Chương 30
Bao_Nhi_007
22/03/2016
Sân bay 7h sáng...
Chuyến bay kéo dài nhiều giờ đồng hồ khiến tất cả hành khách đều mệt mỏi mong sớm được về nhà.
Cô gái bước ra từ cửa soát vé nổi bật giữa đám đông vì trên người cô ấy từ trên xuống dưới chỉ có 1 màu đen. Khuôn mặt hoàn hảo đã bị che đi phần nào bởi chiếc kính đen to bản nhưng không vì thế mà làm giảm đi sự xinh đẹp và sát khí tỏa ra từ người cô. Cô không quan tâm đến những ánh mắt tò mò kia mà cứ thế tự tin bước lên phía trước. Ở đó, cô đã trông thấy Kai đang đợi mình.
-Chị ! Có mệt không? Kai nhanh nhẹn cầm cái túi của Suki.
-Không sao. Đêm qua chị đã nhận được điện thoại của hắn nói rằng cô bị tai nạn nên lập tức trở về. Lẽ ra chuyến bay của cô hạ cánh lúc 9h sáng.
-Chị định đến bệnh viện à? Hắn bỏ đồ vào trong xe rồi mở cửa cho Suki.
-Không. Cho tôi về nhà trước đã . Suki tháo chiếc kính ra rồi dựa người vào ghế mắt nhắm hờ. Mặc dù đã quên với việc thường xuyện phải đi máy bay từ nước này sang nước khác vì yêu cầu công việc nhưng dạo gần đây chị hầu như chưa chợp mắt được chút nào nên có vẻ mệt mỏi .
-Chị có muốn ăn gì không?
-Không cần. Lái xe đi. Suki lạnh lùng nói . Kai hiểu ý không muốn làm phiền thêm nên ngoan ngoãn lái xe đưa Suki về biệt thự .
--------------------------------------
Cơn mưa qua đi mọi hoạt động của con người , loài vật vẫn diễn ra bình thường Chỉ có điều bầu trời vẫn còn u ám chưa thể lấy lại màu sắc xanh tươi .
Một chiếc ô tô vượt lên tất cả mọi chiếc xe khác rồi dừng lại trước cổng nghĩa trang. Cánh cửa mở ra 1 đôi chân mang đôi cao gót 7 phân bước xuống, trên tay cô ấy là bó hoa hồng trắng muốt . Hôm nay là ngày Linh đi viếng mộ của người phụ nữ đã mất trong vụ tai nạn 6 năm trước. Ở đây âm u , lạnh lẽo đúng như cái tên của nó, Linh có thể nghe rõ tiếng dày va chạm với mặt đất dù đi rất nhẹ nhàng .
Dừng lại ở phần mộ góc cuối nghĩa trang, Linh quỳ xuống nhổ đi mấy cây cỏ dại đang nhú lên xung quanh, dùng khăn tay lau sạch bụi bẩn trên đó rồi mới nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng lên. Thắp lên đó nén hương để cho bớt lạnh lẽo rồi mới đứng lên cúi đầu chào.
-Bác có khỏe không? Dưới đấy có lạnh lắm không ? Cháu xin lỗi vì đã khiến bác phải nằm đây như vậy.... Nhỏ cứ đặt ra câu hỏi như vậy dù biết sẽ chẳng có ai trả lời mình.
Người phụ nữ trong tấm hình không biết có nghe thấy những lời Linh nói không mà lại đang nở nụ cười hiền hậu , hạnh phúc đến như vậy. Có lẽ bà không oán trách ai cả, sống chết cũng do số, nếu đã đến lúc về với đất trời thì dù không phải tai nạn ô tô cũng sẽ ra đi dưới hình thức khác.
Linh rời khỏi đó cũng gần trưa, nhỏ vào bệnh viện xem tình hình cô thế nào. Có lẽ mọi người cũng đã mệt, Linh cần thay phiên để họ được nghỉ ngơi. Linh lấy điện thoại nhắn tin cho nó báo rằng mình đang trên đường tới . Trong khi đó Linh đã vô tình lướt qua một người – người mà nhỏ nên gặp 1 lần.
----------------------------------
-Bác với anh đã ăn cơm chưa ạ ? Linh lễ phép hỏi khi vừa bước vào , hiện tại cô vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Bà Ngọc đã về rồi, hiện tại ở đây có ông Tuấn, anh và nó đang ngồi ngủ ở ghế sofa. Sáng nay anh đã nghỉ học để vào với cô, nói nó cứ về đi nhưng nó không nghe cứ nhất định ở lại nên anh cũng chịu không nói nổi, nó cũng chỉ vừa mới chợp mắt được 1 lúc.
