Chương 12: Mẹ của Tường Vy biết được sự thật
Tuyền Mini
13/08/2024
Bà Đỗ theo Tường Vy lên phòng của
cô để nói chuyện, baf cũng không hiểu vì sao con gái mình lại như vậy? Ở Đỗ gia ai dám nhiều chuyện làm gì mà phải sợ chứ.
Còn Tường Vy trước khi vào phòng cô ta còn sợ có người nghe lén, để mẹ vào phòng trước cô ta nhìn một vòng rồi mới đóng cửa lại.
Thấy con gái mình lén lúc như vậy bà Đỗ hỏi:
-Có chuyện gì thế con? Sao con lại nhìn xung quanh như vậy làm như có chuyện gì lén lút không bằng?
Sau khi đóng cửa phòng lại rồi Tường Vy kéo mẹ lại giường và ngồi xuống nói:
-Mẹ thật ra con không biết Uyên Vy nó đi đâu nữa.
Bà Đỗ hết hồn trố mắt nhìn cô hỏi:
-Vậy tại sao con lại nói dối ba con là nó về quê với mẹ nó rồi?
-Thì bởi vì hôm đó con thấy ba cứ lo lắng cho nó thái quá nên con nói đại luôn, nhiều lúc con không biết con hay nó mới là con gái của ba nữa.
-Vậy lúc nãy con.
-Con nói như vậy cho thằng bạn của nó đi về nhanh, chứ không ba đi làm về lại bể chuyện hết.
Bà Đỗ lo lắng đi tới đi lui suy nghĩ bởi vì thật tình bà biết, ông Đỗ rất thương Uyên Vy bởi vậy có nhiều lúc bà cảm thấy thiệt thòi cho con gái mình.
Chưa kể hồi xưa ông Đỗ từng có một khoảng thời gian yêu mẹ của Uyên Vy, mặc dù từ đầu đến cuối bà ấy chỉ yêu mỗi em trai của ông.
Đó cũng là lý do vì sao bây giờ bà thấy ông Đỗ yêu thương Uyên Vy, mà đôi khi bà bức xúc thay con gái mình, bà hỏi:
-Vậy bây giờ con tính sao? Nếu như theo lời con nói thì nó mất tích hơn 2 tuần rồi, hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi.
Tường Vy nhếch mép cười rồi nói với mẹ mình:
-Mẹ ơi hơi đâu mà mẹ lo cho nó, biết đâu nó đang đi chơi với trai không chừng, hay là nó đang ở bên cạnh cái tên nhà quê Bảo Nam đó rồi, mẹ không cần phải lo lắng đi báo cảnh sát làm gì chứ.
-Nhưng mà....
Thấy mẹ mình còn muốn nói gì thêm nữa Tường Vy liền lập tức chặn lời:
-Thôi mẹ ơi mẹ lo lắng gì? Chỉ cần ba hỏi mẹ cũng phối hợp với con là được rồi, còn nó đi đâu thì mặc kệ nó.
Nghe con gái nói như vậy thì bà Đỗ ban đầu lo lắng, bây thì không nghĩ gì đến nữa mặc kệ bỏ qua một bên luôn, bà nói:
-Được rồi mẹ sẽ nghe lời con, mà nè con với cậu Trần giám đốc công ty của con thế nào rồi?
Nhắc đến Trần Quang Khải tổng giám đốc của công ty giải trí hàng đầu Trần thị thì cô ta ánh mắt sáng rực, mỉm cười.
Từ khi vào công ty làm vừa thấy Trần Quang Khải giàu có, đẹp trai mà lại là tổng giám đốc công ty, tương lai sẽ làm chủ tịch của Trần thị thì cô đã cố tình tiếp cận anh, Tường Vy cười nói với mẹ:
-Mẹ yên tâm hiện tại con đang tạo ấn tượng tốt với anh ấy, sớm thôi con sẽ đem được anh ta về làm rể của mẹ, lúc đó chuẩn bị tinh thần mà hưởng phức mẹ nhé!
-Con bé này giỏi lắm, hôm nào rảnh nhớ dẫn cậu ấy về nhà chơi nhé! Mẹ chỉ mới thấy mặt trên TV và báo đài thôi chưa từng gặp người thật ở ngoài.
-Dạ, con sẽ sớm dẫn anh ấy về ra mắt mẹ thôi ạ, mẹ yên tâm người con đã nhắm tới rồi thì không thể nào chạy thoát được đâu.
Thế là hai mẹ con bàn với nhau và dấu luôn chuyện Uyên Vy mất tích, ông Đỗ vẫn đi làm và không hề hay biết gì hết.
...****************...
Hôm sau Đình Nguyên trở về quê anh lập tức đến nhà gặp mẹ của Uyên Vy, anh nói:
-Thưa bác gái con lên trên đó hỏi thăm, người làm ở nhà đó thì nói cô ấy về đây rồi, như bà Đỗ và Tường Vy thì nói cô ấy đã đi chơi rồi.
Mẹ của Uyên Vy không hiểu vì sao ở trên đó mọi người lại nói khác nhau như vậy, bà hỏi lại anh:
-Vậy là con không gặp được con bé à? Con có nghe họ nói là Uyên Vy đi chơi ở đâu không?
-Dạ con không gặp được cô ấy và họ cũng không nói là cô ấy đi đâu cả.
Mẹ của Uyên Vy vô cùng lo lắng bà nói:
-Con bé không bao giờ đi đâu mà không nói với bác, huống chi chuyện này bác thấy có gì đó không ổn, khi bác gọi lên đó thì không gặp được bác trai của con bé, mà người làm thì cứ nói Uyên Vy không có ở nhà.
-Dạ, con cũng nghĩ như bác Uyên Vy không phải là người tuỳ tiện, huống chi lúc nào được nghỉ cô ấy cũng về quê thăm bác trước rồi mới đi đâu đi.
Mẹ của Uyên Vy ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Vậy chắc bác sắp xếp thời gian xong sẽ lên đó một chuyến mới được, ngày mai bác phải đi chùa cầu nguyện cho con bé được bình an mới được.
Nói đến đây thì nước mắt của mẹ Uyên Vy rơi, chồng bà đã mất rồi mà hai người chỉ có một đứa con là cô, nếu cô xảy ra chuyện gì thì làm sao mà bà chịu nổi.
Nhìn thấy bà khóc Đình Nguyên cũng vô cùng lo lắng, anh đi đến bên cạnh vuốt vai của bà an ủi, thật sự bản thân của anh cũng đang rất lo lắng, nhưng mà hiện tại anh cũng không biết phải làm sao nữa.
Còn Tường Vy trước khi vào phòng cô ta còn sợ có người nghe lén, để mẹ vào phòng trước cô ta nhìn một vòng rồi mới đóng cửa lại.
Thấy con gái mình lén lúc như vậy bà Đỗ hỏi:
-Có chuyện gì thế con? Sao con lại nhìn xung quanh như vậy làm như có chuyện gì lén lút không bằng?
Sau khi đóng cửa phòng lại rồi Tường Vy kéo mẹ lại giường và ngồi xuống nói:
-Mẹ thật ra con không biết Uyên Vy nó đi đâu nữa.
Bà Đỗ hết hồn trố mắt nhìn cô hỏi:
-Vậy tại sao con lại nói dối ba con là nó về quê với mẹ nó rồi?
-Thì bởi vì hôm đó con thấy ba cứ lo lắng cho nó thái quá nên con nói đại luôn, nhiều lúc con không biết con hay nó mới là con gái của ba nữa.
-Vậy lúc nãy con.
-Con nói như vậy cho thằng bạn của nó đi về nhanh, chứ không ba đi làm về lại bể chuyện hết.
Bà Đỗ lo lắng đi tới đi lui suy nghĩ bởi vì thật tình bà biết, ông Đỗ rất thương Uyên Vy bởi vậy có nhiều lúc bà cảm thấy thiệt thòi cho con gái mình.
Chưa kể hồi xưa ông Đỗ từng có một khoảng thời gian yêu mẹ của Uyên Vy, mặc dù từ đầu đến cuối bà ấy chỉ yêu mỗi em trai của ông.
Đó cũng là lý do vì sao bây giờ bà thấy ông Đỗ yêu thương Uyên Vy, mà đôi khi bà bức xúc thay con gái mình, bà hỏi:
-Vậy bây giờ con tính sao? Nếu như theo lời con nói thì nó mất tích hơn 2 tuần rồi, hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi.
