Chương 4: Tỏa sáng
Tang giới
06/02/2022
Edit+beta: LQNN203
Cao Gia Tiện nghe được những lời này, thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình có phải có vấn đề hay không.
Anh đang đùa cô đấy à?
Cô nghĩ thầm.
Cho dù Cố Ninh có trải hai mươi chiếc chăn đỏ cũng không liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh còn muốn từ diễn thành thật đêm nay đắp cái chăn đỏ này ngủ chung giường với cô?
Vì thế, cô từ trên ghế tùy tiện đứng dậy, vẫy vẫy tay: "Muốn ngủ anh tự đi mà ngủ."
Chúc Trầm Ngâm phía sau không nói gì nữa, cứ như vậy nhìn cô kéo theo vali, khom lưng ở cửa đổi giày.
Vào thời khắc cô sắp bước ra cửa, bỗng nhiên nghe thấy anh ở trong phòng khách bình tĩnh nói: "Đúng rồi."
Cô hồ nghi quay đầu lại.
Lúc này cả người anh hơi ngửa ra sau một chút, nửa dựa ở lưng ghế, ngữ khí phá lệ bình tĩnh: "Anh có đưa cho dì Cố một chiếc chìa khóa nhà dự phòng."
Cánh tay Cao Gia Tiện mở cửa đột nhiên dừng lại: "... Anh nói cái gì!?"
"Dì Cố nói chúng ta bận việc, có đôi khi có khả năng sẽ không rảnh lo cơm nước và quét dọn nhà cửa, dì ấy có thời gian nên muốn tới đây giúp đỡ." Anh không nhanh không chậm nói, "Bởi vì anh cũng không thể xác định được thời gian mỗi ngày ở nhà, cho nên đã đưa chìa khóa cho dì ấy để dì có thể dễ dàng qua lại."
Anh dừng một chút, như đang tự hỏi gì đó: "Anh cảm thấy, nói không chừng sáng mai dì ấy sẽ đến đây kiểm tra nhà."
Vừa nghe lời này, cô cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen, tay buông lỏng, vali trượt về phía trước do quán tính, đập vào tủ giày một cái "cạch".
Giây tiếp theo, Cao Gia Tiện nháy mắt cởi giày, trực tiếp từ huyền quan nhảy vào phòng khách.
Trước kia nếu như cô rời đi, cô cũng sẽ không lo lắng Cố Ninh tới thăm mình, cô vẫn không ở bên hai vị trưởng lão, hoàng đế lại đi xa, hơn nữa trước kia Cố Ninh cũng không phải loại người cả ngày rảnh rỗi theo dõi sát sao cô.
Nhưng bây giờ thì khác, bà Cố Ninh đã nghỉ hưu! Một người đã nghỉ hưu có thời gian thịnh vượng nhất trên thế giới, có thể nhìn chằm chằm cô ba nghìn lần từ đầu đến chân, bù đắp cho những gì bà không quan sát trước đó.
Ngoài ra, Cố Ninh rất thích Chúc Trầm Ngâm, có mẹ vợ nào lại không muốn tìm cơ hội gặp con rể nhiều hơn!?
Hơn nữa, vị lão thái thái này trước nay luôn hoành hành ngang ngược, ý nghĩ thiên mã hành không, những chuyện như kiểm tra nhà, Cố Ninh hoàn toàn có khả năng làm được, ngay cả Cao Hồng cũng không ngăn được.
Vì vậy, việc Chúc Trầm Ngâm đưa chiếc chìa khóa này cũng đồng nghĩa với việc hôm nay cô có thể phải sống trong căn nhà này, hoặc thậm chí hàng ngày sau đó, đề phòng mẹ cô đột kích và kiểm tra, để có thể kịp thời đến chầu mà không bị lộ.
Vì vậy, mái tóc mà cô vừa vuốt xuống đã bắt đầu xơ xác trở lại, thậm chí còn nhiều hơn trước: "Chúc Trầm Ngâm, anh cố tình làm vậy đúng không!?"
Giọng điệu của anh vẫn không chút hoảng loạn vì bị buộc tội: "Lòng tốt của dì Cố, anh ngại từ chối. Hơn nữa, anh thực sự không nghĩ em sẽ không muốn sống ở đây."
Cô tức giận cười, chỉ vào mũi mình nói: "Anh đang trách em!?"
