Chương 13: Nhìn Rất Trẻ Trâu
Ngưu Du Quả Khả Lạc
24/12/2023
Trước lớp 11, giao thoa giữa Trâu Mông và anh chỉ có vậy, sau khi văn lý chia lớp, bọn họ một người học lớp tự nhiên, một người học lớp văn, tên của hai người đương nhiên cũng không xuất hiện cùng nhau trên bảng thành tích.
Thật ra có chia lớp hay không, từ sau kì thi trung khảo của lớp 10, cô cũng đã không nhìn thấy tên của Hạ Vũ Châu trong top 10.
Nghe nói anh thường xuyên nộp giấy trắng, còn nghe nói anh trốn học đánh nhau, đương nhiên tất cả những chuyện đó đều là nghe đồn, còn cụ thể ra sao Trâu Mông không có hứng thú.
"Cậu biết không, hôm nay Hạ Vũ Châu lại không tới trường, giáo viên bây giờ cũng mặc kệ rồi."
"Ngày nào cậu ta đến trường mới là kì quái đó"
Người đang nói chính là bạn học Nhậm Giáng Nhã ngồi cách Trâu Mông một lối đi, ngồi trước Nhậm Giáng Nhã chính là bạn cùng lớp hồi lớp 10, thừa dịp giờ ra chơi chạy tới mượn đồ, thuận tiện tìm cô ấy nói chuyện phiếm.
"Nhưng mà nhiều người thích cậu ta lắm, tại cậu ta đẹp trai."
"Xuỳ, nông cạn thật." Nhận Giáng Nhã nhớ tới tiết tiếp theo là môn toán, còn một đề toán chưa kịp làm, cô ấy quay người sang hỏi Trâu Mông: "Trâu Mông? cậu có thể cho tôi mượn bài được không? Tôi còn câu cuối chưa giải được."
Bạn học kia nghe thấy thì hỏi: "Cậu là Trâu Mông sao? Giáo viên lớp tôi rất hay nhắc đến cậu, nói bài văn nào của cậu cũng đạt điểm cao."
Trâu Mông hơi mỉm cười với cô bạn, đưa bài thi cho Nhậm Giáng Nhã, cũng không nói thêm lời nào.
Bạn học hé miệng, thì thầm với Nhận Giáng Nhã: "Lạnh lùng quá."
Ngày gặp lại Hạ Vũ Châu, anh thay đổi màu tóc thành màu xám trắng, trên mặt còn có vết thương đã bong vẩy.
Ngẫu nhiên thấy anh đi qua cửa sổ, màu tóc kia khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Nhìn rất...trẻ trâu.
Chỉ khối lớp 10 thôi đã có hơn 600 học sinh, Hạ Vũ Châu đẹp trai nhưng không phải đẹp nhất, hơn nữa ngày càng kiêu ngạo phản nghịch, đích xác không phải hình tượng các nữ sinh thích. Lại không phải quay phim truyền hình, đa số các nữ sinh đều thích nam sinh có thành tích tốt lại văn nhã một chút.
Tới năm lớp 11, mọi người nhắc tới Hạ Vũ Châu chỉ mang theo những tiếc nuối, dù sao cũng là người đã từng đứng top 10 trên bảng thành tích.
Ban đầu tóc Hạ Vũ Châu màu trắng xám, nhuộm thêm rất nhiều màu nữa, hiện tại dừng lại ở màu vàng kim.
Anh đã rất lâu không tới trường học, lâu đến nỗi mọi người đều cảm thấy có phải anh định nghỉ học luôn không. Ngẫu nhiên xuất hiện ở trường, nhưng lúc nào người anh cũng có vết thương.
Về những lời đồn đãi của Hạ Vũ Châu thì có trăm ngàn loại, nhưng đa số đều nói anh trà trộn vào xã hội đen, đánh nhau ẩu đả, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, nói những ngày anh không có mặt ở trường là vì còn bận ở đồn cảnh sát.
Trâu Mông cho rằng, cô và Hạ Vũ Châu cũng sẽ giống như cô và phần lớn các bạn học khác, không có gì giao thoa, mấy năm sau theo tự nhiên mà trở thành người dưng nước lã.
Mãi cho đến kì nghỉ hè lớp 11 để lên lớp 12.
Dựa theo truyền thống của trường cấp ba Tư Thành, kì nghỉ hè của lớp 11 lên lớp 12, phần lớn thời gian đều để học bù, thời gian nghỉ hè chỉ có 3 tuần, nghỉ 2 tuần đầu của tháng 7 cùng tháng 8 nghỉ một tuần, sau đó sẽ chính thức bước vào giai đoạn khẩn trương của lớp 12.
Tiếng oán than của học sinh rầm trời, khá vậy nhưng chỉ oán giận vài câu mà thôi, đến lúc đi học bù thì ai nấy cũng rất nghiêm túc.
So với học bù, việc làm Trâu Mông cảm thấy không tự nhiên chính là mấy ngày này em họ cũng ở nhà, nhìn một già một trẻ bà cháu tình thâm, Trâu Mông cảm thấy thật ghê tởm.
Chú là đến nhà ở rể, cho nên em họ cũng theo họ Trâu của cô, này đối với bà cụ cả đời chỉ muốn có cháu trai mà nói, không yêu chiều Trâu Nghị Viễn chẳng lẽ lại đi yêu chiều cô?
Mỗi ngày Trâu Mông đều đội ánh mặt trời chói chang đến thư viện ôn tập, chờ thư viện đóng cửa mới về nhà. Tận lực cố gắng ít tiếp xúc với người trong nhà. Rốt cuộc bà cụ kia chỉ khi nào cháu trai yêu quý chuẩn bị thi cử thì mới chịu vặn nhỏ âm lượng Tv.
Trâu Khiết có mở một quán ăn bán lẻ dưới tiểu khu, ngày thường bán một ít dầu muối tương dấm, lại giúp nhận chuyển phát nhanh, mấy năm nay ngành chuyển phát nhanh phát triển nhanh chóng, shipper cũng đều ship tận nhà. Nhưng nhiều khi có vài người không có mặt ở nhà để nhận hàng, Trâu Khiết liền bắt đầu kinh doanh như vậy, tiền kiếm được cũng không ít.
Thật ra Trâu Khiết đối xử với Trâu Mông cũng không tệ, cho nên Trâu Mông đối với cô mình là cảm kích, nếu không có Trâu Khiết, chỉ sợ cô không ở nổi trong căn nhà kia.
Trâu Khiết cũng biết cô không được tự nhiên khi ở nhà, vì thế bảo cô sau khi từ thư viện về thì trông quán giúp mình. Trong tiểu khu có rất nhiều người tan làm vào buổi tối, cho nên quán ăn thường mở đến tận 10 rưỡi, trong quán còn có một gian phòng nhỏ, Trâu Khiết vì để cô thoải mái hơn một chút mà còn lắp thêm một cái điều hoà.
Đương nhiên Trâu Mông cũng hiểu rõ, Trâu Khiết làm như vậy là bởi vì có chuyện cần cô giúp đỡ.
Thật ra có chia lớp hay không, từ sau kì thi trung khảo của lớp 10, cô cũng đã không nhìn thấy tên của Hạ Vũ Châu trong top 10.
Nghe nói anh thường xuyên nộp giấy trắng, còn nghe nói anh trốn học đánh nhau, đương nhiên tất cả những chuyện đó đều là nghe đồn, còn cụ thể ra sao Trâu Mông không có hứng thú.
"Cậu biết không, hôm nay Hạ Vũ Châu lại không tới trường, giáo viên bây giờ cũng mặc kệ rồi."
"Ngày nào cậu ta đến trường mới là kì quái đó"
Người đang nói chính là bạn học Nhậm Giáng Nhã ngồi cách Trâu Mông một lối đi, ngồi trước Nhậm Giáng Nhã chính là bạn cùng lớp hồi lớp 10, thừa dịp giờ ra chơi chạy tới mượn đồ, thuận tiện tìm cô ấy nói chuyện phiếm.
"Nhưng mà nhiều người thích cậu ta lắm, tại cậu ta đẹp trai."
"Xuỳ, nông cạn thật." Nhận Giáng Nhã nhớ tới tiết tiếp theo là môn toán, còn một đề toán chưa kịp làm, cô ấy quay người sang hỏi Trâu Mông: "Trâu Mông? cậu có thể cho tôi mượn bài được không? Tôi còn câu cuối chưa giải được."
Bạn học kia nghe thấy thì hỏi: "Cậu là Trâu Mông sao? Giáo viên lớp tôi rất hay nhắc đến cậu, nói bài văn nào của cậu cũng đạt điểm cao."
Trâu Mông hơi mỉm cười với cô bạn, đưa bài thi cho Nhậm Giáng Nhã, cũng không nói thêm lời nào.
Bạn học hé miệng, thì thầm với Nhận Giáng Nhã: "Lạnh lùng quá."
Ngày gặp lại Hạ Vũ Châu, anh thay đổi màu tóc thành màu xám trắng, trên mặt còn có vết thương đã bong vẩy.
Ngẫu nhiên thấy anh đi qua cửa sổ, màu tóc kia khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Nhìn rất...trẻ trâu.
Chỉ khối lớp 10 thôi đã có hơn 600 học sinh, Hạ Vũ Châu đẹp trai nhưng không phải đẹp nhất, hơn nữa ngày càng kiêu ngạo phản nghịch, đích xác không phải hình tượng các nữ sinh thích. Lại không phải quay phim truyền hình, đa số các nữ sinh đều thích nam sinh có thành tích tốt lại văn nhã một chút.
Tới năm lớp 11, mọi người nhắc tới Hạ Vũ Châu chỉ mang theo những tiếc nuối, dù sao cũng là người đã từng đứng top 10 trên bảng thành tích.
Ban đầu tóc Hạ Vũ Châu màu trắng xám, nhuộm thêm rất nhiều màu nữa, hiện tại dừng lại ở màu vàng kim.
Anh đã rất lâu không tới trường học, lâu đến nỗi mọi người đều cảm thấy có phải anh định nghỉ học luôn không. Ngẫu nhiên xuất hiện ở trường, nhưng lúc nào người anh cũng có vết thương.
Về những lời đồn đãi của Hạ Vũ Châu thì có trăm ngàn loại, nhưng đa số đều nói anh trà trộn vào xã hội đen, đánh nhau ẩu đả, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, nói những ngày anh không có mặt ở trường là vì còn bận ở đồn cảnh sát.
Trâu Mông cho rằng, cô và Hạ Vũ Châu cũng sẽ giống như cô và phần lớn các bạn học khác, không có gì giao thoa, mấy năm sau theo tự nhiên mà trở thành người dưng nước lã.
Mãi cho đến kì nghỉ hè lớp 11 để lên lớp 12.
Dựa theo truyền thống của trường cấp ba Tư Thành, kì nghỉ hè của lớp 11 lên lớp 12, phần lớn thời gian đều để học bù, thời gian nghỉ hè chỉ có 3 tuần, nghỉ 2 tuần đầu của tháng 7 cùng tháng 8 nghỉ một tuần, sau đó sẽ chính thức bước vào giai đoạn khẩn trương của lớp 12.
Tiếng oán than của học sinh rầm trời, khá vậy nhưng chỉ oán giận vài câu mà thôi, đến lúc đi học bù thì ai nấy cũng rất nghiêm túc.
So với học bù, việc làm Trâu Mông cảm thấy không tự nhiên chính là mấy ngày này em họ cũng ở nhà, nhìn một già một trẻ bà cháu tình thâm, Trâu Mông cảm thấy thật ghê tởm.
Chú là đến nhà ở rể, cho nên em họ cũng theo họ Trâu của cô, này đối với bà cụ cả đời chỉ muốn có cháu trai mà nói, không yêu chiều Trâu Nghị Viễn chẳng lẽ lại đi yêu chiều cô?
Mỗi ngày Trâu Mông đều đội ánh mặt trời chói chang đến thư viện ôn tập, chờ thư viện đóng cửa mới về nhà. Tận lực cố gắng ít tiếp xúc với người trong nhà. Rốt cuộc bà cụ kia chỉ khi nào cháu trai yêu quý chuẩn bị thi cử thì mới chịu vặn nhỏ âm lượng Tv.
Trâu Khiết có mở một quán ăn bán lẻ dưới tiểu khu, ngày thường bán một ít dầu muối tương dấm, lại giúp nhận chuyển phát nhanh, mấy năm nay ngành chuyển phát nhanh phát triển nhanh chóng, shipper cũng đều ship tận nhà. Nhưng nhiều khi có vài người không có mặt ở nhà để nhận hàng, Trâu Khiết liền bắt đầu kinh doanh như vậy, tiền kiếm được cũng không ít.
Thật ra Trâu Khiết đối xử với Trâu Mông cũng không tệ, cho nên Trâu Mông đối với cô mình là cảm kích, nếu không có Trâu Khiết, chỉ sợ cô không ở nổi trong căn nhà kia.
Trâu Khiết cũng biết cô không được tự nhiên khi ở nhà, vì thế bảo cô sau khi từ thư viện về thì trông quán giúp mình. Trong tiểu khu có rất nhiều người tan làm vào buổi tối, cho nên quán ăn thường mở đến tận 10 rưỡi, trong quán còn có một gian phòng nhỏ, Trâu Khiết vì để cô thoải mái hơn một chút mà còn lắp thêm một cái điều hoà.
Đương nhiên Trâu Mông cũng hiểu rõ, Trâu Khiết làm như vậy là bởi vì có chuyện cần cô giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.