Tường Vy nhếch mép cười rồi nói với mẹ mình:
-Mẹ ơi hơi đâu mà mẹ lo cho nó, biết đâu nó đang đi chơi với trai không chừng, hay là nó đang ở bên cạnh cái tên nhà quê Bảo Nam đó rồi, mẹ không cần phải lo lắng đi báo cảnh sát làm gì chứ.
-Nhưng mà....
Thấy mẹ mình còn muốn nói gì thêm nữa Tường Vy liền lập tức chặn lời:
-Thôi mẹ ơi mẹ lo lắng gì? Chỉ cần ba hỏi mẹ cũng phối hợp với con là được rồi, còn nó đi đâu thì mặc kệ nó.
Nghe con gái nói như vậy thì bà Đỗ ban đầu lo lắng, bây thì không nghĩ gì đến nữa mặc kệ bỏ qua một bên luôn, bà nói:
-Được rồi mẹ sẽ nghe lời con, mà nè con với cậu Trần giám đốc công ty của con thế nào rồi?
Nhắc đến Trần Quang Khải tổng giám đốc của công ty giải trí hàng đầu Trần thị thì cô ta ánh mắt sáng rực, mỉm cười.
Từ khi vào công ty làm vừa thấy Trần Quang Khải giàu có, đẹp trai mà lại là tổng giám đốc công ty, tương lai sẽ làm chủ tịch của Trần thị thì cô đã cố tình tiếp cận anh, Tường Vy cười nói với mẹ:
-Mẹ yên tâm hiện tại con đang tạo ấn tượng tốt với anh ấy, sớm thôi con sẽ đem được anh ta về làm rể của mẹ, lúc đó chuẩn bị tinh thần mà hưởng phức mẹ nhé!
-Con bé này giỏi lắm, hôm nào rảnh nhớ dẫn cậu ấy về nhà chơi nhé! Mẹ chỉ mới thấy mặt trên TV và báo đài thôi chưa từng gặp người thật ở ngoài.
-Dạ, con sẽ sớm dẫn anh ấy về ra mắt mẹ thôi ạ, mẹ yên tâm người con đã nhắm tới rồi thì không thể nào chạy thoát được đâu.
Thế là hai mẹ con bàn với nhau và dấu luôn chuyện Uyên Vy mất tích, ông Đỗ vẫn đi làm và không hề hay biết gì hết.
...****************...
Hôm sau Đình Nguyên trở về quê anh lập tức đến nhà gặp mẹ của Uyên Vy, anh nói:
-Thưa bác gái con lên trên đó hỏi thăm, người làm ở nhà đó thì nói cô ấy về đây rồi, như bà Đỗ và Tường Vy thì nói cô ấy đã đi chơi rồi.
Mẹ của Uyên Vy không hiểu vì sao ở trên đó mọi người lại nói khác nhau như vậy, bà hỏi lại anh:
-Vậy là con không gặp được con bé à? Con có nghe họ nói là Uyên Vy đi chơi ở đâu không?
-Dạ con không gặp được cô ấy và họ cũng không nói là cô ấy đi đâu cả.
Mẹ của Uyên Vy vô cùng lo lắng bà nói:
-Con bé không bao giờ đi đâu mà không nói với bác, huống chi chuyện này bác thấy có gì đó không ổn, khi bác gọi lên đó thì không gặp được bác trai của con bé, mà người làm thì cứ nói Uyên Vy không có ở nhà.
-Dạ, con cũng nghĩ như bác Uyên Vy không phải là người tuỳ tiện, huống chi lúc nào được nghỉ cô ấy cũng về quê thăm bác trước rồi mới đi đâu đi.
Mẹ của Uyên Vy ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Vậy chắc bác sắp xếp thời gian xong sẽ lên đó một chuyến mới được, ngày mai bác phải đi chùa cầu nguyện cho con bé được bình an mới được.
Nói đến đây thì nước mắt của mẹ Uyên Vy rơi, chồng bà đã mất rồi mà hai người chỉ có một đứa con là cô, nếu cô xảy ra chuyện gì thì làm sao mà bà chịu nổi.
Nhìn thấy bà khóc Đình Nguyên cũng vô cùng lo lắng, anh đi đến bên cạnh vuốt vai của bà an ủi, thật sự bản thân của anh cũng đang rất lo lắng, nhưng mà hiện tại anh cũng không biết phải làm sao nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.