Chương 10: Song bài ngọt ngào
Thiên Tuyết SS
10/08/2021
Editor: Punlluv
Diệp Vãn Vãn chớp chớp mắt, trong lòng thập phần cảm tạ.
Bọn họ mặc dù cũng chưa phải đại phú hào gì, nhưng cho dù là đẳng cấp tiểu phú hào như bọn họ cũng phải là kim cương lấp lánh, đối với cái đồng thau nhỏ bé như Diệp Vãn Vãn mà nói, được chung một mâm với bọn họ có thể nói là cơ hội khó kiếm rồi.
Tiến vào trận đấu, mọi người đều không vội vã chọn anh hùng, ai cũng chờ Diệp Vãn Vãn chọn trước mới bắt đầu.
Nhan Trầm liền nhìn cô click mở danh sách anh hùng, tất cả các gương mặt nữ anh hùng xinh đẹp, có nhan sắc đều đủ cả, đến cả mấy nữ anh hùng khó kiếm cô đều có, nhìn qua cũng biết là đổ không ít của cải vào đó.
Anh hơi hơi nhướng mày, nhưng vẫn im lặng chưa nói gì cả.
Diệp Vãn Vãn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng nhìn đi nhìn lại thì chọn Dương Ngọc Hoàn.
Anh hùng này là ở vị trí phụ trợ, nhưng hầu hết mọi người đều muốn thấy cô đi ở trung lộ, ở trên KPL cũng coi như là lên sân khấu rồi, mà hầu hết người chơi ít nhất cũng phải chọn một pháp sư tầm trung để chơi.
Nhan Trầm cuối cũng vẫn hỏi riêng cô: "Cô định đi đường nào?"
Diệp Vãn Vãn nói: " Tôi muốn đi hai người cùng nhau, như vậy cảm giác an toàn hơn."
Ý tứ chính là đánh phụ trợ.
Chu Vũ Tinh vốn chình là tuyển thủ trong đội ADC của bọn họ, lúc này xạ thủ anh hùng Lỗ Ban số 7, bước chân ngắn nhỏ đi theo bên cạnh cô.
ADC đọc theo tiếng anh có nghĩa là Attack Dame Carry là vị tướng có sát thương vật lý ở tầm xa thường được áp dụng đối với các vị trí xạ thủ trong team.
"Lỗ Ban đại sư, chỉ số thông minh 250 (đồ ngốc)......"
Diệp Vãn Vãn phụt cười một tiếng: "Lời kịch này quả đúng là có điểm tốt."
Ngại với tầm mắt của người nào đó, Chu Vũ Tinh không dám lên tiếng, chỉ có thể phụ họa cười gượng hai tiếng.
Hai anh hùng đồng loạt tới đường trên, chặn xong một linh, Chu Vũ Tinh nhìn kinh nghiệm chính mình còn chưa đủ để đến cấp 2 tiểu Lỗ Ban, tê một tiếng, quay đầu hỏi Diệp Vãn Vãn: "Sao cô không lấy đá quý ra vậy?"
Diệp Vãn Vãn rất ngốc, theo bản năng đi hỏi Nhan Trầm: "Đá quý là cái gì?"
Người đàn ông lúc này lười biếng dựa vao sô pha, cánh tay chống ở trên tay vịn nhìn bọn họ, đột nhiên không kịp phòng ngừa tiếp xúc với ánh mắt thiếu nữ, anh ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới phản ứng đầu tiên như thế lại là hỏi mình.
Anh vươn tay, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào mu bàn tay thiểu nữ, anh chỉ dừng lại một giây, liền đem điện thoại từ tay cô rút ra, nhấn vào cửa hàng, đem trang bị kia chỉ cho cô xem.
"Đây là đá quý, cô về sau nhớ rõ trang bị số 1 này."
Bọn họ giờ phút này khoảng cách có chút quá gần, bả vai chạm vào nhau, gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, liền trên người anh mùi bạc hà đều trở nên rất rõ ràng.
Anh lông mi rất dài, đen đen mà lại cong vút.
Chớp chớp một chút, liền giống như có một mảnh lông chim cào trên tim cô, hơi hơi ngứa, cũng hơi hơi có động tâm.
Diệp Vãn Vãn lúc này đại não trống rỗng, căn bản không thể nghe rõ anh nói gì đó, thẳng đến khi Nhan Trầm thu tay trở về, cô trong lòng còn đang suy nghĩ: Ngũ quan xinh đẹp như vậy, nếu có thể cười nhiều hơn một chút......
