Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?
Chương 65
Trương Bất Nhất
17/11/2022
Bảy giờ sáng thứ bảy, Trần Hồng Bác lái xe đưa vợ con về quen thăm bố mẹ vợ.
Mùa hè trời sáng sớm, họ vừa lái xe lên cao tốc, đường chân trời phía Đông đã lộng lẫy như tấm gấm lớn thêu bằng chỉ vàng.
Vì Trần Nhiễm Âm đã làm lành với mẹ, thế nên cô không hờn dỗi đòi tự lái xe riêng nữa mà ngồi ở hàng ghế sau, vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa ngoảnh mặt nhìn ngắm non sông tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, trong đầu còn lên kế hoạch chi tiết xem lát nữa nên mách với ông bà ngoại thế nào.
Đúng, chính xác, mặc dù đã làm lành với hoàng thái hậu rồi, nhưng việc cần mách vẫn phải mách!
Ai bảo đánh mình chứ? Tát mặt mình!
Trái tim bé nhỏ của Trần Hoàng đã chịu tổn thương rất lớn, thế nên ngự trạng này phải cáo!
Muốn cáo ngự trạng thì phải có trình độ mới được, trước tiên phải cân nhắc cách diễn đạt, sau đó xác định hình thức trình bày, cuối cùng đợi hoàng thái hậu bị phê bình, cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng vì hành động ra tay đánh mình… Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Nhiễm Âm không kìm được cong khóe môi lên, đuôi mắt cũng cong lên. Chỉ mới nghĩ thôi mà đã bắt đầu thấy hả hê rồi.
“Con lại nghĩ cái gì đấy?”
Giọng hoàng thái hậu lạnh lùng vang lên trong xe.
Trần Nhiễm Âm vội nén lại nụ cười ngang ngược xen lẫn đắc ý, nghiêm túc đáp: “Không có gì ạ.”
Tần Vi ngồi ở ghế phụ lái, ngoảnh mặt nhìn con gái mình, phũ phàng vạch trần suy tính trong lòng Trần Nhiễm Âm: “Mẹ còn không hiểu con chắc? Đang nghĩ lát nữa mách lẻo mẹ với ông bà ngoại thế nào chứ gì?”
Trần Nhiễm Âm ngồi sau ghế lái, có chết cũng không nhận: “Đâu có, chắc chắn không có! Mẹ đừng có vu oan giá họa chứ!”
Tần Vi hoàn toàn không tin: “Thế vừa rồi con nghĩ gì? Còn vừa nghĩ vừa cười, trông như kẻ ngốc.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Sao lại còn công kích cá nhân con thế?
Nhưng cô vẫn sống chết không nhận, còn lôi Cố Kỳ Châu ra đỡ đạn: “Nghĩ đến bạn trai con, cứ nghĩ đến anh ấy là con muốn cười.”
Tần Vi: “…”
“Trần Nhiễm Âm, con tém lại chút cho mẹ!” Bà không vui trừng mắt, cảnh cáo: “Còn đắc ý với mẹ nữa là mẹ không đồng ý cho con theo nó đâu!”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Chuyện này mà cũng lật lọng được à?
Sau đó, Trần Hồng Bác cũng nói thêm: “Âm Âm này, con phải kiềm chế lại một chút, đứng cao một chút, đừng cứ ngẩng đầu nhìn nó mà phải để nó nhìn con, cho nó cảm giác như gần như xa, để nó duy trì cảm giác theo đuổi và ngưỡng mộ con.”
Tần Vi: “Đúng vậy, đừng để cậu ta cảm thấy cậu ta đã ăn sạch con rồi, con phải nắm quyền chủ động trong tay mình!”
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ chốc lát, khẽ cau mày, khiêm tốn hỏi: “Thế nào là cảm giác như gần như xa?”
Trần Hồng Bác thở dài: “Haiz, là kiểu đấy đấy, cái kiểu cảm giác như gần như xa ấy!”
