Chương 21
Nguyệt Lộc
17/02/2024
24.
Lễ đính hôn đúng hẹn diễn ra.
Dù sao đây cũng là đám cưới của tôi nên tôi vẫn có quyền đưa ra một chút yêu cầu.
Khi tôi đề nghị tổ chức đám cưới kiểu Trung Hoa, Lâm gia bên kia sảng khoái đồng ý.
Giá y tinh xảo đắt tiền, họa tiết phượng hoàng và hoa mẫu đơn bên trên vô cùng sống động.
Tôi nhìn mình trong gương, rực rỡ không chê vào đâu được.
Đám cưới này là liên hôn giữa hai gia tộc nên toàn bộ tiệc rượu đã được đặt trước, tuyệt đối không có tạp vụ chờ đợi.
Từ Hoan không làm phù dâu của tôi, hai ngày trước ẻm bị ho, nói sẽ về nhà nghỉ ngơi sau khi tôi đội khăn voan.
Cha biết chuyện này nhưng không để ý lắm.
Dù sao thì ông cũng có nhiều con gái, còn tôi cũng có nhiều chị em họ.
Nếu muốn tập hợp một nhóm phù dâu thì còn thừa đầy ra ấy chứ.
Đám cưới khá ồn ào.
Ngôn Xuyên cũng nhận được thiệp mời.
Không có duyên kết hôn với anh, nhưng tốt xấu gì tôi vẫn là con gái nuôi Từ gia.
Anh nhìn tôi trong gương, lấy một chiếc trâm hoa hồng tinh xảo ra, rồi tự tay cài cho tôi.
"Rất đẹp."
Anh nhẹ nhàng nói rồi siết chặt tay tôi.
Lúc người khác tới lại nhanh chóng chạy mất.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Náo loạn nửa ngày, theo nghi thức của lễ cưới thì tôi phải trùm khăn voan rồi được các phù dâu đưa ra ngoài.
Còn phải thay bộ quần áo cuối cùng.
Từ Hoan ở lại với tôi.
Nhìn bộ hôn phục đắt tiền trên giường, tôi ôm cô ấy thật chặt.
“Từ Hoan, sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận.”
Chúng ta đều biết, nếu hôm nay ly biệt thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Trong mắt hào môn, đào hôn là vô cùng nhục nhã.
Càng đừng nói tới là gả thay.
Có lẽ cha sẽ tức chớt.
Nhưng tất cả khách mời đều có mặt, còn rất nhiều đối tác kinh doanh.
Vậy nên dù vô cùng tức giận thì ông cũng phải cắn răng tiếp tục làm đám cưới.
Tôi cược, chính là thời khắc này.
Tôi mặc quần áo của Từ Hoan, đeo mặt nạ với mũ rồi rời khách sạn theo kế hoạch.
Cách khách sạn hai mươi mét, tôi rẽ trái rồi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen.
Sau khi nhìn biển số, tôi trực tiếp lên xe.
Tài xế hành động rất nhanh, đưa tôi thẳng ra khỏi nhà.
Nửa giờ sau, tôi tới một sườn núi.
Ngôn Xuyên đã đợi tôi ở đây rất lâu rồi.
"Hành lý của em đã đem lên rồi."
Anh nhìn chiếc máy bay tư nhân phía sau rồi nói: "Chắc chắn sẽ không bị phát hiện chứ?"
Tôi lắc đầu.
Tôi cùng Từ Hoan nhờ ông ngoại giúp đỡ, có lẽ ông nghĩ đến đứa con gái đã chết của mình, hoặc có lẽ nghĩ đến tình cảm hồi nhỏ.
Cuối cùng đã đồng ý với nguyện vọng của chúng tôi.
Tôi đào hôn, Từ Hoan gả thay.
Ông ngoại sẽ xóa sạch dấu vết cho chúng ta.
Còn Ngôn Xuyên, ngay từ cuộc gặp gỡ ở nhà hàng, tôi liền biết tôi có thể lợi dụng máy bay tư nhân của anh đưa tôi ra nước ngoài.
May là rất thuận lợi.
“Em đã quyết định đi đâu chưa?”
Ngôn Xuyên nhận bó hoa hồng từ tay người hầu rồi đưa cho tôi.
Tôi nhìn những bông hồng trước mặt, nhớ lại lời ai đó đã nói với tôi năm tôi mười tuổi.
Đảo Vân Châu ở nước M.
Có một trang viên trên một hòn đảo cách phía nam 10.000 km, trong trang viên có 100.000 bông hoa hồng.
Vì thế......
“Vân Châu đi.”
Dường như câu trả lời này chính là điều anh mong đợi, anh mỉm cười rồi lấy chìa khoá từ trong túi ra.
"Tặng cho em."
Ngôn Xuyên vậy mà tặng cho tôi trang viên hoa hồng mà anh coi như báu vật.