Nhan Trầm đương nhiên đã nhận ra cô thất thần, lại cũng chưa nói cái gì, chỉ là hỏi cô: "Đã hiểu?"
"Đã hiểu!" Diệp Vãn Vãn đáp lại rất nhanh, nhưng kì thật trừ bỏ câu đầu tiên, cô căn bản không tập trung nghe được gì vào đầu.
Nhan Trầm cũng không vạch trần cô, nhàn nhạt ừ một tiếng, tầm mắt đảo qua màn hình, nhắc nhở một câu: "Lỗ Ban sắp chết rồi."
Trên màn hình, chỉ thấy tiểu Lỗ Ban đang bị địch quân ấn trên tường điên cuồng đánh, máu cũng đang sụt đi rất nhanh
Chu Vũ Tinh thầm liếc hai người, thầm nghĩ các người coi như còn có chút lòng dạ nhớ tới tôi....
Tác giả có lời muốn nói: Làm chúng ta đau lòng một chút tiểu chu đồng học......
Hiện tại bị làm lơ không quan trọng, về sau bị làm lơ số lần sẽ càng nhiều, sớm muộn gì có thể thói quen ~
...
Bốn đại thân cùng dẫn dắt, Diệp Vãn Vãn như vậy mà mơ màng hồ đồ liền thắng, toàn bộ hành trình chỉ nhìn thấy hệ thông không ngừng nhắc nhỏ ai giết người như ma, ai thiên hạ vô song....
Mà Dương Ngọc Hoàn của cô cơ hồ chẳng có tác dụng gì, tấn công thấp hơn 10%, nhận tổn thương cũng thấp, nhưng hỗ trợ vì đi theo tiểu Lỗ Ban chạy nên tính ra còn tương đối cao.
Diệp Vãn Vãn nhìn mảng số liệu của những người khác, trong lòng cũng cảm thấy có chút mất mặt.
"Nhan Trầm, anh đừng im lặng không nói lời nào như vậy, anh dạy tôi nha." Sau kết thúc này, Diệp Vãn Vãn nhìn trên màn hình nhảy ra lời mời, nhưng cô không lập tức xác nhận, mà quay đầu kéo kéo tay áo Nhan Trầm, ngữ khí mềm mại, trong lúc vô tình mang theo điểm làm nũng.
Cô lôi kéo tay áo anh, một đôi mắt to chớp chớp.
Nhan Trầm dường như cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, anh cầm ly vừa rồi còn thừa lại nước trái cây uống cạn một hơi, nước dưa hấu ướp lạnh thanh thanh tỏa ra trong khoảng miệng, loại này bình thường đối với anh mà nói thì quá ngọt, nhưng vào giờ phút này thế nhưng lại cảm thấy giống như có chút nhạt nhạt.
Anh nhìn nhìn thiếu nữ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy mong chờ.
Làn da cô thực trắng, hai má có chút phấn nhạt nhạt, nhìn qua mà phá lệ động lòng người/
Nhan Trầm liếm liếm môi.
Tổng thế lại cảm thấy, hương vị của cô sẽ càng ngọt hơn một ít.
Diệp Vãn Vãm thấy anh không có phản ứng, nhìn không được lại nói: "Anh vừa rồi chính là đáp ứng rồi muốn mang tôi đi mấy trận, ném cho đồng đội nhưng không tính toán gì hết."
Nhan Trầm không nói tiếng nào, sau đó liền lấy ra di động mở vương giả, tìm một cái id mấy trăm năm không dùng, hướng vị kia gọi là "Vãn Vãn muốn lên cấp vương giả" phát lời mời.
Anh nhìn ID cô, đạm thanh nói: "Tôi có thể mang cô lên cấp vương giả."
Diệp Vãn Vãn sửng sốt, sau đó cười cự tuyệt: "Không cần không cần, chỉ cần mang tôi theo mấy trận là được, tôi cũng không thể mỗi ngày chạy tới quấy rầy anh được."
Nhan Trầm nhìn đôi mắt đang cười của cô, lời muốn nói chung quy vẫn là nghẹn trở về.
Cô trên màn hình còn có những lời mới của người khác, cô toàn bộ đều làm lơ, lựa chọn chấp nhận lời mời của Nhan Trầm.
Đám thiếu niên giờ phút này vây ở một chỗ vừa nói vừa cười, cũng không chú ý đến bọn họ phía bên này.