“…”
Nghe bố nói một câu mà như nghe một câu nói.
Trần Nhiễm Âm im lặng giây lát, nói thật: “Bố, con vẫn chưa hiểu.”
Tần Vi bất lực: “Haiz, ngốc chết đi được, là kiểu cho cậu ta cảm giác khủng hoảng!”
Trần Hồng Bác vội gật đầu hùa theo: “Đúng đúng đúng, là cảm giác khủng hoảng.” Sau đó lại tiện thế nịnh nọt: “Vẫn là mẹ con giỏi.”
Tần Vi nói thêm: “Chứng tỏ gừng càng già càng cay.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cho nên, rốt cuộc cảm giác khủng hoảng là thế nào? Thế nào là như gần như xa?”
Hoàng nữ vẫn không hiểu!
Nhưng cô ngại hỏi tiếp, tránh để bị nói ngốc.
Sau đó, cô cau mày, cụp mắt, cắn môi, thầm suy nghĩ một lúc rồi lờ mờ ngẫm ra gì đó. Rồi cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho Cố Kỳ Châu: “Từ hôm nay trở đi, em không còn là em gái anh nữa.”
Bịa thêm vài anh trai mưa nữa là có thể cho anh cảm giác khủng hoảng rồi!
Sau đó cô lại gửi tiếp: “Em còn có rất nhiều rất nhiều anh trai, cả em trai nữa.”
Mặc dù Cố Kỳ Châu nghỉ phép, nhưng đồng hồ sinh học đã được cố định từ lâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi về cơ bản là giống như mọi khi. Anh dậy từ sớm nên trả lời tin nhắn rất nhanh, ngắn gọn súc tích: “Muốn anh huyết tẩy hậu cung thì em cứ nói thẳng.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Mẹ ơi, cái kiểu loạn thần này chắc rất khó để có cảm giác khủng hoảng đúng không?
Nhưng cô không cam tâm, tiếp tục kiếm chuyện: “Khanh nói câu này có sợ trẫm nghĩ nhiều không? Sao có thể để người khác chiếm lợi của mình?” Thực ra ý muốn nói: Những lời đại nghịch bất đạo này của khanh đã khiến trẫm kiêng dè khanh rồi!
Nhưng Cố Kỳ Châu lại trả lời: “Em hiểu là được. Nếu trên long sàng dám có thêm người thứ ba thì em đợi đó cho anh.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đúng là hiểu sai ý rồi.
Cô thở dài, từ bỏ việc thử ‘tạo cảm giác khủng hoảng’, hỏi thẳng: “Khanh có thấy trẫm như gần như xa không không?”
Câu nói này đã khiến đội trưởng Cố nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ đủ điều vẫn không hiểu, hỏi lại: “Hoàng thượng của thần, thế nào là cảm giác như gần như xa?”
Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Nếu em biết thì em còn hỏi anh chắc?
Để trả lời câu này, cô chỉ đành mượn lời của sếp Trần: “Ai da, thì là cảm giác như gần như xa ấy!”
Cố Kỳ Châu: “Cục cưng, em giải thích hay thật đấy.”
Trần Hoàng: “Anh cứ nói xem có hay không đi!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Anh còn không biết cảm giác như gần như xa là thế nào, làm sao mà trả lời có hay không được?
Nhưng với hiểu biết của anh về Trần Hoàng, anh có thể đoán ra đại khái, câu trả lời Trần Hoàng muốn nghe là: “Có.”
Trần Nhiễm Âm hài lòng mỉm cười, thầm nghĩ: Xem ra trẫm vẫn rất tuyệt, cho dù không biết cảm giác như gần như xa là thế nào vẫn có thể vô tình tạo ra cảm giác như gần như xa.
Để an ủi trái tim của ái phi, cô trả lời: “Trẫm cũng có cảm giác như thế với khanh.”
