Chương 4: Cuối Cùng Vẫn Nói Ra Tâm Tư Của Mình
Dư Diệp
06/12/2021
Trình Gia Ninh ngồi ở mép giường, Cầm điện thoại di động ngồi ngơ ngác, ngón tay trượt một cách vô định trên màn hình.
“Có muốn chào hỏi cậu ấy không?”
“Làm thế nào để chào hỏi cậu ấy đây?”
“Rõ ràng là ngay cả tên cũng không biết.”
Trình Gia Ninh suy nghĩ miên man không ngừng, hơi căng thẳng gửi tin nhắn cho nhóc con: “Cậu về đến nhà chưa?”
“Ừ.” Chỉ vài giây sau cậu đã trả lời, nhưng thoạt nhìn không quá quan tâm, hai vai Trình Gia Ninh rũ xuống, ném điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau đi học, nói không căng thẳng là giả, lỡ như gặp phải nhóc con, thì cô nên phản ứng như thế nào. Trong lòng yên lặng luyện tập hơn một vạn lần cách nói chuyện sau khi gặp phải, nhưng cả buổi sáng trôi qua, Trình Gia Ninh cũng không nhìn thấy nhóc con đâu.
Giữa trưa sau khi hết tiết tự học, ánh mắt Trình Gia Ninh từ trên sách di chuyển ra ngoài cửa sổ, lúc này đài phát thanh của trường phát bài《Biển hoa》của Châu Kiệt Luân, Trình Gia Ninh nghe đến mê mẩn, đột nhiên hành lang ngoài lớp có tiếng ồn ào.
“Người ta còn chưa tan học đâu.”
“Các cậu ấy phải về trễ hơn 20 phút.”
Đều là giọng nam, giác quan thứ sáu của Trình Gia Ninh cảm thấy đó chính là bạn bè của nhóc con: “Không phải chờ mình đó chứ? Giọng nói này hình như là bạn bè của nhóc con.” Rốt cuộc sức lan truyền của những chuyện bát quái vẫn rất mạnh, Trình Gia Ninh cũng vẫn luôn lo lắng có chuyện gì đó phát sinh.
Trình Gia Ninh nhìn đồng hồ, cách thời gian về nhà càng ngày càng gần, hành lang dần dần trở nên yên tĩnh, ngay lúc Trình Gia Ninh cho rằng bên ngoài đã không còn ai, thả lỏng, ngay khoảnh khắc cầm chìa khóa cùng đi ra khỏi phòng học cũng Giản Văn Văn, Trình Gia Ninh ngây dại, nhóc con và bạn bè của anh đều đứng ở hành lang, Trình Gia Ninh cảm thấy gần như tất cả nam sinh lớp bọn họ đều đứng ở đây, đứng sắp kín cả hành lang.
Trình Gia Ninh chuẩn xác mà nhìn về phía nhóc con trong đám người, anh đang đút tay vào trong túi, đuôi lông mày và khóe mắt đều có chứa ý cười, yên tĩnh đứng cách cô hai mét, lười biếng nhìn cô.
Trình Gia Ninh hơi lúng túng không biết làm sao, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, cô vội vàng lôi kéo Giản Văn Văn chạy đi.
“Wow, tình huống này là như thế nào? Sao lại có nhiều người đứng đợi cậu tan học như vậy, đây là nữ minh tinh sao?” Giản Văn Văn kinh ngạc nói, vừa theo chạy vừa làm mặt quỷ trêu chọc.
“Không đúng không đúng! Không được nói bậy.” Trình Gia Ninh hơi đỏ mặt, đầu cô chỉ có hình ảnh của anh.
Nhiều người như vậy, ánh mắt của cô liền nhìn về phía anh đầu tiên, hiện tại là như vậy, về sau cũng vậy.
Buổi chiều Trình Gia Ninh không đi ra khỏi cửa phòng học, thỉnh thoảng nhìn xem hành lang có bóng dáng của nhóc con hay không, dường như anh không thích ra chơi, có đôi khi đi ra cũng chỉ là hít thở không khí, phần lớn thời gian đều nằm sấp trên bàn ngủ, hoặc là giải đề, tuy rằng anh có mang theo điện thoại di động, nhưng ở trong phòng học, Trình Gia Ninh thật sự hiếm khi thấy anh lấy ra chơi.
Trước tiết tự học buổi tối, Trình Gia Ninh đi tìm Lạc Thiên, hai người đừng vịn vào tay vịn ngoài hành lang, đối diện chính là lớp của thằng nhóc.
Chắc là anh đang ngồi trong phòng học, Trình Gia Ninh không nhìn thấy anh, nằm sấp vào trên tay vịn nói chuyện với Lạc Thiên.
“Này này này! Cậu ta đi ra ngoài kìa!” Lạc Thiên đột nhiên kích động, hung hăng vỗ vai Trình Gia Ninh.