Chỉ có bạn học Thượng QUan đợi nửa ngày, kết quả phát hiện trạng thái trò chơi của Diệp Vãn Vãn chuyển từ ngoài tuyến liền thành đang trong trận đấu, lại bắt đấu được một phút rồi.
Anh không nhịn được thăm dò, phát hiện hai người này thế nhưng đã bắt đầu song bài ngọt ngào.
"Trời đất, đội trưởng anh không được nha, sao lại có thể không nói một tiếng lại liền mang theo tiểu Vãn Vãn..."
Anh chưa dứt lời, Chu Vũ Tinh đã che miệng anh lại, trực tiếp ỷ vào ưu thế cao lớn kéo cánh tay người kia đi.
Hai người tìm một góc bắt đầu kề tai nói nhỏ:
"Cậu bị ngốc sao?"
"Cậu cứ từ từ mà nói chuyện, sao lại mắng chửi người khác như vậy?"
"Cậu không thấy đội trưởng có hứng thú đối với Diệp Vãn Vãn sao, cậu lạ còn một hai qua cắm một chân, làm bóng đèn vui đến thế cơ à?"
Thượng Quan nghe vậy cả kinh, thấp thấp chửi thầm một tiếng.
Cẩn thận ngẫm lại, anh gia nhập chiến đội lâu như vậy, Nhan Trầm tích các tính nết cũng coi như hiểu biết tương đối sâu.
Đội trưởng bọn họ từ trước đến này đều lãnh khốc vô tình, đừng nói chuyện gì, ngày thường đánh cùng bọn họ có khi đều vô cùng ghét bỏ.
Lúc này đối với Diệp Vãn Vãn lại nhiệt tình như vậy, đối với Nhan Trầm mà nói chính là phi thường nhiệt tình__Lại uống nước ép trái cây của người ta, lại còn tay cầm tay dạy người ta chơi game, lại còn mở id khác dẫn người đi đánh lên cấp... . Truyện Huyền Huyễn
Này mẹ nó cũng không phải chỉ là "có hứng thú" đơn giản như vậy được a!
Chu Vũ Tinh tấm tắc nói: "Ban nãy cậu còn kêu người ta tiểu Vãn Vãn, có phải chính là đi tìm cái chết không?"
Thượng Quan sống không còn gì luyến tiếc: "Cảm giác lãnh lẽo quá......"
Chu Vũ Tinh vỗ vỗ vai anh, có điểm vui sướng khi bạn bè gặp họa: "Cũng không đến mức lạnh đâu, nhiều nhất cũng chỉ là Tinh Thần chiến đội chúng ta về sau thực hành chính sách nuôi thả, cậu sẽ trở thành cô nhi chân chính mà thôi."
Thượng Quan rít gào: "Cô cái đầu nhà cậu! Cái đó mẹ nó khác gì không!!"
Chu Vũ Tinh: "Bình tĩnh nói chuyện nào, sao lại mắng người như vậy."
Bọn họ bên này ồn ào đến túi bụi, Diệp Vãn Vãn bên kia đang hừng hực khí thể trong trò chơi.
Bốn mang một rất đơn giản, bốn đánh không thì lại không dễ đến vậy.
Nhưng kĩ thuật Nhan Trầm là không thể nghi ngờ, Lý Bạch đánh rất hăng, bắt đầu đã cầm hai đầu người, đánh đến tan tác.
Diệp Vãn Vãn vẫn như vũ làm người phụ trợ, bắt đầu nghe theo chỉ huy mua đá quý liền một đường đi theo Lý Bạch ca ca.
"Phụ trợ là đi đường dươi, đi theo xạ thủ ư?" Diệp Vãn Vãn tò mò hỏi câu.
Xạ thủ đội mình vẫn cô đơn lẻ bóng, vừa mới nãy còn bị Hoa Mộc Lan giết một lần, lúc này mới từ nước suối sống lại thì lại một mình lẻ loi đi vào đường trên, thoạt nhìn cực kì thê lương.
Nhan Trầm nói: "Loại AD đồng thau này không có phụ trợ là tất yêu, đi theo tôi là được."
AD - Attack Damage:Thuật ngữ này thông thường để ám chỉ vị trí Xạ Thủ trong game. AD cũng có nghĩa là sát thương vật lý.
Diệp Vãn Vãn ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, nghe theo lão đại chỉ huy, anh đánh cô cũng đánh, dù sao cô có đá quý cũng không sợ sẽ mất kinh tế.
Diệp Vãn Vãn chọn Trang Chu, cưỡi côn lấy đầu, mỗi lúc đâm ra một cái, lúc phóng kỹ năng vẫn còn run run, nhưng cô cảm thấy bản thân chơi cũng khá ổn hơn trước, lâu lâu không cần thận liền nhìn chằm chằm chính nhân vật của mình mà thất thần...
Sau đó liền nghe thấy Nhan Trầm đột nhiên "Tê" một tiếng.
Diệp Vãn Vãn lấy lại tinh thần, phát hiện Trang Chu dưới chân lại xuất hiện vòng sáng đỏ không nên xuất hiện
Cái này thực xấu hổ đi.
"Ô, vừa nãy không nhìn thấy, đại ca tôi sai rồi...." Cô chạy nhanh đi xin lỗi
Nhan Trầm: "...... Không có việc gì."
Chu Vũ Tinh lúc này vừa vặn từ bọn họ phía sau đi ngang qua, thuận tiện ngó qua màn hình, gặp được một màn này thì sợ ngây người.
Không có việc gì??
Đội trưởng thế nhưng nói không có việc gì!!!?
Tưởng hắn Chen thần đường đường KPL mạnh nhất đánh dã, muôn vàn mê muội trong mắt dã Vương ba ba, coi trọng buff có ai dám chạm vào một chút?
Chen thần đường đường KPL mạnh nhất, coi trọng buff có ai dám chạm vào?
Trên đời này, người đoạt Nhan Trầm đánh quái còn có thể bình yên vô sự ở đây chơi game phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Vãn Vãn
Ngay cả Chu Vũ Tinh, ADC muốn gì còn phải hỏi qua ý kiến anh, được cho chép mới dám động thủ, càng miền bàn thời gian, không được vượt quá mức cho phép.
Nghĩ đến điểm này, anh có điểm đau lòng nói câu: "Đội trưởng, anh làm như vậy thực khiến em đau lòng nha."
Đội trưởng không thèm để ý.
Tư cập này, hắn có điểm ưu thương nói câu: "Đội trưởng, ngươi như vậy làm ta thực đau lòng."
Đội trưởng không thèm để ý tới hắn.
Lúc này nếu có BGM, vang lên nhất định là "Em có phải là người anh yêu thương nhất hay không, anh vì sao không nói lời nào......"
Chu Vũ Tinh cuối cùng cũng thức thời rời đi, không quấy rầy đội trưởng nhà mình cùng Diệp Vãn Vãn ngọt ngào song bài.
"A...tôi lại chết rồi." Diệp Vãn Vãn nhìn lại màn hình, ủy khuất nhìn về phía Nhan Trầm, "đem con khỉ kia giết cho tôi!"
Nhan Trầm chỉ là ừ một tiếng, chưa nói cái gì.
Đợi ba giây, Diệp Vãn Vãn hơi có điểm thất vọng một lần nữa cúi đầu nhìn về phía màn hình mình, liền thấy hệ thống nhắc nhở một câu "Lý Bạch diệt Tôn Ngộ Không".
Sau đó cô nghe thấy tiếng trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên: "Cho cô báo thủ."
Trong nháy mắt kia, cô không biết nên hình dung tâm tình mình như thế nào.
Liền giống như sa mạc khô cạn bỗng nhiên đổ mưa, đóa hoa khô héo một lần nữa nở rộ, mặt hồ kết băng tan thành xuân thủy, mà tâm hồ của cô, cũng gợn một vòng lại một vòng sóng.
Diệp Vãn Vãn nóng mặt, trong có điểm thẹn thùng.
Một ván sau đó cô chỉ lo thưởng thức tư thế oai hùng của Lý Bạch ca ca, nhìn anh mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành, tim đập đến loạn nhịp.
"Oa, Nhan Trầm anh thật là lợi hại!" Diệp Vãn Vãn xem lượt kill của anh, trong lòng thật bái phục
Thiếu nữ thanh âm ngọt mà mềm, nhẹ nhàng liền đâm vào tâm người nọ.
Nhan Trầm tham gia giới thể thao điện tử nhiều năm như vậy, từ khi thiếu niên đã thành danh, vô số chức quán quân, lớn bé đều đã cầm qua, lời khen nào cũng từng nghe, nhưng một câu nói của cô thật lợi hại, khiến anh một lòng như sắp bị hòa tan.
_____
Vote cho chương nhé mọi người!!
Đọc truyện tại wattpad: Leonapizz để có thông báo cập nhật chương sớm nhất!
Follow wattpad: Leonapizz để đọc được nhiều tác phẩm hay khác!
Diệp Vãn Vãn chớp chớp mắt, trong lòng thập phần cảm tạ.
Bọn họ mặc dù cũng chưa phải đại phú hào gì, nhưng cho dù là đẳng cấp tiểu phú hào như bọn họ cũng phải là kim cương lấp lánh, đối với cái đồng thau nhỏ bé như Diệp Vãn Vãn mà nói, được chung một mâm với bọn họ có thể nói là cơ hội khó kiếm rồi.
Tiến vào trận đấu, mọi người đều không vội vã chọn anh hùng, ai cũng chờ Diệp Vãn Vãn chọn trước mới bắt đầu.
Nhan Trầm liền nhìn cô click mở danh sách anh hùng, tất cả các gương mặt nữ anh hùng xinh đẹp, có nhan sắc đều đủ cả, đến cả mấy nữ anh hùng khó kiếm cô đều có, nhìn qua cũng biết là đổ không ít của cải vào đó.
Anh hơi hơi nhướng mày, nhưng vẫn im lặng chưa nói gì cả.
Diệp Vãn Vãn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng nhìn đi nhìn lại thì chọn Dương Ngọc Hoàn.
Anh hùng này là ở vị trí phụ trợ, nhưng hầu hết mọi người đều muốn thấy cô đi ở trung lộ, ở trên KPL cũng coi như là lên sân khấu rồi, mà hầu hết người chơi ít nhất cũng phải chọn một pháp sư tầm trung để chơi.
Nhan Trầm cuối cũng vẫn hỏi riêng cô: "Cô định đi đường nào?"
Diệp Vãn Vãn nói: " Tôi muốn đi hai người cùng nhau, như vậy cảm giác an toàn hơn."
Ý tứ chính là đánh phụ trợ.
Chu Vũ Tinh vốn chình là tuyển thủ trong đội ADC của bọn họ, lúc này xạ thủ anh hùng Lỗ Ban số 7, bước chân ngắn nhỏ đi theo bên cạnh cô.
ADC đọc theo tiếng anh có nghĩa là Attack Dame Carry là vị tướng có sát thương vật lý ở tầm xa thường được áp dụng đối với các vị trí xạ thủ trong team.
"Lỗ Ban đại sư, chỉ số thông minh 250 (đồ ngốc)......"
Diệp Vãn Vãn phụt cười một tiếng: "Lời kịch này quả đúng là có điểm tốt."
Ngại với tầm mắt của người nào đó, Chu Vũ Tinh không dám lên tiếng, chỉ có thể phụ họa cười gượng hai tiếng.
Hai anh hùng đồng loạt tới đường trên, chặn xong một linh, Chu Vũ Tinh nhìn kinh nghiệm chính mình còn chưa đủ để đến cấp 2 tiểu Lỗ Ban, tê một tiếng, quay đầu hỏi Diệp Vãn Vãn: "Sao cô không lấy đá quý ra vậy?"
Diệp Vãn Vãn rất ngốc, theo bản năng đi hỏi Nhan Trầm: "Đá quý là cái gì?"
Người đàn ông lúc này lười biếng dựa vao sô pha, cánh tay chống ở trên tay vịn nhìn bọn họ, đột nhiên không kịp phòng ngừa tiếp xúc với ánh mắt thiếu nữ, anh ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới phản ứng đầu tiên như thế lại là hỏi mình.
Anh vươn tay, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào mu bàn tay thiểu nữ, anh chỉ dừng lại một giây, liền đem điện thoại từ tay cô rút ra, nhấn vào cửa hàng, đem trang bị kia chỉ cho cô xem.
"Đây là đá quý, cô về sau nhớ rõ trang bị số 1 này."
Bọn họ giờ phút này khoảng cách có chút quá gần, bả vai chạm vào nhau, gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, liền trên người anh mùi bạc hà đều trở nên rất rõ ràng.
Anh lông mi rất dài, đen đen mà lại cong vút.
Chớp chớp một chút, liền giống như có một mảnh lông chim cào trên tim cô, hơi hơi ngứa, cũng hơi hơi có động tâm.
Diệp Vãn Vãn lúc này đại não trống rỗng, căn bản không thể nghe rõ anh nói gì đó, thẳng đến khi Nhan Trầm thu tay trở về, cô trong lòng còn đang suy nghĩ: Ngũ quan xinh đẹp như vậy, nếu có thể cười nhiều hơn một chút......
Nhan Trầm đương nhiên đã nhận ra cô thất thần, lại cũng chưa nói cái gì, chỉ là hỏi cô: "Đã hiểu?"
"Đã hiểu!" Diệp Vãn Vãn đáp lại rất nhanh, nhưng kì thật trừ bỏ câu đầu tiên, cô căn bản không tập trung nghe được gì vào đầu.
Nhan Trầm cũng không vạch trần cô, nhàn nhạt ừ một tiếng, tầm mắt đảo qua màn hình, nhắc nhở một câu: "Lỗ Ban sắp chết rồi."
Trên màn hình, chỉ thấy tiểu Lỗ Ban đang bị địch quân ấn trên tường điên cuồng đánh, máu cũng đang sụt đi rất nhanh
Chu Vũ Tinh thầm liếc hai người, thầm nghĩ các người coi như còn có chút lòng dạ nhớ tới tôi....
Tác giả có lời muốn nói: Làm chúng ta đau lòng một chút tiểu chu đồng học......
Hiện tại bị làm lơ không quan trọng, về sau bị làm lơ số lần sẽ càng nhiều, sớm muộn gì có thể thói quen ~
...
Bốn đại thân cùng dẫn dắt, Diệp Vãn Vãn như vậy mà mơ màng hồ đồ liền thắng, toàn bộ hành trình chỉ nhìn thấy hệ thông không ngừng nhắc nhỏ ai giết người như ma, ai thiên hạ vô song....
Mà Dương Ngọc Hoàn của cô cơ hồ chẳng có tác dụng gì, tấn công thấp hơn 10%, nhận tổn thương cũng thấp, nhưng hỗ trợ vì đi theo tiểu Lỗ Ban chạy nên tính ra còn tương đối cao.
Diệp Vãn Vãn nhìn mảng số liệu của những người khác, trong lòng cũng cảm thấy có chút mất mặt.
"Nhan Trầm, anh đừng im lặng không nói lời nào như vậy, anh dạy tôi nha." Sau kết thúc này, Diệp Vãn Vãn nhìn trên màn hình nhảy ra lời mời, nhưng cô không lập tức xác nhận, mà quay đầu kéo kéo tay áo Nhan Trầm, ngữ khí mềm mại, trong lúc vô tình mang theo điểm làm nũng.
Cô lôi kéo tay áo anh, một đôi mắt to chớp chớp.
Nhan Trầm dường như cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, anh cầm ly vừa rồi còn thừa lại nước trái cây uống cạn một hơi, nước dưa hấu ướp lạnh thanh thanh tỏa ra trong khoảng miệng, loại này bình thường đối với anh mà nói thì quá ngọt, nhưng vào giờ phút này thế nhưng lại cảm thấy giống như có chút nhạt nhạt.
Anh nhìn nhìn thiếu nữ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy mong chờ.
Làn da cô thực trắng, hai má có chút phấn nhạt nhạt, nhìn qua mà phá lệ động lòng người/
Nhan Trầm liếm liếm môi.
Tổng thế lại cảm thấy, hương vị của cô sẽ càng ngọt hơn một ít.
Diệp Vãn Vãm thấy anh không có phản ứng, nhìn không được lại nói: "Anh vừa rồi chính là đáp ứng rồi muốn mang tôi đi mấy trận, ném cho đồng đội nhưng không tính toán gì hết."
Nhan Trầm không nói tiếng nào, sau đó liền lấy ra di động mở vương giả, tìm một cái id mấy trăm năm không dùng, hướng vị kia gọi là "Vãn Vãn muốn lên cấp vương giả" phát lời mời.
Anh nhìn ID cô, đạm thanh nói: "Tôi có thể mang cô lên cấp vương giả."
Diệp Vãn Vãn sửng sốt, sau đó cười cự tuyệt: "Không cần không cần, chỉ cần mang tôi theo mấy trận là được, tôi cũng không thể mỗi ngày chạy tới quấy rầy anh được."
Nhan Trầm nhìn đôi mắt đang cười của cô, lời muốn nói chung quy vẫn là nghẹn trở về.
Cô trên màn hình còn có những lời mới của người khác, cô toàn bộ đều làm lơ, lựa chọn chấp nhận lời mời của Nhan Trầm.
Đám thiếu niên giờ phút này vây ở một chỗ vừa nói vừa cười, cũng không chú ý đến bọn họ phía bên này.
Chỉ có bạn học Thượng QUan đợi nửa ngày, kết quả phát hiện trạng thái trò chơi của Diệp Vãn Vãn chuyển từ ngoài tuyến liền thành đang trong trận đấu, lại bắt đấu được một phút rồi.
Anh không nhịn được thăm dò, phát hiện hai người này thế nhưng đã bắt đầu song bài ngọt ngào.
"Trời đất, đội trưởng anh không được nha, sao lại có thể không nói một tiếng lại liền mang theo tiểu Vãn Vãn..."
Anh chưa dứt lời, Chu Vũ Tinh đã che miệng anh lại, trực tiếp ỷ vào ưu thế cao lớn kéo cánh tay người kia đi.
Hai người tìm một góc bắt đầu kề tai nói nhỏ:
"Cậu bị ngốc sao?"
"Cậu cứ từ từ mà nói chuyện, sao lại mắng chửi người khác như vậy?"
"Cậu không thấy đội trưởng có hứng thú đối với Diệp Vãn Vãn sao, cậu lạ còn một hai qua cắm một chân, làm bóng đèn vui đến thế cơ à?"
Thượng Quan nghe vậy cả kinh, thấp thấp chửi thầm một tiếng.
Cẩn thận ngẫm lại, anh gia nhập chiến đội lâu như vậy, Nhan Trầm tích các tính nết cũng coi như hiểu biết tương đối sâu.
Đội trưởng bọn họ từ trước đến này đều lãnh khốc vô tình, đừng nói chuyện gì, ngày thường đánh cùng bọn họ có khi đều vô cùng ghét bỏ.
Lúc này đối với Diệp Vãn Vãn lại nhiệt tình như vậy, đối với Nhan Trầm mà nói chính là phi thường nhiệt tình__Lại uống nước ép trái cây của người ta, lại còn tay cầm tay dạy người ta chơi game, lại còn mở id khác dẫn người đi đánh lên cấp... . Truyện Huyền Huyễn
Này mẹ nó cũng không phải chỉ là "có hứng thú" đơn giản như vậy được a!
Chu Vũ Tinh tấm tắc nói: "Ban nãy cậu còn kêu người ta tiểu Vãn Vãn, có phải chính là đi tìm cái chết không?"
Thượng Quan sống không còn gì luyến tiếc: "Cảm giác lãnh lẽo quá......"
Chu Vũ Tinh vỗ vỗ vai anh, có điểm vui sướng khi bạn bè gặp họa: "Cũng không đến mức lạnh đâu, nhiều nhất cũng chỉ là Tinh Thần chiến đội chúng ta về sau thực hành chính sách nuôi thả, cậu sẽ trở thành cô nhi chân chính mà thôi."
Thượng Quan rít gào: "Cô cái đầu nhà cậu! Cái đó mẹ nó khác gì không!!"
Chu Vũ Tinh: "Bình tĩnh nói chuyện nào, sao lại mắng người như vậy."
Bọn họ bên này ồn ào đến túi bụi, Diệp Vãn Vãn bên kia đang hừng hực khí thể trong trò chơi.
Bốn mang một rất đơn giản, bốn đánh không thì lại không dễ đến vậy.
Nhưng kĩ thuật Nhan Trầm là không thể nghi ngờ, Lý Bạch đánh rất hăng, bắt đầu đã cầm hai đầu người, đánh đến tan tác.
Diệp Vãn Vãn vẫn như vũ làm người phụ trợ, bắt đầu nghe theo chỉ huy mua đá quý liền một đường đi theo Lý Bạch ca ca.
"Phụ trợ là đi đường dươi, đi theo xạ thủ ư?" Diệp Vãn Vãn tò mò hỏi câu.
Xạ thủ đội mình vẫn cô đơn lẻ bóng, vừa mới nãy còn bị Hoa Mộc Lan giết một lần, lúc này mới từ nước suối sống lại thì lại một mình lẻ loi đi vào đường trên, thoạt nhìn cực kì thê lương.
Nhan Trầm nói: "Loại AD đồng thau này không có phụ trợ là tất yêu, đi theo tôi là được."
AD - Attack Damage:Thuật ngữ này thông thường để ám chỉ vị trí Xạ Thủ trong game. AD cũng có nghĩa là sát thương vật lý.
Diệp Vãn Vãn ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, nghe theo lão đại chỉ huy, anh đánh cô cũng đánh, dù sao cô có đá quý cũng không sợ sẽ mất kinh tế.
Diệp Vãn Vãn chọn Trang Chu, cưỡi côn lấy đầu, mỗi lúc đâm ra một cái, lúc phóng kỹ năng vẫn còn run run, nhưng cô cảm thấy bản thân chơi cũng khá ổn hơn trước, lâu lâu không cần thận liền nhìn chằm chằm chính nhân vật của mình mà thất thần...
Sau đó liền nghe thấy Nhan Trầm đột nhiên "Tê" một tiếng.
Diệp Vãn Vãn lấy lại tinh thần, phát hiện Trang Chu dưới chân lại xuất hiện vòng sáng đỏ không nên xuất hiện
Cái này thực xấu hổ đi.
"Ô, vừa nãy không nhìn thấy, đại ca tôi sai rồi...." Cô chạy nhanh đi xin lỗi
Nhan Trầm: "...... Không có việc gì."
Chu Vũ Tinh lúc này vừa vặn từ bọn họ phía sau đi ngang qua, thuận tiện ngó qua màn hình, gặp được một màn này thì sợ ngây người.
Không có việc gì??
Đội trưởng thế nhưng nói không có việc gì!!!?
Tưởng hắn Chen thần đường đường KPL mạnh nhất đánh dã, muôn vàn mê muội trong mắt dã Vương ba ba, coi trọng buff có ai dám chạm vào một chút?
Chen thần đường đường KPL mạnh nhất, coi trọng buff có ai dám chạm vào?
Trên đời này, người đoạt Nhan Trầm đánh quái còn có thể bình yên vô sự ở đây chơi game phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Vãn Vãn
Ngay cả Chu Vũ Tinh, ADC muốn gì còn phải hỏi qua ý kiến anh, được cho chép mới dám động thủ, càng miền bàn thời gian, không được vượt quá mức cho phép.
Nghĩ đến điểm này, anh có điểm đau lòng nói câu: "Đội trưởng, anh làm như vậy thực khiến em đau lòng nha."
Đội trưởng không thèm để ý.
Tư cập này, hắn có điểm ưu thương nói câu: "Đội trưởng, ngươi như vậy làm ta thực đau lòng."
Đội trưởng không thèm để ý tới hắn.
Lúc này nếu có BGM, vang lên nhất định là "Em có phải là người anh yêu thương nhất hay không, anh vì sao không nói lời nào......"
Chu Vũ Tinh cuối cùng cũng thức thời rời đi, không quấy rầy đội trưởng nhà mình cùng Diệp Vãn Vãn ngọt ngào song bài.
"A...tôi lại chết rồi." Diệp Vãn Vãn nhìn lại màn hình, ủy khuất nhìn về phía Nhan Trầm, "đem con khỉ kia giết cho tôi!"
Nhan Trầm chỉ là ừ một tiếng, chưa nói cái gì.
Đợi ba giây, Diệp Vãn Vãn hơi có điểm thất vọng một lần nữa cúi đầu nhìn về phía màn hình mình, liền thấy hệ thống nhắc nhở một câu "Lý Bạch diệt Tôn Ngộ Không".
Sau đó cô nghe thấy tiếng trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên: "Cho cô báo thủ."
Trong nháy mắt kia, cô không biết nên hình dung tâm tình mình như thế nào.
Liền giống như sa mạc khô cạn bỗng nhiên đổ mưa, đóa hoa khô héo một lần nữa nở rộ, mặt hồ kết băng tan thành xuân thủy, mà tâm hồ của cô, cũng gợn một vòng lại một vòng sóng.
Diệp Vãn Vãn nóng mặt, trong có điểm thẹn thùng.
Một ván sau đó cô chỉ lo thưởng thức tư thế oai hùng của Lý Bạch ca ca, nhìn anh mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành, tim đập đến loạn nhịp.
"Oa, Nhan Trầm anh thật là lợi hại!" Diệp Vãn Vãn xem lượt kill của anh, trong lòng thật bái phục
Thiếu nữ thanh âm ngọt mà mềm, nhẹ nhàng liền đâm vào tâm người nọ.
Nhan Trầm tham gia giới thể thao điện tử nhiều năm như vậy, từ khi thiếu niên đã thành danh, vô số chức quán quân, lớn bé đều đã cầm qua, lời khen nào cũng từng nghe, nhưng một câu nói của cô thật lợi hại, khiến anh một lòng như sắp bị hòa tan.
_____
Vote cho chương nhé mọi người!!
Đọc truyện tại wattpad: Leonapizz để có thông báo cập nhật chương sớm nhất!
Follow wattpad: Leonapizz để đọc được nhiều tác phẩm hay khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.