Cố Kỳ Châu càng lúc càng hiểu cuộc trò chuyện hiện tại, thế là anh mở trình duyệt web của di động, tìm kiếm: Cảm giác như gần như xa.
“Trông thì như ở bên nhưng lại rất xa xôi, không thể nào cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của đối phương.”
Đôi mày rậm của đội trưởng Cố lập tức cau lại: Không cảm nhận được sự tồn tại của ông đây? Hôm qua còn luôn miệng nói cả đời bên nhau, giờ lại không cảm nhận được sự tồn tại của ông đây?
Cố Kỳ Châu: “Anh không có cảm giác như gần như xa với em, có lẽ em cũng vậy.”
Trần Nhiễm Âm: “???”
Cố Kỳ Châu: “Xăm cả hình lên người, sao lại dám nói không cảm nhận được sự tồn tại của ông đây chứ?”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện chia tay, có chết ông đây cũng phải theo em!”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Trẫm… trẫm nói gì đâu? Sao tự dưng lại chia tay gì? Ai muốn chia tay anh đâu?
Lẽ nào đây chính là như gần như xa trong truyền thuyết? Đây là cảm giác khủng hoảng trong truyền thuyết? Đây là phải đứng cao một chút để anh ngước nhìn mình trong truyền thuyết?
Trần Hoàng thầm mừng, vui vẻ trả lời: “Ái phi, đừng nghĩ nhiều, trẫm chưa từng nghĩ đến chia tay, trẫm chỉ muốn khanh có cảm giác khủng hoảng chút thôi.”
Cố Kỳ Châu: “Ừm, em thành công rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “Thế nên, anh có cảm nhận hay bày tỏ gì không?”
Cố Kỳ Châu: “Có.”
Trần Nhiễm Âm: “Nói nghe xem thử?”
Cố Kỳ Châu: “Lần trước xử em nhẹ rồi, lần sau tiếp tục.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đúng là một tên loạn thần đại nghịch bất đạo!
Chạy một mạch trên cao tốc, một nhà ba người về đến nhà tổ lúc chín giờ.
Trời xanh như gột rửa, núi non hùng vĩ, ánh dương cao vợi.
Phong cảnh thiên nhiên ở quê đẹp hơn chốn thành thị phồn hoa, nhịp sống cũng chậm hơn rất nhiều, mọi thứ đều chậm rãi dễ chịu.
Bà cụ Tần đang tưới hoa ở cửa, Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy bà ngoại mình từ xa, cô lập tức mở cửa sổ xe, nghển cổ lên gọi: “Ngoại! Ngoại ơi!”
Bà cụ Tần đứng thẳng lưng, sau khi nhìn thấy xe của cháu gái thì lại cong lưng xuống, giơ cao tay mừng rỡ vẫy vẫy.
Trần Nhiễm Âm cũng phấn khởi vẫy tay.
Đến cổng nhà, Trần Hồng Bác từ từ dừng xe lại, Trần Nhiễm Âm lập tức mở cửa nhảy xuống xe, dang hai tay bổ nhào vào lòng bà ngoại: “Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm.”
Bà cụ Tần mím môi, vừa vỗ nhẹ lưng cháu gái vừa nói: “Tốt tốt tốt, tốt quá, ngoại cũng nhớ cháu.”
Trần Nhiễm Âm buông bà ngoại ra rồi lại hỏi: “Ông ngoại đâu ạ?”
Bà cụ Tần: “Ông ấy còn ở đâu được, lại lên núi thăm vườn quả của ông ấy rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “Khi nào ông về ạ?”
Bà cụ Tần chưa kịp mở miệng thì Tần Vi đã không vui hỏi trước: “Con hỏi kỹ vậy làm gì?”
Trước mặt bà ngoại, Trần Nhiễm Âm rất tự tin, lập tức hăng hái nói: “Con đợi mách tội mẹ đấy!”