Trình Gia Ninh xoa vai, đứng thẳng người, nhìn về phía đối diện.
Lâm Diệp đeo ba lô một bên vai, đứng dựa vào cửa sau, đút tay vào trong túi, nhìn nhóm bạn đang thu dọn sách vở trong phòng học.
“Sao cậu ấy lại về nhà sớm như vậy? Còn chưa tan học đâu.” Trình Gia Ninh có chút khó hiểu.
“Không biết, về sớm sao? Hay là xin nghỉ.” Lạc Thiên lắc tay Trình Gia Ninh, tiếp tục nói: “Nhanh nhanh nhanh! Nhanh đuổi theo, chờ cậu ta đi rồi cậu sẽ không thể nhìn thấy cậu ta nữa đâu.”
Như là bị mê hoặc, Trình Gia Ninh cất bước chạy theo, lúc vòng qua hành lang dài, thằng nhóc đã đi cùng bạn bè đến đầu cầu thang.
“Đuổi không kịp, bạn bè cậu ấy cũng ở đó, thôi bỏ đi.” Trình Gia Ninh có chút uể oải, rũ đầu thầm nghĩ nói.
“Đợi chút, tớ quên lấy chìa khóa.”
Giọng nói quen thuộc, Trình Gia Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhóc con vừa đi lại trở về.
Lâm Diệp đi hơi nhanh, ánh đèn ngoài hành lang á cũng tối, anh cũng không chú ý tới Trình Gia Ninh ở bên cạnh.
“Cái kia…” Trình Gia Ninh theo bản năng mà kéo anh lại, sợ anh đi xa.
“Hửm?” Lâm Diệp cúi đầu nhìn Trình Gia Ninh nắm cổ tay mình không buông, “Là cậu à? Làm tớ giật cả mình.”
Trình Gia Ninh có chút buồn cười, buông lỏng tay ra, hỏi: “Sao cậu về nhà giờ này? Cơ thể không thoải mái à?”
Lâm Diệp cười cười, nhìn cô, vài giây sau trả lời: “Không có, chỉ là muốn về nhà.”
Vậy thì sau khi tan học tớ sẽ không gặp được cậu.
Trình Gia Ninh cho rằng, cô học lại ở đây một mình, nếu anh ở cách đó không xa, cô sẽ cảm thấy yên tâm, cô sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, cô sẽ có động lực ở lại đây thêm một lúc nữa, học thêm một lát, nhưng nếu anh đi rồi, cô lại một mình, trong lòng cô cuối cùng vẫn cảm thấy mất mát.
Cho dù mới quen biết Lâm Diệp chưa được bao lâu, nhưng Trình Gia Ninh vẫn luôn nghĩ như vậy, cô thật sự rất ỷ lại Lâm Diệp, chỉ cần anh tồn tại, cô sẽ cảm thấy yên tâm.
“Vậy cậu trở về cẩn thận.”
Trình Gia Ninh xoay người trở về lớp, nhìn bầu trời đêm bên ngoài tối đen đen như mực, thở dài một hơi, cố gắng tập trung sức lực giải đề toán học.
Đúng thật, không hổ danh là đề toán học, một cách tốt để đánh lạc hướng sự chú ý của.
“Nếu như không có chuyện gì, cũng không cần tìm tôi được không?”
Trình Gia Ninh vừa về nhà liền nhìn thấy tin nhắn chưa đọc này, sửng sốt một lúc, chậm rãi cầm lấy điện thoại di động gõ chữ, trả lời lại nhóc con một chữ: “Được.”
“Nhưng mà tớ thật sự thích cậu.” Trình Gia Ninh có chút không cam lòng, mím môi, vẫn nói ra tâm tư của mình.
“Cậu học lớp văn-0, đừng lãng phí chính mình.”
Trình Gia Ninh nhìn chằm chằm mấy chữ này, hốc mắt dần dần ướt át, hình như muốn khóc. Những chữ rất dịu dàng, nhưng Trình Gia Ninh lại bị mắc kẹt trong một thời gian dài. Mỗi khi cô muốn bày tỏ tình yêu, cô luôn có thể nghĩ đến câu này, bởi vậy tình yêu luôn ẩn sâu, dù có đong đầy đến đâu cũng chỉ có thể tràn ra khỏi mắt cô.
Trình Gia Ninh chưa bao giờ là người sợ hãi rụt rè, cô dám yêu dám hận, nhưng không biết vì cái gì, đối mặt với Lâm Diệp, cô lại thích là ẩn nhẫn như vậy. Cô sợ quấy rầy anh, cô hiểu rõ tầm quan trọng của kỳ thi đại học, cô thấy rõ đúng sai trước mắt, cho nên cô ẩn nhẫn, cũng bỏ lỡ.
