Chương 72: Cho đáng đời anh.
Tuyền Mini
03/10/2024
Vào trong nhà, mẹ của Uyên Vy thấy và Bảo Long bị ướt liền hỏi:
-Có chuyện gì xảy ra vậy con?
Uyên Vy chỉ biết khóc vì thất vọng chứ không hề nói được gì hết, Bảo Long thấy cô như vậy liền nói:
-Mẹ đợi một chút con ẩm cô ấy lên phòng thay đồ rồi sẽ nói tất cả với mẹ.
-Được rồi hai đứa nhanh đi thay quần áo đi.
Cũng may là Bảo Long hôm nay định đến rước Uyên Vy về nhà, anh có đem theo hành lý nên có quần áo để thay.
Uyên Vy vì khóc nhiều quá nên cô cảm thấy rất mệt nên nghỉ ngơi một lúc, Bảo Long ở bên cạnh cô đến khi cô gái nhỏ ngủ rồi mới đi xuống nhà.
Trước khi rời phòng ngủ của Uyên Vy anh gọi điện thoại cho ông Đỗ, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh nói:
-Đứa con gái yêu quý của vợ ông vừa đẩy vợ con tôi vào chỗ chết, may mắn là Uyên Vy không sao nếu không tôi sẽ không nể tình mà san bằng Đỗ gia của ông.
Ông Đỗ ở đâu giây bên kia hơi nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì vậy cậu Bảo Long?"
-Thì chính đứa con gái của ông đã đẩy Uyên Vy xuống hồ, nếu như tôi không đến kịp thì cô ấy đã chết rồi.
"Thật hồ đồ quá mà."
-Ban đầu tôi định không cần cho ông biết sớm, nhưng bây giờ ông hãy mở tập hồ sơ hôm trước bác của tôi đưa cho ông đi, tôi hi vọng sau khi xem ông sẽ xử lý cho đẹp còn ông không làm được thì tôi sẽ làm.
Nói rồi Bảo Long cúp điện thoại và xuống nhà nói chuyện với mẹ của Uyên Vy, anh kể hết tất cả cho bà nghe.
Mẹ của Uyên Vy nghe anh kể mà đau lòng không siết, hoá ra từ đầu đến cuối Tường Vy đều nói dối, thật tội nghiệp cho con gái của bà mà.
Buổi chiều Đình Nguyên đến tìm Uyên Vy để nói với cô là anh sẽ đi Mỹ một mình, hai người ra ngoài vườn để nói chuyện, Uyên Vy hỏi anh:
-Anh Đình Nguyên vì sao anh không nói với em chuyện đó?
-Bởi vì anh nghĩ là em biết với lại cứu người gặp nạn là chuyện thường thôi, có gì quan trọng đâu chứ?
Uyên Vy mỉm cười nói với anh:
-Em không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.
Anh bước đến để tay lên sờ vào tóc cô nói:
-Em hãy cảm ơn anh bằng cách là sống thật với lòng mình đi, anh không muốn em lừa dối bản thân mình như Tường Vy, để rồi cuối cùng chỉ còn lại sự đau đớn mà thôi.
Uyên Vy cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, Đình Nguyên mỉm cười nói:
-Dù chỉ là bạn bè thôi nhưng mà anh cảm thấy rất vui, vì tình bạn của chúng ta sẽ không thứ gì có thể đánh đổi được hết và sẽ không mất đi.
Cô rất cảm động với những gì Đình Nguyên nói, cô bước đến ôm anh một cái để tỏ lòng biết ơn của mình, anh nói:
-Hãy hứa với anh đi sau này dù làm gì cũng phải nghĩ đến bản thân mình đó.
Lúc này Bảo Long từ trong nhà đi ra thấy hai người đang nói chuyện nên anh đứng im đợi, Đình Nguyên thấy anh đến liền buông Uyên Vy ra.
Anh đi đến trước mặt Bảo Long nói:
-Vì anh đối xử không tốt với bạn của tôi.
Vừa nói dứt lời thì Đình Nguyên đấm vào mặt Bảo Long một cái làm anh té xuống đất, rồi anh quay lại nói với Uyên Vy:
-Còn lại anh để cho em xử lý đó.
Nói xong Đình Nguyên bỏ về để lại không gian cho hai người, Bảo Long bụm một bên miệng bị đánh và đưa một tay lên gọi cô:
-Uyên Vy...
Cô đi đến cuối xuống lo lắng hỏi:
-Anh có sao không?
-Anh đau.
Cứ nghĩ cô sẽ đỡ anh lên nhưng Uyên Vy lại cười nói:
-Cho đáng đời anh.
Sau đó cô cũng tiếp bước Đình Nguyên mà đi vào nhà luôn, Bảo Long thì gọi mấy lần tên cô nhưng không thấy cô quay lại đành tự đứng lên đi vào nhà vậy.
****************
Hôm sau Bảo Long đưa Uyên Vy đến bệnh viện để khám, rất may bé con không bị gì cả và sức khỏe của cô rất tốt.
Và hai ngày sau bác trai của Bảo Long trực tiếp xuống nhà cô để hỏi cưới Uyên Vy cho anh, lần này thì Uyên Vy vì con mình và cô cũng không muốn trốn tránh tình cảm của mình nữa, cô đã nói với mẹ đồng ý gả cho anh.