Anh nói: "Anh nghĩ sống chung là vỏ bọc ít có khả năng khơi dậy sự nghi ngờ và giảm bớt rắc rối."
"Rắc rối và nghi ngờ giảm đi." Cô khoanh tay nhìn anh, "Nhưng anh đã bao giờ nghĩ một cặp nam nữ độc thân sống chung một mái nhà có gì bất tiện hay không bất tiện chưa?"
"Ồ không đúng." Lúc này cô cười lạnh một tiếng, "Em độc thân, nhưng anh có độc thân hay không thì em không biết."
Khi những lời này thốt ra ngoài, cô nhận ra lời này chắc chắn là những cảm xúc thật nhất trong lòng mình.
Chỉ là những lời vừa nói ra giống như bát nước đổ đi khó hốt, Chúc Trầm Ngâm có thể nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía cô cũng trở nên sâu hơn.
Sau khoảng mười giây im lặng, Chúc Trầm Ngâm đứng dậy khỏi ghế.
Lúc trước cô đứng anh ngồi, cô dường như có thể áp đảo anh một bậc, nhưng khi anh cũng đứng lên, lợi thế mà cô vừa nắm giữ dường như chỉ còn một nửa.
Khí chất quả thực là một điều kỳ diệu.
Cho dù một số người nhìn qua phúc hậu và vô hại, luôn ôn hòa lịch sự, nhưng so với những người vẻ ngoài giương nanh múa vuốt càng thâm sâu không lường được.
Anh nhìn xuống cô dưới ánh đèn trong phòng khách, rồi nói: "Anh độc thân, em không cảm nhận được sao?"
Trái tim Cao Gia Tiện đột nhiên đập loạn nhịp.
Dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng đây quả thực là câu trả lời mà cô sợ nghe nhất và muốn nghe nhất.
Mấy năm nay, cô chỉ có thể cảm nhận được cuộc sống riêng tư của anh qua miệng của Cố Ninh hoặc từ trạng thái vòng bạn bè của anh, anh không phải loại người thích đăng trạng thái, cho nên cuộc sống cá nhân của anh như thế nào, cô hầu như hoàn toàn không biết.
Mặc dù Cố Ninh chưa bao giờ đề cập đến những cô gái xung quanh anh, nhưng cô cảm thấy rằng với tính cách của anh, nếu anh thực sự có mục tiêu, anh nhất định có thể che giấu mọi người tốt mà không để lộ một chút tin đồn nào.
Tuy nhiên, nếu anh thực sự có đối tượng, anh không thể đi tìm cô để làm hợp đồng hôn nhân giả này, lãnh giấy với cô, cuối cùng còn muốn sống chung với cô.
Với tính chất công việc của anh, anh không nên có nhiều tinh lực để chơi lớn như vậy.
Cao Gia Tiện khẽ siết chặt lòng bàn tay mình, nói với giọng chắc nịch: "Dù anh đang nói thật hay dối trá, dù sao, nếu em thực sự sống ở đây, đừng mang phụ nữ về nhà."
Chúc Trầm Ngâm giống như tự hỏi hai giây: "Tình huống này muốn phát sinh, xác thực có chút khó khăn."
Anh bày ra bộ dạng buồn cười này, cô nhịn không được tim đập nhanh hơn.
"Đối với chuyện nam nữ độc thân sống chung không tiện," anh nhẹ nhàng nói thêm, "Anh vẫn có bổn phận của một quân tử."
... Em tin anh liền có quỷ!
Cô không khỏi trợn mắt.
Quân tử nào cứ nhảy loạn xạ liên tục về chủ đề chăn ga màu đỏ!?
Lúc này anh mới nhìn cô, đột nhiên hai tay chống xuống bàn ăn, hơi nghiêng người về phía cô.
"Cho nên..." Màu sắc đồng tử của anh dưới ánh đèn nhìn có chút bất đồng mị hoặc so với thường ngày, "Có muốn suy nghĩ lại không?"
... Có biết xấu hổ không? Đây không phải là dựa vào sắc đẹp mà gian lận sao!?
Khinh! Chiến thắng không cần vũ lực!
Cao Gia Tiện cảm thấy cổ họng mình có chút thắt lại, vừa mở miệng liền nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh gần như vậy, nhất thời cảm thấy có chút choáng váng.
"… Được rồi."
