Chương 10
Lưu Yên La
09/08/2021
Ngay rạng sáng, vợ chồng Từ Thụy và Đường Vân kéo nhau tới.
Vừa bước vào cửa, Đường Vân đã nắm lấy tay bà cụ khóc nức nở, bà cụ bị chặn lại chưa kịp mở miệng, Đường Lâm phải đứng ra nói rõ sự việc, nhưng cô đã giấu nhẹm chuyện chàng trai đó. Sự việc năm đó Từ Bích là vì cái gì lại bỏ nhà đi cô cũng biết rồi. Từ Thụy mấy năm nay vì chuyện này đã già đi, mái tóc bạc phơ, hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn giống như năm mươi, bà sợ rằng Đường Vân lại bị kích động.
"Chắc nó vẫn chưa rời khỏi Vãn Trấn, giấy tờ tùy thân vẫn còn, không đem tiền mặt, nếu rời đi thì sẽ mang theo giấy tờ tùy thân, em sẽ ra ngoài hỏi sau", Đường Lâm phân tích, lại hỏi, "Chú, dì ăn sáng chưa ạ? Cháu nấu cháo rồi, hai người ăn chút?"
"Làm sao mà nuốt trôi được!" Từ Thụy thở dài.
"Ăn chút đi, dì như vậy thì có treo cổ cũng không tiêu được đâu," Đường Lâm múc hai bát cháo đầy, bưng thêm một đĩa đậu que và khoai tây chua cay thái sợi nóng hổi. "Hai người ăn đi, cháu lại đi kiểm tra."
Nói xong, Đường Lâm cầm điện thoại bước ra sân sau.
Lúc này trời đã sáng, một số người dân ra ra vào vào, hoặc là ăn sáng xong mới trở về, hoặc là ra ngoài chơi, có người thấy Đường Lâm liền chào hỏi, có người kiềm chế hơn nhưng chỉ gật đầu.
Mới bước khỏi ngõ, Đường Lâm đã nhìn thấy từ xa có hai người, một nam một nữ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, mặt trời buông xuống sau lưng, xung quanh đều là những ngôi nhà cổ kính, cảnh tượng hoàn mỹ như tranh vẽ, nhưng Đường Lâm nhìn thấy lại giận sôi máu, hô to: "Từ Bích em còn biết trở về!"
Cô gái kia sững sờ, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Chị họ?"
Đường Lâm đi qua đó, lạnh lùng liếc nhìn tên nam nhân, ngữ điệu không vui: "Các ngươi tối qua ở cùng nhau?"
"Không, không," Từ Bích hoảng sợ muốn giải thích, nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy vai, hắn ta nhìn Đường Lâm, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nói: "Ồ! Hóa ra là chị họ của em, nói xem! Hình như còn giống nhau, cưng à, em nói vậy anh buồn lắm, tối hôm qua không phải em nhiệt tình lắm sao?" Cuối cùng hắn ta tiến đến bên Từ Bích, ghé tai phà hơi thở. Từ Bích thu mình lại, nhưng nụ cười trên khuôn mặt ấy thậm chí còn ngọt ngào hơn.
Đường Lâm lạnh lùng nhìn người đàn ông, hắn ta liền khiêu khích lại cô, cô giữ chặt tay Từ Bích một phen: "Em cùng chị về ngay, ba mẹ em đều ở đây rồi, em theo chân bọn họ giải thích đi!"
"Cái gì, chị, làm thế nào lại như thế này? Em không làm gì cả! " Từ Bích nghe vậy liền sốc và vùng vằng.
"Không làm gì? Thế em hôm qua làm sao vậy? Chị gọi cho em bao nhiêu cuộc? Mẹ chị gọi cho em bao nhiêu cuộc? Cả buổi tối chị chạy đi tìm em là vì cái gì? Chúng ta đều lo lắng cho em! Từ Bích, em đã trưởng thành rồi, em không còn là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi ngốc nghếch nữa đâu, em cũng nên có lý!" Đường Lâm tức giận hất tay cô ra, chỉ về phía nhà mình,"Dì chỉ mới 45 tuổi, nhìn dì ấy bây giờ, tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn, tại sao? Vì em! Em định ép chết bọn họ sao?"
