Chương 33: Mông Mông
Ngưu Du Quả Khả Lạc
25/12/2023
Trâu Mông cơ hồ là chạy trối chết, sau khi về đến phòng cô mới nhận ra ngay cả dép lê mà mình cũng đi ngược.
Cánh tủ gần mép giường có một tấm gương, xuyên qua đó Trâu Mông có thể nhìn thấy mặt mình đỏ như cà chua, tóc cũng lộn xộn, tóc mái còn dính vào nhau rồi chia thành từng lọn to.
Quan trọng nhất chính là, cô phát hiện nơi riêng tư của mình tiết ra một chút chất lỏng, hơn nữa chân tâm như toát mồ hôi, toàn bộ có hơi dính nhớp.
Hoà hoãn vài giây, Trâu Mông rón rén mở cửa phòng ra, đèn dưới tầng còn sáng, hành lang nửa chạm rỗng còn có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn dưới phòng khách.
Phim đã hết, nhưng thanh âm trong phòng lại chưa dừng lại.
Tay Trâu Mông để trên then cửa phòng vệ sinh, mơ hồ nghe thấy Hạ Vũ Châu gọi tên mình.
"Mông Mông..." Hạ Vũ Châu thấp giọng gọi, hơi thở thô trầm: "Mông Mông...ưm..."
"..." Trâu Mông cũng không phải tiểu bạch hoa thanh thuần không hiểu chuyện gì, Hạ Vũ Châu đang làm gì cô cũng có thể biết được nhiều ít.
"Mông Mông...a..."
Bất tri bất giác Trâu Mông đứng nghe xong quá trình này.
Trong phòng vệ sinh, mặt cô càng đỏ hơn.
Trâu Mông không biết việc cô đồng ý đến đây ở là đúng hay sai.
Hạ Vũ Châu cũng vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, vừa bước ra đã đụng mặt Hạ Vũ Châu làm cô không khỏi nhớ đến chuyện đêm qua.
Cả hai tự hiểu rõ trong lòng nên không ai hỏi tối hôm qua có ngủ ngon hay không.
Có lẽ là chẳng ai ngủ ngon nổi.
"Sáng nay anh muốn ăn gì?"
"Để em xuống dưới..." Trâu Mông nói xong đồng thời cùng Hạ Vũ Châu kinh ngạc một chút, lập tức sửa miệng: "Nấu mì, anh ăn không?"
"Được."
Trâu Mông nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi, từ tối qua đến bây giờ có lẽ mặt cô đã đỏ quá số lần cho phép rồi.
Tủ lạnh có một chén nước hầm gà, Trâu Mông nấu hai bát mì, cô không phải người biết nấu ăn, làm hai bát mì đơn giản thì được, nhưng cô lại không biết ước lượng tỉ lệ, sau khi cho rau thơm vào rồi múc ra bát, hai bát nước thì nhiều mà mì thì ít.
Hạ Vũ Châu lần đầu tiên ngồi trong phòng bếp phong cách mở nhà mình chờ ăn cơm, Trâu Mông dùng khay bê hai bát mì đặt xuống bàn.
Mùi hương ập vào trước mặt, với Hạ Vũ Châu mà nói đây chính là mùi canh gà ngon nhất mà anh từng ngửi qua, cho dù nước gà cũng không phải do Trâu Mông hầm.
Mì hơi ít, Hạ Vũ Châu ăn hai ba miếng đã hết, còn chưa đã thèm.
"Em nấu thêm bát nữa nhé?" Trâu Mông buông đũa chuẩn bị đứng dậy.
"Anh ăn đủ rồi." Hạ Vũ Châu ngăn cô lại: "Chỉ do em làm ngon quá thôi."
"Vậy..." Trâu Mông đẩy phần của mình về phía anh: "Nếu anh không ngại thì em sẻ cho anh mấy đũa?"
"Có gì mà ngại chứ? Em ăn no chưa?"
"Ừm." Trâu Mông sẻ một nửa của mình cho anh.
Không đến mấy hơi bát mì của anh lại trống không.
Giống như còn ăn ngon hơn cả ban nãy.
Bữa sáng chỉ có hai cái bát một cái nồi, Hạ Vũ Châu xung phong nhận việc đi rửa.
"Để em rửa cho, nhanh mà." Trâu Mông biết nhà anh có giúp việc, loại chuyện rửa chén bát này hẳn là anh chưa làm bao giờ.
"Anh biết rửa mà, có gì mà không biết chứ." Nói rồi cầm lấy nước rửa bát ấn bốn lần.
"..."
Vốn dĩ chỉ cần 2-3 phút là rửa xong, nhưng bởi vì có quá nhiều bọt nên tốn thêm 7-8 phút nữa.
Nhưng cũng nhờ 7-8p này, Hạ Vũ Châu như thấy được ngày tháng sau này, bọn họ sẽ có một gia đình nhỏ, anh phụ cô nấu ăn, cô xem anh rửa bát.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc sống này không còn buồn tẻ, bởi vì có cô.
"Hôm nay em có còn phải làm đề không?" Hai người cùng nhau lên lầu, Hạ Vũ Châu hỏi cô.
Trâu Mông lắc đầu: "Anh có ý tưởng gì mới sao?"
Cô cũng không định nghiêm túc làm bài vào ngày đất nước thành lập, nhưng đúng là cũng chẳng có kế hoạch gì vào ngày hôm nay.
"Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé? Em có chỗ nào muốn đến không?" Hạ Vũ Châu rút điện thoại ra: "Để anh bảo chú Kha đưa chúng ta đi."
Trâu Mông đỡ lấy tay anh: "Để chú Kha nghỉ ngơi đi." Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi anh: "Anh từng ngồi xe bus chưa?"
"..." Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ngồi xe bus lần nào.
"Chúng ta đi xe bus đi, xe đi đến đâu thì mình đến đó chơi."
"Được." Hạ Vũ Châu cũng không từ chối, dù đi nơi nào chơi cũng được, mấu chốt là được đi chơi với cô.
Trâu Mông về phòng thay quần áo, cô mang theo quần áo của cả tuần, lúc dọn đồ cũng không nghĩ nhiều, mang theo chủ yếu là áo thun và quần jean. Trâu Mông lật qua lật lại, phát hiện ở giữa có một cái váy liền màu trắng, giũ ra thì thấy có chút nhăn bèo nhèo.
Trải váy ở trên giường, dùng sức vuốt mấy lần cho phẳng, cũng may cô ít khi mặc nên váy còn khá mới.
Hạ Vũ Châu đứng ở cửa đợi cô trong chốc lát, đến khi cô bước ra, hai mắt anh sáng lên.
Rất ít khi thấy Trâu Mông mặc váy, ít nhất là ở trong trường anh chưa thấy qua. Lần trước nhìn thấy cô mặc váy khiến Hạ Vũ Châu rất chật vật.
Trâu Mông nhìn anh rồi lại nhìn mình, không hẹn mà cùng chọn màu trắng, nhìn qua rất giống đồ đôi.
"Đi thôi." Hạ Vũ Châu dắt tay cô.
Cánh tủ gần mép giường có một tấm gương, xuyên qua đó Trâu Mông có thể nhìn thấy mặt mình đỏ như cà chua, tóc cũng lộn xộn, tóc mái còn dính vào nhau rồi chia thành từng lọn to.
Quan trọng nhất chính là, cô phát hiện nơi riêng tư của mình tiết ra một chút chất lỏng, hơn nữa chân tâm như toát mồ hôi, toàn bộ có hơi dính nhớp.
Hoà hoãn vài giây, Trâu Mông rón rén mở cửa phòng ra, đèn dưới tầng còn sáng, hành lang nửa chạm rỗng còn có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn dưới phòng khách.
Phim đã hết, nhưng thanh âm trong phòng lại chưa dừng lại.
Tay Trâu Mông để trên then cửa phòng vệ sinh, mơ hồ nghe thấy Hạ Vũ Châu gọi tên mình.
"Mông Mông..." Hạ Vũ Châu thấp giọng gọi, hơi thở thô trầm: "Mông Mông...ưm..."
"..." Trâu Mông cũng không phải tiểu bạch hoa thanh thuần không hiểu chuyện gì, Hạ Vũ Châu đang làm gì cô cũng có thể biết được nhiều ít.
"Mông Mông...a..."
Bất tri bất giác Trâu Mông đứng nghe xong quá trình này.
Trong phòng vệ sinh, mặt cô càng đỏ hơn.
Trâu Mông không biết việc cô đồng ý đến đây ở là đúng hay sai.
Hạ Vũ Châu cũng vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, vừa bước ra đã đụng mặt Hạ Vũ Châu làm cô không khỏi nhớ đến chuyện đêm qua.
Cả hai tự hiểu rõ trong lòng nên không ai hỏi tối hôm qua có ngủ ngon hay không.
Có lẽ là chẳng ai ngủ ngon nổi.
"Sáng nay anh muốn ăn gì?"
"Để em xuống dưới..." Trâu Mông nói xong đồng thời cùng Hạ Vũ Châu kinh ngạc một chút, lập tức sửa miệng: "Nấu mì, anh ăn không?"
"Được."