Bảo Long vô cùng mừng rỡ lập tức thông báo cho người của anh chuẩn bị mọi thứ để tổ chức hôn lễ.
-Có chuyện gì xảy ra vậy con?
Uyên Vy chỉ biết khóc vì thất vọng chứ không hề nói được gì hết, Bảo Long thấy cô như vậy liền nói:
-Mẹ đợi một chút con ẩm cô ấy lên phòng thay đồ rồi sẽ nói tất cả với mẹ.
-Được rồi hai đứa nhanh đi thay quần áo đi.
Cũng may là Bảo Long hôm nay định đến rước Uyên Vy về nhà, anh có đem theo hành lý nên có quần áo để thay.
Uyên Vy vì khóc nhiều quá nên cô cảm thấy rất mệt nên nghỉ ngơi một lúc, Bảo Long ở bên cạnh cô đến khi cô gái nhỏ ngủ rồi mới đi xuống nhà.
Trước khi rời phòng ngủ của Uyên Vy anh gọi điện thoại cho ông Đỗ, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh nói:
-Đứa con gái yêu quý của vợ ông vừa đẩy vợ con tôi vào chỗ chết, may mắn là Uyên Vy không sao nếu không tôi sẽ không nể tình mà san bằng Đỗ gia của ông.
Ông Đỗ ở đâu giây bên kia hơi nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì vậy cậu Bảo Long?"
-Thì chính đứa con gái của ông đã đẩy Uyên Vy xuống hồ, nếu như tôi không đến kịp thì cô ấy đã chết rồi.
"Thật hồ đồ quá mà."
-Ban đầu tôi định không cần cho ông biết sớm, nhưng bây giờ ông hãy mở tập hồ sơ hôm trước bác của tôi đưa cho ông đi, tôi hi vọng sau khi xem ông sẽ xử lý cho đẹp còn ông không làm được thì tôi sẽ làm.
Nói rồi Bảo Long cúp điện thoại và xuống nhà nói chuyện với mẹ của Uyên Vy, anh kể hết tất cả cho bà nghe.
Mẹ của Uyên Vy nghe anh kể mà đau lòng không siết, hoá ra từ đầu đến cuối Tường Vy đều nói dối, thật tội nghiệp cho con gái của bà mà.
Buổi chiều Đình Nguyên đến tìm Uyên Vy để nói với cô là anh sẽ đi Mỹ một mình, hai người ra ngoài vườn để nói chuyện, Uyên Vy hỏi anh:
-Anh Đình Nguyên vì sao anh không nói với em chuyện đó?
-Bởi vì anh nghĩ là em biết với lại cứu người gặp nạn là chuyện thường thôi, có gì quan trọng đâu chứ?
Uyên Vy mỉm cười nói với anh:
-Em không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.
Anh bước đến để tay lên sờ vào tóc cô nói:
-Em hãy cảm ơn anh bằng cách là sống thật với lòng mình đi, anh không muốn em lừa dối bản thân mình như Tường Vy, để rồi cuối cùng chỉ còn lại sự đau đớn mà thôi.
Uyên Vy cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, Đình Nguyên mỉm cười nói:
-Dù chỉ là bạn bè thôi nhưng mà anh cảm thấy rất vui, vì tình bạn của chúng ta sẽ không thứ gì có thể đánh đổi được hết và sẽ không mất đi.
Cô rất cảm động với những gì Đình Nguyên nói, cô bước đến ôm anh một cái để tỏ lòng biết ơn của mình, anh nói:
-Hãy hứa với anh đi sau này dù làm gì cũng phải nghĩ đến bản thân mình đó.
Lúc này Bảo Long từ trong nhà đi ra thấy hai người đang nói chuyện nên anh đứng im đợi, Đình Nguyên thấy anh đến liền buông Uyên Vy ra.
Anh đi đến trước mặt Bảo Long nói:
-Vì anh đối xử không tốt với bạn của tôi.
Vừa nói dứt lời thì Đình Nguyên đấm vào mặt Bảo Long một cái làm anh té xuống đất, rồi anh quay lại nói với Uyên Vy:
-Còn lại anh để cho em xử lý đó.
Nói xong Đình Nguyên bỏ về để lại không gian cho hai người, Bảo Long bụm một bên miệng bị đánh và đưa một tay lên gọi cô:
-Uyên Vy...
Cô đi đến cuối xuống lo lắng hỏi:
-Anh có sao không?
-Anh đau.
Cứ nghĩ cô sẽ đỡ anh lên nhưng Uyên Vy lại cười nói:
-Cho đáng đời anh.
Sau đó cô cũng tiếp bước Đình Nguyên mà đi vào nhà luôn, Bảo Long thì gọi mấy lần tên cô nhưng không thấy cô quay lại đành tự đứng lên đi vào nhà vậy.
****************
Hôm sau Bảo Long đưa Uyên Vy đến bệnh viện để khám, rất may bé con không bị gì cả và sức khỏe của cô rất tốt.
Và hai ngày sau bác trai của Bảo Long trực tiếp xuống nhà cô để hỏi cưới Uyên Vy cho anh, lần này thì Uyên Vy vì con mình và cô cũng không muốn trốn tránh tình cảm của mình nữa, cô đã nói với mẹ đồng ý gả cho anh.
Bảo Long vô cùng mừng rỡ lập tức thông báo cho người của anh chuẩn bị mọi thứ để tổ chức hôn lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.