"Em không phải..." Từ Bi thấp giọng biện hộ, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt muốn rơi lại không rơi, nhu nhược đáng thương.
"Ba mẹ em đang ở bên trong, em đi giải thích với họ đi!" Đường Lâm lãnh đạm bảo, cô trừng mắt với người đàn ông rồi bồi thêm câu, "Tối hôm qua trước đó đừng kể, chờ lát nữa chúng ta bàn chuyện, vào đi thôi!"
Từ Bích đi rồi, Đường Lâm xoay người về phía người đàn ông mặc áo sơ mi, hai tay để trong túi quần, miệng đang nhai kẹo cao su, đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng như một màn kịch hay. Kì thật hắn nhìn cũng tạm được, tuổi thoạt cũng không già lắm, có lẽ còn đang học nhưng tính tình cục mịch.
"Tương lai tôi mong anh tránh xa em họ của tôi." Đường Lâm lạnh nhạt nhắc.
"Nó hẳn là hơn mười tám tuổi rồi nhỉ? Tôi nghĩ nó có quyền tự lựa chọn. Cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của nó! Hơn nữa, tôi có quen cô không? Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời cô?" Hắn ngửa mặt nhìn Đường Lâm, đôi mắt to, con ngươi đen láy, ánh mắt vô tội, giây tiếp theo trong mắt hiện lên một chút ý đồ, "Nhưng tôi ngẫm cô khá dễ nhìn, cũng không phải là tôi không thể nghe lời cô, hoặc nếu chúng ta kết giao một thời gian, tôi hứa sẽ chia tay với em họ cô, ngay cả khi nó đến với tôi, tôi sẽ lờ nó đi, thế nào?"
Đường Lâm xoay người rời đi.
Hắn sửng sốt, đuổi theo hỏi: "Thế nào? Tôi cảm thấy tôi rất không tồi, trẻ đẹp, hơn cái kẻ câm điếc kia nhiều."
"Phòng của anh hết hạn rồi."
Đường Lâm đột nhiên bỏ đi, hắn vội vã phanh xe, nghe những lời này, hắn sửng sốt: "Vì sao? À, chờ lát tôi sẽ trả tiền phòng cho cô, tôi lại ở thêm một tuần nữa."
"Anh đi đi" Đường Lâm nhìn hắn, " Mặc kệ anh rời đi hay đến nhà khác cũng không thành vấn đề."
Nói xong, Đường Lâm trực tiếp vào nhà cầm tiền đặt cọc, thấy hắn tiến vào, chìa tay nói: "Trả chìa khóa cho tôi."
"Làm sao vậy? Cái khách sạn này sao có thể từ chối mở của cho khách vào? Tôi cũng không phải bọn da trắng sống vì tiền! Tốt thôi, một trăm một ngày, phải không? "Người đàn ông trông cáu kỉnh, móc ví ra để lấy tiền.
"Nhà chúng tôi không chào đón anh," Đường Lâm thấy hắn bất động, liền cầm lấy chìa khóa dự phòng đi thẳng lên lầu.
"Hả hả! Sao cô lại như vậy!" Người đàn ông đuổi theo, "Tôi nói ngọt không được sao? Tôi không trả tiền cô thôi, cô sao vậy! Còn không phải do em họ cô sao? Lại không phải do tôi nài nỉ, cô muốn nhưng tôi không thích hà tất như vậy mà?"