Cho nên sau này dù có nhớ nhung sâu sắc như thế nào, cũng đều chỉ là ở trừng phạt chính Trình Gia Ninh mà thôi.
“Có muốn chào hỏi cậu ấy không?”
“Làm thế nào để chào hỏi cậu ấy đây?”
“Rõ ràng là ngay cả tên cũng không biết.”
Trình Gia Ninh suy nghĩ miên man không ngừng, hơi căng thẳng gửi tin nhắn cho nhóc con: “Cậu về đến nhà chưa?”
“Ừ.” Chỉ vài giây sau cậu đã trả lời, nhưng thoạt nhìn không quá quan tâm, hai vai Trình Gia Ninh rũ xuống, ném điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau đi học, nói không căng thẳng là giả, lỡ như gặp phải nhóc con, thì cô nên phản ứng như thế nào. Trong lòng yên lặng luyện tập hơn một vạn lần cách nói chuyện sau khi gặp phải, nhưng cả buổi sáng trôi qua, Trình Gia Ninh cũng không nhìn thấy nhóc con đâu.
Giữa trưa sau khi hết tiết tự học, ánh mắt Trình Gia Ninh từ trên sách di chuyển ra ngoài cửa sổ, lúc này đài phát thanh của trường phát bài《Biển hoa》của Châu Kiệt Luân, Trình Gia Ninh nghe đến mê mẩn, đột nhiên hành lang ngoài lớp có tiếng ồn ào.
“Người ta còn chưa tan học đâu.”
“Các cậu ấy phải về trễ hơn 20 phút.”
Đều là giọng nam, giác quan thứ sáu của Trình Gia Ninh cảm thấy đó chính là bạn bè của nhóc con: “Không phải chờ mình đó chứ? Giọng nói này hình như là bạn bè của nhóc con.” Rốt cuộc sức lan truyền của những chuyện bát quái vẫn rất mạnh, Trình Gia Ninh cũng vẫn luôn lo lắng có chuyện gì đó phát sinh.
Trình Gia Ninh nhìn đồng hồ, cách thời gian về nhà càng ngày càng gần, hành lang dần dần trở nên yên tĩnh, ngay lúc Trình Gia Ninh cho rằng bên ngoài đã không còn ai, thả lỏng, ngay khoảnh khắc cầm chìa khóa cùng đi ra khỏi phòng học cũng Giản Văn Văn, Trình Gia Ninh ngây dại, nhóc con và bạn bè của anh đều đứng ở hành lang, Trình Gia Ninh cảm thấy gần như tất cả nam sinh lớp bọn họ đều đứng ở đây, đứng sắp kín cả hành lang.
Trình Gia Ninh chuẩn xác mà nhìn về phía nhóc con trong đám người, anh đang đút tay vào trong túi, đuôi lông mày và khóe mắt đều có chứa ý cười, yên tĩnh đứng cách cô hai mét, lười biếng nhìn cô.
Trình Gia Ninh hơi lúng túng không biết làm sao, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, cô vội vàng lôi kéo Giản Văn Văn chạy đi.
“Wow, tình huống này là như thế nào? Sao lại có nhiều người đứng đợi cậu tan học như vậy, đây là nữ minh tinh sao?” Giản Văn Văn kinh ngạc nói, vừa theo chạy vừa làm mặt quỷ trêu chọc.
“Không đúng không đúng! Không được nói bậy.” Trình Gia Ninh hơi đỏ mặt, đầu cô chỉ có hình ảnh của anh.
Nhiều người như vậy, ánh mắt của cô liền nhìn về phía anh đầu tiên, hiện tại là như vậy, về sau cũng vậy.
Buổi chiều Trình Gia Ninh không đi ra khỏi cửa phòng học, thỉnh thoảng nhìn xem hành lang có bóng dáng của nhóc con hay không, dường như anh không thích ra chơi, có đôi khi đi ra cũng chỉ là hít thở không khí, phần lớn thời gian đều nằm sấp trên bàn ngủ, hoặc là giải đề, tuy rằng anh có mang theo điện thoại di động, nhưng ở trong phòng học, Trình Gia Ninh thật sự hiếm khi thấy anh lấy ra chơi.
Trước tiết tự học buổi tối, Trình Gia Ninh đi tìm Lạc Thiên, hai người đừng vịn vào tay vịn ngoài hành lang, đối diện chính là lớp của thằng nhóc.
Chắc là anh đang ngồi trong phòng học, Trình Gia Ninh không nhìn thấy anh, nằm sấp vào trên tay vịn nói chuyện với Lạc Thiên.
“Này này này! Cậu ta đi ra ngoài kìa!” Lạc Thiên đột nhiên kích động, hung hăng vỗ vai Trình Gia Ninh.
Trình Gia Ninh xoa vai, đứng thẳng người, nhìn về phía đối diện.
