Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 76

Trương Bất Nhất

17/11/2022

Chương đặc biệt: Trường học Âm Mộc (hạ)

“Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một đi không trở về.”

Cố Biệt Đông thầm niệm mấy câu thơ bi thảm lại dứt khoát, giơ ngọn nến trắng trong tay lên, hít sâu một hơi rồi kiên trì bước vào điện thờ.

Bên trong điện thờ cũng đen như mực, nguồn sáng duy nhất là hai ngọn nến giả màu trắng đặt trên bàn gỗ đen trước di ảnh đen trắng của cô gái, có vẻ là cùng loại với nến trắng trong tay Cố Biệt Đông, chỉ khác ở chỗ là hai cây nến trắng đặt trước di ảnh có thêm chữ “Điện” màu đen.

Cố Biệt Đông vừa bước vào trong điện thờ thì dưới chân có tiếng “sột soạt” —— mặt đất rải đầy tiền giấy, giày thể thao giẫm lên sẽ tạo ra âm thanh như thế. Quan tài được đậy nửa kín nửa hở, Cố Biệt Đông không dám nhìn vào quan tài, cậu sợ sẽ mắt đối mắt người chết. Cậu cầm nến đi quanh quan tài, có thể tính là đã thăm dò hết cả gian điện thờ. Sau đó cậu quay trở lại, nói với bốn người còn lại: “Trong đó an toàn. Ở tường cũng có một cái bảng đen, trên bảng viết câu hỏi.”

Chờ năm bạn học nhỏ vào phòng hết, cửa phòng “ầm” một tiếng đóng và khóa trái lại.

Hiển nhiên là chỉ khi cả bọn trả lời đúng câu hỏi mới có thể ra khỏi phòng.

Câu hỏi trên bảng đen:

Tại sao bé con lại chết?

Chỉ có một cơ hội.

Trả lời sai sẽ bị bắt ~ ha ha ha ha ~

Năm bạn nhỏ tụ lại nhìn bảng đen, Cố Biệt Đông mở lời: “Bé con là Vương Hề, cho nên bây giờ chúng ta phải tìm ra nguyên nhân cái chết của Vương Hề? Chỉ có một cơ hội? Mẹ nó, Conan tới may ra mới tìm được lý do Vương Hề chết!”

Trọng tâm của Ngô Nguyên lại lệch: “Di ảnh kia, liệu không phải là ảnh thật chứ?”

Triệu Béo: “Chắc chắn không phải, chắn hẳn là dùng đồ họa vi tính vẽ, chứ ai lại muốn lấy ảnh của mình làm di ảnh ở nơi xui xẻo này?”

Lý Phi Lâm yếu đuối tiếp lời: “Bây giờ chúng ta phải đang tìm manh mối và bằng chứng đúng không?”

“……”

Ừ, đúng là phải tìm bằng chứng.

Nhưng mà tìm ở đâu bây giờ?

Triệu Béo lại lắc não: “Không phải là phải chui vào trong quan tài chứ? Nằm đè lên người chết rồi nhìn vào nắp quan tài.”

“……”

Nói tiếng nữa là bọn tôi khâu miệng cậu lại đấy!

Ngay khi mọi người thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm quan tài suy nghĩ xem có phải chui vào hay không, Hứa Từ Thoại đột nhiên: “Nhìn xuống đất! Nhìn tiền giấy kìa!”

Mọi người lập tức cúi đầu khom lưng, giơ nến nhìn xuống mặt đất.

Trong đống tiền giấy màu vàng nhạt đầy đất lại có một tờ tiền giấy viết một ít chữ nhỏ màu đen.

Hứa Từ Thoại nhặt tờ tiền giấy có chữ lên, mọi người thấy trên tiền giấy viết: “Họ gọi tôi là con đĩ, mắng tôi là đồ không biết xấu hổ, mắng tôi vì đã quyến rũ ngài Lý.”