Đường Lâm coi hắn là không khí, nhưng hắn lại túm chặt tay Viên Chinh đang chuẩn bị xuống lầu, cười nói: "Người anh em, cậu tới phân xử, cô gái này xấu nết thật, tôi ở có ý tốt mà cổ lại đuổi đi, Cô ấy đuổi tôi đi vì tôi không trả tiền thì là đúng hay sai? Ai cũng đều nói rằng khách hàng là Thượng đế, nhưng tôi lại sắp phải quỳ xuống cầu xin cô ta... "
Viên Chinh cau mày, Đường Lâm xấu hổ quay đầu né, người đàn ông nói xong, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn, sờ sờ mũi khó chịu: "Tôi quên mất cậu bị điếc."
Tôi xin lỗi.
Đường Lâm đặt điện thoại trước mặt Viên Chinh để cậu xem, sau đó cúi đầu đi lên lầu, người đàn ông thấy cô không dẫn đành phải đi theo.
Căn phòng bừa bộn, chăn bông đều thành cuộn, mặt đất đầy rác rưởi, gió mát lùa vào phất phơ rèm hoa. Trong phòng còn có một người khác cởi trần đang ngủ say, nghe thấy tiếng động, liền mở mất hoảng sợ: "Oái! Chu Khang, sao anh không nói cho tôi biết anh dẫn người về!" Nói rồi còn lấy chăn che lại cơ thể, kinh hãi nhìn hai người ở cửa.
"Đã hết giờ là phòng của anh rồi," Đường Lâm tựa vào cửa, "dọn dẹp rồi đi nhanh lên!"
"Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông nằm trên giường trừng mắt nhìn Đường Lâm, "Dẫu hết giờ thì cô cũng không được xông vào! Chỗ này hỏng hóc rồi mà phục vụ cũng thật là!"
"Các người thu dọn đồ đạc, lát nữa tôi sẽ qua kiểm tra ", Đường Lâm nói rồi xoay người rời đi"
"Hả!"
Đường Lâm dừng lại nhìn Chu Khang, hắn cười hỏi: "Cô kêu gì?"
Đường Lâm cười nhạo một tiếng, xuống lầu.
"Chết tiệt!" Chu Khang đá vào bức tường.
Vừa bước vào cửa, Đường Vân đã nắm lấy tay bà cụ khóc nức nở, bà cụ bị chặn lại chưa kịp mở miệng, Đường Lâm phải đứng ra nói rõ sự việc, nhưng cô đã giấu nhẹm chuyện chàng trai đó. Sự việc năm đó Từ Bích là vì cái gì lại bỏ nhà đi cô cũng biết rồi. Từ Thụy mấy năm nay vì chuyện này đã già đi, mái tóc bạc phơ, hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn giống như năm mươi, bà sợ rằng Đường Vân lại bị kích động.
"Chắc nó vẫn chưa rời khỏi Vãn Trấn, giấy tờ tùy thân vẫn còn, không đem tiền mặt, nếu rời đi thì sẽ mang theo giấy tờ tùy thân, em sẽ ra ngoài hỏi sau", Đường Lâm phân tích, lại hỏi, "Chú, dì ăn sáng chưa ạ? Cháu nấu cháo rồi, hai người ăn chút?"
"Làm sao mà nuốt trôi được!" Từ Thụy thở dài.
"Ăn chút đi, dì như vậy thì có treo cổ cũng không tiêu được đâu," Đường Lâm múc hai bát cháo đầy, bưng thêm một đĩa đậu que và khoai tây chua cay thái sợi nóng hổi. "Hai người ăn đi, cháu lại đi kiểm tra."
Nói xong, Đường Lâm cầm điện thoại bước ra sân sau.
Lúc này trời đã sáng, một số người dân ra ra vào vào, hoặc là ăn sáng xong mới trở về, hoặc là ra ngoài chơi, có người thấy Đường Lâm liền chào hỏi, có người kiềm chế hơn nhưng chỉ gật đầu.
