Chương 1
Lưu Yên La
11/07/2021
Ngày hè ban trưa tiết trời vốn oi bức, âm u và mây mù giăng lối, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa to.
Trong ao có chú cá ngoi lên hít thở bầu không khí trong lành, ngoài đường người người vội vã bước đi, lâu lâu gặp lại người quen thì chào hỏi vài ba câu rồi lại lướt nhẹ qua.
Chiếc TV 12 inch trên tường đang chiếu lại những bộ phim truyền hình thời xưa, mấy bộ đồ mốt mà dàn diễn viên mặc ngày nào nay đã hết thời. Đường Lâm ngồi sau quầy, giọng cô mơ màng như sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng chiếc quạt trên tay vẫn không dừng lại. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng "tanh tách", cuối cùng mưa cũng đã rơi, một làn gió mát ùa vào khiến cô cảm thấy khoan khoái đôi chút.
"Trời ạ, mới nắng cái đã mưa rồi!" Một người phụ nữ trung niên chạy vào, toàn thân ướt sũng, trên mặt dính nước mưa, bà vừa quệt đi, vừa vào quầy cầm chiếc khăn bông để lau, Đường Lâm liền để ý tới bộ dạng dặt dẹo, cô nói: "Nhìn mẹ này, đứng chẳng ra đứng ngồi chẳng ra ngồi là như nào!"
"Trời nóng quá nhỉ?" Đường Lâm dựa người vào quầy cười hì hì, ngẩng đầu nhìn mẹ mình "Mẹ, hai ngày trước con đi shopping trong thành phố, thấy có hàng bán đồ điện, nhà mình có nên mua điều hòa không nhỉ?"
"Bao tiền?" Bà Đường nghe xong, trong lòng cảm động không thôi.
"Hai ngàn tám." Đường Lâm dứt lời, khi nhìn thấy sắc mặt bà Đường, cô vội vàng bổ sung, "Không đắt đâu! Nếu không phải đang sale, có đánh chết con cũng không mua giá ba ngàn."
"Không sao cả. Thời tiết cũng không nóng lắm, trong nhà chỉ không có cái quạt thôi!"
"Thế mua quạt điện rồi để ở đây đi!" Đường Lâm thương lượng với bà.
"Mày làm biếng lắm, sai mày dọn có cái quạt ra khỏi phòng cũng không xong mất!" Bà Đường mặt trắng bệch nhìn con bé rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, gõ gõ đầu cô, "Hay là mày mau chấp nhận gả cho thằng đó đi, lúc đó đừng nói là điều hòa, muốn có nhà tao vay tiền mua cho luôn!"
"Con có tay có chân, sao có thể xin tiền mẹ mua nhà được!" Đường Lâm gượng cười, hạ giọng thều thào "Hơn nữa con mà không tìm được bạn trai mới ư? Có phải mẹ hơi khinh thường con gái đây quá rồi!"
Nghe vậy, bà Đường cũng không nhắc tới nữa, chân co quắp thiếu chút nữa thì té, Đường Lâm lo lắng, bật dậy đỡ bà ngồi xuống, mắt đỏ hoe trách: "Mẹ nghĩ anh ta là người ở đâu cơ? Nội Mông! Mẹ cho rằng lấy chồng xa thì tốt à? Phòng khi cãi nhau thì ai có thể làm chủ cho con! Các cụ xưa đều nói nuôi con để cậy lúc về già. Lúc trước con cũng không tin, nhưng bây giờ quả không sai! Con gái này lớn rồi! Mẹ sắp già rồi, con gái đi lấy chồng xa, quanh năm suốt tháng không biết được mấy lần gặp mẹ!"
"Mẹ, mẹ ơi! Con sai rồi, con sai rồi, con không cố ý, con vạ miệng phun ra thôi mà, mẹ đừng bực mà! Đừng tức giận rồi hao gầy thân thể." Đường Lâm vừa thấy bà nổi cơn thịnh nộ thì liền vội vội vàng vàng xin lỗi.
"Mẹ mày, không còn trẻ nữa rồi, không biết còn có thể sống bao lâu nữa. Tao rất mong mày sớm tìm được bạn trai. Tao chưa cần kết hôn, nhưng mình có thể bàn bạc trước! Tao cũng không đòi hỏi đối phương điều kiện gia đình thật giàu, chỉ cần tính tình tốt, đối xử chân thành, biết đồng cam cộng khổ là đủ rồi. Gia đình ta vẫn còn dư tiền, nếu nó nỗ lực thì có thể mua được một căn nhà ở Giang Thành." Bà lau nước mắt, tận tình nói lời khuyên bảo.