Lâm Diệp đeo ba lô một bên vai, đứng dựa vào cửa sau, đút tay vào trong túi, nhìn nhóm bạn đang thu dọn sách vở trong phòng học.
“Sao cậu ấy lại về nhà sớm như vậy? Còn chưa tan học đâu.” Trình Gia Ninh có chút khó hiểu.
“Không biết, về sớm sao? Hay là xin nghỉ.” Lạc Thiên lắc tay Trình Gia Ninh, tiếp tục nói: “Nhanh nhanh nhanh! Nhanh đuổi theo, chờ cậu ta đi rồi cậu sẽ không thể nhìn thấy cậu ta nữa đâu.”
Như là bị mê hoặc, Trình Gia Ninh cất bước chạy theo, lúc vòng qua hành lang dài, thằng nhóc đã đi cùng bạn bè đến đầu cầu thang.
“Đuổi không kịp, bạn bè cậu ấy cũng ở đó, thôi bỏ đi.” Trình Gia Ninh có chút uể oải, rũ đầu thầm nghĩ nói.
“Đợi chút, tớ quên lấy chìa khóa.”
Giọng nói quen thuộc, Trình Gia Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhóc con vừa đi lại trở về.
Lâm Diệp đi hơi nhanh, ánh đèn ngoài hành lang á cũng tối, anh cũng không chú ý tới Trình Gia Ninh ở bên cạnh.
“Cái kia…” Trình Gia Ninh theo bản năng mà kéo anh lại, sợ anh đi xa.
“Hửm?” Lâm Diệp cúi đầu nhìn Trình Gia Ninh nắm cổ tay mình không buông, “Là cậu à? Làm tớ giật cả mình.”
Trình Gia Ninh có chút buồn cười, buông lỏng tay ra, hỏi: “Sao cậu về nhà giờ này? Cơ thể không thoải mái à?”
Lâm Diệp cười cười, nhìn cô, vài giây sau trả lời: “Không có, chỉ là muốn về nhà.”
Vậy thì sau khi tan học tớ sẽ không gặp được cậu.
Trình Gia Ninh cho rằng, cô học lại ở đây một mình, nếu anh ở cách đó không xa, cô sẽ cảm thấy yên tâm, cô sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, cô sẽ có động lực ở lại đây thêm một lúc nữa, học thêm một lát, nhưng nếu anh đi rồi, cô lại một mình, trong lòng cô cuối cùng vẫn cảm thấy mất mát.
Cho dù mới quen biết Lâm Diệp chưa được bao lâu, nhưng Trình Gia Ninh vẫn luôn nghĩ như vậy, cô thật sự rất ỷ lại Lâm Diệp, chỉ cần anh tồn tại, cô sẽ cảm thấy yên tâm.
“Vậy cậu trở về cẩn thận.”
Trình Gia Ninh xoay người trở về lớp, nhìn bầu trời đêm bên ngoài tối đen đen như mực, thở dài một hơi, cố gắng tập trung sức lực giải đề toán học.
Đúng thật, không hổ danh là đề toán học, một cách tốt để đánh lạc hướng sự chú ý của.
“Nếu như không có chuyện gì, cũng không cần tìm tôi được không?”
Trình Gia Ninh vừa về nhà liền nhìn thấy tin nhắn chưa đọc này, sửng sốt một lúc, chậm rãi cầm lấy điện thoại di động gõ chữ, trả lời lại nhóc con một chữ: “Được.”
“Nhưng mà tớ thật sự thích cậu.” Trình Gia Ninh có chút không cam lòng, mím môi, vẫn nói ra tâm tư của mình.
“Cậu học lớp văn-0, đừng lãng phí chính mình.”
Trình Gia Ninh nhìn chằm chằm mấy chữ này, hốc mắt dần dần ướt át, hình như muốn khóc. Những chữ rất dịu dàng, nhưng Trình Gia Ninh lại bị mắc kẹt trong một thời gian dài. Mỗi khi cô muốn bày tỏ tình yêu, cô luôn có thể nghĩ đến câu này, bởi vậy tình yêu luôn ẩn sâu, dù có đong đầy đến đâu cũng chỉ có thể tràn ra khỏi mắt cô.
Trình Gia Ninh chưa bao giờ là người sợ hãi rụt rè, cô dám yêu dám hận, nhưng không biết vì cái gì, đối mặt với Lâm Diệp, cô lại thích là ẩn nhẫn như vậy. Cô sợ quấy rầy anh, cô hiểu rõ tầm quan trọng của kỳ thi đại học, cô thấy rõ đúng sai trước mắt, cho nên cô ẩn nhẫn, cũng bỏ lỡ.
Cho nên sau này dù có nhớ nhung sâu sắc như thế nào, cũng đều chỉ là ở trừng phạt chính Trình Gia Ninh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.