Trâu Mông nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi, từ tối qua đến bây giờ có lẽ mặt cô đã đỏ quá số lần cho phép rồi.
Tủ lạnh có một chén nước hầm gà, Trâu Mông nấu hai bát mì, cô không phải người biết nấu ăn, làm hai bát mì đơn giản thì được, nhưng cô lại không biết ước lượng tỉ lệ, sau khi cho rau thơm vào rồi múc ra bát, hai bát nước thì nhiều mà mì thì ít.
Hạ Vũ Châu lần đầu tiên ngồi trong phòng bếp phong cách mở nhà mình chờ ăn cơm, Trâu Mông dùng khay bê hai bát mì đặt xuống bàn.
Mùi hương ập vào trước mặt, với Hạ Vũ Châu mà nói đây chính là mùi canh gà ngon nhất mà anh từng ngửi qua, cho dù nước gà cũng không phải do Trâu Mông hầm.
Mì hơi ít, Hạ Vũ Châu ăn hai ba miếng đã hết, còn chưa đã thèm.
"Em nấu thêm bát nữa nhé?" Trâu Mông buông đũa chuẩn bị đứng dậy.
"Anh ăn đủ rồi." Hạ Vũ Châu ngăn cô lại: "Chỉ do em làm ngon quá thôi."
"Vậy..." Trâu Mông đẩy phần của mình về phía anh: "Nếu anh không ngại thì em sẻ cho anh mấy đũa?"
"Có gì mà ngại chứ? Em ăn no chưa?"
"Ừm." Trâu Mông sẻ một nửa của mình cho anh.
Không đến mấy hơi bát mì của anh lại trống không.
Giống như còn ăn ngon hơn cả ban nãy.
Bữa sáng chỉ có hai cái bát một cái nồi, Hạ Vũ Châu xung phong nhận việc đi rửa.
"Để em rửa cho, nhanh mà." Trâu Mông biết nhà anh có giúp việc, loại chuyện rửa chén bát này hẳn là anh chưa làm bao giờ.
"Anh biết rửa mà, có gì mà không biết chứ." Nói rồi cầm lấy nước rửa bát ấn bốn lần.
"..."
Vốn dĩ chỉ cần 2-3 phút là rửa xong, nhưng bởi vì có quá nhiều bọt nên tốn thêm 7-8 phút nữa.
Nhưng cũng nhờ 7-8p này, Hạ Vũ Châu như thấy được ngày tháng sau này, bọn họ sẽ có một gia đình nhỏ, anh phụ cô nấu ăn, cô xem anh rửa bát.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc sống này không còn buồn tẻ, bởi vì có cô.
"Hôm nay em có còn phải làm đề không?" Hai người cùng nhau lên lầu, Hạ Vũ Châu hỏi cô.
Trâu Mông lắc đầu: "Anh có ý tưởng gì mới sao?"
Cô cũng không định nghiêm túc làm bài vào ngày đất nước thành lập, nhưng đúng là cũng chẳng có kế hoạch gì vào ngày hôm nay.
"Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé? Em có chỗ nào muốn đến không?" Hạ Vũ Châu rút điện thoại ra: "Để anh bảo chú Kha đưa chúng ta đi."
Trâu Mông đỡ lấy tay anh: "Để chú Kha nghỉ ngơi đi." Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi anh: "Anh từng ngồi xe bus chưa?"
"..." Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ngồi xe bus lần nào.
"Chúng ta đi xe bus đi, xe đi đến đâu thì mình đến đó chơi."
"Được." Hạ Vũ Châu cũng không từ chối, dù đi nơi nào chơi cũng được, mấu chốt là được đi chơi với cô.
Trâu Mông về phòng thay quần áo, cô mang theo quần áo của cả tuần, lúc dọn đồ cũng không nghĩ nhiều, mang theo chủ yếu là áo thun và quần jean. Trâu Mông lật qua lật lại, phát hiện ở giữa có một cái váy liền màu trắng, giũ ra thì thấy có chút nhăn bèo nhèo.
Trải váy ở trên giường, dùng sức vuốt mấy lần cho phẳng, cũng may cô ít khi mặc nên váy còn khá mới.
Hạ Vũ Châu đứng ở cửa đợi cô trong chốc lát, đến khi cô bước ra, hai mắt anh sáng lên.
Rất ít khi thấy Trâu Mông mặc váy, ít nhất là ở trong trường anh chưa thấy qua. Lần trước nhìn thấy cô mặc váy khiến Hạ Vũ Châu rất chật vật.
Trâu Mông nhìn anh rồi lại nhìn mình, không hẹn mà cùng chọn màu trắng, nhìn qua rất giống đồ đôi.
"Đi thôi." Hạ Vũ Châu dắt tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.