Năm người đột nhiên im lặng, bầu không khí trở lên lạ thường, bọn họ cùng lúc nhớ tới nhật ký A Viện viết:

Ngày 16 tháng 3 năm 1922, trời trong.

Mới đến Âm Mộc, đất khách quê người, trong trường cũng không có bạn tốt đi cùng, chỉ có thể làm tất cả một mình, cố gắng học thật giỏi, ngài Lý là giáo viên từ nước ngoài trở về, bài giảng của người đó rất thú vị, có thể làm cho tôi chuyên tâm, nhưng thật sự vô cùng cô đơn.

Cố Biệt Đông mím môi: “Cho nên, có một nữ sinh khác nhục mạ cô ấy quyến rũ giáo viên?”

Ngô Nguyên: “Nhật ký là A Viện viết, người chết lại là Vương Hề?”

Triệu Béo: “Nhưng cuối cùng là mắng ai nhỉ? Vương Hề hay A Viện?”

Toàn bộ người phòng 309 đều bối rối.

Lý Phi Lâm mím môi, đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm: “Một bé con một mình đi; hai bé con nắm tay nhau; ba bé con tranh cãi không ngớt…”

Ngô Nguyên giật mình: “Cậu, cậu đang yên đang lành sao lại nghiêm túc đọc cái thứ này?”

Lý Phi Lâm vội vàng giải thích: “Tớ chỉ cảm thấy những lời này kỳ quá!”

Cố Biệt Đông: “Cái gì kỳ lạ?”

Lý Phi Lâm: “Tớ cũng không biết nói thế nào nữa… Chỉ là thấy hơi bất thường”

Hứa Từ Thoại im lặng một lát: “Một bé con là Vương Hề, hai bé con là Vương Hề và A Viện, ba bé con – thế hẳn là lại có thêm thêm một nữ sinh.”

Lý Phi Lâm gật đầu, bổ sung: “Bốn bé con có thể là bắt đầu của bạo lực và vũ nhục, coi người như chó con dắt đi dạo…”



Hứa Từ Thoại: “Vì vậy bài hát này là một câu chuyện, câu chuyện về bạo lực học đường!”

Lý Phi Lâm gật đầu: “Ừm! Sự khởi đầu của bạo lực là tin đồn và những suy đoán ác ý không có cơ sở!”

Phòng 309: ”……”

Mẹ kiếp!

Khả năng nắm bắt và phân tích chi tiết của phụ nữ rất đáng sợ!!!

Cố Biệt Đông run rẩy hỏi: “Vậy, vậy nguyên nhân cái chết của Vương Hề là bạo lực học đường?”

Hứa Từ Thoại lắc đầu: “Không chắc nữa, tớ không biết khắc củ sen và chơi pháo hoa có ý nghĩa gì.” Cô ấy lại ra lệnh: “Tiếp tục tìm! Tìm kiếm tiếp trong đống tiền giấy! Chắc chắn vẫn còn có manh mối!”

Mọi người lập tức vùi đầu tìm kiếm trong đống tiền giấy, người đầu tiên tìm được phát hiện mới là Ngô Nguyên: “Tớ tìm được rồi! Trên đó viết là ‘Ngài Lý xuất thân danh gia vọng tộc, là con trai của một gia đình quý tộc từ nước ngoài trở về. Ngài ấy phong độ ngời ngời, tất cả mọi người đều rất thích môn ngoại ngữ của ông ấy, ngay cả bác sĩ Smith cũng thường xuyên tới gặp ngài ấy hỏi nhiều vấn đề.”

Cố Biệt Đông cũng tìm thấy manh mối khác: “Tớ cũng tìm được.” Cậu dùng nến trắng soi rồi đọc chữ trên tiền giấy: “Ngài Lý khen làn da của Vương Hề trắng mịn hơn cả tuyết. Má, chắc chắn hai người bọn họ có gian tình!”