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy! Mẹ còn trẻ, còn có thể sống được nhiều năm! Chờ con cùng già rồi, có lẽ ra ngoài người ta sẽ không nói chúng ta là mẹ con đâu!" Đường Lâm ngồi bệt xuống nền đất, tựa vào đầu gối bà cụ.
"Con nhỏ này! Xúi quẩy!" Bà Đường bị làm cho chọc cười, gõ gõ đầu cô, Đường Lâm ngây ngô tủm tỉm hai tiếng.
Mưa mùa hạ luôn tới thật nhanh và cũng đi thật nhanh, mới chỉ vừa nghe thấy tiếng "tanh tách" đâu đây trên mái hiên, nhưng lúc này mưa đã tạnh, những con đường trơn láng xuất hiện và vẫn còn giọt nước đọng trên mái hiên.
Bà Đường vẫn ngủ trưa trong phòng, ngày thường Đường Lâm không nhàn rỗi, thời gian này cô đều phải quản lý nhà nghỉ, buổi sáng 6 giờ đã phải mở, buổi tối sau 10 giờ mới có thể chợp mắt ngủ, khó có được giấc ngủ ngon trong chốc lát. Đường Lâm cảm thấy có lỗi với bà, lúc ở nhà luôn quản lý khách sạn cả ngày, để bà có thời gian nghỉ ngơi thoải mái.
Chỉ là ngồi một mình cô có chút buồn chán, sớm không nhịn được liền ngáp một cái, khóe mắt híp lại còn rơi lệ.
"Cốc cốc!"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đường Lâm ngẩng đầu liền nhìn thấy một soái ca đứng trước quầy.
Tóc cậu ta hơi sũng nước, chiếc áo màu trắng dính vào người vì nước mưa khiến nó xuyên thấu, Đường Lâm đỏ phừng phừng, cô cúi đầu che kín khuôn mặt, cười hỏi: "Ở trọ?"
Chàng trai không nhúc nhích, trong mắt cũng không có một tia sóng, nhưng một lúc sau lại nhíu mày rồi cúi xuống lấy từ trong balo một chiếc điện thoại di động. Balo của cậu ta có lẽ không thấm nước, người ướt sũng nhưng xem ra chiếc điện thoại còn tốt chán, cậu cúi đầu đánh mấy chữ rồi đưa điện thoại trước mặt Đường Lâm: Ở trọ, một tháng.
Đường Lâm dừng lại, ngẩng đầu nghi ngờ liếc nhìn chàng trai kia, phỏng đoán rằng lỗ tai cậu ta có vấn đề, thật đáng tiếc. Có lẽ do ánh mắt cô quá mức thẳng thắn, đồng tử cậu thoáng chốc nheo lại, bờ môi mím chặt.
"Xin lỗi!" Đường Lâm có chút ngượng ngùng, nói xong mới sực nhớ người này không nghe thấy, nên cô lấy giấy bút ra viết: Ở trọ 50 tệ mỗi ngày, 1500 tệ cho 30 ngày, cộng với 100 nhân dân tệ đặt cọc, tổng cộng là 1600, đến lúc đó ngài trả trước nói một tiếng, thiếu thì bổ sung sau.
Sau khi viết xong, cô đặt cuốn sổ trước mặt chàng trai, cậu ta liếc qua và gật đầu, lấy ra một chiếc ví nâu, rút 16 tờ in hình ông Mao trong đó. Đường Lâm nhìn thấy đống tiền lớn có đến trăm tờ màu đỏ trong ví của cậu ta sửng sốt một lúc, sau khi nhận xong, cô đắn đo rồi quyết định nhắc nhở cậu: Ngài tốt nhất không nên mang theo nhiều tiền mặt khi ra ngoài như vậy.
Chàng trai xem xong, cậu mỉm cười, nhưng không viết gì, Đường Lâm tự trách bản thân là kẻ tọc mạch, cô lại hí hoáy vào sổ tay: Tôi sẽ dẫn ngài lên phòng!
Viết xong cô cầm chìa khóa đóng cửa kính lại, lại thấy trên tay cậu còn cầm một bản vẽ, Đường Lâm ngẩn ra: "Họa sĩ?" Thấy ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc của chàng trai, Đường Lâm lắc đầu cười, lập tức dẫn cậu lên lầu.
Thời tiết âm u, hành lang có chút tối, cô nhấn công tắc, ánh sáng của đèn sợi đốt có chút lập lòe.
Khách sạn vốn là nhà ở cải tạo lại nên không lớn, một lầu chỉ có bốn năm phòng ngủ.
Edit: Bủm
Trong ao có chú cá ngoi lên hít thở bầu không khí trong lành, ngoài đường người người vội vã bước đi, lâu lâu gặp lại người quen thì chào hỏi vài ba câu rồi lại lướt nhẹ qua.
Chiếc TV 12 inch trên tường đang chiếu lại những bộ phim truyền hình thời xưa, mấy bộ đồ mốt mà dàn diễn viên mặc ngày nào nay đã hết thời. Đường Lâm ngồi sau quầy, giọng cô mơ màng như sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng chiếc quạt trên tay vẫn không dừng lại. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng "tanh tách", cuối cùng mưa cũng đã rơi, một làn gió mát ùa vào khiến cô cảm thấy khoan khoái đôi chút.
"Trời ạ, mới nắng cái đã mưa rồi!" Một người phụ nữ trung niên chạy vào, toàn thân ướt sũng, trên mặt dính nước mưa, bà vừa quệt đi, vừa vào quầy cầm chiếc khăn bông để lau, Đường Lâm liền để ý tới bộ dạng dặt dẹo, cô nói: "Nhìn mẹ này, đứng chẳng ra đứng ngồi chẳng ra ngồi là như nào!"
"Trời nóng quá nhỉ?" Đường Lâm dựa người vào quầy cười hì hì, ngẩng đầu nhìn mẹ mình "Mẹ, hai ngày trước con đi shopping trong thành phố, thấy có hàng bán đồ điện, nhà mình có nên mua điều hòa không nhỉ?"
"Bao tiền?" Bà Đường nghe xong, trong lòng cảm động không thôi.
"Hai ngàn tám." Đường Lâm dứt lời, khi nhìn thấy sắc mặt bà Đường, cô vội vàng bổ sung, "Không đắt đâu! Nếu không phải đang sale, có đánh chết con cũng không mua giá ba ngàn."
"Không sao cả. Thời tiết cũng không nóng lắm, trong nhà chỉ không có cái quạt thôi!"
"Thế mua quạt điện rồi để ở đây đi!" Đường Lâm thương lượng với bà.
"Mày làm biếng lắm, sai mày dọn có cái quạt ra khỏi phòng cũng không xong mất!" Bà Đường mặt trắng bệch nhìn con bé rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, gõ gõ đầu cô, "Hay là mày mau chấp nhận gả cho thằng đó đi, lúc đó đừng nói là điều hòa, muốn có nhà tao vay tiền mua cho luôn!"
"Con có tay có chân, sao có thể xin tiền mẹ mua nhà được!" Đường Lâm gượng cười, hạ giọng thều thào "Hơn nữa con mà không tìm được bạn trai mới ư? Có phải mẹ hơi khinh thường con gái đây quá rồi!"
Nghe vậy, bà Đường cũng không nhắc tới nữa, chân co quắp thiếu chút nữa thì té, Đường Lâm lo lắng, bật dậy đỡ bà ngồi xuống, mắt đỏ hoe trách: "Mẹ nghĩ anh ta là người ở đâu cơ? Nội Mông! Mẹ cho rằng lấy chồng xa thì tốt à? Phòng khi cãi nhau thì ai có thể làm chủ cho con! Các cụ xưa đều nói nuôi con để cậy lúc về già. Lúc trước con cũng không tin, nhưng bây giờ quả không sai! Con gái này lớn rồi! Mẹ sắp già rồi, con gái đi lấy chồng xa, quanh năm suốt tháng không biết được mấy lần gặp mẹ!"
"Mẹ, mẹ ơi! Con sai rồi, con sai rồi, con không cố ý, con vạ miệng phun ra thôi mà, mẹ đừng bực mà! Đừng tức giận rồi hao gầy thân thể." Đường Lâm vừa thấy bà nổi cơn thịnh nộ thì liền vội vội vàng vàng xin lỗi.
"Mẹ mày, không còn trẻ nữa rồi, không biết còn có thể sống bao lâu nữa. Tao rất mong mày sớm tìm được bạn trai. Tao chưa cần kết hôn, nhưng mình có thể bàn bạc trước! Tao cũng không đòi hỏi đối phương điều kiện gia đình thật giàu, chỉ cần tính tình tốt, đối xử chân thành, biết đồng cam cộng khổ là đủ rồi. Gia đình ta vẫn còn dư tiền, nếu nó nỗ lực thì có thể mua được một căn nhà ở Giang Thành." Bà lau nước mắt, tận tình nói lời khuyên bảo.