Một lúc sau, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt mềm mại rối tinh rối mù của mình trong chốc lát, "Em sẽ suy nghĩ lại, về phòng trước đây."
Mặc dù cô cảm thấy việc sống chung này có chút giống lốc xoáy trở tay không kịp, nhưng như anh nói, để giảm bớt rắc rối, cô tạm thời sống ở đây trong một năm này, không thể nói đó là một lựa chọn hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Như thể đó là một hợp đồng thuê nhà chung với ai đó, cô cũng đã chia sẻ hợp đồng thuê nhà với đồng nghiệp của cô ở nước ngoài một thời gian.
Chỉ khác là người mà cô ở chung lần này thực sự có chút khó giải quyết.
Vừa định kéo vali vào phòng ngủ chính, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với anh: "Giữa tuần em thường về muộn, cũng đã dùng chỗ này làm chỗ ngủ rồi. Mặc dù nói thế nào, nếu thực sự sống ở đây, em vẫn phải trả tiền thuê nhà cho anh."
Anh nhìn cô khẽ lắc đầu: "Coi như là một phần trả nợ của anh."
Mặc dù cô hiểu ý anh - bởi vì cảm thấy mình nợ cô, cho nên cố gắng bù đắp mọi mặt cho cô nhiều nhất có thể, nhưng những lời này vẫn khiến cô cảm thấy bị chặn lại không thể giải thích được.
Im lặng một hồi, cô quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Anh cho rằng anh nợ em, thật sự có thể dùng những thứ này để trả sao?"
Anh chưa kịp trả lời, cô đã trực tiếp sải bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
...
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, Cao Gia Tiện lấy bộ quần áo ra thay trong vali mà hai người Cố Ninh mang đến cho cô, vào phòng tắm đi tắm.
Tất cả những thứ thiết yếu hàng ngày mà cô cần đều đã được đặt sẵn trong phòng tắm, ngay cả những nhãn hiệu dầu gội và sữa tắm cũng là những nhãn hiệu mà cô thích.
Cô âm thầm trợn trắng mắt.
Hẳn là bạn bè nữ nào của anh hoặc đồng nghiệp nào giới thiệu cho anh?
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy một tin nhắn WeChat do anh gửi trên điện thoại.
Trầm Ngâm: [ Dầu gội và sữa tắm là những nhãn hiệu mà bản thân anh thường dùng, nếu em không thích, anh sẽ mua lại.]
Băn khoăn trong lòng cô lúc này không có tiền đồ tiêu tán một chút, cô đáp: [ Tuy rằng không thích lắm, nhưng cũng không ghét bỏ, đừng lãng phí tiền.]
Chờ cô sắp xếp đồ đạc xong, đã gần mười hai giờ.
Phòng khách bên ngoài không có động tĩnh gì, người nào đó chắc đã về phòng nghỉ ngơi rồi, Cao Gia Tiện vò đầu bứt tai nghĩ ngợi, vẫn là tượng trưng bước tới khóa cửa phòng ngủ lại.
Suy cho cùng, họ là phu thê giả, bạn cùng nhà là thật.
Cô trông cũng rất xinh đẹp.
Vẫn là hoa cúc đại khuê nữ!
Thận trọng một chút cũng không sao, đúng không?
Sau khi làm xong, cô liền nằm xuống giường, vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ phát ra ánh sáng nhẹ.
Cô bị quáng gà nhẹ, cũng sợ bóng tối, luôn phải bật đèn ngủ khi ngủ.
Không biết Cố Ninh bọn họ có nói trước với Chúc Trầm Ngâm hay không, vừa bước vào mép giường đã thấy một chiếc đèn ngủ trông giống như một con bạch tuộc nhỏ.
Nhắm mắt lại, Cao Gia Tiện cảm thấy toàn thân sắp rã rời.
Đối với cô, ngày này quả thực là một ngày dài và huyễn hoặc chưa từng có.
Cô kết thúc công việc ở nước ngoài nhiều năm, trở về thành phố nơi mình sinh ra.
Cô cũng đã có giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông mà cô đã yêu thầm nhiều năm, chuyển đến sống tại nhà của anh.
Bây giờ, cô đang nằm trên một tấm ga trải giường màu đỏ rực lửa, một mình.
Mà "tiên sinh" của cô đang ngủ trong căn phòng theo đường chéo đối diện với cô qua một hành lang.