Lý Phi Lâm cũng phát hiện: “Nếu ngón tay là ngó sen thì cánh tay giống như củ sen.”

“……”

Mọi người bỗng nhiên thông suốt.

Ai nấy đều lạnh hết cả sống lưng.

Sắc mặt ai tái nhợt, mím môi không dám nói gì, cuối cùng Hứa Từ Thoại chỉ đành lên tiếng: “Năm bé con khắc củ sen, chắc là bọn họ dùng dao khắc chữ trên cánh tay Vương Hề, sáu bé con chơi pháo hoa, hẳn là bọn họ đang dùng lửa đốt da Vương Hề, đốt đến mức toàn thân cô ấy đều là vết thương.”

Cố Biệt Đông: “Đốt, đốt chết?”

Hứa Từ Thoại gật đầu: “Còn nhớ đoạn giới thiệu trước khi chúng ta vào không? Sau khi xây trường học được ba năm, một đêm nọ trong khuôn viên trường bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, một cô gái 14 tuổi chết trong đám cháy, thi thể bị thiêu rụi không còn nguyên vẹn…”

“……”

Mẹ nó chứ, lòng người còn kinh khủng hơn cả quỷ thần!!!

Ngô Nguyên cảm thông cực kì, đột nhiên nổi giận: “Đều là bạn học với nhau! Vậy mà bọn họ có thể làm như thế sao?!”

Triệu Béo: “Bối cảnh xây dựng trường học là dân quốc, lúc đó mọi thứ đều không ổn định, pháp luật cũng chưa hoàn thiện.”

Cố Biệt Đông: “Thật ra cũng không hẳn, bạo lực học đường bây giờ cũng không ít.”

Lý Phi Lâm: “Thật vậy, chúng ta chỉ có thể nói rằng chúng ta đang hạnh phúc, chúng ta học ở một ngôi trường tốt, không hề có bạo lực học đường.”

Bố dượng của Hứa Từ Thoại là luật sư, chuyên về án của trẻ vị thành niên, cô ấy từng được ông kể cho nghe không ít vụ án bạo lực học đường, bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Ba người thành hổ, miệng nói xói vàng, lời đồn có thể giết người. Hơn nữa cùng lúc có nhiều người bạo lực, những người ấy sẽ không cảm thấy mình đang bạo hành người khác, ngược lại, bọn họ còn cảm thấy mình đang duy trì chính nghĩa.”

Cố Biệt Đông nhìn Hứa Từ Thoại một cái, càng cảm thấy cô gái này không giống những người khác, tuy rằng vóc dáng thấp bé nhưng vô cùng cứng rắn, dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ, dù ở đâu thì cô ấy cũng có thể nhìn mọi việc và phân tích vấn đề một cách bình tĩnh.

Hơn nữa, cô ấy còn rất can đảm, thật có thể làm cho người ta cảm thấy an toàn!

Năm người bạn nhỏ cảm khái “bạo lực học đường” thật kinh khủng, sau đó lại tiếp tục trả lời câu hỏi vượt ải.

Cố Biệt Đông cầm phấn từ trong khe bảng đen lên, viết bốn chữ “chết vì lửa thiêu” trên bảng đen.

Ba giây sau, hành lang ngoài cửa lại có tiếng gào thét quỷ quái, ngay sau đó tiếng đập cửa lại ầm ầm vang lên, sức đập rất lớn, thậm chí đã đập hở một phần cửa, bóng ma ngoài cửa như ẩn như hiện, cảm giác lúc nào cũng có thể phá cửa vào.

Năm người trong nháy mắt bị dọa đơ người.

Ngô Nguyên khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang không ngừng bị va chạm: “Vãi, trả lời sai?”

Triệu Béo sắc mặt tái nhợt: “Bài đồng dao vang vang kìa!”

Cố Biệt Đông: “Không sai! Chắc chắn là bị thiêu chết!”

Lý Phi Lâm sợ đến không nói nên lời.

