Thoại đỏ lên: “Dù sao cũng không liên quan đến hai người.”

Cố Biệt Đông cố nghiêm túc, vừa đứng dậy vừa “lên án” hai người bọn họ: “Đừng nói lung tung.” Sau đó, cười thầm đi cùng đại biểu đi ra cửa, đứng bên cạnh cô ấy trên hành lang, nhìn hoa tuyết bay bay trước mặt cô ấy, nghĩ bụng: Chậc, đúng là lãng mạn!

Hứa Từ Thoại lại gấp gáp nói: “Tớ nói cho cậu biết một việc!”

Cố Biệt Đông chăm chú lắng nghe, thái độ thành khẩn: “Cậu nói đi, tớ nghe đây.”

Hứa Từ Thoại: “Ngày mai cô Trần sẽ đi xem mắt!”

Cố Biệt Đông sửng sốt, ngây ngốc đáp: “Cái gì cơ?”

Hứa Từ Thoại nói: “Tớ vừa ở văn phòng nghe thấy được, ngày mai mẹ cô ấy sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt.”

Cố Biệt Đông: “...”

Mẹ nó, trên bầu trời đâu phải là tuyết, là mây xanh* cắm lên đỉnh đầu của ông cậu nhà mình thì có...

(*Mây xanh: ý chỉ chiếc sừng)

Dù là tuyết rơi thì lực lượng cảnh sát đặc nhiệm không thể ngừng huấn luyện. Hơn nữa theo lời Cố Kỳ Châu, loại thời tiết lạnh giá tuyết rơi hiếm có một lần này mới thích hợp huấn luyện ngoài trời nhất, không chỉ có thể đề cao tố chất thân thể của các đội viên mà còn có thể tôi luyện ý chí. Huống chi, bọn tội phạm không có khả năng chọn thời tiết phạm tội, cho nên đối với các biệt kích chống khủng bố, tất cả các loại hoàn cảnh đều phải thích ứng.

Quyết định của diêm vương Cố chính là mệnh lệnh, anh không cho phép phản kháng, bảo huấn luyện ở đâu nhất định phải huấn luyện ở đó, có tuyết rơi hay đao rơi cũng phải huấn luyện.

Mười hai giờ trưa buổi huấn luyện kết thúc, người nào người nấy đều bị đông lạnh đến mặt đỏ tai hồng, lúc đi vào căng tin, lông mi đều có một lớp sương trắng.

Cố Kỳ Châu thân là đội trưởng, chắc chắn phải lăn xả cùng các đội viên tham gia huấn luyện, cho nên anh cũng bị đông lạnh thành người mặt đỏ. Sau khi đi đến cửa sổ lấy cơm xong, anh bưng mâm ngồi xuống một chiếc bàn trống nào đó, nhanh chóng ăn mấy miếng cơm nóng rồi mới nhìn thoáng qua điện thoại di động, có mấy tin nhắn Wechat chưa đọc, anh trước tiên đọc tin nhắn của Trần Hoàng: 【Phi tần bị biếm vào lãnh cung, tuyết rơi rồi, chú ý giữ ấm.】

Anh mỉm cười trả lời: 【Vâng, Ngô Hoàng.】

Sau đó, lại mở hộp thoại của cháu trai của mình ra.

Đông Tử: 【Cậu! Vô cùng khẩn cấp! Ngày mai mợ sẽ đi xem mắt! Cậu sắp mọc sừng rồi!】

Cố Kỳ Châu có chút hoang mang: 【Cháu nghe ai nói?】Cố Biệt Đông vẫn luôn chờ đợi hồi âm của anh, cho nên, gần như chỉ giây lát đã nhắn lại: 【Đại diện môn Vật lý của bọn con, lúc cô ấy đến văn phòng nộp bài nghe thấy mợ và giáo viên tiếng Anh của bọn con nói chuyện!】

Sắc mặt Cố Kỳ Châu trong nháy mắt liền xanh mét: chân trước bảo ông đây chú ý giữ ấm, chân sau đi xem mắt? Khá, khá lắm.

Cố Biệt Đông lại nhắn: 【Nghe nói đối tượng xem mắt của cô ấy khá là đẹp trai! Cậu, cậu vẫn nên cố gắng đi, nếu không mợ thật sự chạy theo người khác đấy!】

Cố Kỳ Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, vài giây sau bỗng nhiên đứng lên, ngay cả đĩa cơm cũng quên cầm, sải bước ra khỏi căng tin đi thẳng đến văn phòng đội trưởng.

Hứa Kiến Thành còn có chút công việc chưa xong nên chưa kịp đi ăn cơm trưa.

Cửa văn phòng đột nhiên bị gõ, anh ấy không ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào.” Chờ người đi vào văn phòng, anh ấy mới rời mắt khỏi văn kiện, sửng sốt hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Cố Kỳ Châu nói rất nhanh: “Tôi đến xin nghỉ, chỉ xin nửa ngày, trước tám giờ sáng mai nhất định sẽ trở về đội.” Anh biết lực lượng cảnh sát tết Nguyên đán tương đối bận rộn, cho nên không dám xin nghỉ nhiều, chỉ dám xin nghỉ nửa ngày.

Hứa Kiến Thành lại càng thêm kỳ quái: Từ khi bắt đầu tham gia công tác, người này về cơ bản chẳng bao giờ tìm anh ấy xin nghỉ phép, hôm nay làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

“Tại sao cậu lại xin nghỉ?” Anh ấy hỏi một câu, “Đông Tử lại có chuyện gì à?”

“Không phải...” Cố Kỳ Châu khẩn trương liếm liếm môi, bất an lại gấp gáp nói: “Hôm nọ tôi có nói với vợ mấy lời khó nghe, bây giờ cô ấy không muốn theo tôi nữa, muốn đi xem mắt, tôi phải kéo cô ấy về.”

Sắc mặt Hứa Kiến Thành trầm xuống, quát lớn: “Cậu nói khó nghe thế nào?”

Cố Kỳ Châu ngại ngùng đáp: “Thì là, nói mấy lời không quá dễ nghe...”

Hứa Kiến Thành tức giận trừng anh: “Nói nhảm nhí gì thế hả? Rốt cuộc cậu đã nói gì với người ta?”Anh ấy muốn xem còn chỗ nào cứu vãn được không.

Cố Kỳ Chu rất bất đắc dĩ, chỉ nói: “Tôi bảo cô ấy cút đi, đi càng xa càng tốt...”

Ôi tức chết mất thôi! Dám bảo vợ mình cút đi?

Hứa Kiến Thành tức giận không nén nổi, trực tiếp cầm văn kiện ném về phía anh: “Cậu đúng là đồ gây sự!”

Văn kiện đập thẳng vào trán Cố Kỳ Châu, nhưng anh không tránh mà đứng thẳng tắp, trong vẻ mặt lộ ra sự lo lắng khó nén: “Bây giờ tôi nhất định phải kéo cô ấy về!”

Hứa Kiến Thành sắc mặt xanh mét nhìn anh trong chốc lát, thở dài một hơi, thẳng thắn ra lệnh: “Tôi chỉ cho cậu nghỉ nửa ngày, đến tám giờ sáng mai, nếu người ta vẫn chưa chịu tha thứ, cậu không cần trở về nữa, cứ trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”

Cố Kỳ Châu: “Rõ!” x26#x9;

—Hết chương 52—

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook