Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người
Chương 39
Vân Thủy Mê Tung
05/11/2022
Vân Nhiêu đứng trước cửa kính ở phòng chờ, nắng trời rực rỡ, những chiếc máy bay khổng lổ đang chầm chậm lăn bánh trên bãi, thân máy bay trắng muốt phản chiếu ánh sáng ban ngày, toát nên những vầng sáng rạng ngời.
Giọng cô run run: “Gì cơ ạ?”
Sao đã… Nói đến chuyện kết hôn rồi?
Mặc dù cô hi vọng anh sẽ nghiêm túc…
Nhưng ngày đầu tiên yêu nhau thì đâu cần phải nghiêm túc đến mức này.
Qua micro, giọng anh cũng đã bớt bớt lại: “Làm em sợ rồi hả?”
Vân Nhiêu không trả lời, xem như đó là đáp án rồi.
Tĩnh lặng thoáng qua, chỉ trong chốc lát, hiếm khi nào Cận Trạch không nói những lời cợt nhả để trêu cô, nhưng anh cũng không chuyển chủ đề mà vẫn nói tiếp:
– Anh yêu em nghiêm túc và anh cũng nghiêm túc muốn kết hôn với em.
Vân Nhiêu sờ cổ mình, đầu ngón tay chạm lên da, cảm nhận những mạch máu trong mình đang đập dập dồn.
Cô không biết mình phải trả lời như thế nào.
Nếu thời gian quay về nửa năm trước, trở lại những ngày cô mới về nước, có người bói cho cô rằng nửa năm nữa cô sẽ hẹn hò với Cận Trạch, đã thế còn yêu một phát đến cưới thì cô sẽ tát bốp vào mặt người bói rồi tự vả mình luôn, xong chửi thẳng toẹt ra: “Tỉnh dậy đi con ơi đừng có mơ nữa.”
Giấc mộng ban ngày ập đến nhanh quá, hệt như một cơn bão vậy.
Cô còn chưa kịp nuốt trôi sự thật rằng mình đang hẹn hò với idol thì đã phải đối mặt với một lời thề nghiêm túc, vậy nên cô đã trả lời cực kì cẩn thận:
– Anh, giờ bàn đến chuyện cưới xin thì có hơi sớm thì phải.
Cận Trạch: “Em hỏi anh có nghiêm túc không còn gì?”
Vân Nhiêu đỏ mặt: “Em không có ý đó…”
Anh: “Anh cũng không muốn giục em. Chỉ là nếu em hỏi anh như thế thì anh trả lời thành thật, nói cho em biết suy nghĩ của anh thôi. Nếu em yên tâm thì tốt, còn nếu em sợ thì anh xin lỗi… Chắc do anh sốt ruột quá rồi.”
Anh nói rất bình tĩnh và chân thành, dù ấy là việc gì đi nữa thì anh vẫn đặt cảm xúc của cô lên đầu, làm cho người ta phải xót thương.
Sau khi tắt máy, Vân Nhiêu đỏ mặt quay về với hội bạn thân.
Cô kể lại ngắn gọn cuộc trò chuyện của mình, và y như rằng, từ lúc chờ máy bay, lên máy bay xong bay đi rồi, tai cô vẫn không được nghỉ ngơi khắc nào.
Máy bay lên đến độ cao gần mười nghìn mét thì bắt đầu ổn định lại. Lê Lê với Ôn Dữu líu ríu bàn bạc từ style thiệp cưới tới thiết kế váy cho phù dâu. Vân Nhiêu ngồi cạnh cửa sổ thì bịt tai lại, lẳng lặng nhìn những đám mây rực sáng bay qua mình.
Cô sực nhớ ra một chuyện, trên chuyến bay đầu tiên, balo của đại tiên tự dưng rơi xuống, nghe bảo là điềm xấu.
Và quả nhiên, khi bọn cô đi tham quan thì đã gặp phải động đất. Trong cái rủi có cái may, nhờ trận động đất này mà cô và Cận Trạch được ở bên nhau, tựa như một giấc mơ vậy.
Mọi thứ đẹp đến mức vô thực.
Vô thực tới nỗi khiến cô lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó mình tỉnh giấc, hết thảy sẽ nát tan như bong bóng.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, màn hình đen tuyền phản chiếu màu trời xanh biếc.
Cô không kìm được, phải siết chặt ngón tay. Dù có vô thực đi chăng nữa thì cô cũng phải bảo vệ bong bóng ấy trong tay mình ấy.
Không còn đường quay trở lại nữa rồi.
Đây là sự kiên định duy nhất hiện hữu trong cuộc đời cô.
*
Sau khi về Thượng Hải, Vân Nhiêu lại qua nhà anh trai mấy hôm, bố mẹ lo cho con gái quá nên cũng lên Thượng Hải để gặp cô luôn.
Bố mẹ ở Thượng Hải một tuần, sau tuần này thì cô cũng đã hết ngày nghỉ, lại quay về với cuộc sống làm súc vật cho tư bản, đầu tắt mặt tối.
Đúng ra thì công ty cô vẫn có hai ngày nghỉ cuối tuần nhưng thời gian làm việc của nhân viên toàn chạy theo thời gian của khách nên lúc bận thì sẽ bận cả tuần được luôn.
Thứ sáu tuần này, team cô đã nhận được một dự án lớn, yêu cầu leader Lê Húc dẫn thêm hai nhân viên đi cùng, Vân Nhiêu là một trong hai người ấy.
Sáng nay, trên đường mưu sinh, cô đã chủ động gọi cho Cận Trạch, hỏi lịch trình của anh hôm nay như thế nào.
Anh trả lời hết sức bí ẩn: “Lịch trình quan trọng”, thế là cô không hỏi gì nữa.
– Mặc dù có lịch trình quan trọng nhưng thời gian vẫn linh hoạt lắm.
Anh nói vui vui:
– Bốn giờ chiều em tan làm đúng không? Đến lúc đấy anh tới công ty của khách em đón em về.
Vân Nhiêu: “Không cần đâu, bên ngoài nhiều tai mắt lắm. Anh qua nhà em đợi là được rồi.
Cận Trạch: “Ok, thế xin hỏi anh vào nhà thế nào bây giờ?”
– Em gửi pass cho anh.
Cô vừa nói vừa gõ sáu con số vào WeChat rồi gửi cho anh:
– Anh đi muộn muộn thôi… Không lại phải chờ lâu.
Cận Trạch trả lời miễn cưỡng: “Nhưng Tây Kỷ ở nhà một mình buồn lắm.”
Vân Nhiêu: “Nó quen rồi.”
– Sao em biết nó quen rồi?
Anh còn cố tình thở dài:
– Mèo con đáng thương quá. Nhà em có hai phòng còn gì? Anh đề nghị em tìm thêm bạn cùng nhà đi, tốt nhất là người nào rảnh rảnh vào, thế thì mới chăm mèo cho em được, ví dụ như anh này…
– Ấy ấy anh ơi em đến công ty của khách rồi, tắt máy trước đây nha bái bai anh.
Cận Trạch: …
Dạo này em bé giỏi thật đấy.
Anh cong cong môi cười, thản nhiên đặt điện thoại lên kệ tủ bên cạnh rồi đi vào phòng thay quần áo, sửa soạn đơn giản để chuẩn bị ra ngoài.
*
Đầu thu là tiết trời êm ái nhất trong năm. Dường như khung trời bỗng hóa vời vợi, ánh nắng vẫn chói chang như sắc hè còn nhiệt độ đã thấp xuống nhưng vẫn vô cùng thoải mái, không khí mát mẻ khiến lòng người khoan khoái.
Vào ngày cuối tuần nhàn nhã và biếng nhác này, Vân Thâm sắp thiu thiu ngủ đến nơi rồi thì đồng hồ ở đầu giường đã vọt tới 10 giờ 30 một cách tàn nhẫn.
Nếu không có người cứ nhấn chuông – Anh cáu điên lên, nghĩ, chắc nó phải nhấn chuông mười mấy phút rồi – thì anh vẫn còn được ngủ thêm tiếng nữa.
“Lời chào” thân mật đọng trong cổ, Vân Thâm đi dép ra ngoài, mở cửa với thái độ khó chịu kinh khủng.