-Bác không muốn ăn.
-Anh cũng thế.
-Như vậy sao được, phải ăn để lấy sức chứ. 2bác cháu cứ đi ăn đi để cháu trông Nhi cho. Linh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, thấy thế ông Tuấn lượng lự 1 lúc mới chịu đi.
-Cám ơn cháu nhé Linh.
-KHông có gì đâu ạ.
-Vậy anh đi đây, lát anh mua đồ ăn lên cho.
-Vâng .
Ông Tuấn với anh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại 3 người mà 1 người thì hôn mê , còn người kia thì đang ngủ nên chẳng biết nói chuyện với ai giờ. Nó hình như đang bị lạnh, cũng phải thôi bắt đầu mùa đông rồi mà nằm như thế kia không lạnh mới lạ. Mà nhìn cái thế ngủ của nó kìa, cả cái ghế rộng vậy không nằm lại ngồi mà ngủ bao giờ. Có cái chăn trên giường bên cạnh Linh lấy sang đắp cho nó.
Cạch.
-Anh Vũ ? Hắn không trả lời mà đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, hắn bế nó đặt ngay ngắn trên ghế rồi lấy cái chăn trên tay Linh đắp cho nó . Hình như nó quá mệt rồi nên không hay biết gì cả. Song xuôi hắn nhìn Linh đứng bên cạnh cười.
-Tôi vào với mọi người thôi, làm gì mà nhìn kinh thế.
-Ơ , ý em không phải thế. Linh bối rối gãi đầu.
-Ừ. Vậy mọi người đâu hết rồi.
-Bác trai với anh Nam đi ăn rồi, còn bác gái đang ở nhà nghỉ chiều lại vào.
-Vậy hả? Chợt nhận ra không thấy Suki đâu hắn mới đi ra cửa ngó thì thấy chị ấy đang đứng ngoài cửa. –Chị ! Sao không vào?
-Tôi vừa nghe điện thoại. Nói rồi chị ấy bước vào, Kai theo sau. Lúc đi ngang qua Linh , Suki đứng lại nhìn nhỏ chăm chú. Chưa bao giờ chị nhìn người khác lâu đến vậy.
Bị người khác nhìn chằm chằm như thế , hơn nữa cô ấy thật băng lãnh nên nhỏ hơi sợ. Không biết đây là ai nhưng nhìn là biết hơn tuổi nên Linh lịch sự cúi đầu chào. Lúc ngẩng đầu lên thì chị ấy đã đứng cạnh giường cô từ lúc nào. Ôi! Có phải người không vậy trời, đi vừa nhanh lại không có lấy 1 tiếng động.
Suki nhìn đứa em của mình mà đau lòng, làm cái gì để mà ra nông nỗi này chứ. Chị lặng im nhìn cô , lâu rồi không gặp đứa em này khác quá, khuôn mặt nhợt nhạt mà vẫn thấy sự bình yên trong đó.
- “ ajig gyeolgwaleul eod-eul su? ” ( Lấy được kết quả không? ) Chị dùng tiếng Hàn để nói chuyện với Kai, chị không muốn người khác nghe được cuộc trò chuyện của mình.
- “ amugeosdo danji geunyeoga honja il-eo nass-eul daegi, deo isang geogjeong eobs-seubnida ” . (Không có gì để lo lắng nữa, chỉ chờ cô ấy tỉnh lại thôi ) . Hắn nói lại những gì bác sĩ đã bảo hắn cho Suki.
- “ joh-a . haji na ....i byeong-won-eul pyeongpyeonghage, geunyeoui geogjeong allim-eul guseonghaneun jadeul-ege “... (Được rồi. Bảo họ lo mà làm cho con bé tỉnh lại đi , không tôi....san bằng cái bệnh viện này đấy ) . Chị nhấn mạnh câu cuối. Phải rồi, cả cái bệnh viện to này mà không làm cho 1 người tỉnh lại được thì còn làm ăn làm gì.
-Em biết rồi. Suki không nói gì nữa, nhìn cô một lát rồi đặt lên chán cô 1 nụ hôn, dịu dàng đúng nghĩa 1 người chị với đứa em của mình.
Linh đứng nghe hắn với Suki sì là sì lồ mà chẳng hiểu gì, mặt cứ ngu ngu như con khùng . Nhỏ nghĩ chị ấy không biết tiếng Việt hay sao mà lại nói cái thứ gì đâu . (Tiếng Hàn của người ta mà bảo cái thứ gì, klq nhưng ai thích tiếng Hàn như ta không =]] ). Mà ít ra cũng nên nói tiếng Anh để nhỏ còn hiểu chút chứ.
Đang quan sát hành động của chị ấy đối với cô thì Suki quay lại nhìn Linh, khỏi phải nói nhỏ ngượng thế nào , nhìn người ta chằm chằm rồi bị người ta phát hiện đúng là xấu hổ chết mất.
-Nói chuyện với tôi 1 lát. Nói rồi Suki đi thẳng ra ngoài.
-Dạ? Em sao?
--------------------------------------
-Cậu đến lâu chưa? Anh cùng ông Tuấn vừa đi ăn về, trên tay anh còn xách một đống đồ với 2 hộp cơm cho Linh và nó. Hắn đang ngồi nghịch điện thoại liền đứng dậy nhường ghế cho ông Tuấn.
-Mời bác ngồi.
-Cám ơn cậu. Bố cô khách sáo, hắn là ai ông còn lạ gì nữa mà phải cung kính như vậy.
-Dạ không có gì. Hắn đáp lại rồi trả lời anh. - Tôi cũng vừa mới đến thôi.
-Mà cái Linh đâu rồi, gọi con bé cho nó ăn cơm đi, chắc nó cũng đói rồi.
- Cô ấy vừa ra ngoài với Suki rồi. Hắn nói.
-Anh nói cái gì? Ông Tuấn với anh còn chưa kịp phản ứng thì nó đã hỏi, vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo đã nghe hắn nói thế. Nó sợ Suki lại làm gì Linh nên rất lo sợ.
-Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà. Hắn nhún vai, thật là khiến người ta tức điên, bây giờ là lúc nào mà còn đùa được.
-Tôi đập anh chết bây giờ. Nó ném cái chăn sang một bên , chạy đi tìm Linh , còn không quên để lại cho hắn câu đe dọa nhưng hắn coi như không có gì. Chọc giận nó cũng thú vị đấy chứ -_-
( Đánh cho lại bảo là Tấm / Làm sao con kia? / Dạ không có gì. hì hì =]] )
Chuyến bay kéo dài nhiều giờ đồng hồ khiến tất cả hành khách đều mệt mỏi mong sớm được về nhà.
Cô gái bước ra từ cửa soát vé nổi bật giữa đám đông vì trên người cô ấy từ trên xuống dưới chỉ có 1 màu đen. Khuôn mặt hoàn hảo đã bị che đi phần nào bởi chiếc kính đen to bản nhưng không vì thế mà làm giảm đi sự xinh đẹp và sát khí tỏa ra từ người cô. Cô không quan tâm đến những ánh mắt tò mò kia mà cứ thế tự tin bước lên phía trước. Ở đó, cô đã trông thấy Kai đang đợi mình.
-Chị ! Có mệt không? Kai nhanh nhẹn cầm cái túi của Suki.
-Không sao. Đêm qua chị đã nhận được điện thoại của hắn nói rằng cô bị tai nạn nên lập tức trở về. Lẽ ra chuyến bay của cô hạ cánh lúc 9h sáng.
-Chị định đến bệnh viện à? Hắn bỏ đồ vào trong xe rồi mở cửa cho Suki.
-Không. Cho tôi về nhà trước đã . Suki tháo chiếc kính ra rồi dựa người vào ghế mắt nhắm hờ. Mặc dù đã quên với việc thường xuyện phải đi máy bay từ nước này sang nước khác vì yêu cầu công việc nhưng dạo gần đây chị hầu như chưa chợp mắt được chút nào nên có vẻ mệt mỏi .
-Chị có muốn ăn gì không?
-Không cần. Lái xe đi. Suki lạnh lùng nói . Kai hiểu ý không muốn làm phiền thêm nên ngoan ngoãn lái xe đưa Suki về biệt thự .
--------------------------------------
Cơn mưa qua đi mọi hoạt động của con người , loài vật vẫn diễn ra bình thường Chỉ có điều bầu trời vẫn còn u ám chưa thể lấy lại màu sắc xanh tươi .