Cơ thể thực sự mệt mỏi vô cùng, nhưng đầu óc lại tràn ngập suy nghĩ.
Cô trằn trọc trở mình trên giường một lúc lâu, mỗi khi cảm thấy sắp ngủ, nhưng cô chưa bao giờ thực sự đi vào giấc ngủ.
Không biết từ lúc nào, cô chợt nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị người từ bên ngoài gõ vào.
Cô cho rằng mình quá buồn ngủ mà ainh ra ảo giác, nhưng vài giây sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nửa đêm, người này rốt cuộc muốn làm gì?
Cao Gia Tiện dụi mắt khó hiểu, lấy áo khoác bên cạnh quấn chặt, bật đèn mở cửa.
Sau khi cánh cửa mở ra, cô cảnh giác nhìn Chúc Trầm Ngâm đang đứng ngoài cửa. Anh đang mặc một chiếc áo khoác, có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô nheo mắt: "Anh đây là…?"
Anh nhìn vào mặt cô, thấp giọng nói: "Có một ca mổ khẩn cấp cần anh giúp đỡ."
Cao Gia Tiện trong lòng nghĩ "Nếu anh có việc phải làm chỉ cần đi thôi. Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa đánh thức em làm gì", ngoài miệng cô vẫn trả lời: "Ờ, vậy anh đi đường cẩn thận."
Anh gật đầu, giọng điệu đột nhiên thay đổi: "Không ngủ được à?"
Thấy cô ngây người nhìn mình, anh lại nói: "Em vẫn luôn trở mình."
"..." Cao Gia Tiện treo một chữ thô tục bên miệng, "Nhà anh nào có cách âm hiệu quả!?"
Cách một hành lang và hai cánh cửa anh vẫn có thể nghe thấy cô ở trên giường trở người có phải có chút thái quá không, chẳng lẽ anh có thính giác ngàn dặm!?
Nhìn vẻ mặt trợn tròn mắt của cô, anh không khỏi cong lên khóe miệng: "Anh chưa ngủ, đang đọc tài liệu, mỗi lần ra rót nước đi ngang qua phòng em đều nghe thấy em ở bên trong trở người."
Cô xoa xoa trán, nhất thời không nói nên lời.
Chẳng lẽ cô là gấu sao? Động tĩnh trở người lớn đến mức có thể nghe thấy cách một cánh cửa?
"Đó là lý do tại sao anh đến gõ cửa để hỏi thăm tình hình của em." Ngữ điệu của anh chậm rãi, "Anh nhớ trước đây em đã nói với anh rằng em có chút mắc bệnh quáng gà, cho nên anh đã chuẩn bị đèn ngủ, hay là em có chút lạ giường?"
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chúc Trầm Ngâm, nhất thời có chút sững sờ.
Có thể là do ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hoặc cũng có thể do suy nghĩ của con người lúc nào cũng hỗn loạn, chập chờn vào nửa đêm, dám làm những việc mà ngay cả trong mơ cũng không dám làm huống chi vào ban ngày khi đầu óc tỉnh táo.
Vì vậy, trong một giây tiếp theo, cô buột miệng: "Không có ai ngủ cùng, cho nên mới không ngủ được."
Nương theo ánh đèn trong phòng ngủ, cô nhìn rõ ánh mắt của người đối diện khẽ lóe lên.
...
Cao Gia Tiện muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Mẹ kiếp.
Cô mẹ nó cũng không có uống rượu, hiện tại sao lại say đến điên cuồng rồi!?
Không khí có vài giây ngưng đọng lại, cả người cô như đông cứng lại, giờ phút này cô thậm chí muốn đình chỉ thời gian vĩnh viễn.
Cứu mạng.
Anh có thể giả vờ như không nghe thấy bất cứ điều gì không!?
Cô nhìn vẻ mặt vi diệu của Chúc Trầm Ngâm, cuối cùng quyết định đập cửa thẳng vào mặt anh.
Ngay khi khuôn mặt sắp bị cửa phòng che lại, anh đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng chặn cửa lại.
Trong ánh mắt kinh hãi của cô, anh bình tĩnh nhìn cô, trầm giọng nói: "Thật đáng tiếc, hôm nay anh không thể ở cùng em được."
Sau đó, anh một tay chống cửa, cười như không cười nhìn cô: "Hơn nữa, anh sợ hôm nay ở bên em, em sẽ không ngủ được nữa."