– Sáng sớm ngày ra…
– Không còn sớm nữa, bé Thâm ạ.
Chàng trai đứng ngoài cửa mặc áo sơ mi sáng màu phối với chiếc quần xám và giày thể thao màu trắng. Đôi mắt màu hổ phách ấy được ánh nắng ấm áp bao phủ, nụ cười nở trên môi, ánh mắt cũng đậm nét cười và sức quyến rũ hút hồn người, vừa mở miệng ra đã ăn nói tùy tiện rồi: “Tóc nay đẹp đấy.”
Vân Thâm vươn tay ra sau gáy vuốt lại mấy chỏm tóc đang bị vểnh, khóe môi nhếch lên một cách vô cảm:
– Do tao mù hay có đoàn phim hạng S nào đến lấy nhà tao làm studio để quay phim vậy? Ảnh đế tới chọn cảnh à?
Anh chửi vậy thôi chứ đã nghiêng người đi để cho người nào đó vào nhà rồi.
“Lời chào” thân mật cũng đã được nuốt xuống, cơn cáu giận khi phải thức giấc cũng bay hơi.
Giờ khác xưa rồi, dù tính Vân Thâm thúi quắc ra nhưng vẫn phải thể hiện tình cảm anh em với ông bạn quyền cao chức trọng chứ.
Mặc dù thi thoảng nói chuyện thì vẫn sẽ chửi dăm ba câu nhưng tình anh em phai nhạt là thật. Dẫu cả hai vẫn thoải mái với nhau nhưng từ giọng điệu đến cách ứng xử cũng đã bộc lộ ra sự khách sáo mất rồi.
Chung quy thì anh em mới gắn bó lại với nhau được có nửa năm, mấy năm trước thì toàn đứt gánh. Năm ấy tự dưng nghỉ chơi nên giờ muốn thân lại như xưa thì khó lắm.
Vân Thâm cầm chiếc cốc sạch rồi rót cho Cận Trạch ly nước, hỏi: “Nay rảnh quá hả?”
Cận Trạch: “Dạo này Thần Vân mất trí rồi nhỉ, hai hôm trước thiên tài đã bảo sẽ đến nhà thần tống tiền còn gì.”
Vân Thâm: “Tao tưởng mày đùa.”
Hai chàng trai trò chuyện với nhau ngoài phòng khách, loáng chốc đã đến giờ ăn.
Buôn dưa lê bán dưa chuột được nhiều chút thì cái sự khách sáo của Vân Thâm đã bay màu, anh bắt đầu gọi chó luôn:
– Tao biết ngay mà, thằng chó mày đến ăn cơm chùa chứ gì?
Cận Trạch lắc đầu: “Sai bét rồi.”
Vân Thâm:?
Cận Trạch: “Trái lại, tao còn thể hiện tài năng cho mày xem cơ.”
Vân Thâm:???
Cả hai đứng dậy khỏi sofa.
Một tay Vân Thâm chống nạnh, mặt sốc toàn tập:
– Mày chắc không? Muốn thể hiện tài năng trước mặt tao cơ à?
Từ hồi đi học, Vân Thâm đã là vua đầu bếp nổi tiếng khắp nơi nơi.
Trường cấp ba của bọn họ thích tổ chức những cuộc thi thú vị mang tính chất giáo dục, trong đó có cả cuộc thi vua đầu bếp do nhà trường và ba canteen tổ chức mỗi năm một lần. Đây là cuộc thi ngoại khóa hấp dẫn nhất dành cho học sinh của các trường top đầu ở tỉnh, có một không hai.
Vân Thâm là học sinh duy nhất giành được danh hiệu Vua đầu bếp hai năm liên tiếp, chỉ có hồi 12 thì mới nhận giải Á quân. Vì anh giỏi nấu thôi, mọi người xem hai năm thì cũng mệt với kiểu trình bày như thế rồi nên cuối cùng, anh đã thất bại trước một thằng nhóc làm món ngọt kiểu hoa hòe hoa sói, phải nhường lại ngôi vương cho người ta.
Cận Trạch học cùng lớp và ở cùng kí túc với Vân Thâm suốt ba năm cấp ba. Ngoài Vân Nhiêu ra thì cả trường cũng chỉ có anh mới biết Vân Thâm nấu ngon đến mức nào.
Cơ mà hình như anh đã quyết định múa rìu qua mắt thợ trong ngày hôm nay:
– Hồi ở Mỹ tao toàn tự nấu thôi, cũng ngon lắm.
Vân Thâm nhìn anh mà mặt xoắn hết cả lại.
Hai người đàn ông lực điền đứng trước bếp giằng co với nhau để giành quyền nấu cơm.
Cuối cùng thì Cận Trạch đã nhượng bộ.
Đến khi Vân Thâm đeo tạp dề đi vào bếp thì anh cũng theo sau, lấy tạp dề treo trên móc xuống rồi đưa ra đề nghị hết sức ôn hòa:
– Tao phụ bếp cho mày.
Vân Thâm đang lấy gạo mà phải ngừng tay, một dấu hỏi chấm in đậm trên mặt: “Nay mày ăn phải thuốc chuột à?”
Cận Trạch tự nhặt rau: “Có đâu, từ bé tao đã là nam công gia chánh rồi.”
Vân Thâm nghe xong thì suýt ói ra hết.
Anh nhớ sau kì nghỉ đông lớp 12, Cận Trạch đã trầm tính đi nhiều. Sau rồi mọi người tốt nghiệp thì Cận Trạch đi du học ngành Diễn viên, đến năm cuối đại học thì debut, từ lúc đó cậu ấy vẫn luôn đóng những vai diễn bi kịch và sầu đau.
Từ những bài phỏng vấn trên mạng, Vân Thâm thấy được rằng cậu ta đã khác hoàn toàn cái thằng chó mất dạy bố đời của thời cấp ba.
Mãi đến bây giờ, anh mới tìm lại được một cảm giác thân quen.
Vì bao nhiêu năm qua đi, chó Trạch vẫn là thằng mất dạy khiến anh phải nôn mửa.
Cả hai nấu ba món đơn giản với một bát canh, rồi diệt hết cả mâm, sau đấy ra nằm dài trên sofa cho tiêu thực.
– Nói đi, mày định nhờ tao chuyện gì đúng không?
Vân Thâm chủ động mở lời, giọng anh ẩn chứa sự do dự: “Cơ mà tao nghĩ nát cả óc mà vẫn không biết tao giúp được mày cái gì.”
Cận Trạch còn đang uể oải tựa mình vào sofa, chân cũng bạnh cả ra mà nghe Vân Thâm nói thế thì bỗng dưng ngồi dậy, khuôn mặt tự nhiên lại ánh lên vẻ chân thành:
– Người anh em, mày đúng là con giun trong bụng tao luôn.
– Có rắm… Thì thả mẹ ra đi.
Cận Trạch cau mày: “Dạo này tao… Hơi cô đơn.”
Vân Thâm:?
Cận Trạch: Đang muốn tìm bạn gái.
Vân Thâm: “Ồ.”
May mà không phải bạn trai.
Trong khắc lặng im, Vân Thâm đã bật cười, mặt hỗn hẳn lên: “Showbiz của bọn mày toàn người đẹp thây. Với năng lực của mày thì kiếm người yêu là chuyện cỏn con còn gì?”
Cận Trạch lạnh lùng lắc đầu: “Tao không thích người trong giới.”
Showbiz thì cũng loạn thật, Vân Thâm hiểu cho anh: “Thế mẫu người lí tưởng của mày là gì?”
Cận Trạch hắng giọng, ánh mắt anh ngày một sâu thẳm:
– Tao lắm yêu cầu lắm. Đầu tiên phải là đồng hương của tao, tốt nhất thì nên nhỏ hơn tao, còn nếu là đàn em cùng trường thì quá tốt. Thứ hai là tính thì phải hướng nội dịu dàng, công việc ổn định là được, còn ngoại hình… thì tốt nhất phải là kiểu mắt hạnh, mặt trứng ngỗng, tóc đen dài, người cao khoảng mét 65, nặng chừng 47 cân, có má lúm thì càng tốt.
Anh ngừng lại, lát sau lại nhẹ nhàng nói với Vân Thâm:
– Xin anh Thâm giới thiệu cho em cô nào phù hợp với.
*
Giọng cô run run: “Gì cơ ạ?”
Sao đã… Nói đến chuyện kết hôn rồi?
Mặc dù cô hi vọng anh sẽ nghiêm túc…
Nhưng ngày đầu tiên yêu nhau thì đâu cần phải nghiêm túc đến mức này.
Qua micro, giọng anh cũng đã bớt bớt lại: “Làm em sợ rồi hả?”
Vân Nhiêu không trả lời, xem như đó là đáp án rồi.
Tĩnh lặng thoáng qua, chỉ trong chốc lát, hiếm khi nào Cận Trạch không nói những lời cợt nhả để trêu cô, nhưng anh cũng không chuyển chủ đề mà vẫn nói tiếp:
– Anh yêu em nghiêm túc và anh cũng nghiêm túc muốn kết hôn với em.
Vân Nhiêu sờ cổ mình, đầu ngón tay chạm lên da, cảm nhận những mạch máu trong mình đang đập dập dồn.
Cô không biết mình phải trả lời như thế nào.
Nếu thời gian quay về nửa năm trước, trở lại những ngày cô mới về nước, có người bói cho cô rằng nửa năm nữa cô sẽ hẹn hò với Cận Trạch, đã thế còn yêu một phát đến cưới thì cô sẽ tát bốp vào mặt người bói rồi tự vả mình luôn, xong chửi thẳng toẹt ra: “Tỉnh dậy đi con ơi đừng có mơ nữa.”
Giấc mộng ban ngày ập đến nhanh quá, hệt như một cơn bão vậy.
Cô còn chưa kịp nuốt trôi sự thật rằng mình đang hẹn hò với idol thì đã phải đối mặt với một lời thề nghiêm túc, vậy nên cô đã trả lời cực kì cẩn thận:
– Anh, giờ bàn đến chuyện cưới xin thì có hơi sớm thì phải.
Cận Trạch: “Em hỏi anh có nghiêm túc không còn gì?”
Vân Nhiêu đỏ mặt: “Em không có ý đó…”
Anh: “Anh cũng không muốn giục em. Chỉ là nếu em hỏi anh như thế thì anh trả lời thành thật, nói cho em biết suy nghĩ của anh thôi. Nếu em yên tâm thì tốt, còn nếu em sợ thì anh xin lỗi… Chắc do anh sốt ruột quá rồi.”
Anh nói rất bình tĩnh và chân thành, dù ấy là việc gì đi nữa thì anh vẫn đặt cảm xúc của cô lên đầu, làm cho người ta phải xót thương.
Sau khi tắt máy, Vân Nhiêu đỏ mặt quay về với hội bạn thân.
Cô kể lại ngắn gọn cuộc trò chuyện của mình, và y như rằng, từ lúc chờ máy bay, lên máy bay xong bay đi rồi, tai cô vẫn không được nghỉ ngơi khắc nào.
Máy bay lên đến độ cao gần mười nghìn mét thì bắt đầu ổn định lại. Lê Lê với Ôn Dữu líu ríu bàn bạc từ style thiệp cưới tới thiết kế váy cho phù dâu. Vân Nhiêu ngồi cạnh cửa sổ thì bịt tai lại, lẳng lặng nhìn những đám mây rực sáng bay qua mình.
Cô sực nhớ ra một chuyện, trên chuyến bay đầu tiên, balo của đại tiên tự dưng rơi xuống, nghe bảo là điềm xấu.
Và quả nhiên, khi bọn cô đi tham quan thì đã gặp phải động đất. Trong cái rủi có cái may, nhờ trận động đất này mà cô và Cận Trạch được ở bên nhau, tựa như một giấc mơ vậy.
Mọi thứ đẹp đến mức vô thực.
Vô thực tới nỗi khiến cô lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó mình tỉnh giấc, hết thảy sẽ nát tan như bong bóng.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, màn hình đen tuyền phản chiếu màu trời xanh biếc.
Cô không kìm được, phải siết chặt ngón tay. Dù có vô thực đi chăng nữa thì cô cũng phải bảo vệ bong bóng ấy trong tay mình ấy.
Không còn đường quay trở lại nữa rồi.
Đây là sự kiên định duy nhất hiện hữu trong cuộc đời cô.
*
Sau khi về Thượng Hải, Vân Nhiêu lại qua nhà anh trai mấy hôm, bố mẹ lo cho con gái quá nên cũng lên Thượng Hải để gặp cô luôn.
Bố mẹ ở Thượng Hải một tuần, sau tuần này thì cô cũng đã hết ngày nghỉ, lại quay về với cuộc sống làm súc vật cho tư bản, đầu tắt mặt tối.
Đúng ra thì công ty cô vẫn có hai ngày nghỉ cuối tuần nhưng thời gian làm việc của nhân viên toàn chạy theo thời gian của khách nên lúc bận thì sẽ bận cả tuần được luôn.
Thứ sáu tuần này, team cô đã nhận được một dự án lớn, yêu cầu leader Lê Húc dẫn thêm hai nhân viên đi cùng, Vân Nhiêu là một trong hai người ấy.
Sáng nay, trên đường mưu sinh, cô đã chủ động gọi cho Cận Trạch, hỏi lịch trình của anh hôm nay như thế nào.
Anh trả lời hết sức bí ẩn: “Lịch trình quan trọng”, thế là cô không hỏi gì nữa.
– Mặc dù có lịch trình quan trọng nhưng thời gian vẫn linh hoạt lắm.
Anh nói vui vui:
– Bốn giờ chiều em tan làm đúng không? Đến lúc đấy anh tới công ty của khách em đón em về.
Vân Nhiêu: “Không cần đâu, bên ngoài nhiều tai mắt lắm. Anh qua nhà em đợi là được rồi.
Cận Trạch: “Ok, thế xin hỏi anh vào nhà thế nào bây giờ?”
– Em gửi pass cho anh.
Cô vừa nói vừa gõ sáu con số vào WeChat rồi gửi cho anh:
– Anh đi muộn muộn thôi… Không lại phải chờ lâu.
Cận Trạch trả lời miễn cưỡng: “Nhưng Tây Kỷ ở nhà một mình buồn lắm.”
Vân Nhiêu: “Nó quen rồi.”
– Sao em biết nó quen rồi?
Anh còn cố tình thở dài:
– Mèo con đáng thương quá. Nhà em có hai phòng còn gì? Anh đề nghị em tìm thêm bạn cùng nhà đi, tốt nhất là người nào rảnh rảnh vào, thế thì mới chăm mèo cho em được, ví dụ như anh này…
– Ấy ấy anh ơi em đến công ty của khách rồi, tắt máy trước đây nha bái bai anh.
Cận Trạch: …
Dạo này em bé giỏi thật đấy.
Anh cong cong môi cười, thản nhiên đặt điện thoại lên kệ tủ bên cạnh rồi đi vào phòng thay quần áo, sửa soạn đơn giản để chuẩn bị ra ngoài.
*
Đầu thu là tiết trời êm ái nhất trong năm. Dường như khung trời bỗng hóa vời vợi, ánh nắng vẫn chói chang như sắc hè còn nhiệt độ đã thấp xuống nhưng vẫn vô cùng thoải mái, không khí mát mẻ khiến lòng người khoan khoái.
Vào ngày cuối tuần nhàn nhã và biếng nhác này, Vân Thâm sắp thiu thiu ngủ đến nơi rồi thì đồng hồ ở đầu giường đã vọt tới 10 giờ 30 một cách tàn nhẫn.
Nếu không có người cứ nhấn chuông – Anh cáu điên lên, nghĩ, chắc nó phải nhấn chuông mười mấy phút rồi – thì anh vẫn còn được ngủ thêm tiếng nữa.
“Lời chào” thân mật đọng trong cổ, Vân Thâm đi dép ra ngoài, mở cửa với thái độ khó chịu kinh khủng.
– Sáng sớm ngày ra…
– Không còn sớm nữa, bé Thâm ạ.