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy! Mẹ còn trẻ, còn có thể sống được nhiều năm! Chờ con cùng già rồi, có lẽ ra ngoài người ta sẽ không nói chúng ta là mẹ con đâu!" Đường Lâm ngồi bệt xuống nền đất, tựa vào đầu gối bà cụ.
"Con nhỏ này! Xúi quẩy!" Bà Đường bị làm cho chọc cười, gõ gõ đầu cô, Đường Lâm ngây ngô tủm tỉm hai tiếng.
Mưa mùa hạ luôn tới thật nhanh và cũng đi thật nhanh, mới chỉ vừa nghe thấy tiếng "tanh tách" đâu đây trên mái hiên, nhưng lúc này mưa đã tạnh, những con đường trơn láng xuất hiện và vẫn còn giọt nước đọng trên mái hiên.
Bà Đường vẫn ngủ trưa trong phòng, ngày thường Đường Lâm không nhàn rỗi, thời gian này cô đều phải quản lý nhà nghỉ, buổi sáng 6 giờ đã phải mở, buổi tối sau 10 giờ mới có thể chợp mắt ngủ, khó có được giấc ngủ ngon trong chốc lát. Đường Lâm cảm thấy có lỗi với bà, lúc ở nhà luôn quản lý khách sạn cả ngày, để bà có thời gian nghỉ ngơi thoải mái.
Chỉ là ngồi một mình cô có chút buồn chán, sớm không nhịn được liền ngáp một cái, khóe mắt híp lại còn rơi lệ.
"Cốc cốc!"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đường Lâm ngẩng đầu liền nhìn thấy một soái ca đứng trước quầy.
Tóc cậu ta hơi sũng nước, chiếc áo màu trắng dính vào người vì nước mưa khiến nó xuyên thấu, Đường Lâm đỏ phừng phừng, cô cúi đầu che kín khuôn mặt, cười hỏi: "Ở trọ?"
Chàng trai không nhúc nhích, trong mắt cũng không có một tia sóng, nhưng một lúc sau lại nhíu mày rồi cúi xuống lấy từ trong balo một chiếc điện thoại di động. Balo của cậu ta có lẽ không thấm nước, người ướt sũng nhưng xem ra chiếc điện thoại còn tốt chán, cậu cúi đầu đánh mấy chữ rồi đưa điện thoại trước mặt Đường Lâm: Ở trọ, một tháng.
Đường Lâm dừng lại, ngẩng đầu nghi ngờ liếc nhìn chàng trai kia, phỏng đoán rằng lỗ tai cậu ta có vấn đề, thật đáng tiếc. Có lẽ do ánh mắt cô quá mức thẳng thắn, đồng tử cậu thoáng chốc nheo lại, bờ môi mím chặt.
"Xin lỗi!" Đường Lâm có chút ngượng ngùng, nói xong mới sực nhớ người này không nghe thấy, nên cô lấy giấy bút ra viết: Ở trọ 50 tệ mỗi ngày, 1500 tệ cho 30 ngày, cộng với 100 nhân dân tệ đặt cọc, tổng cộng là 1600, đến lúc đó ngài trả trước nói một tiếng, thiếu thì bổ sung sau.
Sau khi viết xong, cô đặt cuốn sổ trước mặt chàng trai, cậu ta liếc qua và gật đầu, lấy ra một chiếc ví nâu, rút 16 tờ in hình ông Mao trong đó. Đường Lâm nhìn thấy đống tiền lớn có đến trăm tờ màu đỏ trong ví của cậu ta sửng sốt một lúc, sau khi nhận xong, cô đắn đo rồi quyết định nhắc nhở cậu: Ngài tốt nhất không nên mang theo nhiều tiền mặt khi ra ngoài như vậy.
Chàng trai xem xong, cậu mỉm cười, nhưng không viết gì, Đường Lâm tự trách bản thân là kẻ tọc mạch, cô lại hí hoáy vào sổ tay: Tôi sẽ dẫn ngài lên phòng!
Viết xong cô cầm chìa khóa đóng cửa kính lại, lại thấy trên tay cậu còn cầm một bản vẽ, Đường Lâm ngẩn ra: "Họa sĩ?" Thấy ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc của chàng trai, Đường Lâm lắc đầu cười, lập tức dẫn cậu lên lầu.
Thời tiết âm u, hành lang có chút tối, cô nhấn công tắc, ánh sáng của đèn sợi đốt có chút lập lòe.
Khách sạn vốn là nhà ở cải tạo lại nên không lớn, một lầu chỉ có bốn năm phòng ngủ.
Edit: Bủm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.