Chương 17: Một Bức Thư Tình
Ngưu Du Quả Khả Lạc
25/12/2023
"Cậu chủ đã về rồi." Thím Lưu nhận lấy hộp giữ ấm từ tay anh: "Lại được rửa sạch rồi, bạn học này của cậu chủ lần nào cũng tự rửa hộp giữ ấm, làm tôi chẳng đoán được cô ấy thích ăn gì. Vậy thứ hai nấu canh đậu nành hầm chân heo để..."
"Đừng làm."
"Hả?" Thím Lưu thấy sắc mặt Hạ Vũ Châu không được tốt: "Vậy..."
"Đừng làm nữa, người ta cũng không thích."
"Không thích ư...là không hợp khẩu vị?" Thím Lưu có chút khó hiểu: "Vậy sao cậu không hỏi xem cô ấy thích cái gì?"
"Cháu quan tâm cô ấy thích cái gì làm gì?" Hạ Vũ Châu xoay người lên lầu.
"Cậu chủ..." Thím Lưu nhìn bóng dáng của cậu, lắc đầu: "Vất vả lắm mới thấy cậu ấy vui vẻ một chút, sao bây giờ lại thành như này rồi."
Bữa tối là thím Lưu mang đến phòng cho Hạ Vũ Châu, trong tay anh còn cầm máy chơi game, vẻ mặt khó chịu.
"Cậu chủ ơi, không vui thì vẫn phải ăn cơm." Thím Lưu bày sẵn chén đũa ra cho cậu.
Muốn hỏi bây giờ Hạ Vũ Châu còn nghe lời ai thì đó chính là thím Lưu, người bảo mẫu nuôi anh từ bé đến lớn.
Hạ Vũ Châu không có hứng thú, ăn được hai miếng đã buông đũa.
"Thím Lưu, có phải con khiến cho người ta cảm thấy rất đáng ghét không?"
"Nói bừa cái gì thế?" Thím Lưu trừng mắt nhìn anh: "Ai lại nói mấy lời kiểu vậy."
"Ba mẹ con không thích cháu, ông bà cũng không thích cháu, giáo viên bạn học cũng không thích, ngay cả cô ấy..." Hai Vũ Châu ngửa đầu dựa vào sofa.
"Cậu chủ!" Thím Lưu cao giọng: "Đừng nói bừa, ông bà chủ không thích cậu bao giờ? Còn hai cụ ngày nào cũng gọi cậu về nhà cũ, sao lại không thích cậu được chứ?"
Thím Lưu thấy anh không có phản ứng gì, nghĩ đến câu cuối cùng anh vừa nói, cẩn thẩn dò hỏi: "Cậu chủ đang yêu?"
"Thím thấy cháu giống đang yêu sao?" Anh cười khổ.
"Tôi không hiểu chuyện tình cảm của giới trẻ các cậu, nhưng tôi biết, chỉ cần thật lòng đối xử với người đó thì người đó cũng sẽ thật lòng với cậu." Thím Lưu cười nhìn anh: "Nếu là ở chung với cậu chủ nhà chúng ta lâu một chút thì nhất định sẽ thích cậu thôi. Cậu theo đuổi người ta, đưa cơm cũng hai tuần rồi, cô ấy còn không hiểu cậu sao?"
Hạ Vũ Châu bị bà chọc cười: "Cũng chỉ có thím là không chê cháu."
"Nói linh tinh." Thím Lưu cười, cầm lấy chiếc đũa: "Cô gái kia nghĩ thế nào tôi không biết, nhưng nếu là tôi ấy à, nhất định sẽ không thích người không ăn cơm."
Hạ Vũ Châu cười cười lắc đầu, nhận lấy đũa từ tay bà rồi tiếp tục ăn.
Thím Lưu dọn dẹp xong, bưng khay đồ ăn ra đến cửa lại quay đầu hỏi anh: "Vậy thứ hai có cần chuẩn bị bữa sáng với bữa trưa cho cô ấy không?"
"Vâng." Hạ Vũ Châu lại nghĩ đến gì đó: "Thím cho cô ấy thêm nhiều thịt một chút...cô ấy gầy lắm."
Cậu càng nói thì giọng càng nhỏ lại, nhưng thím Lưu vẫn nghe thấy, vui vẻ đáp: "Được."
Hôm nay Trâu Mông cố ý ngồi sớm hai tuyến xe bus để tới trường, bởi vì giữa hè thời tiết nóng bức, quán ăn sáng gần trường cũng chưa mở cửa, nhưng trường học rất tri kỉ mà mở một quán bán đồ ăn sáng, nhưng chỉ cho phép mua trước 7 rưỡi.
Tuy cô ăn không nhiều nhưng từ trước đến nay luôn nhớ lời mẹ dặn: "Cơm sáng nhất định phải ăn."
Mua cái bánh bao rồi về phòng học, lúc đi ngang qua cửa trước, Trâu Mông mới phát hiện ra mình là người đầu tiên đến, nhưng tới khi mở cửa lại suýt chút nữa đụng phải một người.
"Xin lỗi..." Cô còn chưa nói xong, khi ngẩng đầu lên đã nhìn rõ mặt người kia.
Trâu Mông nhìn anh rồi lại nhìn lên bàn mình, trên đó là hai hộp giữ ấm.
"Tôi..." Trâu Mông giơ túi bánh bao lên.
"Cảm ơn." Hạ Vũ Châu cầm lấy túi bánh bao, có chút mất tự nhiên mà đi qua cô ra khỏi lớp học.
"Ơ..." Trâu Mông muốn gọi anh lại, nhưng đúng lúc đó lại có bạn học đến. Cô có hơi khó hiểu, vừa nãy Hạ Vũ Châu...
Xấu hổ?
Hạ Vũ Châu cầm lấy túi bánh bao đi đến chỗ rẽ, anh mới phát hiện tim mình đập cực nhanh. Đầu tiên là đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, sau đó lúc lấy túi bánh bao, anh lại đụng phải đầu ngón tay cô. Anh nhìn ngón tay mình một lúc, sau đó nắm chặt.
Má ơi, thật là khiến người ta phải rung động.
Anh nhìn túi bánh bao trong tay, vừa định cắn một cái lại cảm thấy tiếc tiếc, đây là món quà đầu tiên Trâu Mông tặng cho anh.
Giờ mới phát hiện cái bánh bao này cũng đáng yêu y như cô vậy.
Trâu Mông cũng không tìm hiểu rõ nguyên nhân Hạ Vũ Châu thẹn thùng, mãi đến giờ ăn trưa, cô lấy hộp giữ ấm từ trong ngăn bàn ra, một bức thư hồng nhạt thuận thế trượt ra rơi xuống đất.
Cô nhặt lên, bức thư được gấp rất cẩn thận, Trâu Mông không nghi ngờ bức thư này gửi nhầm, bởi ở trên đó có ghi rõ ràng: "Thân gửi Trâu Mông".
Nền giấy màu trắng cùng với những bông hoa tình yêu in chìm, Trâu Mông dù có ngốc cũng biết đây là cái gì. Cô lại nhớ tới vẻ mặt của Hạ Vũ Châu lúc sáng, cũng hiểu rõ là ai đưa.
"Đừng làm."
"Hả?" Thím Lưu thấy sắc mặt Hạ Vũ Châu không được tốt: "Vậy..."
"Đừng làm nữa, người ta cũng không thích."
"Không thích ư...là không hợp khẩu vị?" Thím Lưu có chút khó hiểu: "Vậy sao cậu không hỏi xem cô ấy thích cái gì?"
"Cháu quan tâm cô ấy thích cái gì làm gì?" Hạ Vũ Châu xoay người lên lầu.
"Cậu chủ..." Thím Lưu nhìn bóng dáng của cậu, lắc đầu: "Vất vả lắm mới thấy cậu ấy vui vẻ một chút, sao bây giờ lại thành như này rồi."
Bữa tối là thím Lưu mang đến phòng cho Hạ Vũ Châu, trong tay anh còn cầm máy chơi game, vẻ mặt khó chịu.
"Cậu chủ ơi, không vui thì vẫn phải ăn cơm." Thím Lưu bày sẵn chén đũa ra cho cậu.
Muốn hỏi bây giờ Hạ Vũ Châu còn nghe lời ai thì đó chính là thím Lưu, người bảo mẫu nuôi anh từ bé đến lớn.
Hạ Vũ Châu không có hứng thú, ăn được hai miếng đã buông đũa.
"Thím Lưu, có phải con khiến cho người ta cảm thấy rất đáng ghét không?"
"Nói bừa cái gì thế?" Thím Lưu trừng mắt nhìn anh: "Ai lại nói mấy lời kiểu vậy."
"Ba mẹ con không thích cháu, ông bà cũng không thích cháu, giáo viên bạn học cũng không thích, ngay cả cô ấy..." Hai Vũ Châu ngửa đầu dựa vào sofa.
"Cậu chủ!" Thím Lưu cao giọng: "Đừng nói bừa, ông bà chủ không thích cậu bao giờ? Còn hai cụ ngày nào cũng gọi cậu về nhà cũ, sao lại không thích cậu được chứ?"
Thím Lưu thấy anh không có phản ứng gì, nghĩ đến câu cuối cùng anh vừa nói, cẩn thẩn dò hỏi: "Cậu chủ đang yêu?"
"Thím thấy cháu giống đang yêu sao?" Anh cười khổ.
"Tôi không hiểu chuyện tình cảm của giới trẻ các cậu, nhưng tôi biết, chỉ cần thật lòng đối xử với người đó thì người đó cũng sẽ thật lòng với cậu." Thím Lưu cười nhìn anh: "Nếu là ở chung với cậu chủ nhà chúng ta lâu một chút thì nhất định sẽ thích cậu thôi. Cậu theo đuổi người ta, đưa cơm cũng hai tuần rồi, cô ấy còn không hiểu cậu sao?"
Hạ Vũ Châu bị bà chọc cười: "Cũng chỉ có thím là không chê cháu."
"Nói linh tinh." Thím Lưu cười, cầm lấy chiếc đũa: "Cô gái kia nghĩ thế nào tôi không biết, nhưng nếu là tôi ấy à, nhất định sẽ không thích người không ăn cơm."
Hạ Vũ Châu cười cười lắc đầu, nhận lấy đũa từ tay bà rồi tiếp tục ăn.
Thím Lưu dọn dẹp xong, bưng khay đồ ăn ra đến cửa lại quay đầu hỏi anh: "Vậy thứ hai có cần chuẩn bị bữa sáng với bữa trưa cho cô ấy không?"
"Vâng." Hạ Vũ Châu lại nghĩ đến gì đó: "Thím cho cô ấy thêm nhiều thịt một chút...cô ấy gầy lắm."
Cậu càng nói thì giọng càng nhỏ lại, nhưng thím Lưu vẫn nghe thấy, vui vẻ đáp: "Được."
Hôm nay Trâu Mông cố ý ngồi sớm hai tuyến xe bus để tới trường, bởi vì giữa hè thời tiết nóng bức, quán ăn sáng gần trường cũng chưa mở cửa, nhưng trường học rất tri kỉ mà mở một quán bán đồ ăn sáng, nhưng chỉ cho phép mua trước 7 rưỡi.
Tuy cô ăn không nhiều nhưng từ trước đến nay luôn nhớ lời mẹ dặn: "Cơm sáng nhất định phải ăn."
Mua cái bánh bao rồi về phòng học, lúc đi ngang qua cửa trước, Trâu Mông mới phát hiện ra mình là người đầu tiên đến, nhưng tới khi mở cửa lại suýt chút nữa đụng phải một người.
"Xin lỗi..." Cô còn chưa nói xong, khi ngẩng đầu lên đã nhìn rõ mặt người kia.
Trâu Mông nhìn anh rồi lại nhìn lên bàn mình, trên đó là hai hộp giữ ấm.
"Tôi..." Trâu Mông giơ túi bánh bao lên.
"Cảm ơn." Hạ Vũ Châu cầm lấy túi bánh bao, có chút mất tự nhiên mà đi qua cô ra khỏi lớp học.
"Ơ..." Trâu Mông muốn gọi anh lại, nhưng đúng lúc đó lại có bạn học đến. Cô có hơi khó hiểu, vừa nãy Hạ Vũ Châu...
Xấu hổ?
Hạ Vũ Châu cầm lấy túi bánh bao đi đến chỗ rẽ, anh mới phát hiện tim mình đập cực nhanh. Đầu tiên là đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, sau đó lúc lấy túi bánh bao, anh lại đụng phải đầu ngón tay cô. Anh nhìn ngón tay mình một lúc, sau đó nắm chặt.
Má ơi, thật là khiến người ta phải rung động.
Anh nhìn túi bánh bao trong tay, vừa định cắn một cái lại cảm thấy tiếc tiếc, đây là món quà đầu tiên Trâu Mông tặng cho anh.
Giờ mới phát hiện cái bánh bao này cũng đáng yêu y như cô vậy.
Trâu Mông cũng không tìm hiểu rõ nguyên nhân Hạ Vũ Châu thẹn thùng, mãi đến giờ ăn trưa, cô lấy hộp giữ ấm từ trong ngăn bàn ra, một bức thư hồng nhạt thuận thế trượt ra rơi xuống đất.
Cô nhặt lên, bức thư được gấp rất cẩn thận, Trâu Mông không nghi ngờ bức thư này gửi nhầm, bởi ở trên đó có ghi rõ ràng: "Thân gửi Trâu Mông".
Nền giấy màu trắng cùng với những bông hoa tình yêu in chìm, Trâu Mông dù có ngốc cũng biết đây là cái gì. Cô lại nhớ tới vẻ mặt của Hạ Vũ Châu lúc sáng, cũng hiểu rõ là ai đưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.