"Thật sự nỡ sao?"
Tôi nhìn chùm chìa khóa trong tay mà lòng có chút nghẹn lại.
Tôi mỉm cười, nhìn thời gian.
Sau đó lưu lại số điện thoại cho Ngôn Xuyên, anh ấy sẽ xóa sạch mọi dấu vết cho tôi.
Ở nước M, tôi sẽ có thân phận mới.
Sẽ không ai có thể tìm thấy tôi nữa.
Trước khi lên máy bay, Ngôn Xuyên kéo cánh tay tôi.
“Hoặc là em có thể cân nhắc một chút, ở lại đây gả cho tôi.”
Không biết Ngôn Xuyên phải tốn bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra lời như vậy.
Ngôn Xuyên mặt lạnh, thế mà muốn giữ tôi lại.
"Tiểu Tiệp, hy vọng người đó là em."
Giọng anh trầm hơn nhiều.
Tim tôi càng khó chịu hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Bầu trời trong xanh trải dài ngút tầm mắt, đó là sự tự do mà tôi luôn tưởng tượng.
Mắt tôi hơi nóng, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
"Ngôn Xuyên, anh chắc chắn có thể cưới em sao?"
Tôi quay lại nhìn anh, kể cho anh nghe sự thật tàn khốc.
Con trai trưởng được coi trọng nhất Ngôn gia sao có thể kết hôn với con gái nuôi đào hôn của Từ gia?
Ngôn Xuyên chưa đủ lông đủ cánh không thể đưa ra quyết định.
Vì thế..
Lời hứa này không thể thực hiện.
Ngôn Xuyên im lặng, tôi đưa tay nhéo nhéo mặt anh giống như khi còn nhỏ.
Giả vờ thoải mái nói: “Đợi một ngày anh nắm được quyền lực tuyệt đối rồi hãy đến cưới em.”
Chỉ là bây giờ tôi phải rời đi.
Tôi kiên định lên máy bay.
Không bao giờ nhìn lại.
Tôi nhét chìa khóa vào túi, trong túi còn có một chiếc trâm hoa hồng bằng vàng được chạm khắc tinh xảo.
Máy bay từ từ cất cánh, thân ảnh Ngôn Xuyên ngày càng nhỏ.
Nhưng tầm nhìn của tôi ngày càng rộng lớn.
Đảo Vân Châu ở nước M, có một trang viên hàng trăm ngàn bông hồng.
Sẽ là điểm đến cuối cùng của tôi.
Lễ đính hôn đúng hẹn diễn ra.
Dù sao đây cũng là đám cưới của tôi nên tôi vẫn có quyền đưa ra một chút yêu cầu.
Khi tôi đề nghị tổ chức đám cưới kiểu Trung Hoa, Lâm gia bên kia sảng khoái đồng ý.
Giá y tinh xảo đắt tiền, họa tiết phượng hoàng và hoa mẫu đơn bên trên vô cùng sống động.
Tôi nhìn mình trong gương, rực rỡ không chê vào đâu được.
Đám cưới này là liên hôn giữa hai gia tộc nên toàn bộ tiệc rượu đã được đặt trước, tuyệt đối không có tạp vụ chờ đợi.
Từ Hoan không làm phù dâu của tôi, hai ngày trước ẻm bị ho, nói sẽ về nhà nghỉ ngơi sau khi tôi đội khăn voan.
Cha biết chuyện này nhưng không để ý lắm.
Dù sao thì ông cũng có nhiều con gái, còn tôi cũng có nhiều chị em họ.
Nếu muốn tập hợp một nhóm phù dâu thì còn thừa đầy ra ấy chứ.
Đám cưới khá ồn ào.
Ngôn Xuyên cũng nhận được thiệp mời.
Không có duyên kết hôn với anh, nhưng tốt xấu gì tôi vẫn là con gái nuôi Từ gia.
Anh nhìn tôi trong gương, lấy một chiếc trâm hoa hồng tinh xảo ra, rồi tự tay cài cho tôi.
"Rất đẹp."
Anh nhẹ nhàng nói rồi siết chặt tay tôi.
Lúc người khác tới lại nhanh chóng chạy mất.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Náo loạn nửa ngày, theo nghi thức của lễ cưới thì tôi phải trùm khăn voan rồi được các phù dâu đưa ra ngoài.
Còn phải thay bộ quần áo cuối cùng.
Từ Hoan ở lại với tôi.
Nhìn bộ hôn phục đắt tiền trên giường, tôi ôm cô ấy thật chặt.
“Từ Hoan, sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận.”
Chúng ta đều biết, nếu hôm nay ly biệt thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Trong mắt hào môn, đào hôn là vô cùng nhục nhã.
Càng đừng nói tới là gả thay.
Có lẽ cha sẽ tức chớt.
Nhưng tất cả khách mời đều có mặt, còn rất nhiều đối tác kinh doanh.