"Dù gì thì hôm nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta."
Cao Gia Tiện nghe được những lời này, thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình có phải có vấn đề hay không.
Anh đang đùa cô đấy à?
Cô nghĩ thầm.
Cho dù Cố Ninh có trải hai mươi chiếc chăn đỏ cũng không liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh còn muốn từ diễn thành thật đêm nay đắp cái chăn đỏ này ngủ chung giường với cô?
Vì thế, cô từ trên ghế tùy tiện đứng dậy, vẫy vẫy tay: "Muốn ngủ anh tự đi mà ngủ."
Chúc Trầm Ngâm phía sau không nói gì nữa, cứ như vậy nhìn cô kéo theo vali, khom lưng ở cửa đổi giày.
Vào thời khắc cô sắp bước ra cửa, bỗng nhiên nghe thấy anh ở trong phòng khách bình tĩnh nói: "Đúng rồi."
Cô hồ nghi quay đầu lại.
Lúc này cả người anh hơi ngửa ra sau một chút, nửa dựa ở lưng ghế, ngữ khí phá lệ bình tĩnh: "Anh có đưa cho dì Cố một chiếc chìa khóa nhà dự phòng."
Cánh tay Cao Gia Tiện mở cửa đột nhiên dừng lại: "... Anh nói cái gì!?"
"Dì Cố nói chúng ta bận việc, có đôi khi có khả năng sẽ không rảnh lo cơm nước và quét dọn nhà cửa, dì ấy có thời gian nên muốn tới đây giúp đỡ." Anh không nhanh không chậm nói, "Bởi vì anh cũng không thể xác định được thời gian mỗi ngày ở nhà, cho nên đã đưa chìa khóa cho dì ấy để dì có thể dễ dàng qua lại."
Anh dừng một chút, như đang tự hỏi gì đó: "Anh cảm thấy, nói không chừng sáng mai dì ấy sẽ đến đây kiểm tra nhà."
Vừa nghe lời này, cô cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen, tay buông lỏng, vali trượt về phía trước do quán tính, đập vào tủ giày một cái "cạch".
Giây tiếp theo, Cao Gia Tiện nháy mắt cởi giày, trực tiếp từ huyền quan nhảy vào phòng khách.
Trước kia nếu như cô rời đi, cô cũng sẽ không lo lắng Cố Ninh tới thăm mình, cô vẫn không ở bên hai vị trưởng lão, hoàng đế lại đi xa, hơn nữa trước kia Cố Ninh cũng không phải loại người cả ngày rảnh rỗi theo dõi sát sao cô.
Nhưng bây giờ thì khác, bà Cố Ninh đã nghỉ hưu! Một người đã nghỉ hưu có thời gian thịnh vượng nhất trên thế giới, có thể nhìn chằm chằm cô ba nghìn lần từ đầu đến chân, bù đắp cho những gì bà không quan sát trước đó.
Ngoài ra, Cố Ninh rất thích Chúc Trầm Ngâm, có mẹ vợ nào lại không muốn tìm cơ hội gặp con rể nhiều hơn!?
Hơn nữa, vị lão thái thái này trước nay luôn hoành hành ngang ngược, ý nghĩ thiên mã hành không, những chuyện như kiểm tra nhà, Cố Ninh hoàn toàn có khả năng làm được, ngay cả Cao Hồng cũng không ngăn được.
Vì vậy, việc Chúc Trầm Ngâm đưa chiếc chìa khóa này cũng đồng nghĩa với việc hôm nay cô có thể phải sống trong căn nhà này, hoặc thậm chí hàng ngày sau đó, đề phòng mẹ cô đột kích và kiểm tra, để có thể kịp thời đến chầu mà không bị lộ.
Vì vậy, mái tóc mà cô vừa vuốt xuống đã bắt đầu xơ xác trở lại, thậm chí còn nhiều hơn trước: "Chúc Trầm Ngâm, anh cố tình làm vậy đúng không!?"
Giọng điệu của anh vẫn không chút hoảng loạn vì bị buộc tội: "Lòng tốt của dì Cố, anh ngại từ chối. Hơn nữa, anh thực sự không nghĩ em sẽ không muốn sống ở đây."
Cô tức giận cười, chỉ vào mũi mình nói: "Anh đang trách em!?"
Anh nói: "Anh nghĩ sống chung là vỏ bọc ít có khả năng khơi dậy sự nghi ngờ và giảm bớt rắc rối."
"Rắc rối và nghi ngờ giảm đi." Cô khoanh tay nhìn anh, "Nhưng anh đã bao giờ nghĩ một cặp nam nữ độc thân sống chung một mái nhà có gì bất tiện hay không bất tiện chưa?"
"Ồ không đúng." Lúc này cô cười lạnh một tiếng, "Em độc thân, nhưng anh có độc thân hay không thì em không biết."
Khi những lời này thốt ra ngoài, cô nhận ra lời này chắc chắn là những cảm xúc thật nhất trong lòng mình.
Chỉ là những lời vừa nói ra giống như bát nước đổ đi khó hốt, Chúc Trầm Ngâm có thể nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía cô cũng trở nên sâu hơn.
Sau khoảng mười giây im lặng, Chúc Trầm Ngâm đứng dậy khỏi ghế.
Lúc trước cô đứng anh ngồi, cô dường như có thể áp đảo anh một bậc, nhưng khi anh cũng đứng lên, lợi thế mà cô vừa nắm giữ dường như chỉ còn một nửa.
Khí chất quả thực là một điều kỳ diệu.
Cho dù một số người nhìn qua phúc hậu và vô hại, luôn ôn hòa lịch sự, nhưng so với những người vẻ ngoài giương nanh múa vuốt càng thâm sâu không lường được.
Anh nhìn xuống cô dưới ánh đèn trong phòng khách, rồi nói: "Anh độc thân, em không cảm nhận được sao?"
Trái tim Cao Gia Tiện đột nhiên đập loạn nhịp.
Dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng đây quả thực là câu trả lời mà cô sợ nghe nhất và muốn nghe nhất.
Mấy năm nay, cô chỉ có thể cảm nhận được cuộc sống riêng tư của anh qua miệng của Cố Ninh hoặc từ trạng thái vòng bạn bè của anh, anh không phải loại người thích đăng trạng thái, cho nên cuộc sống cá nhân của anh như thế nào, cô hầu như hoàn toàn không biết.
Mặc dù Cố Ninh chưa bao giờ đề cập đến những cô gái xung quanh anh, nhưng cô cảm thấy rằng với tính cách của anh, nếu anh thực sự có mục tiêu, anh nhất định có thể che giấu mọi người tốt mà không để lộ một chút tin đồn nào.
Tuy nhiên, nếu anh thực sự có đối tượng, anh không thể đi tìm cô để làm hợp đồng hôn nhân giả này, lãnh giấy với cô, cuối cùng còn muốn sống chung với cô.
Với tính chất công việc của anh, anh không nên có nhiều tinh lực để chơi lớn như vậy.
Cao Gia Tiện khẽ siết chặt lòng bàn tay mình, nói với giọng chắc nịch: "Dù anh đang nói thật hay dối trá, dù sao, nếu em thực sự sống ở đây, đừng mang phụ nữ về nhà."
Chúc Trầm Ngâm giống như tự hỏi hai giây: "Tình huống này muốn phát sinh, xác thực có chút khó khăn."
Anh bày ra bộ dạng buồn cười này, cô nhịn không được tim đập nhanh hơn.
"Đối với chuyện nam nữ độc thân sống chung không tiện," anh nhẹ nhàng nói thêm, "Anh vẫn có bổn phận của một quân tử."
... Em tin anh liền có quỷ!
Cô không khỏi trợn mắt.
Quân tử nào cứ nhảy loạn xạ liên tục về chủ đề chăn ga màu đỏ!?
Lúc này anh mới nhìn cô, đột nhiên hai tay chống xuống bàn ăn, hơi nghiêng người về phía cô.
"Cho nên..." Màu sắc đồng tử của anh dưới ánh đèn nhìn có chút bất đồng mị hoặc so với thường ngày, "Có muốn suy nghĩ lại không?"
... Có biết xấu hổ không? Đây không phải là dựa vào sắc đẹp mà gian lận sao!?
Khinh! Chiến thắng không cần vũ lực!
Cao Gia Tiện cảm thấy cổ họng mình có chút thắt lại, vừa mở miệng liền nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh gần như vậy, nhất thời cảm thấy có chút choáng váng.
"… Được rồi."
Một lúc sau, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt mềm mại rối tinh rối mù của mình trong chốc lát, "Em sẽ suy nghĩ lại, về phòng trước đây."