Một chiếc ô tô vượt lên tất cả mọi chiếc xe khác rồi dừng lại trước cổng nghĩa trang. Cánh cửa mở ra 1 đôi chân mang đôi cao gót 7 phân bước xuống, trên tay cô ấy là bó hoa hồng trắng muốt . Hôm nay là ngày Linh đi viếng mộ của người phụ nữ đã mất trong vụ tai nạn 6 năm trước. Ở đây âm u , lạnh lẽo đúng như cái tên của nó, Linh có thể nghe rõ tiếng dày va chạm với mặt đất dù đi rất nhẹ nhàng .
Dừng lại ở phần mộ góc cuối nghĩa trang, Linh quỳ xuống nhổ đi mấy cây cỏ dại đang nhú lên xung quanh, dùng khăn tay lau sạch bụi bẩn trên đó rồi mới nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng lên. Thắp lên đó nén hương để cho bớt lạnh lẽo rồi mới đứng lên cúi đầu chào.
-Bác có khỏe không? Dưới đấy có lạnh lắm không ? Cháu xin lỗi vì đã khiến bác phải nằm đây như vậy.... Nhỏ cứ đặt ra câu hỏi như vậy dù biết sẽ chẳng có ai trả lời mình.
Người phụ nữ trong tấm hình không biết có nghe thấy những lời Linh nói không mà lại đang nở nụ cười hiền hậu , hạnh phúc đến như vậy. Có lẽ bà không oán trách ai cả, sống chết cũng do số, nếu đã đến lúc về với đất trời thì dù không phải tai nạn ô tô cũng sẽ ra đi dưới hình thức khác.
Linh rời khỏi đó cũng gần trưa, nhỏ vào bệnh viện xem tình hình cô thế nào. Có lẽ mọi người cũng đã mệt, Linh cần thay phiên để họ được nghỉ ngơi. Linh lấy điện thoại nhắn tin cho nó báo rằng mình đang trên đường tới . Trong khi đó Linh đã vô tình lướt qua một người – người mà nhỏ nên gặp 1 lần.
----------------------------------
-Bác với anh đã ăn cơm chưa ạ ? Linh lễ phép hỏi khi vừa bước vào , hiện tại cô vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Bà Ngọc đã về rồi, hiện tại ở đây có ông Tuấn, anh và nó đang ngồi ngủ ở ghế sofa. Sáng nay anh đã nghỉ học để vào với cô, nói nó cứ về đi nhưng nó không nghe cứ nhất định ở lại nên anh cũng chịu không nói nổi, nó cũng chỉ vừa mới chợp mắt được 1 lúc.
-Bác không muốn ăn.
-Anh cũng thế.
-Như vậy sao được, phải ăn để lấy sức chứ. 2bác cháu cứ đi ăn đi để cháu trông Nhi cho. Linh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, thấy thế ông Tuấn lượng lự 1 lúc mới chịu đi.
-Cám ơn cháu nhé Linh.
-KHông có gì đâu ạ.
-Vậy anh đi đây, lát anh mua đồ ăn lên cho.
-Vâng .
Ông Tuấn với anh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại 3 người mà 1 người thì hôn mê , còn người kia thì đang ngủ nên chẳng biết nói chuyện với ai giờ. Nó hình như đang bị lạnh, cũng phải thôi bắt đầu mùa đông rồi mà nằm như thế kia không lạnh mới lạ. Mà nhìn cái thế ngủ của nó kìa, cả cái ghế rộng vậy không nằm lại ngồi mà ngủ bao giờ. Có cái chăn trên giường bên cạnh Linh lấy sang đắp cho nó.
Cạch.
-Anh Vũ ? Hắn không trả lời mà đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, hắn bế nó đặt ngay ngắn trên ghế rồi lấy cái chăn trên tay Linh đắp cho nó . Hình như nó quá mệt rồi nên không hay biết gì cả. Song xuôi hắn nhìn Linh đứng bên cạnh cười.
-Tôi vào với mọi người thôi, làm gì mà nhìn kinh thế.
-Ơ , ý em không phải thế. Linh bối rối gãi đầu.
-Ừ. Vậy mọi người đâu hết rồi.
-Bác trai với anh Nam đi ăn rồi, còn bác gái đang ở nhà nghỉ chiều lại vào.
-Vậy hả? Chợt nhận ra không thấy Suki đâu hắn mới đi ra cửa ngó thì thấy chị ấy đang đứng ngoài cửa. –Chị ! Sao không vào?
-Tôi vừa nghe điện thoại. Nói rồi chị ấy bước vào, Kai theo sau. Lúc đi ngang qua Linh , Suki đứng lại nhìn nhỏ chăm chú. Chưa bao giờ chị nhìn người khác lâu đến vậy.
Bị người khác nhìn chằm chằm như thế , hơn nữa cô ấy thật băng lãnh nên nhỏ hơi sợ. Không biết đây là ai nhưng nhìn là biết hơn tuổi nên Linh lịch sự cúi đầu chào. Lúc ngẩng đầu lên thì chị ấy đã đứng cạnh giường cô từ lúc nào. Ôi! Có phải người không vậy trời, đi vừa nhanh lại không có lấy 1 tiếng động.
Suki nhìn đứa em của mình mà đau lòng, làm cái gì để mà ra nông nỗi này chứ. Chị lặng im nhìn cô , lâu rồi không gặp đứa em này khác quá, khuôn mặt nhợt nhạt mà vẫn thấy sự bình yên trong đó.
- “ ajig gyeolgwaleul eod-eul su? ” ( Lấy được kết quả không? ) Chị dùng tiếng Hàn để nói chuyện với Kai, chị không muốn người khác nghe được cuộc trò chuyện của mình.
- “ amugeosdo danji geunyeoga honja il-eo nass-eul daegi, deo isang geogjeong eobs-seubnida ” . (Không có gì để lo lắng nữa, chỉ chờ cô ấy tỉnh lại thôi ) . Hắn nói lại những gì bác sĩ đã bảo hắn cho Suki.
- “ joh-a . haji na ....i byeong-won-eul pyeongpyeonghage, geunyeoui geogjeong allim-eul guseonghaneun jadeul-ege “... (Được rồi. Bảo họ lo mà làm cho con bé tỉnh lại đi , không tôi....san bằng cái bệnh viện này đấy ) . Chị nhấn mạnh câu cuối. Phải rồi, cả cái bệnh viện to này mà không làm cho 1 người tỉnh lại được thì còn làm ăn làm gì.
-Em biết rồi. Suki không nói gì nữa, nhìn cô một lát rồi đặt lên chán cô 1 nụ hôn, dịu dàng đúng nghĩa 1 người chị với đứa em của mình.
Linh đứng nghe hắn với Suki sì là sì lồ mà chẳng hiểu gì, mặt cứ ngu ngu như con khùng . Nhỏ nghĩ chị ấy không biết tiếng Việt hay sao mà lại nói cái thứ gì đâu . (Tiếng Hàn của người ta mà bảo cái thứ gì, klq nhưng ai thích tiếng Hàn như ta không =]] ). Mà ít ra cũng nên nói tiếng Anh để nhỏ còn hiểu chút chứ.
Đang quan sát hành động của chị ấy đối với cô thì Suki quay lại nhìn Linh, khỏi phải nói nhỏ ngượng thế nào , nhìn người ta chằm chằm rồi bị người ta phát hiện đúng là xấu hổ chết mất.
-Nói chuyện với tôi 1 lát. Nói rồi Suki đi thẳng ra ngoài.
-Dạ? Em sao?
--------------------------------------
-Cậu đến lâu chưa? Anh cùng ông Tuấn vừa đi ăn về, trên tay anh còn xách một đống đồ với 2 hộp cơm cho Linh và nó. Hắn đang ngồi nghịch điện thoại liền đứng dậy nhường ghế cho ông Tuấn.
-Mời bác ngồi.
-Cám ơn cậu. Bố cô khách sáo, hắn là ai ông còn lạ gì nữa mà phải cung kính như vậy.
-Dạ không có gì. Hắn đáp lại rồi trả lời anh. - Tôi cũng vừa mới đến thôi.
-Mà cái Linh đâu rồi, gọi con bé cho nó ăn cơm đi, chắc nó cũng đói rồi.
- Cô ấy vừa ra ngoài với Suki rồi. Hắn nói.
-Anh nói cái gì? Ông Tuấn với anh còn chưa kịp phản ứng thì nó đã hỏi, vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo đã nghe hắn nói thế. Nó sợ Suki lại làm gì Linh nên rất lo sợ.
-Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà. Hắn nhún vai, thật là khiến người ta tức điên, bây giờ là lúc nào mà còn đùa được.
-Tôi đập anh chết bây giờ. Nó ném cái chăn sang một bên , chạy đi tìm Linh , còn không quên để lại cho hắn câu đe dọa nhưng hắn coi như không có gì. Chọc giận nó cũng thú vị đấy chứ -_-
( Đánh cho lại bảo là Tấm / Làm sao con kia? / Dạ không có gì. hì hì =]] )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.