Vậy nên dù vô cùng tức giận thì ông cũng phải cắn răng tiếp tục làm đám cưới.
Tôi cược, chính là thời khắc này.
Tôi mặc quần áo của Từ Hoan, đeo mặt nạ với mũ rồi rời khách sạn theo kế hoạch.
Cách khách sạn hai mươi mét, tôi rẽ trái rồi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen.
Sau khi nhìn biển số, tôi trực tiếp lên xe.
Tài xế hành động rất nhanh, đưa tôi thẳng ra khỏi nhà.
Nửa giờ sau, tôi tới một sườn núi.
Ngôn Xuyên đã đợi tôi ở đây rất lâu rồi.
"Hành lý của em đã đem lên rồi."
Anh nhìn chiếc máy bay tư nhân phía sau rồi nói: "Chắc chắn sẽ không bị phát hiện chứ?"
Tôi lắc đầu.
Tôi cùng Từ Hoan nhờ ông ngoại giúp đỡ, có lẽ ông nghĩ đến đứa con gái đã chết của mình, hoặc có lẽ nghĩ đến tình cảm hồi nhỏ.
Cuối cùng đã đồng ý với nguyện vọng của chúng tôi.
Tôi đào hôn, Từ Hoan gả thay.
Ông ngoại sẽ xóa sạch dấu vết cho chúng ta.
Còn Ngôn Xuyên, ngay từ cuộc gặp gỡ ở nhà hàng, tôi liền biết tôi có thể lợi dụng máy bay tư nhân của anh đưa tôi ra nước ngoài.
May là rất thuận lợi.
“Em đã quyết định đi đâu chưa?”
Ngôn Xuyên nhận bó hoa hồng từ tay người hầu rồi đưa cho tôi.
Tôi nhìn những bông hồng trước mặt, nhớ lại lời ai đó đã nói với tôi năm tôi mười tuổi.
Đảo Vân Châu ở nước M.
Có một trang viên trên một hòn đảo cách phía nam 10.000 km, trong trang viên có 100.000 bông hoa hồng.
Vì thế......
“Vân Châu đi.”
Dường như câu trả lời này chính là điều anh mong đợi, anh mỉm cười rồi lấy chìa khoá từ trong túi ra.
"Tặng cho em."
Ngôn Xuyên vậy mà tặng cho tôi trang viên hoa hồng mà anh coi như báu vật.
"Thật sự nỡ sao?"
Tôi nhìn chùm chìa khóa trong tay mà lòng có chút nghẹn lại.
Tôi mỉm cười, nhìn thời gian.
Sau đó lưu lại số điện thoại cho Ngôn Xuyên, anh ấy sẽ xóa sạch mọi dấu vết cho tôi.
Ở nước M, tôi sẽ có thân phận mới.
Sẽ không ai có thể tìm thấy tôi nữa.
Trước khi lên máy bay, Ngôn Xuyên kéo cánh tay tôi.
“Hoặc là em có thể cân nhắc một chút, ở lại đây gả cho tôi.”
Không biết Ngôn Xuyên phải tốn bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra lời như vậy.
Ngôn Xuyên mặt lạnh, thế mà muốn giữ tôi lại.
"Tiểu Tiệp, hy vọng người đó là em."
Giọng anh trầm hơn nhiều.
Tim tôi càng khó chịu hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Bầu trời trong xanh trải dài ngút tầm mắt, đó là sự tự do mà tôi luôn tưởng tượng.
Mắt tôi hơi nóng, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
"Ngôn Xuyên, anh chắc chắn có thể cưới em sao?"
Tôi quay lại nhìn anh, kể cho anh nghe sự thật tàn khốc.
Con trai trưởng được coi trọng nhất Ngôn gia sao có thể kết hôn với con gái nuôi đào hôn của Từ gia?
Ngôn Xuyên chưa đủ lông đủ cánh không thể đưa ra quyết định.
Vì thế..
Lời hứa này không thể thực hiện.
Ngôn Xuyên im lặng, tôi đưa tay nhéo nhéo mặt anh giống như khi còn nhỏ.
Giả vờ thoải mái nói: “Đợi một ngày anh nắm được quyền lực tuyệt đối rồi hãy đến cưới em.”
Chỉ là bây giờ tôi phải rời đi.
Tôi kiên định lên máy bay.
Không bao giờ nhìn lại.
Tôi nhét chìa khóa vào túi, trong túi còn có một chiếc trâm hoa hồng bằng vàng được chạm khắc tinh xảo.
Máy bay từ từ cất cánh, thân ảnh Ngôn Xuyên ngày càng nhỏ.
Nhưng tầm nhìn của tôi ngày càng rộng lớn.
Đảo Vân Châu ở nước M, có một trang viên hàng trăm ngàn bông hồng.
Sẽ là điểm đến cuối cùng của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.