Mặc dù cô cảm thấy việc sống chung này có chút giống lốc xoáy trở tay không kịp, nhưng như anh nói, để giảm bớt rắc rối, cô tạm thời sống ở đây trong một năm này, không thể nói đó là một lựa chọn hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Như thể đó là một hợp đồng thuê nhà chung với ai đó, cô cũng đã chia sẻ hợp đồng thuê nhà với đồng nghiệp của cô ở nước ngoài một thời gian.
Chỉ khác là người mà cô ở chung lần này thực sự có chút khó giải quyết.
Vừa định kéo vali vào phòng ngủ chính, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với anh: "Giữa tuần em thường về muộn, cũng đã dùng chỗ này làm chỗ ngủ rồi. Mặc dù nói thế nào, nếu thực sự sống ở đây, em vẫn phải trả tiền thuê nhà cho anh."
Anh nhìn cô khẽ lắc đầu: "Coi như là một phần trả nợ của anh."
Mặc dù cô hiểu ý anh - bởi vì cảm thấy mình nợ cô, cho nên cố gắng bù đắp mọi mặt cho cô nhiều nhất có thể, nhưng những lời này vẫn khiến cô cảm thấy bị chặn lại không thể giải thích được.
Im lặng một hồi, cô quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Anh cho rằng anh nợ em, thật sự có thể dùng những thứ này để trả sao?"
Anh chưa kịp trả lời, cô đã trực tiếp sải bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
...
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, Cao Gia Tiện lấy bộ quần áo ra thay trong vali mà hai người Cố Ninh mang đến cho cô, vào phòng tắm đi tắm.
Tất cả những thứ thiết yếu hàng ngày mà cô cần đều đã được đặt sẵn trong phòng tắm, ngay cả những nhãn hiệu dầu gội và sữa tắm cũng là những nhãn hiệu mà cô thích.
Cô âm thầm trợn trắng mắt.
Hẳn là bạn bè nữ nào của anh hoặc đồng nghiệp nào giới thiệu cho anh?
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy một tin nhắn WeChat do anh gửi trên điện thoại.
Trầm Ngâm: [ Dầu gội và sữa tắm là những nhãn hiệu mà bản thân anh thường dùng, nếu em không thích, anh sẽ mua lại.]
Băn khoăn trong lòng cô lúc này không có tiền đồ tiêu tán một chút, cô đáp: [ Tuy rằng không thích lắm, nhưng cũng không ghét bỏ, đừng lãng phí tiền.]
Chờ cô sắp xếp đồ đạc xong, đã gần mười hai giờ.
Phòng khách bên ngoài không có động tĩnh gì, người nào đó chắc đã về phòng nghỉ ngơi rồi, Cao Gia Tiện vò đầu bứt tai nghĩ ngợi, vẫn là tượng trưng bước tới khóa cửa phòng ngủ lại.
Suy cho cùng, họ là phu thê giả, bạn cùng nhà là thật.
Cô trông cũng rất xinh đẹp.
Vẫn là hoa cúc đại khuê nữ!
Thận trọng một chút cũng không sao, đúng không?
Sau khi làm xong, cô liền nằm xuống giường, vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ phát ra ánh sáng nhẹ.
Cô bị quáng gà nhẹ, cũng sợ bóng tối, luôn phải bật đèn ngủ khi ngủ.
Không biết Cố Ninh bọn họ có nói trước với Chúc Trầm Ngâm hay không, vừa bước vào mép giường đã thấy một chiếc đèn ngủ trông giống như một con bạch tuộc nhỏ.
Nhắm mắt lại, Cao Gia Tiện cảm thấy toàn thân sắp rã rời.
Đối với cô, ngày này quả thực là một ngày dài và huyễn hoặc chưa từng có.
Cô kết thúc công việc ở nước ngoài nhiều năm, trở về thành phố nơi mình sinh ra.
Cô cũng đã có giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông mà cô đã yêu thầm nhiều năm, chuyển đến sống tại nhà của anh.
Bây giờ, cô đang nằm trên một tấm ga trải giường màu đỏ rực lửa, một mình.
Mà "tiên sinh" của cô đang ngủ trong căn phòng theo đường chéo đối diện với cô qua một hành lang.
Cơ thể thực sự mệt mỏi vô cùng, nhưng đầu óc lại tràn ngập suy nghĩ.
Cô trằn trọc trở mình trên giường một lúc lâu, mỗi khi cảm thấy sắp ngủ, nhưng cô chưa bao giờ thực sự đi vào giấc ngủ.
Không biết từ lúc nào, cô chợt nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị người từ bên ngoài gõ vào.
Cô cho rằng mình quá buồn ngủ mà ainh ra ảo giác, nhưng vài giây sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nửa đêm, người này rốt cuộc muốn làm gì?
Cao Gia Tiện dụi mắt khó hiểu, lấy áo khoác bên cạnh quấn chặt, bật đèn mở cửa.
Sau khi cánh cửa mở ra, cô cảnh giác nhìn Chúc Trầm Ngâm đang đứng ngoài cửa. Anh đang mặc một chiếc áo khoác, có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô nheo mắt: "Anh đây là…?"
Anh nhìn vào mặt cô, thấp giọng nói: "Có một ca mổ khẩn cấp cần anh giúp đỡ."
Cao Gia Tiện trong lòng nghĩ "Nếu anh có việc phải làm chỉ cần đi thôi. Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa đánh thức em làm gì", ngoài miệng cô vẫn trả lời: "Ờ, vậy anh đi đường cẩn thận."
Anh gật đầu, giọng điệu đột nhiên thay đổi: "Không ngủ được à?"
Thấy cô ngây người nhìn mình, anh lại nói: "Em vẫn luôn trở mình."
"..." Cao Gia Tiện treo một chữ thô tục bên miệng, "Nhà anh nào có cách âm hiệu quả!?"
Cách một hành lang và hai cánh cửa anh vẫn có thể nghe thấy cô ở trên giường trở người có phải có chút thái quá không, chẳng lẽ anh có thính giác ngàn dặm!?
Nhìn vẻ mặt trợn tròn mắt của cô, anh không khỏi cong lên khóe miệng: "Anh chưa ngủ, đang đọc tài liệu, mỗi lần ra rót nước đi ngang qua phòng em đều nghe thấy em ở bên trong trở người."
Cô xoa xoa trán, nhất thời không nói nên lời.
Chẳng lẽ cô là gấu sao? Động tĩnh trở người lớn đến mức có thể nghe thấy cách một cánh cửa?
"Đó là lý do tại sao anh đến gõ cửa để hỏi thăm tình hình của em." Ngữ điệu của anh chậm rãi, "Anh nhớ trước đây em đã nói với anh rằng em có chút mắc bệnh quáng gà, cho nên anh đã chuẩn bị đèn ngủ, hay là em có chút lạ giường?"
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chúc Trầm Ngâm, nhất thời có chút sững sờ.
Có thể là do ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hoặc cũng có thể do suy nghĩ của con người lúc nào cũng hỗn loạn, chập chờn vào nửa đêm, dám làm những việc mà ngay cả trong mơ cũng không dám làm huống chi vào ban ngày khi đầu óc tỉnh táo.
Vì vậy, trong một giây tiếp theo, cô buột miệng: "Không có ai ngủ cùng, cho nên mới không ngủ được."
Nương theo ánh đèn trong phòng ngủ, cô nhìn rõ ánh mắt của người đối diện khẽ lóe lên.
...
Cao Gia Tiện muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Mẹ kiếp.
Cô mẹ nó cũng không có uống rượu, hiện tại sao lại say đến điên cuồng rồi!?
Không khí có vài giây ngưng đọng lại, cả người cô như đông cứng lại, giờ phút này cô thậm chí muốn đình chỉ thời gian vĩnh viễn.
Cứu mạng.
Anh có thể giả vờ như không nghe thấy bất cứ điều gì không!?
Cô nhìn vẻ mặt vi diệu của Chúc Trầm Ngâm, cuối cùng quyết định đập cửa thẳng vào mặt anh.
Ngay khi khuôn mặt sắp bị cửa phòng che lại, anh đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng chặn cửa lại.
Trong ánh mắt kinh hãi của cô, anh bình tĩnh nhìn cô, trầm giọng nói: "Thật đáng tiếc, hôm nay anh không thể ở cùng em được."
Sau đó, anh một tay chống cửa, cười như không cười nhìn cô: "Hơn nữa, anh sợ hôm nay ở bên em, em sẽ không ngủ được nữa."
"Dù gì thì hôm nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.