Chàng trai đứng ngoài cửa mặc áo sơ mi sáng màu phối với chiếc quần xám và giày thể thao màu trắng. Đôi mắt màu hổ phách ấy được ánh nắng ấm áp bao phủ, nụ cười nở trên môi, ánh mắt cũng đậm nét cười và sức quyến rũ hút hồn người, vừa mở miệng ra đã ăn nói tùy tiện rồi: “Tóc nay đẹp đấy.”
Vân Thâm vươn tay ra sau gáy vuốt lại mấy chỏm tóc đang bị vểnh, khóe môi nhếch lên một cách vô cảm:
– Do tao mù hay có đoàn phim hạng S nào đến lấy nhà tao làm studio để quay phim vậy? Ảnh đế tới chọn cảnh à?
Anh chửi vậy thôi chứ đã nghiêng người đi để cho người nào đó vào nhà rồi.
“Lời chào” thân mật cũng đã được nuốt xuống, cơn cáu giận khi phải thức giấc cũng bay hơi.
Giờ khác xưa rồi, dù tính Vân Thâm thúi quắc ra nhưng vẫn phải thể hiện tình cảm anh em với ông bạn quyền cao chức trọng chứ.
Mặc dù thi thoảng nói chuyện thì vẫn sẽ chửi dăm ba câu nhưng tình anh em phai nhạt là thật. Dẫu cả hai vẫn thoải mái với nhau nhưng từ giọng điệu đến cách ứng xử cũng đã bộc lộ ra sự khách sáo mất rồi.
Chung quy thì anh em mới gắn bó lại với nhau được có nửa năm, mấy năm trước thì toàn đứt gánh. Năm ấy tự dưng nghỉ chơi nên giờ muốn thân lại như xưa thì khó lắm.
Vân Thâm cầm chiếc cốc sạch rồi rót cho Cận Trạch ly nước, hỏi: “Nay rảnh quá hả?”
Cận Trạch: “Dạo này Thần Vân mất trí rồi nhỉ, hai hôm trước thiên tài đã bảo sẽ đến nhà thần tống tiền còn gì.”
Vân Thâm: “Tao tưởng mày đùa.”
Hai chàng trai trò chuyện với nhau ngoài phòng khách, loáng chốc đã đến giờ ăn.
Buôn dưa lê bán dưa chuột được nhiều chút thì cái sự khách sáo của Vân Thâm đã bay màu, anh bắt đầu gọi chó luôn:
– Tao biết ngay mà, thằng chó mày đến ăn cơm chùa chứ gì?
Cận Trạch lắc đầu: “Sai bét rồi.”
Vân Thâm:?
Cận Trạch: “Trái lại, tao còn thể hiện tài năng cho mày xem cơ.”
Vân Thâm:???
Cả hai đứng dậy khỏi sofa.
Một tay Vân Thâm chống nạnh, mặt sốc toàn tập:
– Mày chắc không? Muốn thể hiện tài năng trước mặt tao cơ à?
Từ hồi đi học, Vân Thâm đã là vua đầu bếp nổi tiếng khắp nơi nơi.
Trường cấp ba của bọn họ thích tổ chức những cuộc thi thú vị mang tính chất giáo dục, trong đó có cả cuộc thi vua đầu bếp do nhà trường và ba canteen tổ chức mỗi năm một lần. Đây là cuộc thi ngoại khóa hấp dẫn nhất dành cho học sinh của các trường top đầu ở tỉnh, có một không hai.
Vân Thâm là học sinh duy nhất giành được danh hiệu Vua đầu bếp hai năm liên tiếp, chỉ có hồi 12 thì mới nhận giải Á quân. Vì anh giỏi nấu thôi, mọi người xem hai năm thì cũng mệt với kiểu trình bày như thế rồi nên cuối cùng, anh đã thất bại trước một thằng nhóc làm món ngọt kiểu hoa hòe hoa sói, phải nhường lại ngôi vương cho người ta.
Cận Trạch học cùng lớp và ở cùng kí túc với Vân Thâm suốt ba năm cấp ba. Ngoài Vân Nhiêu ra thì cả trường cũng chỉ có anh mới biết Vân Thâm nấu ngon đến mức nào.