Tần Vi: “…”
Bà cụ Tần lại hỏi: “Cháu muốn mách gì?”
Trần Nhiễm Âm ăn không nói có: “Mẹ đánh cháu! Tát vào mặt cháu ạ!”
Tần Vi lập tức trợn mắt, phân bua cho mình: “Mẹ có đánh con đâu? Con bé này sao lại không có lương tâm thế chứ? Mẹ chỉ vỗ nhẹ con một cái mà thành đánh con à?”
Trần Nhiễm Âm chỉ nhìn bà ngoại mình: “Là đánh cháu, tát mặt cháu ạ!”
Trọng điểm là ở ba chữ “tát mặt cháu”.
Bà cụ Tần lập tức nghiêm mặt, khiển trách con gái: “Con động tay đánh thì thôi đi, sao lại còn tát vào mặt con bé chứ?”
Trần Nhiễm Âm thầm đắc chí, hùa theo: “Đúng vậy!”
Tần Vi tức giận: “Mẹ cứ nghe nó nói vớ va vớ vẩn, nó nhịn mấy ngày nay là đợi về nhà mách mẹ đấy!”
Bà cụ Tần bảo vệ cháu gái: “Con động tay động chân là không đúng! Còn không cho Âm Âm mách tội à?”
Trần Nhiễm Âm: “Đúng vậy!”
Tần Vi bất lực, hưng dữ lườm con gái: “Con bớt đắc ý cho mẹ, về nhà chúng ta nói sau!”
Trần Nhiễm Âm không hề sợ hãi, còn không kiềm được mà cong khóe môi, vẻ mặt ngang ngược đắc ý, khiến Tần Vi bực mình: “Bao nhiêu tuổi rồi mà ngày nào cũng chọc tức mẹ, con không biết xấu hổ à?”
Trần Nhiễm Âm lý lẽ hùng hồn: “Con đâu có chọc tức mẹ, con đang nói sự thật.”
Sau đó, Trần Hồng Bác lái xe vào trong sân, lấy đồ mang đến cho hai ông bà cụ từ trong cốp xe ra, Trần Nhiễm Âm và Tần Vi mỗi người ở một bên bà cụ Tần, vừa xem tưới hoa vừa nói chuyện.
“Ngọn gió nào thổi hai mẹ con đến đây vậy?”
Tiếng ông cụ Tần bỗng vang lên ở phía sau, ba bà cháu quay đầu lại nhìn.
Trong tay ông cụ Tần xách một chiếc làn trúc, bên trong đựng đầy đào vừa hái.
“Ông ngoại!” Trần Nhiễm Âm lập tức chạy về phía ông cụ Tần, vươn tay đón lấy làn trái cây nặng trĩu.
Tần Vi hừ một tiếng, nói với bố mình: “Cuối cùng bố cũng về rồi, nó đợi bố về mách bố thôi đấy!”
Bà cụ Tần trách móc, Trần Nhiễm Âm hơi ngượng ngùng.
Ông cụ Tần cũng bị chọc cười, nhìn cháu gái mình, nói: “Ông nghe nói rồi, mẹ cháu tát cháu một cái, đúng không?”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên, không ngờ mẹ đã sớm chủ động tự thú rồi?
Ông cụ Tần nhìn xung quanh, lại hỏi: “Nó đâu?”
Trần Nhiễm Âm lại sửng sốt: “Gì ạ?”
Ông cụ Tần: “ Thằng nhóc chọc mẹ cháu tức đến động tay đâu? Không về với cháu à? Nghỉ phép rồi mà cũng không đến thăm ông bà ngoại cháu à?”
“…”
Trần Nhiễm Âm không dám tin vào tai mình: “Ông muốn gặp anh ấy ạ?”
“Chắc chắn ông phải gặp rồi.” Ông cụ Tần lại nói: “Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn người ta mà, lần này đến chung đi. Lần này ông muốn xem kỹ thử thằng nhóc này rốt cuộc tốt đến đâu mà cháu gái ông lại thích nó thế.”