Mới bước khỏi ngõ, Đường Lâm đã nhìn thấy từ xa có hai người, một nam một nữ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, mặt trời buông xuống sau lưng, xung quanh đều là những ngôi nhà cổ kính, cảnh tượng hoàn mỹ như tranh vẽ, nhưng Đường Lâm nhìn thấy lại giận sôi máu, hô to: "Từ Bích em còn biết trở về!"
Cô gái kia sững sờ, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Chị họ?"
Đường Lâm đi qua đó, lạnh lùng liếc nhìn tên nam nhân, ngữ điệu không vui: "Các ngươi tối qua ở cùng nhau?"
"Không, không," Từ Bích hoảng sợ muốn giải thích, nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy vai, hắn ta nhìn Đường Lâm, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nói: "Ồ! Hóa ra là chị họ của em, nói xem! Hình như còn giống nhau, cưng à, em nói vậy anh buồn lắm, tối hôm qua không phải em nhiệt tình lắm sao?" Cuối cùng hắn ta tiến đến bên Từ Bích, ghé tai phà hơi thở. Từ Bích thu mình lại, nhưng nụ cười trên khuôn mặt ấy thậm chí còn ngọt ngào hơn.
Đường Lâm lạnh lùng nhìn người đàn ông, hắn ta liền khiêu khích lại cô, cô giữ chặt tay Từ Bích một phen: "Em cùng chị về ngay, ba mẹ em đều ở đây rồi, em theo chân bọn họ giải thích đi!"
"Cái gì, chị, làm thế nào lại như thế này? Em không làm gì cả! " Từ Bích nghe vậy liền sốc và vùng vằng.
"Không làm gì? Thế em hôm qua làm sao vậy? Chị gọi cho em bao nhiêu cuộc? Mẹ chị gọi cho em bao nhiêu cuộc? Cả buổi tối chị chạy đi tìm em là vì cái gì? Chúng ta đều lo lắng cho em! Từ Bích, em đã trưởng thành rồi, em không còn là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi ngốc nghếch nữa đâu, em cũng nên có lý!" Đường Lâm tức giận hất tay cô ra, chỉ về phía nhà mình,"Dì chỉ mới 45 tuổi, nhìn dì ấy bây giờ, tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn, tại sao? Vì em! Em định ép chết bọn họ sao?"
"Em không phải..." Từ Bi thấp giọng biện hộ, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt muốn rơi lại không rơi, nhu nhược đáng thương.
"Ba mẹ em đang ở bên trong, em đi giải thích với họ đi!" Đường Lâm lãnh đạm bảo, cô trừng mắt với người đàn ông rồi bồi thêm câu, "Tối hôm qua trước đó đừng kể, chờ lát nữa chúng ta bàn chuyện, vào đi thôi!"
Từ Bích đi rồi, Đường Lâm xoay người về phía người đàn ông mặc áo sơ mi, hai tay để trong túi quần, miệng đang nhai kẹo cao su, đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng như một màn kịch hay. Kì thật hắn nhìn cũng tạm được, tuổi thoạt cũng không già lắm, có lẽ còn đang học nhưng tính tình cục mịch.
"Tương lai tôi mong anh tránh xa em họ của tôi." Đường Lâm lạnh nhạt nhắc.
"Nó hẳn là hơn mười tám tuổi rồi nhỉ? Tôi nghĩ nó có quyền tự lựa chọn. Cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của nó! Hơn nữa, tôi có quen cô không? Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời cô?" Hắn ngửa mặt nhìn Đường Lâm, đôi mắt to, con ngươi đen láy, ánh mắt vô tội, giây tiếp theo trong mắt hiện lên một chút ý đồ, "Nhưng tôi ngẫm cô khá dễ nhìn, cũng không phải là tôi không thể nghe lời cô, hoặc nếu chúng ta kết giao một thời gian, tôi hứa sẽ chia tay với em họ cô, ngay cả khi nó đến với tôi, tôi sẽ lờ nó đi, thế nào?"
Đường Lâm xoay người rời đi.