Cơ mà hình như anh đã quyết định múa rìu qua mắt thợ trong ngày hôm nay:
– Hồi ở Mỹ tao toàn tự nấu thôi, cũng ngon lắm.
Vân Thâm nhìn anh mà mặt xoắn hết cả lại.
Hai người đàn ông lực điền đứng trước bếp giằng co với nhau để giành quyền nấu cơm.
Cuối cùng thì Cận Trạch đã nhượng bộ.
Đến khi Vân Thâm đeo tạp dề đi vào bếp thì anh cũng theo sau, lấy tạp dề treo trên móc xuống rồi đưa ra đề nghị hết sức ôn hòa:
– Tao phụ bếp cho mày.
Vân Thâm đang lấy gạo mà phải ngừng tay, một dấu hỏi chấm in đậm trên mặt: “Nay mày ăn phải thuốc chuột à?”
Cận Trạch tự nhặt rau: “Có đâu, từ bé tao đã là nam công gia chánh rồi.”
Vân Thâm nghe xong thì suýt ói ra hết.
Anh nhớ sau kì nghỉ đông lớp 12, Cận Trạch đã trầm tính đi nhiều. Sau rồi mọi người tốt nghiệp thì Cận Trạch đi du học ngành Diễn viên, đến năm cuối đại học thì debut, từ lúc đó cậu ấy vẫn luôn đóng những vai diễn bi kịch và sầu đau.
Từ những bài phỏng vấn trên mạng, Vân Thâm thấy được rằng cậu ta đã khác hoàn toàn cái thằng chó mất dạy bố đời của thời cấp ba.
Mãi đến bây giờ, anh mới tìm lại được một cảm giác thân quen.
Vì bao nhiêu năm qua đi, chó Trạch vẫn là thằng mất dạy khiến anh phải nôn mửa.
Cả hai nấu ba món đơn giản với một bát canh, rồi diệt hết cả mâm, sau đấy ra nằm dài trên sofa cho tiêu thực.
– Nói đi, mày định nhờ tao chuyện gì đúng không?
Vân Thâm chủ động mở lời, giọng anh ẩn chứa sự do dự: “Cơ mà tao nghĩ nát cả óc mà vẫn không biết tao giúp được mày cái gì.”
Cận Trạch còn đang uể oải tựa mình vào sofa, chân cũng bạnh cả ra mà nghe Vân Thâm nói thế thì bỗng dưng ngồi dậy, khuôn mặt tự nhiên lại ánh lên vẻ chân thành:
– Người anh em, mày đúng là con giun trong bụng tao luôn.
– Có rắm… Thì thả mẹ ra đi.
Cận Trạch cau mày: “Dạo này tao… Hơi cô đơn.”
Vân Thâm:?
Cận Trạch: Đang muốn tìm bạn gái.
Vân Thâm: “Ồ.”
May mà không phải bạn trai.
Trong khắc lặng im, Vân Thâm đã bật cười, mặt hỗn hẳn lên: “Showbiz của bọn mày toàn người đẹp thây. Với năng lực của mày thì kiếm người yêu là chuyện cỏn con còn gì?”
Cận Trạch lạnh lùng lắc đầu: “Tao không thích người trong giới.”
Showbiz thì cũng loạn thật, Vân Thâm hiểu cho anh: “Thế mẫu người lí tưởng của mày là gì?”
Cận Trạch hắng giọng, ánh mắt anh ngày một sâu thẳm:
– Tao lắm yêu cầu lắm. Đầu tiên phải là đồng hương của tao, tốt nhất thì nên nhỏ hơn tao, còn nếu là đàn em cùng trường thì quá tốt. Thứ hai là tính thì phải hướng nội dịu dàng, công việc ổn định là được, còn ngoại hình… thì tốt nhất phải là kiểu mắt hạnh, mặt trứng ngỗng, tóc đen dài, người cao khoảng mét 65, nặng chừng 47 cân, có má lúm thì càng tốt.
Anh ngừng lại, lát sau lại nhẹ nhàng nói với Vân Thâm:
– Xin anh Thâm giới thiệu cho em cô nào phù hợp với.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.