…
Mùa hè trời sáng sớm, họ vừa lái xe lên cao tốc, đường chân trời phía Đông đã lộng lẫy như tấm gấm lớn thêu bằng chỉ vàng.
Vì Trần Nhiễm Âm đã làm lành với mẹ, thế nên cô không hờn dỗi đòi tự lái xe riêng nữa mà ngồi ở hàng ghế sau, vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa ngoảnh mặt nhìn ngắm non sông tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, trong đầu còn lên kế hoạch chi tiết xem lát nữa nên mách với ông bà ngoại thế nào.
Đúng, chính xác, mặc dù đã làm lành với hoàng thái hậu rồi, nhưng việc cần mách vẫn phải mách!
Ai bảo đánh mình chứ? Tát mặt mình!
Trái tim bé nhỏ của Trần Hoàng đã chịu tổn thương rất lớn, thế nên ngự trạng này phải cáo!
Muốn cáo ngự trạng thì phải có trình độ mới được, trước tiên phải cân nhắc cách diễn đạt, sau đó xác định hình thức trình bày, cuối cùng đợi hoàng thái hậu bị phê bình, cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng vì hành động ra tay đánh mình… Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Nhiễm Âm không kìm được cong khóe môi lên, đuôi mắt cũng cong lên. Chỉ mới nghĩ thôi mà đã bắt đầu thấy hả hê rồi.
“Con lại nghĩ cái gì đấy?”
Giọng hoàng thái hậu lạnh lùng vang lên trong xe.
Trần Nhiễm Âm vội nén lại nụ cười ngang ngược xen lẫn đắc ý, nghiêm túc đáp: “Không có gì ạ.”
Tần Vi ngồi ở ghế phụ lái, ngoảnh mặt nhìn con gái mình, phũ phàng vạch trần suy tính trong lòng Trần Nhiễm Âm: “Mẹ còn không hiểu con chắc? Đang nghĩ lát nữa mách lẻo mẹ với ông bà ngoại thế nào chứ gì?”
Trần Nhiễm Âm ngồi sau ghế lái, có chết cũng không nhận: “Đâu có, chắc chắn không có! Mẹ đừng có vu oan giá họa chứ!”
Tần Vi hoàn toàn không tin: “Thế vừa rồi con nghĩ gì? Còn vừa nghĩ vừa cười, trông như kẻ ngốc.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Sao lại còn công kích cá nhân con thế?
Nhưng cô vẫn sống chết không nhận, còn lôi Cố Kỳ Châu ra đỡ đạn: “Nghĩ đến bạn trai con, cứ nghĩ đến anh ấy là con muốn cười.”
Tần Vi: “…”
“Trần Nhiễm Âm, con tém lại chút cho mẹ!” Bà không vui trừng mắt, cảnh cáo: “Còn đắc ý với mẹ nữa là mẹ không đồng ý cho con theo nó đâu!”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Chuyện này mà cũng lật lọng được à?
Sau đó, Trần Hồng Bác cũng nói thêm: “Âm Âm này, con phải kiềm chế lại một chút, đứng cao một chút, đừng cứ ngẩng đầu nhìn nó mà phải để nó nhìn con, cho nó cảm giác như gần như xa, để nó duy trì cảm giác theo đuổi và ngưỡng mộ con.”
Tần Vi: “Đúng vậy, đừng để cậu ta cảm thấy cậu ta đã ăn sạch con rồi, con phải nắm quyền chủ động trong tay mình!”
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ chốc lát, khẽ cau mày, khiêm tốn hỏi: “Thế nào là cảm giác như gần như xa?”
Trần Hồng Bác thở dài: “Haiz, là kiểu đấy đấy, cái kiểu cảm giác như gần như xa ấy!”
“…”
Nghe bố nói một câu mà như nghe một câu nói.
Trần Nhiễm Âm im lặng giây lát, nói thật: “Bố, con vẫn chưa hiểu.”
Tần Vi bất lực: “Haiz, ngốc chết đi được, là kiểu cho cậu ta cảm giác khủng hoảng!”
Trần Hồng Bác vội gật đầu hùa theo: “Đúng đúng đúng, là cảm giác khủng hoảng.” Sau đó lại tiện thế nịnh nọt: “Vẫn là mẹ con giỏi.”
Tần Vi nói thêm: “Chứng tỏ gừng càng già càng cay.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cho nên, rốt cuộc cảm giác khủng hoảng là thế nào? Thế nào là như gần như xa?”
Hoàng nữ vẫn không hiểu!
Nhưng cô ngại hỏi tiếp, tránh để bị nói ngốc.
Sau đó, cô cau mày, cụp mắt, cắn môi, thầm suy nghĩ một lúc rồi lờ mờ ngẫm ra gì đó. Rồi cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho Cố Kỳ Châu: “Từ hôm nay trở đi, em không còn là em gái anh nữa.”
Bịa thêm vài anh trai mưa nữa là có thể cho anh cảm giác khủng hoảng rồi!
Sau đó cô lại gửi tiếp: “Em còn có rất nhiều rất nhiều anh trai, cả em trai nữa.”
Mặc dù Cố Kỳ Châu nghỉ phép, nhưng đồng hồ sinh học đã được cố định từ lâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi về cơ bản là giống như mọi khi. Anh dậy từ sớm nên trả lời tin nhắn rất nhanh, ngắn gọn súc tích: “Muốn anh huyết tẩy hậu cung thì em cứ nói thẳng.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Mẹ ơi, cái kiểu loạn thần này chắc rất khó để có cảm giác khủng hoảng đúng không?
Nhưng cô không cam tâm, tiếp tục kiếm chuyện: “Khanh nói câu này có sợ trẫm nghĩ nhiều không? Sao có thể để người khác chiếm lợi của mình?” Thực ra ý muốn nói: Những lời đại nghịch bất đạo này của khanh đã khiến trẫm kiêng dè khanh rồi!
Nhưng Cố Kỳ Châu lại trả lời: “Em hiểu là được. Nếu trên long sàng dám có thêm người thứ ba thì em đợi đó cho anh.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đúng là hiểu sai ý rồi.
Cô thở dài, từ bỏ việc thử ‘tạo cảm giác khủng hoảng’, hỏi thẳng: “Khanh có thấy trẫm như gần như xa không không?”
Câu nói này đã khiến đội trưởng Cố nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ đủ điều vẫn không hiểu, hỏi lại: “Hoàng thượng của thần, thế nào là cảm giác như gần như xa?”
Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Nếu em biết thì em còn hỏi anh chắc?
Để trả lời câu này, cô chỉ đành mượn lời của sếp Trần: “Ai da, thì là cảm giác như gần như xa ấy!”
Cố Kỳ Châu: “Cục cưng, em giải thích hay thật đấy.”
Trần Hoàng: “Anh cứ nói xem có hay không đi!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Anh còn không biết cảm giác như gần như xa là thế nào, làm sao mà trả lời có hay không được?
Nhưng với hiểu biết của anh về Trần Hoàng, anh có thể đoán ra đại khái, câu trả lời Trần Hoàng muốn nghe là: “Có.”
Trần Nhiễm Âm hài lòng mỉm cười, thầm nghĩ: Xem ra trẫm vẫn rất tuyệt, cho dù không biết cảm giác như gần như xa là thế nào vẫn có thể vô tình tạo ra cảm giác như gần như xa.
Để an ủi trái tim của ái phi, cô trả lời: “Trẫm cũng có cảm giác như thế với khanh.”
Cố Kỳ Châu càng lúc càng hiểu cuộc trò chuyện hiện tại, thế là anh mở trình duyệt web của di động, tìm kiếm: Cảm giác như gần như xa.
“Trông thì như ở bên nhưng lại rất xa xôi, không thể nào cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của đối phương.”
Đôi mày rậm của đội trưởng Cố lập tức cau lại: Không cảm nhận được sự tồn tại của ông đây? Hôm qua còn luôn miệng nói cả đời bên nhau, giờ lại không cảm nhận được sự tồn tại của ông đây?
Cố Kỳ Châu: “Anh không có cảm giác như gần như xa với em, có lẽ em cũng vậy.”
Trần Nhiễm Âm: “???”
Cố Kỳ Châu: “Xăm cả hình lên người, sao lại dám nói không cảm nhận được sự tồn tại của ông đây chứ?”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện chia tay, có chết ông đây cũng phải theo em!”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Trẫm… trẫm nói gì đâu? Sao tự dưng lại chia tay gì? Ai muốn chia tay anh đâu?
Lẽ nào đây chính là như gần như xa trong truyền thuyết? Đây là cảm giác khủng hoảng trong truyền thuyết? Đây là phải đứng cao một chút để anh ngước nhìn mình trong truyền thuyết?
Trần Hoàng thầm mừng, vui vẻ trả lời: “Ái phi, đừng nghĩ nhiều, trẫm chưa từng nghĩ đến chia tay, trẫm chỉ muốn khanh có cảm giác khủng hoảng chút thôi.”
Cố Kỳ Châu: “Ừm, em thành công rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “Thế nên, anh có cảm nhận hay bày tỏ gì không?”
Cố Kỳ Châu: “Có.”
Trần Nhiễm Âm: “Nói nghe xem thử?”
Cố Kỳ Châu: “Lần trước xử em nhẹ rồi, lần sau tiếp tục.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đúng là một tên loạn thần đại nghịch bất đạo!
Chạy một mạch trên cao tốc, một nhà ba người về đến nhà tổ lúc chín giờ.
Trời xanh như gột rửa, núi non hùng vĩ, ánh dương cao vợi.
Phong cảnh thiên nhiên ở quê đẹp hơn chốn thành thị phồn hoa, nhịp sống cũng chậm hơn rất nhiều, mọi thứ đều chậm rãi dễ chịu.
Bà cụ Tần đang tưới hoa ở cửa, Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy bà ngoại mình từ xa, cô lập tức mở cửa sổ xe, nghển cổ lên gọi: “Ngoại! Ngoại ơi!”
Bà cụ Tần đứng thẳng lưng, sau khi nhìn thấy xe của cháu gái thì lại cong lưng xuống, giơ cao tay mừng rỡ vẫy vẫy.
Trần Nhiễm Âm cũng phấn khởi vẫy tay.
Đến cổng nhà, Trần Hồng Bác từ từ dừng xe lại, Trần Nhiễm Âm lập tức mở cửa nhảy xuống xe, dang hai tay bổ nhào vào lòng bà ngoại: “Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm.”
Bà cụ Tần mím môi, vừa vỗ nhẹ lưng cháu gái vừa nói: “Tốt tốt tốt, tốt quá, ngoại cũng nhớ cháu.”
Trần Nhiễm Âm buông bà ngoại ra rồi lại hỏi: “Ông ngoại đâu ạ?”
Bà cụ Tần: “Ông ấy còn ở đâu được, lại lên núi thăm vườn quả của ông ấy rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “Khi nào ông về ạ?”
Bà cụ Tần chưa kịp mở miệng thì Tần Vi đã không vui hỏi trước: “Con hỏi kỹ vậy làm gì?”
Trước mặt bà ngoại, Trần Nhiễm Âm rất tự tin, lập tức hăng hái nói: “Con đợi mách tội mẹ đấy!”
Tần Vi: “…”
Bà cụ Tần lại hỏi: “Cháu muốn mách gì?”