Hứa Từ Thoại cắn môi nhìn chằm chằm quan tài trong chốc lát: “Đẩy ra! Đẩy nắp quan tài ra!”

Cố Biệt Đông lập tức đi tới đẩy quan tài, ngay khi cậu đẩy nắp quan tài nửa kín nửa hở ra, bên trong quan tài là một con đường đen kịt chỉ cho từng người một đi vào.

“Trong này có đường!” Cố Biệt Đông hô to.

Triệu Béo: “Mẹ kiếp? Nãy giờ tớ nhìn nó mãi mà!” Cậu ấy vẫn khá gan dạ, vừa vào đã nhìn vào trong quan tài thử.

Hứa Từ Thoại: “Có lẽ là sau khi trả lời chính xác mới có đường ra.”

Ngô Nguyên: “Gian mật thất này thật là hiện đại…”

Mọi người nhanh chóng nối đuôi nhau chui vào trong quan tài, Cố Biệt Đông vẫn là người bọc hậu. Ngay lúc cậu chui vào địa đạo thì ác quỷ bên ngoài đã đập nát cửa, trong nháy mắt nắp quan tài khép lại, cậu còn nhìn thấy ác quỷ đuổi theo…

Đường hầm rất chật hẹp, cũng đen thui không khác ban nãy, chỉ có thể dùng nến trong tay chiếu sáng.



Đi vài mét đường hầm thì họ đến một căn phòng khác.

Gian phòng này càng kinh khủng hơn, nhìn giống như nhà xác trong bệnh viện, đèn trên đầu vừa mờ vừa trắng, ở giữa phòng có mấy cái giường cố định, đặt “thi thể” phủ vải trắng, không biết những thi thể này là đồ giả hay là NPC.

Bọn họ từ cuối phòng chui ra, ở bức tường phía cuối của căn phòng là tủ đông lớn màu bạc chứa thi thể; bức tường phía trước phòng treo một tấm bảng đen có câu hỏi:

Tại sao tất cả bé con đều có tuyết Trung Hoa?

Xin vui lòng hô câu trả lời đúng.

Chỉ có một cơ hội, trả lời đúng thả các ngươi rời đi, trả lời sai ở lại chơi với bé con nhé ~ ha ha ha ~

Ở trước bảng đen còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài lụa màu đen, đứng thẳng nghiêng đầu. Người đàn ông nhắm nghiền hai mắt, mặt bôi phấn trắng, hai môi đỏ thẫm, thoạt nhìn khá là khủng bố.

Lý Phi Lâm: “Anh ta, anh ta là người thật hay giả?”

Triệu Béo: “Hẳn là thật, bây giờ đang ngủ sâu, nhưng nếu chúng ta trả lời sai có thể sẽ thức tỉnh.”

Ngô Nguyên nói thêm: “Mở hai mắt đỏ như máu, gào thét nhào tới xé chúng ta thành từng mảnh nhỏ.”

Lý Phi Lâm: “…” Cô ấy sẽ không bao giờ chơi mật thất với đám người này nữa!

Cố Biệt Đông nhìn Hứa Từ Thoại: “Tại sao tất cả bé con đều có tuyết Trung Hoa?”

Những người khác cũng nhìn về phía Hứa Từ Thoại, cảm giác tất cả bọn họ đều đang dùng chung đầu của Hứa Từ Thoại.

Hứa Từ Thoại chậm rãi phân tích: “Người này hẳn là Ngài Lý, ban nãy tờ tiền viết anh ta ở nước ngoài trở về, bác sĩ Smith của trường còn thường xuyên đi tìm ông ta hỏi mấy thứ khác, chứng tỏ người này học y, trở về làm giáo viên ngoại ngữ ở trường trung học Âm Mộc, cũng vô cớ bị cuốn vào tin đồn. Vương Hề chết chắc chắn người này cũng dày vò trong lòng. Hơn nữa tất cả lời đồn nhảm đều nói về ông ta, ông ta không chịu nổi điều này nên bắt đầu trả thù, chế tạo virus làm cho tất cả học sinh đều nhiễm bệnh mưng mủ toàn thân.” Cô bổ sung: Tuyết trung hoa của Vương Hề là vết bỏng đen của da, tuyết trung hoa của những người khác chính là đốm đen mưng mủ hình tròn.”