Hắn sửng sốt, đuổi theo hỏi: "Thế nào? Tôi cảm thấy tôi rất không tồi, trẻ đẹp, hơn cái kẻ câm điếc kia nhiều."
"Phòng của anh hết hạn rồi."
Đường Lâm đột nhiên bỏ đi, hắn vội vã phanh xe, nghe những lời này, hắn sửng sốt: "Vì sao? À, chờ lát tôi sẽ trả tiền phòng cho cô, tôi lại ở thêm một tuần nữa."
"Anh đi đi" Đường Lâm nhìn hắn, " Mặc kệ anh rời đi hay đến nhà khác cũng không thành vấn đề."
Nói xong, Đường Lâm trực tiếp vào nhà cầm tiền đặt cọc, thấy hắn tiến vào, chìa tay nói: "Trả chìa khóa cho tôi."
"Làm sao vậy? Cái khách sạn này sao có thể từ chối mở của cho khách vào? Tôi cũng không phải bọn da trắng sống vì tiền! Tốt thôi, một trăm một ngày, phải không? "Người đàn ông trông cáu kỉnh, móc ví ra để lấy tiền.
"Nhà chúng tôi không chào đón anh," Đường Lâm thấy hắn bất động, liền cầm lấy chìa khóa dự phòng đi thẳng lên lầu.
"Hả hả! Sao cô lại như vậy!" Người đàn ông đuổi theo, "Tôi nói ngọt không được sao? Tôi không trả tiền cô thôi, cô sao vậy! Còn không phải do em họ cô sao? Lại không phải do tôi nài nỉ, cô muốn nhưng tôi không thích hà tất như vậy mà?"
Đường Lâm coi hắn là không khí, nhưng hắn lại túm chặt tay Viên Chinh đang chuẩn bị xuống lầu, cười nói: "Người anh em, cậu tới phân xử, cô gái này xấu nết thật, tôi ở có ý tốt mà cổ lại đuổi đi, Cô ấy đuổi tôi đi vì tôi không trả tiền thì là đúng hay sai? Ai cũng đều nói rằng khách hàng là Thượng đế, nhưng tôi lại sắp phải quỳ xuống cầu xin cô ta... "
Viên Chinh cau mày, Đường Lâm xấu hổ quay đầu né, người đàn ông nói xong, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn, sờ sờ mũi khó chịu: "Tôi quên mất cậu bị điếc."
Tôi xin lỗi.
Đường Lâm đặt điện thoại trước mặt Viên Chinh để cậu xem, sau đó cúi đầu đi lên lầu, người đàn ông thấy cô không dẫn đành phải đi theo.
Căn phòng bừa bộn, chăn bông đều thành cuộn, mặt đất đầy rác rưởi, gió mát lùa vào phất phơ rèm hoa. Trong phòng còn có một người khác cởi trần đang ngủ say, nghe thấy tiếng động, liền mở mất hoảng sợ: "Oái! Chu Khang, sao anh không nói cho tôi biết anh dẫn người về!" Nói rồi còn lấy chăn che lại cơ thể, kinh hãi nhìn hai người ở cửa.
"Đã hết giờ là phòng của anh rồi," Đường Lâm tựa vào cửa, "dọn dẹp rồi đi nhanh lên!"
"Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông nằm trên giường trừng mắt nhìn Đường Lâm, "Dẫu hết giờ thì cô cũng không được xông vào! Chỗ này hỏng hóc rồi mà phục vụ cũng thật là!"
"Các người thu dọn đồ đạc, lát nữa tôi sẽ qua kiểm tra ", Đường Lâm nói rồi xoay người rời đi"
"Hả!"
Đường Lâm dừng lại nhìn Chu Khang, hắn cười hỏi: "Cô kêu gì?"
Đường Lâm cười nhạo một tiếng, xuống lầu.
"Chết tiệt!" Chu Khang đá vào bức tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.