Trần Nhiễm Âm ăn không nói có: “Mẹ đánh cháu! Tát vào mặt cháu ạ!”
Tần Vi lập tức trợn mắt, phân bua cho mình: “Mẹ có đánh con đâu? Con bé này sao lại không có lương tâm thế chứ? Mẹ chỉ vỗ nhẹ con một cái mà thành đánh con à?”
Trần Nhiễm Âm chỉ nhìn bà ngoại mình: “Là đánh cháu, tát mặt cháu ạ!”
Trọng điểm là ở ba chữ “tát mặt cháu”.
Bà cụ Tần lập tức nghiêm mặt, khiển trách con gái: “Con động tay đánh thì thôi đi, sao lại còn tát vào mặt con bé chứ?”
Trần Nhiễm Âm thầm đắc chí, hùa theo: “Đúng vậy!”
Tần Vi tức giận: “Mẹ cứ nghe nó nói vớ va vớ vẩn, nó nhịn mấy ngày nay là đợi về nhà mách mẹ đấy!”
Bà cụ Tần bảo vệ cháu gái: “Con động tay động chân là không đúng! Còn không cho Âm Âm mách tội à?”
Trần Nhiễm Âm: “Đúng vậy!”
Tần Vi bất lực, hưng dữ lườm con gái: “Con bớt đắc ý cho mẹ, về nhà chúng ta nói sau!”
Trần Nhiễm Âm không hề sợ hãi, còn không kiềm được mà cong khóe môi, vẻ mặt ngang ngược đắc ý, khiến Tần Vi bực mình: “Bao nhiêu tuổi rồi mà ngày nào cũng chọc tức mẹ, con không biết xấu hổ à?”
Trần Nhiễm Âm lý lẽ hùng hồn: “Con đâu có chọc tức mẹ, con đang nói sự thật.”
Sau đó, Trần Hồng Bác lái xe vào trong sân, lấy đồ mang đến cho hai ông bà cụ từ trong cốp xe ra, Trần Nhiễm Âm và Tần Vi mỗi người ở một bên bà cụ Tần, vừa xem tưới hoa vừa nói chuyện.
“Ngọn gió nào thổi hai mẹ con đến đây vậy?”
Tiếng ông cụ Tần bỗng vang lên ở phía sau, ba bà cháu quay đầu lại nhìn.
Trong tay ông cụ Tần xách một chiếc làn trúc, bên trong đựng đầy đào vừa hái.
“Ông ngoại!” Trần Nhiễm Âm lập tức chạy về phía ông cụ Tần, vươn tay đón lấy làn trái cây nặng trĩu.
Tần Vi hừ một tiếng, nói với bố mình: “Cuối cùng bố cũng về rồi, nó đợi bố về mách bố thôi đấy!”
Bà cụ Tần trách móc, Trần Nhiễm Âm hơi ngượng ngùng.
Ông cụ Tần cũng bị chọc cười, nhìn cháu gái mình, nói: “Ông nghe nói rồi, mẹ cháu tát cháu một cái, đúng không?”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên, không ngờ mẹ đã sớm chủ động tự thú rồi?
Ông cụ Tần nhìn xung quanh, lại hỏi: “Nó đâu?”
Trần Nhiễm Âm lại sửng sốt: “Gì ạ?”
Ông cụ Tần: “ Thằng nhóc chọc mẹ cháu tức đến động tay đâu? Không về với cháu à? Nghỉ phép rồi mà cũng không đến thăm ông bà ngoại cháu à?”
“…”
Trần Nhiễm Âm không dám tin vào tai mình: “Ông muốn gặp anh ấy ạ?”
“Chắc chắn ông phải gặp rồi.” Ông cụ Tần lại nói: “Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn người ta mà, lần này đến chung đi. Lần này ông muốn xem kỹ thử thằng nhóc này rốt cuộc tốt đến đâu mà cháu gái ông lại thích nó thế.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.