Tất cả mọi người được khai sáng: “Đỉnh của chóp! Cậu thật trâu bò!”

Cố Biệt Đông lại nịnh nọt tới trời: “Đại diện, cậu thật sự là thông minh, trí tuệ hơn người, tướng mạo song toàn!”

Những người còn lại: “…” A, anh Đông, được rồi, đủ thì dừng lại đi, nịnh rõ quá đấy.

Hứa Từ Thoại phớt lờ lời nịnh hót của Biệt Đông: “Chúng ta nên hô như thế nào?”

Cố Biệt Đông chủ động: “Cứ hô Ngài Lý chế tạo virus đi.”

Hứa Từ Thoại suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được.”

Theo đó, cả hai đứng cạnh nhau ở giữa “nhà xác”, hét lên: “Ngài Lý đã tạo ra virus.”

Một giây sau bỗng nhiên có tiếng “ầm ầm ầm”, năm người quay đầu lại, phát hiện tủ đông lớn chứa thi thể lại từng chút từng chút di chuyển sang bên cạnh, lộ ra đường thoát dài ở đằng sau.

Cuối đường có một tia sáng từ khe cửa chiếu vào.

Hiển nhiên cuối đường chính là lối ra khỏi mật thất.

Năm người mừng rỡ quá đỗi, nhưng đúng lúc này ngài Lý đang đứng phía trước bỗng nhiên mở mắt, gào thét nhào tới phía mấy người bọn họ.

Năm người không hề phòng bị nên hoảng sợ thét chói tai, ra sức chạy như điên về phía cuối thông đạo.

Lúc Hứa Từ Thoại xoay người không cẩn thận đụng vào giường cố định, chân trái vấp phải ròng rọc, ngã về phía trước, nằm sấp trên mặt đất.

Cố Biệt Đông vốn đã chạy được vài bước, nghe thấy động tĩnh lại xoay người lại, một tay kéo Hứa Từ Thoại từ trên mặt đất lên, giây trước ngài Lý nhào về phía bọn họ, giây sau cậu đã ôm ngang Hứa Từ Thoại dưới mặt đất lên, cắn chặt răng chạy như điên về phía lối ra.

Khoảnh khắc lao ra khỏi cổng trường, năm người quả thực như được hồi sinh!

Trong đại sảnh vẫn có không ít người chơi chờ vào phòng, bọn họ vừa lao ra thì ai nấy cũng nhìn cả vào bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng không thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy “cuộc sống là quý giá”.

Nhìn kìa! Xem đi! Dù sao mấy người chúng ta còn sống đã ra ngoài! Không bị bé ma kia bắt đi!

Cố Biệt Đông thở hồng hộc, kinh hồn bạt vía, thậm chí cậu quên mất bản thân còn đang ôm một người trong ngực.

Hứa Từ Thoại ngượng ngùng, đỏ mặt nói một câu: “Thả tớ xuống!”

“À.” Cố Biệt Đông vội vàng thả cô ấy xuống đất.

Hứa Từ Thoại cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Cố Biệt Đông mừng thầm, lại cố khiêm tốn gãi gãi đầu: “A, không có gì, việc nên làm!” Cậu tràn đầy chờ mong hỏi một câu: “Biểu hiện của tớ vừa rồi cũng được chứ?”

Hứa Từ Thoại: “Ngoại trừ hơi nhát gan thì đều rất tốt.”

Cố Biệt Đông: “…”

Ông đây năm lần bảy lượt làm anh hùng đổi lại mấy chữ lạnh lùng thế này thôi????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook