Chương 42: Tặng Quà
Ngưu Du Quả Khả Lạc
26/12/2023
Nhậm Giámg Nhã suy tư, sau đó đưa ra một suy đoán lớn mật: "Các cậu...ở cùng một chỗ?"
Trâu Mông không phủ nhận càng khiến suy đoán của cô nàng thêm chắc chắn, Nhậm Giáng Nhã kinh hô: "Thật vậy sao? Các cậu điên rồi."
Cô nàng kêu lên khiến không ít người tò mò quay lại nhìn, Trâu Mông vội vàng che miệng bạn mình lại.
Nhậm Giáng Nhã kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Gan hai người lớn quá. Trâu Mông, tụi mình còn chưa thành niên đâu."
"Chúng mình..." Mặt Trâu Mông đỏ lên: "Chúng mình không làm gì hết."
"Nhưng như vậy cũng to gan quá." Nhậm Giáng Nhã vẫn còn đắm chìm trong cú shock quá lớn ấy: "Người ta yêu đương thì chỉ nắm tay, hôn môi, còn các cậu thì...ngủ với nhau luôn rồi..."
Trâu Mông im lặng lại khiến Nhậm Giáng Nhã tìm ra một manh mối, cô nàng vô cùng đau đớn: "Các cậu...đã ngủ..."
Đương nhiên Trâu Mông biết "ngủ" ở đây nghĩa là gì, lập tức phủ nhận: "Không có không có, không...ngủ..."
Thật ra Nhậm Giáng Nhã cũng không muốn can thiệp vào chuyện của hai người, chỉ là trong mắt cô nàng, dù Hạ Vũ Châu đẹp trai ra sao, nhiều tiền thế nào thì anh ở bên Trâu Mông cũng là do anh trèo cao.
"Mình cũng không phải muốn xen vào chuyện của hai cậu..." Nhậm Giáng Nhã cũng cảm thấy vừa rồi bản thân mình có lẽ đã quá kích động: "Mình chỉ sợ cậu bị thiệt thôi."
"Ừm." Trâu Mông gật đầu: "Mình biết cậu có ý tốt. Cậu yên tâm, mình có chừng mực mà."
Một khi rời vào tình yêu, có mấy nữ sinh sẽ thật sự có chừng mực chứ?
Nhậm Giáng Nhã hy vọng Trâu Mông sẽ là một trong số ít những người tỉnh táo.
Hai người đi dạo một vòng ở cửa hàng văn phòng phẩm mới mở, hiển nhiên Nhậm Giáng Nhã mang tâm tư thiếu nữ, chỉ thích mua mấy quyển vở lòe loẹt hoa hòe. Nhưng thật ra Trâu Mông cũng giống như vậy, cô cũng thích mấy thứ đáng yêu.
Ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, bên trái là một cửa tiệm trang sức, lúc đi ngang qua cửa kính, Trâu Mông nhìn thấy hai chiếc lắc tay.
Từ khi quen biết Hạ Vũ Châu, cuộc sống của cô hầu như không có cơ hội để tiêu tiền, đi học hay tan học đều có tài xế đón đưa, ngay cả tiền đi lại cũng không dùng đến.
"Mình muốn xem cái này một chút." Trâu Mông kéo tay Nhậm Giáng Nhã rồi nhìn vào tủ kính.
Là lắc tay đôi, dây đeo bằng sợi bông, dây của nam thô hơn một chút, ở giữa lắc tay là hai vòng tròn lồng vào nhau.
"Đây là lắc tay bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi, có rất nhiều bạn trẻ đã mua tặng nhau vào ngày Thất Tịch đấy ạ." Người phục vụ nhìn hai nữ sinh: "Bạn thân cũng có thể đeo đôi với nhau được đó."
Nhậm Giáng Nhã bĩu môi: "Cậu ấy mua cho bạn trai đấy ạ."
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì cười khẽ: "Gần đây mua lắc tay đôi ở cửa hàng chúng tôi thì sẽ được khắc chữ miễn phí đó ạ."
"Cái này chắc không rẻ đâu." Nhậm Giáng Nhã huých nhẹ vào người Trâu Mông.
"Tiền nào của đấy đó ạ, quý khách nhìn xem dây đeo được bện thủ công, lớp ngoài phủ da trâu, là loại dây sẽ không bị phai màu."
"Vậy lấy cái này đi." Trâu Mông cầm hai chiếc lắc tay: "Có thể khắc chữ đúng không ạ?"
"Đúng vậy, nếu quý khách muốn khắc chữ thì chờ 1 tiếng nữa là xong ngay ạ."
Nhậm Giáng Nhã nhìn Trâu Mông cùng nhân viên phục vụ chỉ chỉ trỏ trỏ máy tính, cô nàng có cảm giác chua xót như thể củ cải của mình bị lợn rừng lấy trộm mất.
"Còn chẳng chịu mua đồ cho bản thân, vậy mà còn mua đồ đắt như thế cho cậu ta. Hạ Vũ Châu ghê gớm thật đó." Lúc ra cửa Nhậm Giáng Nhã không nhịn được mà càu nhàu.
"Phụt..." Trâu Mông cười thành tiếng: "Cậu đáng yêu quá!"
"Xùy." Nhậm Giáng Nhã được khen nhưng cũng thấy vui vẻ là bao.
"Nè." Trâu Mông lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chú gấu bông be bé mà Nhậm Giáng Nhã vừa nhìn trúng ở cửa hàng văn phòng phẩm, cô nàng cứ do dự nên mua hay không, mua thì thấy mình quá trẻ con, nhưng không mua thì luyến tiếc.
"Sao cậu..."
"Không phải cậu rất thích à? Mình mau cho cậu thì cậu không phải do dự nữa."
"Huhuhu..." Nhậm Giáng Nhã khóc thút thít một cách khoa trương, duỗi tay ôm lấy cô: "Cậu tốt thế này thì hời cho Hạ Vũ Châu quá!"
"..."
Nhậm Giáng Nhã nhận được quà xong thì nhìn Hạ Vũ Châu cũng thuận mắt hơn một chút.
"Em với cậu ta thân nhau từ khi nào vậy?" Sau khi Hạ Vũ Châu đến đón Trâu Mông, nhìn các cô lưu luyến không rời mà tạm biệt nhau.
"Bởi vì cậu ấy vẫn luôn rất tốt với em."
"Vậy lúc mới quen anh cũng rất tốt với em mà, sao em suốt ngày từ chối anh đấy thôi?"
Trâu Mông chớp mắt nhìn anh: "Không phải cũng chẳng từ chối được sao?"
"Đó là do anh bám riết không tha."
"Cho nên em mới làm bạn gái anh đó." Trâu Mông cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Cũng đúng." Hạ Vũ Châu dùng sức nắm lấy tay cô.
"Sao em đi dạo phố mà chẳng mua cái gì vậy?" Hạ Vũ Châu thấy túi cô xẹp lép, trên tay cũng không cầm túi mua hàng, lúc này mới nghĩ đến, sớm biết vậy thì lúc đi đã đưa cho cô một tấm thẻ.
"Em có mua mà." Trâu Mông cười cười: "Về cho anh xem."
Đây là lần đầu tiên Trâu Mông mua quà cho người khác, nhưng thật ra cô cũng xem nó như một món quà, lúc trả tiền cô còn nghĩ, Hạ Vũ Châu cố chấp với đồ đôi như thế, hẳn là khi nhận được anh sẽ rất vui.
Qủa nhiên tới khi cô đeo lắc tay cho anh, không ngoài dự đoán, mắt anh đều sáng lên.
"Ừm..." Trâu Mông giúp anh điều chỉnh độ rộng: "Cũng không phải rất quý giá, anh..."
"Sao lại không quý giá chứ..." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô: "Đây là món quà đẹp nhất mà anh từng được nhận." Ngẫm lại lời này nói quá vẹn toàn, anh lại bù thêm một câu: "Cho tới nay."
"Thích là được rồi." Trâu Mông chủ động ôm lấy eo anh.
Từ ngày có chút "quan hệ thân mật" với anh thì Trâu Mông cũng hơi thả lỏng bản thân, ví dụ như nắm tay, ôm, cô không hề bị động nữa, thi thoảng cũng sẽ chủ động. Mà trong mắt Hạ Vũ Châu, cô như vậy càng thêm sinh động hoạt bát.
Chẳng qua dù cô thế nào anh cũng rất thích.
Trâu Mông không phủ nhận càng khiến suy đoán của cô nàng thêm chắc chắn, Nhậm Giáng Nhã kinh hô: "Thật vậy sao? Các cậu điên rồi."
Cô nàng kêu lên khiến không ít người tò mò quay lại nhìn, Trâu Mông vội vàng che miệng bạn mình lại.
Nhậm Giáng Nhã kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Gan hai người lớn quá. Trâu Mông, tụi mình còn chưa thành niên đâu."
"Chúng mình..." Mặt Trâu Mông đỏ lên: "Chúng mình không làm gì hết."
"Nhưng như vậy cũng to gan quá." Nhậm Giáng Nhã vẫn còn đắm chìm trong cú shock quá lớn ấy: "Người ta yêu đương thì chỉ nắm tay, hôn môi, còn các cậu thì...ngủ với nhau luôn rồi..."
Trâu Mông im lặng lại khiến Nhậm Giáng Nhã tìm ra một manh mối, cô nàng vô cùng đau đớn: "Các cậu...đã ngủ..."
Đương nhiên Trâu Mông biết "ngủ" ở đây nghĩa là gì, lập tức phủ nhận: "Không có không có, không...ngủ..."
Thật ra Nhậm Giáng Nhã cũng không muốn can thiệp vào chuyện của hai người, chỉ là trong mắt cô nàng, dù Hạ Vũ Châu đẹp trai ra sao, nhiều tiền thế nào thì anh ở bên Trâu Mông cũng là do anh trèo cao.
"Mình cũng không phải muốn xen vào chuyện của hai cậu..." Nhậm Giáng Nhã cũng cảm thấy vừa rồi bản thân mình có lẽ đã quá kích động: "Mình chỉ sợ cậu bị thiệt thôi."
"Ừm." Trâu Mông gật đầu: "Mình biết cậu có ý tốt. Cậu yên tâm, mình có chừng mực mà."
Một khi rời vào tình yêu, có mấy nữ sinh sẽ thật sự có chừng mực chứ?
Nhậm Giáng Nhã hy vọng Trâu Mông sẽ là một trong số ít những người tỉnh táo.
Hai người đi dạo một vòng ở cửa hàng văn phòng phẩm mới mở, hiển nhiên Nhậm Giáng Nhã mang tâm tư thiếu nữ, chỉ thích mua mấy quyển vở lòe loẹt hoa hòe. Nhưng thật ra Trâu Mông cũng giống như vậy, cô cũng thích mấy thứ đáng yêu.
Ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, bên trái là một cửa tiệm trang sức, lúc đi ngang qua cửa kính, Trâu Mông nhìn thấy hai chiếc lắc tay.
Từ khi quen biết Hạ Vũ Châu, cuộc sống của cô hầu như không có cơ hội để tiêu tiền, đi học hay tan học đều có tài xế đón đưa, ngay cả tiền đi lại cũng không dùng đến.
"Mình muốn xem cái này một chút." Trâu Mông kéo tay Nhậm Giáng Nhã rồi nhìn vào tủ kính.
Là lắc tay đôi, dây đeo bằng sợi bông, dây của nam thô hơn một chút, ở giữa lắc tay là hai vòng tròn lồng vào nhau.
"Đây là lắc tay bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi, có rất nhiều bạn trẻ đã mua tặng nhau vào ngày Thất Tịch đấy ạ." Người phục vụ nhìn hai nữ sinh: "Bạn thân cũng có thể đeo đôi với nhau được đó."
Nhậm Giáng Nhã bĩu môi: "Cậu ấy mua cho bạn trai đấy ạ."
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì cười khẽ: "Gần đây mua lắc tay đôi ở cửa hàng chúng tôi thì sẽ được khắc chữ miễn phí đó ạ."
"Cái này chắc không rẻ đâu." Nhậm Giáng Nhã huých nhẹ vào người Trâu Mông.
"Tiền nào của đấy đó ạ, quý khách nhìn xem dây đeo được bện thủ công, lớp ngoài phủ da trâu, là loại dây sẽ không bị phai màu."
"Vậy lấy cái này đi." Trâu Mông cầm hai chiếc lắc tay: "Có thể khắc chữ đúng không ạ?"
"Đúng vậy, nếu quý khách muốn khắc chữ thì chờ 1 tiếng nữa là xong ngay ạ."
Nhậm Giáng Nhã nhìn Trâu Mông cùng nhân viên phục vụ chỉ chỉ trỏ trỏ máy tính, cô nàng có cảm giác chua xót như thể củ cải của mình bị lợn rừng lấy trộm mất.
"Còn chẳng chịu mua đồ cho bản thân, vậy mà còn mua đồ đắt như thế cho cậu ta. Hạ Vũ Châu ghê gớm thật đó." Lúc ra cửa Nhậm Giáng Nhã không nhịn được mà càu nhàu.
"Phụt..." Trâu Mông cười thành tiếng: "Cậu đáng yêu quá!"
"Xùy." Nhậm Giáng Nhã được khen nhưng cũng thấy vui vẻ là bao.
"Nè." Trâu Mông lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chú gấu bông be bé mà Nhậm Giáng Nhã vừa nhìn trúng ở cửa hàng văn phòng phẩm, cô nàng cứ do dự nên mua hay không, mua thì thấy mình quá trẻ con, nhưng không mua thì luyến tiếc.
"Sao cậu..."
"Không phải cậu rất thích à? Mình mau cho cậu thì cậu không phải do dự nữa."
"Huhuhu..." Nhậm Giáng Nhã khóc thút thít một cách khoa trương, duỗi tay ôm lấy cô: "Cậu tốt thế này thì hời cho Hạ Vũ Châu quá!"
"..."
Nhậm Giáng Nhã nhận được quà xong thì nhìn Hạ Vũ Châu cũng thuận mắt hơn một chút.
"Em với cậu ta thân nhau từ khi nào vậy?" Sau khi Hạ Vũ Châu đến đón Trâu Mông, nhìn các cô lưu luyến không rời mà tạm biệt nhau.
"Bởi vì cậu ấy vẫn luôn rất tốt với em."
"Vậy lúc mới quen anh cũng rất tốt với em mà, sao em suốt ngày từ chối anh đấy thôi?"
Trâu Mông chớp mắt nhìn anh: "Không phải cũng chẳng từ chối được sao?"
"Đó là do anh bám riết không tha."
"Cho nên em mới làm bạn gái anh đó." Trâu Mông cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Cũng đúng." Hạ Vũ Châu dùng sức nắm lấy tay cô.
"Sao em đi dạo phố mà chẳng mua cái gì vậy?" Hạ Vũ Châu thấy túi cô xẹp lép, trên tay cũng không cầm túi mua hàng, lúc này mới nghĩ đến, sớm biết vậy thì lúc đi đã đưa cho cô một tấm thẻ.
"Em có mua mà." Trâu Mông cười cười: "Về cho anh xem."
Đây là lần đầu tiên Trâu Mông mua quà cho người khác, nhưng thật ra cô cũng xem nó như một món quà, lúc trả tiền cô còn nghĩ, Hạ Vũ Châu cố chấp với đồ đôi như thế, hẳn là khi nhận được anh sẽ rất vui.
Qủa nhiên tới khi cô đeo lắc tay cho anh, không ngoài dự đoán, mắt anh đều sáng lên.
"Ừm..." Trâu Mông giúp anh điều chỉnh độ rộng: "Cũng không phải rất quý giá, anh..."
"Sao lại không quý giá chứ..." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô: "Đây là món quà đẹp nhất mà anh từng được nhận." Ngẫm lại lời này nói quá vẹn toàn, anh lại bù thêm một câu: "Cho tới nay."
"Thích là được rồi." Trâu Mông chủ động ôm lấy eo anh.
Từ ngày có chút "quan hệ thân mật" với anh thì Trâu Mông cũng hơi thả lỏng bản thân, ví dụ như nắm tay, ôm, cô không hề bị động nữa, thi thoảng cũng sẽ chủ động. Mà trong mắt Hạ Vũ Châu, cô như vậy càng thêm sinh động hoạt bát.
Chẳng qua dù cô thế nào anh cũng rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.